Dịch: Anh Đào
Diêu Hi “hừ” một tiếng với màn hình tối sầm, tính khí không nhỏ. Cô ta chụp tài liệu gửi cho Thiệu Chi Quân một bức ảnh, cô ta xác định anh ta nhìn thấy tấm ảnh này sẽ từ bỏ ngay lập tức.
Cô không tin Thiệu Chi Quân sẽ lỡ từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình, bây giờ gia đình nhà vợ đối xử với anh ta tốt như vậy, con cái lại hiểu chuyện. Anh ta nhất định sẽ để cho mình một đường lui.
Thiệu Chi Quân nhìn chằm chằm màn đêm một lúc lâu, sau đó mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho Diệp Tây Thành. Diệp Tây Thành hỏi anh hôm nào có thời gian rảnh ra ngoài uống ly rượu.
Thiệu Chi Quân: “Anh cai rượu rồi, nếu như cậu muốn uống lúc nào anh cũng rảnh.”
Diệp Tây Thành cũng không một mực muốn đi uống rượu: “Dự án cảng kia tất cả hợp đồng đều ổn thỏa, giai đoạn sau giao cho anh theo dõi.”
Thiệu Chi Quân dùng sức vò mạnh điếu thuốc, “Được.”
Diệp Tây Thành đặt điện thoại xuống lấy từ ngăn kéo lấy ảnh và một album tự làm mà thư ký mua cho anh. Album ảnh khá rắc rối nên anh phân loại tất cả chúng lên bàn trà.
Tổng cộng có hơn 160 bức ảnh, một nửa là ảnh của một mình Bùi Ninh, một nửa còn lại là ảnh chụp chung của anh và Bùi Ninh. Anh đã chuyển chúng đến đây đêm qua, trưa nay đi một chuyến đến tiệm ảnh để rửa.
Để không làm ảnh hưởng đến ảnh, anh dùng kéo cắt chúng thành những hình dạng khác nhau.
Màn hình điện thoại di động thỉnh thoảng sáng lên, Diệp Tây Thành đang tập trung làm chuyện của mình nên cũng không để ý.
Là tin nhắn trong nhóm Hoa hoa công tử, ngày kia là sinh nhật của chủ nhóm nên bảo tất cả các thành viên trong nhóm hôm đó đến Bắc Kinh chơi.
Mấy ngày nay không thấy Diệp Tây Thành xuất hiện trong nhóm nên chủ nhóm còn cố ý tag anh, kết quả anh không trả lời.
Tưởng Vân Triệu:【Có khả năng là cậu ấy bận, ngày kia tôi cùng cậu ấy qua.】
Bức ảnh đầu tiên đã được cắt xong, Diệp Tây Thành cẩn thận dán chúng lên album. Viền bên ngoài và các đồ trang trí được chọn ra từ truyện công chúa mà Bùi Ninh thích.
Ảnh gần như được hoàn thành, anh viết một đoạn xuống khoảng trống bên dưới bức ảnh. Nói ngắn gọn lúc cô 8 tuổi trong bức ảnh tính cách như thế nào.
Bận rộn hai tiếng đồng hồ mới làm xong ba bức ảnh.
Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy như được trở về lúc còn nhỏ, lúc nghỉ hè anh đã làm bài tập thủ công thay cho Bùi Ninh…
Hai ngày nay Diệp Tây Thành đi sớm về muộn, buổi tối trở về Bùi Ninh lại đi ngủ sớm, hai người chỉ có thể nói với nhau mấy câu lúc ăn sáng.
Bùi Ninh hỏi: “Hai hôm nay anh đang bận dự án gì ạ?”
Diệp Tây Thành từ trước đến giờ sẽ không nói rồi Bùi Ninh, nhưng anh cũng không nào nói ra mình đang tự tay làm album. Đó là của hồi môn anh chuẩn bị cho cô.
Anh chỉ có thể gật đầu: “Ừ.”
Bùi Ninh cũng bận, bận làm kế hoạch dự án. Cô định ngày mai hẹn gặp Diêu Viễn, xem cậu nhóc khi nào có thể giúp cô hẹn với giáo sư Diêu.
Tối nay Diệp Tây Thành ở lại văn phòng tiếp tục tăng ca, vừa lấy album ra thì có tiếng gõ cửa, anh lại cất album vào ngăn kéo.
Người gõ cửa là Tưởng Vân Triệu, cậu ta đến tìm anh đi tham dự party.
Tưởng Vân Triệu chỉ biết Bùi Ninh về rồi chứ không biết Diệp Tây Thành và Bùi Ninh như nào, hỏi anh định làm gì?
Diệp Tây Thành nhìn cậu ta, “Làm sao cậu biết Ninh Ninh về rồi?”
Tưởng Vân Triệu cũng không giấu, là Trang Hàm gọi điện đến cho anh hỏi anh Diệp Tây Thành và Bùi Ninh có quay lại không, anh nói không rõ.
Diệp Tây Thành không lên tiếng, Tưởng Vân Triệu cũng không dám hỏi nhiều, cậu ta nhìn đồng hồ: “Đi thôi, đến muộn quá cũng không tốt.”
Diệp Tây Thành hoang mang: “Đi đâu?”
Tưởng Vân Triệu chớp mắt: “Đi sinh nhật anh Tư, cậu nói đi đâu?”
Diệp Tây Thành xoa lông mày, bận đến quên mất, “Tiệc tổ chức ở đâu?”
Tưởng Vân Triệu: “...Tin nhắn trong nhóm cậu đều không xem sao? Còn đặc biệt thông báo đấy.”
Diệp Tây Thành: “Tôi đặt tin nhắn ở chế độ không làm phiền.” Anh tắt chế độ không làm phiền đi.
Diệp Tây Thành tắt máy tính rời đi cùng Tưởng Vân Triệu.
Trong thang máy Tưởng Vân Triệu vẫn không buông tha, hỏi anh và Bùi Ninh có khả năng làm hòa không?
Diệp Tây Thành liếc nhìn cậu ta: “Hỏi thay Trang Hàm sao?”
Tưởng Vân Triệu: “.....” Oan chết đi được, “Tôi có bệnh sao? Trước đó tôi đã từng hứa với Bùi Ninh rồi, sẽ không để Trang Hàm lần nữa xen vào chuyện giữa cậu và Bùi Ninh. Tôi là quan tâ m đến cậu và Bùi Ninh.”
Diệp Tây Thành nhìn những con số không ngừng biến đổi trên thang máy, không lên tiếng.
Tưởng Vân Triệu cho rằng tâm trạng anh không tốt nên cũng không nói nhiều xem ra là thực sự xong với Bùi Ninh rồi trong lòng cậu ta thầm thở dài.
Người khác không biết nhưng cậu ta biết Bùi Ninh có ý nghĩa như thế nào với Diệp Tây Thành.
Đột nhiên cậu ta nhớ ra, “Đúng rồi, tổ tông cấp dưới trước của Tề Cận Châu có phải Bùi Ninh không?”
Diệp Tây Thành, “Chắc vậy, sao thế?”
Diêu Hi “hừ” một tiếng với màn hình tối sầm, tính khí không nhỏ. Cô ta chụp tài liệu gửi cho Thiệu Chi Quân một bức ảnh, cô ta xác định anh ta nhìn thấy tấm ảnh này sẽ từ bỏ ngay lập tức.
Cô không tin Thiệu Chi Quân sẽ lỡ từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình, bây giờ gia đình nhà vợ đối xử với anh ta tốt như vậy, con cái lại hiểu chuyện. Anh ta nhất định sẽ để cho mình một đường lui.
Thiệu Chi Quân nhìn chằm chằm màn đêm một lúc lâu, sau đó mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho Diệp Tây Thành. Diệp Tây Thành hỏi anh hôm nào có thời gian rảnh ra ngoài uống ly rượu.
Thiệu Chi Quân: “Anh cai rượu rồi, nếu như cậu muốn uống lúc nào anh cũng rảnh.”
Diệp Tây Thành cũng không một mực muốn đi uống rượu: “Dự án cảng kia tất cả hợp đồng đều ổn thỏa, giai đoạn sau giao cho anh theo dõi.”
Thiệu Chi Quân dùng sức vò mạnh điếu thuốc, “Được.”
Diệp Tây Thành đặt điện thoại xuống lấy từ ngăn kéo lấy ảnh và một album tự làm mà thư ký mua cho anh. Album ảnh khá rắc rối nên anh phân loại tất cả chúng lên bàn trà.
Tổng cộng có hơn 160 bức ảnh, một nửa là ảnh của một mình Bùi Ninh, một nửa còn lại là ảnh chụp chung của anh và Bùi Ninh. Anh đã chuyển chúng đến đây đêm qua, trưa nay đi một chuyến đến tiệm ảnh để rửa.
Để không làm ảnh hưởng đến ảnh, anh dùng kéo cắt chúng thành những hình dạng khác nhau.
Màn hình điện thoại di động thỉnh thoảng sáng lên, Diệp Tây Thành đang tập trung làm chuyện của mình nên cũng không để ý.
Là tin nhắn trong nhóm Hoa hoa công tử, ngày kia là sinh nhật của chủ nhóm nên bảo tất cả các thành viên trong nhóm hôm đó đến Bắc Kinh chơi.
Mấy ngày nay không thấy Diệp Tây Thành xuất hiện trong nhóm nên chủ nhóm còn cố ý tag anh, kết quả anh không trả lời.
Tưởng Vân Triệu:【Có khả năng là cậu ấy bận, ngày kia tôi cùng cậu ấy qua.】
Bức ảnh đầu tiên đã được cắt xong, Diệp Tây Thành cẩn thận dán chúng lên album. Viền bên ngoài và các đồ trang trí được chọn ra từ truyện công chúa mà Bùi Ninh thích.
Ảnh gần như được hoàn thành, anh viết một đoạn xuống khoảng trống bên dưới bức ảnh. Nói ngắn gọn lúc cô 8 tuổi trong bức ảnh tính cách như thế nào.
Bận rộn hai tiếng đồng hồ mới làm xong ba bức ảnh.
Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy như được trở về lúc còn nhỏ, lúc nghỉ hè anh đã làm bài tập thủ công thay cho Bùi Ninh…
Hai ngày nay Diệp Tây Thành đi sớm về muộn, buổi tối trở về Bùi Ninh lại đi ngủ sớm, hai người chỉ có thể nói với nhau mấy câu lúc ăn sáng.
Bùi Ninh hỏi: “Hai hôm nay anh đang bận dự án gì ạ?”
Diệp Tây Thành từ trước đến giờ sẽ không nói rồi Bùi Ninh, nhưng anh cũng không nào nói ra mình đang tự tay làm album. Đó là của hồi môn anh chuẩn bị cho cô.
Anh chỉ có thể gật đầu: “Ừ.”
Bùi Ninh cũng bận, bận làm kế hoạch dự án. Cô định ngày mai hẹn gặp Diêu Viễn, xem cậu nhóc khi nào có thể giúp cô hẹn với giáo sư Diêu.
Tối nay Diệp Tây Thành ở lại văn phòng tiếp tục tăng ca, vừa lấy album ra thì có tiếng gõ cửa, anh lại cất album vào ngăn kéo.
Người gõ cửa là Tưởng Vân Triệu, cậu ta đến tìm anh đi tham dự party.
Tưởng Vân Triệu chỉ biết Bùi Ninh về rồi chứ không biết Diệp Tây Thành và Bùi Ninh như nào, hỏi anh định làm gì?
Diệp Tây Thành nhìn cậu ta, “Làm sao cậu biết Ninh Ninh về rồi?”
Tưởng Vân Triệu cũng không giấu, là Trang Hàm gọi điện đến cho anh hỏi anh Diệp Tây Thành và Bùi Ninh có quay lại không, anh nói không rõ.
Diệp Tây Thành không lên tiếng, Tưởng Vân Triệu cũng không dám hỏi nhiều, cậu ta nhìn đồng hồ: “Đi thôi, đến muộn quá cũng không tốt.”
Diệp Tây Thành hoang mang: “Đi đâu?”
Tưởng Vân Triệu chớp mắt: “Đi sinh nhật anh Tư, cậu nói đi đâu?”
Diệp Tây Thành xoa lông mày, bận đến quên mất, “Tiệc tổ chức ở đâu?”
Tưởng Vân Triệu: “...Tin nhắn trong nhóm cậu đều không xem sao? Còn đặc biệt thông báo đấy.”
Diệp Tây Thành: “Tôi đặt tin nhắn ở chế độ không làm phiền.” Anh tắt chế độ không làm phiền đi.
Diệp Tây Thành tắt máy tính rời đi cùng Tưởng Vân Triệu.
Trong thang máy Tưởng Vân Triệu vẫn không buông tha, hỏi anh và Bùi Ninh có khả năng làm hòa không?
Diệp Tây Thành liếc nhìn cậu ta: “Hỏi thay Trang Hàm sao?”
Tưởng Vân Triệu: “.....” Oan chết đi được, “Tôi có bệnh sao? Trước đó tôi đã từng hứa với Bùi Ninh rồi, sẽ không để Trang Hàm lần nữa xen vào chuyện giữa cậu và Bùi Ninh. Tôi là quan tâ m đến cậu và Bùi Ninh.”
Diệp Tây Thành nhìn những con số không ngừng biến đổi trên thang máy, không lên tiếng.
Tưởng Vân Triệu cho rằng tâm trạng anh không tốt nên cũng không nói nhiều xem ra là thực sự xong với Bùi Ninh rồi trong lòng cậu ta thầm thở dài.
Người khác không biết nhưng cậu ta biết Bùi Ninh có ý nghĩa như thế nào với Diệp Tây Thành.
Đột nhiên cậu ta nhớ ra, “Đúng rồi, tổ tông cấp dưới trước của Tề Cận Châu có phải Bùi Ninh không?”
Diệp Tây Thành, “Chắc vậy, sao thế?”
Danh sách chương