Người thứ hai tôi gặp là Lâm Tửu.

Tóc tai bù xù, ánh mắt tiều tụy.

Qua lớp kính, ánh mắt cô ta đầy căm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Cô ta không thể nào diễn nổi vai đóa hoa trắng thuần khiết nữa, gào lên trong tuyệt vọng hỏi tôi rằng nếu sớm có chứng cứ, vì sao tôi không đưa ra sớm hơn.

“Giả làm kẻ yếu thấy thú vị lắm sao?!”

“Tất nhiên là thú vị rồi, nếu không sao cô diễn được lâu thế?”

Tôi đứng dậy.

“Dĩ nhiên phải để cô tưởng rằng mình đã thắng hoàn toàn, mới càng thú vị chứ.”

Tôi hoàn toàn có thể tung bằng chứng sớm hơn.

Nhưng thế thì chưa đủ.

Phải để cô ta tưởng rằng mình đã toàn thắng, đã có được tất cả.

Rồi ngay trong đêm trước bình minh, tận mắt nhìn thấy tất cả tan thành mây khói.

Đó là chuyện kiếp trước tôi đã trải qua.

Lần này, đến lượt cô.

Người cuối cùng tôi đến gặp là Giang Thiêm.

Thật ra ban đầu tôi không định gặp anh ta.

Tôi và Lâm Tửu là kẻ thù từ đầu đến cuối, với Lục Tâm Đình thì còn có sự ràng buộc m.á.u mủ.

Còn Giang Thiêm…

Sau khi tình yêu tôi dành cho anh ta hoàn toàn biến mất, giữa chúng tôi đã chẳng còn liên quan gì nữa.

Nhưng cảnh sát nói với tôi rằng Giang Thiêm muốn gặp tôi một lần.

Thế là, cách một tấm kính, tôi và anh ta ngồi đối diện nhau.

Anh ta im lặng nhìn tôi rất lâu.

Cho đến khi tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, đứng dậy:

“Anh gọi tôi đến rốt cuộc là để làm gì?”

“…Rõ ràng mọi chuyện không nên thành ra thế này.”

Anh ta thấp giọng nói:

“Nhà họ Lục vốn dĩ phải là của tôi, chúng ta cũng lẽ ra nên đính hôn rồi.”

Bước chân tôi khựng lại, quay phắt đầu lại.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó khó đoán.

Tôi nhìn gương mặt anh ta — nếu không có vết sẹo nhạt trên trán ấy, suýt chút nữa tôi đã tưởng mình đang thấy lại Giang Thiêm của kiếp trước.

Tỉnh lại rồi, chỉ thấy nực cười đến đáng thương:

“Chỉ là đính hôn thôi à? Sao không nói luôn chuyện sau đó đi? Anh dựa vào tôi mà có được tất cả của nhà họ Lục, rồi lại bắt tay với Lục Tâm Đình g.i.ế.c tôi.”

“Nhưng… rất lâu sau đó, anh đã hối hận.”

Anh ta khàn giọng nói:

“Chỉ là… em không còn biết nữa.”

“Anh rất muốn, rất muốn em có thể biết điều đó…”

Nực cười quá.

Thật quá nực cười.

“Đúng, tôi đã c.h.ế.t rồi, nên dĩ nhiên tôi chẳng biết gì cả.”

Tôi quay mặt đi, chống tay lên tấm kính, nhìn anh ta, từng chữ từng lời rõ ràng:

“Nhưng nếu tôi có biết, thì đã sao? Ai mà thèm cái sự hối hận của anh chứ?”

“Lần này, người chiến thắng là tôi — còn người xuống địa ngục, là anh.”

“Giang Thiêm, đây là cái giá anh đáng phải trả.”

Mùa đông năm nay đến sớm.

Lúc tôi rời khỏi đó, trời bên ngoài đã tối đen.

Tần Chỉ Lan gọi điện đến, nói sau Tết sẽ ra nước ngoài, bắt đầu một dự án nghiên cứu mới tại viện thí nghiệm.

Tôi đáp “được”, rồi chúc cô ấy lên đường thuận lợi.

Cuộc gọi vừa kết thúc, trên WeChat là tin nhắn của Tô Lan: nói đã ngồi xuống ở quán lẩu rồi, bảo tôi mau đến tính tiền.

Tôi bật cười, nhắn lại một chữ “Được”.

Bên ngoài cửa sổ xe, một vầng trăng lưỡi liềm treo cao nơi chân trời, chiếu sáng một góc màn đêm đen như mực.

Chờ qua đêm nay, khi mặt trăng lặn xuống—

Mặt trời của tôi, sẽ lại mọc lên lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện