Sở Hưu tay niết Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, chín thức ấn pháp hợp nhất, liên tục đánh ra. Chỉ trong chớp mắt phật quang bừng bừng, cương mãnh hùng hồn tới cực điểm.

Lão tổ Đổng gia dùng thủ đoạn ẩn giấu thanh. kiếm gãy, nhưng lúc này hắn đã không cách nào tấn công, chỉ có thể phòng ngự. Cho dù vậy lão tổ Đổng gia cũng bị Sở Hưu đánh hộc máu, cánh tay cầm kiếm cũng run rẩy.

Lão tổ Đổng gia vừa hộc máu vừa giấy dụa nói: “Đống gia ta thật sự không có Thất Đại Hạn!"

Hắn biết mình chắc chắn sẽ chết, giờ chỉ hy vọng. Sở Hưu tin tưởng mình, buông tha cho Đổng gia một lần.

Nhìn lão tổ Đổng gia, gương mặt Sở Hưu đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu, truyền âm cho lão tổ 'Đổng gia nói: 'Đương nhiên ta biết Đổng gia các ngươi không có Thất Đại Hạn, từ đầu ta đã biết!”

Lão tổ Đổng gia đột nhiên trợn tròn hai mắt nhìn vẻ mặt của Sở Hưu, rốt cuộc hẳn cũng hiểu. Đáng tiếc, mọi chuyện đều đã muộn!

Chín ấn của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết hợp nhất, chỉ trong chớp mắt phật quang bừng lên rực rỡ, lão tổ Đổng gia trực tiếp bị đánh nát tâm mạch. Vết máu hung thú trên thanh kiếm gãy kia cũng bốc hơi, chỉ còn một thanh tàn kiếm đã mất đi linh tính rơi xuống dưới đất

Lúc này bên phía Đống gia, Đổng Tê Khôn còn đang phí sức ngăn cản Uông Huyết Ngưng. Đúng lúc này một lưỡng sáng vàng kim lại đột nhiên xuyên qua hậu tâm của hắn. Khoảnh khác này, hoa máu rộ lên, Đổng Tẽ Khôn mang theo thần sắc không cam lòng ầm ầm ngã xuống đất.

Tư Đồ Kình vẫy tay một cái, thu hồi Kim Cương Tâm, cười lạnh lau máu tươi nơi khóe miệng.

Hai tông sư võ đạo của Đổng gia đã chết, những người còn lại của Đổng gia hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp bỏ chạy tứ tán.

Cho tới lúc này, đám người Trần Kiếm Không lúc trước vẫn không hề động thủ mới vung tay lên, mang theo thủ hạ đệ tử khống chế người của Đổng gia.

Không phải bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt mà sợ đệ tử Đổng gia mang bảo vật bỏ trốn.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng chìm vào tĩnh lặng.

Người của Đổng gia đã chết, nhưng vấn đề là bảo vật này nên phân chia ra sao?

Mọi người vô thức đưa mắt sang người Sở Hưu.

Trong số những người ở đây mặc dù tuổi tác Sở Hưu nhỏ nhất, nhưng thực lực của y lại là mạnh nhất. Nếu Sở Hưu muốn ăn mảnh, bọn họ nhất định phải liên hợp lại mới có lòng tin kháng cự được y.

Có điều lúc này Sở Hưu lại nói:“Chư vị, ta chỉ cần hai thứ, một là Xá Thần Ngọc, một là Thất Đại Hạn. Trong đó Thất Đại Hạn ta chỉ chép lại một bản, không độc chiếm.

Những thứ khác các ngươi tự chia. Ta nghĩ chư vị ở đây chắc không tranh với ta chứ?"

Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều thở phào một tiếng.

Bọn họ sợ nhất là Sở Hưu ăn mảnh. Dù sao vừa rồi bọn họ đều đã chứng kiến cảnh tượng Sở Hưu giao chiến với lão tổ Đổng gia. Thực lực của y quả thật quá kinh khủng, cho dù lão tổ Đổng gia dùng thủ đoạn tuyệt kỹ ẩn giấu ra vẫn bị Sở Hưu mạnh mẽ đánh chết ngay chính diện.

Sở Hưu muốn những thứ đó cũng không quá tham lam, cho nên đám người không ai nói gì, tạm coi là chấp nhận.

Đợi sau khi khống chế người của Đổng gia, đám người bắt đầu lục lọi trong Đổng gia, từng món bảo vật trân tàng của Đổng gia đều bị lật ra.

Xá Thần Ngọc bị một gia chủ gia tộc nhỏ tìm ra, người kia lập tức chủ động hiến vật quý này lên cho Sở Hưu, nịnh nọt: “Đây là Xá Thần Ngọc của Sở đại nhân ngài!"

Thấy bộ dáng này của hẳn, đám người đều bĩu môi khinh thường.

Sở Hưu đâu có ở Tây Sở, ngươi căn gì phải nịnh bợ như vậy?

Sau khi khinh bỉ, đám người lại bắt đầu lục lọi. Có điều sau khi lật tung cả Đổng gia, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện bên trong Đổng gia mặc dù cũng có không ít bảo vật nhưng lại không có Thất Đại Hạn gì, càng không có Phệ Thiên Trùng. Thậm chí bọn họ lôi đệ tử Đổng gia ra lần lượt ép hỏi không ngờ cũng chẳng có thu hoạch gì!

Chuyện Đổng gia có bảo vật lan truyền sôi sục, thế nhưng cuối cùng lại không có thu hoạch gì. Chuyện này khiến tất cả mọi người ở đây không cách nào tiếp thu nổi. 

'Đã nói có Thất Đại Hạn cơ mà? Đã nói có Phệ Thiên Trùng cơ mà? Đâu rồi?

Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói: "Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ Đổng gia giấu đô ở nơi khác?” Đám người liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.

Thứ quý giá như vậy, mọi người chỉ hận không thể cất giữ ngay bên cạnh mình, ai dám cất vào chỗ khác?

Sở Hưu nhìn đám võ giả Đổng gia, lạnh lùng nói: “Ta không tin không ai trong Đổng gia biết bảo vật đó ở đâu!

'Đem từng võ giả Đổng gia một ra giết, ta không tin đã giết như vậy rồi còn không có kết quả gì!"

Đám người ở đây trong lòng run sợ, sát tính của tên Sở Hưu này đúng là quá nặng. Vạn nhất đám đệ tử Đổng gia này thật sự không biết bảo vật ở đâu, vậy chẳng phải bọn họ chết vô ích à?

'Đám người ở đây mặc dù đều là hạng tham lam, lại đều h@m muốn bảo vật của Đổng gia, có điều dẫu sao cũng còn chút lương tâm.

Cho nên có người lên tiếng khuyên can: “Sở đại nhân, chúng ta đã thẩm vấn cả rồi, thậm chí còn có người dùng bí pháp tỉnh thần dò xét. Bọn họ thật sự không nói dối, ngươi có giết bọn họ cũng vô dụng."

Thật ra những người này không mấy kiên định, nếu Sở Hưu nhất quyết muốn giết đám đệ tử Đổng gia này, mặc dù bọn họ không nỡ nhưng cũng chẳng nhân mức liều mình ngăn cản.

Nhưng Sở Hưu cũng không kiên trì chuyện giết người, y chỉ hừ lạnh nói: “Xúi quẩy! Bỏ bao công sức như vậy cuối cùng chẳng nhận được gì. Đúng là xui xẻo!”

Nói xong, Sở Hưu sắc mặt đen kịt bỏ đi.

-Tư Đồ Kình cũng bực tức, quay người rời đi

Chỉ có điều, điểm khác biệt là ngay khi Sở Hưu quay người đi sắc mặt y đã trở nên vô cùng bình tĩnh, còn Tư Đồ Kình lại cực kỳ phẫn nộ,

Vi Phệ Thiên Trùng, hẳn đã tổn thất đại lượng cổ trùng, ngay cả Kim Cương Tâm mà hẳn bồi dưỡng tỉ mỉ cũng bị thương nặng, thế nhưng kết quả lại không có thu hoạch gì.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện