Buổi chiều có tiết học, Kỷ Xuyên xin nghĩ, trở về nhà cùng Hạ Hoài Chương và Hạ Đình. Ngay lúc nãy, từ bệnh viện đi ra trên đường về nhà cậu nghe được một tin dữ…từ hôm nay trở đi, Hạ Đình sẽ ở nhà cậu.
Đây là sự thật, không sai chút nào, đây quả là tin dữ, tâm lý Kỷ Xuyên khó chịu muốn chết, rất muốn đối Hạ Hoài Chương hô to một câu: “Con không đồng ý”.
Thế nhưng không được.
Kỳ thực lúc mười ba năm trước, năm Kỷ Xuyên sáu tuổi, y đã từng ở nhờ nhà cậu một đoạn thời gian. Nghe đâu, bởi vì lúc đó Hạ Linh Chi cường thế cùng vị trượng phu ẫn nhẫn nhu nhược kia không vượt qua nỗi, hai người nháo đến ly hôn, cả ngày cãi lộn, đập đồ vật, không ai quản tiểu Hạ Đình, đành phải nhờ cậu y Hạ Hoài Chương đến quản.
Năm đó, Hạ Hoài Chương đang ở giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, thời điểm rất bận rộn, bận đến thường thường không trở về nhà, vừa vặn Kỷ Xuyên lúc đó lại sinh bệnh, không phải bệnh nặng, nhưng không ngừng ốm vặt, hai ba ngày đầu cảm mạo phải tiêm thuốc về sau thấy kim tiêm đều rơi nước mắt, khóc lóc đòi ba ba, muốn ba ba trở về với cậu.
Hạ Hoài Chương đau lòng vô cùng, chỉ cần ở trong thành phố, dù không ăn cơm cũng phải dành thời gian về nhà bồi Kỷ Xuyên một hồi. Sau khi Kỷ Xuyên khỏi bệnh rồi, tật xấu dính người vẫn không bỏ, như một đuôi nhỏ cả ngày đi theo ba ba, Hạ Hoài Chương vừa ra khỏi cửa, cậu liền hỏi đi nơi nào, có thể dẫn cậu theo không.
Ngày ấy, Hạ Hoài Chương nhận được điện thoại của chị Hạ Linh Chi gọi tới khóc lóc, kể lể, bởi vì cha mẹ cãi nhau, bầu không khí trong nhà ác liệt, tiểu Hạ Đình bỏ nhà đi, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Hạ Hoài Chương đành phải phái người đi tìm, chính mình cũng tự mình đi. Thời điểm hắn ra cửa, Kỷ Xuyên từ trên ghế sa lông nhảy xuống, tranh thủ thời gian mang theo mũ, khăn quàng cổ, găng tay, vỗ vỗ áo khoác lông bù xù trên người mình nói: “Ba ba, con chuẩn bị xong, chúng ta lên đường đi”.
Hạ Hoài Chương hết cách rồi, đành phải ôm theo cái đuôi nhỏ vào trong xe.
Kỷ Xuyên mơ hồ nhớ tới, đó là một buổi trưa mùa đông, bọn họ tìm Hạ Đình rất lâu, mặt trời đều sắp xuống núi, đi rất nhiều địa phương Hạ Đình có thể xuất hiên, gần tối mới phát hiện y lại trốn ở một góc trong trường học.
Là Kỷ Xuyên phát hiện đầu tiên.
Trường tiểu học kia có một cái cầu thang trượt rất to ở bên ngoài, thang trượt có tạo hình phim hoạt hình, phía dưới có một cái động bằng plastic cao bằng nửa người, đặc biệt nhỏ, hơn nữa còn bị chặn lại, rất khó phát hiện. Thời điểm Kỷ Xuyên được Hạ Hoài Chương dẫn tới, lỗ tai cậu dựng đứng, nghe thấy bên kia có tiếng động, liền bỏ ra tay Hạ Hoài Chương thịch thịch chạy tới.
Cậu nhìn thấy “sơn động”, lá gan rất lớn chui vào trong, bên trong không gian nhỏ hẹp, trời lại sắp tối, tia sáng tối tăm đến cơ hồ không nhìn thấy, cậu đi tới phía trước một bước, liền đụng phải trên người một người.
Kỷ Xuyên giật nảy cả mình, quay đầu lại gọi: “Ba ba, nơi này có một đứa nhỏ!”.
Lúc đó Hạ Đình đã đông cứng, co thành một đoàn run lẩy bẩy, tựa hồ còn cảm mạo, thình thoảng còn tằng hắng một cái. Y mới bảy tuổi, sau khi lớn lên đã hiện ra khí tức cao quý lãnh diễm, y không hài lòng mà liếc mắt trừng Kỷ Xuyên một cái, khàn cổ họng nói: “Cậu mới con nít”
Kỷ Xuyên: “…”
Sau đó, Hạ Đình bị Kỷ Xuyên từ trong động kéo ra, Hạ Hoài Chương dẫn bọn họ về nhà. Hạ Linh Chi vốn muốn đem con mình về nhà, mà không biết tại sao, Kỷ Xuyên cảm thấy, nàng có chút sợ Hạ Hoài Chương, tất cả đều nghe theo an bài của Hạ Hoài Chương, bảo nàng phải đem việc ly hôn xử lý tốt rồi tính sau, nàng liền đồng ý.
Sau đó Hạ Đình ở nhà Kỷ Xuyên hai tháng, hai tháng dài dằng dặc, Kỷ Xuyên một ngày đều không cao hứng.
Có thể là do có liên hệ đến IQ cao trời sinh, Hạ Đình là một đứa nhỏ phi thường đặc biệt, đặc biệt thông minh, cũng đặc biệt khó ưa. Y luôn cố ý cùng Kỷ Xuyên so đo, bất luận là đồ dùng hằng ngày, quần áo hay máy chơi game cũng vậy, thời điểm Hạ Hoài Chương hỏi y thích cái gì, y liền chỉ vào Kỷ Xuyên mà nói: “Muốn giống như nó”.
Cho nên bọn họ luôn cõng cặp sách giống nhau như đúc, ăn mặc đi học giống nhau như đúc, so về vóc dáng, y còn lớn hơn Kỷ Xuyên một tuổi, hất cằm lên, đôi mắt từ trên xuống liếc nhìn Kỷ Xuyên, ngạo mạn mà nói: “Cậu sao lại nhỏ như vậy? Đứa con nít, vừa nhỏ vừa nát, thằng nhỏ ngốc”.
Kỷ Xuyên bị tức chết rồi, về nhà ôm cổ Hạ Hoài Chương cáo trạng: “Ba ba, ba đuổi y đi, con không cùng y chơi đâu”
Hạ Hoài Chương hỏi: “Làm sao vậy?”
Kỷ Xuyên nói: “Y mắng con”
Hạ Hoài Chương nói cẩn thận: “Ba biết rồi, ba liền giúp con mắng nó”
Kỷ Xuyên thật cao hứng, ba ba quả nhiên là hướng về cậu. Vì vậy, lúc Hạ Hoài Chương đi tìm Hạ Đình nói chuyện, cậu liền lặng lẽ trốn ở sau cửa nghe trộm, làm người thất vọng chính là, Hạ Đình không chịu đòn, cũng không bị mắng, ba cậu ngữ khí rất tốt mà hống Hạ Đình, bảo Hạ Đình nhường “em trai” hảo hảo ở chung, không được cãi nhau, giọng điệu dỗ Hạ Đình. Kỷ Xuyên nghĩ thầm, cũng không phải là con gái, khó nghe muốn chết.
Trọng điểm là tại sao ba cậu lại gạt cậu, dỗ cậu nói sẽ giáo huấn y, nguyên lai lại âm thầm đối xử với Hạ Đình tốt như vậy.
Kỷ Xuyên cảm thấy được chính mình bị lừa gạt, tức giận trở về khóc lớn một hồi, càng khóc càng thương tâm, cậu cho là ba ba thay đổi, sẽ không bao giờ như trước đây chỉ đối tốt với một mình cậu.
Cũng chính vì như thế cậu càng ghét Hạ Đình hơn, bản thân không tự giác cố tình hướng Hạ Đình ngay dưới mắt mỗi ngày thu thập y, những câu nói kia tự nhiên cũng rất chán ghét, ngoại trừ đem hai chứ chán ghét càng thể hiện, không có cách khác.
Cho nên đợi đến hai tháng sau, Hạ Linh Chi rốt cuộc ly hôn, một ngày kia muốn mang Hạ Đình đi nước ngoài, Kỷ Xuyên đặc biệt cao hứng.
Trước khi chia tay, Hạ Đình hỏi cậu: “Tôi đi Nhật Bản đó, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi sao?”
Một cậu “Không thể” của cậu, bọn họ mười ba năm không liên lạc qua.
Kỷ Xuyên đối với cái này không để tâm, trên thực tế nếu như không phải hiện tại gặp được, cậu hẳn là đã đem Hạ Đình người này quên sạch sẽ. Bây giờ hận cũ vừa tiêu, lại thêm một cái hận mới, Hạ Đình về nước làm gì? Kỷ Xuyên hoàn toàn có thể tưởng tượng các loại không vui sau đó, những ngày tháng này không có cách nào đi qua.
Cậu sau khi về nhà, liền đem mình tiến vào phòng khóa cửa lại, yên lặng mà cùng Hỗn Cầu chơi một chút, Hạ Hoài Chương và Hạ Đình ở dưới lầu nói cái gì, một câu cậu cũng không muốn nghe. Nhanh đến thời gian bữa tối, Kỷ Xuyên gọi điện thoại cho Tôn Triệt, nói mình bị gãy xương, cần được an ủi.
Tôn Triệt sợ hết hồn: “Làm sao? Ở bệnh viện nào? Tôi đi thăm cậu"
Kỷ Xuyên nói: “Không cần. đã xuất viện, cậu mời tôi ăn bữa cơm là được”
Tôn Triệt vừa nghe liền biết không nghiêm trọng, sảng khoái đáp ứng, hẹn một nhà hàng. Thời điểm ra cửa Kỷ Xuyên không thể không đi xuống lầu, Hạ Hoài Chương ngồi ở phòng khách dưới lầu, vị mới tới trong nhà kia thì không biết tung tích.
Kỷ Xuyên đi tới, mím mím môi, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ba ba, con ra ngoài gặp bạn một chuyến, không ăn cơm ở nhà”
Hạ Hoài Chương hỏi: “Bạn nào?”
“Tôn Triệt”
“Về sớm một chút”. Hạ Hoài Chương ngồi trên ghế sa lông, áo vét đã cởi ra, trên người chỉ có một cái áo sơ mi, thể hiện rõ ràng vóc người của hắn, thời điểm đưa tay cầm đồ vật phác họa ra đường nét bắp thịt nhô ra trên cánh tay, mà trang phục chính trang đã ẩn chứa đi cỗ sức lực tiềm tàng không muốn mọi người biết, cảm giác mạnh mẽ, mà cậu đã biết qua?
“…” Kỷ Xuyên lại nghĩ tới những hình ảnh không nên, bên tai nóng lên, vội vã cúi đầu, nhẹ giọng nói câu “Dạ” rồi vội vã ra cửa.
Hơn hai mươi phút sau, đến địa điểm đã ước hẹn cẩn thận với Tôn Triệt. Bởi vì Kỷ Xuyên “bị thương tàn phế”, thời điểm gọi món Tôn Triệt kêu một phần canh xương hầm, hỏi cậu: “Tôi săn sóc không?”
Kỷ Xuyên không tâm tình đáp, ủ rũ mà nói: “Tôn ca, tôi e sợ sẽ phiền não như cậu”
Hai mắt Tôn Triệt bốc lên lửa nhiều chuyện: “Không thể nào? Ba cậu cũng mang về một đứa con riêng?”
“…” Kỷ Xuyên bĩu môi, “Không phải con riêng, là cháu ngoại trai, Hạ Đình, cậu biết Hạ Đình không? Chắc là cậu không biết, chính là…”
“Tôi biết, mẹ y cùng mẹ tôi là bạn thân, nguyên lại thân thích kia là y a~”. Tôn Triệt nói: “Cậu làm sao vậy? Không phải chỉ là cháu ngoại thôi sao, cũng không phải con trai của ba cậu”
“Cũng không phải con trai của ba cậu a”
Câu này có ý nghĩa khác, Kỷ Xuyên ý thức được không đúng, giải thích nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút…buồn bực”.
Tôn Triệt gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, Kỷ Xuyên nói tới là cảm thấy chính mình đối Hạ Hoài Chương, khả năng không coi Hạ Đình là thân thích? Đây là có ý gì?
Câu nói như thế này không có cách nào nói trắng ra, Tôn Triệt nghĩ tới trước đây, đám bạn bè của bọn họ thảo luận qua chuyện của Kỷ Xuyên…Hạ Hoài Chương sẽ để Kỷ Xuyên làm người thừa kế sao? Cha con bọn họ tình thâm, nhìn qua nhất định có thể, cùng không ai biết Hạ Hoài Chương có thể đem về một đứa con ruột hay không? Chuyện kế thừa gia nghiệp này, lấy bản thân mình suy nghĩ một chút, ai nguyện ý giao cho một người ngoài không có quan hệ máu mủ với mình đâu? Đây không phải làm cho gia nghiệp sa sút.
Tôn Triệt ho khan một tiếng, an ủi: “Cậu chớ suy nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên đi, Hạ Đình dù sau cũng họ Hạ, y vì sao theo họ mẹ cậu còn không rõ? Hạ gia bọn họ còn một hậu bối, cậu không cần thiết cùng hắn tranh, ngược lại chú Hạ đối tốt với cậu, sẽ không bạc đãi cậu”.
“…” Kỷ Xuyên nghe vậy sững sờ, “Tôi không phải nói cái này…”
Tôn Triệt có điểm lúng túng: “A? Vậy ý cậu là gì?”
“…”
Kỷ Xuyên không nói ra lời.
Cậu không cao hứng vốn là bởi vì trong nhà đột nhiên xuất hiện “người thứ ba”, tình yêu của ba cậu sẽ dành cho một người trọng yếu khác, bởi vậy cậu cảm thấy khó chịu nói không nên lời. Lời này khó có thể nói vào trong lỗ tai Tôn Triệt, cậu thậm chí đột nhiên có loại cảm giác thức tỉnh, nguyên lai người ngoài dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu sao? Còn Hạ Hoài Chương?
Trong lòng Hạ Hoài Chương có một người thân, rõ ràng cậu không hề cân nhắc theo góc độ của hắn.
Kỷ Xuyên đột nhiên nhớ tới hôm qua, Hạ Hoài Chương chính thức tìm cậu tán gẫu, hỏi cậu sau này muốn làm cái gì, muốn làm ngành nghề gì…này là ám chỉ đúng không? Ám chỉ cậu cần phải chính mình tìm việc làm, cho nên mới gọi Hạ Đình về nước, bởi vì phải đem Hạ Đình ở bên người, xem như người thừa kế mà bồi dưỡng?
Tựa hồ giải thích được.
Tim Kỷ Xuyên đột nhiên khẩn trương, có điểm thở không nổi. Cậu không coi trọng cái gì gia nghiệp hay không, Hạ Hoài Chương đã làm như vậy rồi, hiển nhiên tâm lý của cậu cũng không phải là thứ trọng yếu nhất, vô luận là quan hệ bọn cậu thật tốt, hắn vẫn không đối xử cậu như con trai ruột, một giọt máu đào hơn ao nước lã, thật sự là một giọt máu đào hơn ao nước lã?
…Sẽ không.
Tình cảm bọn họ nhiều năm như vậy, trong tâm lý ba cậu, cậu là người quan trọng nhất chứ còn có thể là ai? Làm sao có khả năng không phải là cậu?
Theo cái nhìn của Tôn Triệt, Kỷ Xuyên cúi đầu khuấy khuấy thìa canh, uống một hớp mà không biết mùi vị gì.
Đây là sự thật, không sai chút nào, đây quả là tin dữ, tâm lý Kỷ Xuyên khó chịu muốn chết, rất muốn đối Hạ Hoài Chương hô to một câu: “Con không đồng ý”.
Thế nhưng không được.
Kỳ thực lúc mười ba năm trước, năm Kỷ Xuyên sáu tuổi, y đã từng ở nhờ nhà cậu một đoạn thời gian. Nghe đâu, bởi vì lúc đó Hạ Linh Chi cường thế cùng vị trượng phu ẫn nhẫn nhu nhược kia không vượt qua nỗi, hai người nháo đến ly hôn, cả ngày cãi lộn, đập đồ vật, không ai quản tiểu Hạ Đình, đành phải nhờ cậu y Hạ Hoài Chương đến quản.
Năm đó, Hạ Hoài Chương đang ở giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, thời điểm rất bận rộn, bận đến thường thường không trở về nhà, vừa vặn Kỷ Xuyên lúc đó lại sinh bệnh, không phải bệnh nặng, nhưng không ngừng ốm vặt, hai ba ngày đầu cảm mạo phải tiêm thuốc về sau thấy kim tiêm đều rơi nước mắt, khóc lóc đòi ba ba, muốn ba ba trở về với cậu.
Hạ Hoài Chương đau lòng vô cùng, chỉ cần ở trong thành phố, dù không ăn cơm cũng phải dành thời gian về nhà bồi Kỷ Xuyên một hồi. Sau khi Kỷ Xuyên khỏi bệnh rồi, tật xấu dính người vẫn không bỏ, như một đuôi nhỏ cả ngày đi theo ba ba, Hạ Hoài Chương vừa ra khỏi cửa, cậu liền hỏi đi nơi nào, có thể dẫn cậu theo không.
Ngày ấy, Hạ Hoài Chương nhận được điện thoại của chị Hạ Linh Chi gọi tới khóc lóc, kể lể, bởi vì cha mẹ cãi nhau, bầu không khí trong nhà ác liệt, tiểu Hạ Đình bỏ nhà đi, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Hạ Hoài Chương đành phải phái người đi tìm, chính mình cũng tự mình đi. Thời điểm hắn ra cửa, Kỷ Xuyên từ trên ghế sa lông nhảy xuống, tranh thủ thời gian mang theo mũ, khăn quàng cổ, găng tay, vỗ vỗ áo khoác lông bù xù trên người mình nói: “Ba ba, con chuẩn bị xong, chúng ta lên đường đi”.
Hạ Hoài Chương hết cách rồi, đành phải ôm theo cái đuôi nhỏ vào trong xe.
Kỷ Xuyên mơ hồ nhớ tới, đó là một buổi trưa mùa đông, bọn họ tìm Hạ Đình rất lâu, mặt trời đều sắp xuống núi, đi rất nhiều địa phương Hạ Đình có thể xuất hiên, gần tối mới phát hiện y lại trốn ở một góc trong trường học.
Là Kỷ Xuyên phát hiện đầu tiên.
Trường tiểu học kia có một cái cầu thang trượt rất to ở bên ngoài, thang trượt có tạo hình phim hoạt hình, phía dưới có một cái động bằng plastic cao bằng nửa người, đặc biệt nhỏ, hơn nữa còn bị chặn lại, rất khó phát hiện. Thời điểm Kỷ Xuyên được Hạ Hoài Chương dẫn tới, lỗ tai cậu dựng đứng, nghe thấy bên kia có tiếng động, liền bỏ ra tay Hạ Hoài Chương thịch thịch chạy tới.
Cậu nhìn thấy “sơn động”, lá gan rất lớn chui vào trong, bên trong không gian nhỏ hẹp, trời lại sắp tối, tia sáng tối tăm đến cơ hồ không nhìn thấy, cậu đi tới phía trước một bước, liền đụng phải trên người một người.
Kỷ Xuyên giật nảy cả mình, quay đầu lại gọi: “Ba ba, nơi này có một đứa nhỏ!”.
Lúc đó Hạ Đình đã đông cứng, co thành một đoàn run lẩy bẩy, tựa hồ còn cảm mạo, thình thoảng còn tằng hắng một cái. Y mới bảy tuổi, sau khi lớn lên đã hiện ra khí tức cao quý lãnh diễm, y không hài lòng mà liếc mắt trừng Kỷ Xuyên một cái, khàn cổ họng nói: “Cậu mới con nít”
Kỷ Xuyên: “…”
Sau đó, Hạ Đình bị Kỷ Xuyên từ trong động kéo ra, Hạ Hoài Chương dẫn bọn họ về nhà. Hạ Linh Chi vốn muốn đem con mình về nhà, mà không biết tại sao, Kỷ Xuyên cảm thấy, nàng có chút sợ Hạ Hoài Chương, tất cả đều nghe theo an bài của Hạ Hoài Chương, bảo nàng phải đem việc ly hôn xử lý tốt rồi tính sau, nàng liền đồng ý.
Sau đó Hạ Đình ở nhà Kỷ Xuyên hai tháng, hai tháng dài dằng dặc, Kỷ Xuyên một ngày đều không cao hứng.
Có thể là do có liên hệ đến IQ cao trời sinh, Hạ Đình là một đứa nhỏ phi thường đặc biệt, đặc biệt thông minh, cũng đặc biệt khó ưa. Y luôn cố ý cùng Kỷ Xuyên so đo, bất luận là đồ dùng hằng ngày, quần áo hay máy chơi game cũng vậy, thời điểm Hạ Hoài Chương hỏi y thích cái gì, y liền chỉ vào Kỷ Xuyên mà nói: “Muốn giống như nó”.
Cho nên bọn họ luôn cõng cặp sách giống nhau như đúc, ăn mặc đi học giống nhau như đúc, so về vóc dáng, y còn lớn hơn Kỷ Xuyên một tuổi, hất cằm lên, đôi mắt từ trên xuống liếc nhìn Kỷ Xuyên, ngạo mạn mà nói: “Cậu sao lại nhỏ như vậy? Đứa con nít, vừa nhỏ vừa nát, thằng nhỏ ngốc”.
Kỷ Xuyên bị tức chết rồi, về nhà ôm cổ Hạ Hoài Chương cáo trạng: “Ba ba, ba đuổi y đi, con không cùng y chơi đâu”
Hạ Hoài Chương hỏi: “Làm sao vậy?”
Kỷ Xuyên nói: “Y mắng con”
Hạ Hoài Chương nói cẩn thận: “Ba biết rồi, ba liền giúp con mắng nó”
Kỷ Xuyên thật cao hứng, ba ba quả nhiên là hướng về cậu. Vì vậy, lúc Hạ Hoài Chương đi tìm Hạ Đình nói chuyện, cậu liền lặng lẽ trốn ở sau cửa nghe trộm, làm người thất vọng chính là, Hạ Đình không chịu đòn, cũng không bị mắng, ba cậu ngữ khí rất tốt mà hống Hạ Đình, bảo Hạ Đình nhường “em trai” hảo hảo ở chung, không được cãi nhau, giọng điệu dỗ Hạ Đình. Kỷ Xuyên nghĩ thầm, cũng không phải là con gái, khó nghe muốn chết.
Trọng điểm là tại sao ba cậu lại gạt cậu, dỗ cậu nói sẽ giáo huấn y, nguyên lai lại âm thầm đối xử với Hạ Đình tốt như vậy.
Kỷ Xuyên cảm thấy được chính mình bị lừa gạt, tức giận trở về khóc lớn một hồi, càng khóc càng thương tâm, cậu cho là ba ba thay đổi, sẽ không bao giờ như trước đây chỉ đối tốt với một mình cậu.
Cũng chính vì như thế cậu càng ghét Hạ Đình hơn, bản thân không tự giác cố tình hướng Hạ Đình ngay dưới mắt mỗi ngày thu thập y, những câu nói kia tự nhiên cũng rất chán ghét, ngoại trừ đem hai chứ chán ghét càng thể hiện, không có cách khác.
Cho nên đợi đến hai tháng sau, Hạ Linh Chi rốt cuộc ly hôn, một ngày kia muốn mang Hạ Đình đi nước ngoài, Kỷ Xuyên đặc biệt cao hứng.
Trước khi chia tay, Hạ Đình hỏi cậu: “Tôi đi Nhật Bản đó, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi sao?”
Một cậu “Không thể” của cậu, bọn họ mười ba năm không liên lạc qua.
Kỷ Xuyên đối với cái này không để tâm, trên thực tế nếu như không phải hiện tại gặp được, cậu hẳn là đã đem Hạ Đình người này quên sạch sẽ. Bây giờ hận cũ vừa tiêu, lại thêm một cái hận mới, Hạ Đình về nước làm gì? Kỷ Xuyên hoàn toàn có thể tưởng tượng các loại không vui sau đó, những ngày tháng này không có cách nào đi qua.
Cậu sau khi về nhà, liền đem mình tiến vào phòng khóa cửa lại, yên lặng mà cùng Hỗn Cầu chơi một chút, Hạ Hoài Chương và Hạ Đình ở dưới lầu nói cái gì, một câu cậu cũng không muốn nghe. Nhanh đến thời gian bữa tối, Kỷ Xuyên gọi điện thoại cho Tôn Triệt, nói mình bị gãy xương, cần được an ủi.
Tôn Triệt sợ hết hồn: “Làm sao? Ở bệnh viện nào? Tôi đi thăm cậu"
Kỷ Xuyên nói: “Không cần. đã xuất viện, cậu mời tôi ăn bữa cơm là được”
Tôn Triệt vừa nghe liền biết không nghiêm trọng, sảng khoái đáp ứng, hẹn một nhà hàng. Thời điểm ra cửa Kỷ Xuyên không thể không đi xuống lầu, Hạ Hoài Chương ngồi ở phòng khách dưới lầu, vị mới tới trong nhà kia thì không biết tung tích.
Kỷ Xuyên đi tới, mím mím môi, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ba ba, con ra ngoài gặp bạn một chuyến, không ăn cơm ở nhà”
Hạ Hoài Chương hỏi: “Bạn nào?”
“Tôn Triệt”
“Về sớm một chút”. Hạ Hoài Chương ngồi trên ghế sa lông, áo vét đã cởi ra, trên người chỉ có một cái áo sơ mi, thể hiện rõ ràng vóc người của hắn, thời điểm đưa tay cầm đồ vật phác họa ra đường nét bắp thịt nhô ra trên cánh tay, mà trang phục chính trang đã ẩn chứa đi cỗ sức lực tiềm tàng không muốn mọi người biết, cảm giác mạnh mẽ, mà cậu đã biết qua?
“…” Kỷ Xuyên lại nghĩ tới những hình ảnh không nên, bên tai nóng lên, vội vã cúi đầu, nhẹ giọng nói câu “Dạ” rồi vội vã ra cửa.
Hơn hai mươi phút sau, đến địa điểm đã ước hẹn cẩn thận với Tôn Triệt. Bởi vì Kỷ Xuyên “bị thương tàn phế”, thời điểm gọi món Tôn Triệt kêu một phần canh xương hầm, hỏi cậu: “Tôi săn sóc không?”
Kỷ Xuyên không tâm tình đáp, ủ rũ mà nói: “Tôn ca, tôi e sợ sẽ phiền não như cậu”
Hai mắt Tôn Triệt bốc lên lửa nhiều chuyện: “Không thể nào? Ba cậu cũng mang về một đứa con riêng?”
“…” Kỷ Xuyên bĩu môi, “Không phải con riêng, là cháu ngoại trai, Hạ Đình, cậu biết Hạ Đình không? Chắc là cậu không biết, chính là…”
“Tôi biết, mẹ y cùng mẹ tôi là bạn thân, nguyên lại thân thích kia là y a~”. Tôn Triệt nói: “Cậu làm sao vậy? Không phải chỉ là cháu ngoại thôi sao, cũng không phải con trai của ba cậu”
“Cũng không phải con trai của ba cậu a”
Câu này có ý nghĩa khác, Kỷ Xuyên ý thức được không đúng, giải thích nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút…buồn bực”.
Tôn Triệt gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, Kỷ Xuyên nói tới là cảm thấy chính mình đối Hạ Hoài Chương, khả năng không coi Hạ Đình là thân thích? Đây là có ý gì?
Câu nói như thế này không có cách nào nói trắng ra, Tôn Triệt nghĩ tới trước đây, đám bạn bè của bọn họ thảo luận qua chuyện của Kỷ Xuyên…Hạ Hoài Chương sẽ để Kỷ Xuyên làm người thừa kế sao? Cha con bọn họ tình thâm, nhìn qua nhất định có thể, cùng không ai biết Hạ Hoài Chương có thể đem về một đứa con ruột hay không? Chuyện kế thừa gia nghiệp này, lấy bản thân mình suy nghĩ một chút, ai nguyện ý giao cho một người ngoài không có quan hệ máu mủ với mình đâu? Đây không phải làm cho gia nghiệp sa sút.
Tôn Triệt ho khan một tiếng, an ủi: “Cậu chớ suy nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên đi, Hạ Đình dù sau cũng họ Hạ, y vì sao theo họ mẹ cậu còn không rõ? Hạ gia bọn họ còn một hậu bối, cậu không cần thiết cùng hắn tranh, ngược lại chú Hạ đối tốt với cậu, sẽ không bạc đãi cậu”.
“…” Kỷ Xuyên nghe vậy sững sờ, “Tôi không phải nói cái này…”
Tôn Triệt có điểm lúng túng: “A? Vậy ý cậu là gì?”
“…”
Kỷ Xuyên không nói ra lời.
Cậu không cao hứng vốn là bởi vì trong nhà đột nhiên xuất hiện “người thứ ba”, tình yêu của ba cậu sẽ dành cho một người trọng yếu khác, bởi vậy cậu cảm thấy khó chịu nói không nên lời. Lời này khó có thể nói vào trong lỗ tai Tôn Triệt, cậu thậm chí đột nhiên có loại cảm giác thức tỉnh, nguyên lai người ngoài dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu sao? Còn Hạ Hoài Chương?
Trong lòng Hạ Hoài Chương có một người thân, rõ ràng cậu không hề cân nhắc theo góc độ của hắn.
Kỷ Xuyên đột nhiên nhớ tới hôm qua, Hạ Hoài Chương chính thức tìm cậu tán gẫu, hỏi cậu sau này muốn làm cái gì, muốn làm ngành nghề gì…này là ám chỉ đúng không? Ám chỉ cậu cần phải chính mình tìm việc làm, cho nên mới gọi Hạ Đình về nước, bởi vì phải đem Hạ Đình ở bên người, xem như người thừa kế mà bồi dưỡng?
Tựa hồ giải thích được.
Tim Kỷ Xuyên đột nhiên khẩn trương, có điểm thở không nổi. Cậu không coi trọng cái gì gia nghiệp hay không, Hạ Hoài Chương đã làm như vậy rồi, hiển nhiên tâm lý của cậu cũng không phải là thứ trọng yếu nhất, vô luận là quan hệ bọn cậu thật tốt, hắn vẫn không đối xử cậu như con trai ruột, một giọt máu đào hơn ao nước lã, thật sự là một giọt máu đào hơn ao nước lã?
…Sẽ không.
Tình cảm bọn họ nhiều năm như vậy, trong tâm lý ba cậu, cậu là người quan trọng nhất chứ còn có thể là ai? Làm sao có khả năng không phải là cậu?
Theo cái nhìn của Tôn Triệt, Kỷ Xuyên cúi đầu khuấy khuấy thìa canh, uống một hớp mà không biết mùi vị gì.
Danh sách chương