CHƯƠNG 987: ANH DIÊM, HỌ SẼ KHÔNG LÀM KHÓ ANH CHỨ?

Lãnh Dịch Trì đanh mặt nhìn Ôn Tri Diên.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, chiếc mũ phía sau còn có lông cáo, nhìn là biết cùng một kiểu với Dịch Diêm.

Dáng vẻ này của Ôn Tri Diên quả thật khiến người khác dễ dàng buông lỏng cảnh giác với cô ta.

Cô ta vẫn mang cái dáng vẻ em gái hàng xóm như ngày nào, thân hình nhỏ nhắn đứng bên cạnh Dịch Diêm, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mang theo vài phần thấp thỏm, hoảng loạn.

Ôn Tri Diên ra ngoài một chuyến, khi quay về vẫn chẳng hề thay đổi.

Cứ như thể tai tiếng lan truyền trong giới thượng lưu chẳng hề có bất cứ quan hệ nào với cô ta.

Lãnh Dịch Trì khó giữ bình bình, cau có nheo mắt nhìn, khinh bỉ hừ lạnh, "Cô đừng gọi tôi.
Ngoài ra, người chúng tôi chờ là Dịch Diêm, không phải cô!"

Gò má của Ôn Tri Diên tái nhợt, cô ta từ từ cụp mắt, vừa tủi thân vừa im lặng nín nhịn.

Nghe vậy, Lãnh Dịch Diêm chau mày, cậu ta nắm khuỷu tay Ôn Tri Diên, kéo người ra phía sau mình, "Anh Cả, em đưa cô ấy tới đây, không phải để anh mắng nhiếc. Nếu anh không chào đón, bây giờ chúng em sẽ đi ngay!"

Lãnh Dịch Trì: "..."

Thằng oắt con điên rồ!

"Em đứng lại đó!" Tận mắt chứng kiến em trai mình kéo Ôn Tri Diên quay người định đi, Lãnh Dịch Trì quát lên, giẫm dép lê đuổi theo ra ngoài.

Lãnh Dịch Diêm đứng nguyên tại chỗ, đón lấy tầm mắt của anh mà chẳng hề sợ sệt, "Anh Cả vẫn còn chuyện à?"

Phải hình dung tâm trạng vào giờ khắc này của
Lãnh Dịch Trì ra sao đây.

Từ trước tới nay anh luôn cho rằng mình không phải người dễ dàng nóng giận, nhưng vào lúc này, anh có kích động muốn giết người.

Lãnh Dịch Trì không ngừng ổn định lại cảm xúc của mình. Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đứng trong gió lạnh, nhìn gương mặt bất cần của Lãnh Dịch Diêm, "Em nhất định muốn bảo vệ con nhỏ này như vậy?"

Lãnh Dịch Diêm không đáp, chỉ buông tay Ôn Tri Diên ra, rồi kéo cô ta vào lòng, "Anh Cả, cô ấy là vợ tương lai của em, em nói vậy anh đã hiểu chưa?"

Hai người không đến nỗi bất hòa, nhưng Lãnh Dịch Trì lại cảm thấy, tình cảm anh em chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.

Dịch Diêm chẳng thèm để ý đến cảm nhận của người khác, đường hoàng đưa Ôn Tri Diên về đính hôn, kết hôn, vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mọi người.

Mẹ nó đúng là nực cười!

Lãnh Dịch Trì phả một luồng hơi lạnh, ấn đường giãn ra, nhìn cậu ta bảo vệ Ôn Tri Diên, cười khẩy, "Hiểu rồi, anh hiểu rồi, em đúng là em trai ngoan của anh, đi vào với anh."

Dứt lời, Lãnh Dịch Trì bỏ vào trước, hai tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm.

Anh nhìn dáng vẻ ôm ấp của Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên mà miệng đắng như nuốt phải ruồi nhặng.

Đúng lúc này, Ôn Tri Diên đang đi bên cạnh Lãnh Dịch Diêm mà ánh mắt hiện lên vẻ lo âu, "Anh Diêm, họ sẽ không làm khó anh chứ?"

Lãnh Dịch Diêm cụp đôi mắt dịu dàng như nước xuống, siết chặt khuỷu tay, khẽ lắc đầu, "Không đâu, dẫu sao cũng là anh Cả của anh, anh ấy sẽ không gắt gỏng như ông nội."

"Lưng anh sao rồi? Lát nữa vào nhà, em bôi thuốc cho anh nhé?" Ôn Tri Diên lo lắng, nhẹ nhàng níu lấy áo lông vũ của đối phương.

"Ừ, lát nữa rồi nói."

Lãnh Dịch Diêm kéo cô ta bước qua lối vào. Khoảng cách vài bước chân ngắn ngủi, tay của họ càng bện chặt vào nhau hơn.

Gương mặt cúi xuống của Ôn Tri Diên hiện lên nụ cười tự mãn.

Lãnh Dịch Diêm đứng trước cửa vào, quan sát cảnh vật quen thuộc xung quanh.

Cậu ta thầm thở ra, sau đó kéo Ôn Tri Diên tiếp tục tiến lên phía trước. Lúc xuất hiện ở phòng khách, cậu ta bình thản nhìn bốn phía, sau đó mới nhếch mép, ung dung lên tiếng chào hỏi rất tự nhiên: "Mọi người đều ở đây à."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện