Doanh Bạch Lộc ra mặt khiêu chiến Lã Phụng Tiên, Sở Hưu không hề ngăn cản hay có nhận định gì khác.

Nói lai thì Doanh Bạch Lộc thật ra cũng là người bị lừa, mức độ si tình của vị này thậm chí không kém hơn Lã Phụng Tiên.

Phải biết với thân phận tướng mạo và thực lực của Doanh Bạch Lộc, khắp giang hồ số nữ nhân muốn gả cho hẳn đủ xếp hàng từ Đông Tê tới tận Tây Sở. Thế nhưng bao năm như vậy hẳn vẫn chỉ ái mộ có mình Nhan Phi Yên, thật sự là người sỉ tình.

Hơn nữa Sở Hưu cũng không cảm thấy chút sát khí nào trên người Doanh Bạch Lộc, lần này Doanh Bạch Lộc ra tay quả thật chỉ vì bản thân, không vì gì khác.

Nhan Phi Yên nghe vậy vẫn muốn ngăn cản.

Nghênh Kiếm Đại Hội sắp bắt đầu, nàng không muốn có chuyện gì bất ngờ.

Lúc này Lã Phụng Tiên lại đột nhiên đứng dậy nói: “Nếu Doanh huynh đã muốn đánh, vậy để ta đánh với Doanh huynh một trận. 

Doanh huynh muốn chứng minh bản thân không thua kém gì người khác, Lã Phụng Tiên ta cũng vậy!”

Nhan Phi Yên còn muốn khuyên can, Lã Phụng Tiên lại lắc đầu nói: "Phi Yên, không liên quan gì tới nàng, không cần biết ra sao, khiêu chiến giữa võ giả không ai có thể cự tuyệt. Yên tâm đi, ta tuyệt đối không làm chậm trễ Nghênh Kiếm Đại Hội đâu.”

Dứt lười, Lã Phụng Tiên trực tiếp cầm Phương thiên họa kích của mình bước ra.

Lông mày Nhan Phi Yên nhíu chặt, nhưng nàng không tiếp tục khuyên can.

Ở chung với Lã Phụng Tiên một thời gian dài như vậy, Nhan Phi Yên cũng coi như hiểu rõ tính tình của Lã Phụng Tiên.

Chỉ căn hẳn đã quyết định, không ai có thể thay đổi.

Doanh Bạch Lộc gương mặt mỉm cười nói: "Lã huynh thật hào sảng!”

Dứt lời, cương khí màu đen bay vòng quanh người Doanh Bạch Lộc, từng tiếng long ngâm vang vọng xung quanh hắn.

Cương khí hóa rồng, chỉ chớp mắt khí thế đã dâng lên tới cực hạn!

Trong thế hệ này trên Long Hổ Bảng anh tài tuấn kiệt xuất hiện tăng tăng lớp lớp, đặc biệt là thời gian gần đây, hầu như tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía ba người Trương Thừa Trinh, Sở Hưu và Tông Huyền.

Rời Long Hổ Bảng lập tức tiến vào Phong Vân Bảng. Chuyện này trước đây phải mấy trắm năm mới xuất hiện một lần, thế nhưng giờ cùng thời đại có liền ba người.

Nhưng mọi người lại không để ý tới, những tuấn kiệt còn lại trên Long Hổ Bảng cũng có thực lực không kém.

Bất luận Phương Thất Thiếu hay Doanh Bạch Lộc, nếu không có Sở Hư, bọn họ cũng sẽ là tuấn kiệt trẻ tuổi dẫn dắt thời đại này.

Lúc này nhìn Doanh Bạch Lộc bộc lộ tất cả uy thế, Sở Hưu cũng biết vị này đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc giao thủ cùng y.

Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích trong tay, quanh người bừng bừng ma khí.

Luồng ma khí kia nồng nặc tới mức che khuất tướng mạo anh tuấn của hắn, như ma thần hàng lâm. 

Con mắt Sở Hưu lập tức nheo lại, y thật sự không ngờ tu vi của Lã Phụng Tiên cũng đạt tới mức này.

Trước đó Sở Hưu vận dụng Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân còn tưởng trình độ của mình về môn công pháp này chắc đã cao hơn Lã Phụng Tiên.

Thế nhưng giờ xem ra trình độ của Lã Phụng Tiên trong môn công pháp này không hề kém hơn y.

Đương nhiên nếu xét theo tu vi cơ thể, cho dù không cân nhắc tới cảnh giới, Sở Hưu vẫn mạnh hơn. Dù sao hắn còn tu luyện cả Đại Kim Cương Thần Lực.

Kim Thân của Phật Môn, luyện thể của Ma Môn, giờ Sở Hưu chỉ thiếu một môn huyền công của Đạo môn là có thể tập hợp đủ công pháp luyện thể của ba đại lưu phái đương thời .

Lã Phụng Tiên nắm chặt Phương thiên họa kích trong tay, ầm ầm đánh ra, bộc phát ra uy lực thế kinh thiên, thậm chí chấn động tới mức toàn bộ Việt Nữ Cung chấn động, trận pháp cũng phát động bị động.

Lục Giang Hà kinh ngạc ồ lên Trung Nguyên đầu Sở Hưu: “Chậc! Là võ giả chuyên luyện sức mạnh, vị tiểu lão đệ của ngươi chí hướng cao thật! Đạo về lực luyện tới đỉnh cao cũng chẳng hề đơn giản đâu."

Dùng lực phá vạn pháp, nói thì đơn giản, thực tế đâu có dễ dàng như vậy?

Người ta tu luyện chiêu thức võ thuật vô cùng phức tạp, ngươi chỉ dùng lực lượng đơn giản đánh tan, làm sao mà được?

Muốn dùng lực phá vạn pháp, ngươi phải có lực lượng vượt qua đối phương mấy lần, thậm chí mười mấy lần.

Sở Hưu chỉ chứng kiến hai người tu luyện theo. đạo lực lượng đơn thuần, một là quyền của Trần Thanh 'Đế, hai là kích của Lã Phụng Tiên.

Tu luyện đạo này khó khăn hơn võ giá bình thường nhiều, cho dù là năm trăm năm trước khi võ đạo hưng thịnh anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, vẫn không mấy ai tu luyện thành công.

Phương thiên họa kích đập xuống, khí thế vô biên tôn Lã Phụng Tiên lên như ma thần. Một kích đánh xuống thậm chí có tiếng ma thần gầm vang, vô cùng kinh khủng.

Lã Phụng Tiên không dùng thần binh Vô Song của Lã Ôn Hầu năm xưa.

Thần binh Vô Song tiêu hao quá lớn, hơn nữa Vô Song mà xuất hiện, vậy không phải tỉ thí mà là tử chiến. 

Nhưng cho dù như vậy đòn này của Lã Phụng Tiên cũng mang theo lực lượng cực kỳ cường đại, thậm chí khiến những tông sư võ đạo ở đây âm thầm run sợ, tự nghĩ nếu đổi lại là mình không biết liệu có cản được đòn này của Lã Phụng Tiên hay không.

Doanh Bạch Lộc bước tới một bước, cương khí màu đen quanh người hóa rồng bay tới, tay niết ấn quyết, không ngờ lại không tránh không lùi, trực tiếp nghênh đón một đòn vô cùng hùng mạnh của Lã Phụng Tiên.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí ầm ầm bộc phát, thậm chí khiến cho cả trận pháp của Việt Nữ Cung cũng chấn động, phát ra từng tiếng nổ vang.

Lâm Phong Nhã biến sắt, lập tức liên hợp với hơn mười võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Việt Nữ Cung, truyền chân khí vào trận pháp.

Các nàng còn không xuất thủ toàn lực, không khéo trận pháp Việt Nữ Cung sẽ không chịu được bao lâu, lập tức sụp đổ. Lúc đó toàn bộ Việt Nữ Cung sẽ bị hai tên kia đánh nát.

Dưới đòn này của Lã Phụng Tiên, lực lượng cực mạnh ầm ầm bộc phát, con rồng đen của Doanh Bạch Lộc vỡ nát, khiến cả thân hình hắn cũng bị đánh lui vài bước.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện