15

Với sự giúp sức của Tướng gia, Bệ hạ đã thống trị thiên hạ. Hai phu thê họ đều là những người có tài trị quốc, thiên hạ thái bình phồn vinh.

Nhưng giống như kiếp trước, hai người họ vẫn không có con nối dõi. Họ liền đón con trai ta vào cung nuôi dưỡng. Phẩm đức của nó và Tướng gia hơn ta rất nhiều, chắc chắn sẽ dạy dỗ con trai ta nên người.

Không phải lo chuyện chăm sóc con cái, ta ngày ngày ăn chơi khắp nơi cùng Tiểu Hồng. Một lần đánh mạt chược, Tề Vương phi bóng gió nói ta thâm hiểm, vì lấy lòng Bệ hạ mà ngay cả con ruột cũng đưa vào cung.

Ta đặt quân mạt chược xuống, rũ mắt nói:

"Ta sớm đã không cần bày mưu tính kế gì nữa rồi."

Tiểu Hồng khẽ thở dài một tiếng: "Tiểu thư, hiện giờ ngài thật sự có phong thái của Nhiếp Chính Vương phi."

Nào ngờ ngay sau đó, ta trực tiếp xông lên đánh nhau một trận cùng Tề Vương phi. Toàn bộ mọi người tại hiện trường đều ngây ngẩn cả người.

Vài ngày sau, Tạ Vô Trạch từ chiến trường trở về. Ta lại không phải thủ tiết.

Áo giáp của hắn toàn là bụi đất, đang ở trong phòng tắm gội. Tề Vương đứng ngoài cửa cáo trạng.

"Tam đệ à, vị kia mà đệ cưới quả thực là một nữ nhân đanh đá, hôm đó đánh nhau, nàng ta đã cào nát mặt Tề Vương phi rồi."

Tạ Vô Trạch ngồi trong bồn tắm, hướng ra ngoài cửa đáp.

"Nhị ca yên tâm, nhất định đệ sẽ dạy dỗ nàng."

Sau đó hắn nhìn ta đang đứng bên cạnh bồn tắm, nhẹ giọng hỏi.

"Nàng đánh nhau?"

Ta gật đầu.

"Ai thắng?"

Ta nhỏ giọng nói: "Ta thắng."

Trong mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng: "Không tồi đấy, Tề Vương phi lại xuất thân từ nhà Võ tướng."

Tề Vương tiếp tục hỏi bên ngoài: "Vậy đệ định xử lý nàng ta thế nào? Hôm nay đệ phải cho ta một lời giải thích."

"Tất nhiên là dùng gia pháp hầu hạ." Tạ Vô Trạch thoa thuốc trị thương hoàng cung ban cho ta lên vết sẹo nông trên mắt, nhỏ giọng nói: "Ngày mai ta dạy nàng vài chiêu, sau này nếu còn muốn đánh nhau, người khác cũng không làm tổn thương nàng được."

Hắn dung túng đến mức ta cũng có chút không đành lòng.

"Chàng nên biết ta đối với tất cả mọi người đều đầy một bụng tính kế, vì sao chàng còn đối xử tốt với ta như vậy?"

"Tính kế không tốt sao?"

Tính toán sao có thể tốt được ?

Kiếp trước ta đấu với mẹ chồng, đấu với Thẩm Dung Cảnh, mang tiếng độc phụ trong khắp Kinh thành

Ánh mắt Tạ Vô Trạch tối sầm lại: "Tất cả những người từng gặp mẫu thân ta, đều nói nàng đơn thuần lương thiện, nhưng nàng lại chết thảm dưới sự tính kế của ma ma thân cận nhất, cho nên ta đã giết ma ma đó để báo thù cho nàng.”

"Ta thích nàng biết tính kế để bảo vệ bản thân, tiện thể cũng có thể mưu tính cho ta, có gì không tốt?”

"Nếu không gặp được nàng, có lẽ ta vẫn là một hoàng tử không được yêu thương, rất nhiều tướng sĩ không nghe theo sự điều khiển của ta, e là ta đã sớm chết trên chiến trường rồi."

Kiếp trước Thẩm Dung Cảnh lại bày ra vẻ cao ngạo, hận ta đầy bụng mưu mô. Ta sống qua hai đời, vẫn là lần đầu tiên nghe nam nhân nói thích nữ nhân biết tính kế.

Tạ Vô Trạch thật sự thích ta, hai mươi năm sau đó, ta và chàng chung sống hòa thuận. Ta vốn tưởng rằng ta sống qua hai đời, chỉ cầu bản thân được sống thoải mái, sẽ không còn động lòng với ai được nữa. Nhưng vào ngày chàng thật sự tử trận, ta lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc

Từ khi mất con ở kiếp trước, đây cũng là lần đầu tiên ta khóc lớn.

Hai mươi năm ở bên nhau, chàng đều đối xử với ta rất tốt. Hiện giờ chỉ còn lại một mình ta, ta cảm thấy bản thân hoảng loạn không chịu nổi.

Trước khi Tạ Vô Trạch qua đời đã để lại cho ta một đội ám vệ do chính chàng huấn luyện, chàng xoa tóc ta, dịu giọng nói.

"Phải bảo vệ nàng thật tốt, nàng mới giữ được mạng mà tiêu hết nhiều bạc như vậy."

Sau này, Bệ hạ bệnh nặng, những kẻ đoạt quyền kia lại ngo ngoe rục rịch. Sự yêu thương cưng chiều của Bệ hạ đối với con trai ta, đã dẫn đến họa sát thân.

Chính là ám vệ mà Tạ Vô Trạch để lại đã bảo vệ được tính mạng của hai mẹ con ta. Những kẻ hãm hại ta, một người ta cũng không tha.

Trước lúc Bệ hạ lâm chung, người đã triệu kiến ta. Vài lão thần quỳ rạp đầy đất trong đại điện.

"Lão thần chưa từng thấy người nữ tử nào độc ác đến thế, Bệ hạ tuyệt đối không thể tin nàng ta."

Bệ hạ chỉ nắm tay ta rồi nói:

"Nếu nàng không có chút tâm tư nào thì đã chết từ khi chưa xuất giá rồi."

Lão thần tiếp tục nói: "Nếu sau này nàng ta làm Thái hậu, danh tiếng của Tân đế cũng không thể khiến người ta tâm phục."

Ta nhìn lão thần đang quỳ dưới đất, khẽ cười: "Chi bằng ông cứ gánh vác những chuyện này  giúp ta đi, vừa hay ông cáo lão hồi hương, lại còn được tiếng là trung thành hộ chủ."

Bệ hạ cười.

Trước khi lâm chung, nàng đã truyền ngôi cho con trai ta, ta trở thành Thái hậu.

Ta sống đến bảy mươi lăm tuổi, con cháu đầy đàn, ai cũng hiếu thuận.

Ta ngồi lên ngôi vị cao, suốt ngày nghe khúc vẽ tranh, không hề có tâm tư dính vào chuyện tranh đấu trong hậu cung.

Ai ai cũng nói ta không tranh với đời.

Không ngờ, đến cuối đời lại còn có được cái danh ôn hòa hiền lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện