Lửa giận của Mặc Lương Vũ bị dội tắt trong vòng một nốt nhạc.

 

Cậu ta bóp bóp chai nước trong tay, hậm hực cúi mặt xuống, "Em cũng không có ý gì, chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một trận thôi. Nhưng chị dâu nói đúng lắm, tiền này không đòi thì thôi. Chị yên tâm, những chuyện khác đều xong rồi!"

 

Mặc Lương Vũ nổi giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh, nói xong còn ngồi thẳng lưng ưỡn ngực, vẻ mặt rất tự mãn.

 

Nghiên Thời Thất cười khẽ, hỏi Ưng Phi Phi: "Tiền của cậu thì sao? Họ có trả lại cậu không?"

 

Ưng Phi Phi gật đầu, liếc trộm Mặc Lương Vũ một cái, sau đó nịnh nọt nói: "Vẫn phải cảm ơn cậu Mặc, may mà có anh ấy giúp đỡ, nếu không thì Tề Vệ Trạch cũng sẽ không cam lòng trả tiền lại cho tớ ngay đâu!"

 

"Trả hết toàn bộ cho cậu rồi à?" Nghiên Thời Thất ngờ vực hỏi, chẳng phải trước đó còn nói vốn lưu động không đủ à?

 

Sao Tiểu Vũ vừa ra mặt thì Tề Vệ Trạch đã đủ tiền trả rồi thế?!

 

Ưng Phi Phi nghiêm túc gật đầu, "Ừ, trả đủ hết rồi. Lúc ở Cục Cảnh sát, cậu Mặc nói nếu anh ta trả lại tiền cho tớ thì có thể xóa hết án cũ của dì Hồ, nếu không thì cứ để Đội trưởng Lưu giam bà ta lại mấy ngày."

 

Nghiên Thời Thất hiểu ra, đúng là vẫn cần Tiểu Vũ ra mặt mới có thể giải quyết bà Hồ phiền phức này.

 

Mặc Lương Vũ nghe Ưng Phi Phi khen ngợi mình thì sờ mũi, vênh váo nói, "Chút chuyện nhỏ thôi. Chị dâu, tiếc là chị không được thấy cảnh Hồ Bình Lệ khóc sướt mướt trong Cục Cảnh sát, đã mắt không chịu được!"

 

"Tề Vệ Trạch vừa nghe đến chuyện bà mẹ chợ búa của anh ta bị tạm giam thì lập tức đi về lấy tiền, chưa tới mười phút đã ngoan ngoãn trả đủ."

 

"Theo em thấy, hai mẹ con này đều là dạng tư lợi cả, vốn lưu động không đủ cái con mẹ nhà anh ta ấy, lấy cớ mà thôi!"

 

Mặc Lương Vũ còn vừa nói vừa lườm Ưng Phi Phi một cái.

 

Trong mắt cậu ta thì Ưng Phi Phi đúng là đồ ngốc!

 

Đầu óc để đâu mà Tề Vệ Trạch nói gì cũng tin!

 

Một cái công ty khoa học kỹ thuật nhỏ xíu như vậy thì cần gì đến vốn lưu động?!

 

Cũng chỉ có cô gái này mới tưởng mắt cá là trân châu, lại còn mang một trái tim Thánh mẫu ngày ngày suy nghĩ vì người khác nữa chứ.

 

Trên đời này sao lại có cô gái ngốc thế chứ!

 

Ưng Phi Phi dễ dàng bắt được ánh mắt của Mặc Lương Vũ. Nếu cô không nhìn lầm, cậu chủ nhỏ này nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ?!

 

Cô cười gượng một tiếng, quay đi chỗ khác.

 

Không nhìn tiếp được, nếu còn nhìn nữa thì cô không nhịn được mà nhào lên cào cậu ta mất.

 

Nghiên Thời Thất nhạy cảm bắt được hai người này "đầu mày cuối mắt" với nhau.

 

Tiểu Vũ và Phi Phi...

 

Ý nghĩ quái dị nảy ra làm chính cô cũng bật cười.

 

"Chị dâu, chị cười vì cũng cảm thấy em nói có lí đúng không?"

 

Ưng Phi Phi: "..."

 

Nghiên Thời Thất cười trừ rồi sửa sang lại chồng hồ sơ xộc xệch trên bàn, quay đầu nhìn Thành Nghiệp Nam, "Hôm nay làm đến đây thôi. Mai còn một nhóm nữa đến phỏng vấn mà đúng không? Chờ xong hết thì chúng ta lại tổng hợp lại lần cuối!"

 

Thành Nghiệp Nam ngừng bút, bóp trán, "Ừ, vậy mười giờ sáng mai tập trung ở phòng đa chức năng của Kiều thị nhé."

 

"Vâng, đi thôi, gần năm rưỡi rồi, đi ăn cơm đã!"

 

Nghiên Thời Thất nói xong thì Mặc Lương Vũ lên tiếng, "Chị dâu, gọi cả anh hai Kiều nhé? Hôm nay anh ấy cũng ở công ty, bây giờ chắc cũng làm xong rồi!"

 

"Muốn gọi cả anh ấy à?" Nghiên Thời Thất lẩm nhẩm hỏi lại, không hiểu ý đồ của Mặc Lương Vũ, còn tưởng cậu ta chỉ muốn đông người cho vui.

 

Cô chỉ lo nếu đi ăn cơm chung với anh hai Kiều thì anh ấy có lỡ miệng làm lộ chuyện không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện