Phương Bắc là một mảnh đất chưa từng có người đặt chân đến, trong trí nhớ của các vị trưởng lão thì tựa hồ nơi đó đã trở thành vùng đất hoang vu hàng vạn năm qua, không ai nhớ rõ về nơi đó, hiểu biết thì lại càng ít.

Quyết Vân suy nghĩ trong một lát rồi đáp lại Lăng Lạc Viêm, “Bẩm tông chủ, nơi đó thiếu nước lại ít thức ăn, cũng không có nhiều người lại vô cớ đi đến đó. Ngoại trừ những tông tộc ở lân cận thì căn bản ở đó không có dấu hiệu của sự sống.”

Có một vị trưởng lão rất hứng thú đối với những việc thời thượng cổ, đã từng nghiên cứu về chuyện này, thần sắc có vẻ bí ẩn, “Ta từng tra duyệt điển tịch, bất luận những gì ghi chép về cực Bắc đều miêu tả rất ít. Tương truyền nơi đó cất giấu bảo vật, ngàn năm trước có không ít người đã đến đó tìm kiếm, sau này lại mất đi tung tích, không biết là vì tìm được bảo vật nên che giấu, hay là đã xảy ra việc ngoài ý muốn. Theo năm tháng trôi qua, đủ mọi lời đồn rốt cục cũng dần dần lắng dịu, sau đó không còn người nào nhắc đến.”

Lăng Lạc Viêm ngồi nghe các trưởng lão trả lời, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, nếu muốn hỏi chuyện ở thời xa xưa thì đương nhiên sẽ có một người có thể giúp hắn giải đáp, “Lúc trước chưa kịp nói xong, về tông tộc tồn tại ở đại mạc, tế ti biết được mấy phần?”

Lúc trước Lăng Lạc Viêm có hỏi qua nhưng sau đó lại bị cắt ngang. Long Phạm hồi tưởng lại quá khứ mà hắn đã biết, chậm rãi nói, “Ngàn năm trước, quả thật từng có truyền thuyết nói về một vật có thể giải cứu sinh linh bá tánh, người có được nó sẽ có được thần lực tối cao, đó là lực lượng tương quan cùng Hách Vũ và Đồ Lân. Nhưng thế nhân cũng không có nhiều hiểu biết về cực Bắc. Theo ta được biết, nơi đó quả thật có tông tộc khác, đã tồn tại từ thời ban sơ của Hách Vũ và Đồ Lân.”

Tế ti đã nói như vậy thì nhất định không sai. Các trưởng lão thấp giọng bàn luận, tất cả đều cảm thấy nơi cực Bắc có cất giấu một thứ bí ẩn nào đó.

Ngoại trừ các trưởng lão, các diệu sư cũng được triệu tập, so với các trưởng lão Xích Diêm tộc thì tuổi thọ của bọn hắn còn cao hơn, đối với những bí ẩn thời thượng cổ cũng biết được một chút, trong số đó có một người không khỏi suy đoán, “Viêm chủ còn nhớ rõ trong câu ca dao có nói đến ba vật hợp một, như vậy bảo vật ở đó có lẽ chính là vật thứ ba?”

“Có thể là như vậy.” Lăng Lạc Viêm nói xong thì quay sang nhìn Long Phạm, đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam đang khép hờ như có chút đăm chiêu, nhận thấy ánh mắt chăm chú của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm chậm rãi nâng mắt lên rồi mỉm cười nhìn hắn, “Nếu Lạc Viêm đã quyết định thì hà tất phải hỏi lại. Không cần lo lắng đến Hách Vũ và Đồ Lân, cứ chiếu theo tâm ý của ngươi mà hành sự.”

Ngữ thanh thản nhiên, mỉm cười ôn nhu, lời nói không hề có nửa điểm tôn kính đối với hai vị thần nhân. Những lời này cùng nụ cười kia chính là vì tông chủ mà lộ ra. Nhìn thấy tế ti trước mắt, các trưởng lão đều tự giác xem như chưa từng nhìn đến, những vị diệu sư mấy ngày gần đây cũng dần dần tiếp thu, lúc đầu không dám tin rồi sau đó cũng trở thành thói quen, ánh mắt chưa từng dời đi nửa phần.

“Tâm tư của ta quả nhiên không thể gạt được ngươi.” Chỉ thấy nam nhân mặc hồng y với mái tóc bạch kim đang nhướng mi rồi cười khẽ, tựa hồ cảm thấy rất hài lòng, sau đó nghiêng người sang một bên, rồi tiếp theo là một cái……hôn?

Các diệu sư kinh ngạc, Viêm chủ không kiêng kị thì thôi, vương của bọn hắn cũng không hề để ý bị hôn môi như vậy, nhìn thần sắc của các trưởng lão ở xung quanh dường như cũng không quá ngạc nhiên. Chẳng lẽ quả thật là do năm tháng đã thay đổi, hay là bọn hắn chuyện nhỏ xé ra to? (là do các bác bị lỗi thời, cố mà học tập mấy bác trưởng lão đi)

Lăng Lạc Viêm thưởng thức hương vị của Long Phạm, đồng thời cũng tránh không được bị Long Phạm nhấm nháp, hắn không chút để ý mà đáp trả, sau đó mới nhớ tới có tộc nhân vẫn đang ngồi chờ, rốt lục liếm môi quay đầu đối với các trưởng lão và các vị diệu sư đang lộ ra biểu tình kỳ dị, “Truyền xuống dưới, mấy ngày sau chúng ta khởi hành về tộc, chuẩn bị trong vòng nửa tháng, bản tông chủ muốn đi hướng bắc xem thử một phen.”

Điềm nhiên mà hạ lệnh, các trưởng lão cúi đầu đáp lại, chỉ có các diệu sư ở bên cạnh vẫn có chút không tự nhiên, nhưng lại nhìn thấy vương của bọn hắn vẫn giữ thái độ bình thản như trước, lúc này mới miễn cưỡng trấn định, đang tỏ vẻ sẽ đi cùng thì lại bị Lăng Lạc Viêm bác bỏ.

“Các ngươi lưu lại Lôi Lạc thành, nơi này còn có việc chưa giải quyết. Các tộc khác muốn phái người ứng phó ma loạn, bản tông chủ ly khai thì sẽ không có người trấn giữ. Hoài Nhiễm, ngươi và các vị diệu sư ở lại Viêm Lạc cung để đề phòng có chuyện gì xảy ra. Các trưởng lão theo tay quay về. Xích Diêm tộc bị Kiền Kì tộc đột nhập, trong tộc cần thêm người.”

Từ khi Kiền Kì tộc âm thầm tấn công tổng điện của Xích Diêm tộc, các trưởng lão vội vàng mang người quay về chi viện, bình ổn được mấy ngày thì lại chạy về đây. Có thể thấy được ở trên đời này, linh giả trung thành đối với tông tộc của mình như thế nào. Bất quá giống như Lam Đằng đã chết mà phải hóa quỷ để đi theo chủ nhân thì ắt hẳn là rất ít.

Đợi mọi người lĩnh mệnh rồi lui ra, Lăng Lạc Viêm bảo Long Phạm gọi Lam Đằng. Thân thể hóa thành hồn phách của Lam Đằng đã được luyện hóa để có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Giữa đại điện, một hình người mờ ảo trong suốt hiện ra trước mặt hai người.

“Lam Đằng khấu kiến Viêm chủ và vương của ta.” Cung kính hành lễ, hiện giờ muốn nói so với trước khi chết thì Lam Đằng có gì khác biệt, ắt hẳn chính là đem sự sùng kính đối với một người tăng lên hai người. Thân thể hóa thân thành vong hồn, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy rõ tình ý của vương đối với Viêm chủ. Vì thế cho dù bây giờ đã chết, nhưng hắn sẽ không nói sai hoặc làm sai bất cứ chuyện gì.

Có một chút hiếu kỳ, Lăng Lạc Viêm chăm chú đánh giá Lam Đằng, hắn muốn biết cảm giác sau khi thay đổi sự sống thì sẽ như thế nào, đang muốn đặt câu hỏi thì người bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một ánh mắt khiến hắn không thể xem nhẹ. Theo ánh mắt của Long Phạm thì hắn có thể nhìn ra tế ti của hắn đang cảm thấy bất mãn với cách hắn đánh giá Lam Đằng.

“Tông chủ muốn biết chuyện gì thì có thể bắt đầu hỏi.” Mỉm cười xưng hô tông chủ, ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm, lời nói của Long Phạm vẫn ôn hòa như trước, nhưng Lăng Lạc Viêm làm sao lại không biết hàm nghĩa trong đó. Như cười lại như không, hắn liếc mắt một cái, ánh mắt tràn đầy chế nhạo, tế ti của hắn lại không hề để ý đến sự giễu cợt của hắn.

Long Phạm từ lâu đã hy vọng đôi mắt mị hoặc lòng người này chỉ nhìn mỗi mình hắn, có thể nhìn thấy Lạc Viêm rõ nhất cũng chỉ có hắn, nhưng Lạc Viêm của hắn lại chói mắt như thế, hấp dẫn vô số người, không riêng gì tộc nhân, thậm chí cả thiên hạ đều khuynh đảo thần phục. Lúc trước hắn giúp Lạc Viêm đến được bước này, nhưng hiện giờ hắn phải thừa nhận chính mình đã tự tạo ra phiền phức.

Dưới đôi mắt màu thanh lam bình thản chính là sự phiền muộn mà không người nào có thể phát hiện. Lăng Lạc Viêm quay đầu lại rồi hỏi Lam Đằng, “Khi đó ngươi bị người khác khống chế nhưng lại không hề có cảm giác?”

“Bẩm Viêm chủ, khi ta có cảm giác thì cũng là lúc đã mất đi tự chủ, biết bản thân đã chết nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chính mình nói ra việc bất lợi đối với vương của ta. Thỉnh Viêm chủ trách phạt.” Thân ảnh bán hư bán thực quỳ trên mặt đất, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khuôn mặt của Lam Đằng, thần sắc tràn đầy tức giận cùng oán khí tựa hồ ngay cả ánh nắng cũng trở nên lạnh lẽo.

Chết hai lần rồi hóa thân thành vong hồn, Lam Đằng như thế thì không biết làm sao có thể trách phạt. Lăng Lạc Viêm nhịn không được mà muốn cười, Lam Đằng lúc trước tuy nói năng lỗ mãng, nhưng hiện giờ xem ra sự chấp nhất cùng lòng trung thành của hắn quả thật rất xứng đáng để được tán thưởng.

“Đứng lên đi, bản tông chủ luôn luôn thưởng phạt phân minh. Ngươi lúc trước đã từng phạm sai lầm, nhưng sau đó cùng Kiền Kì tộc giao chiến cũng tính là có công. Ta muốn hỏi ngươi chính là khi giao thủ cùng Phong Trần Tuyệt có cảm thấy khác thường hay quen thuộc, hoặc là lực lượng khống chế ngươi lúc trước có quan hệ đến hắn hay không?”

Long Phạm nghe được ba chữ kia thì trong mắt đột nhiên xẹt qua một màu thâm trầm. Lam Đằng nghe Lăng Lạc Viêm hỏi xong thì cố gắng hồi tưởng, trong khi giao đấu với Phong Trần Tuyệt, hắn không phát hiện có gì khác thường, “Người này lúc trước chưa bao giờ gặp qua, ngày đó cũng không cảm thấy quen thuộc.”

Lam Đằng vừa dứt lời, Lăng Lạc Viêm có chút nhớ lại lời nói của Phong Trần Tuyệt vào hôm đó. Khống chế Lam Đằng nói ra bí mật Đồ Lân cũng không phải là Phong Trần Tuyệt mà là người khác. Có thể khống chế người đã chết lại khơi dậy các tộc nổi loạn, mặc kệ mục đích là gì thì hiển nhiên không phải thiện ý.

Nhìn thấy Lam Đằng biến mất giữa không khí, Lăng Lạc Viêm trầm mặt, hừ lạnh một tiếng rồi bưng lên ly rượu ở trên bàn.

“Lạc Viêm đang hoài nghi lực lượng ở cực Bắc, là tông tộc ở nơi đó nhúng tay vào chuyện này?” Long Phạm nhìn thấy Lăng Lạc Viêm khó chịu, hắn biết tông chủ của hắn không thích bị người kiềm chế ở trong tay. Hiện giờ việc cứu thế không còn trọng yếu, khiến cho Lạc Viêm quan tâm chính là tông tộc cùng lực lượng bí ẩn đột nhiên xuất hiện.

Ngàn vạn năm qua cũng không xuất hiện trước mặt thế nhân, chỉ nghe lời đồn mơ hồ làm cho người ta biết bọn hắn có tồn tại. Để lại những hạt cát, khiến diệu sư vô cớ chết đi, mặc khác còn có được lực lượng thần bí có thể khống chế người đã chết. Cho dù sự tình có liên quan hay không, phương Bắc cất giấu thứ gì thì kế hoạch lần này đến nơi đó là để điều tra cho đến cùng.

“Chung quy cũng phải chấm dứt việc này. Thủ hạ của ta không thể chết oan ức. Hách Vũ Đồ Lân đến tột cùng lưu lại cái gì thì cũng phải lôi ra cho rõ ràng. Một khi đã như vậy, tự mình đi một lần để điều tra thì sẽ thấy mọi chuyện thực đơn giản. Dù sao bên cạnh ta lúc nào cũng có tế ti, sẽ không xảy ra việc gì.” Nụ cười tà khí lãnh liệt hiện lên trên khóe môi, Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu nhìn Long Phạm, lãnh ý lại hóa thành ý cười.

Hắn sẽ không bao giờ quên lời nói của Long Phạm vào ngày đó ở trên Viêm Lạc cung, cho dù hắn có thể tự bảo toàn an nguy cho chính mình, thậm chí thập phần chờ mong có người có thể cùng hắn đại chiến, nhưng chỉ sợ tế ti của hắn sẽ không cho hắn có cơ hội này. (cứ lôi con rồng ra mà đánh, nó chỉ có mạnh hơn chứ không có yếu hơn anh đâu, đừng lo phải làm *độc cô cầu bại*)

“Bất luận là ai, dám trêu chọc Lạc Viêm thì chung quy sẽ có một ngày phải hối hận.” Long Phạm lẳng lặng mỉm cười, đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc bạch kim rồi khẽ hôn xuống, giọng nói bình thản trầm ổn, vẫn khoan thai trước sau như một, nhưng Lăng Lạc Viêm có thể nhìn thấy một màu tối đen ở dưới đáy mắt của hắn.

“Chẳng lẽ trước đây ngươi không trêu chọc ta, có từng cảm thấy hối hận?” Cố ý ép Long Phạm phải đáp lại, hắn kề sát mặt vào Long Phạm, lời nói vừa tràn đầy giễu cợt lại thập phần nguy hiểm. Muốn nói không nên trêu chọc vào người nào nhất thì có lẽ chính là tế ti của hắn, bằng không thì làm sao hắn có ngày hôm nay.

“Hối hận vì không thể sớm đưa Lạc Viêm mang đến đây.” Hôn đi tửu dịch còn lưu lại trên môi của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm vừa cười vừa kéo Lăng Lạc Viêm vào lòng. Nụ hôn mang theo hương vị của rượu khiến người ta tựa hồ cảm thấy bị trêu chọc. Người trước mắt quả thật làm cho hắn rất động tâm.

Giữa không gian khoáng đãng trong phòng nghị sự vang lên tiếng ma sát rất nhỏ của y phục cùng tiếng hít thở của môi lưỡi đang giao triền. Không thể dễ dàng buông ra như vậy, Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm thiếu chút nữa lại lãng phí thêm một buổi chiều, cuối cùng cả hai đều nhớ rõ còn có sự vụ phải xử lý, mặc dù biết là như thế nhưng hai thân thể đang gắt gao kề sát cũng phải mất một khoảng thời gian mới chịu tách ra.

Đến ngày thứ hai, trong Lôi Lạc thành đều biết Viêm chủ chuẩn bị ly khai, lần này chỉ lưu lại Ngân Diệu tộc trấn giữ ở đây. Các tộc có tộc nhân còn đang cần tịnh dưỡng một thời gian lại cảm thấy không có tư cách ở lại, cho đến nay khi đối mặt với Xích Diêm tộc và Ngân Diệu tộc thì bọn hắn đều có chút hổ thẹn. Lúc đầu bị xúi giục rồi sau đó bại trận, hiện giờ chật vật cũng là tự mình rước họa vào thân.

Áy náy sẽ cảm thấy hổ thẹn, Lăng Lạc Viêm đã sớm biết rõ tâm tư của bọn họ vì thế hắn mới buông tha những người đó. Trừ phi các tộc có thực lực cùng hắn tranh đấu, bằng không cả đời bọn họ phải nhớ kỹ bài học này, Kiền Kì tộc bị diệt vong ở ngay trước mắt.

Trên thực tế, hắn có chút chờ mong đối với việc sắp đi phương Bắc. Chuẩn bị quay trở về tổng điện Xích Diêm tộc, hắn an bài tộc nhân rồi lập tức xuất phát.

Mấy ngày sau, bọn hắn đang trên đường quay trở về Xích Diêm tộc. Biết rõ tông chủ quyết định đi phương Bắc, các tộc nhân đều có chút lo lắng. Chờ đến khi đoàn người của Lăng Lạc Viêm vể đến tổng điện, rất nhiều thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, người cầu kiến cũng không ít, trong đó có cả Lăng Vân và Miểu Lan. (lâu ngày mới gặp lại hai vợ chồng bây)

“Ngươi hoài nghi câu ca dao ám chỉ vật thứ ba là ở nơi đó, nhưng nếu đã không có thiên kiếp diệt thế thì tại sao còn muốn đi lên phương Bắc?” Lăng Vân xem ra không còn phiền muộn như lúc trước, có Miểu Lan ở bên cạnh, đối với Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đã cho hắn thêm một lần cơ hội thì hắn cũng có chút quan tâm lo lắng cho hai người bọn họ.

Hiện giờ Xích Diêm tộc đã là nơi cư ngụ của hắn và Miểu Lan, hắn không muốn có biến cố gì xảy ra, mấy trăm năm qua hắn cũng từng nghe đồn về phương Bắc, chỉ là không liên hệ đến câu ca dao cứu thế. Lúc này lại được nghe nói như vậy, trực giác phán định việc này sẽ không quá mức suông sẻ.

“Hai vị thần nhân lưu lại một vở diễn thật là hay, ta đương nhiên phải làm cho minh bạch.” Đem những chuyện cổ quái phát sinh ở trong Lôi Lạc thành lần lượt kể ra, Lăng Lạc Viêm không hề dao động với quyết định của mình, “Nửa câu ca dao là ngươi nói cho ta. Vật thứ ba trong đó vẫn chưa điều tra rõ ràng, đi thăm dò việc diệu sư tự sát, để lại vài hạt cát, có thể thấy được tông tộc ở đại mạc phương Bắc có quan hệ đến chuyện này.” Còn có Linh Thư, manh mối từ trong lời nói của hắn cũng có liên quan đến nơi đó.

“Trong điển tịch, lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay, đời tông chủ thứ nhất kế thừa Xích Diêm tộc của Hách Vũ có ghi chép lại, niên kỷ cũng đã rất xa xưa. Trong lời nói rõ ràng chỉ nhắc đến hai sự vật khác biệt, có lẽ bản ghi chép có sai sót, vật thứ ba không hẳn đã có, nếu tìm không được thì các ngươi không cần phải quá mức chấp nhất, cứ thuận theo thiên ý là được.”

Ngay khi Lăng Vân biết được Long Phạm là người đứng đầu Ngân Diệu tộc thì hắn không ngừng kinh ngạc, người kế thừa Đồ Lân lực lại ở trong Xích Diêm tộc, nếu không phải vì Lăng Lạc Viêm thì thiên kiếp lần này có lẽ khó mà tránh được.

Hiện giờ xem ra bất luận hai vị thần nhân an bài ra sao thì thiên ý đã định sẵn là như thế. Nếu muốn hai người ở trước mặt đối lập giao chiến thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó, cho dù lực lượng cường đại như thế nào cũng không thể thay đổi. Bởi vậy thiên kiếp tự nhiên sẽ bị loại trừ, cũng không cần thiết phải nghĩ cách cứu thế, chỉ cần trừ đi ma loạn thì có thể bình ổn thiên hạ.

Ở bên cạnh Lăng Vân, Miểu Lan bĩu môi với hắn, “Tông chủ muốn đi thì tất nhiên là có lý do. Việc này đổ lên đầu của tộc chúng ta thì đương nhiên không thể dễ dàng buông tha. Miểu Lan chỉ cầu mong tông chủ và tế ti đại nhân bình an quay về.”

Hắn rất khâm phục và yêu mến vị tông chủ này, ở trong tộc vẫn thường xuyên nghe được tin tức từ bên ngoài truyền đến, mỗi một lần đều làm cho hắn không ngừng phấn chấn. Chuyện trước kia hắn không còn nhớ rõ, hắn chỉ hy vọng Xích Diêm tộc có thể tiếp tục cường thịnh, uy danh của tông chủ và tế ti có thể lưu truyền khắp thiên hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện