Sau khi trưởng thành…

Kỷ Xuyên nghĩ tới, thời điểm đi đá bóng cậu muốn làm ngôi sao bóng đá, thời điểm ca hát cậu muốn làm ca sĩ, một số thời điểm cậu cảm thấy mình có thể  làm nhà toán học vĩ đại…Những điều như vậy, ý nghĩ của cậu thật sự nhiều, thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ, tùy tiện ngẫm lại mà thôi không thể coi là một quy hoạch đáng tin trong cuộc sống.

Phải làm sao quy hoạch cuộc sống?

Kỷ Xuyên từ nhỏ liền biết cậu là người thừa kế của Hạ Hoài Chương, sủng ái của Hạ Hoài Chương cùng nịnh hót của người khác, cậu thuận theo tự nhiên mà tiếp thu lại loại quan niệm đó, cậu không cần cân nhắc sau này mình phải làm cái gì, tương lai đã sớm được an bài sẵn, chỉ cần để cho mình thêm ưu tú một chút, ưu tú giống như Ba ba cậu.

Sau đó, cậu sẽ cùng cô gái mình yêu kết hôn, đây chính là toàn bộ những gì cậu có thể nghĩ đến.

Nhưng như vậy cũng quá ấu trĩ đi? Đều không thuộc về lý tưởng của chính mình, Kỷ Xuyên không nói ra được. Hơn nữa trong tiềm thức cậu cũng không muốn tán gẫu đề tài này, lớn lên mang ý nghĩa phải độc lập, mang ý nghĩa thoát ly bậc cha chú che chở, chịu đựng mọi đau khổ, cậu chưa chuẩn bị tâm lý xa như vậy.

“Con không nghĩ tới”. Kỷ Xuyên ngửa đầu nhìn Hạ Hoài Chương, khoảng cách gần như thế, cậu có chút không thở nổi, nhỏ giọng nói, “Tại sao ba đột nhiên hỏi cái này, ba ba, người có ý kiến gì sao?”

Hạ Hoài Chương lắc lắc đầu: “Ý nghĩ của ba không quan trọng, con nghĩ thế nào? Con nghĩ trước một việc, có công việc nào con thích?”.

Hắn dùng tay đè lại bả vai Kỷ Xuyên, lòng bàn tay ấm áp chỉ cách một tầng quần áo cùng da dẻ dán chặt vào nhau, nhiệt độ kia có mấy phần không giống bình thường, Kỷ Xuyên rất không dễ chịu, theo bản năng lùi ra sau, thân thể rơi thật sâu vào bên trong ghế dựa, dịch ra tầm mắt nói: “Không, không có việc yêu thích…”

“Có người yêu thích?”

“A?”

“Con có hay không có người yêu?”

“…”

Người yêu? Kỷ Xuyên không hiểu rõ lắm tại sao lại chuyển đến đề tài này rồi, cậu suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Có”

“…Có?” trên vai đột nhiên căng thẳng, tiếng nói Hạ Hoài Chương nặng nề: “Con ở trường học nói chuyện yêu đương? Bảo bối?”

“Không, cô ấy không thích con, con theo đuổi nàng rất lâu, thế nhưng…” Kỷ Xuyên có điểm lúng túng, cưỡng ép nói sang chuyện khác, “Không nói chuyện này, còn Ba? Ba ba, người có thích người nào hay không, tại sao vẫn không kết hôn?”

Đây chính là do cậu hiếu kỳ.

Hạ Hoài Chương lại nói: “Không phải con không muốn Ba kết hôn sao, con nói không muốn mẹ kế”.

“Đó là do con còn bé không hiểu chuyện”. Kỷ Xuyên ngượng ngùng.

“Hiện tại đã hiểu chuyện? Vậy Ba cùng người khác kết hôn con không ngại”.

“…”

Kỷ Xuyên thử tưởng tượng một chút về tình cảm, giống như vẫn không thể tiếp thu, những năm gần đây cậu và Hạ Hoài Chương thủy chung đồng thời cùng sinh hoạt, nếu như giữa bọn họ đột nhiên xen vào một người thứ ba, cậu sẽ rất không quen, sẽ cảm thấy Ba ba bị người khác cướp đi.

Thế nhưng khi còn bé có thể cố tình gây sự, hiện tại không có đạo lý lại muốn Hạ Hoài Chương độc thân, sau khi cậu lớn rồi bọn họ sớm muộn cũng phải tách ra, cho dù không nỡ, không ai lại cùng Ba ba mình sống hết đời.

“Con không ngại a”. Kỷ Xuyên cúi đầu, càng cảm thấy càng “lớn lên” thật thảm, nan đề không dứt, một cái đều không giải quyết được.

Hạ Hoài Chương nghe vậy buông lỏng cậu ra, đứng thẳng người, không nói thêm một câu nào.

Một lát sau, hắn thân thiết xoa xoa đầu Kỷ Xuyên: “Đi thôi, ra ngoài xem cơm tối xong chưa?”

Buổi tối hôm đó, trời hạ xuống một trận mưa.

Kỷ Xuyên mở cửa sổ phòng ngủ, cậu dời cái ghế nằm lại gần bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, gọi cho Tôn Triệt một cú điện thoại.

“Thật phiền a~, cuộc sống sao lại thống khổ như vậy?"

“…” Tôn Triệt nghẹn một chút, “Thôi đi thiếu gia, cậu toàn thống khổ? Trên đường cái tùy tiện tìm một người đều thống khổ hơn cậu”.

Kỷ Xuyên hừ một tiếng: “Có đúng không? Xem ra nhân dân cả nước đều sinh sống trong nước sôi lửa bỏng”.

“Đúng rồi”. Tôn Triệt đột nhiên nói, “Gần đây nhà cậu có thân thích đến không?”

“Cái gì thân thích?” Kỷ Xuyên không hiểu ra sao

“Không có sao? Tôi nghe mẹ tôi nói, trong lúc vô tình đi ngang qua có nghe nói một câu, khả năng là nghe lầm đi”

Sau khi cắt đứt điện thoại, Kỷ Xuyên tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ngủ rất sớm. Khả năng bởi tâm tình ban ngày quá phong phú, nghĩ bậy nghĩ bạ quá nhiều, ban đêm cậu mơ một giấc mơ, mơ tới một chuyện thật lâu trước đây.

Khi đó cậu mới bảy, tám tuổi, là độ tuổi của một đứa con nít, nhưng cậu rất biết điều, không hề gây rắc rối. Mà Hoài Chương lúc đó bất đồng với hiện tại, cụ thể là khác nhau ở chỗ nào cậu không nói rõ được, trên thực tế chuyện vài năm trước đó Kỷ Xuyên cũng không còn nhớ rõ ràng, cậu quá nhỏ, nhìn thấy sự tình không thể lý giải, dù hiểu cũng không thể nhớ kỹ, cuối cùng chỉ lưu lại một ấn tượng mơ hồ.

Cậu nhớ tới Hạ Hoài Chương thường mặc trang phục màu đen, dù là âu phục hay áo khoác, trang phục đó khoác trên người hắn rất khốc, như vai nam chính trong phim. Hạ Hoài Chương còn không thích cười, chỉ một từ có thể hình dung là âm trầm, ánh mắt lạnh đến mức như thiết, thuộc hạ của hắn cùng người hầu trong nhà không ai không sợ hắn. Chỉ có Kỷ Xuyên không sợ, bởi vì Hạ Hoài Chương sẽ đổi khuôn mặt khác khi về nhà, mỗi lần hắn về nhà đều mua kẹo và đủ loại đồ ăn vặt cho cậu.

Cho nên tiểu Kỷ Xuyên được nuôi thành quen, mở mắt mỗi ngày đều chờ Ba ba về nhà, chờ sau khi về, chuyện thứ nhất là đi lục túi áo của Hạ Hoài Chương.

Thế nhưng không phải Hạ Hoài Chương mỗi ngày đều về nhà, có đêm hắn không về, hoặc là đêm hôm khuya khoắt mới trở về, khi đó Kỷ Xuyên đã dám ngủ một mình, cậu có một gian phòng nhỏ của chính mình, lúc đó Hạ Hoài Chương sẽ mang cả khí lạnh trên người đến tìm cậu, ngồi xổm ở bên giường, sờ sờ mặt của cậu, hỏi cậu ngày hôm này học có giỏi không, chính mình ở nhà có vui hay không…Chuyện này ngày qua ngày luôn diễn ra.

Có một lần, tiểu Kỷ Xuyên hỏi: “Ba tại sao về nhà muộn?”

Hạ Hoài Chương nói: “Bởi vì bận”

Tiểu Kỷ Xuyên không cao hứng: “Vậy Ba có thể không bận rộn nữa không, hôm nay con trồng trong sân một mảnh hoa, con muốn ba giúp, ba lại không ở nhà, con mệt mỏi a~”

“Trồng hoa làm gì?”

“Tặng cho ba nha”

“…”

“Ba muốn tổ chức sinh nhật nha”

“…”

Hạ Hoài Chương không lên tiếng, cúi đầu hôn một cái lên mặt Kỷ Xuyên.

Đáng tiếc, sau đó hoa kia không nở hoa, chủng loại là gì Kỷ Xuyên cũng không thể xác định, chỉ biết hoa của cậu bị cậu làm chết rồi, cậu nằm úp sấp ở trên ghế sa lông khóc lớn, dì bảo mẫu cũng không làm sao dỗ được cậu.

Cuối cùng là do Hạ Hoài Chương mua hơn trăm cây hoa hồng từ bên ngoài về, trồng từng cây từng cây vào đất, vì cậu mà trồng xuống một mảnh vườn nhỏ hoa hồng.

Hoa hồng đó đặc biệt đẹp đẽ hơn so với bất kỳ địa phương nào.

Đặc biệt ở trong mơ, Kỷ Xuyên vì ký ức của chúng nó tạo thêm một tầng kính vàng chói lọi, rốt cuộc trên thế giới này không có đồ vật nào đẹp hơn nó nữa.



Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, đã rất lâu Kỷ Xuyên không nhớ đến chuyện này, không biết tại sao ngày hôm nay, trong mơ lại nhớ lại chuyện đó. Cậu bi ai mà nghĩ, không lẽ sắp có chuyện xấu phát sinh sao? Nghe nói mơ thấy giấc mộng sẽ gặp chuyện ngược lại…

Thôi, còn có thể không tốt đến thế nào nữa.

Cậu thân thủ nhấn tắc đồng hồ báo thức trên đầu giường, lại ngủ một chút, sắp muộn giờ đi học mới ra khỏi nhà, Hạ Hoài Chương lúc đó đã đi rồi, trên bàn trà phòng khách còn để lại một tờ giấy, trên mặt viết: Ngày hôm nay ba có việc đến trường học con, đợi lát nữa gặp.

“…”

Kỷ Xuyên đọc tới đọc lui mấy lần, nghi vấn đầy bụng, vẹo vào nhà bếp, cầm một mảnh bánh mì đi ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện