Dịch: Anh Đào
Tối nay tâm trạng Diệp Tây Thành khá tốt, uống không ít rượu, chơi mãi đến 3 giờ sáng mới rời khỏi hội sở.
Không biết là mùa xuân thực sự đến hay là mùa xuân trong lòng anh đã đến. Gió từ cửa sau thổi vào trong xe nhưng Diệp Tây Thành không cảm thấy lạnh một chút nào, giống như là gió xuân thổi qua mặt.
Tài xế phía trước đang rùng mình vì lạnh, bật điều hòa cũng không có tác dụng gì. Anh ấy thực sự muốn dừng xe lại bên đường để khoác thêm một lớp áo nữa.
Giữa tháng hai sáng sớm trời Bắc Kinh vẫn còn rất lạnh, anh ấy thực sự không thể nào những hành vi khác thường dạo gần đây của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành chống khuỷu tay lên cửa kính xe, chống cằm suy nghĩ xem nên đặt tên con là gì.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu nhất thời khẽ nhíu mày đằng sau có một chiếc xe theo đuôi, từ hội sở đến bên này. Nếu như nói đi đường trùng hợp gặp nhưng anh ấy đã rẽ qua hai con đường rồi mà chiếc xe đó vẫn bám theo đằng sau.
“Tổng giám đốc, phía sau có xe bám theo.”
Diệp Tây Thành hoàn hồn: “Xe gì?”
Tài xế cũng không nhìn thấy, đại khái có thể phân biệt được kiểu xe có điều không nhìn được biển số xe.
Vừa rồi Diệp Tây Thành vẫn luôn mất tập trung nên không chú ý đây không phải đường về nhà. Anh đóng cửa sổ lại, nhìn những tòa nhà xung quanh, “Đây là đi đâu vậy?”
Tài xế: “Phía trước là đồn công an.”
Diệp Tây Thành: “...................”
Tính cảnh giác của tài xế rất cao: “Đến trước cửa đồn cảnh sát tôi dừng xe xem rốt cuộc là xe gì.”
Trong lòng Diệp Tây Thành đã đoán ra, nếu như anh đoán không nhầm thì đó là Trang Hàm. Không biết định làm gì anh, có thể trước đó ở hội sở có một số lời không tiện nói nhiều.
Tài xế phía sau cũng vô cùng chán nản, anh ta có thể cảm nhận được chiếc xe phía trước đã phát hiện bọn họ đi theo. Thậm chí còn tìm cách đi đến đồn công an, xem bọn họ trở thành người xấu.
Anh ta quay mặt nói với Trang Hàm: “Cô chủ, Diệp Tây Thành phát hiện chúng ta theo sau rồi.”
Trang Hàm: “Không sao hết, anh cứ đi theo chiếc xe phía trước là được, đợi đến khi nào đi đến chỗ cậu ấy sống thì dừng lại.” Anh có rất nhiều căn hộ, cô ta không biết anh sống ở chỗ nào, cũng không thể nào cãi nhau với anh trên đường được.
Tối nay Trang Hàm uống hai ly rượu vang đỏ, không say có điều có hơi đau đầu. Đến bây giờ Trang Hàm vẫn chưa thể chấp nhận được thái độ ghét bỏ và phiền chán của Diệp Tây Thành khi biết cô thích anh.
Trong lòng Bùi Ninh có lẽ đang đắc ý đến chết, xem cô giống như một con hề trong giấc mơ của cô ta lẩm bẩm một mình. Tất cả lòng tự trọng và kiêu hãnh của cô đã biến thành đống bùn nhão cho Bùi Ninh giẫm đạp.
Tối nay mỗi lần nghĩ đến chuyện này cô cảm giác sắp điên lên.
Bây giờ người duy nhất có thể ngăn Diệp Tây Thành và Bùi Ninh quay lại với nhau chỉ có Diêu Hi. Cô ta lòng dạ độc ác, thủ đoạn lại nhiều hơn nữa còn để lại đường lui cho bản thân, sẽ không để bất cứ ai nắm thóp mình.
Mặc dù cô biết Diêu Hi là nhiều chuyện xấu nhưng lại không có bất cứ chứng cứ nào. Muốn uy hiếp Diêu Hi làm việc thay cô dựa vào vài câu nói chắc chắn sẽ không thể nào được, cô ta sẽ không tình nguyện giúp đỡ cô.
Trang Hàm lấy điện thoại ra, nghĩ cách làm thế nào để gài Diêu Hi rồi bấm số.
Bên kia mấy chục giây sau mới nhận máy: “Trang Hàm, cô có bệnh à! Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ bị bệnh thần kinh gì đấy!”
Mấy hôm nay Diêu Hi mất ngủ nghiêm trọng, hôm nay không dễ gì mới ngủ được kết quả lại bị Trang Hàm gọi điện đánh thức.
Cô ta xoa xoa thái dương đang đau nhức, lấy gối kê sau lưng.
Điện thoại rất yên tĩnh, Trang Hàm không nói chuyện.
Diêu Hi không có kiên nhẫn: “Trang Hàm, cô có bệnh thì đến bệnh viện mà khám, tôi không phải bác sĩ thần kinh, tôi không trị được cho cô!”
Trang Hàm ghi âm, sau đó giọng nói tràn đầy oán hận: “Diệp Tây Thành biết tôi thích cậu ấy. Diêu Hi, nếu như không phải tại cô tôi sẽ không để mình xấu hổ như vậy!”
Diêu Hi hừ lạnh một tiếng, ghi âm cuộc gọi lại: “Sao thế? Vẫn còn trách tôi sao? Trước đó tôi đã nhiều lần nhắc cô đừng làm cái gì cả, bây giờ cô tự mình tìm đường chết còn trách tôi?”
Trang Hàm cũng không phí lời: “Bây giờ tôi có một yêu cầu, tôi không muốn Diệp Tây Thành và Bùi Ninh quay lại với nhau, làm thế nào cô tự mình xem đi.”
Cô không có được nhất định sẽ không để Bùi Ninh có được.
Vốn dĩ Diêu Hi muốn nói ‘uy hiếp tôi’ nhưng lời này đến miệng lại sửa thành câu khác, miễn cho Trang Hàm nắm thóp, cô ta lạnh lùng nói: “Chỉ huy tôi? Dựa vào cô? Trang Hàm, cô cũng không tự mình nhìn vào gương xem xem mình thế nào?”
Giọng điệu Trang Hàm bình thản: “Tôi thế nào không cần cô phải bận tâm, trông thế nào cũng không ảnh hưởng đến bằng chứng trong tay tôi. Nếu như Diệp Tây Thành và Bùi Ninh thực sự quay lại với nhau, tôi sẽ đem chỗ chứng cứ này gửi riêng cho Hạng Dịch Lâm và Diệp Tây Thành, hai bọn họ sẽ hợp tác lại giết chết cô! Hi Hòa nhà cô cũng xong đời luôn.”
Nói rồi cô ta cười: “Mặc dù tôi dốt hơn cô nhưng cũng không phải ngốc bạch ngọt, vào thời điểm mấu chốt vẫn biết tự bảo vệ mình, phải giữ lại thứ gì đó để phòng thân. Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm như vậy, dù sao hại địch một nghìn hại mình tám trăm, không xứng đáng. Nhưng ai bảo Diệp Tây Thành lại biết hết tất cả mọi chuyện chứ, đến cả Tưởng Vân Triệu cũng không thân với tôi nữa. Không biết Bùi Ninh ở sau lưng cười nhạo tôi như nào, cô nói làm sao tôi nuốt trôi cục tức này chứ? Hả?”
Diêu Hi lạnh lùng: “Cô chơi tôi?”
Trang Hàm cười: “Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Diêu Hi bình tĩnh lại, đoán được Trang Hàm định làm gì, cô ta bắt đầu phản kích lại: “Trang Hàm, cuộc đời cô không còn cái gì khác để theo đuổi à? Không có tình yêu cô sẽ chết sao?”
Tối nay tâm trạng Diệp Tây Thành khá tốt, uống không ít rượu, chơi mãi đến 3 giờ sáng mới rời khỏi hội sở.
Không biết là mùa xuân thực sự đến hay là mùa xuân trong lòng anh đã đến. Gió từ cửa sau thổi vào trong xe nhưng Diệp Tây Thành không cảm thấy lạnh một chút nào, giống như là gió xuân thổi qua mặt.
Tài xế phía trước đang rùng mình vì lạnh, bật điều hòa cũng không có tác dụng gì. Anh ấy thực sự muốn dừng xe lại bên đường để khoác thêm một lớp áo nữa.
Giữa tháng hai sáng sớm trời Bắc Kinh vẫn còn rất lạnh, anh ấy thực sự không thể nào những hành vi khác thường dạo gần đây của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành chống khuỷu tay lên cửa kính xe, chống cằm suy nghĩ xem nên đặt tên con là gì.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu nhất thời khẽ nhíu mày đằng sau có một chiếc xe theo đuôi, từ hội sở đến bên này. Nếu như nói đi đường trùng hợp gặp nhưng anh ấy đã rẽ qua hai con đường rồi mà chiếc xe đó vẫn bám theo đằng sau.
“Tổng giám đốc, phía sau có xe bám theo.”
Diệp Tây Thành hoàn hồn: “Xe gì?”
Tài xế cũng không nhìn thấy, đại khái có thể phân biệt được kiểu xe có điều không nhìn được biển số xe.
Vừa rồi Diệp Tây Thành vẫn luôn mất tập trung nên không chú ý đây không phải đường về nhà. Anh đóng cửa sổ lại, nhìn những tòa nhà xung quanh, “Đây là đi đâu vậy?”
Tài xế: “Phía trước là đồn công an.”
Diệp Tây Thành: “...................”
Tính cảnh giác của tài xế rất cao: “Đến trước cửa đồn cảnh sát tôi dừng xe xem rốt cuộc là xe gì.”
Trong lòng Diệp Tây Thành đã đoán ra, nếu như anh đoán không nhầm thì đó là Trang Hàm. Không biết định làm gì anh, có thể trước đó ở hội sở có một số lời không tiện nói nhiều.
Tài xế phía sau cũng vô cùng chán nản, anh ta có thể cảm nhận được chiếc xe phía trước đã phát hiện bọn họ đi theo. Thậm chí còn tìm cách đi đến đồn công an, xem bọn họ trở thành người xấu.
Anh ta quay mặt nói với Trang Hàm: “Cô chủ, Diệp Tây Thành phát hiện chúng ta theo sau rồi.”
Trang Hàm: “Không sao hết, anh cứ đi theo chiếc xe phía trước là được, đợi đến khi nào đi đến chỗ cậu ấy sống thì dừng lại.” Anh có rất nhiều căn hộ, cô ta không biết anh sống ở chỗ nào, cũng không thể nào cãi nhau với anh trên đường được.
Tối nay Trang Hàm uống hai ly rượu vang đỏ, không say có điều có hơi đau đầu. Đến bây giờ Trang Hàm vẫn chưa thể chấp nhận được thái độ ghét bỏ và phiền chán của Diệp Tây Thành khi biết cô thích anh.
Trong lòng Bùi Ninh có lẽ đang đắc ý đến chết, xem cô giống như một con hề trong giấc mơ của cô ta lẩm bẩm một mình. Tất cả lòng tự trọng và kiêu hãnh của cô đã biến thành đống bùn nhão cho Bùi Ninh giẫm đạp.
Tối nay mỗi lần nghĩ đến chuyện này cô cảm giác sắp điên lên.
Bây giờ người duy nhất có thể ngăn Diệp Tây Thành và Bùi Ninh quay lại với nhau chỉ có Diêu Hi. Cô ta lòng dạ độc ác, thủ đoạn lại nhiều hơn nữa còn để lại đường lui cho bản thân, sẽ không để bất cứ ai nắm thóp mình.
Mặc dù cô biết Diêu Hi là nhiều chuyện xấu nhưng lại không có bất cứ chứng cứ nào. Muốn uy hiếp Diêu Hi làm việc thay cô dựa vào vài câu nói chắc chắn sẽ không thể nào được, cô ta sẽ không tình nguyện giúp đỡ cô.
Trang Hàm lấy điện thoại ra, nghĩ cách làm thế nào để gài Diêu Hi rồi bấm số.
Bên kia mấy chục giây sau mới nhận máy: “Trang Hàm, cô có bệnh à! Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ bị bệnh thần kinh gì đấy!”
Mấy hôm nay Diêu Hi mất ngủ nghiêm trọng, hôm nay không dễ gì mới ngủ được kết quả lại bị Trang Hàm gọi điện đánh thức.
Cô ta xoa xoa thái dương đang đau nhức, lấy gối kê sau lưng.
Điện thoại rất yên tĩnh, Trang Hàm không nói chuyện.
Diêu Hi không có kiên nhẫn: “Trang Hàm, cô có bệnh thì đến bệnh viện mà khám, tôi không phải bác sĩ thần kinh, tôi không trị được cho cô!”
Trang Hàm ghi âm, sau đó giọng nói tràn đầy oán hận: “Diệp Tây Thành biết tôi thích cậu ấy. Diêu Hi, nếu như không phải tại cô tôi sẽ không để mình xấu hổ như vậy!”
Diêu Hi hừ lạnh một tiếng, ghi âm cuộc gọi lại: “Sao thế? Vẫn còn trách tôi sao? Trước đó tôi đã nhiều lần nhắc cô đừng làm cái gì cả, bây giờ cô tự mình tìm đường chết còn trách tôi?”
Trang Hàm cũng không phí lời: “Bây giờ tôi có một yêu cầu, tôi không muốn Diệp Tây Thành và Bùi Ninh quay lại với nhau, làm thế nào cô tự mình xem đi.”
Cô không có được nhất định sẽ không để Bùi Ninh có được.
Vốn dĩ Diêu Hi muốn nói ‘uy hiếp tôi’ nhưng lời này đến miệng lại sửa thành câu khác, miễn cho Trang Hàm nắm thóp, cô ta lạnh lùng nói: “Chỉ huy tôi? Dựa vào cô? Trang Hàm, cô cũng không tự mình nhìn vào gương xem xem mình thế nào?”
Giọng điệu Trang Hàm bình thản: “Tôi thế nào không cần cô phải bận tâm, trông thế nào cũng không ảnh hưởng đến bằng chứng trong tay tôi. Nếu như Diệp Tây Thành và Bùi Ninh thực sự quay lại với nhau, tôi sẽ đem chỗ chứng cứ này gửi riêng cho Hạng Dịch Lâm và Diệp Tây Thành, hai bọn họ sẽ hợp tác lại giết chết cô! Hi Hòa nhà cô cũng xong đời luôn.”
Nói rồi cô ta cười: “Mặc dù tôi dốt hơn cô nhưng cũng không phải ngốc bạch ngọt, vào thời điểm mấu chốt vẫn biết tự bảo vệ mình, phải giữ lại thứ gì đó để phòng thân. Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm như vậy, dù sao hại địch một nghìn hại mình tám trăm, không xứng đáng. Nhưng ai bảo Diệp Tây Thành lại biết hết tất cả mọi chuyện chứ, đến cả Tưởng Vân Triệu cũng không thân với tôi nữa. Không biết Bùi Ninh ở sau lưng cười nhạo tôi như nào, cô nói làm sao tôi nuốt trôi cục tức này chứ? Hả?”
Diêu Hi lạnh lùng: “Cô chơi tôi?”
Trang Hàm cười: “Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Diêu Hi bình tĩnh lại, đoán được Trang Hàm định làm gì, cô ta bắt đầu phản kích lại: “Trang Hàm, cuộc đời cô không còn cái gì khác để theo đuổi à? Không có tình yêu cô sẽ chết sao?”
Danh sách chương