CHƯƠNG 40

Tưởng Mộ Quân không suy nghĩ xa xôi, nghĩ rằng lời nói của Tưởng Thành Duật có ý là Phó Thành Lẫm và Cận Phong đang hợp tác với nhau, không tiện đánh giá.

“Không sao đâu, cũng không phải là người ngoài, cho dù Thành Lẫm có nhận xét Cận Phong thế nào, chúng ta đều sẽ không nói ra bên ngoài.”

Xem ra không thể trốn tránh được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Thành Lẫm quý chữ như vàng: “Cũng không tồi ạ.”

Đàn ông đánh giá một người đàn ông khác đương nhiên sẽ không nhiều lời, chỉ bốn chữ đơn giản, hoàn toàn phù hợp với tính cách kiệm lời thường ngày của Phó Thành Lẫm.

Tưởng Mộ Quân vẫn luôn tin tưởng Phó Thành Lẫm, nếu anh đã đánh giá Cận Phong không tồi, thì hẳn là không sai được. “Hôm qua Tranh Tranh nói với anh, tuần sau sẽ đến thực tập ở tập đoàn Nam Phong, muốn thực tập ở đó một tháng rưỡi.”

Phó Thành Lẫm ngẩng đầu lên, không ngắt lời.

Tưởng Thành Duật không biết gì về chuyện này, cháu gái chắc là đã quên nói với anh ấy, “Con bé định thực tập cái gì ở tập đoàn Nam Phong? Làm sao có vị trí nào thích hợp với cháu ấy?”

Tưởng Mộ Quân đưa chén trà đã uống hết đưa cho vợ, để bà rót thêm vào, “Cho nên anh mới cảm thấy chắc chắn, tám mươi phần trăm Tranh Tranh muốn mượn thời gian thực tập để cùng Cận Phong yêu đương.”  

Lê Tân Hòa: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, cứ để con tự làm chủ việc của mình, có thể con cảm thấy tập đoàn Nam Phong bên đó có việc thích hợp để con làm việc.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho đến khi ngồi vào chỗ ăn tối, Phó Thành Lẫm không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng chỉ phụ họa vài câu.

- -

Thời tiết hôm nay thích hợp để làm BBQ, trời không nắng, thỉnh thoảng còn có cơn gió thổi qua.

Nhà của Từ Sướng có một khoảng sân rộng, đã bày sẵn bàn ăn và bếp nướng.

Trong sân còn trồng một số cây ăn quả, có cả giàn nho.

Giang Tiểu Nam cầm máy ảnh selfie dưới giàn nho, một cơn gió thổi qua suýt chút nữa lật tung chiếc váy lụa, cô ấy vội dùng tay chặn lại, chiếc váy quá mức bồng bềnh, cũng không biết phải giữ ở đâu.

Cô ấy hối hận vì đã không nghe lời Lê Tranh, mặc quần đùi thì bây giờ đã tốt hơn nhiều.

“Thất sách thất sách, tớ không nên mặc váy ngắn.”

Cô ấy ngượng nghịu cười cười.

Từ Sướng: “ Không sao đâu, gió chỉ thổi từng đợt từng đợt.”

Hà Dập ra hiệu cho cô ấy, “Lại đây làm việc.” Anh đưa cho cô ấy một chiếc tạp dề dài.

“Cảm ơn thầy Hà.” Mang tạp dề vào thì sẽ đỡ hơn, không còn sợ gió nữa.

Lỗ tai Giang Tiểu Nam đỏ bừng, không biết là vì bị tốc váy lên hay vì hành động quan tâm của anh khiến cho cô xấu hổ.

Giang Tiểu Nam được bên cạnh Hà Dập, biết rõ phải giúp việc gì, “Thầy Hà, bình thường thầy thường nướng thịt sao? Nhìn qua có vẻ rất thành thạo.”

“Ừ, trước kia tôi thường xuyên nướng cùng..” Hà Dập đột nhiên ngừng lại, “Bạn bè thích nướng BBQ, nếu có thời gian tôi sẽ tự mình nướng thịt.”

Phùng Xán thích thịt nướng, kỹ năng nướng thịt của anh là được rèn luyện trong một thời gian dài.

Anh và Phùng Xán đã ở bên nhau từ lúc học đại học, gần bảy năm.

Giang Tiểu Nam tinh ý, nhận ra sự thay đổi nhỏ trong lời nói vừa rồi của Hà Dập, bạn bè mà anh nhắc đến, chắc hẳn là bạn gái cũ của anh.

“Thầy Hà, em giúp thầy một tay, thầy chỉ cần đưa ra yêu cầu.”

Cô ấy xoa dịu bầu không khí.

Hà Dập: “Em chuyển cho tôi bột thì là.”

Ở sân bên kia, Cận Phong đang xiên rau hẹ, Lê Tranh nói rằng rau hẹ nướng rất ngon, rau hẹ quá mỏng, ngón tay của anh ta sắp bị xiên BBQ chọc thủng, một xâu cũng chưa làm xong.

“Công chúa, em có thể ăn uống bình thường một chút không?”

Lê Tranh ngồi bên cạnh nhìn anh ta xâu rau hẹ, “Trong mắt anh rau hẹ không phải là món ăn bình thường sao?”

“Phù…” Cận Phong thổi thổi vào ngón tay, lại bị đâm lần nữa.

“Hi, anh ơi, có muốn một que kem cũ không?” Cậu con trai nghịch ngợm của Từ Sướng tung tăng chạy qua.

Cận Phong lấy cái thẻ vung vào không khí làm ra vẻ như đánh cậu bé hai cái, “Cậu bé, gọi là chú.”

“Cháu đã lớn rồi, không phải là đứa trẻ nữa, cháu sắp lên lớp hai rồi.” Cậu bé đưa cho Lê Tranh một que kem cũ, “Chị gái xinh đẹp, của chị đây.”

Cận Phong: “Không cần gọi là chú cũng được, gọi một tiếng anh rể xem nào.”

Cậu bé nhanh miệng ngọt ngào: “Anh rể.”

Chờ cho cậu bé đi ra xa, Lê Tranh liếc nhìn anh không nói nên lời.

Cận Phong lấy một cây kem cũ, anh ta chỉ cần một lý do để buông rau hẹ xuống.

Anh ta nhìn vào giấy gói que kem, “Hồi anh còn nhỏ đã có thương hiệu này rồi, cũng nhiều năm rồi không ăn lại, còn tưởng rằng nhà máy đóng cửa rồi.”

Lột lớp giấy gói ra, anh ta cắn một miếng, mùi vị vẫn còn nguyên như lúc anh ta còn nhỏ. 

Cận Phong trò chuyện với Lê Tranh: “Từ khi anh biết em, cảm thấy cuộc sống thực sự có chút khác biệt, lúc trước anh vẫn luôn sống ở thủ đô.” 

“Giờ thì sao?”

“Sống ở Bắc Kinh.”

Lê Tranh đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt Phó Thành Lẫm. Khi đó cô chỉ mới sáu bảy tuổi, cũng có thể là bảy tám tuổi, cô không thể nhớ chính xác.

Cho dù rất nhỏ, cô vẫn biết thế nào là tình yêu.

Có một hôm cô đang chơi trong sân nhà ông ngoại, chú của cô dẫn một người bạn cùng lớp về.

Chú bế cô lên, để cô chào hỏi Phó Thành Lẫm, cô bé bướng bỉnh, học điệu bộ của người lớn nói một câu: “Anh đã ăn trong nó chưa?” 

(‘Anh đã ăn nó chưa?’ là một phương ngữ, đối với người Bắc Kinh nếu chỉ nói ‘xin chào’ thôi thật sự là chưa đủ. Trước đây ở Bắc Kinh, sáng sớm cả xóm gặp nhau sẽ chào hỏi bằng câu ‘Bạn đã ăn nó chưa?’)

Nghĩ đến câu nói đó, Lê Tranh bật cười.

“Một que kem thôi cũng khiến em hạnh phúc thế.”

Lê Tranh bừng tỉnh, “Em cảm thấy hạnh phúc khi được thỏa mãn, anh thì biết cái gì.”

Cô cắn một miếng kem, vẫn còn suy nghĩ xem Phó Thành Lẫm trông như thế nào khi còn là một cậu bé.

Cận Phong vừa ăn que kem cũ vừa nhìn xung quanh, khu vực quanh đây đã phát triển, những nhà cao tầng san sát, không sớm thì muộn vài năm nữa ngôi nhà của Từ Sướng cũng sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác.

“Anh nhìn gì vậy?” Lê Tranh nhìn theo tầm mắt của anh ta, cách đó vài trăm mét, là một tiểu khu mới đang phát triển, toàn là nhà cao tầng.

Vừa rồi cô đi ngang qua lúc đến đây, khu đó được phát triển bởi một công ty bất động sản tên là Thiên Hướng.

Giai đoạn một đã bắt đầu trang hoàng, giai đoạn hai còn đang thi công.

Cận Phong: “Tiểu khu này là do Thiên Hướng phát triển, chồng của Triệu Đồng đang làm việc ở đó.”

Nhắc tới Triệu Đồng, Lê Tranh thiếu chút nữa đã quên mất: “Đúng rồi, Triệu Đồng đã ly hôn rồi sao?” Mấy hôm nay cô mải lo cho bản thân, không quan tâm hỏi thăm Triệu Đồng.

Cận Phong dời mắt, “Không biết, một ông chủ như anh không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thư ký rồi hỏi gia đình họ đã ly hôn chưa. Như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng anh có ý định xấu.”

Lê Tranh mang thù, “Anh phải nói xin lỗi em, lúc ấy Triệu Đồng đập phá mấy món đồ cổ trong nhà cô ấy, chồng cô ấy báo cảnh sát, Triệu Đồng đã gọi cho tụi em đến để phỏng vấn, ở đồn cảnh sát anh nhìn thấy em rồi mà vẫn hiểu lầm.”

Cận Phong như mất trí nhớ, cười cười, “Còn có chuyện này sao?”

Anh ta lắc lắc chiếc kem cũ trong tay, “Đó là quá khứ, lúc đó còn chưa quen em.”

“Rau hẹ đã chuẩn bị xong chưa? Thầy Hà nói tớ mang đi nướng.” Giang Tiểu Nam còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng.

Có chiếc tạp dề dài này thật tốt, dù có ngồi trên ghế thế nào cô ấy cũng không còn sợ bị lộ.

Lê Tranh giúp đỡ đưa từng xiên rau hẹ sang, “Cậu có nhiệm vụ phỏng vấn hay gì đó không, đừng có khách khí với anh ấy, chỉ cần cậu giúp anh ấy xiên mấy chuỗi rau hẹ, có thể tùy tiện yêu cầu.” 

Giang Tiểu Nam nhất định muốn phỏng vấn, cô cũng biết có chừng mực, đi theo Lê Tranh đến đây ăn cơm, nên không thể bỏ qua cảm xúc của Cận Phong, vội vàng tìm Cận Phong phỏng vấn, sẽ khiến Cận Phong khó xử.

Cận Phong đồng ý, “Tôi nợ đã nhé, lúc nào cũng được.”

Giang Tiểu Nam cảm rối rít, đầy hăng hái xiên rau hẹ.

“Lê Tranh, sếp Cận, qua đây ăn trước đi, thầy Hà và Giang Tiểu Nam sẽ nướng nó, nguội rồi ăn không ngon nữa đâu.” Chồng của Từ Sướng nhiệt tình tiếp đón bọn họ.

Giang Tiểu Nam cầm rổ rau hẹ lên, “Vừa ăn vừa xiên.”

Có tất cả các loại thịt xiên, còn có màn thầu nướng.

Ba của Từ Sướng đã chuẩn bị bia lạnh từ hôm qua, còn mẹ Từ thì làm một số món ăn sở trường, một bàn đầy thức ăn.

Cận Phong lần đầu tiên cầm điện thoại video, chụp ảnh.

Lê Tranh đi tới, “Có phải lại muốn đăng lên vòng bạn bè không?”

“Bây giờ sẽ không đăng lên, lưu lại hôm nào đó nửa đêm nhàm chán sẽ đăng.”

“...”

Anh ta thật nhàm chán làm sao.

Chỉ còn mẹ Từ chưa ngồi xuống, Từ Sướng đã vào nhà tìm, nhưng không có ai.

Cô ấy đứng trên lầu gọi mấy lần, cũng không ai đáp lại.

“Ba ơi, mẹ đâu rồi?”

Vừa mới còn nhìn thấy, quay mặt lại không biết đã đi đâu.

Cậu nhóc đang cắn cánh gà béo ngậy, chỉ ra phía cửa, “Hình như bà ngoại ở ngoài kia, đang nói chuyện với bà hàng xóm.”

Từ Sướng không còn cách nào, đi ra ngoài tìm mẹ, quả nhiên, mẹ cô đang nói chuyện với hàng xóm cạnh bồn hoa trước cửa, vẻ mặt vẫn có chút kích động.

“Mẹ, ăn cơm thôi.”

Cô ấy cười cười nói xin lỗi với hàng xóm, “Trong nhà còn đang có khách ạ.”

Người hàng xóm nói mẹ Từ về nhà trước, “Ăn xong rồi sang nhà tôi nhé.”

Từ Sướng kéo lấy mẹ: “Mẹ à, sao mẹ cứ như trẻ con thế, trong nhà có nhiều khách như vậy, mà mẹ còn ra ngoài buôn chuyện.”

Mẹ Từ: “Mẹ đang lo về căn nhà mà nhà mình mua.”

Từ Sướng giải thích: “Ôi, nhà cửa còn lo cái gì nữa? Vẫn còn chưa hoàn thiện, cứ chờ đến khi nào bàn giao nhà rồi kiểm tra lại lần nữa, bây giờ đang giai đoạn một mặt tiễn còn ngổn ngang.”

Nghe nói rằng nhà ở khu này sẽ sớm bị phá dỡ, Từ Sướng muốn mua cho ba mẹ một căn hộ ở khu nội thành, ba mẹ cô ấy không muốn đi, nói rằng không khí không được tốt như ở đây, lại còn suốt ngày tắc đường.

Ở bên này đều là những người hàng xóm cũ, có thể cùng nhau ra quảng trường nhảy dân vũ.

Từ Sướng đành phải mua một căn hộ ba phòng ngủ ở tiểu khu gần đó, khoảng đầu năm sau sẽ được bàn giao.

Mẹ Từ rửa tay ngồi vào bàn, “Nghe người ta nói, hệ thống sưởi sàn ở đây không tốt, lừa gạt người ta, nhưng chúng ta không vào được, không thể chỉ đến khi bàn giao nhà rồi mới đến kiểm tra, lúc đó thành một mớ hỗn độn, ngay cả sàn nhà cũng phải lột lên.”

Hà Dập bắt chuyện: “Cô ơi, cô đừng nghĩ đến việc lẻn vào công trường, không an toàn đâu. Lúc trước cháu cũng từng nhận được điện thoại phản hồi, chờ cháu đi làm, cháu sẽ tiến hành điều tra chuyện này.”

Mẹ Từ yên tâm, “Cháu mà đi điều tra, dì không còn gì lo lắng nữa rồi.”

Từ Sướng nói với mẹ: “Việc điều tra là chuyện không được báo trước, mẹ đừng nói chuyện này với người khác.”

Mẹ Từ: “Mẹ không có hồ đồ thế đâu.”

Lê Tranh hỏi Hà Dập: “Thầy ơi, thầy đã tìm được chỗ làm tiếp theo rồi à?”

Hà Dập gật đầu: “Cũng gần như vậy, đang bàn về chuyện lương thưởng.”

Lê Tranh đưa tay lên, “Lúc đi điều tra cho em đi theo nhé.”

Cận Phong cầm một đống bánh màn thầu hấp nhét cho cô, “Con gái đi đến công trường làm gì, nguy hiểm lắm.”

Lê Tranh không để ý đến, cắn một miếng bánh, “Món này ngon quá.”

Mẹ Từ cười, “Màn thầu này do chính tay cô đem đi hấp, nếu thích lần sao lại đến ăn nhé.”

Lê Tranh không một chút khách khi nói một câu, hôm nào Từ Sướng được nghỉ sẽ đi cùng đến đây chơi.

Cô vừa gặm những chiếc bánh rắc muối tiêu thơm phức, vừa nghĩ đến hệ thống sưởi ấm sàn của bất động sản Thiên Hướng.

- -

Thứ hai là ngày đầu tiên Lê Tranh đến làm việc ở tập đoàn Nam Phong.

Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài được buộc lên.

Cận Phong từ sáng sớm đã gọi điện tới, nhắc cô đừng quên đến báo cáo.

“Bây giờ anh đang ở công ty, em đến thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ xuống lầu đón em.”

Lê Tranh không muốn trở nên nổi tiếng: “Em sẽ trực tiếp đến phòng quan hệ công chúng tìm trưởng phòng để báo cáo.”

Cận Phong chưa làm khó ai bao giờ, “Tùy em, công việc của em sẽ dễ dàng hơn, nếu em cảm thấy nhàm chán hãy xem qua mấy mẫu xe mới mà GR sắp đưa ra thị trường, thời gian này đang tìm người phát ngôn, em có thể đưa ra một số lời khuyên, xem người nổi tiếng nào là phù hợp.”

“Nói chuyện sau đi, em đang ăn.” Lê Tranh hỏi thêm trước khi cúp điện thoại: “Mới có mấy giờ mà anh đã ở công ty rồi?”

Cận Phong đang pha cà phê: “Anh sống ở công ty, trong văn phòng có phòng nghỉ, nên anh cũng lười về nhà.” Anh ta cười: “Anh sống ở đây không bao giờ phải lo lắng về việc đi muộn.”

Lê Tranh không nói nên lời, suýt chút nữa bị miếng bánh mì làm cho nghẹn.

Tập đoàn Nam Phong không cùng đường với tòa tạp chí của Giang Tiểu Nam, Lê Tranh tạm biệt Giang Tiểu Nam ở dưới lầu, rồi lái xe đến tập đoàn Nam Phong.

Dòng xe cộ trên đường, cứ đi vài mét lại phải dừng một chút.

Lúc này, tại tòa nhà GR.

Phó Thành Lẫm vừa đến công ty, trên bàn làm việc có một chiếc ly đựng cần tây tươi tốt, nhưng chiếc ly đã thay đổi, lần này là một chiếc ly có thiết kế bình thường.

Cạnh chiếc ly còn có một bình xịt nhỏ, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lục hơi vẩn đục.  

Trợ lý Tăng gõ cửa bước vào, “Sếp Phó, đây là của tập đoàn Phó thị đem sang.”

Suy nghĩ một chút, chỉ có Phó Ký Trầm mới có thể làm mấy việc nhàm chán thế này.

Phó Thành Lẫm gọi điện thoại cho Phó nhị, “Em đưa rau cần sang đây làm gì?”

Phó Ký Trầm: “Không có gì đâu, em không biết sợi dây thần kinh nào của anh có vấn đề, muốn trồng thủy canh mấy gốc cần tây, không cần tiếc mấy gốc bị thối rữa đó. Quà sinh nhật năm nay của anh, xem như em tặng trước. Đúng rồi, cái ly em cho anh là cần tây cảnh, còn được gọi là cần tây nhựa, cho dù có ngâm nước cũng không bị thối, nhìn rất giống thật đúng không?”

Rau cần tây cắm trong ly, trong ly còn có nước, Phó Thành Lẫm vừa rồi không nhìn kỹ, còn tưởng rằng đó là cây thật.

Phó Ký Trầm: “Nếu anh cảm thấy không có mùi cần tây, em đã vắt một chai nhỏ nước ép cần tây cho anh, chỉ cần xịt lên lá một chút là được.”

Phó Thành Lẫm: “…”  

CHƯƠNG 41

Phó Thành Lẫm lấy cần tây nhựa trong ly đặt lên bàn phơi khô, trực tiếp đổ nước trong ly đi, anh định trả chiếc ly lại cho Phó nhị.


Trợ lý Tăng lần này đã đoán nhầm suy nghĩ của ông chủ: “Sếp Phó, anh có muốn đổi lại chiếc ly pha lê không?”


“Không cần.” Phó Thành Lẫm rút một tờ giấy lau khô nước ở gốc cần tây, cây cần tây này nếu nhìn từ xa có thể để trên bàn làm chậu cây cảnh.


Nhưng lúc này không cần thiết.


Anh không hề có cảm xúc với bất cứ thứ gfi ngoại trừ chiếc bật lửa màu xanh đậm mà anh đã đặt riêng từ năm hai mươi tuổi, vì anh đã quen dùng nó, cũng như giá của nó không hề rẻ.


Đối với những người khác hay mọi việc, không có gì có thể khiến anh quan tâm.


Hướng Thư thường chế nhạo anh, nói rằng anh quá vô tâm và không công bằng.


Phó Thành Lẫm lau sạch nước, mở ngăn kéo bỏ cần tây vào.

Anh hỏi Phó Ký Trầm: [Ly pha lê của anh ở chỗ em phải không?]


Vài phút trôi qua, Phó nhị vẫn không phản hồi.


Trợ lý Tăng lại lần nữa rối rắm không hiểu vì sao ông chủ lại cất món đồ vào hộc tủ, còn cây cần tây giả này rốt cuộc có bí mật gì không thể nói ra.


“Ông chủ, quá trình thẩm định của Quan Lực Biology sắp kết thúc, không có vấn đề gì, các sản phẩm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị trước đây họ đưa vào các bệnh viện lớn, tỷ lệ sử dụng… về cơ bản là không có.”


“Là đồ trưng bày à?” Phó Thành Lẫm lại đóng chặt ngăn kéo.


Trợ lý Tăng đưa dữ liệu liên quan đã điều tra đến trước mặt Phó Thành Lẫm, “Mặc dù sản phẩm của họ có thể nhìn thấy ở khắp nơi, tất cả các khoa đều được đặt, các bác sĩ ngoại trú cơ bản không có dùng đến, với lượng bệnh nhân ngoại trú của họ ở đó, đến thời gian để uống nước hay đi WC còn không có, chứ đừng nói là có ý định sử dụng các sản phẩm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị.”

“Theo như lời họ nói, thời điểm này tôi đã đọc nó cho rất nhiều bệnh nhân. Một điểm nữa là, sản phẩm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị được sử dụng để chẩn đoán tình trạng bệnh có chính xác hay không vẫn còn phải đặt câu hỏi.”


“Xuất hiện một cục diện bế tắc trong việc sử dụng quảng cáo.”


Phó Thành Lẫm nhìn vào bản báo cáo phân tích vấn đề, “Sản phẩm AI này quá đắt, có mua cũng không ai dùng đến, thì làm sao bệnh viện có thể tiếp tục mua nó được? Không có ý nghĩa.”


Trợ lý Tăng: “Theo tin tức tôi nhận được, Quan Lực Biology đang cung cấp các thiết bị y tế khác, nó sẽ kết hợp các sản phẩm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị lại với nhau rồi chỉ tính dưới dạng một khoản tiền đặt cọc, sau đó cung cấp miễn phí cho bệnh viện.”


Hiện nay phương pháp điều trị bằng AI đang cạnh tranh rất khốc liệt, hầu hết các sản phẩm đều chưa hoàn thiện, Quan Lực Biology dùng cách ‘vỡ vạc chìm thuyền’ để chiếm lĩnh thị trường trước.

(‘Vỡ vạc chìm thuyền’ là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là quyết tâm hy sinh tất cả để chiến thắng.)


Điều quan trọng nhất, chính là khiến cho các bác sĩ hay thậm chí là bệnh nhân biết đến các sản phẩm của thương hiệu này, đến khi công nghệ hoàn thiện, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ đến là thương hiệu này.


Phó Thành Lẫm lật xem lại số liệu phân tích, “Sản phẩm AI của Quan Lực trong hai năm vừa rồi không có doanh thu, chỉ có xuất ra mà không có thu vào, làm thế nào để có tiền mà nghiên cứu và phát triển?”


Trợ lý Tăng: “Đúng vậy, đây là một cái vòng luẩn quẩn, chỉ nghĩ đến chiếm lĩnh thị trường, sản phẩm được phát miễn phí, không có tiền để nghiên cứu phát minh.”


Phó Thành Lẫm gập bảng điều tra báo cáo lại, “Công nghệ không đủ tốt, vậy làm sao chiếm được thị trường? Sớm muộn gì cũng sẽ bị đối thủ khai tử. Lẫn lộn đầu đuôi, tôi cũng không biết ban lãnh đạo suy nghĩ thế nào nữa.”

Đối với Quan Tử Viên và ban giám đốc điều hành của Quan Lực Biology, trợ lý Tăng không có bình luận gì, hiện tại anh ấy không rõ Quan Lực Biology có ký thỏa thuận gì với bệnh viện không, tin tức anh ấy nhận được cũng chỉ là lời phàn nàn của một bác sĩ ở khoa nào đó, cụ thể thế nào, anh ấy còn phải kiểm tra lại với người có trách nhiệm thụ lý của tòa án và bản thỏa thuận đã ký vào thời điểm đó.


“Sếp Phó, tôi chưa có liên lạc về chuyện này.”


Phó Thành Lẫm: “Tôi sẽ tự mình đến bệnh viện.”


Điện thoại di động vang lên, phó tổng Cốc của GR.


Phó tổng Cốc là một trong những thành viên cốt cán của nhóm đầu tư, sau khi GR gia nhập tập đoàn Nam Phong, phó tổng Cốc đã được bổ nhiệm làm thành viên hội đồng quản trị.


“Chủ tịch Phó, hôm nay có một cuộc họp quan trọng tại tập đoàn Nam Phong, tôi muốn đến đó một chuyến.” Phó tổng Cốc xin chỉ thị: “Nam Phong Motor đổi người phát ngôn mới. Mọi người sẽ thảo luận tại cuộc họp hôm nay, Hướng Thư có trong danh sách người phát ngôn.”

Phó Thành Lẫm suy nghĩ trong hai giây, “Nếu đưa ra quyết định bằng cách bỏ phiếu, anh có thể bỏ phiếu cho cô ấy.”


“Vâng.”


--


Vào ngày thực tập đầu tiên, Lê Tranh liền may mắn được tham gia một cuộc họp của phòng.


Cô có một phòng riêng trong phòng quan hệ công chúng, ở khu văn phòng trong cùng, cạnh cửa sổ. Vị trí của cô là nơi thuận tiện nhất để đi làm và đóng kịch, cô không phải lo lắng về việc lãnh đạo đi tới từ phía sau.


Công ty cung cấp cho cô một máy tính xách tay, đồ dùng văn phòng mọi thứ đều đầy đủ.


Trên bàn có rất nhiều chậu cây xương rồng, hai chậu cây xanh mà cô không thể gọi tên, ngoài ra còn có một chậu xương rồng sắp nở hoa.


Cô có thể tham gia cuộc họp bởi vì Cận Phong đã giao cho cô chức danh cố vấn trong bộ phận quan hệ công chúng.


Cuộc họp của bộ phận sẽ diễn ra trong phòng họp nhỏ, cùng với giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng, tham dự cuộc họp tổng cộng có chín người.

“Mọi người nhìn kỹ các tiêu chuẩn chấm điểm một chút, có ba ứng viên được lựa chọn, sẽ chấm điểm lần lượt, nếu bạn có bất kỳ góp ý nào bạn có thể đề cập đến chúng trong khung.”


Trưởng phòng quan hệ công chúng vừa nói, trợ lý của cô ấy đã phát xuống một bảng ghi điểm, mỗi người một một bản sao.


Lê Tranh mở bút ra, Hướng Thư đang xếp hạng nhất, với các xác nhận quảng cáo, ảnh hưởng, tin đồn trong quá khứ của từng ngôi sao, v.v.


Trưởng phòng lại lên tiếng: “Việc chấm điểm của chúng ta chỉ mang tính chất tham khảo để ban lãnh đạo đưa ra quyết định.”


Lê Tranh hiểu rõ, việc mọi người ngồi đây để chấm điểm chẳng qua chỉ là một đoạn phim được quay lại, việc người phát ngôn của công ty là ai chắc chắn sẽ không lắng nghe ý kiến của họ.


Người phát ngôn được chọn cuối cùng, phải là người có chỗ dựa mạnh nhất.

Khi đi đến quyết định cuối cùng ai sẽ là người tán thành, sẽ có một cuộc chiến cả công khai lẫn bí mật bên trong ban lãnh đạo, đây gần như chỉ là một sự kiểm chứng, nhưng đôi khi nó là cách thể hiện của các lợi ích khác nhau.


Suy cho cùng với mức lương một trăm tệ một ngày và trợ cấp mười tệ một ngày phí chống say nắng và làm mát, Lê Tranh vẫn đánh giá rất nghiêm túc.


Nửa giờ sau, mọi người lần lượt gửi bảng điểm cho giám đốc.


Đây là một điểm số được ẩn danh, nhưng khi giám đốc xem xét một lượt liền nắm bắt rõ ràng, điểm số mà Hướng Thư đạt được cũng không tệ lắm.


Trưởng phòng nhìn về phía Lê Tranh, cô vẫn đang vùi đầu viết gì đó.


Người này là do chính ông chủ sắp xếp vị trí thực tập, rõ ràng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp, nhất định phải khoác lên mình chức danh cố vấn.

Còn muốn đích thân chăm sóc cô.


Lê Tranh xử lý như một bài kiểm tra cuối kỳ, cô viết xong lại kiểm tra từ đầu đến cuối, đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào, điểm tổng cộng không bị tính sai, lúc này mới đóng bút lại.


Mọi người đang cảm thấy buồn chán, một số người ngồi dựa vào ghế lướt điện thoại, có người thì quay bút.


Đối với lời kiến nghị viết tay rất dài của cô, hết sức bối rối.


Lê Tranh đứng dậy đem ba trang giấy để trên bàn hội nghị cho giám đốc, “Thật ngại quá, làm mất thời gian của mọi người.” Cô nộp chậm hơn hai phút so với người khác.


Trưởng phòng: “Không sao đâu.”


Bảng điểm của Lê Tranh được đặt trên cùng, kiểu chữ đẹp, nét bút tốt.


“Cuộc họp kết thúc.”


Mọi người cầm sổ đứng dậy, nhỏ giọng buôn chuyện rồi lần lượt bước ra khỏi phòng họp.

Trưởng phòng đợi người cuối cùng rời đi, lật xem hai trang tiếp theo trong bảng điểm của Lê Tranh, Lê Tranh chấm Hướng Thư điểm thấp nhất trong ba ngôi sao.


Trong thang điểm mười, cô chỉ cho Hướng Thư 8,1 điểm.


--


Hai giờ chiều, ban lãnh đạo họp tại phòng hội nghị.


Có rất nhiều nội dung sẽ được thảo luận tại cuộc họp chiều nay, mục đích cuối cùng là xác định người phát ngôn cho mẫu xe mới.


Thư ký của chủ tịch Cận chiếu chín bảng điểm được chấm bởi phòng quan hệ công chúng vào buổi sáng lên màn hình lớn, từng trang từng trang được chiếu lên một lần.


“Đây là điểm số khách quan được đưa ra dưới góc độ thị trường chuyên nghiệp từ phòng quan hệ công chúng.”


Ban đầu bảng điểm của Lê Tranh được chiếu lên đầu tiên, thư ký nhìn thấy nét chữ rất đẹp, lại còn có phần kiến nghị được viết tay ở sau, thư ký ích kỷ một chút, đưa nó xuống phía cuối bài chiếu.

Xem như đó là đêm chung kết.


Vào buổi sáng điểm số của phòng quan hệ công chúng chỉ là hình thức, buổi chiều ban lãnh đạo cũng chỉ xem những điểm số này như một hình thức, mặc dù tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu, nhưng đối với điểm số của các ngôi sao trên bảng điểm, không ai chú ý, chẳng ai quan tâm.


Ban lãnh đạo đã sớm quyết định người được chọn là ai.


Thư ký nhìn vào màn hình chiếu. “Đây là phần cuối cùng.”


Cả phòng họp vốn dĩ đang yên tĩnh, đột nhiên đồng thanh nói:


“Nét chữ này đẹp quá.”


“Lời văn không tệ.”


Chỉ là khen nét chữ đẹp, điểm số đánh giá, những kiến nghị đưa ra ở mặt sau, chẳng cần nói ra nhưng ai cũng hiểu rõ bỏ qua nhanh chóng, không ai quan tâm đến việc đọc nó.


Cận Phong dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm vào bảng điểm.

Không biết có phải do đeo kính hay không, anh ta nghĩ chắc đây là của Lê Tranh.


Sau khi đọc xong bảng đánh giá cho điểm, chủ tịch Cận yêu cầu nhận xét của từng người.


Ông hỏi phó tổng Cốc: “Phó tổng Cốc có ý kiến gì không?”


Mặc dù phó tổng Cốc là người của GR, hơn nữa mọi người đều biết Hướng Thư có mối quan hệ thân thiết với ông chủ GR là Phó Thành Lẫm, anh ấy không thể tránh được ái ngại, “Hướng Thư cũng không tồi, cả tính cách cá nhân và danh tiếng đều phù hợp với định hướng của Nam Phong Motor.”


Lúc Cận Phong đưa ra ý kiến của mình, anh ta lại thích một nữ diễn viên khác, đó là người được Lê Tranh cho điểm số cao nhất.


Những người khác không đọc bảng điểm, chỉ có anh ta nhìn nó một cách nghiêm túc, bao gồm cả kiến nghị mặt sau do Lê Tranh viết, anh ta cũng đọc không sót một chữ nào.

Những người có mặt tại bàn họp phát biểu ý kiến, việc bất đồng ý kiến là việc đã được dự đoán từ trước, biểu quyết là phương án duy nhất để giải quyết được cục diện bế tắc.


Trước khi chủ tịch Cận bỏ phiếu, số phiếu bầu là 3;3;2.


Hướng Thư và nữ diễn viên được Cận Phong đưa ra đều được ba phiếu.


Lá phiếu của chủ tịch Cận sẽ trở thành chìa khóa để chiến thắng.


Mọi ánh mắt đều nhìn về phía ông.


Cận Phong dùng đầu ngón tay quay bút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của ba mình, lúc này anh ta cũng không rõ ba mình sẽ đưa ra quyết định thế nào.


Anh ta không hiểu được ba mình, giống như từ trước đến nay anh ta chưa từng hiểu.


Chủ tịch Cận bình tĩnh nói: “Tôi bỏ phiếu cho Hướng Thư.”


Hướng Thư đã giành được bốn phiếu bầu.


Cuộc họp kết thúc.


Cận Phong chậm rãi uống trà, cũng không vội vàng rời đi.

Chủ tịch Cận nhận ra con trai còn có chuyện muốn nói với mình, động tác sắp xếp lại tài liệu trên tay cùng chậm lại, không bao lâu, cả phòng họp rộng lớn chỉ còn lại ba người.


Thư ký bước nhanh ra khỏi phòng họp, đóng cửa lại, chính mình đứng đợi ở cửa.


Cận Phong vặn nắp chiếc ly, “Ba, ba không cần thiết phải nghĩ đến mặt mũi của Phó Thành Lẫm, trái với suy nghĩ mà bỏ phiếu cho Hướng Thư.”


Chủ tịch Cận cắm bút vào tài liệu, “Trong tương lai sẽ còn nhiều lĩnh vực cần hợp tác với GR, chỉ là một người phát ngôn quảng cáo thôi mà, chỉ cần là một người có kinh nghiệm, không cần thiết đang nổi tiếng trên mạng.”


Cận Phong lại không suy nghĩ như vậy, anh ta và ba mình vốn ý kiến luôn trái ngược nên không muốn nhiều lời.


Anh ta cầm chiếc ly rồi rời đi, đi được hai bước mới nhớ ra mình còn chưa cầm sổ ghi chép.

--


Hướng Thư lần đầu tiên nhận được tin mình trở thành người phát ngôn cho mẫu xe mới của Nam Phong, cô ấy vẫn đang quay phim, người đại diện cúp máy, vội vàng chạy đến báo tin tức tốt này cho cô ấy.


Để giành được quyền phát ngôn của quảng cáo này, người đại diện cũng tốn không ít công sức, sau này biết được hai ngôi sao khác cũng đang đàm phán quyền phát ngôn với Nam Phong, cô ấy cũng không có quá nhiều hy vọng.


Thật không nghĩ đến may mắn cuối cùng lại đến với nhà các cô.


“Chắc hẳn là Phó Thành Lẫm đã giúp đỡ.”


Người đại diện nói về điểm số hôm nay, “Rất suýt soát, em có điểm số không cao, còn có Lê Tranh, vốn không hợp với em, lúc chấm điểm đã cho em số điểm thấp nhất.”


Cô ta nhấp vào hình ảnh bảng điểm của Lê Tranh rồi đưa cho Hướng Thư xem, “Cô ấy cố ý nhắm vào em, hai người còn lại, một người 9,0 điểm, người còn lại 9,2 điểm. Thang điểm mười, thiếu một điểm thôi đã rất nguy hiểm rồi.”

Người đại diện giận dữ nói: “Chị nghe nói Cận Phong đưa cô ấy đến thực tập, ý kiến của cô ấy là đại diện cho ý kiến của Cận Phong, nó sẽ ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của chủ tịch Cận.”


Vừa nói cô ta vừa thở dài nhẹ nhõm, “Cũng may còn có GR hỗ trợ em, bằng không khẳng định sẽ là công cốc.”


Hướng Thư trả lại điện thoại cho người đại diện của mình, “Cũng không phải cô ấy không vừa mắt em mới ngày một ngày hai.”


Sau khi kết thúc cảnh quay, Hướng Thư gọi điện cho Phó Thành Lẫm bày tỏ lòng biết ơn, “Em không thể trả hết sự giúp đỡ lần này.”


Phó Thành Lẫm: “Cố gắng một chút.”


Hướng Thư hôm nay không có cảnh quay đêm, “Anh đang bận sao? Không bận thì em mời anh ăn cơm, địa điểm do anh chọn.”


“Không có thời gian. Có một cuộc hẹn.”

Hôm nay Hướng Thư cực kỳ dễ nói chuyện: “Vậy thì đợi lúc đến khi anh rảnh.”


Cô ấy ngồi lên xe bảo mẫu, nói về chuyện hôm nay thiếu chút nữa không nhận được quyền phát ngôn này, “Lê Tranh thực sự có thành kiến không hề nhỏ đối với em, cô ấy không hiểu gì em, hơn nữa cô ấy cũng không gặp em, vì sao lại như vậy?”


Phó Thành Lẫm không hiểu, “Em không giành được quyền phát ngôn, có liên quan gì đến cô ấy.”


Hướng Thư kể với Phó Thành Lẫm đầu đuôi gốc ngọn về bảng chấm điểm, cô còn nói, “Đây không phải rõ ràng là có bất mãn với em sao?”


Phó Thành Lẫm: “Không phải cô ấy bất mãn gì với em, chỉ là cô ấy không thích em.”


“...” Hướng Thư bị kiểu lập luận kỳ lạ này làm cho nghẹn họng, không nói nên lời.


Phó Thành Lẫm nói nhiều hơn so với ngày thường: “8,1 điểm cũng xem như là chấm điểm khách quan, điểm của em kém hơn người khác một điểm là do ấn tượng tốt, còn cho hay không thì phụ thuộc vào trái tim của cô ấy.”

“Trái tim của anh cũng quá thiên vị.”


Phó Thành Lẫm không tiếp tục cuộc nói chuyện, bận rộn không có thời gian nghe Hướng Thư than thở, vội vàng ngắt máy.


--


Năm giờ lẻ một phút, Lê Tranh dọn dẹp đồ đạc rồi tan làm.


Một ngày buồn tẻ, ngoại tham gia cuộc họp thảo luận, thời gian còn lại cô đều xem thông tin về xe, giám đốc cũng không sắp xếp công việc cho cô, muốn cô làm quen với môi trường công việc.


Cô nghe nói người giành được quyền phát ngôn đã được quyết định, đó là Hướng Thư.


Không có gì bất ngờ, cũng không có quan hệ gì đến cô, cô chỉ ở đây thực tập một tháng rưỡi, ai giành được quyền phát ngôn chắc chắn đã được xác định nội bộ từ trước.


Mùa hè vào lúc năm giờ chiều, mặt trời vẫn ở trên cao, bên ngoài nóng nực và ngột ngạt.


Lê Tranh không có thói quen tan làm sớm như vậy, cô luôn cảm giác đang lãng phí cuộc sống của mình. Cô thậm chí có chút hoài niệm với thời gian thực tập ở đài truyền hình, hầu như tối nào cô cũng phải về nhà với mặt trăng và những vì sao.

Về nhà cũng không có việc gì, cô gọi điện thoại cho Giang Tiểu Nam, “Tớ đi đón cậu tan làm.”


“Cậu chạy nhanh đi, tớ sắp chết mất, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo rồi.” Giọng của Giang Tiểu Nam như sắp sụp đổ.


“Làm sao vậy? Bị say nắng à?”


“Dì cả một tháng đau một lần”


“Cậu đã uống thuốc chưa?”


“Uống rồi, cũng vô ích, nếu không uống thì đau đến ngất xỉu mất.”


“Vậy cậu uống ít nước ấm trước đi, tớ đến đưa cậu đi bệnh viện.”


Chiếc xe việt dã phóng khoáng và độc đoán nhanh chóng hòa mình vào dòng xe cộ.


Giang Tiểu Nam đã hoàn thành công việc trước thời hạn, giáo viên hướng dẫn lúc nhìn thấy cô ấy đau thành như vậy, liền cho cô ấy tan làm sớm.


Từ tập đoàn Nam Phong đến tòa soạn tạp chí, mất hơn một tiếng đồng hồ đi đường.


Khi Lê Tranh đến nơi, Giang Tiểu Nam đã chờ ở ven đường, vô cùng đau đớn, đến mức cô ấy chỉ có thể ngồi xổm bên đường.

“Cậu tháng nào cũng đau thành thế này à?” Lê Tranh đỡ lấy Giang Tiểu Nam.


Giang Tiều Nam sắc mặt tái nhợt đi vì đau, không muốn nói gì nữa, cô ấy gật gật đầu.


Lê Tranh dìu cô ấy lên xe và thắt dây an toàn cho cô ấy. Giang Tiểu Nam môi không còn chút máu, cô ấy uống nước suốt buổi chiều, son môi cũng đã phai đi không chút dấu vết.


Trong lúc chờ đèn đỏ, Lê Tranh xoa đầu Giang Tiểu Nam, “Chịu đựng thêm một chút, sẽ đến bệnh viện ngay thôi, tớ nghe nói khi sinh con xong cũng không đau như vậy, không biết có phải là thật không.”


Giang Tiểu Nam: “Đợi khi tớ sinh con, cậu sẽ biết có đúng hay không?”


Lê Tranh cười, “Nói chuyện đi.”


Giang Tiểu Nam xụi người vào ghế dựa, thay đổi tư thế hết lần này đến lần khác, dù di chuyển thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.


“Có dưa nào để ăn không?” Cô ấy nghiêng mặt hỏi Lê Tranh.

“... Chỉ cần được ăn dưa là cậu không cảm thấy đau nữa, đúng không?”


“Có thể đỡ hơn một chút.”


“Dưa thì không có, nhưng sinh nhật của thầy Hà vào đầu tháng tám, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời tớ và Từ Sướng ăn cơm, cũng không sao nếu có thêm một người.” Lê Tranh chọn đề tài Giang Tiểu Nam quan tâm để nói.


Giang Tiểu Nam bỗng chốc ngồi thẳng dậy, “Nhanh như vậy sao? Tớ còn phải đi làm lại tóc, làm móng tay, phong cách mùa hè tươi mát. Đúng rồi, đến lúc đó cậu nhớ mua váy cùng với tớ.”


Mặt mày cô ấy đang hớn hở nghĩ về buổi tiệc sinh nhật vào tháng sau.


Có liều thuốc tình yêu này, cơn đau đớn của Giang Tiểu Nam tạm thời được xoa dịu.


Với sự giúp đỡ của Lê Tranh, Giang Tiểu Nam không phải chịu nhiều vất vả, xếp hàng đăng ký hay nộp viện phí, tất cả đều do Lê Tranh chạy đi lo liệu, rất nhanh đã đến tám giờ.

Hoàng hôn dần buông xuống.


Lê Tranh mang túi trên lưng, “Tớ đi mua cho cậu chút gì đó để ăn, rồi mua thêm một chén nước ấm, cậu ngủ một lát đi.”


Giang Tiểu Nam không sao ngủ được, “Tớ lướt điện thoại, đọc các tin tức mà thấy Hà đã đăng trước đây.” Cô ấy đã xem nó rất nhiều lần trong những ngày vừa rồi.


Phía trước bệnh viện có rất nhiều cửa hàng tiện lợi, ngay ở bên kia đường.


Lê Tranh mua một chiếc bánh mì dăm bông thịt yêu thích của Giang Tiểu Nam, mua một ly đồ uống nóng và một ly đồ uống lạnh, thanh toán hóa đơn, rồi vội vã quay lại bệnh viện.


Một chiếc ô tô rẽ vào cổng bệnh viện, cô thậm chí còn bước sang bên cạnh để nhường đường.


Biển số xe xa lạ, cô vô thức liếc nhìn qua.


Phó Thành Lẫm ở trong xe nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nhìn thấy được Lê Tranh.

Anh đến đây để nói chuyện với viện trưởng Chu, tìm hiểu về việc sử dụng các sản phẩm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị của Quan Lực Biology.


Lê Tranh hút một ngụm đồ uống lạnh, đi qua bãi đậu xe để đến tòa nhà cấp cứu.


Phó Thành Lẫm vừa lúc bước xuống xe, mặc dù là bóng đêm ngăn cách, hai người vẫn nhìn thấy nhau.


Lê Tranh vô cùng sửng sốt, trong lòng dâng lên đủ các loại cảm xúc, tâm trạng giống như đã rất nhiều năm, rất nhiều năm trôi qua cô chưa gặp lại anh.


Phó Thành Lẫm nhìn chăm chú về hướng cô, sau đó đóng cửa xe lại.


Cô lặng lẽ đứng đó, thay vì gọi anh là ‘Ông chủ Phó’ một cách tinh nghịch như trước.


Lê Tranh không dự định qua đó chào hỏi cùng anh, cô chỉ mỉm cười.


Ánh sáng bình thường, khoảng cách không gần, cũng không rõ anh có nhìn thấy được biểu cảm trên mặt cô không.

Phó Thành Lẫm bước sang đó, lo lắng hỏi: “Tại sao lại ở bệnh viện? Có chỗ nào không thoải mái?”


Lê Tranh dừng lại, giờ khắc này giống như quay lại thời điểm lúc cô yêu thầm anh, chỉ cần một câu quan tâm bâng quơ của anh, cô có thể hạnh phúc cả nửa ngày.


“Không phải em. Bạn học của em bị đau sinh lý, em đi cùng cô ấy đến truyền nước biển.”


Phó Thành Lẫm dường như gật đầu, nhịn không được hỏi: “Bạn học nam hay bạn học nữ?”


Lê Tranh chớp mắt, “Hả?” Bạn học nam có đau sinh lý à?


Ba chữ ‘đau sinh lý’ lúc này mới từ từ truyền đến đại não của Phó Thành Lẫm, tuy rằng thất thố, nhưng anh vẫn giữ sự bình tĩnh của mình: “Nghe có vẻ rất đau đớn.”


Lê Tranh cảm thấy tiếng Quan Thoại còn khá tiêu chuẩn, cô cũng nhã nhặn hỏi lại: “Anh đến để khám bệnh cho mình hay đi thăm bạn bè?”

Phó Thành Lẫm: “Có hẹn với một vị trưởng bối.”


“Ồ, vậy thì không khiến anh chậm trễ nữa.”


Cuộc nói chuyện giữa hai người có chút khô khan, lộ ra sự khách sáo và cảm giác xa lạ không sao diễn tả.


Phó Thành Lẫm hỏi: “Người truyền nước biển là bạn cùng phòng với em à?”


Lê Tranh: “Dạ.”


Phó Thành Lẫm khẽ nhếch cằm, “Nhanh qua đó thôi.”


Không có chút mảy may nao núng, anh quay người đi về hướng tòa nhà văn phòng hành chính.


Không kìm lòng, Lê Tranh ngoảnh đầu nhìn anh lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện