Thân hóa thành oán linh, như mây như khói, hết tụ lại rồi tán ra ở giữa không trung, một trận gió thổi tới sẽ xóa tan hình người, phảng phất vặn vẹo giữa không gian, trong nháy mắt có thể bị chuyển xa ngàn dậm, rồi ngay lập tức lại xuất hiện ở nơi được triệu hồi. Người tuy chết nhưng ý niệm không tiêu tan, Lam Đằng chấp nhất đối với Ngân Diệu tộc, sùng kính cuồng nhiệt đối với Long Phạm, khiến hắn trở thành người đầu tiên trên thế gian cảm nhận được bản thân có linh thể thuần khiết.

Cùng với những sinh linh khác bất đồng, không tiêu tán khỏi thế gian mà bằng oán hận để tiếp tục tồn tại, tiếp tục dốc toàn bộ sức lực vì người mà hắn tin tưởng và tôn sùng.

“Phong Trần Tuyệt, là ngươi khống chế ta? Khiến ta làm trái với mệnh lệnh của chủ ta?” Không có thân thể vì vậy sẽ không có nhược điểm, tất cả linh lực chưởng đến để xua tan Lam Đằng đều không có tác dụng. Lam Đằng bán hư bán thực trôi nổi trước mặt Phong Trần Tuyệt, lớn tiếng chất vấn.

“Hóa ra ngươi không biết là ai khống chế ngươi.” Mái tóc đỏ sậm hỗn độn dài đến bả vai tung bay trong gió, Phong Trần Tuyệt không ngừng cười lớn, “Ngay cả địch nhân là ai cũng không biết, cho dù ngươi thành vong hồn thì có thể làm được gì?”

Ngẩng đầu lên, hắn hướng đến chỗ cao hét lớn, “Lăng Lạc Viêm, Long Phạm, các ngươi đều sai cả rồi. Những gì Phong Trần Tuyệt ta muốn thì sẽ có được, những gì ta đã làm thì ta sẽ không phủ nhận, nếu ta có thể khống chế người chết thì giờ khắc này thiên hạ làm sao còn có những tộc khác.”

“Ngươi sẽ có được? Chẳng lẽ ngươi sẽ có được Xích Diêm tộc? Ở đây vây hãm chúng ta, sai người âm thầm xâm nhập tổng điện Xích Diêm, trong lòng của ngươi vẫn là muốn có Xích Diêm tộc, ngươi muốn khống chế ta.” Lăng Lạc Viêm cười lạnh, đám người ở dưới chân vẫn không ngừng hỗn chiến, cũng khơi dậy chiến ý của hắn. Phong Trần Tuyệt cùng các tộc trong thiên hạ đối địch với hắn và Long Phạm, hắn đang cân nhắc có nên xuống dưới để triệt để kết thúc tất cả mọi chuyện hay không.

“Thế cục là như vậy, bất quá ta chỉ nhân tiện mà làm, nếu ngươi không thể dẫn dắt Xích Diêm tộc chống lại lực lượng diệt thế thì cứ để cho ta!” Linh hỏa đỏ sậm đột nhiên bừng cháy giữa không trung, hắc y tóc đỏ, toàn thân được linh hỏa vây quanh, Phong Trần Tuyệt nâng tay lên chưởng về phía Lam Đằng.

Màn sương mù tiêu tán, Lam Đằng rống lên một tiếng, hình người thoáng chốc tan biến trong không trung, vài điểm ánh sáng màu xám rơi ra, chưởng lực có chứa linh khí tập kích nên oán linh bị cắn nuốt khiến Lam Đằng bị tổn thương.

Hừ lạnh một tiếng, Phong Trần Tuyệt xoay người chỉ huy tộc nhân tránh sang một bên, Kiền Kì tộc không nằm trong kế hoạch giao chiến lần này, tận mắt nhìn thấy trưởng lão Xích Diêm tộc rời đi, giờ khắc này hắn đang chờ đợi chính là hồi báo từ tổng điện của Xích Diêm tộc.

Phía trên lầu, Long Phạm và Lăng Lạc Viêm quan sát thế cục ở bên dưới, nhìn thấy Lam Đằng tiêu tán nhưng không người nào có phản ứng quá lớn.

“Không phải chỉ có như vậy.” Nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Lạc Viêm, đôi mắt màu thanh lam dưới mái tóc đen huyền lộ ra ý cười nhàn nhạt, vừa dứt lời, vong hồn bị đánh tan ở dưới lầu càng mang theo khí thế âm u lạnh lẽo, cuộn trào mãnh liệt mà đi.

Bước vào địa giới âm phủ, Lam Đằng chính là vong hồn có thể hấp thu ác niệm ở thế gian, nếu thiên địa chỉ có tốt lành an bình thì hắn sẽ dần dần tiêu tán, nhưng hiện giờ người và ma hỗn loạn, ác niệm không ngừng phát sinh trên thế gian, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu có vong hồn oán linh thì sẽ trở thành lực lượng của Lam Đằng.

Sắc trời giữa không trung hiện lên một màu ảm đạm, bầu trời trong xanh quang đãng hóa thành một màu tro lam, giống như sắp sửa có một trận mưa xối xả trút xuống, nhưng kéo đến không phải là mưa mà là một buổi thịnh yến của người chết.

“Kẻ nào đối địch với Ngân Diệu tộc, ta sẽ không dung tha….” Lời nói lạnh như băng mang theo một cỗ âm hàn thê lương. Trước đây chưa từng có ai nghe thấy âm thanh của người chết rõ ràng như vậy. Dường như tất cả màu sắc của thiên địa trong lúc đó đều bị che phủ, mây đen giăng kín, vong hồn ở khắp mọi nơi đồng thời tập hợp xung quanh Lam Đằng, oán linh hội tụ thành một đoàn rồi dần dần lớn mạnh.

Tựa hồ có vô số sương mù dày đặc tập hợp. Những oan hồn vô hình vô thể trôi giạt ở trên thế gian bấy lâu nay, rốt cục có thể ở dưới thanh thiên bạch nhật nói cho con người biết rằng, thù hận, oán giận của bọn hắn vẫn chưa tiêu tán khỏi thế gian.

Kiền Kì tộc vừa tránh vừa lui, chiến cuộc lúc này cũng không nằm trong tay của Phong Trần Tuyệt. Binh khí giao nhau, nghênh đón chưởng lực, dưới Viêm Lạc cung những nơi trống trải đều là hỗn chiến giữa các tộc và Ngân Diệu tộc. Chuyến này đến đây, các tộc không phải mang theo tất cả thuộc hạ, nhưng Ngân Diệu tộc lại dốc toàn bộ sức lực, khí thế mãnh liệt như một thanh kiếm sắc bén, phá tan hoàn toàn thế cục liên thủ của các tộc.

Lôi Lạc thành từng bị viêm hỏa hủy diệt toàn bộ, giờ khắc này lại trở thành một bãi chiến trường.

Không có gì để che đậy và ẩn nấp, cũng không còn đường thối lui, Kiền Kì tộc trở thành mục tiêu của vong hồn. Các tộc một bên ngăn cản khí thế tấn công của Ngân Diệu tộc, đồng thời cũng cảm thấy kinh sợ với những gì đang diễn ra trước mắt. Nơi này giống như bị thiên kiếp giáng xuống, cho dù không có ma vật hoành hành, tiếng gầm thét vang trời của oan hồn có thể khiến con người bị đoạt đi hồn phách. Một khi bị oan linh xâm nhập, cho dù chỉ là một phần linh hồn thì thần kinh sẽ bị rối loạn, như một cái xác không hồn mất đi ý thức.

“Khốn kiếp, bị Phong Trần Tuyệt giở trò rồi, chúng ta đang đâm đầu vào chỗ chết!” Một quyền ngăn cản chưởng lực kinh hồn đang tiến đến, có người nghe thấy Lăng Lạc Viêm đối thoại với Phong Trần Tuyệt liền cảm thấy không đúng, tỉnh ngộ lại thì đã muộn, lực lượng của vong hồn và oán linh vốn rất khó ngăn cản, lúc này đang hướng về Kiền Kì tộc, tiếp theo cho dù bọn hắn có thắng được Ngân Diệu tộc cũng không thể tránh được oán linh của Lam Đằng.

“So với chúng ta, bọn hắn không tốt hơn được bao nhiêu, nhưng nếu so sánh ai là kẻ chết trước thì chưa hẳn là chúng ta.” Lôi Quyện của Trấm Hậu tộc lau đi mồ hôi trên trán, tranh thủ nhìn thoáng qua Vọng Thiên Thai. Giao đấu cùng Ngân Diệu tộc hắn có thể nhìn ra Viêm chủ không muốn lấy mạng của bọn hắn, nhưng Kiền Kì tộc ở bên kia thì khó có thể nói được.

Bởi vì lời nói của Lôi Quyện mà mọi người dấy lên hy vọng, các tộc cũng bắt đầu bình tĩnh một chút. Ngân Diệu tộc được Hoài Nhiễm dẫn dắt cũng bắt đầu trì hoãn khí thế tấn công. Chiến cuộc không còn điên cuồng như lúc ban đầu, hai bên giao đấu chậm rãi, không phải giằng co mà là tìm lý do để dừng tay, chấm dứt một màn khôi hài ngay trước mặt.

“Hoài Nhiễm———” Nhưng vào lúc này, trên lầu truyền xuống một ngữ thanh giống như phiêu du từ phía chân trời mà đến, giọng nói thanh thoát tao nhã tựa hồ có thể an ủi hết thảy nôn nóng sợ hãi, tất cả mọi người đều ngước nhìn lên cao, đều thấy được bóng dáng của tế ti Long Phạm đang đứng cùng Viêm chủ, được thủ hạ của Xích Diêm tộc vây quanh tựa như hai vị thần nhân.

Hoài Nhiễm lập tức dừng tay, Lôi Quyện đang cùng hắn giao thủ cũng vội vàng ra hiệu cho tộc nhân, các tộc khác cũng nhao nhao dừng động tác.

Chỉ mới vừa rồi vẫn còn là một bãi hỗn chiến, bởi vì hai chữ mà trong khoảnh khắc trở nên yên lặng đến mức tịch mịch, ngay cả tiếng gió thổi qua cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Theo gió mà đến chính là tiếng kêu thảm thiết của Kiền Kì tộc, của oan hồn gầm thét, chiến cuộc dưới chân Vọng Thiên Thai vẫn đang tiếp tục, càng khiến bên này trở nên đột ngột tĩnh lặng.

Giống như tất cả mọi người đang chờ đợi giờ khắc này, vẫn chưa có người nào tiếp tục động thủ.

Lăng Lạc Viêm dựa vào lan can trên lầu, nhẹ nhàng cười rộ lên, tiếng cười từ trên cao truyền xuống, dừng lại giữa bầu không khí tĩnh mịch, “Căn nguyên tai họa đã tìm được, Kiền kì tộc mới là ngọn nguồn xúi giục trận hỗn chiến này, mặc kệ diệt thế hay cứu thế, trước mắt ma loạn mới là nhiệm vụ hàng đầu, các vị còn muốn tiếp tục tái chiến?”

Long Phạm chỉ gọi lên một tiếng thì mọi người liền dừng tay, trừ phi là mắt bị mù, tai bị điếc, bằng không bọn hắn không ngu xuẩn mà muốn tái chiến. Lăng Lạc Viêm biết rõ nhưng lại cố hỏi, giọng nói tràn đầy giễu cợt nhạo báng.

Các tộc không có ai bị giết, nhưng cơ hồ mỗi người đều bị thương, nghe như vậy liền vội vàng lắc đầu. Sớm biết Ngân Diệu tộc lợi hại, các thủ lĩnh nhất thời bị Kiền Kì tộc xúi giục, giờ khắc này lại không ngừng hối hận. Bọn hắn nghĩ rằng liên thủ các tộc để bức bách thì có thể làm cho Ngân Diệu tộc kiêng kị, nhưng Ngân Diệu tộc trước đây từng được tế ti Long Phạm dẫn dắt, bọn hắn cho dù có liên thủ cũng không thể dễ dàng đánh bại, mà ngược lại còn suýt dẫn đến một trận tai họa khủng khiếp.

Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc xem như đã hợp thành một, chuyện lần này không khơi dậy tranh chấp giữa hai tộc mà lại khiến các tộc tự rước họa vào thân. Ngân Diệu tộc đã muốn lưu lại cho bọn hắn đường sống, người nào còn muốn tiếp tục giao đấu thì chỉ có chết.

Không theo thì chết, những lời này không người nào dám quên.

Hoài Nhiễm có chút tiếc nuối khi lệnh tộc nhân chỉnh đốn lại đội ngũ, vẫn chưa đánh hết sức thì trận chiến đã chấm dứt, lực lượng của Ngân Diệu tộc căn bản vẫn chưa dốc ra toàn bộ, nhìn hai người ở cách đó không xa, bọn hắn xếp thành hàng, khom lưng bái lạy rồi đứng sang một bên.

Đến tận lúc này, chiến sự đã được dẹp loạn, mặc kệ các tộc có tâm phục với lực lượng của Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc hay không thì sự thật đả xảy ra ở trước mắt. Nếu có người thực sự muốn diệt thế thì bằng lực lượng của bọn hắn căn bản không thể cứu vãn, hy vọng duy nhất chính là vị Viêm chủ đang đứng ở trên cao.

“Long Phạm quả thật có lực lượng diệt thế là do Đồ Lân lưu lại.” Ở trên lầu bỗng nhiên tiếp tục truyền xuống một giọng nói, ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng thuần bạch đứng ngay bên cạnh Viêm chủ, vẫn là bộ dáng thản nhiên trầm tĩnh giống như vốn nên được thế nhân ngước nhìn, duy nhất chỉ có nơi hắn đứng là bầu trời vẫn trong xanh như cũ.

Dưới chân hỗn loạn đủ các loại tộc, thần sắc khác nhau, Long Phạm mỉm cười nhìn chăm chú, ngữ thanh thản nhiên, “Ta tuy không có ý diệt thế, nhưng nếu người nào tổn hại đến chủ của ta thì thế gian cho dù bị ta hủy diệt cũng không cảm thấy đáng tiếc. Vạn vật sinh linh trên thiên hạ cũng không thể so sánh được với hắn, nếu lúc trước vẫn chưa nói rõ thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết…..”

Lăng Lạc Viêm không nghĩ rằng Long Phạm lại có thể ở đây nói ra những lời này, nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn, dưới đáy mắt thâm trầm một màu xanh biếc như làn nước hồ thu, bên trong ôn nhu lại mang theo u ám quỷ bí, đưa tay đặt bên cổ của hắn, hai người nhìn nhau, “Các ngươi lo lắng vì thiên kiếp, cũng biết làm sao sẽ tạo nên thiên kiếp?”

Những lời này chính là dành cho mọi người ở bên dưới, nhưng lại chỉ nhìn mỗi một mình Lăng Lạc Viêm, “Đối với ta mà nói, chỉ có một người mới là quan trọng nhất. Cho dù chỉ có hơi chút tổn thương, ta cũng phải bắt sinh linh vạn vật đến bồi thường.”

Lời nói bình tĩnh, ở trong tai của Lăng Lạc Viêm là ôn nhu đến tận xương tủy, ở trong tai các tộc bên dưới là oanh lôi kinh tâm động phách, “Đây là thiên kiếp của các ngươi, cũng là cảnh cáo cho các ngươi. Đi nói với người trong thiên hạ, ta Long Phạm mang lực lượng diệt thế của Đồ Lân, kẻ nào dám bất lợi đối với Xích Diêm tộc, với Viêm chủ của ta thì chỉ có chết.”

Đứng ở trên cao, lời nói mờ ảo như truyền đến từ nơi chân trời, ý tứ lại có quan hệ đến sinh tử của thiên hạ. Tế ti Long Phạm, người gần như thần nhân, từ bi trắc ẩn, bình thản khoan thai, lời nói như mang theo hương sen thoang thoảng nhưng lại có ý tứ cảnh cáo uy hiếp chúng sinh.

“Tế ti Long Phạm, thế nhân có tội hay sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự vì Viêm chủ mà diệt thế?” Có người kinh hãi, không khỏi mở miệng chất vấn, cho tới bây giờ không người nào muốn bất lợi đối với Viêm chủ, nhưng lời nói của tế ti Long Phạm lại như một tia sấm sét giáng xuống, khắc thật sâu trong đầu của bọn hắn. Tất cả đều kinh ngạc, sợ hãi, không dám tin lời này do chính tế ti nói ra.

Hắn là tế ti Long Phạm, từ trước đến nay dốc hết lòng vì Xích Diêm tộc, sau khi vạch trần thân phận thì lại vì Viêm chủ mà ở lại Xích Diêm tộc. Bọn họ đã sớm biết được tình cảm của hai người nhưng không có ai lại nghĩ rằng đã sâu sắc đến mức này.

Ngoại trừ người của Xích Diêm tộc đã sớm tỉnh ngộ thì đang cúi đầu mỉm cười, trong khi Ngân Diệu tộc chỉ biết nhìn nhau mà cảm thán, những tộc khác thì không thể tưởng tượng được. Ở trong mắt trong lòng bọn hắn, tế ti Long Phạm vẫn là người có ngàn năm linh lực, không nhúng tay vào việc trần thế, chỉ trung thành vì Xích Diêm tộc, một lòng thị phụng Viêm chủ. Vì vậy khi bọn hắn biết Đồ Lân lưu lại lực lượng diệt thế thì tất cả chỉ nhằm vào Ngân Diệu tộc mà không dám quá mức liên lụy đến tế ti Long Phạm, thật ra cũng là vì nguyên nhân này.

Nhưng ngay tại trước mắt, tế ti Long Phạm lại có thể nói ra lời uy hiếp thế nhân. Chỉ cần tổn hại đến Viêm chủ dù chỉ một chút thì hắn sẽ dẫn đến thiên kiếp diệt thế.

Các tộc ngơ ngác mà đứng, một thân chật vật vì trận chiến vừa rồi, nhìn lên Viêm Lạc cung, nơi đó có hai bóng dáng đang đối mặt với nhau. Bạch y bào nam nhân đứng trước gió ôm lấy Viêm chủ Lăng Lạc Viêm, nghe thấy có người hỏi như vậy thì quay đầu lại rồi mỉm cười, “Long Phạm chưa bao giờ thương tiếc sinh tử của thế nhân, vì sao các ngươi lại không tin?”

Lời nói được truyền xuống, tầng mây trên cao trở nên u ám, bỗng nhiên tất cả ánh nắng bị che khuất. Ở dưới chân Vọng Thiên Thai, Lam Đằng dẫn dắt vong hồn hấp thu hồn phách của Kiền Kì tộc. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, giống như tiếng sấm rền vang trước kia ở Lôi Lạc thành, lôi điện sấm sét cùng nhau giáng xuống, đây chính là lực lượng diệt thế của Đồ Lân.

Gợn sóng cuồn cuộn màu xanh biếc bay vọt lên giữa không trung, bao phủ toàn bộ Lôi Lạc thành, Kiền Kì tộc ở dưới chân Vọng Thiên Thai bị vong hồn xâm chiếm hầu như không còn sót lại một người nào. Một lời cười nói trong lúc đó giống như cả thiên địa đều nghịch chuyển, khiến người khác vô cùng kinh hãi. Dưới cuồng phong cùng tiếng kêu thê lương của hồn ma, bóng dáng ở trên cao vẫn giữ nguyên phong thái tao nhã trầm tĩnh.

Trong đầu trống rỗng, tựa như thiên kiếp đang giáng xuống, có người rời lưng ngựa, có người run rẩy quỳ xuống đất. Tế ti ở trước mắt không còn là tế ti ban đầu, đó là thủ lĩnh Ngân Diệu tộc có thủ đoạn ma thần, Ngân Diệu vương!

Ngày đó chỉ nhìn thấy bạch y bào nam nhân cúi đầu xưng thần, lựa chọn làm tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc, vứt bỏ Ngân Diệu tộc. Bọn họ còn nghĩ rằng hắn vẫn là tế ti Long Phạm của ngày xưa, nhưng tất cả đều đã quên, bất luận hắn lựa chọn thân phận nào, bất luận hắn có phản bội tộc nhân hay không thì hắn vẫn là người mà ngàn năm trước đã dẫn dắt Ngân Diệu tộc hiển hách thế gian, Ngân Diệu vương.

Tế ti Long Phạm chỉ là thân phận ở trước mặt Viêm chủ Lăng Lạc Viêm.

Ngân Diệu vương sẽ không thương tiếc thế nhân. Sóc thủy vốn là vì diệt trừ hết thảy mọi tội ác dơ bẩn của thế gian. Đối với người có dung mạo như thần linh, lại có được lực lượng ma thần mà nói, diệt thế chỉ là một ý niệm mà thôi.

Dị tượng giữa bầu trời vẫn không ngừng xoay chuyển, ngoại trừ phía trên Viêm Lạc cung, bên ngoài tràn đầy lôi điện giáng xuống, tiếng sấm oanh vang, mặt đất rung chuyển, sóc thủy vờn quanh khắp Lôi Lạc thành. Đứng bên trong bãi chiến trường hỗn độn, các tộc lộ ra thần sắc sợ hãi khác nhau. Ở trên lầu, Long Phạm thản nhiên nhìn chăm chú xuống một màn hỗn loạn ở phía dưới, đáy mắt dần dần hiện lên một màu đen kịt. Người bên cạnh bỗng nhiên mạnh mẽ dùng lực kéo hắn đến ngay trước mặt.

“Chọn ngay lúc này nói những lời đó, mục đích của ngươi là gì?” nhặt lấy một lọn tóc đen mượt trên đầu vai của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm kề sát mặt của hắn, chỉ còn kém một chút thì bờ môi của hai người có thể chạm vào nhau.

Long Phạm mỉm cười, màu đen dưới đáy mắt chuyển động một cách u ám đầy quỷ bí, ý cười bên khóe môi vẫn thản nhiên không thay đổi, “Vì Ngân Diệu tộc mà khiến Lạc Viêm gặp phải một ít phiền phức, đây là cảnh cáo đối với bọn hắn.” Mặc dù vì vậy mà Lạc Viêm lại biểu hiện khí phách và thủ đoạn để chinh phục tất cả tộc nhân, nhưng hành động lần này của các tộc vẫn làm cho hắn có chút không thoải mái.

“Sai rồi, mục đích của ngươi không phải như vậy.” Lăng Lạc Viêm lại kề sát Long Phạm một ít, nhìn chăm chú đôi môi ở trước mặt, ánh mắt mang theo ý cười, thì thầm nói nhỏ, “Căn bản là ngươi muốn làm cho ta hôn ngươi. Ngay khi nghe được những lời này thì ta phải cố gắng kiềm chế rất lâu mới không phá hỏng một màn tế ti của ta cảnh cáo người khác. Bây giờ làm sao bồi thường cho ta đây?”

“Chỉ là hôn thì sợ không đủ.” Long Phạm thành thật trả lời, duỗi tay ra ôm chặt Lăng Lạc Viêm. Hai bờ môi chạm vào nhau, đầu lưỡi khuấy động bên trong khoang miệng của Lăng Lạc Viêm. Hai người hoàn toàn không hề để ý tình hình trước mắt là như thế nào.

Lôi điện cùng tiếng sấm vẫn giáng xuống giữa bầu trời, còn có đông đảo nhân mã đang ở dưới lầu kinh hoàng sợ hãi. Hoài Nhiễm dẫn dắt Ngân Diệu tộc quay trở vào Viêm Lạc cung. Giờ khắc này bọn hắn đều biết, cho dù đi theo Viêm chủ, xưng hô vương của bọn hắn là tế ti, nhưng bạch y bào nam nhân ở trên lầu đang ôm hôn Viêm chủ vẫn là vương của bọn hắn.

Ngân Diệu vương, Long Phạm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện