Đương nhiên không thể đeo hết cả hai, như vậy có khác nào trở lại điểm xuất phát không thể giao lưu đâu? Hơn nữa họ ân ái chứ đâu phải chơi đấu bóng.

Đại Đinh nghe người khác thở không có phản ứng gì nhưng nghe A Phổ thở thì lại buồn ngủ, tật xấu này không có cách nào trị làm A Phổ chợt hoài nghi tình yêu của họ đã sai lầm ngay từ đầu.

Nhưng cậu thực sự rất thích Đại Đinh, vừa đẹp trai vừa có tiền, nấu ăn ngon, đối xử với cậu cũng rất dịu dàng.

Đã là tình nhân thì phải bao dung khuyết điểm của đối phương, cậu quyết định tìm cách khác bịt miệng mình lại, cố gắng giảm bớt âm thanh.

Chọn lựa đầu tiên đương nhiên là hôn.

Cậu ngồi trên bụng Đại Đinh, vừa cọ mông vào vật thô to kia rồi khiêu khích vuốt ve cổ anh vừa ngậm môi trên của anh, chờ Đại Đinh hé miệng ra đáp lại mới luồn đầu lưỡi vào trong.

Sau khi ngập ngừng thăm dò thì nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, trao đổi nước bọt, hút cạn không khí trong miệng đối phương.

Chậm rãi tiến vào, khi Đại Đinh đỡ cậu ngồi xuống thì chỗ gần tuyến tiền liệt bên trong đột nhiên bị đội lên làm A Phổ cau mày, suýt nữa đã cắn trúng lưỡi Đại Đinh.

Cậu muốn rên nhưng sực nhớ đến chứng bệnh của Đại Đinh nên chỉ có thể hôn anh nồng nhiệt hơn, trong cổ họng phát ra tiếng ư a cố kìm nén. Lần đầu tiên làm được đến bước cuối, cửa huyệt bị căng ra hơi khó chịu, nhưng vì muốn Đại Đinh được sảng khoái trước khi ngủ nên cậu cố chịu đựng tiếp tục ngồi xuống, eo nhịn không được run lên.

Đại Đinh đè cậu xuống giường, bắt đầu thỏa thích chiếm lĩnh chỗ ấm áp ướt át kia.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt.

Trong lúc đâm rút Đại Đinh sơ ý nới lỏng miệng, đúng lúc côn th*t to đâm vào chỗ sâu nhất, A Phổ bám chặt vai Đại Đinh, miệng há to như sắp kêu lên.

Hai người đều nhận ra nguy cơ đáng sợ sắp đến.

A Phổ hoảng sợ mở to mắt.

Đại Đinh hoảng sợ mở to mắt.

Đầu óc A Phổ cấp tốc xoay chuyển, nhớ lại lần trước đọc truyện bình thường Đại Đinh chẳng buồn ngủ chút nào, chỉ khi cậu thở gấp mới làm đối phương buồn ngủ......


Thế là cậu vội vã điều chỉnh dây thanh của mình rồi hùng hồn hát vang một câu: "Tổ quốc ơi, mẹ ta ơi."

Đại Đinh: "......"

Tin tốt là lúc này Đại Đinh không buồn ngủ.

Tin xấu là anh suýt xìu xuống vì cười.

Thế là A Phổ điều chỉnh cách rên, từ đó về sau mỗi lần ân ái đều dùng giọng phát thanh viên tiêu chuẩn để giao lưu với Đại Đinh. Chẳng hạn như nghiêm túc nói với anh: "Đồng chí Đại Đinh vất vả rồi, xin hãy tiếp tục phát huy, làm việc chăm chỉ để cùng tạo dựng cuộc sống hạnh phúc nhé."

Đại Đinh: "......"

Sau khi Đại Đinh làm quen với cách nói chuyện độc đáo này thì đời sống lứa đôi của họ vô cùng hòa hợp, hai người mãi hạnh phúc bên nhau.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

[HOÀN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện