*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

***

Chương đặc biệt,

Giang Nam vào mùa đẹp, không tiếng thấm muôn loài. Khu vực phủ Tùng Giang, dưới dòng sông tung tăng cá lội, có câu “gần núi ăn nhờ núi, gần sông ăn nhờ sông(1)”, mỗi ngày có hàng trăm thuyền đánh ca lui tới trên sông, khi thấy người bên kia liên tục trúng đậm thì ghen tức đòi qua chia chác, tất nhiên người ta sẽ không cho, mấy việc tranh chấp đánh nhau thế này đã không còn lạ gì. Thôn Mạt Hoa gần đó có một Đinh gia nổi tiếng giàu có ở vùng, hai anh em trong nhà cũng rất có bản lĩnh nên được mời tới chủ trì, họ lấy hồ Hoa Lau làm ranh giới và phụ trách quản lý hàng trăm thuyền bè, ngoài ra còn bố trí các đại – tiểu đầu mục phân ra quản lý việc đánh bắt cá, từ giăng lưới, mở chợ tới định giá, tất cả đều công bằng và hợp lý, từ đó trở đi khúc sông đã yên bình, cũng vì vậy mà Đinh thị huynh đệ trở nên nổi tiếng khắp phía Nam.

Dưới mỗi gốc cây dọc theo con đường lót đá vảy cá xanh ở phía trước Đinh gia trang đều có hai đến ba người đứng hoặc ngồi thành một cụm, có người xắn quần đến gối, có người giũ nước mưa trên áo tơi, thậm chí có người còn đi chân trần, gương mặt ai cũng dãi dầu nắng gió. Đằng xa tiến lại hai cô gái, cả hai đều trong độ tuổi đẹp nhất, cô gái bên trái nhỏ tuổi hơn một chút, mặc áo vàng nhạt, mắt sáng lúng liếng má lúm đồng tiền, phía eo đeo trường kiếm, nàng chính là Tam tiểu thư của Đinh gia trang – Đinh Nguyệt Hoa. Còn vị mặc áo trắng bồng bềnh, trán cao mày ngài ở bên cạnh là bạn tốt của nàng, Diêu Ly Ly –  chủ nhân hồ Kính. Có người nhận ra một trong hai nàng bèn hô lên: “Tam tiểu thư”, thế là đám người đang biếng nhác trước đó răm rắp đứng thẳng dậy, kính cẩn cúi đầu với Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa bước qua, vừa đi vừa mỉm cười gật đầu với họ rất phóng khoáng. Đợi tới khi đến trước trang, Diêu Ly Ly không khỏi ngoái lại nhìn, quay sang cô gái xinh xắn bên cạnh tấm tắc khen: “Vừa rồi Đinh muội muội thật có khí thế.”

“Mấy người họ là các đầu mục trên thuyền, nay đến đây xếp hàng để trình diện theo quy củ, tỷ với muội đúng lúc đi ngang qua thôi, chủ yếu họ vì nể mặt hai huynh trưởng của muội nên mới làm vậy.” Đinh Nguyệt Hoa kéo tay Diêu Ly Ly qua vỗ nhẹ: “Tỷ tỷ đừng ghẹo muội nữa.”

Diêu Ly Ly mỉm cười, ánh mắt chợt dừng lại trên thanh kiếm của Đinh Nguyệt Hoa, trên mặt thoáng hiện vẻ đau xót.

“Muội muội, bảo kiếm này dùng thuận tay chứ?” Diêu Ly Ly nói.

Đinh Nguyệt Hoa cởi bảo kiếm ra cầm trong tay, nói: “Thật ra muội nài nỉ Đại ca mãi mới lấy được đấy, thanh bảo kiếm tốt thế này mà bị cất một xó trong thư phòng của Đại ca thì thật đáng tiếc.”

Kể ra thì hôm đó Đinh Nguyệt Hoa cũng chỉ tình cờ phát hiện được nó. Nàng mang hộ một phong thư đến cho đại ca, ai dè Đinh Triệu Lan không ở thư phòng, chỉ có cậu hầu nhỏ A Tài đang dọn dẹp. Đinh Nguyệt Hoa vừa xoay người đi thì nghe thấy một tiếng “Cốp” với “Ối” rất to ở phía sau, ngoái đầu lại nhìn, thấy A Tài đang co chân vừa bóp vừa xuýt xoa, chiếc ghế bên cạnh lật ngược, chiếc hộp ở kế bên đã bung ra, thanh trường kiếm bên trong văng ra ngoài cách Đinh Nguyệt Hoa không tới mấy bước. Đinh Nguyệt Hoa bước tới nhặt trường kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, tiếng chuông khánh ngân lên khe khẽ. Lòng Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên dấy lên một nỗi đau buồn, đầu đau như muốn nổ tung, vài bóng người mơ hồ xẹt qua trong đầu nàng, chính xác là bóng lưng, trong những hình ảnh nhấp nháy đó trước sau chỉ có một bóng lưng mặc áo xanh. Đầu Đinh Nguyệt Hoa đau như búa bổ, nàng loạng choạng suýt nữa vấp phải ngưỡng cửa ở phía sau.

“Tam tiểu thư!” A Tài thấy thế sợ tới xanh mặt, cậu là người mới, nghe nói Tam tiểu thư từng bị trọng thương, phải điều dưỡng hơn nửa năm nay mới khỏe lại, người thì khỏe rồi, nhưng nàng không còn nhớ rõ những chuyện trước đây, thỉnh thoảng sẽ thấy đau đầu và cơn đau sẽ kéo dài suốt mấy ngày. A Tài hốt hoảng chạy ra ngoài kêu người, mọi người nghe tiếng chạy lại. Đinh Nguyệt Hoa còn nhớ lúc Đại ca trông thấy thanh kiếm kia thì sa sầm nét mặt, dường như còn bực mình “hừ” một tiếng; Nhị ca thì im lặng cầm lấy thanh kiếm trong tay nàng, sai người đem cất đi.

Cơn đau đầu lần này kéo dài hơn những lần trước, Diêu Ly Ly hiển nhiên khá lo lắng, phương pháp châm cứu được sử dụng cũng mạnh hơn trước đây – Là Đinh Triệu Huệ đã mời nàng tới trang từ nửa năm trước, nàng tinh thông y thuật, chăm sóc chuyên biệt cho Đinh Nguyệt Hoa.

“Diêu tỷ, hình như muội vừa trông thấy một người.” Đinh Nguyệt Hoa nhíu mày, đầu vẫn còn đau âm ỉ, cơn đau lần này quả thực nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Nghĩ nhiều cũng vô ích, bây giờ muội phải để đầu óc thả lỏng, đừng nghĩ ngợi gì cả.” Diêu Ly Ly nói, nét mặt nàng không những lo lắng mà còn có chút không nỡ.

“Kiếm hiểu được người, bóng lưng mà muội nhìn thấy có lẽ là chủ nhân ban đầu của thanh kiếm.” Đinh Nguyệt Hoa ngẫm ngợi, “Kiếm này xem chừng có linh hồn rồi, vậy còn nỗi đau buồn khôn tả kia là sao?”

“Ừ, kiếm có linh hồn, muội cũng thành bán tiên rồi, hiểu được cả linh hồn.” Diêu Ly Ly sờ trán Đinh Nguyệt Hoa, “Có phải sốt đến ấm đầu rồi không.”

Kể từ đó Đinh Nguyệt Hoa cứ đau đáu về thanh kiếm ấy. Lúc đầu Đinh Triệu Lan còn khăng khăng cự tuyệt với vẻ mặt rất khó coi, nhưng rồi không chịu nổi sự nài nỉ của Đinh Nguyệt Hoa, đành khoanh tay bất lực thở dài. Nhìn bộ dạng hí hửng chạy đi của Đinh Nguyệt Hoa, Đinh Triệu Lan chỉ biết lắc đầu, nhìn theo bóng lưng của nàng với ánh mắt phức tạp.

Nàng cầm thanh kiếm lên quan sát tỉ mỉ, trên đó khắc hai từ “Cự Khuyết”, thì ra đây là tên của nó.

Diêu Ly Ly ở bên cạnh vẫn luôn giữ tư thế sắp châm cứu cho Đinh Nguyệt Hoa, Đinh Nguyệt Hoa vui vẻ nói: “Diêu tỷ, tỷ phải tin vào y thuật của mình chứ.”

Thấy Đinh Nguyệt Hoa không ngần ngại, Diêu Ly Ly cũng yên tâm: “Chẳng phải muội bảo kiếm có linh hồn à, ta chỉ đang sợ muội bị thanh kiếm này bắt mất hồn thôi.”

Đinh Nguyệt Hoa cười khúc khích: “Thế muội cũng phải kéo mỹ nhân như tỷ theo cùng.” Nàng hích nhẹ khuỷu tay vào Diêu Ly Ly, “Tỷ nói xem tới lúc đó Tiêu Nhiên đại ca sẽ thế nào?”

Nhắc tới Tiêu Nhiên, Diêu Ly Ly lập tức ngượng ngùng. Hai người đã đính hôn từ lâu, chẳng qua tới giờ chưa ấn định được ngày. Tiêu Nhiên cũng có tới đây vài lần, lần nào cũng mang theo cả đống túi lớn túi nhỏ, phần lớn đều là những món ăn yêu thích của Đinh Nguyệt Hoa. Nàng nghe Tiêu Nhiên bảo là y có một người bạn ở kinh thành, mà người bạn này chẳng biết cách tiêu tiền, thành thử y đang tiêu bớt giúp người ta. Kể cũng lạ, cứ mỗi lần Tiêu Nhiên tới đây, Bạch Ngọc Đường bên đảo Hãm Không chắc chắn sẽ qua hẹn đấu kiếm, hai người họ tìm một khoảng trống đánh nhau, đánh xong thì cùng uống rượu. Mà võ công của Tiêu Nhiên có vẻ kém hơn so với Bạch Ngọc Đường, lần nào Bạch Ngọc Đường cũng tụt hứng.

“Ta bảo này tên Mặt Gỗ, ngươi có được mỹ nhân rồi là không biết tiến thủ gì cả, kiếm thuật chẳng tiến bộ lên chút nào.” Bạch Ngọc Đường rất bất mãn, trong lòng không được vui.

“Lần nào tới đây tên kia cũng bắt ta mang theo cả đống đồ, coi ta không khác gì kẻ khuân vác thuê. Lặn lội đường xa làm ta mất rất nhiều sức, tất nhiên thể chất không còn đủ để đấu với ngươi rồi, muốn trách thì ngươi trách hắn đi.” Tiêu Nhiên nhấp một ngụm rượu.

Bạch Ngọc Đường bực bội uống rượu, nói: “Ngũ gia đây lười đi gặp hắn.”

Lại ba tháng nữa trôi qua, hôm nay, Đinh thị huynh đệ triệu tập các đại – tiểu đầu mục tới, dặn dò những việc cần chú ý, ngay hôm sau vội vã rời Đinh gia trang, sau đó Đinh Nguyệt Hoa nghe nói Ngũ Thử đảo Hãm Không cũng rời đi, Đinh Nguyệt Hoa mơ hồ cảm thấy có chuyện lớn gì đang xảy ra.

Trong thời gian đợi các anh về, Đinh Nguyệt Hoa vừa quản lý ổn thỏa việc trong trang với nhóm ngư dân, vừa nghe ngóng tin tức của các anh, may thay nàng vẫn còn Diêu Ly Ly làm bạn.

Trường kiếm cắt không trung, trong nháy mắt biến thành những đốm sáng như vì sao, Đinh Nguyệt Hoa lật cổ tay, tung người nhảy lên, chém một kiếm rồi lại một kiếm, kiếm khí phát ra từ lưỡi kiếm cứ như cơn cuồng phong quét qua cây cỏ xung quanh.

“Nguyệt Hoa!” Diêu Ly Ly ở bên cạnh hô lên.

Tiếng gió rít kia bỗng chốc im bặt, Đinh Nguyệt Hoa thu kiếm lại, sắc mặt có phần trắng bệch.

“Không biết hôm nay bị sao nữa, lúc luyện kiếm tâm trạng cứ bồn chồn chẳng thể tập trung được.” Đinh Nguyệt Hoa nhận lấy khăn tay từ tay Diêu Ly Ly, cầm lau mồ hôi trên trán.

“Nguyệt Hoa, muội thấy khó chịu ở đâu không?” Diêu Ly Ly hơi lo lắng, “Mau ngồi xuống để ta xem thử.”

“Không sao đâu, có lẽ muội lo cho hai huynh trưởng quá thôi.” Đinh Nguyệt Hoa nói, bấy giờ trong lòng nàng sợ hãi khôn tả, sự lạnh lẽo trên thân kiếm Cự Khuyết càng khiến cảm giác ấy trở nên trầm trọng hơn, “Hy vọng hai huynh ấy bình an.”

Cuối cùng, Đinh thị huynh đệ đã quay về, vẻ mặt đầy uể oải. Đinh Nguyệt Hoa không hỏi nhiều, các anh trai bình an trở về chính là điều nàng mong muốn.

“Muội muội.” Đinh Triệu Huệ liếc nhìn Cự Khuyết, nói: “Thanh bảo kiếm này rất quan trọng.”

“Sao ạ?” Đinh Nguyệt Hoa lấy làm bối rối.

“Tiểu muội, bây giờ là thời tiết đẹp, muội ra ngoài với Diêu cô nương cho khuây khỏa một chút đi.” Đinh Triệu Lan nói.

“Dạ?”

Mùa xuân tháng ba quả thực là một thời tiết đẹp, vạn vật sinh sôi nảy nở. Trên đường đi, câu chuyện các anh hùng dũng mãnh giúp đỡ Bao đại nhân của Khai Phong phủ ra sao đã trở thành chủ đề nói chuyện ở các quán trà, quán rượu, người kể chuyện mặt mày hớn hở kể rất lôi cuốn, liên tiếp những tràng vỗ tay vang lên.

Thì ra các anh của nàng với Ngũ Thử đảo Hãm Không đã đi giúp Bao đại nhân. Nghe giọng điệu khi trầm khi bổng của người kể chuyện, Đinh Nguyệt Hoa ở bên này thấy trong lòng cũng thấp thỏm theo, cũng may mọi người đã bình an trở về, Đinh Nguyệt Hoa lấy làm vui mừng. Tuy nhiên kể từ khi Đinh thị huynh đệ trở về cứ nói mấy lời kỳ lạ, còn có Bạch Ngọc Đường kia, nghe nói hắn nói bị thương nặng ở cánh tay, trước khi đi Đinh Nguyệt Hoa với Diêu Ly Ly có ghé qua thăm hắn.

“Đinh gia muội tử, Cự Khuyết này thật sự không tệ.” Đây là câu đầu tiên Bạch Ngọc Đường nói khi gặp nàng.

“Mùa này là phải đi đó đi đây cho khuây khỏa, tâm tình của con người giống hệt với thời tiết vậy, muội xem hôm nay hai tỷ muội tới thăm ta, ta cảm thấy vết thương này hết đau ngay, vui vẻ hết biết, chẳng mấy khi Đinh gia muội tử đại giá quang lâm.” Bạch Ngọc Đường chìa cánh tay bị thương ra, hắn quay sang Diêu Ly Ly, “Mau đưa cô nhóc này tới đó sớm đi, người ở đó, thời tiết ở đó sẽ càng tốt hơn. Đối với việc bốc thuốc đúng bệnh thì cô hiểu hơn ta mà đúng không.”

Diêu Ly Ly với Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười, đứng bên cạnh là Đinh Nguyệt Hoa mặt ngơ ngác, nàng nhìn lên trời, ánh nắng chói chang, bầu trời trong xanh, quả nhiên tiết trời sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của con người.

Một chiếc thuyền con bồng bềnh trôi đi, gió thổi thoảng qua, cảm giác sảng khoái và tự tại khôn tả. Bên hồ, ai đó đã trông ngóng từ lâu, “Ly Ly!” Tiêu Nhiên rối rít vẫy tay.

Mấy gian phòng trúc, mấy con gà con vịt thả rông, đây chính là tiểu uyển bên hồ Kính của Diêu Ly Ly, giản dị và yên tĩnh.

Trong sân, một người đang uể oải dựa vào chiếc ghế mây sưởi nắng, hắn ngủ rất say, như thể vô cùng mệt mỏi, đang tham lam tận hưởng lúc nghỉ ngơi hiếm có này.

Cảm nhận được sự bất an của Diêu Ly Ly, Tiêu Nhiên nắm lấy tay nàng, đưa ánh mắt sang an ủi.

“Khụ” Người trên ghế bỗng cử động, tuy nhiên vẫn chưa tỉnh, chỉ mơ màng ho mấy tiếng, sau đó trở mình, rất nhanh lại phát ra tiếng ngáy nhẹ. Như cảm thấy hơi lạnh, người đó co ro mình lại, kéo bừa chiếc chăn mỏng trên người lên trùm kín lại.

“Hắn là bạn của Tiêu Nhiên.” Diêu Ly Ly nhìn lại Đinh Nguyệt Hoa, “Mà cũng được tính là đệ đệ của ta, không phải người ngoài. Nguyệt Hoa, muội đưa túi đồ cho Tiêu Nhiên đi, bọn ta vào dọn dẹp phòng một lát, muội cứ tự nhiên nhé.”

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, thấy Tiêu Nhiên với Diêu Ly Ly bận rộn đi ra đi vào nàng rất muốn giúp mà không xen tay vào được. Nàng đi một vòng quanh sân, vừa chơi với đàn gà con, ánh mắt vừa không khỏi nhìn sang người đó. Sắc mặt người này trắng bệch, gần như không còn miếng máu nào, Đinh Nguyệt Hoa đánh giá.

Một chốc sau, trong sân phảng phất mùi thức ăn, người trên ghế mây như cảm nhận được, hắn mở hé mắt ra, bắt gặp một cô gái đang nhìn hắn với vẻ ngượng ngùng, sự mệt mỏi trên nét mặt hắn vẫn không hề giảm bớt, hắn từ từ thẳng người dậy, ngơ ngác nhìn Đinh Nguyệt Hoa đang ở trước mặt.

“Ta xin lỗi, ta thất lễ rồi.” Đinh Nguyệt Hoa hơi lúng túng, liên tục lùi về sau mấy bước.

Người đó bỗng dưng cười: “Đây đúng là một giấc mơ đẹp.” Rồi đầu nghiêng qua, tiếp tục dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

“Ơ…” Đinh Nguyệt Hoa lấy làm buồn cười.

Tới bữa cơm chiều, mấy người họ ngồi cùng nhau.

“Trước tiên giới thiệu một lát, gã thiếu ngủ này tên Hùng Phi*, à, phải rồi, chữ Hùng này là gấu, con gấu chó ấy, tên đặc biệt chứ hả.” Tiêu Nhiên nói: “Thể trạng thì yếu khỏi phải bàn rồi.” Y cố tình nhích sang bên kia một chút, “Nếu lát nữa lạnh quá ngất xỉu thì đừng có bảo là do ta đụng à, ta ngồi xa lắm rồi đấy.”

(*Hùng Phi – 熊飞, chữ Hùng (熊) này nghĩa là con gấu, Tiêu Nhiên lấy ví dụ là gấu chó (狗熊 – cẩu hùng) để chị Hoa biết chữ Hùng nào. Mình xin chen thêm một chút, tên Hùng Phi này là tác giả đặt, còn tên tự Hùng Phi của anh Chiêu là chữ Hùng này nhé: 雄 – hùng vĩ, hùng mạnh, hùng dũng gì đấy)

Hình ảnh gấu chó:

Gấu chó Wikipedia ting Việt

Diêu Ly Ly trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên: “Không nghiêm chỉnh được à.”

“Tại hạ Hùng Phi, vừa nãy khiến cô nương chê cười rồi.”

“Ta họ Đinh, tên Nguyệt Hoa.” Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười nói.

Thể trạng của Hùng Phi rất tệ, tuy nhiên có thể thấy hắn đang vui từ tận đáy lòng, gương mặt tái nhợt kia dường như đã có thêm chút máu.

Có lẽ họ đều là những người trẻ trạc tuổi nhau, cảm giác xa lạ giữa khách và chủ rất nhanh đã biến mất. Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy đây giống như bữa ăn sum họp của những người bạn lâu năm, cảm giác thân thiết này khiến bản thân cũng thấy ngạc nhiên, chắc đây là sự hữu duyên mà người ta vẫn thường nói.

Ngày hôm sau, Hùng Phi với Đinh Nguyệt Hoa mỗi người ngồi ở một đầu trên chiếc ghế dài, đám gà vịt không đứng vỗ cánh ở xung quanh thì đi lạch bạch chui qua chiếc ghế, hoặc không thì luẩn quẩn dưới chân họ, chốc chốc lại mổ một cái, kêu quạc quạc tục tác mấy tiếng. Hùng Phi bưng bát thuốc lắc vòng tròn, cặn thuốc xung quanh thành bát lại hòa vào phần thuốc còn dở, hắn nhấp từng ngụm một, ai không biết chắc còn tưởng hắn đang thưởng trà. Đinh Nguyệt Hoa ngồi ở đầu bên kia nhìn bát thuốc với vẻ mặt đau khổ đã rất lâu. Uống thuốc uống thuốc, rốt cuộc tới bao giờ mới có thể ngưng uống thứ thuốc đắng này đây, bây giờ mình đã nhảy nhót tung tăng được rồi mà, có đau có ốm ở chỗ nào nữa đâu. Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng bát thuốc này nàng vẫn phải uống hết, khó khăn lắm các anh mới vui vẻ chủ động kêu nàng ra ngoài đi dạo, nàng không muốn vì lý do này mà bị Diêu Ly Ly viết một bức “thư tố cáo” đuổi về nhà. Nhíu mày, bịt mũi, ngẩng cổ, uống ực một hơi, Đinh Nguyệt Hoa lau miệng, ai đó đưa hai viên kẹo mứt qua, là Hùng Phi.

“Cảm ơn.” Đinh Nguyệt Hoa đầy cảm kích nhét kẹo vào miệng.

“Thân thể của cô vẫn chưa bình phục sao?” Hùng Phi hỏi, ngay lập tức bổ sung thêm một câu: “Trước đây Diêu tỷ tỷ hay nhắc tới cô.”

Đinh Nguyệt Hoa đứng lên xoay một vòng, “Ngươi xem, ta vẫn khỏe.”

“Tình trạng của ngươi hình như khá nghiêm trọng.” Đinh Nguyệt Hoa nhìn bát thuốc đã cạn, nói: “Ngươi uống thuốc như ăn cơm bữa thế này, là do ốm hay bị thương ở đâu?”

“Một hôm ta đi ngang chỗ nọ, một đám người tự dưng băng qua, ta chẳng may bị thương, có điều cũng chưa đến nỗi quá xấu số, mạng nhỏ vẫn còn giữ được.” Hùng Phi nói rất giống đùa, Đinh Nguyệt Hoa tất nhiên không tin.

“Ta cũng một hôm đi ngang chỗ nọ, một đám người tự dưng đi ngang qua, ta chẳng may ngã đập đầu, rất nhiều chuyện trước đây không còn nhớ rõ, có điều cũng chưa đến nỗi quá xấu số, gương mặt của ta vẫn còn nguyên vẹn.” Đinh Nguyệt Hoa bắt chước giọng điệu của Hùng Phi.

Hùng Phi mỉm cười nhấc bát thuốc lên, nói: “Hân hạnh được gặp cô.”

Đinh Nguyệt Hoa cũng bưng bát thuốc lên: “Hân hạnh được gặp ngươi.”

Chớp mắt đã qua nửa tháng, thần sắc của Hùng Phi cuối cùng cũng giống người hơn rồi, đây là nguyên văn lời của Tiêu Nhiên.

“Liều thuốc này quả nhiên hữu hiệu nhanh chóng.” Tiêu Nhiên giơ ngón tay cái ra, “Ta nói Triển đại nhân, chuyện trước kia định lúc nào thì nói?” Trước mặt y chính là Khai Phong phủ tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu.

“Qua cũng qua rồi, nàng cũng đã quên hết, tại sao còn phải nói.” Triển Chiêu khẽ nói, “Quên chưa chắc là việc xấu, chuyện tồi tệ thì không cần phải nhớ, có muốn xóa cũng chưa hẳn xóa sạch được nữa là.”

“Vậy chẳng phải ngươi với nàng…”

“Đến lúc đó nhớ chuẩn bị quà to vào, đưa quà nhỏ là tại hạ ghi thù liền đấy.” Triển Chiêu cười.

Tiêu Nhiên nhếch khóe miệng: “Ngươi nói nghe viên mãn quá nhỉ, ôi, ánh mắt này của ngươi khiến ta muốn đánh ngươi một trận thật chứ.” Tiêu Nhiên giơ nắm đấm lên.

Triển Chiêu mặt tái nhợt, bỗng dưng ho mạnh.

“Này, ta còn chưa động tay nữa mà, vừa phải thôi chứ, đừng giả vờ nữa.” Tiêu Nhiên hơi bực, tay vừa chạm vào Triển Chiêu thì không ngờ hắn đã cứ vậy gục xuống, Tiêu Nhiên cảm thấy không đúng, sờ lên trán hắn mới biết nó nóng cực kỳ, “Từ đầu đã biết ngay là ngươi nói sảng mà.” Tiêu Nhiên tức tốc cõng Triển Chiêu lên, “Này, lần sau ngươi có thể báo trước một tiếng không hả, ngươi còn muốn nhận quà to không! Này, dạo này ngươi ăn nhiều quá đấy, sao nặng y hệt con gấu đại vậy. Này, tỉnh lại đi, có thể trả lời một tiếng không, tiểu gia đây không bị dọa đâu nhé. Triển Chiêu, ngươi trả lời ta một tiếng coi!”

“Tiêu Nhiên, ngươi biết rõ cậu ta bị trọng thương chưa khỏi mà còn kéo cậu ta ra ngoài hóng gió đêm như vậy!” Diêu Ly Ly bước tới đánh y.

Tiêu Nhiên ôm đầu liếc nhìn Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Là hắn kéo ta ra ngoài bảo muốn chờ hai người về, hai người đi cả nửa ngày trời, ban đêm đường khó đi, hắn… ờ… Bọn ta không lo sao được.”

“Diêu tỷ bớt giận, tỷ xem Hùng Phi thế nào trước đi.” Đinh Nguyệt Hoa kéo Diêu Ly Ly đang nổi giận lại.

“Đúng, đúng, nàng khám cho hắn trước đi đã.” Tiêu Nhiên nhanh chóng bè theo.

“Thật… thật ra ta vẫn chưa nhớ được ngươi là ai… Ta… khi đó ta không hề nghĩ gì cả… Ta chỉ muốn ngươi bình an…”

Triển Chiêu không khỏi ôm chặt Đinh Nguyệt Hoa hơn, hắn như đang tìm kiếm thứ cảm giác vững tâm, nhưng sự vững tâm ấy chỉ được phảng phất như vậy, thân hình xinh đẹp dần dần biến thành hư vô.

“Đinh cô nương, cô có biết muốn sinh tồn được trên giang hồ, điều quan trọng nhất và cũng cơ bản nhất là gì không? Đấy chính là ăn, giữ đủ thể lực cần thiết!”

“Ngươi cừ thật.”

“Ta bảo này Đinh cô nương, cô sẽ không ăn hết cả bàn điểm tâm đấy chứ? Ta hy vọng cô có chừa lại một ít cho ta đấy. Sau này lấy chồng cô nhớ phải báo cho nhà chồng chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn vào.”

“Vậy thì chắc là bánh vàng với bánh ngọt đi.”

“Đinh cô nương, ta không phải nhà chồng cô, nói với ta cũng vô dụng.”

“Đinh cô nương, cô muốn làm người bảo vệ hay là muốn làm cướp thế hả?”

“Hù dọa địch trước ấy mà.”

“Nếu vậy ta sẵn sàng làm anh trai của cô, thế này thì không còn xa lạ nữa, nếu cô thấy không vui cứ việc chia sẻ với ta. Dù có đá ta thêm mấy cú nữa cũng được, miễn là cô thấy vui.”

“Ngươi nghĩ ta là mấy người phụ nữ hung dữ đó sao, các anh trai cùng lắm chỉ cho ta mượn vai tựa vào rồi an ủi mấy câu thôi.”

“Tạm thời cô cứ xem ta là anh trai để tựa vào đi, bao lâu cũng được.”

“Hừ, ta thành nương tử nhà ngươi từ khi nào. Ngươi còn nói bậy nữa là ta sẽ tố cáo với Bao đại nhân.”

“Tố, có điều ta là nguyên cáo, nàng là bị cáo. Tố nàng tội thoái hôn.”

“Chúng ta thành thân hồi nào? Người mai mối đâu? Sính lễ đâu?”

“Nàng với ta thành thân ở trại Vân Thủy. Trương Long Triệu Hổ bọn họ có thể làm chứng, cũng coi như là người mai mối, phải rồi còn con mèo Trắng kia, có thể tính thêm nó nữa. Sính lễ, ta nhớ ta có tặng nàng một cây trâm.”

“Ngươi, rõ ràng là ngươi cãi chày cãi cối, chỉ một cây trâm mà muốn xong sao.”

“Được, ý nương tử ta hiểu rồi, tại hạ nhất định bù đắp sính lễ đầy đủ, chắc chắn sẽ không để nương tử mất thể diện.”

“Nếu như có thể, ta muốn làm quen với ngươi lại lần nữa.” Đinh Nguyệt Hoa hoàn toàn tan biến trong vòng tay Triển Chiêu, đây là câu cuối cùng nàng để lại.

Mở choàng mắt ra, là mộng, Triển Chiêu ho một tràng dài, mà đó không hẳn là mộng, đó là quá khứ giữa hắn với Đinh Nguyệt Hoa.

Chợt có ai đẩy cửa, là Đinh Nguyệt Hoa, nàng thấy hắn tỉnh dậy thì mừng rỡ.

“Ngươi làm bọn ta lo lắng lắm đấy.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Cũng không còn ai uống thuốc với ta nữa, thật tình có hơi khó uống.”

“Đinh cô nương.”

“Hả?”

“Cô có biết muốn sinh tồn được trên giang hồ, điều quan trọng nhất và cũng cơ bản nhất là gì không?”

“Ăn.” Đinh Nguyệt Hoa đáp, Triển Chiêu ngây ra, Đinh Nguyệt Hoa cũng hơi bất ngờ với câu trả lời của mình. “Đúng vậy, ăn no mới có sức được đúng không?” Đinh Nguyệt Hoa cười.

Đây là câu mà hắn từng nói với nàng. Nguyệt Hoa, nàng nhớ được gì rồi sao?

“Ừ, đúng, rất đúng.” Triển Chiêu gật đầu tán thành.

“Ngươi chờ một lát, ta lấy cháo cho ngươi.” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng xoay người rời đi.

Nếu như có thể, ta muốn làm quen với nàng lại lần nữa, Nguyệt Hoa.

Bệnh tình của Triển Chiêu rất nhanh đã khỏi, trong khoảng sân nhỏ lại xuất hiện hình ảnh quen thuộc ấy, có một chiếc ghế dài, mỗi người một đầu ngồi bưng bát thuốc, dưới chân là một bầy gà vịt thả rông.

“Mấy hôm nay ngủ không ngon sao?” Triển Chiêu hỏi, hai mắt Đinh Nguyệt Hoa thâm quầng suốt mấy ngày nay.

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu: “Gần đây ta luôn gặp một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ xuất hiện suốt một bóng lưng, ta ngồi ăn vằn thắn bên đường chung với hắn, kề vai chiến đấu cùng với hắn, còn nói chuyện cười đùa cùng với hắn, song ta không thể nào nhìn rõ được mặt của hắn.” Đinh Nguyệt Hoa có vẻ trầm ngâm: “Bóng lưng ấy bắt đầu xuất hiện trong đầu ta kể từ lúc ta tiếp xúc với Cự Khuyết, bây giờ những hình ảnh như vậy hiện ra ngày một nhiều, ta nghĩ có lẽ nó là ký ức trước đó của ta, ta vẫn chưa quên nó, có điều, có điều…” Đinh Nguyệt Hoa không khỏi ôm trán, đầu nàng lại bắt đầu đau. “Chắc chắn người đó phải rất quan trọng, ta không nên quên.”

Trong lòng Triển Chiêu nặng trĩu, không khỏi vươn tay xoa đầu Đinh Nguyệt Hoa, cho đến khi Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với hắn, Triển Chiêu mới nhận ra hành động này của mình không phù hợp, hắn vội vàng rụt tay lại: “Tại hạ thất lễ rồi.”

Lạ lùng thay, Đinh Nguyệt Hoa hơi kinh ngạc, khoảnh khắc vừa rồi cứ như thể một người rất thân thuộc đang ở bên cạnh an ủi nàng, đối diện với đôi mắt của Triển Chiêu, nó rất sáng, còn ấm áp lạ thường.

“Ngươi, là ai?” Đinh Nguyệt Hoa ngây người thốt lên một câu như thế.

“Choang” Bát thuốc trên tay Triển Chiêu rơi xuống đất.

Cô nương nhìn công tử ở trước mặt chăm chắm như vậy là nhớ ra hắn rồi chăng?

Đôi mắt trong veo của hắn như ẩn chứa vô số câu chuyện, những câu chuyện ấy có liên quan tới nàng hay chăng? Cô nương sững sờ nhìn hắn, hỏi một câu trong vô thức: Ngươi, là ai?

Ta, là ai? Đối diện với gương mặt thanh tú ấy trong lòng công tử từ lâu đã có muôn vàn lời muốn nói. Trận chiến sinh tử ở Tương Dương trôi qua trong nháy mắt, cuối cùng hắn vẫn sống sót, đây không phải may mắn, hắn muốn tới gặp nàng, dù nàng đã nhớ hay chưa cũng không quan trọng.

“Triển Chiêu, ngươi không cần cố chấp như vậy.” Đinh Triệu Huệ thở dài.

Triển Chiêu lúc đó đã cười, “Đinh huynh vẫn nhớ cuộc trò chuyện bình về nữ tử ở Thúy Hồng Các ngày hôm ấy chứ.”

“Liễu Hoa Hương là một giai nhân tuy nhiên lại quá ngọt như quả đào này, ca kĩ kia thì như quả lê tuyết, Triển huynh cho rằng một cô gái cực phẩm phải giống như sầu riêng, một khi ai đã thích rồi thì sẽ thích đến mức bỏ qua vẻ bề ngoài, người con gái như thế rất có cá tính, nhưng nếu phát hiện được mặt tốt của nàng thì ắt sẽ thích vô cùng.” Đinh Triệu Huệ nhớ lại nói.

“Thế gian hàng vạn nữ tử mỗi người một vẻ, nhưng Nguyệt Hoa chỉ có một.”

Có người tò mò hỏi riêng Đinh Triệu Huệ: Trong cuộc bình luận về nữ tử ấy, Triển Chiêu cuối cùng thích loại nào? Thế là tối đó Đinh Triệu Huệ lập tức kêu người làm một dĩa dưa chuột trộn mang qua cho Triển Chiêu.

Bầu không khí bữa tối có vẻ hơi nặng nề, Triển Chiêu gắp một miếng thịt gà lên, chiếc đũa bỗng dừng lại giữa chừng. Đinh Nguyệt Hoa như cảm giác được gì, rụt ngay bát vào trong, cúi đầu xuống, che thật chặt miệng bát. Cuối cùng miếng thịt gà ấy vẫn là đặt vào bát của chính Triển Chiêu.

Bên ngoài tiểu uyển hồ Kính, Liễu Tâm lắc đầu nói: “Ơ kìa, hai chúng ta làm xong hết hai nhiệm vụ rồi mà, sao Đinh Nguyệt Hoa này vẫn chưa khôi phục được trí nhớ nữa, nhìn mà sốt hết cả ruột. Hay là chúng ta giúp một tay đi.”

“Liễu Tâm, cậu đừng làm loạn, lần trước cậu đưa một quả sầu riêng cho Triển Chiêu với Đinh Triệu Huệ, sau này Triển Chiêu còn lôi nó vào cuộc bàn luận nữ tử hoa quả gì đấy. Cậu phải biết thời đại này của bọn họ vẫn chưa có sầu riêng, nghe đâu nó từ Malaysia du nhập về Trung Quốc vào thời nhà Minh.” Khúc Tiểu Loan nói.

“Chẳng phải tôi làm vậy là để báo đáp anh ta à, người ta giúp chúng ta nhiều như vậy, thứ duy nhất tôi mang theo cũng chỉ có quả sầu riêng.” Liễu Tâm nói.

“Cậu đấy, đi đâu cũng chỉ nhớ tới ăn, cậu quên quy tắc rồi à, không được tùy tiện nhúng tay vào, bất cứ hành động nào của cậu cũng có thể làm thay đổi lịch sử.” Khúc Tiểu Loan kéo Liễu Tâm đi, “Lòng nhiệt tình của cậu để dùng cho ngày mai đi, ta đọc lướt qua Tam Hiệp Ngũ Nghĩa rồi, Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa kết thúc có hậu, vậy nên cậu đừng bận lòng nữa.”

Hai luồng ánh sáng trắng lập tức biến mất ở cuối đường chân trời.

(“Để biết nguồn gốc của nhân vật Liễu Tâm, Khúc Tiểu Loan và những thứ khác, xin mời bạn xem phim web drama Chấp Niệm Sư – 网剧执念师” – Đây là lời tác giả, chứ mình cũng chưa coi)

Rời nhà đã hơn ba tháng, Đinh Nguyệt Hoa gửi thư bình an về nhà, nội dung không có gì ngoài sống ở đây rất tốt, còn quen được một người bạn tên Hùng Phi. Trong thư nàng còn đặc biệt nhắc đến Cự Khuyết, nàng luôn cảm thấy giữa mình với thanh kiếm Cự Khuyết này dường như có mối quan hệ nào đó. Không lâu sau, Đinh Triệu Huệ hồi âm, hắn chỉ viết đúng một câu về Cự Khuyết: Nó rất quan trọng với muội, phải biết trân trọng.

Giấc mơ kỳ lạ vẫn cứ tiếp diễn, Đinh Nguyệt Hoa cũng từng hỏi thử Diêu Ly Ly, Diêu Ly Ly suy nghĩ một thoáng rồi trả lời: “Chắc do muội quá nhập tâm vào vở kịch múa rối bóng hôm nọ thôi.”

Múa rối bóng? Hôm đó nàng với Diêu Ly Ly lo xem một vở múa rối bóng nên mới về trễ. Nội dung của vở kịch kể về câu chuyện giữa một chàng công tử và một vị cô nương, công tử với cô nương gặp nhau, yêu nhau cho đến khi bị xa cách. Lúc đó Đinh Nguyệt Hoa xem rất nhập tâm. Cuối vở kịch cô nương bị kẻ xấu bắt cóc, kẻ xấu đã xóa hết trí nhớ của nàng rồi lợi dụng nàng đối phó với công tử, đến cuối cùng cô nương vẫn không làm công tử bị thương, vì trong tiềm thức nàng vẫn còn nhớ được chàng, công tử đã rất đau lòng. Trên đường về ngày hôm đó Đinh Nguyệt Hoa hãy còn tiếc thương cho chàng công tử và vị cô nương, tâm trạng rất nặng nề. Giờ nghe Diêu Ly Ly nói như vậy thì chắc nàng quá nhập tâm thật rồi, những tình tiết trong giấc mơ chẳng phải chính là những gì nàng đã xem ở vở múa rối bóng ư? Nghĩ đến đây Đinh Nguyệt Hoa thấy thoải mái trở lại.

Nhưng còn với Hùng Phi, Đinh Nguyệt Hoa nhận thấy một điều khác.

Triển Chiêu đã hồi phục khoảng bảy tám phần, hôm nay bốn người cùng đi dạo trấn sẵn tiện mua ít vật dụng thường ngày. Ngay khi dùng xong bữa trưa, Tiêu Nhiên lập tức xách đồ kéo Diêu Ly Ly đi bảo là có hẹn với một người.

“Trời vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé.” Triển Chiêu nói.

Hôm nay vừa khéo là hội chùa nên rất náo nhiệt, trong trấn đông nghịt người.

Múa rối bóng! Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa bỗng sáng lên. Vẫn là vở kịch lần trước. Đinh Nguyệt Hoa muốn xem lại lần nữa, Triển Chiêu bèn tìm hai chỗ, hai người ngồi xuống cạnh nhau. Diễn biến của vở kịch khiến Triển Chiêu biến sắc mấy lần, bỗng dưng hắn đứng dậy kéo Đinh Nguyệt Hoa lên muốn rời đi.

“Sao vậy?” Đinh Nguyệt Hoa đang xem rất hào hứng.

“Vở kịch này quá bi thương, không tốt cho việc hồi phục của cô.” Triển Chiêu đáp rất kiên quyết, kéo Đinh Nguyệt Hoa đi một mạch.

“Cô là một cô nương tốt.” Triển Chiêu buông tay Đinh Nguyệt Hoa ra, “Ta hy vọng cô sống thật vui vẻ, không ốm đau hay bệnh tật, cũng không cần phải luyến tiếc quá khứ làm gì, cái kết của vở kịch không nên như vậy, cô nương có nhớ hay không với công tử không quan trọng, công tử vẫn luôn nhớ cô nương.”

“Sao ngươi lại biết cái kết của vở kịch này? Đây là lần đầu ngươi xem mà nhỉ?” Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói, phản ứng của Triển Chiêu lúc này hơi lạ, hắn kích động tới như vậy, trong ấn tượng của Đinh Nguyệt Hoa trước giờ Hùng Phi luôn là một người rất bình tĩnh.

“Ta…” Lúc này Triển Chiêu mới nhận ra mình thất thố. Vở múa rối bóng vừa mở màn không được bao lâu hắn đã cảm thấy có vấn đề, hắn ngó nhìn xung quanh tìm một hồi, phát hiện đồ đệ trên danh nghĩa của hắn “Tần Tiểu Trảo” đang đứng ở bên kia nháy mắt ra hiệu với hắn, dụng ý là gì không cần nói cũng biết. Mặc dù hắn rất biết ơn ý tốt của Tiểu Trảo, nhưng hắn không muốn dùng cách này gợi lại ký ức đau buồn cho Đinh Nguyệt Hoa, hắn chỉ muốn Nguyệt Hoa sống thật vui vẻ.

Vở kịch múa rối bóng kết thúc, đám đông bỗng chốc ùa ra, Đinh Nguyệt Hoa với Triển Chiêu bị tách khỏi nhau, hai người bị đám đông đẩy ra mỗi lúc một xa, bóng lưng mặc áo xanh ở trước mặt Đinh Nguyệt Hoa có chút quen thuộc, “Hùng Phi!” Đinh Nguyệt Hoa cố gắng chen về phía Triển Chiêu, song cuối cùng vẫn bất lực giữa đám đông. Cảm giác này y hệt với trong mơ, nàng cố gắng muốn đuổi kịp bóng hình ấy, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp, khó khăn lắm cuối cùng cũng sắp chạm vào bóng hình ấy, vậy mà ngay khi hắn xoay người sắp sửa nhìn rõ được gương mặt của hắn thì nàng tỉnh dậy.

Bấy giờ Đinh Nguyệt Hoa đang sốt sắng muốn đuổi kịp bóng người nọ ở phía trước, chợt một tốp người nữa bước qua, Đinh Nguyệt Hoa lại càng bị đẩy xa hơn nữa. Những hình ảnh rời rạc lại vụt hiện lên trong đầu, hình bóng mơ hồ kia với bóng người áo xanh ở trước mặt dần dần lồng vào nhau, “Ai, rốt cuộc hắn là ai?” Đinh Nguyệt Hoa dồn hết sức đẩy đám người ra hai bên, giống như cách mà nàng đã truy đuổi trong giấc mơ.

Bỗng một đôi cánh tay rắn chắc giữ chặt lấy nàng, ra sức kéo nàng vào lòng, dùng tay bảo vệ nàng thoát khỏi đám đông.

“Không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?” Triển Chiêu nói, lo lắng bộc lộ cả trong lời nói.

Yên lòng, trở về, đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Đinh Nguyệt Hoa. Có điều gì đó đang dần được đánh thức trở lại.

“Đi mau!” Triển Chiêu đột nhiên nói, kéo Đinh Nguyệt Hoa bước nhanh ra khỏi trấn. Ban nãy liếc mắt đi, hắn nhác thấy một kẻ đang nấp trong góc tối – Vệ Thành, thủ lĩnh một đội cận vệ của Tương Dương Vương, con cá duy nhất lọt khỏi lưới.

Hai người vội vã rời trấn nhỏ, bóng người phía sau đuổi theo sát sao.

“Bạn cũ, đã lâu không gặp, sao lại đi vội vàng thế.” Vệ Thành cười toe toét, nhìn Triển Chiêu với ánh mắt u ám, “Trông sắc mặt ngươi kìa, trận Tương Dương ngày đó ngươi bị thương không nhẹ nhỉ.”

“Tương Dương?” Đinh Nguyệt Hoa lấy làm suy nghĩ, là trận lần đó hai huynh trưởng với Bạch Ngọc Đường tham gia, thì ra Hùng Phi cũng góp mặt.

Trường kiếm rời vỏ, Triển Chiêu cầm Cự Khuyết trong tay, bảo vệ vững vàng Đinh Nguyệt Hoa phía sau.

“Triển Chiêu, tình trạng của ngươi bây giờ thì đánh được mấy chiêu với ta, huống chi là còn muốn bảo vệ tiểu mỹ nhân ở phía sau.” Vệ Thành bật cười, bộ dạng như thể chắc chắn nắm được phần thắng.

“Triển Chiêu? Ngươi, ngươi không phải Hùng Phi?” Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói. Cái tên này nàng đã nghe người kể chuyện nhắc tới không chỉ lần. Trong trận Tương Dương hắn đã đánh bại quân cận vệ, cùng với Bạch Ngọc Đường quyết tử một trận ở Trùng Tiêu Lâu giành được danh sách phản loạn về. Triển Chiêu, cái tên này còn có câu chuyện sâu xa hơn thế. Những hình ảnh rời rạc mơ hồ trước đó từ từ chắp lại với nhau, trở nên rõ ràng hơn.

Một đường kiếm xé gió lao từ bên phải tới, Triển Chiêu đẩy Đinh Nguyệt Hoa sang một bên, lật ngược kiếm lại, thân hình di chuyển theo thế kiếm, Cự Khuyết trái lại dắt kiếm của đối phương lệch đi. Vệ Thành bị Cự Khuyết kéo đi, cổ tay y đau nhói, bảo kiếm xém nữa tuột khỏi tay.

Triển Chiêu biết rõ lúc này không thể hiếu chiến, cần phải đánh nhanh thắng nhanh. Nhân lúc Vệ Thành bị mất thế vẫn chưa đứng vững lại được, Triển Chiêu chém tiếp một kiếm thẳng tới, xoẹt xoẹt xoẹt, sáu chiêu kiếm liền. Vệ Thành vốn là cao thủ, nhưng trước đó đã coi nhẹ sức mạnh bộc phát của Triển Chiêu, mà trong trận chiến giữa những cao thủ thì yếu tố quyết định nằm ở việc ai giành được tiên cơ, Triển Chiêu đã trội hơn Vệ Thành ở điểm này. Đinh Nguyệt Hoa đứng bên cạnh nhìn mà kinh hãi, trong lòng rất lo lắng.

Vệ Thành tức giận trông thấy, tung một hư chiêu dụ Triển Chiêu đi, ngay lập tức nhảy tới chộp lấy vai Đinh Nguyệt Hoa.

Bả vai đau nhói, nhưng không phải Đinh Nguyệt Hoa, Triển Chiêu đã chắn cho nàng, trường kiếm bên tay phải chuyển sang tay trái, Triển Chiêu vung kiếm ra, cánh tay trái của Vệ Thành lập tức đứt lìa, đau đến thét lên.

“Không thể đánh mất một lần nữa.” Triển Chiêu nhịn đau, trán ướt đẫm mồ hôi, “Ta nói rồi, kết cục giữa công tử và cô nương sẽ không như trong vở kịch.”

“Triển Chiêu…” Đinh Nguyệt Hoa nhớ lại rồi.

“Đinh cô nương, cô có biết muốn sinh tồn được trên giang hồ, điều quan trọng nhất và cũng cơ bản nhất là gì không? Đấy chính là ăn, giữ đủ thể lực cần thiết!”

“Đinh cô nương, ta không phải nhà chồng cô, nói với ta cũng vô dụng.”

“Nàng với ta thành thân ở trại Vân Thủy. Trương Long Triệu Hổ bọn họ có thể làm chứng, cũng coi như là người mai mối, phải rồi còn con mèo Trắng kia, có thể tính thêm nó nữa. Sính lễ, ta nhớ ta có tặng nàng một cây trâm.”

… 

Quá khứ lần lượt hiện về.

“Triển Chiêu, ta trở lại rồi.” Nước mắt Đinh Nguyệt Hoa trào ra.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Mừng nàng trở lại, nương tử.”

Vệ Thành tức giận giương kiếm bổ thẳng xuống, Đinh Nguyệt Hoa tiện thể cầm lấy Cự Khuyết, hai lưỡi kiếm va vào nhau, chợt Triển Chiêu vươn tay đẩy chuôi kiếm Cự Khuyết, thế kiếm của Cự Khuyết đột ngột được truyền thêm nội lực của Triển Chiêu mà tăng vọt lên rất nhiều, làm trường kiếm của Vệ Thành vỡ thành nhiều khúc, kiếm khí đánh trúng vào ngực y. Vệ Thành hét lên một tiếng, miệng phun máu tươi rồi ngã vật xuống.

Đinh Nguyệt Hoa vội vàng kiểm tra vết thương của Triển Chiêu, Triển Chiêu xua tay, kéo Đinh Nguyệt Hoa vào lòng: “Vẫn còn sức ôm nàng.”

Mấy tháng sau, vở kịch múa rối bóng trên trấn nhỏ đã được sửa, công tử cầm tay cô nương mãi không rời.

(Kết thúc)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1) Nguyên văn là “靠山吃山,靠水吃水” – “Khao sơn cật sơn, khao thủy cật thủy”: ý là sống ở đâu thì dựa vào điều kiện ở đó mà sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện