Trời vẫn mưa.

Hai người cùng đi dưới một chiếc ô.

Nhưng lại không hề gần gũi.

Tô Vận cố gắng hết sức để hạn chế tiếp xúc thân thể với anh, sợ quần áo ướt trên người mình sẽ làm dơ đồ tây đắt giá của anh. Gió ngày càng nhỏ, có thể thấy trời bắt đầu hửng lên, cơn mưa có vẻ sắp tạnh.

Tô Vận ở trong lòng thầm cầu nguyện, ông trời ơi, làm mưa to hơn đi, càng to càng tốt. Đi qua mấy ngã tư đường họ đều chìm trong trầm mặc. Có chăng cũng chỉ có tiếng hít thở của đối phương nghe rất rõ ràng.

Tô Vận đánh vỡ sự trầm mặc có phần xấu hổ này, giả vờ tuỳ ý hỏi: “Anh có quen người đâm xe kia à?” Nếu không tài xế của anh cũng không nói cho anh biết là Viên Dĩnh.

Nhưng hiển nhiên chắc cũng không phải là bạn bè thân thiết, vì cô thấy lời mình nói ra anh có hơi cau mày. Trời ạ, cau mày cũng đẹp trai đến vậy. (VV: chị của em ơi ==”)

Tưởng Mộ Thừa rũ mắt nhìn một bên mắt cô, rồi tức thì thu hồi tầm mắt, nhìn đường phía trước: “Ừ, là chị họ của Lâm Việt.”

Tô Vận: “… Ồ, lúc trước Lâm Việt cũng có nói với tôi anh ấy có một người chị, nhưng tôi chưa thấy bao giờ.”

Anh lại hỏi: “Vậy cô định mua gì?”

Tô Vận lắc đầu: “Không biết, tôi chưa nghĩ ra đâu.” Lại hỏi anh: “Hôm nay anh cũng định đi mua quà với tôi à?” Cuối tuần, thời tiết lại không tốt, nếu là không phải việc quan trọng, ai lại dở hơi đi ra phố cơ chứ.

“Không phải, tôi vừa cùng Lâm Việt trở về từ New York.”

Tô Vận choáng váng vài giây, nói như vậy, anh hẳn mới vừa xuống máy bay, còn chưa về đến nhà.

Cô dừng bước: “Mưa gió đã sắp hết rồi, tôi có thể vào siêu thị bên kia mua một chiếc ô, anh hãy nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”

Mưa nhỏ còn ở tí tách tí tách rơi xuống, tầm mắt Tô Vận song song với bờ vai của anh, cô lúc này mới phát hiện vai trái của anh đã ướt sũng. Tay phải anh cầm chiếc ô vững vàng che cho cô, tay trái lộ ra hẳn bên ngoài. Anh cất giọng nhẹ nhàng: “Không có việc gì, vừa lúc tôi phải vào trung tâm thương mại mua quà cho cháu. Cô ấy ồn ào muốn tôi mua quà ở nước ngoài nhưng lần này về vội, tôi quên mất.”

Tô Vận cũng không khách sáo, lại cùng anh sóng vai tiếp tục đi về phía trước.

Cô rút cuộc vẫn tò mò tại sao anh biết cô muốn mua quà cho Lâm Việt, hỏi: “Lúc Lâm Việt gọi điện thoại cho tôi, anh ở cạnh anh ấy à?”

Nếu anh ở cạnh Lâm Việt, hẳn anh cũng biết chuyện cô với Lâm Việt là yêu đương giả vờ.

Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu diếm: “Không, cậu ấy có nói muốn gọi cho cô mời đi ăn tiệc sinh nhật của cậu ấy.”

Tô Vận gật gật đầu, trong lòng hơi mất mát: “Ồ.”

Lâm Việt chưa nói chuyện đó, cô lại càng không thể tiết lộ.

Tới trung tâm thương mại, Tưởng Mộ Thừa không có ý muốn đi cùng cô, nói: “Tôi ở quán cà phê chờ, lát nữa cô xuống đây giúp tôi chọn quà mua tặng đứa cháu.”

Tô Vận cười nhẹ gật đầu đồng ý.

Bọn họ liền tách ra làm hai hướng.

*

Mà tai nạn xe cộ vừa rồi ở ngã tư, đã nửa tiếng trôi qua nhưng tình hình tắc nghẽn vẫn nghiêm trọng như cũ.

Đây là lần đầu tiên Viên Dĩnh đâm xe, từ hồi cô ta có bằng lái đến giờ chưa bao giờ gây ra một phiền toái nào lớn đến vậy. Vừa nãy trong giây phút va chạm, cô ta thật sự nghĩ mình có thể sẽ chết tại chỗ, mà nếu chết thì cô thật không cam lòng.

Nếu không phải tại người phụ nữ kia thì cô ta cũng không đụng xe thảm đến vậy.

Thật không nghĩ tới người phụ nữ lại có thể mò đến Bắc Kinh. Trong đầu cô ta lại ong ong lên.

Viên Dĩnh xoa xoa huyệt thái dương, cô liếc nhìn thời gian, bên kia là hẳn đang là đêm khuya, cô ta nhịn không được bấm máy gọi, mãi mới có tín hiệu nhận máy.

“Có chuyện gì?” Tiếng người đàn ông khàn khàn hơi mơ màng, nhưng lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Viên Dĩnh: “Ông xã, em gây ra tai nạn xe cộ.”

Lúc này bên kia mới tỉnh hơn một chú, hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Viên Dĩnh nghe ra được giọng anh vẫn nhàn nhạt như thế, không chừng dù cô ta có đâm đến phế anh cũng sẽ chẳng mảy may quan tâm.

Cô cắn môi dưới: “Không có việc gì, chỉ là đâm phải xe người khác thôi.”

“Lần sau lái xe cẩn thận một chút. Không có việc gì nữa thì anh đi ngủ đây.”

“Ông xã, tháng 11 anh mới trở về?”

“Khó mà nói trước được.”

Viên Dĩnh: “… Vậy anh ngủ tiếp đi.”

Viên Dĩnh thất thần nhìn màn hình di động đã tối thui, đột nhiên trên màn hình xuất hiệm vài giọt nước. Cô ta lau lau khóe mắt, lau luôn màn hình điện thoại, thuận tay mở máy, ấn số của Lâm Việt.

“Lâm Việt, chị gây tai nạn, em lại đây một chuyến.” Sau đó báo địa chỉ cho anh.

*

Tại nhà Lâm Việt.

Lưu Văn Ngọc thấy anh vội vã thay quần áo ra cửa, hỏi: “Có phải tiểu Tô xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không phải, Viên Dĩnh đụng xe, con đi xem tình hình ra sao.” Thực ra Lâm Việt chả quan tâm đến chuyện của Viên Dĩnh lắm, nhưng trong điện thoại anh nghe ra âm thanh uỷ khuất, bối rối cùng lo sợ của cô ta, nhất thời lại có chút mềm lòng.

Lưu Văn Ngọc có chút khẩn trương: “Người có bị thương không?”

“Không, chỉ là xe đâm hỏng rồi, chắc cũng đủ doạ chị ấy sợ chết khiếp.” Lâm Việt thay xong quần áo, đang đeo đồng hồ.

Lưu Văn Ngọc dặn dò anh: “Có thể đây là lần đầu tiểu Tô tham gia tiệc kiểu này, con mang con bé đi mua quần áo, làm lại tóc, nhất định sẽ trở thành một mỹ nữ.”

Lâm Việt hơi ngừng động tác trên tay, nếu không phải mẹ nhắc nhở, đúng thật là anh có hơi xem nhẹ chuyện này.

“Vâng, con sẽ lập tức gọi cho cô ấy.”

Lâm Việt sau khi ra cửa liền gọi cho Tô Vận.

“Đang làm gì thế?”

“Em đang đi dạo phố.” Tô Vận đã thay một bộ quần áo sạch sẽ vừa mua, hiện tại tâm trạng tốt lên không ít.

Lâm Việt cười nói: “Mua quà cho anh à?”

Tô Vận còn đang xem một bộ lễ phục dạ hội, giá tận 18,999 tệ, cô cướp đâu ra từng ấy tiền để mua.

Cô đáp: “Đừng mơ, em còn đang mua lễ phục cho bản thân.”

Lâm Việt gọi cô: “Tô Vận.”

“Hử? Chuyện gì?”

“Hai tiếng nữa anh tìm em, em cứ đi shopping đi.”

Tô Vận: “Anh biết em ở đâu mà tìm chứ?”

“Nhất định là ở cái trung tâm thương mại gần bệnh viện rồi.” Xe Lâm Việt đã ra đầu tiểu khu, “Anh lái xe đã, xong chuyện sẽ gọi cho em.”

“Được.” Tô Vận tắt di động, chỉ chỉ kia bộ lễ phục màu trắng: “Mỹ nữ, cho tôi lấy bộ này, lấy cỡ cho người cao mét 65 nhé.”

“Vâng, xin quý khách chờ một lát.”

Tô Vận mua bộ lễ phục màu trắng, sau đó mua thêm một đôi giày. Cuối cùng là mua cho Lâm Việt một chiếc khuy măng sét. Tổng cộng là 23089 tệ. Chỉ trong thời gian hai mươi phút, cô đã đem hai phần ba số tiền ném đi. Tô Vận lòng đau như cắt nhìn váy và giày, lại nhớ đến lúc trước chật vật với mưa gió, cô khẳng định kiếp trước cô thiếu nợ Lâm Việt.

Tô Vận đến quán cà phê thì Tưởng Mộ Thừa đang gọi điện thoại. Cô mỉm cười với anh rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Tưởng Mộ Thừa sau khi kết thúc cuộc gọi, hỏi cô: “Đã mua được rồi?”

Tô Vận gật đầu: “Ừm. Vậy anh định mua cho cháu mình cái gì?”

Tưởng Mộ Thừa cười: “Chính là mua quà cho thai phụ.”

Tô Vận: “… Ra vậy, hay là mua chút đồ cho em bé, tôi thấy như thế khá thực tế.”

“Cũng tốt.” Tưởng Mộ Thừa đứng lên, “Đi thôi, tôi đưa cô về đã, sau đó tôi tự đi hiệu sách mua cũng được.”

Anh hơi mệt mỏi, giờ chỉ muốn lao về nhà ngủ một giấc. Hai ngày nay đều không được nghỉ ngơi tốt, mãi lúc nãy uống xuống hai tách cà phê mới vực được dậy tinh thần.

Tô Vận nghĩ Lâm Việt còn muốn tới tìm cô, tiếc nuối nói: “Lâm Việt lát nữa sẽ lại đây tìm tôi, tốt hơn là tôi nên đợi ở đây.”

“Được, vậy tôi về trước.” Tưởng Mộ Thừa cầm lấy chiếc ô đã khô, đưa cho cô: “Lần sau hãy mua chiếc ô chất lượng một chút.”

Cũng mặc kệ Tô Vận có nhận hay không, Tưởng Mộ Thừa đem ô nhét vào tay cô, sau đó lưu loát rời đi.

Tô Vận ngẩn ngơ nhìn chiếc ô, cười hoa si một mình.

Hơn một tiếng sau Lâm Việt mới đến.

Anh nhìn dáng vẻ của Tô Vận ngắm chiếc ô, trêu chọc: “Người trong lòng tặng à?”

Mặt Tô Vận nóng lên, không khẳng định cũng không phủ định: “Là đi đường nhặt được.”

Lâm Việt nửa híp mắt nhìn cô: “Tô Vận, giờ em lại đi nhặt cho anh cái nữa đi? Hôm nay trời mưa tầm tã mà có người đem ô xịn vứt giữa đường lớn?”

Tô Vận đột nhiên ngẩng đầu: “Xịn thế nào cơ?”

“Hừ.” Lâm Việt chợt hứng thú, lông mày nhướn lên: “Thành thật sẽ được khoan hồng, ai đưa?”

Tô Vận có tật giật mình, không dám nói là anh tư, đành phải nói bừa: “Ô của em hỏng rồi, trên đường gặp được một người trước đây là người nhà bệnh nhân, anh ta liền cho em mượn. Nếu chiếc ô là của đắt tiền vậy nhất định em phải trả lại cho họ.”

Lâm Việt không tiếp tục chuyện đó nữa, hỏi: “Quà sinh nhật của anh đâu?”

“Không có.”

Lâm Việt duỗi tay: “Vậy đi mua nhanh lên.”

Tô Vận hừ một tiếng, ném chiếc khuy đến trước mặt anh, “Không thích thì trả lại cho em, em có thể đem trả lại.”

Lâm Việt bắt lấy chiếc hộp, đem mở ra xem, “Aiza, không tồi đâu, rất hợp với áo sơmi của anh, tối nay đeo luôn.” Vừa nói vừa cài luôn vào áo. Lâm Việt lại nhìn chiếc túi cạnh cô: “Em mua váy mới à?”

“Vâng, chẳng phải không thể mặc áo sơmi quần jeans tham dự sao.”

“Anh cảm thấy cách đó rất hay, rất cá tính.” Lâm Việt nhìn nhãn hiệu kia, anh không biết nhãn hiệu này.

Lâm Việt lại liếc mắt đến một chiếc túi khác, cả túi đều sũng nước từ trong ra ngoài, hẳn là quần áo ướt.

Mạo hiểm đi ra đường lúc mưa to gió lớn để mua quà và quần áo, chắc cũng chỉ có cô nàng ngốc nghếch này thôi, trong lòng anh có chút chua xót.

Lâm Việt đưa Tô Vận đi ăn cơm trưa, hỏi cô muốn đi làm tóc hay không nhưng cô đã cự tuyệt luôn, nói mình sẽ tự làm tóc và trang điểm. Lâm Việt không miễn cưỡng, anh biết cô nhất định sẽ làm tốt chuyện đó, lại còn rất có tâm.

Đến dưới ký túc xá, Lâm Việt đưa túi cho cô: “Buổi tối anh tới đón em.”

“Được. Tạm biệt nha.” Tô Vận vẫy vẫy tay, xoay người đi vào cửa chung cư.

Lúc chờ thang máy, di động của cô vang lên, là Tô Nịnh Nịnh.

“Alo, chị, có bận không?” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng sung sướng.

“Vừa đến ký túc xá, em còn đang ở Hồng Kông?” Tô Vận dùng bả vai kẹp lấy di động vào bên mặt, một tay ấn nút thang máy.

“No! Chị đoán xem em đang ở đâu?”

Tô Vận sửng sốt, vui vẻ nói: “Em ở Bắc Kinh?”

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, ha ha ha, có phải rất ngạc nhiên không.”

Thang máy môn đã mở ra, Tô Vận chưa tiến vào, “Em giờ ở đâu? Chị đi tìm em.”

Tô Nịnh Nịnh nói địa chỉ khách sạn, “Em có cả buổi chiều để tiếp chị đấy.”

Tô Vận nói thêm vài câu với Tô Nịnh Nịnh rồi cúp máy, quay lại cửa phát hiện Lâm Việt vẫn còn ở đấy, anh dựa vào xe hút thuốc.

Lâm Việt quay đầu lại, cười: “Nhớ anh quá à?”

“Anh bớt ảo tưởng đi!” Tô Vận hỏi anh: “Buổi chiều anh có việc gì không?”

“Em muốn ở cùng anh thì sao anh dám có việc gì chứ” Lâm Việt ném đầu mẩu thuốc lá ném vào thùng rác.

“Đưa em đến chỗ này, khách sạn XXX.”

“Ban ngày ban mặt đi chỗ đó làm gì chứ?” Lâm Việt cười xấu xa: “Không thể chờ đến tối được sao?”

Tô Vận: “……”

Cô ép mình bình tĩnh, “Em gặp em gái em.”

Lâm Việt kích động, “Tô Nịnh Nịnh?”

Tô Vận trừng mắt an một cái, “Em có mấy em gái cơ chứ!” Cô kéo cửa xe rồi ngồi vào.

Lâm Việt cũng chạy nhanh ngồi lên xe, “Ai nha, em không nói sớm, chúng ta đã có thể ra sân bay đón rồi.” Lâm Việt hướng mặt vào gương, sửa sang tóc tai.

Rời khỏi khu vực bệnh viện, Lâm Việt nhìn cửa hàng bán hoa đối diện, hỏi Tô Vận: “Em muốn mua hoa không?”

Tô Vận sửng sốt: “Mua hoa làm gì?”

Lâm Việt vô cùng nghiêm túc: “Fans gặp thần tượng, không phải đều tặng hoa sao?”

“Ấu trĩ!” Tô Vận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không được bật cười.

Tới khách sạn, Tô Nịnh Nịnh đã sớm chờ ở ven đường, cô hiện tại chưa đạt đến mức độ nổi tiếng như thế, dù không mang kính râm cũng chẳng ai nhận ra. Nhưng Lâm Việt từ rất xa đã nhận ra rồi.

Trông cô hoàn toàn khác với vẻ ăn diện trên màn ảnh. Hôm nay cô mặc vô cùng thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa, dù là mặc áo sơmi quần jeans cũng không che lấp được khí chất tự nhiên hoang dã từ trong xương cốt.

Tô Vận vừa xuống xe, Tô Nịnh Nịnh liền chạy vội qua, ôm chặt cô, còn nâng cô lên vài cái,  “Chị, em nhớ chị muốn chết.” Các cô đã năm tháng không gặp mặt rồi.

Hai người ôm nhau một lúc, Tô Nịnh Nịnh buông Tô Vận ra, lại sờ sờ mặt, “Chị, chị lại gầy à, có phải bận đến không có thời gian ăn cơm không?”

“Nào có gầy, người khác đều nói chị béo đấy.”

Tô Nịnh Nịnh lúc này mới chú ý tới người đàn ông phía sau Tô Vận, anh ta dùng ánh mắt đầy ý vị đánh giá cô.

Tô Nịnh Nịnh khẽ nhếch cằm: “Chị, không giới thiệu một chút?”

Tô Vận quay đầu lại, Lâm Việt cũng tiến lên hai bước.

“Đây là Lâm Việt.” Tô Vận lại đối với Lâm Việt nói: “Đây là em gái em, Tô Nịnh Nịnh.”

Lâm Việt cười nhẹ: “Hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy thần tượng.”

Tâm mắt Tô Nịnh Nịnh xuyên qua Tô Vận nhìn Lâm Việt, nghĩ thầm, có thể đưa anh ta đến gặp cô, nhất định là loại quan hệ đó.

Cô cười khanh khách duỗi tay: “Anh rể, rất vui được gặp anh.”

Lâm Việt: “……” Anh buồn bực nhìn Tô Nịnh Nịnh, ai là anh rể của cô chứ!



2766 từ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện