CHƯƠNG 1040: ĐỊA BÀN CỦA TẦN TỨ, KHÔNG CHO PHÉP NGƯỜI NGOÀI BƯỚC VÀO!
Chú Mạc và ba của Thương Lục là bạn cũ, có duyên gặp lại cho nên đã dẫn anh tới Parma.
Từ đó về sau, anh đã định cư ở nơi này đến tám năm.
Cho tới sau khi hết bệnh, anh tra được tin tức của cô gái ở vùng núi Bình Túc kia thì mới rời khỏi Parma, trở về Lệ Thành.
Hình ảnh trong trí nhớ dần nhạt màu làm cho ánh mắt của Tần Bách Duật cũng trở nên sâu thẳm và mờ mịt.
Anh nhìn hồ nhân tạo phía trước, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều là chú Mạc bày biện cho anh năm đó.
Giờ phút này, Nghiên Thời Thất tựa vào lòng anh, nhìn chằm chằm ánh mắt từ từ tối lại của anh.
Cô xoay người lại, vòng hai tay lên cổ anh rồi cười khẽ nói: "Anh ở lâu vậy cơ à. Mau dẫn em đi xem phòng của anh đi, được không?"
"Được."
Tần Bách Duật lặn lội bước ra khỏi vũng bùn kỉ niệm, lặng lẽ thở dài, siết chặt vòng tay quanh cô.
Tới lui mười năm, có rất nhiều chuyện chẳng ngờ.
Nhưng gặp cô chính là niềm vui bất tận cả đời này.
Tần Bách Duật dẫn cô bước về phía cửa biệt thự, mà lúc này mấy người Mục Nghi đứng trước đoàn xe cũng không tiến lên quấy rầy.
Anh đứng trước cửa ấn vân tay mở khóa, sau đó mới nhìn vệ sĩ đang đứng lặng bên xe nói, "Anh đi nói với lãnh tụ, tôi sẽ đến thăm ông ấy muộn một chút."
"Vâng."
Vệ sĩ cung kính gật đầu, lên xe quay đầu dẫn đoàn xe đi ngược trở về. Còn đám người Lục Hi Hằng và Hoắc Minh đứng chờ trước cổng biệt
thự.
Đây là hiểu ngầm giữa họ. Bởi vì từ trước đến nay, không có người nào được phép tiến vào căn biệt thự này cả.
Đoàn xe của lãnh tụ có thể đưa anh vào đã là trường hợp đặc biệt lắm rồi.
Sau khi Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất vào biệt thự, Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên đứng tại chỗ nhìn ngắm phong cảnh, mà cảm thấy không chân thật lắm.
"Tôi lớn lên ở nhà họ Tần, mà đến tận bây giờ cũng không biết địa vị của cậu Tư ở Parma lại cao thế này!"
Nếu đem ra so sánh thì nhà họ Tần ở Lệ Thành chẳng là gì so với Parma cả.
Lời cảm khái của Tiểu Lâm nhận được cái gật đầu đồng tình của Tiểu Nguyên và Mục Nghi.
Quốc gia này nổi tiếng về thần bí và bài ngoại, mà cậu Tư chính là một sự bất ngờ ở nơi này.
***
Bên trong biệt thự ba tầng, phong cách thiết kế bên đập ngay vào mắt khiến Nghiên Thời Thất cảm thấy rất ngột ngạt.
Chỉnh thể tầng lấy màu đen xám làm chủ đạo, toàn bộ phòng khách bên trong đều lộ ra bầu không khí nặng nề.
Ghế sô pha, bàn trà cẩm thạch, tranh treo tường, lò sưởi âm tường... tất cả đều là màu đen.
Nghiên Thời Thất mím môi nhìn ngắm bốn phía, khi nhìn thấy bậc thêm pha lê màu đen thì không nhịn được trêu ghẹo, "Anh thích màu đen vậy sao?"
Thảo nào quần áo của anh luôn là màu tối, nặng nề.
Tần Bách Duật dắt cô đi về phía thang lầu hoa văn đen kiểu treo, vừa đi vừa giải thích: "Màu đen, là một màu sắc không có hi vọng."
Trong thời kì bệnh tình anh chuyển nặng, sống chính là đau khổ.
Nghiên Thời Thất nghe thấy anh trầm giọng nói câu này mà trong lòng chợt căng thẳng.
Quyết định không hỏi cuộc sống trong mười năm anh ở nước ngoài trước đây là đúng.
Hôm nay, cho dù mọi chuyện đã thay đổi, nhưng khi trở về chốn cũ vẫn sẽ khơi gợi rất nhiều kí ức làm người ta đau lòng.
Cô cắn môi, đau lòng siết chặt lấy lòng bàn tay anh, "Hay là... Chúng ta đổi một nơi khác đi?
Hoặc đi ăn cơm, vừa lúc em thấy đói."
Tần Bách Duật khựng bước chân lại, xua tan vẻ nặng nề giữa hai hàng chân mày, khẽ cong môi lên, "Sao vậy? Sợ anh nhớ lại chuyện trước đây mà chịu không nổi sao?"
"Cũng hơi lo lắng, nhưng mà... Nếu như anh đã nói vậy thì chắc đã không sao rồi!"
Nghiên Thời Thất cười dịu dàng trêu ghẹo. Đôi mắt trong suốt sáng rực nhưng chưa từng bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt anh cả.