Trước đây Lê Tranh tới đây leo núi, mỗi lần đều sẽ quay đầu lại nói chuyện phiếm với Tưởng Thành Duật dọc đường đi, nhân tiện nghỉ ngơi một chút. Hôm nay cô vô cùng yên lặng, leo đến đỉnh núi cô cũng không quay đầu nhìn xuống dưới.

Phó Thành Lẫm ở đây, tạm thời cô còn chưa làm được việc tâm tĩnh như nước.

Khi nhìn thấy anh, cô vẫn sẽ cảm thấy ê ẩm.

Cũng vẫn sẽ nhớ anh.

Cận Phong là một người xứng đáng với chức tuỳ tùng nhỏ, trong quá trình cô leo núi, anh ta đều ghi lại tất cả.

Kiên nhẫn Phó Thành Lẫm có hạn, thấy Cận Phong giống như người không có việc gì chỉ lo chụp ảnh cho Lê Tranh, anh nhìn anh ta: “Cậu không leo nữa à?”

“Leo chứ, tiền cũng nộp rồi, không leo không phải lãng phí ư. Chờ một chút, chụp ảnh lưu niệm cho công chúa đã.” Thái độ của Cận Phong vẫn xem như không tệ, một quyền này của Phó Thành Lẫm đánh vào bịch bông.

Mãi đến khi Lê Tranh từ đỉnh núi xuống dưới, Cận Phong quay lại một đoạn video hoàn chỉnh thì mới cất di động, anh ta chọn một tuyến đường leo núi có hệ số khó khăn nhỏ nhất.

Phó Thành Lẫm cạn lời, nhưng vẫn có lòng tốt thông báo: “Cái này quá đơn giản, trẻ con mười mấy tuổi cũng có thể leo.”

Cận Phong: “Tôi cũng không lớn mà.”

Phó Thành Lẫm: “......”

Anh hít sâu, một chữ cũng không muốn nói thêm nữa, đi đến dưới tuyến đường đơn giản nhất kia, buộc dây bảo vệ vào trên đai an toàn bên hông mình.

Nếu không phải bởi vì Lê Tranh, làm sao anh lại ăn no dửng mỡ rước bực vào người chứ.

Cận Phong cười, anh ta biết bản thân mình ở trong mắt Phó Thành Lẫm, lúc này không khác gì kẻ não tàn.

Sau đó, Cận Phong không làm trò, không dở chứng, nghiêm túc leo toàn bộ tuyến đường.

Khi Quan Tử Viên vào câu lạc bộ leo núi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảnh tượng Phó Thành Lẫm và Tưởng Thành Duật đang làm người hỗ trợ an toàn.

Cô ta không quấy rầy, yên tĩnh ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ bọn họ kết thúc.

Nhân viên làm việc bưng tới cho cô ta một ly nước trái cây, cũng nói cho cô ta biết, bên trái có khu trà nước tự phục vụ, có thể pha cà phê theo khẩu vị của bản thân.

“Cảm ơn.”

Quan Tử Viên nhận lấy nước trái cây, nhẹ nhàng cắn ống hút, tầm mắt bị Phó Thành Lẫm thu hút, anh đưa lưng về phía phương hướng này của cô ta, đã thay trang phục công sở mọi ngày, hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao màu đen.

Hai tay Phó Thành Lẫm đeo bao tay phòng hộ đang túm dây an toàn, cơ bắp hai cánh tay căng chặt, đường cong sắc nét.

Có thể cảm nhận được cảm giác sức mạnh ở trên người anh, còn có hormone mát lạnh.

Trên bàn bên cạnh có đĩa đựng trái cây, bên trong có để chocolate, kẹo hạnh nhân, đều là đồ ăn vặt để bổ sung năng lượng.

Quan Tử Viên bóc một thanh chocolate, mới vừa đưa đến bên miệng thì lại bỏ xuống rồi gói kỹ để vào trong túi, bởi vì có khả năng chocolate đen sẽ dính vào răng.

Cô ta ăn một cái kẹo hạnh nhân.

Phó Thành Lẫm vẫn đang bận, thỉnh thoảng anh sẽ liếc mắt nhìn Lê Tranh.

Quan Tử Viên cũng thường có thể bắt được những động tác rất nhỏ của anh, anh đối xử với Lê Tranh khác với những người khác.

Như cô ta biết, Hướng Thư cũng không dám tắt điện thoại của Phó Thành Lẫm, nói chuyện làm việc đều phải kiềm chế cảm xúc của bản thân. Nhưng Lê Tranh lại không cần kiêng dè một chút nào, quả thật chính là muốn làm gì thì làm.

Trong lúc tạm nghỉ, Lê Tranh và Cận Phong cũng leo mệt rồi.

Phó Thành Lẫm cởi khóa an toàn ra, nhìn thấy Quan Tử Viên ở khu nghỉ ngơi.

Lê Tranh cũng nhìn thấy, rõ ràng là Quan Tử Viên đang đợi người, có tám chín phần mười là đang đợi Phó Thành Lẫm.

Trong nháy mắt cô thất thần, Phó Thành Lẫm đã đi tới bên cạnh cô, đưa tay cởi đai lưng bảo vệ bên hông cô xuống: “Quan Tử Viên tới đây nói về việc đầu tư của Quan Lực Biology.”

Anh chủ động giải thích rõ ràng.

Lê Tranh không tiếp lời, thật sự không biết phải nói tiếp cái gì.

Phó Thành Lẫm đi qua, Quan Tử Viên đứng dậy chào hỏi cùng anh: “Sếp Phó thường xuyên tới đây leo núi ư?”

“Không.”

“Tôi đã từng nghe Hướng Thư nhắc tới, anh và sếp Tưởng rất thích dùng tay không để leo núi ở ngoài trời.”

“Ừ.”

“Buổi trưa tôi còn nói chuyện điện thoại với Hướng Thư, tốinay cô ấy có một bộ phim được phát sóng trên truyền hình.”

Phó Thành Lẫm gật gật đầu, anh không quan tâm, không biết phim gì.

Nói chuyện nhàm chán như vậy*.

*天被聊死了: từ ngữ mạng, chỉ việc nói chuyện nhưng người khác không đồng ý/ không hài lòng, không thể tiếp tục trò chuyện nữa.

Phó Thành Lẫm không để cho nhân viên làm việc lấy đồ uống, anh tự mình đi tới khu trà nước tự phục vụ.

Quan Tử Viên đeo túi xách lên, đi theo phía sau anh qua đó.

Phó Thành Lẫm cầm hai ly cà phê bằng giấy, mỗi cái lấy nửa ly cà phê, cho năm gói đường que vào trong mỗi ly, sau đó cho thêm nửa ly sữa vào trong ly cà phê.

Quan Tử Viên nhìn Phó Thành Lẫm như nhìn quái vật, cà phê như vậy còn có thể uống được không?

Nhưng hương vị do anh tự tay pha, cho dù có khó uống hơn nữa thì cũng là mỹ vị nhân gian.

“Buổi trưa hôm nay mở cuộc họp tạm thời, đối với điều kiện đầu tư mà GR của các anh đưa ra, chúng tôi đã thảo luận nghiêm túc tại cuộc họp, ban quản lý có ý kiến không đồng nhất.”

Quan Tử Viên dựa vào bên cạnh quầy bar, vẻ mặt rất khó xử: “Sếp Phó, nếu không, chúng ta tìm một biện pháp phù hợp đi, GR chiếm 34% cổ phần......”

Phó Thành Lẫm cắt lời cô ta: “Sếp Quan, tôi nghĩ sáng nay tôi đã nói rất rõ ràng rồi, GR muốn đi sâu vào lĩnh vực dùng AI để chữa bệnh này, không có nhiều thời gian để lãng phí vào việc tranh cãi như vậy.”

Nhà tư sản là ba, cho dù không cho một chút mặt mũi nào thì Quan Tử Viên vẫn phải dùng gương mặt tươi cười để đối đãi.

Nhưng ban quản trị có ý kiến không đồng nhất, cô ta cũng không thể làm theo ý mình.

Quan Tử Viên quanh co nói: “Tiềm năng thị trường tương lai của Quan Lực, cũng không phải là thứ mà các công ty khác có thể so sánh.”

Các sản phẩm chẩn đoán và điều trị bệnh bằng AI của Quan Lực đã được đưa vào các bệnh viện lớn, chiễm giữ phần lớn thị trường, không có một công ty nào có thể so sánh với Sinh Học Quan Lực, đây là lời thế đàm phán duy nhất của cô ta bây giờ.

Phó Thành Lẫm không hề dao động chút nào: “Tôi chính là nhìn trúng điểm tiềm năng này của Quan Lực các cô, nếu không, vì sao tôi phải đầu tư?”

Quan Tử Viên nghẹn một cái.

Phó Thành Lẫm dùng hai cái ống hút để khuấy cà phê, Quan Tử Viên cho rằng một ly khác là pha cho mình, cô ta vừa muốn nói cảm ơn, định lấy cà phê lại đây thì Phó Thành Lẫm bưng cà phê đi ra khu nghỉ ngơi ở bên ngoài.

Quan Tử Viên ngượng ngùng giơ tay lên, làm động tác vén tóc ra sau tai.

Còn may, cô ta vươn tay ra không phải rất lộ liễu.

Bằng không thế nào cũng phải xấu hổ muốn chết.

Khu nghỉ ngơi bên kia, Tưởng Thành Duật đi ra ngoài nhận điện thoại, chỉ có Lê Tranh ngồi một mình ở đó, cô đã nhìn vào khu trà nước mười mấy lần, rót cốc nước cũng không đến nỗi lâu như vậy.

Cận Phong mới quay lại từ nhà vệ sinh, vừa rồi ra mồ hôi nên anh ta đi rửa mặt. Thỉnh thoảng Lê Tranh sẽ quay đầu liếc mắt nhìn về phía khu trà nước.

Anh ta nắm đầu cô rồi từ từ quay đầu cô lại: “Đây là em bị sái cổ à? Có muốn anh giữ một chút cho em không.”

Lê Tranh trừng anh ta, nhanh chóng lấy chocolate ăn.

Cận Phong cười một tiếng, không nhắc tới điều này nữa, hạ cằm xuống một chút: “Chocolate ăn có ngon không?”

Lê Tranh: “Tạm được.”

Vị bình thường.

Cận Phong không hề khách sáo một chút nào, bẻ một miếng nhỏ từ trong tay cô rồi ném vào trong miệng.

Phó Thành Lẫm ra tới, đưa cho Lê Tranh một ly cà phê, một khác ly cho Cận Phong.

Cận Phong được chiều mà sợ, quên cả nhai chocolate trực tiếp nuốt xuống, suýt chút nữa nghẹn chết anh ta.

Phó Thành Lẫm: “Đều đã cho thêm đường và sữa rồi, anh còn có việc, nếu các em vẫn còn muốn leo núi thì tìm người lái xe của anh, cậu ấy cũng coi như là nửa chuyên nghiệp.”

Dặn dò vài câu, anh và Quan Tử Viên nói: “Đi lên tầng nói chuyện.”

Hai người một trước một sau rời đi.

Khi vào thang máy, Quan Tử Viên lên tiếng giống như đang nói chuyện phiếm: “Quan hệ của anh và sếp Tưởng thật là thân thiết, anh quan tâm cháu gái của anh ấy từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.”

Phó Thành Lẫm: “Không liên quan đến Tưởng Thành Duật, tôi đang theo đuổi Lê Tranh.”

Quan Tử Viên trợn mắt há hốc mồm.

- -

Cận Phong nhấp một ngụm cà phê, không khác gì mấy so với cà phê mà anh ta vẫn uống mọi ngày, không nếm ra hương vị cà phê, giống như đang uống sữa vị chocolate ngọt.

Anh ta xoay ly cà phê, như đang suy tư điều gì.

Lê Tranh cũng không hé răng, hành động của Phó Thành Lẫm hôm nay khiến khiến cho cô nghĩ trăm lần cũng không thông. Đầu tiên là làm người hỗ trợ an toàn cho Cận Phong, sau đó còn pha cà phê cho bọn họ.

“Sao em không nói gì?”

Cận Phong vuốt cằm, cũng đang bị hành động của Phó Thành Lẫm làm cho hoang mang.

Không biết có phải là bởi vì bây giờ anh ta ở bên Lê Tranh hàng ngày hay không, tâm trạng của Lê Tranh không tệ, gánh nặng tâm lý của Phó Thành Lẫm nhẹ đi không ít, nên cố ý tới cảm ơn anh ta.

Ngoại trừ điều này ra, anh ra không thể nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác.

Quá kỳ dị rồi.

Lê Tranh dùng hai tay cầm ly cà phê, có hơi nóng người.

“Anh ấy chỉ là muốn đền bù một chút áy náy đối với em thôi, anh ấy vì Hướng Thư đè ép tin tức của em, sau đó anh ấy nghe được chuyện em đã sợ hãi như thế nào khi bị nhốt ở nhà mẫu từ trong vòng bạn bè của anh, chắc chắn là cảm thấy ngại.”

Cô kể lại chuyện tối hôm qua: “Sau khi anh cầm đặc sản quê đi rồi, anh ấy từ trên xe xuống dưới, đặc biệt nói xin lỗi với em, nói không tôn trọng em và thầy Hà.”

Cận Phong bắt đầu hiểu ra: “Cho nên bây giờ anh ấy muốn tôn trọng tất cả bạn bè của em, bao gồm cả anh.” Anh ta mới yên tâm uống cà phê: “Khá tốt, với anh ấy mà nói thì có thể nhận ra được sai lầm của bản thân lại còn bằng lòng sửa chữa, không dễ dàng.”

Cận Phong nói tới bản thân mình: “Dù sao anh coi như biết mình sai rồi thì cũng là sống chết không chịu thừa nhận.”

Một thanh chocolate, Lê Tranh vô thức ăn xong, cô vo vỏ vứt vào thùng rác.

“Sửa chữa cũng là vì chú của em, vì ông bà nội của em. Tối hôm qua anh ấy còn ăn cơm ở nhà ông nội của em, chắc chắn người trong nhà có nhắc tới em.”

Hôm nay nhìn thấy Quan Tử Viên, cô đột nhiên hiểu ra, sau khi anh ấy từ chối rõ ràng người nào đó thì chỉ nói lợi ích, sẽ không có người nào là cả đời không qua lại với nhau.

Vì thế anh ấy pha cho cô một ly cà phê, không đại biểu cho cái gì hết.

“Không nhắc tới nữa.”

Lê Tranh nuốt chocolate xuống, bắt đầu uống cà phê, thế nhưng uống không ra vị gì.

Cận Phong dùng ly giấy của mình chạm một cái vào Lê Tranh, anh ta muốn đi đánh golf, hỏi cô có muốn đi không.

Vừa rồi Lê Tranh leo núi leo mệt rồi, cô định đi dạo ở câu lạc bộ một chút.

Cận Phong cầm cà phê lên: “Anh đi tìm một chiếc xe điện du lịch cho em lái khắp nơi để ngắm cảnh. Tiện thể em đưa anh đến sân golf phía sau đi.”

Trước đây Lê Tranh đã từng lái xe điện của câu lạc bộ, lái đi xung quanh một mình, phong cảnh bên trong câu lạc bộ không tệ, đi hóng gió, có thể suy nghĩ miên man.

Xe điện chuẩn bị xong, Cận Phong đi gặp đám hồ bằng cẩu hữu* kia của anh ta.

*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè không tốt.

Anh ta không biết Lê Tranh có muốn đi chơi chung với đám bọn họ hay không, trưng cầu ý kiến của cô: “Em là đi cùng anh, hay là tự mình đi dạo?”

Lê Tranh không thích xem náo nhiệt: “Anh đi qua đi.”

Cận Phong để hai chai nước trên ghế ngồi phía sau, dặn dò cô: “Bên ngoài nóng, uống nhiều nước vào. Nếu chán thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới đây với em.”

Anh ta đội mũ cho cô cẩn thận rồi đi tìm đám bạn của mình.

Đám bạn chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng của Lê Tranh, lại ngồi ở ghế lái, bọn họ tưởng là nhân viên làm việc trong câu lạc bộ nên không để trong lòng.

Câu lạc bộ có một cái hồ nhân tạo, còn xây dựng một con đường ngắm cảnh xung quanh hồ.

Lê Tranh lái xe lên con đường ngắm cảnh, quá trưa, chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, chỉ có một mình cô trên con đường ngắm cảnh.

Cây liễu bên hồ không nhúc nhích, tiếng ve kêu râm ran.

Khi xe điện chạy thì mới có một làn gió mát.

Lê Tranh mở tin nhắn riêng trên Weibo ra, bật bài 《Lời thì thầm mùa thu》 của bạn trên mạng ‘ONE’.

Khúc dương cầm có thể làm tâm trạng nóng nảy dần dần bình tĩnh lại.

Không biết vì sao, cô nghe khúc nhạc này, cô liền nghĩ tới dáng vẻ của Phó Thành Lẫm khi anh ngồi ở trước đàn dương cầm chuyên tâm đánh đàn.

Đột nhiên khúc dương cầm bị gián đoạn, di động ở trên ghế bên cạnh rung lên ‘rè - rè’ không ngừng.

Lê Tranh dừng xe điện vào lề, là điện thoại của Giang Tiểu Nam.

Giang Tiểu Nam đưa ba mẹ ra ga tàu cao tốc, mới vừa về đến nhà, nhưng trong nhà không có ai.

“Trời nóng như vậy, cậu còn lăn lộn ở đâu thế?”

Lê Tranh: “Câu lạc bộ leo núi. Cậu không ở nhà, không có ai ăn dưa với tớ.”

Giang Tiểu Nam cười ha ha, cô ấy đang nằm trên ghế sofa ăn kem que: “Không phải tớ vội vàng muốn chia sẻ một chút xem dưa* gần đây có ngọt hay không à.”

*dưa ở đây là các tin tức hot, ăn dưa có nghĩa là hóng chuyện trong Cbiz.

Cô ấy nói tới một bộ phim sẽ phát sóng vào tối nay, Hướng Thư là diễn viên chính, còn chưa có phát sóng đâu, chỉ là một đoạn trailer, việc người hâm mộ của nữ chính và nữ phụ đã cãi nhau lên hot search.

Nghe nói trong khi quay phim đã truyền ra đủ loại không hợp, không biết thật giả.

Đương nhiên, cũng có thể là một thủ đoạn lăng xê khác.

Lê Tranh không có hứng thú đối với cái này, khi Giang Tiểu Nam nói thì cô nghe một chút.

Chia sẻ dưa xong, Giang Tiểu Nam nhìn một phòng đặc sản quê, sầu không biết phải đưa cho Hà Dập như thế nào. “Nếu không cậu mang cho thầy Hà giúp tớ đi?”

Lê Tranh: “Tự mình đưa đi, tớ mang thì không phải là không thú vị sao?”

Cô ra chủ ý cho Giang Tiểu Nam, tuần sau đi tới cửa hàng lẩu cay do nhà Hà Dập mở, thuận tiện mang đồ vật qua đó.

Đang trò chuyện, có bóng người đi về phía bên này.

Lê Tranh tập trung nhìn, là Phó Thành Lẫm.

Cô nói vào điện thoại: “Bây giờ không nói chuyện nữa, buổi tối về nhà nói.”

Tắt điện thoại, ngay sau đó, khúc dương cầm bắt đầu tự động bật lên.

Lê Tranh không liên hệ bạn trên mạng ‘ONE’ và Phó Thành Lẫm với nhau, khúc dương cầm vẫn đang tiếp tục, cô không quan tâm.

Tiếng nhạc có thể che giấu lúng túng.

Phó Thành Lẫm đến gần: “Sao lại ở bên ngoài? Không nóng à?”

Lê Tranh: “Vẫn ổn, xe chạy thì không nóng nữa.”

Uống ly cà phê ngọt ngào và béo ngậy do anh pha, cô nói chuyện không còn lạnh như băng nữa.

Anh đã làm một quý ông, cô cũng cố hết sức để tỏ ra rộng lượng.

Phó Thành Lẫm liếc mắt nhìn di động trên ghế phụ, chắc là khúc nhạc do anh đàn, bên trong có chút tạp âm.

Anh điềm nhiên như không lấy di động qua, tự mình ngồi lên trên.

Xe điện không giống xe ô tô, giữa ghế lái và ghế phụ của xe ô tô còn có chỗ tay vịn, chỗ ngồi cách khá xa, giữa các chỗ ngồi của xe điện du lịch không có ngăn cách, hai người gần sát nhau.

Lê Tranh cầm tay lái, tiếng đàn dương cầm và tiếng ve kêu cũng không thể lấn át được tiếng tim đập của cô.

“Anh muốn đi đâu?” Cô cố gắng khiến cho bản thân mình trông có vẻ thoải mái tự nhiên một chút.

Có lẽ, cô nên học Quan Tử Viên, chỉ nói ích lợi, cảm tình gì đó đều là trói buộc.

Phó Thành Lẫm: “Tùy tiện đi dạo đi, 3 rưỡi đưa anh đến sân golf là được.”

Bây giờ còn chưa đến hai rưỡi, bọn họ có thời gian một tiếng để ở cùng nhau.

Lê Tranh lái xe đi về phía trước, có đường thì đi.

Phó Thành Lẫm tình cờ liếc đến tay lái, chỗ mà ngón tay cô nắm vào trở nên ẩm ướt, có lớp hơi nước.

“Em có mang quạt cầm tay không?” Anh hỏi.

Lê Tranh: “Có mang.”

Cô cho rằng anh nóng đến mức chịu không nổi: “Ở trong ba-lô của em.”

Phó Thành Lẫm quay mặt lại lấy ba-lô mà cô đặt ở ghế sau, anh không tùy tiện mở ra, chờ khi cô dừng lại thì cô tìm quạt cầm tay.

Lê Tranh đạp nhẹ phanh xe, cái ba-lô này của cô chính là một bao con nhộng vạn năng, bên trong cái gì cũng có, còn có mấy đôi túi nilon bọc giày mà Phó Thành Lẫm đưa cho cô.

Đã lâu như vậy rồi, không đợi được một ngày trời mưa to, túi nilon bọc giày vẫn luôn không dùng đến, nhưng cô cũng không nỡ lấy ra khỏi ba-lô.

Phó Thành Lẫm cũng nhìn thấy túi nilon bọc giày, Lê Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên, khi cô nhìn anh, anh đang chuyển tầm mắt tới di động, bấm nút bên cạnh di động, giả bộ điều chỉnh âm lượng của khúc dương cầm.

Lê Tranh không biết anh có nhìn thấy hay không, cô nhét nhét túi nilon bọc giày vào bên trong.

Không muốn cho anh biết, đến tận bây giờ cô vẫn để ý tới món quà nhỏ mà anh tặng cho cô như vậy.

Lê Tranh lấy quạt cầm tay ra: “Sếp Phó.”

Phó Thành Lẫm nhận lấy từ trong tay cô, cái quạt cầm tay này quá nhỏ, ở trong tay anh có chút không hợp.

Lê Tranh để ba-lô trở lại ghế sau, lái xe đi về phía trước.

Phó Thành Lẫm bật quạt cầm tay lên, không quạt cho mình, mà là quạt vào những ngón tay đang đặt trên tay lái của Lê Tranh.

Xe điện đột nhiên chạy lệch từ giữa đường ra rìa đường, ‘xoẹt’ một cái, xe điện mất kiểm soát, đâm vào trên lề đường bằng đá.

Trước khi xe điện đâm vào lề đường bằng đá, Phó Thành Lẫm đã kịp phản ứng lại, một tay nắm bả vai cô, một tay kia đưa về phía trước người cô để che tay lái, đề phòng cơ thể cô đụng vào.

May mắn thay, chỉ có 20 dặm/h*, người lao về phía trước, không cảm giác gì khác.

*1 dặm = 1,609 km. 20 dặm = 32.18 km

Lê Tranh đỏ bừng tai, không nhịn được tự giễu, đúng là không có tiền đồ. Phó Thành Lẫm chỉ quạt gió cho ngón tay cô mà thôi, cô đột nhiên căng thẳng thất thần, không kiểm soát được phương hướng.

Cô trách cứ anh, đẩy trách nhiệm lên trên người anh: “Anh đừng tùy tiện quạt gió cho người lái xe, ảnh hưởng tới cảm giác về phương hướng.”

Phó Thành Lẫm: “Kỹ thuật lái xe của em không tốt, kỹ thuật lái xe tốt, dùng quạt điều hòa không khí quạt vào tay thì cũng không lái lệch được.”

Lê Tranh: “......”

Phó Thành Lẫm trả quạt cầm tay cho cô: “Tự em quạt đi.”

Loại xe điện này, lái một tay cũng đủ rồi.

Lê Tranh không biết là bởi vì bên ngoài quá nóng hay là vì sao, chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi, sau lưng cũng thế.

Cô âm thầm thở dài, điều khiển tốt đầu xe, tiếp tục tham quan.

Tay phải của Lê Tranh cầm tay lái, tay trái tự quạt gió cho mình, càng quạt càng nóng.

Xe điện có mái che, ánh mặt trời chiếu không tới. Phó Thành Lẫm cởi mũ lưỡi trai của cô ra, vành nón ép một vòng trên tóc, rịn ra một lớp mồ hôi.

Anh dùng mu bàn tay lau trán cho cô: “Cũng không phải mùa đông, em đội mũ làm gì.”

Lê Tranh mím môi, rất sợ nội tạng nhảy ra ngoài.

Phó Thành Lẫm cầm mũ lưỡi trai, vòng cánh tay ra sau lưng Lê Tranh, dùng vành nón quạt gió cho cô, từng cơn gió mát thổi qua từ phía sau lưng đầy mồ hôi của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện