Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng còn có Vượng Tài đều buồn bực nhìn cảnh này, hiển nhiên dùng đầu óc của yêu thú hoàn toàn không hiểu hành vi của Văn Kiều Muội, hồn nhiên không biết nàng đang làm cái gì.
Văn Kiều Muội nhìn thấy Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích, cho rằng mình thành công hấp dẫn Diệp Huyền nhưng lại không biết Diệp Huyền xem ra hành vi của nàng vô cùng buồn nôn và bỉ ổi.
Phát ra hồn lực chấn động chấn động, đôi mắt bốn yêu thú nham thạch cự lang lập tức bắ n ra một tia sát cơ, trong ánh mắt khó tin của Văn Kiều Muội, đầu lâu của nàng bị một trảo đánh nát.
Thẳng tới lúc chết trong mắt Văn Kiều Muội vẫn mang theo thần thái không thể tưởng tượng nổi, không tin Diệp Huyền nhẫn tâm chém giết nàng như vậy.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, kiếp trước hắn gặp không biết bao nhiêu nữ tử giống như Văn Kiều Muội hiện tại, vì lợi ích không gì không dám làm.
Cho dù nữ tử như thế xinh đẹp nhưng trong mắt của Diệp Huyền khôn khác gì công cụ.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của bốn người, Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị rời đi.
Sưu sưu sưu sưu!
Bốn tiếng xé gió từ xa truyền tới, chính là đám người Hạ Thất Tịch bay tới.
Lúc bốn người vừa tới nơi này đã nhìn thấy tràng diện máu tươi đầm đìa đống và tàn chi khắp nơi, gương mặt của bọn họ vô cùng kinh hãi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Thất Tịch che miệng lại, trong đôi mắt lộ ra một tia khiếp sợ.
Thời điểm nàng chạy tới đây, trong đầu tưởng tượng qua rất nhiều tràng cảnh nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Lúc này mới qua bao nhiêu thời gian, chỉ sợ không tới nửa nén hương, đám người Văn Kiều Muội đều bị chém giết?
- Là ngươi giết bọn họ?
Một tên thanh niên trong đó vô cùng hoảng sợ, hắn nhìn Diệp Huyền giống như nhìn ma quỷ.
- Không đúng, các ngươi xem, vết thương trên người bọn họ không phải do người làm ra, hình như là yêu thú làm.
Một thanh niên phát hiện không đúng, cao giọng quát.
- Chẳng lẽ chung quanh nơi này có yêu thú cường đại hay sao?
Mấy người lập tức hoảng sợ nhìn bốn phía.
Tuy thực lực của bọn họ mạnh hơn đám người Văn Kiều Muội của Hỏa Ô quốc một ít nhưng cũng có hạn, nếu không song phương cũng không có khả năng liên hợp, hiện tại yêu thú đánh chết đám người Văn Kiều Muội trong thời gian ngắn như thế, nếu như bị bọn họ gặp được chỉ sợ bọn họ cũng dữ nhiều lành ít.
Làm sao bây giờ?
Vài tên thanh niên nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ cùng nhìn lên người Diệp Huyền, trong mắt mang theo sát khí.
- Tiểu tử, giao Lam Tinh thảo vũ hồn ra đây.
Một gã thanh niên quát lạnh.
- Như thế nào, các ngươi cũng đến tranh đoạt Lam Tinh thảo vũ hồn?
Diệp Huyền lạnh lùng cười cười.
Trên đời này người không biết sống chết đúng là nhiều.
Sau khi cảm giác được đám người Hạ Thất Tịch chạy tới nơi này, Diệp Huyền lập tức ra lệnh bốn con yêu thú tránh đi, nếu đối phương cũng giống đám người Hỏa Ô quốc, như vậy hắn cũng không ngại để đối phương nếm thử hương vị tử vong là như thế nào.
Không ngờ sau khi nghe tên gia hỏa kia nói chuyện, Hạ Thất Tịch nghe xong giận tím mặt và quát lớn:
- Vô liêm sỉ, các ngươi đang nói cái gì?
- Sư tỷ, chẳng lẽ chúng ta cũng không tới đây tranh đoạt phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn?
Vài tên thanh niên khẽ giật mình.
- Là ai nói với các ngươi chúng ta tới tranh đoạt phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn, tất cả lui xuống cho ta.
Hạ Thất Tịch tức giận sắc mặt tái nhợt, lúc này chắp tay nói với Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, mấy vị sư đệ của ta có chút lỗ mãng, kính xin rộng lòng tha thứ.
- Sư tỷ, phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn quan trọng như thế, chẳng lẽ chúng ta thực không muốn?
Có thanh niên âm thầm truyền âm cho Hạ Thất Tịch, ngữ khí lo lắng.
- Nếu còn có suy nghĩ như thế đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Trong nội tâm Hạ Thất Tịch đã giận thật sự.
Đám sư đệ này căn bản không có một chút kiến thức, không nói nội tâm Hạ Thất Tịch không có suy nghĩ cướp đoạt phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn của Diệp Huyền, cho dù có, người bình thường nhìn thấy tình huống trên mặt đất cũng phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Đám sư đệ của nàng ngu xuẩn tới mức không biết gì cả.
Ân?
Đột nhiên Diệp Huyền đứng ở nơi đó cau mày, hắn nhìn sang ngọn núi cao xa xa và cảm ứng được cái gì đó.
- Không có việc gì thì ta đi đây, cho các ngươi một lời khuyên, không nên chọc ta, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.
Nói xong lời này, Diệp Huyền nhanh chóng biến mất trong sơn cốc.
- Tiểu tử thật cuồng vọng.
Một thanh niên không cam lòng.
- Câm miệng cho ta, tất cả đều là ngu ngốc.
Hạ Thất Tịch tức giận gân xanh nổi lên.
Thanh niên kia không phục:
- Sư tỷ, vừa rồi rõ ràng có thể bắt giữ tiểu tử kia, vì cái gì không động thủ với hắn, tất cả mọi người là luyện hồn sư, ngươi không phải không biết rõ phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn trọng yếu với một vương quốc bao nhiêu, nếu như đạt được Lam Tinh thảo vũ hồn, tin tưởng Chúc Thiên Lam hội trưởng cũng không trách tội chúng ta.
- Bắt hắn?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng cười cười, nàng lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Ngươi cho rằng bằng vào các ngươi có thể lưu hắn lại sao?
- Chẳng lẻ không được sao? Diệp Huyền nhìn thế nào cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, cho dù tạo nghệ luyện hồn học thâm hậu thì có thể thế nào, bốn người chúng ta cộng lại còn không mạnh bằng hắn?
- Bởi vì có suy nghĩ giống như ngươi cho nên đám người Văn Kiều Muội đều chết.
- Đám người Văn Kiều Muội hẳn là bị yêu thú gi ết chết, có quan hệ gì với Diệp Huyền?
- Hừ.
Hạ Thất Tịch lạnh lùng cười cười:
- Văn Kiều Muội các nàng đúng là chết trong tay của yêu thú nhưng các ngươi nghĩ lại xem, bọn họ tới làm cái gì? Là đuổi giết Diệp Huyền, kết quả thì sao, trong thời gian ngắn như vậy nhưng đám người Văn Kiều Muội đều bị giết tất cả, Diệp Huyền lại còn sống, hơn nữa trên người không có một chút thương tổn nào, chẳng lẽ các ngươi cho rằng đám yêu thú ngu xuẩn biết nhìn người hay sao? Chỉ đối phó đệ tử Hỏa Ô quốc, không đối phó Diệp Huyền?
- Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi nói là? Đám người Văn Kiều Muội đều là bị Diệp Huyền gi ết chết?
- Có phải Diệp Huyền động thủ hay không ta không biết, nhưng ta dám khẳng định bọn họ chết nhất định có liên quan với Diệp Huyền.
Đúng vậy, từ trên vết thương mà nhìn, đám người Văn Kiều Muội chết thật sự không quan hệ với Diệp Huyền, bọn họ đã chết trong tay của yêu thú cường đại.
Văn Kiều Muội nhìn thấy Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích, cho rằng mình thành công hấp dẫn Diệp Huyền nhưng lại không biết Diệp Huyền xem ra hành vi của nàng vô cùng buồn nôn và bỉ ổi.
Phát ra hồn lực chấn động chấn động, đôi mắt bốn yêu thú nham thạch cự lang lập tức bắ n ra một tia sát cơ, trong ánh mắt khó tin của Văn Kiều Muội, đầu lâu của nàng bị một trảo đánh nát.
Thẳng tới lúc chết trong mắt Văn Kiều Muội vẫn mang theo thần thái không thể tưởng tượng nổi, không tin Diệp Huyền nhẫn tâm chém giết nàng như vậy.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, kiếp trước hắn gặp không biết bao nhiêu nữ tử giống như Văn Kiều Muội hiện tại, vì lợi ích không gì không dám làm.
Cho dù nữ tử như thế xinh đẹp nhưng trong mắt của Diệp Huyền khôn khác gì công cụ.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của bốn người, Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị rời đi.
Sưu sưu sưu sưu!
Bốn tiếng xé gió từ xa truyền tới, chính là đám người Hạ Thất Tịch bay tới.
Lúc bốn người vừa tới nơi này đã nhìn thấy tràng diện máu tươi đầm đìa đống và tàn chi khắp nơi, gương mặt của bọn họ vô cùng kinh hãi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Thất Tịch che miệng lại, trong đôi mắt lộ ra một tia khiếp sợ.
Thời điểm nàng chạy tới đây, trong đầu tưởng tượng qua rất nhiều tràng cảnh nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Lúc này mới qua bao nhiêu thời gian, chỉ sợ không tới nửa nén hương, đám người Văn Kiều Muội đều bị chém giết?
- Là ngươi giết bọn họ?
Một tên thanh niên trong đó vô cùng hoảng sợ, hắn nhìn Diệp Huyền giống như nhìn ma quỷ.
- Không đúng, các ngươi xem, vết thương trên người bọn họ không phải do người làm ra, hình như là yêu thú làm.
Một thanh niên phát hiện không đúng, cao giọng quát.
- Chẳng lẽ chung quanh nơi này có yêu thú cường đại hay sao?
Mấy người lập tức hoảng sợ nhìn bốn phía.
Tuy thực lực của bọn họ mạnh hơn đám người Văn Kiều Muội của Hỏa Ô quốc một ít nhưng cũng có hạn, nếu không song phương cũng không có khả năng liên hợp, hiện tại yêu thú đánh chết đám người Văn Kiều Muội trong thời gian ngắn như thế, nếu như bị bọn họ gặp được chỉ sợ bọn họ cũng dữ nhiều lành ít.
Làm sao bây giờ?
Vài tên thanh niên nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ cùng nhìn lên người Diệp Huyền, trong mắt mang theo sát khí.
- Tiểu tử, giao Lam Tinh thảo vũ hồn ra đây.
Một gã thanh niên quát lạnh.
- Như thế nào, các ngươi cũng đến tranh đoạt Lam Tinh thảo vũ hồn?
Diệp Huyền lạnh lùng cười cười.
Trên đời này người không biết sống chết đúng là nhiều.
Sau khi cảm giác được đám người Hạ Thất Tịch chạy tới nơi này, Diệp Huyền lập tức ra lệnh bốn con yêu thú tránh đi, nếu đối phương cũng giống đám người Hỏa Ô quốc, như vậy hắn cũng không ngại để đối phương nếm thử hương vị tử vong là như thế nào.
Không ngờ sau khi nghe tên gia hỏa kia nói chuyện, Hạ Thất Tịch nghe xong giận tím mặt và quát lớn:
- Vô liêm sỉ, các ngươi đang nói cái gì?
- Sư tỷ, chẳng lẽ chúng ta cũng không tới đây tranh đoạt phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn?
Vài tên thanh niên khẽ giật mình.
- Là ai nói với các ngươi chúng ta tới tranh đoạt phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn, tất cả lui xuống cho ta.
Hạ Thất Tịch tức giận sắc mặt tái nhợt, lúc này chắp tay nói với Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, mấy vị sư đệ của ta có chút lỗ mãng, kính xin rộng lòng tha thứ.
- Sư tỷ, phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn quan trọng như thế, chẳng lẽ chúng ta thực không muốn?
Có thanh niên âm thầm truyền âm cho Hạ Thất Tịch, ngữ khí lo lắng.
- Nếu còn có suy nghĩ như thế đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Trong nội tâm Hạ Thất Tịch đã giận thật sự.
Đám sư đệ này căn bản không có một chút kiến thức, không nói nội tâm Hạ Thất Tịch không có suy nghĩ cướp đoạt phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn của Diệp Huyền, cho dù có, người bình thường nhìn thấy tình huống trên mặt đất cũng phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Đám sư đệ của nàng ngu xuẩn tới mức không biết gì cả.
Ân?
Đột nhiên Diệp Huyền đứng ở nơi đó cau mày, hắn nhìn sang ngọn núi cao xa xa và cảm ứng được cái gì đó.
- Không có việc gì thì ta đi đây, cho các ngươi một lời khuyên, không nên chọc ta, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.
Nói xong lời này, Diệp Huyền nhanh chóng biến mất trong sơn cốc.
- Tiểu tử thật cuồng vọng.
Một thanh niên không cam lòng.
- Câm miệng cho ta, tất cả đều là ngu ngốc.
Hạ Thất Tịch tức giận gân xanh nổi lên.
Thanh niên kia không phục:
- Sư tỷ, vừa rồi rõ ràng có thể bắt giữ tiểu tử kia, vì cái gì không động thủ với hắn, tất cả mọi người là luyện hồn sư, ngươi không phải không biết rõ phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn trọng yếu với một vương quốc bao nhiêu, nếu như đạt được Lam Tinh thảo vũ hồn, tin tưởng Chúc Thiên Lam hội trưởng cũng không trách tội chúng ta.
- Bắt hắn?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng cười cười, nàng lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Ngươi cho rằng bằng vào các ngươi có thể lưu hắn lại sao?
- Chẳng lẻ không được sao? Diệp Huyền nhìn thế nào cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, cho dù tạo nghệ luyện hồn học thâm hậu thì có thể thế nào, bốn người chúng ta cộng lại còn không mạnh bằng hắn?
- Bởi vì có suy nghĩ giống như ngươi cho nên đám người Văn Kiều Muội đều chết.
- Đám người Văn Kiều Muội hẳn là bị yêu thú gi ết chết, có quan hệ gì với Diệp Huyền?
- Hừ.
Hạ Thất Tịch lạnh lùng cười cười:
- Văn Kiều Muội các nàng đúng là chết trong tay của yêu thú nhưng các ngươi nghĩ lại xem, bọn họ tới làm cái gì? Là đuổi giết Diệp Huyền, kết quả thì sao, trong thời gian ngắn như vậy nhưng đám người Văn Kiều Muội đều bị giết tất cả, Diệp Huyền lại còn sống, hơn nữa trên người không có một chút thương tổn nào, chẳng lẽ các ngươi cho rằng đám yêu thú ngu xuẩn biết nhìn người hay sao? Chỉ đối phó đệ tử Hỏa Ô quốc, không đối phó Diệp Huyền?
- Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi nói là? Đám người Văn Kiều Muội đều là bị Diệp Huyền gi ết chết?
- Có phải Diệp Huyền động thủ hay không ta không biết, nhưng ta dám khẳng định bọn họ chết nhất định có liên quan với Diệp Huyền.
Đúng vậy, từ trên vết thương mà nhìn, đám người Văn Kiều Muội chết thật sự không quan hệ với Diệp Huyền, bọn họ đã chết trong tay của yêu thú cường đại.
Danh sách chương