Bùi Oanh khẽ cúi đầu, không nói lời nào.
Hoắc Đình Sơn nâng chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt dài hẹp khẽ hạ xuống, dừng lại trên chén trà.
Nhị tiểu thư Lôi gia đã tự phân tích bản thân thấu đáo đến mức này, theo lẽ thường, Minh Tuấn nên chọn nàng làm thê tử. Nhưng nếu hắn đi ngược lại, chọn Tam tiểu thư Lôi gia - người chưa từng bày tỏ thái độ với mẫu thân tương lai...
Nam nhân nhếch khóe miệng, nhưng trong mắt lại không chút ý cười.
“Cạch.” Chén trà vẫn còn nước được đặt lại trên bàn.
Chỉ một lát sau, từ vách ngoài chén trà thấm ra một giọt trà vốn không nên tồn tại, giọt trà men theo khe nứt nhỏ rỉ xuống, cuối cùng im lặng chạm tới mặt bàn.
Bọn họ đến sớm hơn những người ở gian bên cạnh, đương nhiên cũng dùng bữa trước.
Thế nhưng sau khi dùng bữa, không tiện lập tức rời đi. Chuyến này họ đi du ngoạn không dẫn theo nô bộc và vệ binh, chỉ hai người ngồi xe ngựa đến thẳng cửa quán ăn. Khi họ bước vào, xe ngựa lùi ra đỗ tại nơi không chắn đường, đợi thời gian thích hợp quay lại đón. Tóm lại, lần này đến quán ăn dùng bữa chỉ có hai phu thê.
Nhóm bốn người ở gian bên đi du ngoạn, mỗi hai chủ nhân ngồi một xe ngựa, phía sau có vài nô bộc hầu hạ. Đội ngũ không nhỏ, trước cửa phòng riêng có thể còn có nô bộc chờ. Đám nô bộc nhận ra bọn họ, giờ bước ra ngoài chẳng khác nào thông báo với bốn người trẻ rằng bọn họ ở ngay gian bên cạnh.
Mạnh Linh Nhi và Lôi Vô Tư có lẽ chỉ cho rằng đây là hữu duyên, nhưng Hoắc Minh Tuấn và Lôi Kinh Tước vừa bàn xong hiệp ước thì không chắc sẽ nghĩ sâu xa hơn. Nhất là khi Hoắc Minh Tuấn cũng rất rõ phụ thân mình tai thính hơn người.
Thế nên, phu thê họ dứt khoát không nhúc nhích, sai một tiểu nhị chạy ra ngoài, bảo xe ngựa đến muộn một chút, đồng thời cho người mang bộ cờ đến.
Sau khi dùng bữa xong, họ pha một bình trà xanh, ngồi trong phòng nhỏ chơi cờ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, màn trời dần phủ một lớp xám đen, nuốt chửng ánh hoàng hôn rực rỡ nơi vòm trời.
Phòng bên cạnh dùng bữa xong, bốn người dẫn theo nô bộc rời đi. Phòng nhỏ gần cửa sổ, Bùi Oanh nhìn thấy hai cỗ xe ngựa đi xa, biết rằng họ đã về phủ.
“Hoắc Đình...” Nàng vừa định xoay người gọi, lại thấy người nọ đã đứng ngay sau lưng. Quay đầu lại suýt nữa ngã vào lòng hắn. Bùi Oanh hoảng hốt, không ngừng trách: “Ngài sao đi mà chẳng gây tiếng động gì cả?”
“Là phu nhân quá tập trung.” Hoắc Đình Sơn cúi đầu, trong mắt ánh lên ý cười: “Lo lắng đến thế sợ bị người khác phát hiện làm gì, trông chẳng khác nào đang vụng trộm.”
Bùi Oanh: “...”
Người này quả thật ăn nói chẳng biết kiêng dè.
Họ vốn luôn về trễ, sau khi về cũng đi thẳng đến viện chính, bởi vậy ngoài binh tốt đánh xe, chẳng ai biết Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn từng đến quán Thanh Dương.
---
Thời gian lặng lẽ trôi qua thêm vài ngày, kể từ khi bắt đầu khởi động việc luyện thép đã được nửa tháng.
Thời cổ đại, việc luyện sắt tiêu tốn thời gian liên quan lớn đến thiết bị và kỹ thuật, có thể từ vài ngày đến vài tháng, thậm chí vài năm.
Bản vẽ mà Bùi Oanh cung cấp cải tiến thiết bị đến mức tối đa, cũng đưa ra quy trình luyện thép sơ bộ, hoàn toàn chỉ ra phương hướng rõ ràng để thợ rèn tìm tòi. Những thợ rèn được triệu tập đến đều là người dày dạn kinh nghiệm và thông minh, nên chỉ trong nửa tháng, mẻ thép đầu tiên đã ra lò.
Sắt nóng chảy được đúc thành phôi thép trước, từ phôi thép thợ rèn chế tạo thành các loại dụng cụ sắt theo nhu cầu.
Thanh đao hoàn thủ mà Hoắc Đình Sơn quen dùng đã hỏng khi đấu với Lý Cùng Kỳ, nên mẻ sắt đầu tiên được chế tạo thành một đợt binh khí.
Đao dài, đao ngắn, đao hoàn thủ đều có, số lượng không nhiều, chỉ có mười lăm thanh.
Hoắc Đình Sơn nhấc lên một thanh đao hoàn thủ mới tinh, ánh mắt từ chuôi đao lướt dần lên, mãi đến mũi đao sáng loáng, trong mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn đã chạm qua không dưới trăm loại binh khí, đao tốt hay không, chỉ cần cầm lên tay liền biết ngay. Thanh đao hoàn thủ mới rèn này, so với cây xà mâu sắt hôm nọ còn cao hơn một bậc.
“Đưa đao lại đây.” Hoắc Đình Sơn cất giọng.
Hoa Đại Giang vội vàng mang hai thanh đao bình thường lên, bỏ vỏ đao, đặt song song hai thanh trước mặt. Hoắc Đình Sơn giơ tay nhấc đao, mạnh mẽ c.h.é.m xuống.
“Choang!”
Dẫu cho Hoa Đại Giang và một binh sĩ khác đã chuẩn bị tâm lý đón nhận cú đánh mạnh, nhưng khi nó thực sự giáng xuống, cả hai vẫn bị chấn động bởi sức mạnh khủng khiếp đến mức kinh hoàng. Từ đầu ngón tay đến cẳng tay nhanh chóng tê rần, dù không buông tay làm rơi đao, nhưng cũng không thể giữ được thế ngang, chỉ có thể để mũi đao nghiêng nghiêng chống xuống đất để mượn lực mà trụ.
Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn, thấy trên lưỡi hai thanh đao không có vết nứt rõ rệt: “Tiếp tục.”
Đổi người cầm đao.
Đến lần va chạm kim loại thứ ba vang lên, âm thanh “choang choang” tiếp đó là tiếng mảnh lưỡi gãy rơi xuống.
Một bên, Hạ Huyền thở nặng nề hơn hẳn.
Tay phải hắn thiếu hai ngón, từ đó không còn nắm c.h.ặ.t được đao, chẳng thể lên chiến trường xả thân, từng có lúc chán nản. Sau này, Đại tướng quân điều hắn đến Giám quân khí, giao trọng trách giám sát chế tạo binh khí.
Đây là một chức vị quan trọng, hắn cảm kích sự tín nhiệm và trọng dụng của Đại tướng quân. Nhưng có lẽ vì rời xa chiến trường m.á.u lửa, cuộc sống quá đỗi bình lặng, nên không sao tìm lại được sự nhiệt huyết của năm nào, trong lòng luôn mang chút gì đó trống vắng và không yên.
Cho đến lúc này…
Nhìn từng thanh thần binh có thể c.h.é.m sắt như bùn ra đời dưới sự giám sát của mình, m.á.u huyết đã nguội lạnh bỗng như được đánh thức lần nữa.
Cảm giác phấn chấn lâu rồi chưa có.
Bùi Oanh cũng đang xem đao, nhưng là đoản đao.
Lưỡi đao đã mài sắc, ánh lên vẻ bén ngót, nàng chọn ba thanh đoản đao, dự định mang về cho mấy tiểu bối trong nhà. Công việc đã hoàn thành, quy trình rèn thép sau này chỉ cần hoàn toàn sao chép lại là được, vì thế Bùi Oanh gọi Hạ Huyền đến, dặn dò lần cuối.
“Hạ quan tuân lệnh chủ mẫu.” Hạ Huyền cố kiềm chế sự phấn khích đáp.
Căn dặn xong, Bùi Oanh quay sang Hoắc Đình Sơn, hỏi hắn có cùng nàng hồi phủ hay không. Hiện giờ toàn bộ số liệu đều đã có, bước đầu chế thép cần đến sự tham gia của nàng tạm xem như kết thúc, nàng có thể trở về phủ nghỉ ngơi.
“Về.” Hoắc Đình Sơn cất thanh đao hoàn thủ đi, cùng Bùi Oanh rời khỏi xưởng rèn.
Hôm nay kết thúc công việc sớm, hai phu thê trở về phủ khi trời vẫn còn chưa hết giờ Mùi.
“Hãy gọi Minh Tuấn và Linh Nhi đến.” Bùi Oanh dặn binh sĩ trước cửa viện chính, người nọ nhận lệnh, nhanh chóng đi tìm.
Bùi Oanh mang về ba thanh đoản đao, nàng để riêng thanh thuộc về Hoắc Tri Chương, do dự một lúc, cuối cùng không bảo Tân Cẩm đi lấy hộp quà từ kho.
Cứ trực tiếp đưa đi thôi, không cần câu nệ mấy thứ hình thức ấy nữa.