Bọn hắn thật sự không muốn trải qua một lần kinh khủng giống như ngày ấy, tìm không được tông chủ thì tế ti sẽ như thế nào, trong lòng của các trưởng lão xem như đã chuẩn bị sẵn sàng. Đây cũng là lần đầu tiên các diệu sư chân thật cảm nhận được ý tứ mà ngày trước những vị trưởng lão Xích Diêm tộc đã thuật lại.
Bọn hắn không dám tưởng tượng nếu Viêm chủ thật sự xảy ra bất trắc thì sẽ dẫn đến thảm họa như thế nào, cũng may chỉ là thất lạc, Viêm chủ vẫn bình an vô sự.
Trên sa mạc hoang vắng, dưới bầu trời mênh mông bát ngát, ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, những thi thể nằm trong vũng máu vẫn không hề ảnh hưởng đến hai người đang ôm nhau. Thất lạc rồi gặp lại cùng nụ hôn nồng nàn khiến người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy xúc động.
Phong Trần Tuyệt hủy đi vệt máu ở bên môi rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn chăm chú cảnh tượng ở trước mặt, ánh mắt u ám quỷ quyệt, đồng thời cũng ẩn chứa vài phần thất bại.
Mặc kệ mới vừa rồi hắn và Lăng Lạc Viêm nhìn thấy cái gì, so với những gì hắn chứng kiến thì Lăng Lạc Viêm ngay từ đầu có lẽ đã nhìn ra đó không phải là Long Phạm.
Ngay cả bộ dáng ngữ điệu độc nhất vô nhị của Long Phạm cũng hoàn toàn chuẩn xác, một màn được bố trí xem ra không hề có một chút sơ hở, nhưng Lăng Lạc Viêm vẫn không tin tưởng. Hắn không tin đó là Long Phạm bởi vì đã thập phần quen thuộc, quen thuộc đến mức không có bất luận người nào có thể ở trước mặt hắn mà giả dạng Long Phạm, hay bởi vì hắn đã phi thường tin tưởng Long Phạm sẽ không bao giờ phản bội hắn?
Bất luận là nguyên nhân nào thì cũng bởi vì yêu.
Tựa như hắn nói hắn yêu Long Phạm, cái loại yêu này khiến hắn không chút do dự mà thẳng tay một đao xuyên tim kẻ giả mạo, một đao quyết đoán hàm chứa vô vàn phẫn nộ, lúc ấy Phong Trần Tuyệt nghĩ rằng Lăng Lạc Viêm là vì oán hận Long Phạm phản bội, hiện giờ mới biết chính là vì tức giận đối với kẻ giả mạo.
Hóa ra hắn đã rất tin tưởng Long Phạm tuyệt đối không bao giờ phản bội.
Lại hộc ra một ngụm máu, Phong Trần Tuyệt nhắm mắt lại, không hề nhìn hai người đang ôm hôn. Nếu không phải hắn đã cản bớt một phần chưởng lực của Long Phạm thì giờ khắc này có lẽ hắn đã chết. Vết thương ở ngực dường như rất nặng, hắn cảm thấy trước ngực trở nên đau buốt.
Lúc này hắn đã có thể đoán được kẻ giả mạo đến từ nơi nào, bất quá hắn cũng không muốn nói.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo chuyển sang nơi khác, nhìn đến bóng dáng hồng sam mà kém một chút nữa thì hắn đã có được, dưới đáy mắt của Phong Trần Tuyệt xẹt qua một màu u ám, nếu Long Phạm biết hắn đã làm chuyện gì thì kết cục dành cho hắn sợ là sẽ không quá lý tưởng.
Long Phạm ôm chặt Lăng Lạc Viêm, máu tươi đầm đìa trên hồng sam lây dính lên bạch y bào. Ôm chặt cả người đầy máu của Lăng Lạc Viêm, hai tay không một chút thả lỏng, hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt của tộc nhân đang đứng xung quanh, chỉ cần Lạc Viêm bình an vô sự ở trong vòng tay của hắn thì những chuyện khác đối với hắn mà nói đều hoàn toàn vô nghĩa.
Dùng nụ hôn để trấn an tâm tư, để làm cho hắn xác định người trong lòng không có việc gì, bỗng nhiên ánh mắt nhợt nhạt màu thanh lam trở nên thâm trầm, đầu lưỡi chạm vào một chỗ khác thường ở trong miệng, “Đây là thế nào?” Những chuyện khác đều vô nghĩa nhưng nếu có liên quan đến Lạc Viêm thì lại ngoại lệ.
Hắn nếm được mùi máu tươi ở trong miệng của Lạc Viêm, lúc trước tưởng rằng đó là hương vị bị hồng sam nhiễm máu lây dính, hiện giờ mới phát hiện quả thật đến từ miệng của Lạc Viêm, ngoại trừ mùi máu tươi còn có vết thương bị cắn phá ở bên trong, nhìn lại y phục của Lạc Viêm, dưới màu đỏ thẫm của hồng sam căn bản là một mảnh hỗn độn, còn có miệng vết thương này?!
Có người hôn Lạc Viêm. Trước khi bị cơn ghen tuông nhấn chìm, Long Phạm cố gắng kiềm chế đáy lòng đang nổi lên từng trận sóng lớn, sử dụng sóc thủy tẩy đi hết thảy vết máu ở quanh mình, Long Phạm nhíu mày, cẩn thận giúp Lăng Lạc Viêm khép lại miệng vết thương, “Là ai tổn thương ngươi?”
Lời chất vấn nghe có vẻ rất bình thường, nhưng lại tiềm ẩn một trận gió lốc hung bạo khiến kẻ khác sợ hãi.
“Không phải Phong Trần Tuyệt, bất quá hắn có hôn ta.” Thẳng thắn nói ra không hề giấu diếm, Lăng Lạc Viêm điều chỉnh hô hấp, tựa vào trên người Long Phạm, mới vừa tàn sát một trận khiến hắn cảm thấy thật không ổn, nụ hôn của Phong Trần Tuyệt cũng thực không ổn, hắn biết tế ti của hắn sẽ vì chuyện này mà tính sổ với Phong Trần Tuyệt.
Kỳ thật cho dù hắn không cần nói ra cái tên kia thì Long Phạm cũng đã sớm đoán được, đôi mắt thanh lam nổi lên sát ý mãnh liệt hướng đến nơi Phong Trần Tuyệt ngã xuống. Lạc Viêm bị người khác hôn môi, thậm chí còn lưu lại dấu vết ở trong miệng…..
Từng cơn sóng lớn không ngừng dâng lên khiến bầu không khí ở xung quanh trở nên bất an, kẻ khác thấp thỏm lo lắng, tất cả mọi người đều cuống quýt nhìn theo tầm mắt của Long Phạm.
Trên bãi cát nơi Phong Trần Tuyệt ngã xuống không nhìn thấy một bóng người, không biết Phong Trần Tuyệt đã rời đi từ khi nào. Mới vừa rồi tất cả mọi người đắm chìm trong cảm giác kinh hỉ khi gặp lại Lăng Lạc Viêm. Các trưởng lão và diệu sư đều xúc động vạn phần, vô cùng vui sướng, tông chủ và tế ti ôm nhau mà hôn, ngay cả bọn hắn cũng bị tình ý mãnh liệt như thế cuốn hút, không còn ai lưu tâm đến Phong Trần Tuyệt. (xem sướng mắt quá mà)
Lúc này phát hiện hắn đã rời đi thì mới nhất thời kinh ngạc, Nham Kiêu muốn dẫn người đuổi theo thì đã thấy bạch y bào tế ti khẽ nhếch môi rồi cất lên giọng nói thản nhiên, “Không cần đuổi theo, chỉ cần hắn còn ở trong kết giới….”
Chỉ cần còn ở trong kết giới. Lời nói vẫn chưa dứt nhưng ngữ thanh thản nhiên cùng thần sắc tịch mịch đều cho mọi người biết rõ hàm nghĩa thật sự dưới vẻ trầm tĩnh lặng yên như thế này chính là điều gì.
Ôn nhu là sát ý, mỉm cười là nguy hiểm, các diệu sư làm sao có thể quên, đồng thời còn có một loại thần sắc vô cảm giống như mặt nước bình thản, còn hơn cả nụ cười nguy hiểm, nó khiến người khác cảm thấy run sợ.
Tựa như đại dương thâm trầm trước khi nổi lên sóng thần sẽ có một đoạn thời gian phẳng lặng, trước khi bão táp ập đến cũng sẽ yên tĩnh khác thường, giờ khắc này bạch y bào tế ti chính là như thế, các trưởng lão không biết lúc trước Ngân Diệu vương là như thế nào, nhưng hiện giờ bọn hắn chỉ nhớ đến cảnh tượng khi hồn phách của tông chủ bị vỡ nát.
Lúc ấy trước khi tế ti thất khống chẳng phải cũng bình yên như vậy hay sao.
Có người run rẩy lui về phía sau từng bước, bọn hắn cho đến lúc này vẫn còn sợ hãi đối với cảnh tượng trước kia, nếu hôm nay vì Phong Trần Tuyệt hôn tông chủ mà khiến chuyện xưa tái diễn thì không cần phải nói, bọn hắn căn bản sẽ không còn đường sống.
Lâm Sở lắc đầu đối với Nham Kiêu, hắn vẫn đứng yên bất động. Hắn tin tưởng chỉ cần tông chủ còn ở đây, tông chủ vô sự thì tế ti sẽ không đến mức phải tái diễn tai họa ngày ấy.
Lăng Lạc Viêm hiển nhiên cảm giác được sát ý của Long Phạm, cho dù bên ngoài vẫn trầm tĩnh bình thản nhưng hắn có thể cảm nhận được tất cả sát ý ở trong lòng của Long Phạm đối với Phong Trần Tuyệt, bất quá lúc này hắn không có tâm tư suy nghĩ đến hành tung của Phong Trần Tuyệt, “Xem nơi đó.”
Hắn chỉ chính là những kẻ giả mạo đã bị hắn giết chết, trong mắt lộ ra sự mỉa mai lạnh lùng đầy phẫn nộ, cho dù đã giết chết hết thảy những kẻ đó nhưng hắn vẫn không thể tha thứ cho người nào đã dùng thủ đoạn như vậy để làm cho hắn hoài nghi Long Phạm.
“Vì sao không dùng viêm hỏa?” Long Phạm nhìn thấy thi thể lấp đầy trên mặt đất, lúc này bãi cát đã bị lan tràn thành một màu đỏ tươi, dùng máu chảy thành sông để hình dung cũng không đủ. Cơn ghen tuông ngập trời cùng sát ý đối với Phong Trần Tuyệt tạm thời bị sự lo lắng bất an của hắn dằn xuống, Lạc Viêm rõ ràng chán ghét huyết tinh, làm sao có thể chịu được như thế này?
Lăng Lạc Viêm lắc đầu, nâng ngón tay lên, một ngọn lửa toát ra, quả thật là viêm hỏa, là viêm hỏa mà lúc trước hắn không thể sử dụng, cảm thấy cổ quái, hắn thử lại một lần nữa thì lúc này lại không thể sử dụng như trước kia, cũng giống như khi rơi vào kết giới thì hắn đột ngột không thể sử dụng được viêm hỏa, không hề có một dấu hiệu báo trước.
“Nếu không phải không thể sử dụng như bình thường thì cũng không đến phiên có người bên ngoài đến cứu ta.”
Long Phạm nghe như vậy liền cảm thấy lo lắng, vội vàng nâng tay của Lăng Lạc Viêm lên để kiểm tra linh lực trong cơ thể, tuy nhiên hết thảy đều bình thường, “Linh lực của Lạc Viêm nhất định là bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng nên mới không thể tự nhiên sử dụng, chỉ cần tìm được thứ đó rồi trừ đi ảnh hưởng thì có thể khôi phục.” Long Phạm kết luận như thế. Khi đang kiểm tra linh lực của Lăng Lạc Viêm thì bàn tay còn lại của hắn vẫn thủy chung vuốt ve trên lưng của Lăng Lạc Viêm,
“Bây giờ mặc kệ đó là lực lượng gì, trước tiên phải giải quyết mấy thứ này,” Có Long Phạm ở bên cạnh thì hắn cũng không lo lắng linh lực của mình, mấy thi thể ở cách đó không xa càng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Lăng Lạc Viêm nâng tay chỉ về phía mấy thi thể, “Ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của bọn hắn.”
Những thi thể vẫn còn nằm đây, tiếng hát vẫn còn vang lên, chỉ là càng lúc càng mờ ảo, tiếng hát đứt quảng, dường như sắp sửa tan biến, Long Phạm hướng đến nơi đó rồi lập tức nói ra bốn chữ, “Ca Linh Huyễn Cảnh..”
Đưa hai ngón tay đến bên môi, hào quang của sóc thủy xẹt qua đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam đang khẽ nhíu lại, trong miệng niệm lên một loại thần chú mà không người nào hiểu được, Long Phạm đưa ngón tay lướt qua giữa không trung, giống như phá vỡ thứ gì đó, theo đầu ngón tay của hắn, ở giữa không trung hiện lên một dấu vết thật dài. Dị quang bỗng nhiên bừng sáng, tiếng hát đột ngột biến mất.
Thủy chung kiềm chế sát ý dưới đáy lòng, chỉ cần tưởng tượng đến vết thương trong miệng của Lạc Viêm thì hắn cảm thấy chính mình sắp bị cơn ghen tuông thiêu đốt, lực lượng kích động không có chỗ để bùng phát, hắn đơn giản trút hết vào sóc thủy, không ngừng lục sát bầu không gian ở xung quanh.
Các tộc nhân nín thở đứng bên cạnh, đã có thể cảm giác được linh lực đang dâng lên mãnh liệt, cẩn thận nhìn chăm chú, chỉ thấy ngón tay của tế ti bỗng nhiên nâng lên, ở phía xa xa có cái gì đó đang bị kéo ra, chính là một cái bóng màu đen.
Nham Kiêu vội vàng đem vật đó bắt giữ, Lăng Lạc Viêm không hề nhìn sinh vật đã bị chế ngự. Ở trước mặt hắn, sóc thủy lóe lên ánh sáng như những ngọn sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt, tất cả thi thể ở trên mặt đất cũng bắt đầu biến hóa, hiện lên một bộ dạng khác.
“Si mị?!” Hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm, đó là si mị đã từng bị hắn giết chết, bộ dáng quỷ dị như thế tuyệt đối chính là si mị.
“Bọn hắn là si mị vương.” Nhìn thấy một thi thể có bộ dáng giống với hắn, còn có các diệu sư cũng bị si mị hóa thành, Long Phạm dường như có chút đăm chiêu.
Lúc này Lăng Lạc Viêm mới hiểu được, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái “Si mị vương có sở trường biến hóa, trên đời chỉ có một cái đã bị ta giết chết, nơi này lại có nhiều như vậy” Si mị vương có thể dịch hình, có thể nhìn rõ lòng người, vì vậy bọn hắn căn cứ suy nghĩ trong lòng của hắn để hóa thành bộ dáng của Long Phạm là điều hoàn toàn dễ hiểu.
“Trong điển tịch ở thời thượng cổ đã từng ghi chép có một loại ma vật có giọng hát thiên phú, lấy tiếng hát để mê hoặc lòng người khiến kẻ khác sinh ra ảo giác rồi bước vào tử địa. Nếu có người lợi dụng ma vật như vậy để làm thần chú thì có thể sử dụng ma thuật phối hợp với những thứ khác tạo thành ảo cảnh, khai thác những nhược điểm trong lòng người để lợi dụng, tạo thành một trận pháp không người nào có thể phá được, đó chính là Ca Linh Huyễn Cảnh.” Long Phạm nhớ lại.
Ca Linh Huyễn Cảnh, khai thác những việc mà lòng người không dám đối mặt, dẫn ra nỗi sợ hãi khôn cùng, trình diễn một cảnh tượng mà con người không muốn nhìn thấy. Nếu là người có tâm hồn trong trắng thanh sạch thì sẽ nhìn thấy đủ loại cảnh tượng dâm ô không thể chịu nổi, nếu là người chung thủy thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng bị phản bội, sợ chết thì sẽ thấy mình bị sát hại, sợ thủy sẽ gặp phải cảnh chết đuối…..
“Lạc Viêm nhìn thấy điều gì?” Ca Linh phối hợp với si mị vương hóa thành hắn và các diệu sư, Lạc Viêm nhìn thấy chính là loại cảnh tượng nào?
“Ta giết bọn hắn.” Lăng Lạc Viêm không hề nhiều lời, mặc dù hắn vẫn chưa bất tỉnh vì bị mất máu quá nhiều, nhưng mùi tanh trong hơi thở lại làm cho hắn cảm thấy có chút buồn nôn. Kiềm chế cho đến bây giờ, chỉ có hương thơm trên thân thể của Long Phạm mới làm cho hắn cảm thấy dễ chịu một chút.
Về phần hắn nhìn thấy điều gì thì kỳ thật nửa điểm hắn cũng không muốn nghĩ đến, đem thứ kia giết chết là phương pháp trực tiếp nhất, nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh tượng tàn sát mới vừa rồi, máu tươi nhầy nhụa trong tay, còn có bộ dáng khuôn mặt của Long Phạm ở trước mắt thì hắn liền nhịn không được mà nổi cơn thịnh nộ.
Nhặt lên thanh chủy thủ mà hắn đã vứt đi lúc trước, hướng đến nơi đó, hắn hung hăng đâm xuống thi thể ở trước mặt, nhìn chăm chú si mị vương đã hiện nguyên hình, không còn là khuôn mặt của Long Phạm thì hắn mới cảm thấy cơn tức giận được tiêu trừ một chút.
Long Phạm nhìn Lăng Lạc Viêm nhưng không tiếp tục chất vấn. Theo hắn thấy, tình trạng của Lạc Viêm cũng không tốt, thậm chí có chút hỗn loạn.
“Tế ti…..” Nham Kiêu muốn nói về con ma vật đang bị hắn bắt giữ thì Long Phạm đã khoát tay ngăn cản.
Lúc này nam nhân mặc bạch y bào bị lây dính huyết sắc không còn tâm tư đi quản Nham Kiêu đang bắt giữ thứ gì, người ở trước mắt mới làm cho hắn càng thêm lo lắng. Sắc mặt như vậy, hiển nhiên cảnh tượng nhìn thấy lúc trước đã khiến Lạc Viêm vô cùng tức giận, không còn cách nào duy trì bình tĩnh. Hắn từng nếm đến mùi vị sợ hãi lo lắng vì bị chia lìa, mà những gì Lạc Viêm đã chịu đựng ở đây cũng tuyệt đối không mấy thoải mái.
“Long Phạm, ngươi có biết lúc trước hắn giả mạo bộ dáng của ngươi đã nói những gì hay không?” Từng nhát đao rạch nát thi thể của si mị vương, thần sắc tàn khốc ác nghiệt, Lăng Lạc Viêm lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt như băng nhưng một thân hồng y dính máu lại nóng rực như hỏa, khí thế nhiếp nhân vì tức giận cùng sát ý ác liệt theo mùi tanh của máu tươi ngùn ngụt bốc lên.
Nhìn tông chủ như vậy khiến các trưởng lão câm như hến, tông chủ vẫn mặc trên người một thân hồng y, nhưng màu đỏ trên hồng sam không phải là nhan sắc của y phục mà là do máu tươi hoàn toàn thấm ướt. Đôi mắt kia vẫn mị hoặc như trước, nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn như quỷ mị.
“Thứ đó cư nhiên lại giả mạo ngươi…..” Chưa dứt lời, cả người của Lăng Lạc Viêm giống như đang ở trong biển máu, màu đỏ nhầy nhụa cùng bãi cát hấp thu máu tươi đang ở ngay xung quanh hắn, bầu không khí tanh nồng khiến hắn nhíu mi, rốt cục nhịn không được mà ném đi chủy thủ rồi bắt đầu nôn mửa.
Long Phạm thấy như vậy thì làm sao còn có thể bình tĩnh đứng yên, vội vàng tiến lên rồi ôm hắn vào lòng, đưa tay vỗ về trấn an Lăng Lạc Viêm, “Ngươi giết không phải là ta, không phải là ta, Lạc Viêm”
“Ta biết, cho nên ta mới hận! Thứ đó lại dám giả mạo bộ dáng của ngươi để làm cho ta giết chết!” Hắn đã cố gắng kiềm chế tâm tư khi đứng trước mặt Phong Trần Tuyệt, nhưng hiện giờ là ở trước mặt Long Phạm thì hắn không cần tiếp tục che giấu, cho dù đó là giả, cũng biết đó không phải là Long Phạm nhưng khi hắn đâm chủy thủ xuyên vào tim thì ở trước mắt hắn vẫn chính là khuôn mặt của Long Phạm.
Cảm giác này căn bản không thể hình dung được.
Máu tanh cùng cảm thụ trong lòng khiến dạ dày của hắn co rút mạnh mẽ, hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình dường như đều bị đảo ngược. Đẩy Long Phạm ra, hắn chạy đến một bên rồi liên tục nôn mửa, hắn còn nhớ rõ cảm giác khi chủy thủ xuyên vào lồng ngực, máu từ bên trong tuôn ra nhuốm đỏ cả bàn tay.
“Lạc Viêm, nhìn ta” Long Phạm ép Lăng Lạc Viêm quay đầu lại, “Ta không có việc gì, ta vẫn còn ở đây.” Trong lòng tràn đầy ưu tư, hắn ôm lấy Lăng Lạc Viêm toàn thân đầy máu, cảm thấy vô cùng xót xa.
Đến tận lúc này hắn đương nhiên đoán được Lạc Viêm đã nhìn thấy điều gì, Ca Linh Huyễn Cảnh vốn nhằm vào lòng người, làm cho đám si mị vương thực hiện một cảnh tượng hoàn mỹ nhất, Lạc Viêm nhất định đã nhìn thấy hắn phản bội.
Nhưng khiến hắn vui mừng chính là tông chủ của hắn không hề có nửa điểm hoài nghi đối với hắn, chẳng qua một màn tàn sát đã làm cho Lạc Viêm vốn chán ghét máu tanh bị tra tấn đến mức này.
Nhìn thấy khuôn mặt của Long Phạm gần trong gang tấc, nhìn chăm chú đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam tràn đầy lo lắng, được hương sen thanh khiết vây quanh, Lăng Lạc Viêm dần dần bình tĩnh trở lại, khóe môi khẽ nhếch, ngữ thanh khàn đặc, hắn chậm rãi mở miệng, “Bất luận là kẻ nào đã làm ra chuyện này thì ta bắt hắn phải trả giá đắt.”
Đôi mắt hơi thoáng lộ ra sự mệt mỏi vẫn sắc bén như trước, giọng nói không nhanh không chậm đang tuyên cáo tràn đầy tàn nhẫn quyết liệt, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm ở trong lòng của mình, Long Phạm mỉm cười gật đầu rồi ôn nhu đáp lại, “Không vội, ở bên trong kết giới này còn rất nhiều người phải đền tội cho những gì bọn hắn đã làm.”
Giống như phán quyết của thần linh, chỉ một câu là đã xác định vận mệnh của tất cả những người ở bên trong kết giới, giống như sóng biển không ngừng xô bờ, nhẹ nhàng khiến kẻ khác an tâm, nhưng nghe xong lời này thì tất cả tộc nhân đều biết hàm nghĩa bên dưới ngữ thanh ôn hòa tuyệt đối không phải như những gì đã nghe thấy.
Thận trọng gật đầu, bọn hắn đều đã hiểu rõ ý tứ của tế ti.
Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm, để cho hắn dựa vào trên người của mình, rồi sai người đi tìm một nơi để dừng chân, cho dù trước mắt là sa mạc nhưng chưa hẳn sẽ không có nơi để nghỉ ngơi.
Lâm Sở dẫn người đi dò xét một vòng, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt tĩnh tâm, có thể cảm giác được ánh mắt vừa ôn nhu vừa lo lắng đang dừng trên người của hắn, nhớ đến lúc trước trải qua đủ chuyện, hắn cảm thấy chính mình cần phải được bồi thường, “Ta muốn ngươi, Long Phạm”
“Lạc Viêm muốn ôm ta?” Long Phạm dịu dàng hôn lên trán hắn, rồi bảo Hoài Nhiễm mang túi nước đến, “Ngươi mới nôn xong, trước tiên súc miệng rồi ăn uống một chút có được hay không?” Ngậm vào một ngụm nước, sau đó Long Phạm chuyền vào miệng của Lăng Lạc Viêm. (anh tưởng anh là thụ hả o_o)
Hoài Nhiễm ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đôi tay nhận lấy túi nước lại bất giác ngập ngừng một chút, cho đến bây giờ bọn hắn cũng không muốn để ý đến chuyện này, mặc kệ vương của bọn hắn và Viêm chủ ở chung như thế nào, tình cảm của hai người đã sớm gắn bó không thể chia cắt, bọn hắn là thuộc hạ, căn bản không có tư cách xen vào chuyện này.
Chẳng qua chưa từng nghĩ đến Viêm chủ không hề che giấu, ngay tại lúc này, ở trước mặt mọi người lại đề ra yêu cầu như vậy, mà vương của bọn hắn cũng không hề bận tâm.
Các tộc nhân ở cách đó không xa, phàm là nghe xong đoạn đối thoại như vậy thì biểu tình bắt đầu trở nên mất tự nhiên, cực lực giả vờ như chưa từng nghe thấy điều gì.
Lăng Lạc Viêm cũng không để ý ở trước mặt người khác nói ra lời nói như vậy, thần sắc vẫn thản nhiên, mở miệng nhận lấy ngụm nước mà Long Phạm chuyền vào, súc súc miệng rồi lại phun ra, sau đó vòng tay quanh cổ của Long Phạm, dùng ngữ thanh khiêu khích đầy ái muội mà Long Phạm rất quen thuộc, ghé vào bên tai của hắn rồi thì thầm, “Làm cho ta cảm giác ngươi, chẳng phải đây là sở trường của ngươi hay sao, ôm ta, cho đến khi ta quên đi hết thảy.”
“Ta lo lắng cho thân thể của ngươi, Lạc Viêm nên biết……” Hắn rất khó khống chế chính mình không thể tận tình đi ôm Lạc Viêm, một khi hắn bị Lạc Viêm dấy lên dục vọng thì hắn không thể kiềm chế chính bản thân mình.
Long Phạm tuy thập phần vui sướng nhưng không thể không cảm thấy lo lắng, bị mất máu rồi sau đó còn tận lực tàn sát, vết thương cho dù đã được khôi phục nhưng phần máu đã bị mất thì không thể nhanh chóng bồi bổ trở lại, Lạc Viêm có thể chịu được đòi hỏi của hắn?
Nhìn Long Phạm băn khoăn, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, “Không bằng thử xem” Hắn vẫn chưa nhược đến mức đó.
Bọn hắn không dám tưởng tượng nếu Viêm chủ thật sự xảy ra bất trắc thì sẽ dẫn đến thảm họa như thế nào, cũng may chỉ là thất lạc, Viêm chủ vẫn bình an vô sự.
Trên sa mạc hoang vắng, dưới bầu trời mênh mông bát ngát, ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, những thi thể nằm trong vũng máu vẫn không hề ảnh hưởng đến hai người đang ôm nhau. Thất lạc rồi gặp lại cùng nụ hôn nồng nàn khiến người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy xúc động.
Phong Trần Tuyệt hủy đi vệt máu ở bên môi rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn chăm chú cảnh tượng ở trước mặt, ánh mắt u ám quỷ quyệt, đồng thời cũng ẩn chứa vài phần thất bại.
Mặc kệ mới vừa rồi hắn và Lăng Lạc Viêm nhìn thấy cái gì, so với những gì hắn chứng kiến thì Lăng Lạc Viêm ngay từ đầu có lẽ đã nhìn ra đó không phải là Long Phạm.
Ngay cả bộ dáng ngữ điệu độc nhất vô nhị của Long Phạm cũng hoàn toàn chuẩn xác, một màn được bố trí xem ra không hề có một chút sơ hở, nhưng Lăng Lạc Viêm vẫn không tin tưởng. Hắn không tin đó là Long Phạm bởi vì đã thập phần quen thuộc, quen thuộc đến mức không có bất luận người nào có thể ở trước mặt hắn mà giả dạng Long Phạm, hay bởi vì hắn đã phi thường tin tưởng Long Phạm sẽ không bao giờ phản bội hắn?
Bất luận là nguyên nhân nào thì cũng bởi vì yêu.
Tựa như hắn nói hắn yêu Long Phạm, cái loại yêu này khiến hắn không chút do dự mà thẳng tay một đao xuyên tim kẻ giả mạo, một đao quyết đoán hàm chứa vô vàn phẫn nộ, lúc ấy Phong Trần Tuyệt nghĩ rằng Lăng Lạc Viêm là vì oán hận Long Phạm phản bội, hiện giờ mới biết chính là vì tức giận đối với kẻ giả mạo.
Hóa ra hắn đã rất tin tưởng Long Phạm tuyệt đối không bao giờ phản bội.
Lại hộc ra một ngụm máu, Phong Trần Tuyệt nhắm mắt lại, không hề nhìn hai người đang ôm hôn. Nếu không phải hắn đã cản bớt một phần chưởng lực của Long Phạm thì giờ khắc này có lẽ hắn đã chết. Vết thương ở ngực dường như rất nặng, hắn cảm thấy trước ngực trở nên đau buốt.
Lúc này hắn đã có thể đoán được kẻ giả mạo đến từ nơi nào, bất quá hắn cũng không muốn nói.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo chuyển sang nơi khác, nhìn đến bóng dáng hồng sam mà kém một chút nữa thì hắn đã có được, dưới đáy mắt của Phong Trần Tuyệt xẹt qua một màu u ám, nếu Long Phạm biết hắn đã làm chuyện gì thì kết cục dành cho hắn sợ là sẽ không quá lý tưởng.
Long Phạm ôm chặt Lăng Lạc Viêm, máu tươi đầm đìa trên hồng sam lây dính lên bạch y bào. Ôm chặt cả người đầy máu của Lăng Lạc Viêm, hai tay không một chút thả lỏng, hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt của tộc nhân đang đứng xung quanh, chỉ cần Lạc Viêm bình an vô sự ở trong vòng tay của hắn thì những chuyện khác đối với hắn mà nói đều hoàn toàn vô nghĩa.
Dùng nụ hôn để trấn an tâm tư, để làm cho hắn xác định người trong lòng không có việc gì, bỗng nhiên ánh mắt nhợt nhạt màu thanh lam trở nên thâm trầm, đầu lưỡi chạm vào một chỗ khác thường ở trong miệng, “Đây là thế nào?” Những chuyện khác đều vô nghĩa nhưng nếu có liên quan đến Lạc Viêm thì lại ngoại lệ.
Hắn nếm được mùi máu tươi ở trong miệng của Lạc Viêm, lúc trước tưởng rằng đó là hương vị bị hồng sam nhiễm máu lây dính, hiện giờ mới phát hiện quả thật đến từ miệng của Lạc Viêm, ngoại trừ mùi máu tươi còn có vết thương bị cắn phá ở bên trong, nhìn lại y phục của Lạc Viêm, dưới màu đỏ thẫm của hồng sam căn bản là một mảnh hỗn độn, còn có miệng vết thương này?!
Có người hôn Lạc Viêm. Trước khi bị cơn ghen tuông nhấn chìm, Long Phạm cố gắng kiềm chế đáy lòng đang nổi lên từng trận sóng lớn, sử dụng sóc thủy tẩy đi hết thảy vết máu ở quanh mình, Long Phạm nhíu mày, cẩn thận giúp Lăng Lạc Viêm khép lại miệng vết thương, “Là ai tổn thương ngươi?”
Lời chất vấn nghe có vẻ rất bình thường, nhưng lại tiềm ẩn một trận gió lốc hung bạo khiến kẻ khác sợ hãi.
“Không phải Phong Trần Tuyệt, bất quá hắn có hôn ta.” Thẳng thắn nói ra không hề giấu diếm, Lăng Lạc Viêm điều chỉnh hô hấp, tựa vào trên người Long Phạm, mới vừa tàn sát một trận khiến hắn cảm thấy thật không ổn, nụ hôn của Phong Trần Tuyệt cũng thực không ổn, hắn biết tế ti của hắn sẽ vì chuyện này mà tính sổ với Phong Trần Tuyệt.
Kỳ thật cho dù hắn không cần nói ra cái tên kia thì Long Phạm cũng đã sớm đoán được, đôi mắt thanh lam nổi lên sát ý mãnh liệt hướng đến nơi Phong Trần Tuyệt ngã xuống. Lạc Viêm bị người khác hôn môi, thậm chí còn lưu lại dấu vết ở trong miệng…..
Từng cơn sóng lớn không ngừng dâng lên khiến bầu không khí ở xung quanh trở nên bất an, kẻ khác thấp thỏm lo lắng, tất cả mọi người đều cuống quýt nhìn theo tầm mắt của Long Phạm.
Trên bãi cát nơi Phong Trần Tuyệt ngã xuống không nhìn thấy một bóng người, không biết Phong Trần Tuyệt đã rời đi từ khi nào. Mới vừa rồi tất cả mọi người đắm chìm trong cảm giác kinh hỉ khi gặp lại Lăng Lạc Viêm. Các trưởng lão và diệu sư đều xúc động vạn phần, vô cùng vui sướng, tông chủ và tế ti ôm nhau mà hôn, ngay cả bọn hắn cũng bị tình ý mãnh liệt như thế cuốn hút, không còn ai lưu tâm đến Phong Trần Tuyệt. (xem sướng mắt quá mà)
Lúc này phát hiện hắn đã rời đi thì mới nhất thời kinh ngạc, Nham Kiêu muốn dẫn người đuổi theo thì đã thấy bạch y bào tế ti khẽ nhếch môi rồi cất lên giọng nói thản nhiên, “Không cần đuổi theo, chỉ cần hắn còn ở trong kết giới….”
Chỉ cần còn ở trong kết giới. Lời nói vẫn chưa dứt nhưng ngữ thanh thản nhiên cùng thần sắc tịch mịch đều cho mọi người biết rõ hàm nghĩa thật sự dưới vẻ trầm tĩnh lặng yên như thế này chính là điều gì.
Ôn nhu là sát ý, mỉm cười là nguy hiểm, các diệu sư làm sao có thể quên, đồng thời còn có một loại thần sắc vô cảm giống như mặt nước bình thản, còn hơn cả nụ cười nguy hiểm, nó khiến người khác cảm thấy run sợ.
Tựa như đại dương thâm trầm trước khi nổi lên sóng thần sẽ có một đoạn thời gian phẳng lặng, trước khi bão táp ập đến cũng sẽ yên tĩnh khác thường, giờ khắc này bạch y bào tế ti chính là như thế, các trưởng lão không biết lúc trước Ngân Diệu vương là như thế nào, nhưng hiện giờ bọn hắn chỉ nhớ đến cảnh tượng khi hồn phách của tông chủ bị vỡ nát.
Lúc ấy trước khi tế ti thất khống chẳng phải cũng bình yên như vậy hay sao.
Có người run rẩy lui về phía sau từng bước, bọn hắn cho đến lúc này vẫn còn sợ hãi đối với cảnh tượng trước kia, nếu hôm nay vì Phong Trần Tuyệt hôn tông chủ mà khiến chuyện xưa tái diễn thì không cần phải nói, bọn hắn căn bản sẽ không còn đường sống.
Lâm Sở lắc đầu đối với Nham Kiêu, hắn vẫn đứng yên bất động. Hắn tin tưởng chỉ cần tông chủ còn ở đây, tông chủ vô sự thì tế ti sẽ không đến mức phải tái diễn tai họa ngày ấy.
Lăng Lạc Viêm hiển nhiên cảm giác được sát ý của Long Phạm, cho dù bên ngoài vẫn trầm tĩnh bình thản nhưng hắn có thể cảm nhận được tất cả sát ý ở trong lòng của Long Phạm đối với Phong Trần Tuyệt, bất quá lúc này hắn không có tâm tư suy nghĩ đến hành tung của Phong Trần Tuyệt, “Xem nơi đó.”
Hắn chỉ chính là những kẻ giả mạo đã bị hắn giết chết, trong mắt lộ ra sự mỉa mai lạnh lùng đầy phẫn nộ, cho dù đã giết chết hết thảy những kẻ đó nhưng hắn vẫn không thể tha thứ cho người nào đã dùng thủ đoạn như vậy để làm cho hắn hoài nghi Long Phạm.
“Vì sao không dùng viêm hỏa?” Long Phạm nhìn thấy thi thể lấp đầy trên mặt đất, lúc này bãi cát đã bị lan tràn thành một màu đỏ tươi, dùng máu chảy thành sông để hình dung cũng không đủ. Cơn ghen tuông ngập trời cùng sát ý đối với Phong Trần Tuyệt tạm thời bị sự lo lắng bất an của hắn dằn xuống, Lạc Viêm rõ ràng chán ghét huyết tinh, làm sao có thể chịu được như thế này?
Lăng Lạc Viêm lắc đầu, nâng ngón tay lên, một ngọn lửa toát ra, quả thật là viêm hỏa, là viêm hỏa mà lúc trước hắn không thể sử dụng, cảm thấy cổ quái, hắn thử lại một lần nữa thì lúc này lại không thể sử dụng như trước kia, cũng giống như khi rơi vào kết giới thì hắn đột ngột không thể sử dụng được viêm hỏa, không hề có một dấu hiệu báo trước.
“Nếu không phải không thể sử dụng như bình thường thì cũng không đến phiên có người bên ngoài đến cứu ta.”
Long Phạm nghe như vậy liền cảm thấy lo lắng, vội vàng nâng tay của Lăng Lạc Viêm lên để kiểm tra linh lực trong cơ thể, tuy nhiên hết thảy đều bình thường, “Linh lực của Lạc Viêm nhất định là bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng nên mới không thể tự nhiên sử dụng, chỉ cần tìm được thứ đó rồi trừ đi ảnh hưởng thì có thể khôi phục.” Long Phạm kết luận như thế. Khi đang kiểm tra linh lực của Lăng Lạc Viêm thì bàn tay còn lại của hắn vẫn thủy chung vuốt ve trên lưng của Lăng Lạc Viêm,
“Bây giờ mặc kệ đó là lực lượng gì, trước tiên phải giải quyết mấy thứ này,” Có Long Phạm ở bên cạnh thì hắn cũng không lo lắng linh lực của mình, mấy thi thể ở cách đó không xa càng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Lăng Lạc Viêm nâng tay chỉ về phía mấy thi thể, “Ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của bọn hắn.”
Những thi thể vẫn còn nằm đây, tiếng hát vẫn còn vang lên, chỉ là càng lúc càng mờ ảo, tiếng hát đứt quảng, dường như sắp sửa tan biến, Long Phạm hướng đến nơi đó rồi lập tức nói ra bốn chữ, “Ca Linh Huyễn Cảnh..”
Đưa hai ngón tay đến bên môi, hào quang của sóc thủy xẹt qua đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam đang khẽ nhíu lại, trong miệng niệm lên một loại thần chú mà không người nào hiểu được, Long Phạm đưa ngón tay lướt qua giữa không trung, giống như phá vỡ thứ gì đó, theo đầu ngón tay của hắn, ở giữa không trung hiện lên một dấu vết thật dài. Dị quang bỗng nhiên bừng sáng, tiếng hát đột ngột biến mất.
Thủy chung kiềm chế sát ý dưới đáy lòng, chỉ cần tưởng tượng đến vết thương trong miệng của Lạc Viêm thì hắn cảm thấy chính mình sắp bị cơn ghen tuông thiêu đốt, lực lượng kích động không có chỗ để bùng phát, hắn đơn giản trút hết vào sóc thủy, không ngừng lục sát bầu không gian ở xung quanh.
Các tộc nhân nín thở đứng bên cạnh, đã có thể cảm giác được linh lực đang dâng lên mãnh liệt, cẩn thận nhìn chăm chú, chỉ thấy ngón tay của tế ti bỗng nhiên nâng lên, ở phía xa xa có cái gì đó đang bị kéo ra, chính là một cái bóng màu đen.
Nham Kiêu vội vàng đem vật đó bắt giữ, Lăng Lạc Viêm không hề nhìn sinh vật đã bị chế ngự. Ở trước mặt hắn, sóc thủy lóe lên ánh sáng như những ngọn sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt, tất cả thi thể ở trên mặt đất cũng bắt đầu biến hóa, hiện lên một bộ dạng khác.
“Si mị?!” Hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm, đó là si mị đã từng bị hắn giết chết, bộ dáng quỷ dị như thế tuyệt đối chính là si mị.
“Bọn hắn là si mị vương.” Nhìn thấy một thi thể có bộ dáng giống với hắn, còn có các diệu sư cũng bị si mị hóa thành, Long Phạm dường như có chút đăm chiêu.
Lúc này Lăng Lạc Viêm mới hiểu được, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái “Si mị vương có sở trường biến hóa, trên đời chỉ có một cái đã bị ta giết chết, nơi này lại có nhiều như vậy” Si mị vương có thể dịch hình, có thể nhìn rõ lòng người, vì vậy bọn hắn căn cứ suy nghĩ trong lòng của hắn để hóa thành bộ dáng của Long Phạm là điều hoàn toàn dễ hiểu.
“Trong điển tịch ở thời thượng cổ đã từng ghi chép có một loại ma vật có giọng hát thiên phú, lấy tiếng hát để mê hoặc lòng người khiến kẻ khác sinh ra ảo giác rồi bước vào tử địa. Nếu có người lợi dụng ma vật như vậy để làm thần chú thì có thể sử dụng ma thuật phối hợp với những thứ khác tạo thành ảo cảnh, khai thác những nhược điểm trong lòng người để lợi dụng, tạo thành một trận pháp không người nào có thể phá được, đó chính là Ca Linh Huyễn Cảnh.” Long Phạm nhớ lại.
Ca Linh Huyễn Cảnh, khai thác những việc mà lòng người không dám đối mặt, dẫn ra nỗi sợ hãi khôn cùng, trình diễn một cảnh tượng mà con người không muốn nhìn thấy. Nếu là người có tâm hồn trong trắng thanh sạch thì sẽ nhìn thấy đủ loại cảnh tượng dâm ô không thể chịu nổi, nếu là người chung thủy thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng bị phản bội, sợ chết thì sẽ thấy mình bị sát hại, sợ thủy sẽ gặp phải cảnh chết đuối…..
“Lạc Viêm nhìn thấy điều gì?” Ca Linh phối hợp với si mị vương hóa thành hắn và các diệu sư, Lạc Viêm nhìn thấy chính là loại cảnh tượng nào?
“Ta giết bọn hắn.” Lăng Lạc Viêm không hề nhiều lời, mặc dù hắn vẫn chưa bất tỉnh vì bị mất máu quá nhiều, nhưng mùi tanh trong hơi thở lại làm cho hắn cảm thấy có chút buồn nôn. Kiềm chế cho đến bây giờ, chỉ có hương thơm trên thân thể của Long Phạm mới làm cho hắn cảm thấy dễ chịu một chút.
Về phần hắn nhìn thấy điều gì thì kỳ thật nửa điểm hắn cũng không muốn nghĩ đến, đem thứ kia giết chết là phương pháp trực tiếp nhất, nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh tượng tàn sát mới vừa rồi, máu tươi nhầy nhụa trong tay, còn có bộ dáng khuôn mặt của Long Phạm ở trước mắt thì hắn liền nhịn không được mà nổi cơn thịnh nộ.
Nhặt lên thanh chủy thủ mà hắn đã vứt đi lúc trước, hướng đến nơi đó, hắn hung hăng đâm xuống thi thể ở trước mặt, nhìn chăm chú si mị vương đã hiện nguyên hình, không còn là khuôn mặt của Long Phạm thì hắn mới cảm thấy cơn tức giận được tiêu trừ một chút.
Long Phạm nhìn Lăng Lạc Viêm nhưng không tiếp tục chất vấn. Theo hắn thấy, tình trạng của Lạc Viêm cũng không tốt, thậm chí có chút hỗn loạn.
“Tế ti…..” Nham Kiêu muốn nói về con ma vật đang bị hắn bắt giữ thì Long Phạm đã khoát tay ngăn cản.
Lúc này nam nhân mặc bạch y bào bị lây dính huyết sắc không còn tâm tư đi quản Nham Kiêu đang bắt giữ thứ gì, người ở trước mắt mới làm cho hắn càng thêm lo lắng. Sắc mặt như vậy, hiển nhiên cảnh tượng nhìn thấy lúc trước đã khiến Lạc Viêm vô cùng tức giận, không còn cách nào duy trì bình tĩnh. Hắn từng nếm đến mùi vị sợ hãi lo lắng vì bị chia lìa, mà những gì Lạc Viêm đã chịu đựng ở đây cũng tuyệt đối không mấy thoải mái.
“Long Phạm, ngươi có biết lúc trước hắn giả mạo bộ dáng của ngươi đã nói những gì hay không?” Từng nhát đao rạch nát thi thể của si mị vương, thần sắc tàn khốc ác nghiệt, Lăng Lạc Viêm lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt như băng nhưng một thân hồng y dính máu lại nóng rực như hỏa, khí thế nhiếp nhân vì tức giận cùng sát ý ác liệt theo mùi tanh của máu tươi ngùn ngụt bốc lên.
Nhìn tông chủ như vậy khiến các trưởng lão câm như hến, tông chủ vẫn mặc trên người một thân hồng y, nhưng màu đỏ trên hồng sam không phải là nhan sắc của y phục mà là do máu tươi hoàn toàn thấm ướt. Đôi mắt kia vẫn mị hoặc như trước, nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn như quỷ mị.
“Thứ đó cư nhiên lại giả mạo ngươi…..” Chưa dứt lời, cả người của Lăng Lạc Viêm giống như đang ở trong biển máu, màu đỏ nhầy nhụa cùng bãi cát hấp thu máu tươi đang ở ngay xung quanh hắn, bầu không khí tanh nồng khiến hắn nhíu mi, rốt cục nhịn không được mà ném đi chủy thủ rồi bắt đầu nôn mửa.
Long Phạm thấy như vậy thì làm sao còn có thể bình tĩnh đứng yên, vội vàng tiến lên rồi ôm hắn vào lòng, đưa tay vỗ về trấn an Lăng Lạc Viêm, “Ngươi giết không phải là ta, không phải là ta, Lạc Viêm”
“Ta biết, cho nên ta mới hận! Thứ đó lại dám giả mạo bộ dáng của ngươi để làm cho ta giết chết!” Hắn đã cố gắng kiềm chế tâm tư khi đứng trước mặt Phong Trần Tuyệt, nhưng hiện giờ là ở trước mặt Long Phạm thì hắn không cần tiếp tục che giấu, cho dù đó là giả, cũng biết đó không phải là Long Phạm nhưng khi hắn đâm chủy thủ xuyên vào tim thì ở trước mắt hắn vẫn chính là khuôn mặt của Long Phạm.
Cảm giác này căn bản không thể hình dung được.
Máu tanh cùng cảm thụ trong lòng khiến dạ dày của hắn co rút mạnh mẽ, hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình dường như đều bị đảo ngược. Đẩy Long Phạm ra, hắn chạy đến một bên rồi liên tục nôn mửa, hắn còn nhớ rõ cảm giác khi chủy thủ xuyên vào lồng ngực, máu từ bên trong tuôn ra nhuốm đỏ cả bàn tay.
“Lạc Viêm, nhìn ta” Long Phạm ép Lăng Lạc Viêm quay đầu lại, “Ta không có việc gì, ta vẫn còn ở đây.” Trong lòng tràn đầy ưu tư, hắn ôm lấy Lăng Lạc Viêm toàn thân đầy máu, cảm thấy vô cùng xót xa.
Đến tận lúc này hắn đương nhiên đoán được Lạc Viêm đã nhìn thấy điều gì, Ca Linh Huyễn Cảnh vốn nhằm vào lòng người, làm cho đám si mị vương thực hiện một cảnh tượng hoàn mỹ nhất, Lạc Viêm nhất định đã nhìn thấy hắn phản bội.
Nhưng khiến hắn vui mừng chính là tông chủ của hắn không hề có nửa điểm hoài nghi đối với hắn, chẳng qua một màn tàn sát đã làm cho Lạc Viêm vốn chán ghét máu tanh bị tra tấn đến mức này.
Nhìn thấy khuôn mặt của Long Phạm gần trong gang tấc, nhìn chăm chú đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam tràn đầy lo lắng, được hương sen thanh khiết vây quanh, Lăng Lạc Viêm dần dần bình tĩnh trở lại, khóe môi khẽ nhếch, ngữ thanh khàn đặc, hắn chậm rãi mở miệng, “Bất luận là kẻ nào đã làm ra chuyện này thì ta bắt hắn phải trả giá đắt.”
Đôi mắt hơi thoáng lộ ra sự mệt mỏi vẫn sắc bén như trước, giọng nói không nhanh không chậm đang tuyên cáo tràn đầy tàn nhẫn quyết liệt, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm ở trong lòng của mình, Long Phạm mỉm cười gật đầu rồi ôn nhu đáp lại, “Không vội, ở bên trong kết giới này còn rất nhiều người phải đền tội cho những gì bọn hắn đã làm.”
Giống như phán quyết của thần linh, chỉ một câu là đã xác định vận mệnh của tất cả những người ở bên trong kết giới, giống như sóng biển không ngừng xô bờ, nhẹ nhàng khiến kẻ khác an tâm, nhưng nghe xong lời này thì tất cả tộc nhân đều biết hàm nghĩa bên dưới ngữ thanh ôn hòa tuyệt đối không phải như những gì đã nghe thấy.
Thận trọng gật đầu, bọn hắn đều đã hiểu rõ ý tứ của tế ti.
Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm, để cho hắn dựa vào trên người của mình, rồi sai người đi tìm một nơi để dừng chân, cho dù trước mắt là sa mạc nhưng chưa hẳn sẽ không có nơi để nghỉ ngơi.
Lâm Sở dẫn người đi dò xét một vòng, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt tĩnh tâm, có thể cảm giác được ánh mắt vừa ôn nhu vừa lo lắng đang dừng trên người của hắn, nhớ đến lúc trước trải qua đủ chuyện, hắn cảm thấy chính mình cần phải được bồi thường, “Ta muốn ngươi, Long Phạm”
“Lạc Viêm muốn ôm ta?” Long Phạm dịu dàng hôn lên trán hắn, rồi bảo Hoài Nhiễm mang túi nước đến, “Ngươi mới nôn xong, trước tiên súc miệng rồi ăn uống một chút có được hay không?” Ngậm vào một ngụm nước, sau đó Long Phạm chuyền vào miệng của Lăng Lạc Viêm. (anh tưởng anh là thụ hả o_o)
Hoài Nhiễm ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đôi tay nhận lấy túi nước lại bất giác ngập ngừng một chút, cho đến bây giờ bọn hắn cũng không muốn để ý đến chuyện này, mặc kệ vương của bọn hắn và Viêm chủ ở chung như thế nào, tình cảm của hai người đã sớm gắn bó không thể chia cắt, bọn hắn là thuộc hạ, căn bản không có tư cách xen vào chuyện này.
Chẳng qua chưa từng nghĩ đến Viêm chủ không hề che giấu, ngay tại lúc này, ở trước mặt mọi người lại đề ra yêu cầu như vậy, mà vương của bọn hắn cũng không hề bận tâm.
Các tộc nhân ở cách đó không xa, phàm là nghe xong đoạn đối thoại như vậy thì biểu tình bắt đầu trở nên mất tự nhiên, cực lực giả vờ như chưa từng nghe thấy điều gì.
Lăng Lạc Viêm cũng không để ý ở trước mặt người khác nói ra lời nói như vậy, thần sắc vẫn thản nhiên, mở miệng nhận lấy ngụm nước mà Long Phạm chuyền vào, súc súc miệng rồi lại phun ra, sau đó vòng tay quanh cổ của Long Phạm, dùng ngữ thanh khiêu khích đầy ái muội mà Long Phạm rất quen thuộc, ghé vào bên tai của hắn rồi thì thầm, “Làm cho ta cảm giác ngươi, chẳng phải đây là sở trường của ngươi hay sao, ôm ta, cho đến khi ta quên đi hết thảy.”
“Ta lo lắng cho thân thể của ngươi, Lạc Viêm nên biết……” Hắn rất khó khống chế chính mình không thể tận tình đi ôm Lạc Viêm, một khi hắn bị Lạc Viêm dấy lên dục vọng thì hắn không thể kiềm chế chính bản thân mình.
Long Phạm tuy thập phần vui sướng nhưng không thể không cảm thấy lo lắng, bị mất máu rồi sau đó còn tận lực tàn sát, vết thương cho dù đã được khôi phục nhưng phần máu đã bị mất thì không thể nhanh chóng bồi bổ trở lại, Lạc Viêm có thể chịu được đòi hỏi của hắn?
Nhìn Long Phạm băn khoăn, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, “Không bằng thử xem” Hắn vẫn chưa nhược đến mức đó.
Danh sách chương