“Hảo.” Long Phạm đáp ứng, bên trong ánh mắt đang nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm hiện lên màu thanh lam nhợt nhạt, đồng tử thâm thúy dường như có thể nhìn thấu hết thảy.

Hắn hiểu rõ tâm tư của Lạc Viêm

Lăng Lạc Viêm nghe xong lời đáp thì một chút cũng không thấy bất ngờ, Long Phạm tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, cho dù hiện giờ hắn đang bị mất máu, cần có thời gian để hồi phục, nhưng việc mà hắn và Long Phạm đang nghĩ đến cũng không phải tình trạng thân thể của hắn.

Lâm Sở đã quay trở lại, bẩm báo phía trước có một khu phế tích, xem ra niên đại cũng đã rất lâu, phi thường cũ kỹ, nhưng cũng đủ rộng lớn để cho bọn hắn dừng chân.

Theo Lâm Sở dẫn đường, đoàn người hướng đến tòa kiến trúc vừa được phát hiện, Nham Kiêu vẫn còn nắm giữ con ma vật mà Long Phạm lôi ra từ giữa không trung, nhưng trải qua một hồi thăng trầm, khi rơi xuống kết giới thì tất cả mọi người đều sử dụng toàn sức để kháng cự với lực lượng tự nhiên kia, vì vậy bọn hắn đều cảm thấy có một chút mệt mỏi, không còn ai có lòng dạ đi quản con ma vật này như thế nào, nếu nó có liên quan đến Ca Linh Huyễn Cảnh thì kết quả dành cho nó chỉ có thể là sinh không bằng tử.

Đến được nơi mà Lâm Sở đã nói, các trưởng lão và diệu sư vẫn còn đang quan sát địa hình, trong lúc này thì Long Phạm đã ôm Lăng Lạc Viêm bay lên trên cao, hắn phát hiện phía sau tòa kiến trúc có một nguồn nước thiên nhiên.

Đợi đến khi tộc nhân phát hiện thì đã không thấy bóng dáng của tông chủ và tế ti, bất quá mọi người đều không lo lắng vì việc này, tông chủ thẳng thắn nói rõ muốn cùng tế ti làm chuyện gì đó, bọn hắn lúc trước giả vờ như không nghe thấy, bây giờ cũng cứ giả vờ xem như không biết là được, tất cả đều tự tìm nơi thích hợp để tịnh dưỡng nghỉ ngơi.

Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm từ trên cao hạ xuống nguồn nước phía dưới, bên trong sa mạc luôn luôn có ốc đảo, tòa kiến trúc này chính là dựa vào nơi đây.

Đây là một hồ nước, mặt nước trong xanh, thậm chí bên hồ còn có một vài loại thực vật hiếm thấy, nhưng hai người bọn hắn cũng không chú ý quang cảnh ở xung quanh, bởi vì điều quan trọng nhất đang ở trước mắt bọn hắn.

Lăng Lạc Viêm được Long Phạm đặt vào trong nước, y phục nhiễm đầy máu tươi bị nước hồ thấm ướt, nhất thời mặt nước nổi lên những gợn sóng lăn tăn màu đỏ sẫm, Lăng Lạc Viêm vội vàng muốn đem một thân y phục này thoát hạ, hắn cơ hồ là đang xé rách.

Long Phạm cũng bước vào trong nước, giữ chặt tay của hắn, chậm rãi giúp hắn thoát hạ từng lớp hồng sam bị dính đầy máu tanh, “Trước tiên là tẩy rửa huyết tinh trên thân thể của Lạc Viêm, rồi sau đó ngươi ăn uống một chút.”

“Ngươi nghĩ rằng sau khi ta giết ngươi thì còn có thể nuốt nổi thứ gì hay sao?” Lăng Lạc Viêm nhếch môi trêu đùa, tự tay thoát ra bạch y bào ở trước mặt, hắn đã gấp đến không kịp đợi.

“Đó cũng không phải là ta, chẳng phải so với kẻ khác thì Lạc Viêm rất rõ hay sao? Vết thương ngay chỗ trí mạng, chỉ vì kẻ đó không phải là ta nên ngươi mới xuống tay không một chút do dự,” Màu thanh lam dưới đáy mắt nhẹ nhàng như nước, mơ hồ nổi lên những gợn sóng lăn tăn, bạch y bào dính máu bị Lăng Lạc Viêm thoát hạ, Long Phạm ôm hắn dựa vào thân thể xích lõa của mình rồi nâng mặt hắn lên.

Lăng Lạc Viêm nhìn thẳng vào mắt hắn, nhớ đến tình cảnh lúc trước, sắc mặt lộ ra giận dữ cùng bất mãn, nhíu mi nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười, “Trải qua đủ mọi chuyện, ta có thể nào lại tin tưởng tế ti của ta sẽ phản bội. Ngươi vì ta mà vứt bỏ tất cả, ta làm sao lại có thể nghi ngờ? Ta chỉ không tin lòng người, nhưng ta tin ngươi, vì ngươi là Long Phạm.”

Mới đầu là hắn khiếp sợ, nhưng sau khi khiếp sợ thì tất cả đều là phẫn nộ, bất luận những người đó là ai thì hắn chỉ biết bọn họ đã phạm sai lầm, “Chọn nhân vật không thích hợp để sắm vai, đó là tự đi tìm đường chết.”

Ý cười sắc bén lãnh khốc, càng là thịnh nộ thì càng muốn được bồi thường và an ủi, Lăng Lạc Viêm vì một màn tàn sát mà khiến dục vọng dưới đáy lòng trỗi dậy mãnh liệt, hắn cần Long Phạm hủy diệt tất cả ký ức không vui trong đầu của hắn.

“Ta thật cao hứng vì Lạc Viêm đã tin ta, nhưng vết thương…..” Long Phạm nghe Lăng Lạc Viêm nói những lời đó thì nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh như bị phản chiếu bởi những gợn nước lăn tăn trên mặt hồ, dần dần trở nên đen kịt, ôn nhu dịu dàng ôm lấy người trước mặt, nâng cằm của Lăng Lạc Viêm lên, đầu ngón tay lướt qua bờ môi ẩm ướt màu hồng nhạt.

Đồng tử trở nên thâm trầm, tế ti sau khi thoát hạ bạch y bào càng hiển lộ sự đố kỵ rõ ràng, “Phải xóa đi dấu vết của người khác.”

Ngữ thanh vẫn ôn nhu như trước, nhưng lại hàm chứa lãnh ý khiến kẻ khác kinh hãi, giống như nước biển ngưng kết, bên dưới lớp băng là những cơn sóng không ngừng cuộn trào mãnh liệt, đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn vết thương ở trên vai, rồi lại đưa ngón tay xâm nhập vào trong miệng của Lăng Lạc Viêm, đảo mấy vòng bên trong khuôn miệng ướt át, lúc này mới nhận ra còn có thêm nhiều vết thương khác.

Đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam đang nổi lên những gợn sóng lăn tăn thì bất chợt trở nên đen kịt. “Hắn còn làm gì nữa?”

“Hắn hôn ta, thiếu chút nữa đã muốn ôm ta, trong miệng của ta vẫn còn mùi vị của hắn.” Giống như đang cố ý nói ra những lời như vậy, bàn tay của Lăng Lạc Viêm vuốt ve trên lồng ngực cường trán và rắn chắc của Long Phạm, đầu lưỡi liếm qua ngón tay ở trong miệng, khóe môi nhếch lên, càng để lộ nhiều vết thương khác nhau.

Chỉ trong thoáng chốc, một câu này của Lăng Lạc Viêm lại làm cho Long Phạm như bị thiêu đốt, bỗng nhiên một nụ hôn ập đến cùng bàn tay không ngừng bóp chặt dưới thắt lưng của hắn, giống như sóng biển có thể nhấn chìm tất cả, trong nháy mắt đem hắn cuốn trôi.

Vết thương ở trong miệng được liếm sạch, đầu lưỡi tổn thương lại bị Long Phạm cắn mút, giống như muốn hủy diệt tất cả dấu vết, một lần nữa tàn phá bừa bãi ở bên trong khoang miệng, một lần nữa lại không ngừng khiêu khích. Nụ hôn dịu dàng ôn nhu hoàn toàn bất đồng so với nụ hôn khiêu khích đầy ác liệt, sự thịnh nộ cùng độc chiếm khiến toàn thân như bị thiêu đốt.

Long Phạm bóp chặt dưới hông của hắn, gần như không thể khống chế cảm giác dưới đáy lòng, chỉ vì một câu nói mà sự kiềm chế đố kỵ cùng lửa giận lại bùng nổ đến mức không thể tự động điều khiển, hắn cơ hồ không thể khống chế chính mình. Thân thể của Lạc Viêm, mỗi một phân một tấc đều là của hắn, làm sao có thể lưu lại dấu vết của kẻ khác.

Nụ hôn nóng rực đang tàn phá bên trong miệng của Lăng Lạc Viêm, liếm qua mỗi một vết thương, đảo qua những nơi mềm mại ẩm ướt, từ răng lưỡi cho đến hàm trên, mỗi một chỗ mẫn cảm đều bị hung hăng bới móc, bàn tay đặt ở dưới hông của hắn dần dần chuyển đến khe hở ở giữa hai chân mà len vào, ngón tay nhờ nước mà trở nên trơn tru, động tác chậm rãi nhưng kiên quyết, không ngừng xâm nhập vào bên trong.

“Ta sẽ thay ngươi triệt để xóa bỏ hết thảy, mặc kệ là hương vị của ngươi khác hay là trong lòng của Lạc Viêm không vui.” Bên tai vang lên lời nói của Long Phạm, ngữ thanh ôn hòa trầm tĩnh lại mang theo tức giận và phi thường đố kỵ. Phía sau của Lăng Lạc Viêm bất giác co rút chặt chẽ, ngăn cản dị vật xâm nhập, nhưng ngón tay của Long Phạm không hề đình trệ, tiếp tục hướng sâu vào bên trong.

“Đúng, mau nữa đi Long Phạm…..ân…..a…..” Lăng Lạc Viêm khó khăn nhẫn nại mà bắt đầu cau mày, khẽ rên rỉ trên đầu vai của Long Phạm.

Ngón tay thon dài của Long Phạm không ngừng thâm nhập vào cơ thể, kịch liệt khuấy động ở bên trong, nhưng chỉ như thế vẫn chưa phải là điều hắn muốn, hắn đưa hai chân tách ra rồi vòng quanh thắt lưng của Long Phạm “Vẫn chưa đủ, làm cho ta rõ ràng cảm giác được ngươi.”

Hồ nước bị máu tươi vấy bẩn không còn trong xanh như lúc trước, ánh mắt cực nóng của Long Phạm chăm chú nhìn người ở trước mặt, ngâm mình trong nước để lộ ra biểu tình bị tình dục khống chế, thân thể xích lõa trắng ngần bị nước hồ thấm ướt trở nên lấp lánh rực rỡ khiến cho lòng người dễ dàng bị mê hoặc.

Mái tóc bạch kim đỏ ửng màu máu bị nước hồ thấm ướt, từng sợi tóc rơi trước trán. Đang dựa vào vai của hắn, nhưng bởi vì động tác của ngón tay mà Lăng Lạc Viêm rên rỉ ngưỡng đầu ra phía sau, hạ thân thẳng đứng đang dán chặt trên người của hắn cũng đã trướng đại cứng rắn giống như hắn.

“Đây chính là Lạc Viêm tự mình trêu chọc, nếu chịu không nổi thì có thể bảo ta dừng lại,” Ngữ thanh của Long Phạm khàn đặc vì bị dục vọng lấn áp, Lạc Viêm ở trước người hắn giống như đang đắm mình bên trong biển máu, thân thể rộng mở để cho hắn tùy ý động tác, không hề che giấu khoái cảm của chính mình, Lạc Viêm có loại mị hoặc cám dỗ khó có thể nói nên lời, khiêu khích dục vọng mà hắn đã sớm không thể nhịn nổi.

“Ta sẽ không bảo dừng lại,” Lăng Lạc Viêm kề sát trước người Long Phạm, thở hổn hển, làm cho ngạnh vật cực nóng đang giương thẳng của hắn và Long Phạm chạm vào nhau, “Làm cho ta quên đi hết thảy, đến khi ta không thể duy trì cũng không sao. Long Phạm, ta muốn ngươi…..”

Mỗi một lời nói đều cực kỳ khiêu khích, Lăng Lạc Viêm ôm lấy Long Phạm, hôn lên mái tóc đen mượt ẩm ướt của hắn, Lăng Lạc Viêm há mồm ngậm lấy vành tai của hắn, đầu lưỡi không ngừng thâm nhập cắn mút, kẹp chặt hai ngón tay bên trong cơ thể, bờ môi dật ra những tiếng rên rỉ thở dốc đầy mê người, hơi thở nóng rực như lửa đốt phả vào bên tai của Long Phạm. Đã sớm không thể kiềm chế, hắn hiểu được Lạc Viêm muốn chính là điều gì.

“Cố ý làm cho ta thất khống, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.” Cứ ôm Lăng Lạc Viêm như vậy, Long Phạm nâng thân thể của Lăng Lạc Viêm lên, làm cho ngạnh vật hiên ngang của chính mình để ở ngay cửa khẩu, nhưng chỉ cọ sát bên ngoài, vẫn chưa tiến vào.

Ánh mắt u ám mang theo ý cười, giọng nói tràn đầy dục vọng trở nên khàn đặc, ngữ thanh nỉ non dừng bên tai của Lăng Lạc Viêm, “Bất quá, ngươi không ngừng nhắc nhở việc ngươi bị người khác đụng chạm, vì vậy Lạc Viêm cũng phải trả giá, để cho ta xem ngươi muốn ta nhiều bao nhiêu.”

Lăng Lạc Viêm khẽ cười, đúng là hắn cố ý, hắn cố ý khiêu khích, cố ý làm cho tính độc chiếm của Long Phạm phát tác, hắn muốn Long Phạm thất khống, hắn cần một màn kịch liệt hoan yêu để có thể làm cho đầu óc của hắn trở nên trống rỗng.

“Lạc Viêm muốn thì ta sẽ làm cho ngươi quên đi hết thảy, mặc kệ là trong ảo cảnh đã nhìn thấy thứ gì, hay là bị người khác cưỡng hôn, tất cả đều không thể lưu lại. Đến đây, nuốt nó vào đi.” Long Phạm mở rộng hai chân của Lăng Lạc Viêm, hai tay vòng qua trước người, hôn lên cổ của Lăng Lạc Viêm, dục vọng thẳng đứng ngay trước cửa khẩu đã được khuếch trương của hắn, ngạnh vật ấm áp mang theo dục vọng hơi thoáng rung động ngay trước khe hở nóng rực.

Nụ hôn cực nóng ở ngay cổ giống như muốn thiêu đốt Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh chậm rãi nhẹ nhàng tràn đầy tình sắc, nam nhân thánh khiết cao quý lại nói ra lời nói đầy dục vọng dâm mĩ, Long Phạm tựa hồ là cố ý cám dỗ hắn, bảo hắn làm sao có thể ngăn cản? Mà hắn căn bản cũng không muốn ngăn cản.

Lăng Lạc Viêm tách ra hạ thân của chính mình, nhếch lên nụ cười tà khí đầy mị hoặc, trong đôi mắt thâm tình pha lẫn lạnh lùng chỉ nhìn người nam nhân ở trước mặt, tình ý càng lúc càng sâu đậm, lạnh lùng sớm dung hòa cùng lửa nóng của dục vọng, theo động tác của Long Phạm, thân thể của hắn chậm rãi hạ xuống.

Cửa khẩu bị chính mình tách ra, ôm lấy đỉnh dục vọng cứng rắn của Long Phạm, sẵn sàng cho cự vật trướng đại chuẩn bị tiến vào.

Long Phạm nhìn thấy động tác của Lăng Lạc Viêm như vậy, nhìn thấy người ở trước mặt mình đang cố gắng nhẫn nại, tách ra hạ thân để nuốt hết dục vọng của hắn. Ánh mắt của Long Phạm đột nhiên trở nên đen kịt, giống như bị bóng đêm bao phủ, ăn mòn tất cả lực tự khống cùng những gợn sóng màu thanh lam nhợt nhạt còn sót lại dưới đáy mắt.

Đôi tay đang nâng Lăng Lạc Viêm lên bỗng nhiên buông ra, Long Phạm làm cho thân thể của Lăng Lạc Viêm đột ngột hạ xuống.

“A———-” Giống như bị xuyên thủng, mặt nước trong xanh dập dềnh tạo nên những gợn sóng lăn tăn, ngạnh vật cực đại tiến vào bên trong cơ thể, cảm xúc nóng rực và cứng rắn nương theo trọng lượng của thân thể đang hạ xuống để hoàn toàn tiến nhập vào bên trong.

“Toàn bộ đi vào…..” Lăng Lạc Viêm cắn răng gọi khẽ, trong cơ thể bỗng nhiên bị lấp đầy bởi dục vọng cứng rắn và cực nóng của Long Phạm, khoái cảm hòa lẫn cùng đau đớn khiến hắn đột ngột bị hoa mắt, nhiệt độ lan truyền đến toàn thân, hồ nước mát lạnh làm cho nơi giao hợp của hắn và Long Phạm càng thêm nóng rực đến mức không thể hình dung.

Không chờ cho hắn kịp trấn định tinh thần, Long Phạm đã đưa hai tay siết chặt thắt lưng của hắn rồi bắt đầu chuyển động, từng chút một xuyên sâu vào bên trong làm cho Lăng Lạc Viêm rên rỉ thở dốc, ngạnh vật như hỏa thiêu kịch liệt đào móc cơ thể hắn, giống như muốn xuyên thấu đem hết thảy lấp đầy vào bên trong.

Mỗi một lần chậm rãi rời khỏi thì sau đó đều dẫn đến một lần tiến vào thật kịch liệt, cảm giác ấm nóng hết sức rõ ràng, lần lượt chèn ép làm cho mặt nước ở xung quanh nổi lên những gợn sóng dập dềnh, phát ra những âm thanh va chạm với sóng nước.

“Ta cảm giác được Lạc Viêm hút vào thật chặt, hay là vẫn cảm thấy chưa đủ?” Cắn xuống trước ngực của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm liếm mút đóa nhũ hồng đang nổi lên.

Bên trong của Lạc Viêm đang cắn nuốt siết chặt dục vọng của hắn, hắn nhớ đến có người cũng ham muốn Lạc Viêm sẽ hiển lộ vẻ mị hoặc như thế này thì liền không thể kiềm chế được. Hắn muốn làm cho mỗi một chỗ trên thân thể của Lạc Viêm từ bên trong cho đến bên ngoài đều lưu lại dấu vết của hắn, làm cho tất cả mọi người đều biết Lạc Viêm đã sớm thuộc về hắn.

“Không đủ, tiếp nữa đi, nhiều thêm một chút….” Giọng nói khàn đặc không hề che giấu, Lăng Lạc Viêm nắm chặt vai của Long Phạm, mái tóc đen mượt bị hồ nước thấm ướt trở nên vô cùng suông thẳng, lồng ngực rộng lớn cùng cơ lí rắn chắc của Long Phạm đang chìm ngập ở trong nước chính là một loại cực phẩm hoàn mỹ mà chưa người nào từng được nhìn thấy, cùng với dục vọng càng lúc càng cứng rắn và trướng đại không ngừng ma sát ở bên trong, khiến cơ thể của hắn như bị hỏa nhiệt thiêu đốt.

Bị dục vọng điều khiển, bị ghen tuông của Long Phạm cắn xé, Lăng Lạc Viêm càng muốn hưởng thụ nhiều hơn.

Hắn vừa dứt lời thì thân thể bỗng nhiên bị đặt lên bờ, chỗ giao hợp của hai người vẫn gắt gao dính chặt như trước, ngạnh vật trướng đại trong cơ thể vì động tác nhảy lên từ dưới nước của Long Phạm mà đâm mạnh vào bên trong, nhiệt độ cực nóng ma sát vào nội vách, bị khoái cảm lấn át lý trí, Lăng Lạc Viêm liên tục rên rỉ.

Trên khu phế tích hoang tàn, dưới thân của bọn hắn là y bào ướt sũng, nhìn lên ánh trăng bạc treo lơ lửng giữa không trung cùng sa mạc mênh mông vô tận, hắn lại lâm vào sự tra tấn ngọt ngào, đòi hỏi như thế nào cũng vẫn không đủ, dục vọng tiến xuất trong cơ thể hắn, nụ hôn đoạt lấy hết thảy hô hấp, chiếm trọn tất cả suy nghĩ của hắn.

Dường như thiên địa chỉ còn lại hai người bọn hắn, khoái cảm cùng tiếng rên rỉ thở dốc phiêu tán dưới ánh trăng. Theo mỗi một lần xâm nhập, hơi thở đầy tình dục khiến cho bầu không khí giống như bị thiêu đốt, dục vọng lửa nóng ở trước người của Lăng Lạc Viêm chảy ra chất nhờn hòa lẫn cùng nước hồ ẩm ướt tạo thành một mảnh nhầy nhụa trên hạ phúc. (hạ phúc = bụng)

Đưa lòng bàn tay lau đi chất nhờn ở phía trên, Long Phạm nắm lấy dục vọng của hắn rồi bắt đầu mơn trớn vuốt ve, tiếng nước ẩm thấp vang lên rõ rệt dưới ánh trăng tĩnh mịch, mỗi một lần xoa nắn chuyển động đều làm cho Lăng Lạc Viêm không thể kiềm chế mà nâng cao thắt lưng.

Nắm chặt bạch y bào ở trên mặt đất, hắn ngưỡng đầu thở dốc, trước người cùng phía sau đồng thời đều bị Long Phạm kịch liệt đòi hỏi, hắn không thể kiềm chế khoái cảm đang trào dâng mãnh liệt, nhưng nam nhân đang cúi người hôn lên ngực của hắn lại dường như vẫn tiếp tục vĩnh viễn chiếm đoạt.

Lại thêm một lần va chạm cuồng nộ, Long Phạm thở hổn hển, đem dục vọng càng tiến nhập sâu vào thân thể đang được nâng cao của hắn, Lăng Lạc Viêm rốt cục không thể chịu nổi mà bắn ra bạch dịch lên trước ngực, chất nhờn cùng những dấu hôn đỏ ửng đan xen vào nhau vẽ nên một cảnh tượng vạn phần hấp dẫn, mái tóc bạch kim xõa dài trước ngực cũng bị lây dính.

Long Phạm nhìn trên người Lăng Lạc Viêm trải rộng dấu vết tình dục và bạch dịch, dưới ánh trăng, thân thể xích lõa bị chất nhờn lây dính lộ ra một cảnh đẹp vô cùng hấp dẫn, mà đôi mắt mị hoặc lòng người đang hiển lộ khoái cảm tình dục, dùng ánh mắt nóng rực như hỏa thiêu nhìn hắn.

Bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, đối mặt với Lăng Lạc Viêm như thế luôn khiến hắn muốn hung hăng chiếm đoạt người ở dưới thân, “Bất luận nơi nào trên người của Lạc Viêm cũng là của ta, từ ngoài vào trong, còn có nơi này cũng….”

Đầu ngón tay quệt lấy một phần bạch dịch rồi đưa đến bên môi của Lăng Lạc Viêm làm cho hắn cảm thấy trong khoang mũi chỉ còn ngửi thấy hương vị dâm mĩ của tình dục, không đợi hắn kháng cự thì Long Phạm đột nhiên hôn xuống rồi mút vào. Trong giây lát, chất nhờn ở bên môi bị liếm sạch. Nụ hôn dây dưa tràn đây hương vị của hắn còn có hơi thở mang theo hương sen thanh đạm bị dục vọng lấn áp của Long Phạm.

“Từ nay về sau sẽ không bao giờ buông Lạc Viêm ra nữa, không bao giờ muốn tiếp tục sợ hãi, ngươi không được phép rời khỏi ta.” Vừa bá đạo cưỡng ép, vừa ôn nhu khẩn cầu, Long Phạm nhẹ nhàng nói lên những lời đó ở ngay bên môi của Lăng Lạc Viêm, dưới thân lại cuồng bạo tiến nhập làm cho Lăng Lạc Viêm chỉ có thể nắm chặt đầu vai của hắn, trong cơ thể không ngừng bị khuấy động.

Rốt cục, cảm giác được một trận rung động kịch liệt, chất lỏng nóng rực dũng mãnh bắn sâu vào trong cơ thể, Lăng Lạc Viêm thở hổn hển, phía sau co thắt chặt chẽ, vì khoái cảm dâng lên cùng lúc mà khiến hai người dật ra những tiếng rên rỉ sung sướng.

Long Phạm nhìn hắn, bên trong đáy mắt vẫn đen kịt u ám, “Lạc Viêm muốn quên đi hết thảy những việc phát sinh lúc trước, chỉ là như thế thì vẫn chưa đủ, ta sẽ làm cho ngươi chỉ nghĩ đến một mình ta, chỉ có thể gọi tên của ta….”

Lăng Lạc Viêm chỉ nhìn thấy ngạnh vật trướng đại rút ra từ bên trong cơ thể, màu sắc ẩm ướt lướt qua trước mắt hắn, ngay lập tức dục vọng trên người của hắn bỗng nhiên bị Long Phạm đưa vào miệng, nuốt hết tất cả dấu vết mà hắn đã bắn ra lúc trước. Long Phạm vừa mơn trớn vừa liếm trên dục vọng của Lăng Lạc Viêm, tay còn lại vẫn không ngừng khiêu khích khe hở đang hơi thoáng co rút do dư âm tình sự còn lưu lại.

Giang rộng chân, hắn ấn Long Phạm xuống dục vọng của chính mình, đồng thời cũng hiển lộ cửa khẩu mà Long Phạm từng tiến vào không biết bao nhiêu lần, rồi nhếch môi lên, “Vậy đến đây đi.” Hắn đã sớm chuẩn bị tốt chính mình sẽ bị triệt để lâm vào điên cuồng, hắn cũng muốn làm cho Long Phạm vì hắn mà thất khống.

Hắn chưa bao giờ có thể khống chế bản thân mình đối với Lạc Viêm, lúc này lại càng không thể khống chế. Làm cho Lăng Lạc Viêm xoay lưng lại, Long Phạm tiếp tục điên cuồng đẩy mình vào bên trong khe hở chật kín, làm cho chất dịch mà hắn lưu lại mới vừa rồi bỗng nhiên bị chèn ép ra ngoài, lan tràn ngay nơi giao hợp của hai người, rồi chậm rãi nhiễu xuống đống y phục đã sớm hỗn độn ở trên mặt đất.

Âm thanh nhầy nhụa cùng với tiếng va chạm kịch liệt khi Long Phạm tiến vào bên trong cơ thể của hắn không ngừng vang lên rồi phiêu tán trong gió. Lăng Lạc Viêm tận lực phóng túng dục hỏa, hắn gọi to tên của Long Phạm, cho đến khi không còn sức để tự hỏi, khoái cảm không ngừng dâng lên đoạt đi tất cả ý thức của hắn.

Trên sa mạc mênh mông vô tận, phía sau khu phế tích hoang tàn, bên bờ hồ, hai thân thể giao triền không hề bận tâm giờ khắc này đang ở nơi nào, tiếng thở dốc rên rỉ mơ hồ phiêu tán trong gió, dưới ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, hai thân hình xích lõa dây dưa gắn bó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện