Hôm nay cũng như thường ngày, cậu đến trường bằng tàu điện ngầm. Xe Ferrari của Kỷ Xuyên không lái qua mấy lần, một là lái xe thể thao đi học quá kiêu căng, hai là kỹ thuật lái xe của cậu không quá tốt, khi nào có bằng lái xe tâm lý mới nắm chắc được.
Kỷ Xuyên theo thói quen đeo tai nghe, bài hát tiếng anh bên trong có thể so với bài hát ru con nít, cậu buồn ngủ mà nghĩ, Hạ Hoài Chương nói: "Có việc đi trường học của cậu" là có việc gì? Không phải bị người khác nói trúng rồi chứ, thiên tài trâu bò từ nước Mỹ trở về kia là thân thích của nhà cậu?
Nghĩ cũng không nghĩ ra kết quả, tới đó tự nhiên liền biết. Cậu ra tàu điện ngầm, đi thẳng đến trường học, trưa hôm nay cũng giống như hôm qua, chỉ có một bài giảng, vừa lúc buổi sáng là tiết học cậu ghét nhất, thế nhưng còn tốt, học xong không có chuyện gì làm có thể đi đá bóng.
Cuối tháng chín ở nơi này, đội bóng đá trường cậu cùng trường đại học lân cận có tổ chức một cuộc tranh tài tên gọi "Vì quan hệ hữu nghị", tên như ý nghĩa, mặt ngoài là thi đấu, thật ra là để các đồng đội tìm được bạn gái, cùng trường đại học kế bên tiến hành quan hệ hữu nghị.
Kỷ Xuyên với đề nghị đó không hứng thú gì, nhưng cậu vẫn rất muốn thắng, bởi vậy trong thời điểm luyện tập cậu tương đối nghiêm túc.
Ngày hôm nay nhiệt độ rất mát mẻ, hôm qua mưa một trận đem thảm cỏ cọ rửa một lần, trên sân bóng đá một thảm cỏ lớn màu xanh lục ngay ngắn chỉnh tề, một đám nam sinh mặc đồng phục chạy phía trên, tiếng còi vang lên, luyện tập đã kết thúc.
Kỷ Xuyên đè lại đầu gối thở hổn hển một hồi, nhận nước Thái Chí Thành đưa cho, uống hai ngụm, đem phần còn lại dội lên đầu, sau đó thở ra một hơi thật dài, cùng các đồng đội đi ra hướng bên ngoài sân, đến cạnh trên thềm đá nghĩ ngơi.
Lúc này chưa tới thời gian tan học buổi trưa, sân bóng đá cách xa lớp học, gần đây chỉ có một phòng thí nghiệm cũ, cơ bản không có người nào đi ngang qua. Mười mấy nam sinh cao to bọn họ ngồi song song trên thềm đá, ngã trái ngã phải vừa uống nước vừa nói chuyện phiếm.
Nội dung nói chuyện phiếm đơn giản là "Ngôi sao bóng đá nào đó tối qua thi đấu không tốt", "Hoa khôi của khoa vóc người cực kỳ đẹp, nhìn dáng chữ S", hoặc là nói chuyện gần nhất có phim điện ảnh nào mới ra. Kỷ Xuyên không tham gia vào, cậu ngồi trên bậc thang cao nhất chậm rãi xoay người, đột nhiên phía dưới có người gọi: "Oa, các cậu xem ai kìa?"
"Nhá, Lâm Đóa"
"Là Lâm Đóa a, tên kia là ai? Nam chính bên người cô ấy là ai vậy?"
"..."
Kỷ Xuyên nghe tiếng ngẩng đầu cùng bọn họ nhìn hướng đối diện. Chỉ thấy bên khác của sân bóng đá, một nam một nữ từ bên trái cổng lớn tiến vào, sóng vai đi với nhau trên thảm cỏ dọc đường biên, bên kia là đi về hướng phòng thí nghiệm.
Tuy rằng cách nhau hơi xa, mà thân ảnh Lâm Đóa, Kỷ Xuyên không thể quen thuộc hơn, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra. Kỷ Xuyên không hé răng, cầu thủ mặc áo số 11 đồng đội của cậu nói: "Là ai vậy, hôm qua mới tới, thiên tài từ Mỹ trở về, các cậu cũng không nhận ra? Không chú ý tin tức nóng a, ngay cả bác gái quản lý ký túc xá còn biết".
"Đúng". Thái Chí Thành tiếp một câu, "Chính là y".
Một đồng đội khác nói: "Lâm Đóa làm sao đi cùng y, tình huống gì? Kỷ Xuyên? Cậu thấy thế nào?"
Kỹ Xuyên khẽ cau mày, nói không biết.
Số 11 nói: "Còn không rõ ràng, nghe nói nhà tên kia đặc biệt nhiều tiền, Lâm Đóa muốn theo y gã vào nhà giàu, cô ta không chờ nổi vội vàng theo đuổi? Các cậu nhìn cô ta cười đến vui vẻ, cô ta đối với tiểu Xuyên của chúng ta không phải như vậy, bình thường ra vẻ nữ thần lạnh nhạt cao lãnh, bây giờ lại tích góp toàn bộ dùng để cưa phú nhị đại nước Mỹ".
Đám người một trận cười vang, Thái Chí Thành nói: "Cậu thôi đi, bản tính nhỏ mọn lại bại lô, ăn không được nho nói nho chua".
"Không a" số 11 không phục, "Nữ sinh chính là như vậy, ham hư vinh, hiểu không?"
Kỷ Xuyên sắc mặt trầm xuống, tâm lý cực kỳ không thoải mái, lạnh lùng nói: "Cũng không phải nữ sinh đều như vậy hết, cô ấy không phải loại người như vậy, trước đây tôi đưa cô ấy túi xách cô ấy cũng không muốn, cô ấy..."
"Ha?" số 11 đánh gãy lời cậu, thân thủ vỗ vỗ bờ vai cậu, thở dài nói: "Em trai, tôi nói cậu quá ngây thơ, căn bản không hiểu làm sao tán gái. Cậu đưa túi xách cô ấy không muốn? Cậu cho rằng cô ấy rất thanh cao? Các nữ sinh trong ký túc xá đều bướng bỉnh, cậu đưa cô ấy LV, cô ấy đem khoe khoang với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nói không phải, nhìn giống đồ giả, kêu cô ấy đi cửa hàng chuyên nghiệp kiểm hàng, cô ấy rất tức giận cảm thấy thật mất mặt, quay đầu liền trả cho cậu, nói cậu cho lễ vật quá quý trọng không thích hợp, đem cậu khăng khăng một mực...đây là bạn gái tôi nói, các cô ấy ở cùng một lầu đều biết, gọi là "Cách xác định túi LV", không ai biết thật giả. Nói đi nói lại, có phải thật hay không? Cậu có thể cam lòng".
"..." Kỷ Xuyên ngây ngẩn cả người, nửa ngày không lên tiếng.
Bầu không khí cũng đông cứng lại, một đống ánh mắt đồng tình nhảy đến trên người cậu. Mà cũng thời khắc đó, bên kia sân bóng, hai người đột nhiên dừng bước, Lâm Đóa đứng bất động tại chỗ, cô ấy vóc người cao gầy, chân đi giày cao gót, nhưng mà người bên kia còn cao hơn cô ấy một cái đầu, nhưng đáng tiếc do quá xa cậu không thấy rõ dung mạo. Chỉ thấy người kia xoay lưng lại, đứng ở trước mặt Lâm Đóa, giơ tay về phía cổ áo của cô ấy, tựa hồ muốn cởi áo của cô ấy.
Sự tình diễn ra quá đột ngột, bên này một đám người xem đến choáng váng, có người quát một tiếng: "Làm gì chứ, ban ngày ban mặt..."
"Phú nhị đại nước Mỹ cũng không thể công khai đùa giỡn bạn học nữ a"
"Cái gì đùa giỡn, vậy có thể gọi là đùa giỡ sao? Đây là người tình ta nguyện"
"Nào có, mày xem Lâm Đóa vẫn luôn ngửa ra sau, cho thấy rõ ràng thật không cao hứng a! Giận mà không dám nói gì đó?"
"Ai, ai, Kỷ Xuyên! Cậu làm gì?"
"..."
Thái Chí Thành đột nhiên đứng lên, trơ mắt nhìn Kỷ Xuyên nhảy xuống thang, nhanh chân chạy qua thảm cỏ, như một người máy mất khống chế chạy tới đối diện, sau đó tốc độ chậm lại, đi tới vài bước, đến trước mặt phú nhị đại nước Mỹ, đem y từ trên người Lâm Đóa đẩy ra đánh một quyền lên mặt y.
"Con mẹ nó, trâu bò" số 11 dùng sức vỗ tay.
Thái Chí Thành đạp hắn một cước: "Mẹ nó, ồn ào, đi hỗ trợ...không đúng, đi can ngăn"
Một đám người vội vã chạy qua, chạy tới đã thấy Kỷ Xuyên cùng người kia đánh nhau, hai người ngươi tới ta đi, ai cũng không cam lòng yếu thế. Mà hiển nhiên Kỷ Xuyên nắm giữ kinh nghiệm đánh nhau phong phú hơn, tình cảnh tốt hơn một chút, người kia bị đè ngã trên bãi cỏ, Kỷ Xuyên nắm vạt áo y, tức giận nói: "Lưu manh chết tiệt, có xấu hổ hay không?"
"..."
Người kia không hé răng, Lâm Đóa tựa hồ sợ choáng váng, trợn mắt há hốc mồm đứng một bên không biết làm sao.
Thái Chí Thành vừa nhìn, thấy Kỷ Xuyên không chịu thiệt nên không có ý định can ngăn, chậm rãi đi tới giả vờ giả vịt hỏi: "Ai, các cậu làm gì vậy? Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau nha". Nói như vậy, thân thủ cũng không hỗ trợ, tùy ý người kia bị Kỷ Xuyên đè lên.
Không ngờ, Kỷ Xuyên không ngăn chặn được, bị người kia đột nhiên hất lên, vị trí của bọn họ đổi lại, Kỷ Xuyên bị đặt ở dưới thân. Cậu nhất thời không có phòng bị, thời điểm ngón tay dựng thẳng trên cỏ (?), đau đến xót ruột.
Cậu nhất thời cứng đờ, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh từ cái trán chảy xuống, nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Các đồng đội sững sờ, vội vã đem người đè trên người cậu túm đi, Thái Chí Thành nâng cậu dậy: "Làm sao vậy? Đụng tới chỗ nào rồi?"
"..." Kỷ Xuyên giơ tay ra, móng tay bị chảu máu, "Không có chuyện gì". Cậu lắc lắc đầu, cố nén đau đớn đẩy Thái Chí Thành ra, đi tới trước mặt người kia nhìn một chút, lại nhìn Lâm Đóa một chút, vừa muốn nói chụyện, không biết là ai hô lên một câu: "Con mẹ nó, lão Trương làm sao đến đây...còn có chủ nhiệm Triệu, còn có, người kia là ai?"
Tất cả dồn dập quay đầu lại, chỉ thấy lão Trương phó hiệu trưởng, cùng chủ nhiệm Triệu, vây quanh một người mặc âu phục thâm sắc đi tới, tư thế kia thật giống tổng thống đi nước ngoài, lão Trương toàn bộ hành trình đều cười theo, đem người dẫn lại đây chính là Hạ Hoài Chương.
"..."
Đến trước mặt bọn họ, lão Trương nhìn thấy tình cảnh hỗn độn này đầu tiên là sững sờ, nghiêm mặt nói: "Chuyện gì xảy ra, đánh nhau?"
"..."
Không ai trả lời, làm Phó chủ tịch hội học sinh Lâm đóa hai tay phát run, kiên trì tiến lên một bước, mở miệng giải thích.
"..."
Cô ta giải thích cái gì Kỷ Xuyên không chú ý nghe, từ thời khắc nhìn thấy Hạ Hoài Chương bắt đầu có điểm lúng túng, trốn ở phía sau Thái Chí Thành, cầu khẩn ba ba không nhìn thấy cậu. Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, cậu trốn Hạ Hoài Chương chưa từng thành công, một đạo thanh âm quen thuộc từ một địa phương cách chưa tới vài bước truyền đến bên tai, gọi cậu: "Kỷ Xuyên, lại đây".
"..."
Dưới con mắt mọi người, bé ngoan Kỷ Xuyên đành phải đi tới, cậu cúi đầu, kêu một tiếng "Ba ba".
Hạ Hoài Chương giơ tay ra, đem cái tay chảy máu cậu giấu phía sau bắt được kéo ra phía trước, nhíu nhíu mày hỏi: "Làm sao, đau không?"
Kỷ Xuyên không trả lời, chỉ cúi đầu, không nói tiếng nào.
Ánh mắt Hạ Hoài Chương lướt qua cậu, hướng trong đám người vút qua, đột nhiên kêu một cái tên: "Hạ Đình".
Kỷ Xuyên ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, vừa nãy cùng cậu đánh nhau, phú nhị đại nước Mỹ theo tiếng đi tới, một bộ dáng không tình nguyện đứng bên cạnh cậu, hướng Hạ Hoài Chương kêu một tiếng "Cậu"
Kỷ Xuyên trợn mắt lên, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, kinh ngạc nói: "Hạ Đình"
Tên thiếu niên gọi Hạ Đình kia hừ lạnh một tiếng liếc mắt trừng cậu, ánh mắt kia phảng phất tựa băng lạnh, một mặt cao quý lãnh diễm quét qua mặt Kỷ Xuyên.
"..."
Quả nhiên, như vậy nhìn rất quen mắt, sau khi trưởng thành tướng mạo thật khác, bản tính đáng ghét thì trước sau như một, nguyên lai y là họ hàng ở Mỹ? còn tưởng y ở Nhật Bản đâu?
Kỷ Xuyên tâm tư hoảng hốt rơi vào trong trí nhớ, nơi này không phải địa phương tốt thích hợp để ôn chuyện. Phó hiệu trưởng Trương khoát tay áo một cái, gọi những người không liên quan tản đi. Thái Chí Thành muốn nói lại thôi liếc nhìn Kỷ Xuyên, Kỷ Xuyên đối với gã làm cái thủ thế, ra hiệu sẽ nói sau.
Lâm Đóa cũng đi, ở đây chỉ lưu lại mấy người bọn cậu. Sau đó Hạ Hoài Chương cùng phó hiệu trưởng Trương khách sáo vài câu, nói cám ơn, liền nói lời từ biệt, sau đó kết thúc dẫn bọn họ đi ra hướng ngoài trường, vừa đi vừa nói: "Ngày hôm nay ba đến làm thủ tục cho Hạ Đình, mới vừa xong xuôi, nhiều năm như vậy, các con còn nhận thức?"
"Không quen biết" hai người cơ hồ trăm miệng một lời.
Hạ Hoài Chương nhíu mày lại, nắm tay Kỷ Xuyên, nghiêng đầu nhìn Hạ Đình liếc mắt một cái: "Không quen biết? Trước khi về nước không phải còn gọi điện hỏi thăm? Hỏi Kỷ Xuyên có phải học ở A đại"
"Tùy tiện hỏi một chút mà thôi" nghênh đón ánh mắt Kỷ Xuyên, một mặt Hạ Đình rất không cao hứng tựa như người khác nợ hắn hai triệu, phát hiện y cùng với hồi bé bất đồng, tuy rằng dáng dấp mười mấy năm trước của y cậu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng Kỷ Xuyên có thể xác định, cũng không giống bây giờ.
Hạ Đình hiện tại có mấy phần giống Hạ Hoài Chương, quả nhiên có quan hệ máu mủ không thể không giống nhau. Y là con trai của Hạ Linh Chi chị Hạ Hoài Chương, Kỷ Xuyên không nhớ rõ Hạ Linh Chi hình dáng ra sao, theo quan hệ lô gich, chắc là cũng giống Hạ Hoài Chương đi.
Đôi mắt liếc trên mặt Hạ Đình một vòng, nhìn thấy địa phương mình đánh có điểm bầm tím, Kỷ Xuyên mới nhớ tới tay mình còn bị thương, cậu cúi đầu nhìn, ngón tay còn đang chảy máu, không ngừng được. Cậu lôi kéo ống tay áo Hạ Hoài Chương, giọng điệu không tự chủ dẫn theo mấy phần làm nũng và oán giận: "Ba ba"
"Hả?" Hạ Hoài Chương theo ánh mắt cậu nhìn lại, mi phong căng thẳng, "Đây là hai đứa đánh nhau? Hạ Đình chuyện gì xảy ra? Cậu gọi con về nước là để cho con đánh con trai của cậu?"
"..." Kỷ Xuyên có điểm lúng túng, cậu cho là Hạ Đình sẽ nói "Là Kỷ Xuyên đánh con, cậu xem mặt của con", nếu y quả thật nói như vậy, cậu sẽ tố giác y sự tích quang vinh y bắt nạt bạn học nữ. Đáng tiếc Hạ Đình không nói gì, chỉ một bộ dáng im lặng.
Hạ Hoài Chương hiển nhiên biết rõ cháu ngoại mình, không muốn nhiều lời, chỉ nói với Kỷ Xuyên: "Trước tiên mang bọn con đi bệnh viện, xử lý một chút".
Không nghĩ tới, nơi này còn có sự cố cần xử lý, mặt Hạ Đình dễ nói, thoa chút thuốc là được. Kỷ Xuyên tay bị nặng hơn, đầu ngón tay gãy hai cái xương.
Kỷ Xuyên có điểm mơ màng, vốn là rất đau, có thể là sau khi bác sĩ nói xong cậu cảm giác so với vừa nãy còn đau hơn, vết thương được xử lý bằng thuốc tê, sau khi xong liền băng bó, bao phình một cục, không co duỗi được.
Bác sĩ nói: "Tay thương tổn, sinh hoạt hàng ngày không tiện, cẩn thận một chút, gọi người nhà hỗ trợ, thời điểm tắm rửa chú ý đừng để dính nước. Không nghiêm trọng lắm, rất nhanh sẽ lành"
Kỷ Xuyên nói cảm ơn, sau khi rời bệnh viện trong đầu không ngừng nhớ lại lời bác sĩ nói, nghĩ đến thời điểm cậu tắm rửa, hoảng hốt một chút, theo bản năng liếc mắt nhìn Hạ Hoài Chương, quên mất căng thẳng cùng lúng túng.
Cậu không khỏi cảm khái chính mình sao lại xui xẻo như vậy. Đều là lỗi của Hạ Đình ngu ngốc kia, y không ở nước ngoài cố gắng đi, về nước làm gì?
Về nước làm gì...
Kỷ Xuyên đột nhiên nhớ tới Hạ Hoài Chương mới vừa nói: "Cậu gọi con về nước để con đánh con trai cậu?" nguyên lai là ba cậu gọi Hạ Đình về nước sao? Kỷ Xuyên tâm lý tê tê, bỗng nhiên có một cỗ cảm giác không nói thành lời, nói chung cũng không phải vui vẻ.
Kỷ Xuyên theo thói quen đeo tai nghe, bài hát tiếng anh bên trong có thể so với bài hát ru con nít, cậu buồn ngủ mà nghĩ, Hạ Hoài Chương nói: "Có việc đi trường học của cậu" là có việc gì? Không phải bị người khác nói trúng rồi chứ, thiên tài trâu bò từ nước Mỹ trở về kia là thân thích của nhà cậu?
Nghĩ cũng không nghĩ ra kết quả, tới đó tự nhiên liền biết. Cậu ra tàu điện ngầm, đi thẳng đến trường học, trưa hôm nay cũng giống như hôm qua, chỉ có một bài giảng, vừa lúc buổi sáng là tiết học cậu ghét nhất, thế nhưng còn tốt, học xong không có chuyện gì làm có thể đi đá bóng.
Cuối tháng chín ở nơi này, đội bóng đá trường cậu cùng trường đại học lân cận có tổ chức một cuộc tranh tài tên gọi "Vì quan hệ hữu nghị", tên như ý nghĩa, mặt ngoài là thi đấu, thật ra là để các đồng đội tìm được bạn gái, cùng trường đại học kế bên tiến hành quan hệ hữu nghị.
Kỷ Xuyên với đề nghị đó không hứng thú gì, nhưng cậu vẫn rất muốn thắng, bởi vậy trong thời điểm luyện tập cậu tương đối nghiêm túc.
Ngày hôm nay nhiệt độ rất mát mẻ, hôm qua mưa một trận đem thảm cỏ cọ rửa một lần, trên sân bóng đá một thảm cỏ lớn màu xanh lục ngay ngắn chỉnh tề, một đám nam sinh mặc đồng phục chạy phía trên, tiếng còi vang lên, luyện tập đã kết thúc.
Kỷ Xuyên đè lại đầu gối thở hổn hển một hồi, nhận nước Thái Chí Thành đưa cho, uống hai ngụm, đem phần còn lại dội lên đầu, sau đó thở ra một hơi thật dài, cùng các đồng đội đi ra hướng bên ngoài sân, đến cạnh trên thềm đá nghĩ ngơi.
Lúc này chưa tới thời gian tan học buổi trưa, sân bóng đá cách xa lớp học, gần đây chỉ có một phòng thí nghiệm cũ, cơ bản không có người nào đi ngang qua. Mười mấy nam sinh cao to bọn họ ngồi song song trên thềm đá, ngã trái ngã phải vừa uống nước vừa nói chuyện phiếm.
Nội dung nói chuyện phiếm đơn giản là "Ngôi sao bóng đá nào đó tối qua thi đấu không tốt", "Hoa khôi của khoa vóc người cực kỳ đẹp, nhìn dáng chữ S", hoặc là nói chuyện gần nhất có phim điện ảnh nào mới ra. Kỷ Xuyên không tham gia vào, cậu ngồi trên bậc thang cao nhất chậm rãi xoay người, đột nhiên phía dưới có người gọi: "Oa, các cậu xem ai kìa?"
"Nhá, Lâm Đóa"
"Là Lâm Đóa a, tên kia là ai? Nam chính bên người cô ấy là ai vậy?"
"..."
Kỷ Xuyên nghe tiếng ngẩng đầu cùng bọn họ nhìn hướng đối diện. Chỉ thấy bên khác của sân bóng đá, một nam một nữ từ bên trái cổng lớn tiến vào, sóng vai đi với nhau trên thảm cỏ dọc đường biên, bên kia là đi về hướng phòng thí nghiệm.
Tuy rằng cách nhau hơi xa, mà thân ảnh Lâm Đóa, Kỷ Xuyên không thể quen thuộc hơn, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra. Kỷ Xuyên không hé răng, cầu thủ mặc áo số 11 đồng đội của cậu nói: "Là ai vậy, hôm qua mới tới, thiên tài từ Mỹ trở về, các cậu cũng không nhận ra? Không chú ý tin tức nóng a, ngay cả bác gái quản lý ký túc xá còn biết".
"Đúng". Thái Chí Thành tiếp một câu, "Chính là y".
Một đồng đội khác nói: "Lâm Đóa làm sao đi cùng y, tình huống gì? Kỷ Xuyên? Cậu thấy thế nào?"
Kỹ Xuyên khẽ cau mày, nói không biết.
Số 11 nói: "Còn không rõ ràng, nghe nói nhà tên kia đặc biệt nhiều tiền, Lâm Đóa muốn theo y gã vào nhà giàu, cô ta không chờ nổi vội vàng theo đuổi? Các cậu nhìn cô ta cười đến vui vẻ, cô ta đối với tiểu Xuyên của chúng ta không phải như vậy, bình thường ra vẻ nữ thần lạnh nhạt cao lãnh, bây giờ lại tích góp toàn bộ dùng để cưa phú nhị đại nước Mỹ".
Đám người một trận cười vang, Thái Chí Thành nói: "Cậu thôi đi, bản tính nhỏ mọn lại bại lô, ăn không được nho nói nho chua".
"Không a" số 11 không phục, "Nữ sinh chính là như vậy, ham hư vinh, hiểu không?"
Kỷ Xuyên sắc mặt trầm xuống, tâm lý cực kỳ không thoải mái, lạnh lùng nói: "Cũng không phải nữ sinh đều như vậy hết, cô ấy không phải loại người như vậy, trước đây tôi đưa cô ấy túi xách cô ấy cũng không muốn, cô ấy..."
"Ha?" số 11 đánh gãy lời cậu, thân thủ vỗ vỗ bờ vai cậu, thở dài nói: "Em trai, tôi nói cậu quá ngây thơ, căn bản không hiểu làm sao tán gái. Cậu đưa túi xách cô ấy không muốn? Cậu cho rằng cô ấy rất thanh cao? Các nữ sinh trong ký túc xá đều bướng bỉnh, cậu đưa cô ấy LV, cô ấy đem khoe khoang với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nói không phải, nhìn giống đồ giả, kêu cô ấy đi cửa hàng chuyên nghiệp kiểm hàng, cô ấy rất tức giận cảm thấy thật mất mặt, quay đầu liền trả cho cậu, nói cậu cho lễ vật quá quý trọng không thích hợp, đem cậu khăng khăng một mực...đây là bạn gái tôi nói, các cô ấy ở cùng một lầu đều biết, gọi là "Cách xác định túi LV", không ai biết thật giả. Nói đi nói lại, có phải thật hay không? Cậu có thể cam lòng".
"..." Kỷ Xuyên ngây ngẩn cả người, nửa ngày không lên tiếng.
Bầu không khí cũng đông cứng lại, một đống ánh mắt đồng tình nhảy đến trên người cậu. Mà cũng thời khắc đó, bên kia sân bóng, hai người đột nhiên dừng bước, Lâm Đóa đứng bất động tại chỗ, cô ấy vóc người cao gầy, chân đi giày cao gót, nhưng mà người bên kia còn cao hơn cô ấy một cái đầu, nhưng đáng tiếc do quá xa cậu không thấy rõ dung mạo. Chỉ thấy người kia xoay lưng lại, đứng ở trước mặt Lâm Đóa, giơ tay về phía cổ áo của cô ấy, tựa hồ muốn cởi áo của cô ấy.
Sự tình diễn ra quá đột ngột, bên này một đám người xem đến choáng váng, có người quát một tiếng: "Làm gì chứ, ban ngày ban mặt..."
"Phú nhị đại nước Mỹ cũng không thể công khai đùa giỡn bạn học nữ a"
"Cái gì đùa giỡn, vậy có thể gọi là đùa giỡ sao? Đây là người tình ta nguyện"
"Nào có, mày xem Lâm Đóa vẫn luôn ngửa ra sau, cho thấy rõ ràng thật không cao hứng a! Giận mà không dám nói gì đó?"
"Ai, ai, Kỷ Xuyên! Cậu làm gì?"
"..."
Thái Chí Thành đột nhiên đứng lên, trơ mắt nhìn Kỷ Xuyên nhảy xuống thang, nhanh chân chạy qua thảm cỏ, như một người máy mất khống chế chạy tới đối diện, sau đó tốc độ chậm lại, đi tới vài bước, đến trước mặt phú nhị đại nước Mỹ, đem y từ trên người Lâm Đóa đẩy ra đánh một quyền lên mặt y.
"Con mẹ nó, trâu bò" số 11 dùng sức vỗ tay.
Thái Chí Thành đạp hắn một cước: "Mẹ nó, ồn ào, đi hỗ trợ...không đúng, đi can ngăn"
Một đám người vội vã chạy qua, chạy tới đã thấy Kỷ Xuyên cùng người kia đánh nhau, hai người ngươi tới ta đi, ai cũng không cam lòng yếu thế. Mà hiển nhiên Kỷ Xuyên nắm giữ kinh nghiệm đánh nhau phong phú hơn, tình cảnh tốt hơn một chút, người kia bị đè ngã trên bãi cỏ, Kỷ Xuyên nắm vạt áo y, tức giận nói: "Lưu manh chết tiệt, có xấu hổ hay không?"
"..."
Người kia không hé răng, Lâm Đóa tựa hồ sợ choáng váng, trợn mắt há hốc mồm đứng một bên không biết làm sao.
Thái Chí Thành vừa nhìn, thấy Kỷ Xuyên không chịu thiệt nên không có ý định can ngăn, chậm rãi đi tới giả vờ giả vịt hỏi: "Ai, các cậu làm gì vậy? Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau nha". Nói như vậy, thân thủ cũng không hỗ trợ, tùy ý người kia bị Kỷ Xuyên đè lên.
Không ngờ, Kỷ Xuyên không ngăn chặn được, bị người kia đột nhiên hất lên, vị trí của bọn họ đổi lại, Kỷ Xuyên bị đặt ở dưới thân. Cậu nhất thời không có phòng bị, thời điểm ngón tay dựng thẳng trên cỏ (?), đau đến xót ruột.
Cậu nhất thời cứng đờ, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh từ cái trán chảy xuống, nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Các đồng đội sững sờ, vội vã đem người đè trên người cậu túm đi, Thái Chí Thành nâng cậu dậy: "Làm sao vậy? Đụng tới chỗ nào rồi?"
"..." Kỷ Xuyên giơ tay ra, móng tay bị chảu máu, "Không có chuyện gì". Cậu lắc lắc đầu, cố nén đau đớn đẩy Thái Chí Thành ra, đi tới trước mặt người kia nhìn một chút, lại nhìn Lâm Đóa một chút, vừa muốn nói chụyện, không biết là ai hô lên một câu: "Con mẹ nó, lão Trương làm sao đến đây...còn có chủ nhiệm Triệu, còn có, người kia là ai?"
Tất cả dồn dập quay đầu lại, chỉ thấy lão Trương phó hiệu trưởng, cùng chủ nhiệm Triệu, vây quanh một người mặc âu phục thâm sắc đi tới, tư thế kia thật giống tổng thống đi nước ngoài, lão Trương toàn bộ hành trình đều cười theo, đem người dẫn lại đây chính là Hạ Hoài Chương.
"..."
Đến trước mặt bọn họ, lão Trương nhìn thấy tình cảnh hỗn độn này đầu tiên là sững sờ, nghiêm mặt nói: "Chuyện gì xảy ra, đánh nhau?"
"..."
Không ai trả lời, làm Phó chủ tịch hội học sinh Lâm đóa hai tay phát run, kiên trì tiến lên một bước, mở miệng giải thích.
"..."
Cô ta giải thích cái gì Kỷ Xuyên không chú ý nghe, từ thời khắc nhìn thấy Hạ Hoài Chương bắt đầu có điểm lúng túng, trốn ở phía sau Thái Chí Thành, cầu khẩn ba ba không nhìn thấy cậu. Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, cậu trốn Hạ Hoài Chương chưa từng thành công, một đạo thanh âm quen thuộc từ một địa phương cách chưa tới vài bước truyền đến bên tai, gọi cậu: "Kỷ Xuyên, lại đây".
"..."
Dưới con mắt mọi người, bé ngoan Kỷ Xuyên đành phải đi tới, cậu cúi đầu, kêu một tiếng "Ba ba".
Hạ Hoài Chương giơ tay ra, đem cái tay chảy máu cậu giấu phía sau bắt được kéo ra phía trước, nhíu nhíu mày hỏi: "Làm sao, đau không?"
Kỷ Xuyên không trả lời, chỉ cúi đầu, không nói tiếng nào.
Ánh mắt Hạ Hoài Chương lướt qua cậu, hướng trong đám người vút qua, đột nhiên kêu một cái tên: "Hạ Đình".
Kỷ Xuyên ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, vừa nãy cùng cậu đánh nhau, phú nhị đại nước Mỹ theo tiếng đi tới, một bộ dáng không tình nguyện đứng bên cạnh cậu, hướng Hạ Hoài Chương kêu một tiếng "Cậu"
Kỷ Xuyên trợn mắt lên, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, kinh ngạc nói: "Hạ Đình"
Tên thiếu niên gọi Hạ Đình kia hừ lạnh một tiếng liếc mắt trừng cậu, ánh mắt kia phảng phất tựa băng lạnh, một mặt cao quý lãnh diễm quét qua mặt Kỷ Xuyên.
"..."
Quả nhiên, như vậy nhìn rất quen mắt, sau khi trưởng thành tướng mạo thật khác, bản tính đáng ghét thì trước sau như một, nguyên lai y là họ hàng ở Mỹ? còn tưởng y ở Nhật Bản đâu?
Kỷ Xuyên tâm tư hoảng hốt rơi vào trong trí nhớ, nơi này không phải địa phương tốt thích hợp để ôn chuyện. Phó hiệu trưởng Trương khoát tay áo một cái, gọi những người không liên quan tản đi. Thái Chí Thành muốn nói lại thôi liếc nhìn Kỷ Xuyên, Kỷ Xuyên đối với gã làm cái thủ thế, ra hiệu sẽ nói sau.
Lâm Đóa cũng đi, ở đây chỉ lưu lại mấy người bọn cậu. Sau đó Hạ Hoài Chương cùng phó hiệu trưởng Trương khách sáo vài câu, nói cám ơn, liền nói lời từ biệt, sau đó kết thúc dẫn bọn họ đi ra hướng ngoài trường, vừa đi vừa nói: "Ngày hôm nay ba đến làm thủ tục cho Hạ Đình, mới vừa xong xuôi, nhiều năm như vậy, các con còn nhận thức?"
"Không quen biết" hai người cơ hồ trăm miệng một lời.
Hạ Hoài Chương nhíu mày lại, nắm tay Kỷ Xuyên, nghiêng đầu nhìn Hạ Đình liếc mắt một cái: "Không quen biết? Trước khi về nước không phải còn gọi điện hỏi thăm? Hỏi Kỷ Xuyên có phải học ở A đại"
"Tùy tiện hỏi một chút mà thôi" nghênh đón ánh mắt Kỷ Xuyên, một mặt Hạ Đình rất không cao hứng tựa như người khác nợ hắn hai triệu, phát hiện y cùng với hồi bé bất đồng, tuy rằng dáng dấp mười mấy năm trước của y cậu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng Kỷ Xuyên có thể xác định, cũng không giống bây giờ.
Hạ Đình hiện tại có mấy phần giống Hạ Hoài Chương, quả nhiên có quan hệ máu mủ không thể không giống nhau. Y là con trai của Hạ Linh Chi chị Hạ Hoài Chương, Kỷ Xuyên không nhớ rõ Hạ Linh Chi hình dáng ra sao, theo quan hệ lô gich, chắc là cũng giống Hạ Hoài Chương đi.
Đôi mắt liếc trên mặt Hạ Đình một vòng, nhìn thấy địa phương mình đánh có điểm bầm tím, Kỷ Xuyên mới nhớ tới tay mình còn bị thương, cậu cúi đầu nhìn, ngón tay còn đang chảy máu, không ngừng được. Cậu lôi kéo ống tay áo Hạ Hoài Chương, giọng điệu không tự chủ dẫn theo mấy phần làm nũng và oán giận: "Ba ba"
"Hả?" Hạ Hoài Chương theo ánh mắt cậu nhìn lại, mi phong căng thẳng, "Đây là hai đứa đánh nhau? Hạ Đình chuyện gì xảy ra? Cậu gọi con về nước là để cho con đánh con trai của cậu?"
"..." Kỷ Xuyên có điểm lúng túng, cậu cho là Hạ Đình sẽ nói "Là Kỷ Xuyên đánh con, cậu xem mặt của con", nếu y quả thật nói như vậy, cậu sẽ tố giác y sự tích quang vinh y bắt nạt bạn học nữ. Đáng tiếc Hạ Đình không nói gì, chỉ một bộ dáng im lặng.
Hạ Hoài Chương hiển nhiên biết rõ cháu ngoại mình, không muốn nhiều lời, chỉ nói với Kỷ Xuyên: "Trước tiên mang bọn con đi bệnh viện, xử lý một chút".
Không nghĩ tới, nơi này còn có sự cố cần xử lý, mặt Hạ Đình dễ nói, thoa chút thuốc là được. Kỷ Xuyên tay bị nặng hơn, đầu ngón tay gãy hai cái xương.
Kỷ Xuyên có điểm mơ màng, vốn là rất đau, có thể là sau khi bác sĩ nói xong cậu cảm giác so với vừa nãy còn đau hơn, vết thương được xử lý bằng thuốc tê, sau khi xong liền băng bó, bao phình một cục, không co duỗi được.
Bác sĩ nói: "Tay thương tổn, sinh hoạt hàng ngày không tiện, cẩn thận một chút, gọi người nhà hỗ trợ, thời điểm tắm rửa chú ý đừng để dính nước. Không nghiêm trọng lắm, rất nhanh sẽ lành"
Kỷ Xuyên nói cảm ơn, sau khi rời bệnh viện trong đầu không ngừng nhớ lại lời bác sĩ nói, nghĩ đến thời điểm cậu tắm rửa, hoảng hốt một chút, theo bản năng liếc mắt nhìn Hạ Hoài Chương, quên mất căng thẳng cùng lúng túng.
Cậu không khỏi cảm khái chính mình sao lại xui xẻo như vậy. Đều là lỗi của Hạ Đình ngu ngốc kia, y không ở nước ngoài cố gắng đi, về nước làm gì?
Về nước làm gì...
Kỷ Xuyên đột nhiên nhớ tới Hạ Hoài Chương mới vừa nói: "Cậu gọi con về nước để con đánh con trai cậu?" nguyên lai là ba cậu gọi Hạ Đình về nước sao? Kỷ Xuyên tâm lý tê tê, bỗng nhiên có một cỗ cảm giác không nói thành lời, nói chung cũng không phải vui vẻ.
Danh sách chương