Ở đây có không ít võ giả, thậm chí có những người còn có chút giao tình với Đổng gia, nhưng thậm chí không một ai ra tay. Chuyện này khiến mọi người trong Đống gia không khỏi than văn thói đời ấm lạnh, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hoang đường.

Nếu Đổng gia bọn họ gặp chuyện gì khác, đắc tội với ai đó hay thậm chí đứng sai phe mà bị diệt môn, bọn họ đều có thể tiếp nhận.

Nhưng chuyện khiến Đổng gia không cách nào chấp nhận là bản thân lại bị diệt môn vì một lời đồn trên giang hồ, đúng là trò cười!

Có điều mặc kệ có phải trò cười hay không, hiện giờ Đổng gia bọn họ không kiên trì được bao lâu, tiếp tục dây dưa nữa, e rằng đến lúc trận pháp vỡ vụn, Đổng gia bọn họ cũng hoàn toàn xong đời!

Đúng lúc này, lão tổ Đổng gia lộ vẻ tàn nhẫn, nói với Đổng Tê Khôn: "Lát nữa ta sẽ dùng thanh kiếm gãy mà tổ tiên lưu lại, ngươi mang theo đệ tử Đống gia mau mau chạy tốn, chạy được bao xa thì cố mà chạy!”

Đổng Tề Khôn biến sắc, vội vàng nói: "Nhưng lão tổ, thanh kiếm gãy kia..” 

Đổng Tề Khôn còn chưa dứt lời, lão tổ Đổng gia đã trực tiếp ngắt đứt nói: "Không nhưng nhị gì cả! Không vận dụng thanh kiếm gãy kia, Đổng gia ta thật sự không còn đường sống nữa, giờ chính là tử cục của Đổng gia ta!”

Dứt lời, lão tổ Đổng gia trực tiếp lấy từ trong hộp báu không gian ra một thanh kiếm gãy đen kịt, bên trên còn lấm tấm vết máu.

Thanh kiếm gãy kia không biết đã đặt trong hộp báu không gian bao lâu, nhưng vết máu kia vẫn đỏ tươi, tựa như mới rút khỏi cơ thể thứ gì đó. Kiếm vừa rời vỏ, chỉ chớp mắt một lưng khí tức hung ác tỏa ra, khiến Sở Hưu cũng phải biến sắc.

Lường khí tức hung ác kia không thuộc về người mà như một hung thú thời thượng cổ, tỏa ra khí tức hồng hoang thê lương, tạo một cảm giác hung ác thuần túy nhất, mạnh được yếu thua.

Cảm giác của Sở Hưu không sai, thanh kiếm kia mặc dù do người chế tạo, nhưng vết máu trên đó không phải của người mà của hung thú.

Thập Vạn Đại Sơn ở Tây Sở không thiếu những thứ hung ác. Ngày trước một vị tiên tổ Đổng gia từng tìm được một di tích trong Thập Vạn Đại Sơn, có vẻ do một cường giả thượng cổ cùng một hung thú đại chiến sau đó lưu lại.

Nhưng đáng tiếc, do thời gian trôi qua quá lâu, phần lớn di tích trực tiếp bại lộ bên ngoài, đại đa số bảo vật trong đó đã hỏng, chỉ để lại một thanh kiếm gãy nhuốm máu tươi của hung thú thượng cổ.

Sử dụng thanh kiếm gãy này không phải tiêu hao chân khí, mà là tiêu hao khí huyết ban thân.

Dùng lực lượng khí huyết bản thân phát động khí tức hung thú lưu lại trên thanh kiếm. Như vậy sẽ bộc phát ra uy lực hung ác tới cực hạn.

Chỉ có điều thanh kiếm gãy đó quả thật quá hung ác, một khi phát động không có ai đứng sau ngăn cản, thậm chí không dừng nổi.

Giờ lão tổ Đổng gia quyết định một mình phát động kiếm gãy, để Đổng Tê Khôn mang người trốn đi, như vậy đã là quyết chí liều chết.

Ngay khi trận pháp bên ngoài Đống gia tiêu tán, khí huyết quanh người lão tổ Đổng gia sôi trào bộc phát, khí tức hung ác trên thanh kiếm  gãy lại càng cường thịnh. Khí huyết quanh người hắn không ngờ lại tạo thành một hình dáng hung thú dữ tợn mơ hồ, lao thắng về phía Sở Hưu và Tư Đồ Kình. 

Cùng lúc Đổng Tè Khôn cũng mang theo những người khác của Đổng gia lão tổ Đổng gia bỏ chạy về phía sau. Còn có ai tụt lại hay không, hẳn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.

Uy lực một kiếm kia như hung thú thượng cổ hàng lâm. Tư Đồ Kình vung tay, cổ trùng vô biên nghênh đón, còn chưa tới gần tất cả đã run lên lẩy bẩy, không ngờ lại chẳng chịu nghe lệnh Tư Đồ Kình nữa, lao nhao chạy trốn khắp nơi.

Cổ trùng cũng là một trong số những sinh linh của thiên địa này, còn hung thú trên thanh kiếm gấy kia mặc dù không rõ cấp bậc nhưng lại cực kỳ cường đại, đương nhiên có tác dụng khắc chế cực lớn đối với Tư Đồ Kình.

Không có cổ trùng, thực lực Tư Đồ Kinh thậm chí không phát huy nổi một thành, trực tiếp bị kiếm khí hung ác kia chém bay. Hắn phun ra một ngụm máu tưới, sắc mặt suy yếu tới cực hạn.

Còn Sở Hưu bên kia đối mặt với kiếm này lại chẳng hề né tránh, ngược lại dùng cách rất kịch liệt đối chọi lại!

Kiếm khí hung ác tới trước người, thân thể Sở Hưu lập tức tỏa ra phật quang chói mắt. 

Ánh mặt trời lấp loáng sau lưng hẳn, hóa thành hư ảnh Đại Nhật Như Lai xuất chưởng đánh xuống, phật quang rực rỡ che khuất bầu trời!

Hoán Nhật Đại Pháp!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hư ảnh hung thú có dữ tợn đến đâu cũng bị một chưởng mang theo uy lực mênh mông này của Sở Hưu trấn áp. Thân hình y bước từng bước một về phía trước, lão tổ Đổng gia lại xuất kiếm. Lần này hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu niết thành phật ấn, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn được. thi triển, giới tử tu di, càn khôn đảo ngược, dưới thức ấn pháp này tất cả mọi thứ phía trước đều bị xoắn nát!

Thấy Sở Hưu ra tay bên này, đám người Trần Kiếm Không quan chiến không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Võ giả Tây Sở rất ít khi chứng kiến Sở Hưu ra tay. Mãi tới lúc này bọn họ mới biết sự đáng sợ của Sở Hưu, đó là một cảm giác tuyệt vọng vì đối phương thậm chí không có chút kẽ hở nào.

Đồng tu bí pháp ba nhà Đạo Phật Ma, cả căn cơ lực lượng, tu vi cơ thể, lực.

lượng nguyên thăn, Sở Hưu tinh thông tất cả. Đối mặt với kẻ địch khác biệt, y hoàn toàn có thể vận dụng các loại lực lượng tổ hợp biến ảo để đối địch, khiến ngươi căn bản không thể tìm ra nhược điểm. Thế nhưng bản thân Sở Hưu lại có thể tùy ý nám bắt nhược điểm của ngươi



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện