Không biết qua bao lâu, cho đến khi Lăng Lạc Viêm cảm thấy mệt mỏi vì bị đòi hỏi vô độ, thân thể từng bị mất máu rốt cục không thể tiếp tục duy trì, lúc này Long Phạm mới ôm hắn đến bên hồ để tẩy rửa tất cả dấu vết trên thân thể của hai người.

Nước hồ vì bị huyết sắc xâm nhập lúc trước mà nổi lên một màu đục ngầu, được lực lượng của sóc thủy tịnh hóa mà trở nên trong xanh như ban sơ. Lăng Lạc Viêm nhắm mắt để Long Phạm giúp hắn khôi phục thể lực, nhớ đến việc không thể khống chế viêm hỏa, nhưng hắn lại không cảm thấy lo lắng.

Theo lí mà nói, hắn phải phi thường để ý, từ lúc ban đầu hắn chính là vì đạt được quyền lực và địa vị nên mới có thể ở lại Xích Diêm tộc, mà hôm nay lực lượng của hắn bị ảnh hưởng nhưng hắn dường như không hề có cảm giác.

“Có người bảo rằng ta mất đi viêm hỏa thì không là thứ gì cả, còn có người nói rằng ta quá mức cuồng vọng, nếu không phải có ngươi thì ta đã sớm bị giết chết.” Dựa vào trước người của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhắc lại lời nói của Phong Trần Tuyệt và màn kịch của si mị vương. Những lời đó nói rất đúng, cũng không hề sai lầm.

“Ta thích Lạc Viêm cuồng vọng.” Ở trong nước, đưa tay vuốt lên mái tóc bạch kim, Long Phạm ôm hắn rồi tựa lưng vào bờ hồ, ánh mắt chăm chú nhìn bên mặt của Lăng Lạc Viêm, lời nói chậm rãi mang theo ý cười.

“Mới đầu, ngươi vẫn chưa có viêm hỏa, chỉ là một thiếu niên không có bất cứ thứ gì, khi đó thì ngươi đã phi thường chói mắt. Người có thể làm cho Long Phạm động tâm, đương nhiên có tư cách để cuồng vọng.” Giống như đó là lẽ dĩ nhiên, giọng nói trầm ổn của Long Phạm đang phản bác lại ý kiến của những kẻ đó, mái tóc đen huyền sũng nước, lồng ngực xích lõa rắn chắc vẫn còn lưu lại những dấu vết cào cấu khi Lăng Lạc Viêm bị thất khống.

Mơn trớn trên những dấu vết ở trước ngực, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, hắn cũng không nhớ rõ từ khi nào thì hắn và Long Phạm bắt đầu, rồi khi nào thì kết thúc một màn hoan yêu kịch liệt mới vừa rồi. Quả thật như hắn đã yêu cầu, tế ti của hắn làm cho hắn quên đi hết thảy, giờ khắc này trong đầu của hắn chỉ còn lưu giữ những hình ảnh mãnh liệt cuồng bạo va chạm trong cơ thể, còn có vô vàn khoái cảm mà Long Phạm đem đến cho hắn.

Nụ cười ái muội tràn đầy tà khí, Lăng Lạc Viêm đưa ngón tay lướt trên khuôn mặt của Long Phạm, rồi trêu đùa giễu cợt, “Có phải rất đắc ý hay không? Bọn hắn nói không sai, không có ngươi thì không có ta ngày hôm nay, bởi vì biết rằng có ngươi ở bên cạnh nên ta không lo lắng bất cứ điều gì.” Điểm này hắn không phủ nhận, cũng bởi vì vậy mà cho dù không thể sử dụng viêm hỏa thì hắn cũng không hề bận tâm.

“Bất luận ngươi muốn vật gì, quyền lực, địa vị, lòng người, thiên hạ, chỉ cần là ngươi muốn thì cứ tùy tâm hành sự, tông chủ của ta muốn bất cứ thứ gì cũng đều không quá phận.” Chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm, cho dù thoát hạ bạch y bào thì tế ti cũng vẫn cao quý thánh khiết như trước, mang theo một thân tràn đầy dấu vết tình dục nhưng ánh mắt vẫn ôn hòa xa xăm.

“Ta rất cảm động, bất quá ta muốn ngươi nhận lấy sự cảm tạ của ta, ân?” Lăng Lạc Viêm như cười lại như không, hắn nhướng mi rồi đưa tay trườn xuống, kéo ra bàn tay của Long Phạm đặt ở phía sau của hắn.

Trong cơ thể của hắn tràn đầy chất dịch mà Long Phạm lưu lại, Long Phạm giúp hắn rửa sạch, sau khi hoàn tất vẫn đặt ngón tay vào bên trong, tâm tư của Long Phạm như thế nào thì căn bản hắn không cần phải suy đoán.

Long Phạm không đáp lại, chỉ điềm nhiên mỉm cười, bàn tay đặt phía dưới hông của Lăng Lạc Viêm chuyển dần lên thắt lưng. Là hắn để cho Lạc Viêm không cố kị bất cứ điều gì, cũng là sự tồn tại của hắn làm cho Lạc Viêm tùy ý hành sự, hắn phi thường hài lòng đối với điểm này, vì đây là minh chứng cho việc Lạc Viêm toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.

“Nếu Lạc Viêm muốn tùy tâm thì ta sẽ cho ngươi lực lượng để tùy tâm, Lạc Viêm cần gì phải so đo người khác nói như thế nào.” Nói một cách bình thản nhưng màu thanh lam trong đáy mắt mơ hồ lại lạnh như băng. Hắn muốn Lạc Viêm ỷ vào hắn, nếu có người khiến Lạc Viêm chấp nhất việc này, ý đồ chia rẻ bọn hắn thì khiến hắn cực kỳ khó chịu.

“Ta làm sao lại đi so đo những việc đó, nếu nói như vậy thì ta đã sớm bị giết chết. Lực lượng của ngươi chính là của ta, điểm ấy ta rất rõ ràng. Ta dựa vào lực lượng của ngươi để áp chế thiên hạ, bọn hắn có năng lực làm được gì.” Mang theo dư âm tình sự cùng vài phần trêu đùa ngả ngớn, Lăng Lạc Viêm nhếch môi, hắn dựa vào người Long Phạm, hoàn toàn không hề để ý mà thừa nhận điểm này.

Sở dĩ hắn muốn có được lực lượng như vậy, chẳng phải chính là vì để cao cao tại thượng, không bị kẻ khác điều khiển trong tay? Nếu đã đạt được mục đích thì hà tất phải bận tâm quá trình như thế nào. Hắn có được viêm hỏa, lại có được sóc thủy của Long Phạm, thân ở Xích Diêm tộc nhưng vẫn có thể ngạo nghễ thế gian, những gì hắn muốn đều đã đạt được.

Hắn ỷ lại vào Long Phạm, điểm ấy hắn cũng không hề che giấu, nói như vậy thì Long Phạm đã sớm nhìn ra. Nâng mắt nhìn người nam nhân ở trước mặt, Lăng Lạc Viêm thỏa mãn cười khẽ. Ai lại có thể nghĩ đến, ngoài ý muốn đi vào thế giới này rồi gặp được một vị tế ti như vậy.

Long Phạm nghe Lăng Lạc Viêm nói những lời đó thì phi thường thõa mãn, đôi mắt ở trước mặt không biết vì sao lại lộ ra ý cười, mái tóc bạch kim sũng nước bên dưới ánh trăng kỳ dị lại lấp lánh sáng ngời, đôi mắt mị hoặc như tràn đầy thâm tình nhưng cũng mơ hồ lộ ra sự vô cảm lạnh lùng, lợi dụng hết thảy tất cả mọi thứ, không hề che giấu dã tâm cùng cuồng vọng của chính mình, Lạc Viêm trong mắt hắn lúc nào cũng phi thường chói mắt. (fanboy chính hiệu là rồng con nhà ta)

“Thân thể như thế nào?” Khẽ hôn lên mái tóc bạch kim, Long Phạm nhẹ nhàng hỏi, Lăng Lạc Viêm mỉm cười nhìn hắn, bên trong ánh mắt ái muội như có chút chế nhạo, “Ngươi hỏi thân thể của ta khôi phục hay là hỏi nơi đó?” Tế ti của hắn đã giúp hắn khôi phục thể lực, chẳng qua hắn vẫn chưa thể sử dụng viêm hỏa.

“Lạc Viêm nói nơi đó là chỗ nào?” Nam nhân ở trước mặt Lăng Lạc Viêm giống như không phải đang xích lõa ngâm mình trong hồ nước, cũng không phải dùng cách thức điên cuồng kịch liệt muốn hắn như mới vừa rồi, vẻ mặt lại lộ ra một chút nghi hoặc nhưng bên trong ánh mắt ẩn chứa ý cười xảo quyệt, xem ra quả thực vô cùng thánh khiết.

“Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, tế ti đại nhân của ta…..” Ngữ thanh cực kỳ chậm rãi, kề sát vào bên tai của Long Phạm, mấy từ xưng hô mang theo ý tứ cám dỗ, hắn và Long Phạm vẫn còn xích lõa, nhưng thật ra thoát hạ y phục cũng giảm bớt một chút vướng víu.

Hai thân hình xích lõa kề sát ở dưới nước, Lăng Lạc Viêm tà mị dựa vào vòng tay của người nam nhân ở trước mặt, người có mái tóc đen huyền tùy ý để hắn hôn lên trước ngực, phong thái ung dung tao nhã dựa vào bờ hồ, ánh mắt mang theo ý cười, một tay lại trườn xuống rồi vuốt ve trên thân của hắn, mái tóc của hai người quấn lấy nhau ở trong nước, màu bạch kim lấp lánh hòa lẫn cùng màu đen huyền ánh xanh, cho dù trong lúc đó vẫn chưa làm ra động tác nào quá mức thân mật cũng đủ khiến kẻ khác tim đập kịch liệt.

Bất chợt dừng lại cước bộ, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt thì người vừa đến liền vội vàng xoay lưng, đang muốn rời đi thì phía sau truyền đến một giọng nói giữ chân hắn lại.

“Lâm Sở trưởng lão, có chuyện gì?” Lăng Lạc Viêm thờ ơ không để ý đến người vừa đến, trong khi Long Phạm lại lộ ra thần sắc khó chịu, hắn ngẩng đầu hỏi Lâm Sở như vậy.

Lâm Sở muốn xoay người trả lời nhưng nhớ lại cảnh tượng mới vừa chứng kiến thì lập tức dừng ngay động tác ở dưới chân, “Không, không…..không có gì, chỉ là không biết hành tung của tông chủ và tế ti nên có chút lo lắng.”

Đáp lại rất nhanh, giống như muốn rời đi, câu trả lời có chút lắp bắp, từ phía sau cơ hồ có thể nhìn thấy hai lỗ tai trở nên đỏ ửng, Lâm Sở lại có thể ngây thơ như vậy? Lăng Lạc Viêm cảm thấy rất thú vị, bật lên tiếng cười khúc khích, tiếng cười từ hồ nước dần dần vang xa, mang theo âm thanh khàn khàn do dư âm của tình sự.

Nghe thấy giọng cười như thế thì Lâm Sở vội vàng cúi đầu, hoàn toàn quên mất chính mình vì sao lại đến đây, vì sao lại đi tìm hai người.

Ngay khi hắn cố gắng kiềm chế muốn trấn tĩnh tinh thần thì tiếng cười ở phía sau bỗng nhiên dừng lại, không hề có dấu hiệu báo trước, giống như bị cái gì đó lấp kín, bị cắn nuốt, ngoại trừ tiếng hít thở cùng vài tiếng động quyến rũ rất nhỏ, thì không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.

Lâm Sở không cần quay đầu lại thì cũng biết giờ khắc này đang diễn ra tình cảnh gì, cúi đầu không dám rời đi nhưng lại càng không dám xoay người sang chỗ khác, chỉ có thể một lòng nhớ đến lý do vì sao mình lại tiến đến đây, làm cho chính mình không đi tưởng tượng bộ dáng xích lõa ở phía sau như thế nào.

Lâm Sở muốn đi nhưng lại không dám đi, còn trong hồ nước thì Lăng Lạc Viêm lại đang hưởng thụ nụ hôn của Long Phạm.

Tế ti của hắn tuyệt đối là cố ý muốn giữ chân Lâm Sở, đối với điểm này thì hắn vô cùng xác định. Lực đạo siết chặt bên hông cùng nụ hôn kịch liệt không cho hắn kháng cự, quả thực muốn đoạt đi tất cả hô hấp của hắn, trong mũi chỉ còn hương sen trên người của Long Phạm, ở dưới nước lại càng rõ ràng tản mát ra hương vị ghen tuông và chiếm đoạt.

Nhẹ nhàng cắn lên đầu lưỡi của Lăng Lạc Viêm rồi rời khỏi một chút, rốt cục Long Phạm mới buông hắn ra, vẫn siêu phàm thoát tục như trước, ngữ thanh vô cùng ôn hòa nhẹ nhàng nói với Lâm Sở đang xoay lưng về phía bọn hắn, “Vậy lui xuống đi, các trưởng lão đều biết ta và tông chủ có chuyện quan trọng.”

Ý tứ là gì thì người khác đều biết, làm sao hắn lại không thể hiểu? Lâm Sở nghe xong thì cũng hiểu được sự cảnh cáo trong lời nói của tế ti, nhưng lúc trước hắn dẫn người đi tìm chỗ dừng chân, vì vậy căn bản là không biết……

Giãi bày cũng vô nghĩa, hắn vội vàng nói, “Lâm Sở muốn bẩm báo với tông chủ, ma vật mà tế ti bắt được có chút khác thường, giống như không được tốt lắm.”

“Đúng rồi, lúc ấy bắt được vật đó là thứ gì vậy, ta vẫn chưa nhìn kỹ.” Lăng Lạc Viêm lúc này mới nhớ đến, nhìn lên sắc trời, trăng sáng vẫn nhô cao ở phía trên, sáng ngời như ban ngày, những hạt cát ở xung quanh đều bị ánh trăng phản chiếu thành một màu trắng xóa, mà phía sau nơi Lâm Sở đang đứng là khu phế tích, tựa hồ đã từng có những năm tháng huy hoàng.

Lúc trước hắn không lưu ý chính mình làm sao lại đến nơi này, chỉ biết oán hận si mị vương mà hoàn toàn lãng quên những việc khác, càng không nhìn đến bộ dáng của con ma vật kia là như thế nào.

Ý bảo Long Phạm lấy ra y phục, Lăng Lạc Viêm liếc nhìn trên thân thể của Long Phạm rồi ngẩng đầu nhìn lại tình hình lúc này, lấy tay chạm lên người tế ti của hắn, mỉm cười vô cùng ái muội, “Chuyện quan trọng của ta và tế ti hay là để dành cho lần sau, chung quy cũng không thể làm cho các trưởng lão đợi lâu.”

Mặc dù ngữ thanh rất nhỏ nhưng lúc này người nào lại không nghe được. Nói lên chuyện quan trọng như vậy, cũng không có người nào lại không biết là chuyện gì.

Lâm Sở cúi đầu không dám mở miệng. Hắn không biết có nên hay không nên nói với tông chủ rằng các trưởng lão và diệu sư đã chờ rất lâu, Dạ Dực không thể kiên nhẫn nên đã tự mình rời đi thăm dò tình hình ở xung quanh.

“Ngươi lui xuống đi, chờ ta thị phụng tông chủ xuyên y thì chúng ta sẽ đến.” Đây là lời của tế ti, còn có tiếng nước vang lên với động tác đứng dậy, theo sau đó là âm thanh sột soạt của y phục, cùng với vài tiếng thì thầm cười khẽ. Theo bước chân rời đi của Lâm Sở, lời nói càng lúc càng nhỏ đến khi không còn nghe thấy rõ ràng.

Những tiếng thì thầm cười khẽ ở sau lưng đang nói về việc gì thì Lâm Sở cũng không nghĩ đến. Hai từ thị phụng trong lời của tế ti là điều mà hắn vĩnh viễn không bao giờ dám vọng tưởng.

Hắn hiểu rõ địa vị của chính mình, cũng biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên, càng biết rõ nếu lúc ấy khi hắn đột nhiên nhìn thấy hai người đang ôm nhau mà không lập tức xoay người, hoặc xoay người chậm hơn một chút rồi nhìn thấy bộ dạng của tông chủ trong lòng tế ti, thì giờ khắc này có lẽ hắn đã không còn mạng trở ra ngoài.

Đợi Lâm Sở đi xa, Lăng Lạc Viêm đã đứng ở trên bờ hồ, Long Phạm giúp hắn xuyên lên người một bộ hồng sam vừa được khôi phục, lúc trước hắn chỉ biết so với lực lượng phá hủy thì lực lượng dùng để khôi phục nguyên trạng vật bị tổn hại phải cường đại hơn rất nhiều, hiện giờ xem ra quả nhiên cũng không tồi.

Cho dù viêm hỏa của hắn có thể đối địch với sóc thủy, nhưng linh lực của hắn vẫn chưa đạt đến ngàn năm như Long Phạm. Hắn chỉ có thể hủy diệt mà không thể tái tạo. (vợ phá chồng xây, quá đủ)

Ở trước mặt, tế ti của hắn đang xuyên y, hắn thật sự rất yêu thích bộ dáng của Long Phạm khi xuyên y cho hắn mà thân thể vẫn còn xích lõa, dáng người của Long Phạm là sự kết hợp giữa hoàn mỹ và lực lưỡng. Khi khoác lên người bạch y bào thì hiển lộ phong thái vừa lạnh lùng trầm tĩnh vừa siêu phàm thoát tục. Nhưng kỳ dị chính là, cho dù trên thân hoàn toàn xích lõa thì cảm giác này vẫn không có một chút thay đổi.

Ngón tay thon dài ở trước mặt đang khép lại y phục, hạ khố che giấu một nơi đã vô số lần lưu lại dấu tích trên người của hắn, bên trong y bào là tư thế oai hùng bất phàm, xuyên vào một thân thuần bạch lại hoàn toàn hiển lộ phong thái mờ ảo thần bí, giống như từ trên thiên giới hạ xuống phàm trần, trầm tĩnh lạnh lùng, ung dung xa cách.

“Lạc Viêm đang nhìn cái gì?” Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Long Phạm thắt lại mái tóc của chính mình, động tác tùy ý nhưng lại vô cùng tao nhã làm cho Lăng Lạc Viêm thở dài một tiếng, “Ta đang nhìn xem một tên yêu nghiệt ngàn năm xuyên y cột tóc như thế nào, cố ý hấp dẫn ta ra sao….”

Ngữ thanh nhẹ nhàng, vừa nói xong lời cuối cùng thì hắn đã hôn lên môi của Long Phạm, rồi từ trên môi trượt dần xuống bên cổ, cố ý lưu lại một dấu vết đỏ ửng ở nơi đó, lúc này mới hài lòng nhếch môi rồi xoay người.

“Hóa ra là Lạc Viêm muốn xem ta xuyên y, đáng tiếc ta càng muốn Lạc Viêm thích nhìn bộ dáng thoát y của ta hơn.” Mơn trớn trên dấu hôn ở bên cổ của mình, Long Phạm mỉm cười, không nhanh không chậm bước đến gần. Lăng Lạc Viêm uể oải duỗi thắt lưng rồi nghiêng đầu lườm hắn một cái, “Không bằng ngươi cứ thoát y rồi theo ta ra ngoài?” (rồi máu mũi chảy thành sông)

Thân thể bỗng nhiên bị kéo về phía sau, lời nói trêu chọc bị trừng phạt bằng một nụ hôn. Lăng Lạc Viêm cũng không bất ngờ, hắn đương nhiên là đùa cợt, tế ti của hắn chỉ cần duy trì vẻ thánh khiết cao quý trước mặt của người khác là quá đủ. Mỉm cười ôn nhu, điên cuồng chiếm đoạt, mất đi vẻ trầm tĩnh, trở nên thất khống, tất cả những điều này chỉ có thể hiển lộ để cho hắn thấy, và nhất là thân hình gợi cảm dưới lớp bạch y bào cũng chỉ duy nhất một mình hắn mới được chiêm ngưỡng.

Vừa cười vừa nói, cả hai đi vào bên trong khu phế tích hoang tàn cho đến khi đặt chân lên đại môn của toà kiến trúc đổ nát. Đứng xa một chút thì hắn mới có thể hoàn toàn nhìn rõ cảnh quang ở nơi đây.

Cát trắng chồng chất thành vô số đụn nhỏ nằm rải rác trên sa mạc vô tận, ở nơi mênh mông trống trải lại có một tòa cung điện như vậy, mặt trước của tòa kiến trúc trải dài, hai bên hông có những lầu các trập trùng vờn quanh, nổi bật nhất chính là một tòa tháp được xây cao ngất, dưới ánh trăng quỷ dị, cho dù đã đổ nát hoang tàn cũng vẫn hiển lộ khí thế vô cùng oai vệ.

Nhưng cho dù có oai vệ thì giờ đây vẫn chỉ là một đống phế tích, bên trong cung điện đã sớm đổ nát, giờ khắc này, dưới ánh trăng như ban ngày, những tia sáng màu bạc xuyên thấu vào bên trong, chỉ có tiếng cát đá sột soạt giữa bầu không gian tĩnh mịch không một tiếng động, tạo nên một cảm giác huyền bí đầy tang thương.

“Vì sao bên trong kết giới lại có một nơi như thế này?” Chỉ cần có nghi vấn thì hắn sẽ hỏi Long Phạm, đa phần đều có được đáp án.

“Nơi này là cực Bắc, tầng kết giới ngăn cách ở đây và thế gian bên ngoài, nếu nơi này có các tông tộc khác thì mấy tòa cung điện xuất hiện ở đây cũng không quá kỳ quái.” Đứng bên cạnh hắn, Long Phạm nhìn lên một hoa văn ở trên cao, nét mặt lộ ra vẻ trầm tư.

“Hoa văn này đã bị mờ nhạt, bất qua xem ra cũng có điểm tương tự như viên ngọc châu của Tiếu Niệm Vân.” Lăng Lạc Viêm nâng tay hỏi Long Phạm về viên ngọc kia, tế ti của hắn lại nói với hắn, “Lạc Viêm nghĩ rằng khi ở cùng với ngươi thì ta còn có thể nhớ rõ phải hảo hảo giữ gìn thứ kia hay sao.”

Lăng Lạc Viêm giật mình, sau khi trải qua trận bão cát ở bên ngoài kết giới, bị thất lạc rồi gặp lại, thoát hạ y phục, ở trong nước dây dưa, thì Long Phạm làm sao còn có thể đặt món đồ kia ở trên người, vật đó đã sớm không biết ở nơi nào, mặc kệ có phải tế ti của hắn là cố ý đánh mất hay không thì cũng không thể tìm trở lại.

Nhún vai, hắn xem như mình chưa từng hỏi qua, hắn đã sớm biết từ lúc Long Phạm muốn giữ viên ngọc châu đó, thì cũng không tính toán sẽ giao nó ra trước mặt hắn một lần nữa, “Điểm quan trọng là hoa văn trên vật kia xem ra cũng giống như ở đây, chẳng lẽ nơi này chính cung điện của Linh Tê tộc? Bị đổ nát như vậy, xem ra từ lâu đã không còn ai ở nơi này.”

Các trưởng lão và diệu sư ở trong khu phế tích đều tự tìm nơi sạch sẽ để nghỉ ngơi, khi biết hai người xuất hiện thì lục tục đi ra, trong đó duy nhất có Nham Kiêu là nhíu mi, thần sắc nóng vội, “Ta còn tưởng rằng ma vật lợi hại như thế nào, không nghĩ rằng cũng chỉ là một thứ phiền toái, không biết tông chủ muốn xử trí ra sao?”

Ở trong tay Nham Kiêu, so với sự hung tàn đáng sợ của các loài ma vật khác thì bộ dáng run rẩy của con này lại hoàn toàn bất đồng, giống như một miếng vải bố, toàn thân đen sẫm, có một đôi mắt to tròn sáng quắc, lỗ tai tròn, thân cũng tròn, tứ chi thấp bé, bộ lông cuốn khúc, rõ ràng chỉ là một con tiểu xỉ hùng. (xỉ=răng, hùng=gấu)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện