Các tộc bị xúi giục nổi loạn, trận giao chiến cùng Ngân Diệu tộc rốt cục được bình ổn. Bên trong cuộc hỗn chiến, các tộc đều không bị tổn thất.
Hoài Nhiễm là diệu sư của Ngân Diệu tộc, từng là thuộc hạ của Long Phạm nên hắn thập phần thấu hiểu cục diện của thế trận, không để cho tộc nhân ra tay quá nặng, các tông tộc khác mặc dù bị thương nhưng không đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến tánh mạng.
Đôi khi không có người chết cũng là một chuyện tốt. Sau trận chiến, các tộc ít khi xuất nhập Viêm Lạc cung, có một số ít phải dưỡng thương mấy ngày liền không thể đứng dậy nổi. Tuy không có ai mất mạng, nhưng cũng không có nhiều người vẫn còn nguyên vẹn lành lặn.
Lần này người hiển lộ uy nghi không chỉ là tế ti Long Phạm, còn chứng tỏ lực lượng của Ngân Diệu tộc vẫn cường đại như lời truyền lưu của thế gian, không còn là tông tộc ẩn tích bị thất truyền trong quá khứ. Mọi chuyện đều thiết thực xảy ra ở trước mắt.
Đồng thời Viêm chủ Lăng Lạc Viêm trở thành tông chủ của cả Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc, còn có tế ti Long Phạm ở bên cạnh hắn. Hai người ở Lôi Lạc thành, vừa ôm hôn vừa nói lên lời cảnh cáo thiên hạ ngay trên đỉnh Viêm Lạc cung. Từ đó về sau, chuyện này trở thành một giai thoại được thế nhân lưu truyền.
Cho dù thế sự kỳ quái như vậy, nhưng khi biết được chân tướng sự thật của thiên kiếp, thì nỗi sợ hãi diệt thế cũng bắt đầu được xoa dịu.
Chỉ khi con người không nắm rõ vận mệnh của chính mình thì mới cảm thấy bất an lo lắng.
Cũng như trước mắt, chỉ cần không người nào đi trêu chọc Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc thì có thể tránh khỏi tai họa diệt thế. Mặc dù vẫn có người còn lo lắng câu ca dao Hách Vũ lưu lại sẽ trở thành sự thật, đến một ngày nào đó cũng không thể tránh né, nhưng sự sùng kính và tôn thờ đối với tế ti Long Phạm lại khiến mọi người không muốn chấp nhận suy đoán như vậy.
Dân chúng thờ phụng linh giả như thần linh. Tế ti Long Phạm còn trên cả thần linh, khống chế sinh tử của người trong thiên hạ, chuyện này đã được đồn đãi khắp thế gian. Chỉ cần không gây bất lợi cho Viêm chủ và Xích Diêm tộc thì sẽ không có thiên kiếp diệt thế, chuyện này đã rõ ràng ngay tại trước mắt, chỉ cần làm được như vậy thì mọi người đều sẽ an toàn.
Xích Diêm tộc chưa bao giờ làm hại thế nhân, thậm chí Viêm chủ không chỉ một lần cứu vãn tai họa cho dân chúng bách tính. Thanh danh của Viêm chủ được lưu truyền khắp thiên hạ, tất cả những lời truyền tụng đều là về cứu thế, cứu dân. Người nào lại muốn đối địch với hắn? Hay nói cho chính xác, đối địch với hắn thì cũng có nghĩa sẽ trở thành địch nhân của cả thiên hạ.
Trải qua việc này, Lôi Lạc thành lại một lần nữa bị viêm hỏa khuynh thành khiến thế nhân khiếp sợ, rồi sau đó lại vì lời nói của tế ti Long Phạm mà làm cho lòng người vô cùng chấn động. Lúc này ở trong Viêm Lạc cung, người được thế nhân truyền tụng, Viêm chủ Lăng Lạc Viêm lại không ngồi ở trên đại điện để thương nghị về việc ứng phó ma loạn như mọi người vẫn suy nghĩ.
“Lần này là lần thứ mấy rồi, vẫn chưa đủ hay sao?” Đẩy ra mái tóc ẩm ướt mồ hôi, Lăng Lạc Viêm kéo xuống bàn tay đang khẽ vuốt ở hạ thân ngay phía sau lưng của hắn, nhíu mi nhìn người nam nhân ở bên cạnh, “Bản tông chủ không tiếp tục tháp tùng, để lần sau đi.”
Vén tấm chăn mỏng rồi đứng dậy, hồng y của hắn cùng bạch y bào nằm vung vãi trên mặt đất, từng mảnh lẻ rơi từ trên bàn kéo dài đến chân giường, nhặt lên ngoại sam rồi khoát vào người, hắn lấy chén trà ngã lông lốc trên bàn để uống nước, lại quay đầu nhìn tế ti của hắn đang nằm trên giường. (thật là ái muội….từ trên bàn đến giường, tự hiểu, tự tưởng tượng)
Sau khi xong tình sự thì Long Phạm như là hai người khác hẳn so với lúc trước. Vẻ mặt còn lưu lại tình sắc, mái tóc đen mượt hỗn độn dừng ở đầu vai, bộ dáng trầm tĩnh lạnh nhạt lại làm nổi bật đôi mắt đầy ma mỵ, nụ cười hời hợt bên môi lộ ra một cảm giác hấp dẫn khó nói nên lời, không biết Long Phạm có tự cảm thấy được điều này hay không.
“Lạc Viêm đang nhìn cái gì?” Long Phạm ngồi dậy. Lạc Viêm đang đứng trước mắt ở góc độ vừa khớp có thể nhìn thấy đường cong mơ hồ lộ ra dưới lớp hồng sam, không hoàn toàn mặc vào mà chỉ tùy tiện khoát lên người, làm cho hắn rất muốn vuốt ve sự mềm mại mịn màng khiến hắn không muốn buông tay.
“Tế ti của ta ngay tại trước mắt thì ta còn có thể nhìn ai?” Lăng Lạc Viêm đưa chén trà kề sát bờ môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mị hoặc. Cứ như vậy, một thân hồng sam rộng mở đầy khiêu khích, ánh mắt của người ở trên giường càng lúc càng trở nên đen kịt. Long Phạm vừa nhìn chăm chú, vừa bước đến gần Lăng Lạc Viêm rồi cúi đầu hôn xuống. (mỗi khi anh ấy phát tình là mắt lại đen thui thùi lùi o_o)
Nước trà đã nguội lại càng trở nên mát lạnh bị truyền vào trong miệng của Long Phạm, nhấm nháp hương vị vừa lạnh như băng vừa nóng như hỏa, hai tay của Long Phạm mãn nguyện thâm nhập vào bên trong hồng sam rộng mở. Ngay khi bàn tay trườn xuống rồi mơn trớn trên dấu vết còn lưu lại ở dưới hạ thân thì lập tức cảm giác được thân thể của Lăng Lạc Viêm trở nên buộc chặt, tiếp theo là nhiệt độ trên môi dần dần lui ra.
“Hôm nay không được, đừng quên có trưởng lão hồi báo đã phát hiện hành tung của Dạ Dực” Dời môi, Lăng Lạc Viêm che lại hồng sam ở trên người, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ lãng phí thêm một ngày.
Mấy ngày qua phát sinh nhiều việc vẫn chưa được giải quyết. Không thể cho phép bất cứ người nào ở trên địa bàn của hắn mà muốn làm gì thì làm, việc này phải điều tra rõ ràng. Hách Vũ và Đồ Lân còn an bài chuyện gì, tung tích của Phong Trần Tuyệt như thế nào, Linh Thư có từng nhắc qua tông tộc bí ẩn đến từ đại mạc, còn có diệu sư tự sát, Lam Đằng bị khống chế….
“Nói là nhìn ta mà đôi mắt như hỏa lại đang nhìn ở nơi nào?” Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm đang dựa vào người mình.
Hồng sam rộng mở tràn đầy vết tích hắn lưu lại, khẽ hôn lên dấu ấn đỏ ửng, sắc mặt thản nhiên trầm tĩnh khôi phục lại như xưa, tế ti hơi thoáng nhếch môi lên, nụ cười khoan thai ở trong mắt của Lăng Lạc Viêm chỉ có thể hình dung bằng hai chữ cầm thú.
Từ khi các tộc bắt đầu gây hấn, Long Phạm nói ra những lời đó làm cho lòng hắn cảm thấy phập phồng, nhất thời động tình liền lôi kéo Long Phạm giày vò trên giường, nhưng tế ti của hắn lại quá mức phóng túng, kết quả là mấy ngày qua hắn chỉ có thể thoáng rời đi một chút để nghe trưởng lão hồi báo sự vụ, hết thảy thời điểm nhàn nhã còn lại đều bị cái tên ác liệt xảo trá này tận dụng triệt để.
“Ta quả thực nên hoài nghi mục đích mà ngươi nói ra những lời đó là làm cho ta động tâm rồi động tình, hay là ngươi đã sớm chờ ta ban thưởng cho ngươi.” Đưa tay khều nhẹ khuôn mặt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nheo mắt lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, tỉ mỉ tra xét trái phải, muốn tìm ra dấu vết đang che giấu tâm cơ cùng mưu mô trên khuôn mặt này.
Dưới đáy mắt đen kịt nổi lên gợn sóng nhợt nhạt màu thanh lam, Long Phạm để cho Lăng Lạc Viêm tiếp tục đánh giá, hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, “Chẳng lẽ Lạc Viêm nghĩ rằng tất cả mọi chuyện ta đều phải tính toán? Tâm ý của ta đối với ngươi thật sự tính không được.”
“Tâm ý ta xin nhận.” Vòng tay quanh cổ Long Phạm rồi khẽ hôn lên bờ môi hoàn mỹ trước mặt, Lăng Lạc Viêm thì thầm, nụ hôn nhẹ nhàng từ trên môi trượt dần xuống trước ngực của Long Phạm. Hắn biết tâm ý của Long Phạm, cho dù hắn không thiếu lực tự bảo vệ chính mình, cũng không có kẻ nào dám đi trêu chọc hắn, nhưng tế ti của hắn vẫn muốn dẹp sạch tất cả phiền phức quấy rầy đến hắn.
Lần này các tộc khác nhằm vào Ngân Diệu tộc lại trở thành một cơ hội để làm cho thiên hạ biết rằng hai tộc đang nằm trong tay của ai, có được lực lượng như thế nào. Tin rằng cho đến bây giờ, bất luận kẻ nào muốn âm thầm làm chuyện mờ ám, hoặc từng ghen tị với địa vị của Xích Viêm tộc mà có ý đồ đen tối, thì cũng hiểu rõ có một số chuyện vĩnh viễn không thể làm được.
Đứng ở bên cạnh giường vẫn là quá mức nguy hiểm, Lăng Lạc Viêm phát hiện lồng ngực của Long Phạm đang dần dần đập nhanh, hắn lập tức ngừng hôn, “Tế ti đại nhân của ta gần đây dường như lực khống chế càng ngày càng kém.”
Đôi mắt tà khí hiện lên ý cười chế nhạo, cánh môi mỏng nhạt vẫn còn mang theo màu sắc của tình sự, đó là dấu vết lưu lại sau khi bị hôn quá mức kịch liệt. Nghĩ đến chuyện gì đó, Long Phạm đưa ngón tay mơn trớn trên bờ môi của Lăng Lạc Viêm rồi mỉm cười, “Lúc trước không phải Lạc Viêm vẫn còn nghi ngờ ta kiểm soát bản thân quá tốt, quá bình tĩnh, bây giờ hối hận chỉ sợ là quá muộn rồi, hay là bởi vì hôm qua ta làm ngươi mệt?”
Ngón tay ở trên môi lướt sang gò má, Long Phạm nói về chuyện gì thì hắn rất rõ ràng. Giờ khắc này hắn vẫn có thể hồi tưởng được hương vị cùng ngạnh vật nóng rực thuộc về Long Phạm. Trước mặt người khác, tế ti của hắn xem ra thanh cao thánh khiết, nhưng không kẻ nào biết được tế ti Long Phạm sau khi thoát hạ bạch y bào lại bá đạo và phóng túng như thế nào.
Bá đạo chiếm đoạt hết thảy, ăn mòn ý chí của hắn, dưới vẻ ngoài ôn nhu đoạn tuyệt thất tình lục dục là phóng túng đến cực hạn, dùng tình sắc khiêu khích hấp dẫn hắn rồi mãnh liệt lôi kéo hắn trầm luân vào bể tình của dục vọng, khiến hắn quên đi hết thảy mọi việc ngoài thân.
“Ta làm sao lại hối hận, bộ dáng của ngươi làm cho ta điên cuồng khiến ta rất thích thú.” Liếm môi, Lăng Lạc Viêm cười khẽ, mấy ngày liền hưởng thụ hoan ái cũng không hề ngừng lại, nhưng đến lúc này mới nhớ đến một việc, hắn không thể không lo lắng cho Dạ Dực và Linh Thư một chút, thuận tiện đem tông tộc bí ẩn thủy chung vẫn che giấu tung tích để điều tra rõ ràng.
“Hôm qua có trưởng lão cầu kiến? Tăm hơi của Phong Trần Tuyệt có người tìm thấy hay chưa?” Lúc này mâu thuẫn của các tộc và Xích Diêm tộc cùng Ngân Diệu tộc là bị Phong Trần Tuyệt khơi dậy, nhưng cũng là vì Lam Đằng bị người khác khống chế nói ra chân tướng. Mặc kệ có phải đúng như lời nói của Phong Trần Tuyệt rằng Lam Đằng bị khống chế không quan hệ đến hắn hay không, thì thủ đoạn lần này của hắn quả thật đã thất bại thảm hại.
“Vẫn như vậy, không người nào nhìn thấy hắn. Ở dưới chân Vọng Thiên Thai, khi Lam Đằng điều khiển vong hồn tấn công Kiền Kì tộc thì không nhìn thấy Phong Trần Tuyệt trong đó.” Long Phạm nhắc tới ba chữ kia, dưới đáy mắt bắt đầu nổi lên gợn sóng cuồn cuộn, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên lặng yên tĩnh mịch.
Đó là sát ý trong lòng của Long Phạm, đối với việc này thì Lăng Lạc Viêm thập phần rõ ràng. Tung tích của Phong Trần Tuyệt không rõ, cho dù từ nay về sau Kiền Kì tộc biến mất khỏi thế gian thì đối với Long Phạm mà nói cũng vẫn không đủ.
Lần này tổn thất của Kiền Kì tộc có thể nói là vô cùng nghiêm trọng. Đa số nhân mã âm thầm xâm nhập tổng điện Xích Diêm tộc đều bị tiêu diệt, đám người còn lại ở Lôi Lạc thành thì bị Lam Đằng điều khiển vong hồn cắn nuốt. Người tính lại bị kẻ khác tính. Lăng Lạc Viêm sai người dọn sạch bãi chiến trường, trên mặt đất lấp đầy thi thể nhưng không tìm thấy Phong Trần Tuyệt. Những thi thể bị vong hồn cắn nuốt làm cho các tộc khác cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có thể nói khi đối mặt với một cường đại lực lượng thì bất luận âm mưu hay ý đồ đen tối đều trở nên vô dụng.
“Trước tiên cứ mặc kệ Phong Trần Tuyệt, nếu hắn muốn làm chuyện gì thì tự nhiên sẽ xuất hiện, đến lúc đó thì lại tiếp tục giải quyết hắn. Nghe nói có kẻ nhìn thấy có người giống như Dạ Dực ở trên đường hướng về phương Bắc, xem ra Linh Thư đã gặp chuyện,” Lăng Lạc Viêm nhặt lên bạch y bào ở dưới đất rồi đưa cho Long Phạm, hai người chuẩn bị tắm rửa, sau đó còn đi tìm các trưởng lão để hỏi tường tận chuyện này.
Lần trước Lâm Sở bẩm báo là lúc hắn không lắng nghe cẩn thận, căn bản vẫn chưa nghe được câu nói tiếp theo. Liếc mắt nhìn Long Phạm đang xuyên y, hắn thực xác định vị tế ti có lòng dạ hẹp hòi này nhất định là vì người bẩm báo chính là Lâm Sở cho nên mới khiêu khích khiến hắn không thể chuyên tâm.
Bọn hắn chỉ cần những thuộc hạ trung thành không thay lòng đổi dạ, thậm chí cho dù có một chút tâm tư không nên có, tỷ như sự cuồng nhiệt của Lam Đằng hay tình ý của Lâm Sở thì vẫn có thể chấp nhận.
Những người tuyệt đối không phản bội có khi lại là lợi ích, bởi vì vậy nên Long Phạm mới không làm gì Lâm Sở. Nhưng cho dù là như thế thì tế ti của hắn vẫn có chút để ý, thường xuyên lộ ra biểu hiện khó chịu với Lâm Sở.
Lâm Sở là kẻ thức thời lại biết cách cư xử, chỉ cần không hề biểu hiện tình cảm không nên có thì quả thật là người có thể dùng được. Lợi dụng hết thảy những gì có thể dùng, thậm chí cho phép thuộc hạ của mình tồn tại tâm tư không nên có. Ý nghĩ như thế này có lẽ rất tàn nhẫn nhưng lại hiệu quả. Dù sao thì hắn và Long Phạm cũng không phải loại người nhân từ.
Chờ bọn hắn tắm rửa xong, rồi triệu các trưởng lão ở bên ngoài đến tra hỏi tường tận thì đã quá giờ ngọ. So với dùng sóc thủy để tẩy rửa thì có đôi khi hắn và Long Phạm vẫn thích bước vào nước để tắm rửa hơn.
Hai người ngồi xuống. Trước tiên Lăng Lạc Viêm hỏi về tình hình của các tộc trong thành, biết được lời nói của Long Phạm vào mấy ngày trước đây đã bắt đầu có tác dụng thì cảm thấy thập phần hài lòng. Sau khi làm ra quyết định, hắn quả thật hy vọng tình thế ở đây có thể bình ổn trở lại.
“Đã tìm được hành tung của Dạ Dực, như vậy có tiến triển gì nữa hay không?”
Các trưởng lão khó có dịp được triệu tập cùng nhau, biết tông chủ nhất định là có chuyện cần phải nói. Nghe được câu chất vấn của Lăng Lạc Viêm, Lâm Sở là người đầu tiên đáp lại, “Đã tra xét rõ ràng, quả thật Dạ Dực đi về hướng Bắc, dọc đường đi có dấu vết ẩu đả. Kỳ dị chính là không tìm thấy thi thể người, không biết là đã bị xử lý hay đã trốn thoát.”
“Dẫn Hồn tộc một khi đã ra tay thì ít có người sống sót.” Ánh mắt đang khép hờ của Long Phạm thản nhiên nâng lên, nhưng không nhìn Lâm Sở mà là nói với Lăng Lạc Viêm ở bên cạnh.
Ý tứ chính là người cùng Dạ Dực giao đấu thì khó có cơ hội trốn thoát, suy đoán của Lâm Sở là không chính xác.
“Không thấy thi thể thì cũng không nhất định bị Dạ Dực ăn. Hắn ăn hồn phách nhưng không ăn thi thể, trừ phi nơi đó có Thứu ma xuất hiện đem thi thể xem như mĩ thực.” Lăng Lạc Viêm nhớ đến lần trước gặp thứu ma thích ăn thi thể lại cực kỳ yêu xác chết thối rữa. Nếu thời thế đang có ma loạn thì trong đó có thứu ma cũng không hề kỳ quái.
“Chúng ta biết bao nhiêu chuyện về phương Bắc.” Nhắc đến đại mạc ở phương Bắc thì Lăng Lạc Viêm không khỏi nghi ngờ. Lúc trước chưa bao giờ nghe nói có tông tộc nào ở nơi đó, ngay cả những nơi gần đại mạc cũng có ít người sinh sống. Dạ Dực hướng về phương Bắc, hiển nhiên là giống như lời của Linh Thư, những người đó đến từ đại mạc phương Bắc.
Hoài Nhiễm là diệu sư của Ngân Diệu tộc, từng là thuộc hạ của Long Phạm nên hắn thập phần thấu hiểu cục diện của thế trận, không để cho tộc nhân ra tay quá nặng, các tông tộc khác mặc dù bị thương nhưng không đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến tánh mạng.
Đôi khi không có người chết cũng là một chuyện tốt. Sau trận chiến, các tộc ít khi xuất nhập Viêm Lạc cung, có một số ít phải dưỡng thương mấy ngày liền không thể đứng dậy nổi. Tuy không có ai mất mạng, nhưng cũng không có nhiều người vẫn còn nguyên vẹn lành lặn.
Lần này người hiển lộ uy nghi không chỉ là tế ti Long Phạm, còn chứng tỏ lực lượng của Ngân Diệu tộc vẫn cường đại như lời truyền lưu của thế gian, không còn là tông tộc ẩn tích bị thất truyền trong quá khứ. Mọi chuyện đều thiết thực xảy ra ở trước mắt.
Đồng thời Viêm chủ Lăng Lạc Viêm trở thành tông chủ của cả Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc, còn có tế ti Long Phạm ở bên cạnh hắn. Hai người ở Lôi Lạc thành, vừa ôm hôn vừa nói lên lời cảnh cáo thiên hạ ngay trên đỉnh Viêm Lạc cung. Từ đó về sau, chuyện này trở thành một giai thoại được thế nhân lưu truyền.
Cho dù thế sự kỳ quái như vậy, nhưng khi biết được chân tướng sự thật của thiên kiếp, thì nỗi sợ hãi diệt thế cũng bắt đầu được xoa dịu.
Chỉ khi con người không nắm rõ vận mệnh của chính mình thì mới cảm thấy bất an lo lắng.
Cũng như trước mắt, chỉ cần không người nào đi trêu chọc Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc thì có thể tránh khỏi tai họa diệt thế. Mặc dù vẫn có người còn lo lắng câu ca dao Hách Vũ lưu lại sẽ trở thành sự thật, đến một ngày nào đó cũng không thể tránh né, nhưng sự sùng kính và tôn thờ đối với tế ti Long Phạm lại khiến mọi người không muốn chấp nhận suy đoán như vậy.
Dân chúng thờ phụng linh giả như thần linh. Tế ti Long Phạm còn trên cả thần linh, khống chế sinh tử của người trong thiên hạ, chuyện này đã được đồn đãi khắp thế gian. Chỉ cần không gây bất lợi cho Viêm chủ và Xích Diêm tộc thì sẽ không có thiên kiếp diệt thế, chuyện này đã rõ ràng ngay tại trước mắt, chỉ cần làm được như vậy thì mọi người đều sẽ an toàn.
Xích Diêm tộc chưa bao giờ làm hại thế nhân, thậm chí Viêm chủ không chỉ một lần cứu vãn tai họa cho dân chúng bách tính. Thanh danh của Viêm chủ được lưu truyền khắp thiên hạ, tất cả những lời truyền tụng đều là về cứu thế, cứu dân. Người nào lại muốn đối địch với hắn? Hay nói cho chính xác, đối địch với hắn thì cũng có nghĩa sẽ trở thành địch nhân của cả thiên hạ.
Trải qua việc này, Lôi Lạc thành lại một lần nữa bị viêm hỏa khuynh thành khiến thế nhân khiếp sợ, rồi sau đó lại vì lời nói của tế ti Long Phạm mà làm cho lòng người vô cùng chấn động. Lúc này ở trong Viêm Lạc cung, người được thế nhân truyền tụng, Viêm chủ Lăng Lạc Viêm lại không ngồi ở trên đại điện để thương nghị về việc ứng phó ma loạn như mọi người vẫn suy nghĩ.
“Lần này là lần thứ mấy rồi, vẫn chưa đủ hay sao?” Đẩy ra mái tóc ẩm ướt mồ hôi, Lăng Lạc Viêm kéo xuống bàn tay đang khẽ vuốt ở hạ thân ngay phía sau lưng của hắn, nhíu mi nhìn người nam nhân ở bên cạnh, “Bản tông chủ không tiếp tục tháp tùng, để lần sau đi.”
Vén tấm chăn mỏng rồi đứng dậy, hồng y của hắn cùng bạch y bào nằm vung vãi trên mặt đất, từng mảnh lẻ rơi từ trên bàn kéo dài đến chân giường, nhặt lên ngoại sam rồi khoát vào người, hắn lấy chén trà ngã lông lốc trên bàn để uống nước, lại quay đầu nhìn tế ti của hắn đang nằm trên giường. (thật là ái muội….từ trên bàn đến giường, tự hiểu, tự tưởng tượng)
Sau khi xong tình sự thì Long Phạm như là hai người khác hẳn so với lúc trước. Vẻ mặt còn lưu lại tình sắc, mái tóc đen mượt hỗn độn dừng ở đầu vai, bộ dáng trầm tĩnh lạnh nhạt lại làm nổi bật đôi mắt đầy ma mỵ, nụ cười hời hợt bên môi lộ ra một cảm giác hấp dẫn khó nói nên lời, không biết Long Phạm có tự cảm thấy được điều này hay không.
“Lạc Viêm đang nhìn cái gì?” Long Phạm ngồi dậy. Lạc Viêm đang đứng trước mắt ở góc độ vừa khớp có thể nhìn thấy đường cong mơ hồ lộ ra dưới lớp hồng sam, không hoàn toàn mặc vào mà chỉ tùy tiện khoát lên người, làm cho hắn rất muốn vuốt ve sự mềm mại mịn màng khiến hắn không muốn buông tay.
“Tế ti của ta ngay tại trước mắt thì ta còn có thể nhìn ai?” Lăng Lạc Viêm đưa chén trà kề sát bờ môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mị hoặc. Cứ như vậy, một thân hồng sam rộng mở đầy khiêu khích, ánh mắt của người ở trên giường càng lúc càng trở nên đen kịt. Long Phạm vừa nhìn chăm chú, vừa bước đến gần Lăng Lạc Viêm rồi cúi đầu hôn xuống. (mỗi khi anh ấy phát tình là mắt lại đen thui thùi lùi o_o)
Nước trà đã nguội lại càng trở nên mát lạnh bị truyền vào trong miệng của Long Phạm, nhấm nháp hương vị vừa lạnh như băng vừa nóng như hỏa, hai tay của Long Phạm mãn nguyện thâm nhập vào bên trong hồng sam rộng mở. Ngay khi bàn tay trườn xuống rồi mơn trớn trên dấu vết còn lưu lại ở dưới hạ thân thì lập tức cảm giác được thân thể của Lăng Lạc Viêm trở nên buộc chặt, tiếp theo là nhiệt độ trên môi dần dần lui ra.
“Hôm nay không được, đừng quên có trưởng lão hồi báo đã phát hiện hành tung của Dạ Dực” Dời môi, Lăng Lạc Viêm che lại hồng sam ở trên người, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ lãng phí thêm một ngày.
Mấy ngày qua phát sinh nhiều việc vẫn chưa được giải quyết. Không thể cho phép bất cứ người nào ở trên địa bàn của hắn mà muốn làm gì thì làm, việc này phải điều tra rõ ràng. Hách Vũ và Đồ Lân còn an bài chuyện gì, tung tích của Phong Trần Tuyệt như thế nào, Linh Thư có từng nhắc qua tông tộc bí ẩn đến từ đại mạc, còn có diệu sư tự sát, Lam Đằng bị khống chế….
“Nói là nhìn ta mà đôi mắt như hỏa lại đang nhìn ở nơi nào?” Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm đang dựa vào người mình.
Hồng sam rộng mở tràn đầy vết tích hắn lưu lại, khẽ hôn lên dấu ấn đỏ ửng, sắc mặt thản nhiên trầm tĩnh khôi phục lại như xưa, tế ti hơi thoáng nhếch môi lên, nụ cười khoan thai ở trong mắt của Lăng Lạc Viêm chỉ có thể hình dung bằng hai chữ cầm thú.
Từ khi các tộc bắt đầu gây hấn, Long Phạm nói ra những lời đó làm cho lòng hắn cảm thấy phập phồng, nhất thời động tình liền lôi kéo Long Phạm giày vò trên giường, nhưng tế ti của hắn lại quá mức phóng túng, kết quả là mấy ngày qua hắn chỉ có thể thoáng rời đi một chút để nghe trưởng lão hồi báo sự vụ, hết thảy thời điểm nhàn nhã còn lại đều bị cái tên ác liệt xảo trá này tận dụng triệt để.
“Ta quả thực nên hoài nghi mục đích mà ngươi nói ra những lời đó là làm cho ta động tâm rồi động tình, hay là ngươi đã sớm chờ ta ban thưởng cho ngươi.” Đưa tay khều nhẹ khuôn mặt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nheo mắt lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, tỉ mỉ tra xét trái phải, muốn tìm ra dấu vết đang che giấu tâm cơ cùng mưu mô trên khuôn mặt này.
Dưới đáy mắt đen kịt nổi lên gợn sóng nhợt nhạt màu thanh lam, Long Phạm để cho Lăng Lạc Viêm tiếp tục đánh giá, hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, “Chẳng lẽ Lạc Viêm nghĩ rằng tất cả mọi chuyện ta đều phải tính toán? Tâm ý của ta đối với ngươi thật sự tính không được.”
“Tâm ý ta xin nhận.” Vòng tay quanh cổ Long Phạm rồi khẽ hôn lên bờ môi hoàn mỹ trước mặt, Lăng Lạc Viêm thì thầm, nụ hôn nhẹ nhàng từ trên môi trượt dần xuống trước ngực của Long Phạm. Hắn biết tâm ý của Long Phạm, cho dù hắn không thiếu lực tự bảo vệ chính mình, cũng không có kẻ nào dám đi trêu chọc hắn, nhưng tế ti của hắn vẫn muốn dẹp sạch tất cả phiền phức quấy rầy đến hắn.
Lần này các tộc khác nhằm vào Ngân Diệu tộc lại trở thành một cơ hội để làm cho thiên hạ biết rằng hai tộc đang nằm trong tay của ai, có được lực lượng như thế nào. Tin rằng cho đến bây giờ, bất luận kẻ nào muốn âm thầm làm chuyện mờ ám, hoặc từng ghen tị với địa vị của Xích Viêm tộc mà có ý đồ đen tối, thì cũng hiểu rõ có một số chuyện vĩnh viễn không thể làm được.
Đứng ở bên cạnh giường vẫn là quá mức nguy hiểm, Lăng Lạc Viêm phát hiện lồng ngực của Long Phạm đang dần dần đập nhanh, hắn lập tức ngừng hôn, “Tế ti đại nhân của ta gần đây dường như lực khống chế càng ngày càng kém.”
Đôi mắt tà khí hiện lên ý cười chế nhạo, cánh môi mỏng nhạt vẫn còn mang theo màu sắc của tình sự, đó là dấu vết lưu lại sau khi bị hôn quá mức kịch liệt. Nghĩ đến chuyện gì đó, Long Phạm đưa ngón tay mơn trớn trên bờ môi của Lăng Lạc Viêm rồi mỉm cười, “Lúc trước không phải Lạc Viêm vẫn còn nghi ngờ ta kiểm soát bản thân quá tốt, quá bình tĩnh, bây giờ hối hận chỉ sợ là quá muộn rồi, hay là bởi vì hôm qua ta làm ngươi mệt?”
Ngón tay ở trên môi lướt sang gò má, Long Phạm nói về chuyện gì thì hắn rất rõ ràng. Giờ khắc này hắn vẫn có thể hồi tưởng được hương vị cùng ngạnh vật nóng rực thuộc về Long Phạm. Trước mặt người khác, tế ti của hắn xem ra thanh cao thánh khiết, nhưng không kẻ nào biết được tế ti Long Phạm sau khi thoát hạ bạch y bào lại bá đạo và phóng túng như thế nào.
Bá đạo chiếm đoạt hết thảy, ăn mòn ý chí của hắn, dưới vẻ ngoài ôn nhu đoạn tuyệt thất tình lục dục là phóng túng đến cực hạn, dùng tình sắc khiêu khích hấp dẫn hắn rồi mãnh liệt lôi kéo hắn trầm luân vào bể tình của dục vọng, khiến hắn quên đi hết thảy mọi việc ngoài thân.
“Ta làm sao lại hối hận, bộ dáng của ngươi làm cho ta điên cuồng khiến ta rất thích thú.” Liếm môi, Lăng Lạc Viêm cười khẽ, mấy ngày liền hưởng thụ hoan ái cũng không hề ngừng lại, nhưng đến lúc này mới nhớ đến một việc, hắn không thể không lo lắng cho Dạ Dực và Linh Thư một chút, thuận tiện đem tông tộc bí ẩn thủy chung vẫn che giấu tung tích để điều tra rõ ràng.
“Hôm qua có trưởng lão cầu kiến? Tăm hơi của Phong Trần Tuyệt có người tìm thấy hay chưa?” Lúc này mâu thuẫn của các tộc và Xích Diêm tộc cùng Ngân Diệu tộc là bị Phong Trần Tuyệt khơi dậy, nhưng cũng là vì Lam Đằng bị người khác khống chế nói ra chân tướng. Mặc kệ có phải đúng như lời nói của Phong Trần Tuyệt rằng Lam Đằng bị khống chế không quan hệ đến hắn hay không, thì thủ đoạn lần này của hắn quả thật đã thất bại thảm hại.
“Vẫn như vậy, không người nào nhìn thấy hắn. Ở dưới chân Vọng Thiên Thai, khi Lam Đằng điều khiển vong hồn tấn công Kiền Kì tộc thì không nhìn thấy Phong Trần Tuyệt trong đó.” Long Phạm nhắc tới ba chữ kia, dưới đáy mắt bắt đầu nổi lên gợn sóng cuồn cuộn, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên lặng yên tĩnh mịch.
Đó là sát ý trong lòng của Long Phạm, đối với việc này thì Lăng Lạc Viêm thập phần rõ ràng. Tung tích của Phong Trần Tuyệt không rõ, cho dù từ nay về sau Kiền Kì tộc biến mất khỏi thế gian thì đối với Long Phạm mà nói cũng vẫn không đủ.
Lần này tổn thất của Kiền Kì tộc có thể nói là vô cùng nghiêm trọng. Đa số nhân mã âm thầm xâm nhập tổng điện Xích Diêm tộc đều bị tiêu diệt, đám người còn lại ở Lôi Lạc thành thì bị Lam Đằng điều khiển vong hồn cắn nuốt. Người tính lại bị kẻ khác tính. Lăng Lạc Viêm sai người dọn sạch bãi chiến trường, trên mặt đất lấp đầy thi thể nhưng không tìm thấy Phong Trần Tuyệt. Những thi thể bị vong hồn cắn nuốt làm cho các tộc khác cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có thể nói khi đối mặt với một cường đại lực lượng thì bất luận âm mưu hay ý đồ đen tối đều trở nên vô dụng.
“Trước tiên cứ mặc kệ Phong Trần Tuyệt, nếu hắn muốn làm chuyện gì thì tự nhiên sẽ xuất hiện, đến lúc đó thì lại tiếp tục giải quyết hắn. Nghe nói có kẻ nhìn thấy có người giống như Dạ Dực ở trên đường hướng về phương Bắc, xem ra Linh Thư đã gặp chuyện,” Lăng Lạc Viêm nhặt lên bạch y bào ở dưới đất rồi đưa cho Long Phạm, hai người chuẩn bị tắm rửa, sau đó còn đi tìm các trưởng lão để hỏi tường tận chuyện này.
Lần trước Lâm Sở bẩm báo là lúc hắn không lắng nghe cẩn thận, căn bản vẫn chưa nghe được câu nói tiếp theo. Liếc mắt nhìn Long Phạm đang xuyên y, hắn thực xác định vị tế ti có lòng dạ hẹp hòi này nhất định là vì người bẩm báo chính là Lâm Sở cho nên mới khiêu khích khiến hắn không thể chuyên tâm.
Bọn hắn chỉ cần những thuộc hạ trung thành không thay lòng đổi dạ, thậm chí cho dù có một chút tâm tư không nên có, tỷ như sự cuồng nhiệt của Lam Đằng hay tình ý của Lâm Sở thì vẫn có thể chấp nhận.
Những người tuyệt đối không phản bội có khi lại là lợi ích, bởi vì vậy nên Long Phạm mới không làm gì Lâm Sở. Nhưng cho dù là như thế thì tế ti của hắn vẫn có chút để ý, thường xuyên lộ ra biểu hiện khó chịu với Lâm Sở.
Lâm Sở là kẻ thức thời lại biết cách cư xử, chỉ cần không hề biểu hiện tình cảm không nên có thì quả thật là người có thể dùng được. Lợi dụng hết thảy những gì có thể dùng, thậm chí cho phép thuộc hạ của mình tồn tại tâm tư không nên có. Ý nghĩ như thế này có lẽ rất tàn nhẫn nhưng lại hiệu quả. Dù sao thì hắn và Long Phạm cũng không phải loại người nhân từ.
Chờ bọn hắn tắm rửa xong, rồi triệu các trưởng lão ở bên ngoài đến tra hỏi tường tận thì đã quá giờ ngọ. So với dùng sóc thủy để tẩy rửa thì có đôi khi hắn và Long Phạm vẫn thích bước vào nước để tắm rửa hơn.
Hai người ngồi xuống. Trước tiên Lăng Lạc Viêm hỏi về tình hình của các tộc trong thành, biết được lời nói của Long Phạm vào mấy ngày trước đây đã bắt đầu có tác dụng thì cảm thấy thập phần hài lòng. Sau khi làm ra quyết định, hắn quả thật hy vọng tình thế ở đây có thể bình ổn trở lại.
“Đã tìm được hành tung của Dạ Dực, như vậy có tiến triển gì nữa hay không?”
Các trưởng lão khó có dịp được triệu tập cùng nhau, biết tông chủ nhất định là có chuyện cần phải nói. Nghe được câu chất vấn của Lăng Lạc Viêm, Lâm Sở là người đầu tiên đáp lại, “Đã tra xét rõ ràng, quả thật Dạ Dực đi về hướng Bắc, dọc đường đi có dấu vết ẩu đả. Kỳ dị chính là không tìm thấy thi thể người, không biết là đã bị xử lý hay đã trốn thoát.”
“Dẫn Hồn tộc một khi đã ra tay thì ít có người sống sót.” Ánh mắt đang khép hờ của Long Phạm thản nhiên nâng lên, nhưng không nhìn Lâm Sở mà là nói với Lăng Lạc Viêm ở bên cạnh.
Ý tứ chính là người cùng Dạ Dực giao đấu thì khó có cơ hội trốn thoát, suy đoán của Lâm Sở là không chính xác.
“Không thấy thi thể thì cũng không nhất định bị Dạ Dực ăn. Hắn ăn hồn phách nhưng không ăn thi thể, trừ phi nơi đó có Thứu ma xuất hiện đem thi thể xem như mĩ thực.” Lăng Lạc Viêm nhớ đến lần trước gặp thứu ma thích ăn thi thể lại cực kỳ yêu xác chết thối rữa. Nếu thời thế đang có ma loạn thì trong đó có thứu ma cũng không hề kỳ quái.
“Chúng ta biết bao nhiêu chuyện về phương Bắc.” Nhắc đến đại mạc ở phương Bắc thì Lăng Lạc Viêm không khỏi nghi ngờ. Lúc trước chưa bao giờ nghe nói có tông tộc nào ở nơi đó, ngay cả những nơi gần đại mạc cũng có ít người sinh sống. Dạ Dực hướng về phương Bắc, hiển nhiên là giống như lời của Linh Thư, những người đó đến từ đại mạc phương Bắc.
Danh sách chương