CHƯƠNG 1090: CHỊ BIẾT CHUYỆN HAI NGƯỜI HỌ ĐÍNH HÔN CHƯA?

 

Ánh mắt nóng rực của Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Tranh một lát rồi mới cúi đầu nhìn xuống.

 

Trên đất có ba đầu lọc thuốc.

 

"Sao chị không vào nhà chờ?" Nghiên Thời Thất hất đầu về phía biệt thự bên cạnh. Từ lúc anh rể tương lai đi, căn biệt thự kia hoàn toàn bỏ không.

 

Bây giờ Tranh Tranh về rồi, không biết hai người họ có thể quay lại như trước không.

 

Ôn Tranh nhìn theo hướng cô chỉ, khẽ mỉm cười, "Ngoài này không lạnh."

 

Cô cố gắng lảng tránh, ra vẻ không muốn nói nhiều.

 

Nghiên Thời Thất kéo khuỷu tay cô bước vào nhà mình: "Lần này về rồi chị không đi nữa chứ?"

 

Ôn Tranh nhìn cô, bàn tay đút trong túi áo khoác ngoài vô thức gom vạt áo lại trước bụng, "Tạm thời không đi nữa."

 

"Tạm thời?" Nghiên Thời Thất hậm hực nhìn sang chị gái, vào đến nhà lại thở dài một hơi, "Nghĩa là vẫn còn đi nữa à?"

 

Hai chị em vào nhà trước, Tần Bách Duật lại dừng lại hút điếu thuốc.

 

Mục Nghi đưa bọn họ về lần này đứng bên cạnh nói khẽ: "Cậu cả Lôi bị nhà họ Lôi cấm túc rồi."

 

"Tin chính xác chứ?" Tần Bách Duật đặt điếu thuốc lên môi, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng.

 

Mục Nghi gật đầu, "Chính xác, nhưng bây giờ cũng chỉ biết đến vậy thôi."

 

Tần Bách Duật liếc nhìn anh ta, "Nghĩ cách tiết lộ tin tức cho Ôn Tranh."

 

"Vâng." Mục Nghi hỏi thêm, "Còn cần theo dõi bên Giang Nam không?"

 

"Tiếp tục để ý."

 

Tuy khả năng điều tra của Ôn Tranh rất nhạy, nhưng để đề phòng, anh vẫn nên cho người canh chừng bên kia thì hơn.

 

Ôn Tranh về lần này còn không mang theo hành lí, rõ ràng không có ý định ở lại lâu.

 

***

 

Trong phòng khách, Nghiên Thời Thất kéo Ôn Tranh ngồi xuống cạnh mình, nói vắn tắt cho chị nghe những chuyện đã xảy ra, sau đó mới nêu ý kiến, "Chuyện là như vậy đấy, nên chị không cần quá tin tưởng mấy lời trên mạng đâu."

 

Vừa nói xong, Ôn Tranh nhìn cô bằng vẻ mặt quái lạ, "Sao chị lại cảm thấy như là... buổi họp báo chẳng ảnh hưởng gì đến em thế?"

 

Nghiên Thời Thất cười thản nhiên, "Đúng là không ảnh hưởng gì mà."

 

"Vậy... Lúc chị gọi là em diễn kịch đấy à?" Ôn Tranh nheo mắt như cười như không, ánh mắt có vẻ hơi nguy hiểm.

 

Cô em gái ngoan này bây giờ còn dùng cả kĩ năng diễn xuất với chị gái nữa à.

 

Nụ cười của Nghiên Thời Thất bỗng cứng đờ.

 

Thôi xong, bị phát hiện rồi.

 

Cô lúng túng khụ một tiếng, đưa mắt nhìn Ôn Tranh thăm dò, "Nếu em không diễn thì chị có về không?"

 

Ôn Tranh: "..."

 

Hai chị em lại trêu chọc nhau một hồi rồi Nghiên Thời Thất mới nói vào chuyện chính, "Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên đính hôn rồi, chị biết chưa?"

 

Ôn Tranh đang định uống nước, nghe thấy vậy thì khựng lại, "Em nói gì?"

 

Đúng lúc này, cửa biệt thự lại mở ra, cắt ngang câu chuyện giữa hai chị em.

 

Tần Bách Duật bước vào phòng khách, Ôn Tranh liếc anh một cái rồi lại nhìn chăm chú vào Nghiên Thời Thất, lặp lại câu hỏi: "Em vừa nói cái gì?"

 

Nghiên Thời Thất trao đổi ánh mắt với Tần
Bách Duật, sau đó bình thản nói: "Hai người đã họ đính hôn, bây giờ đang ở Đế Kinh."

 

Ôn Tranh lặng người đi thật lâu, cảm giác chua xót phức tạp trong lòng không ngừng cứa vào từng đầu dây thần kinh của cô.

 

Tần Bách Duật ngồi xuống sô pha đối diện, nhìn thoáng qua vẻ mờ mịt của Ôn Tranh, lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai người họ sẽ kết hôn."

 

Ôn Tranh ngạc nhiên không nói được gì, lần thứ hai đờ người ra.

 

Tại sao lại như vậy chứ? Mới một tháng ngắn ngủi thôi mà, sao trời đất lại ngả nghiêng như vậy được chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện