Một gã thanh niên cất tiếng cười to, đôi mắt của hắn b ắn ra sát ý, lập tức cười nhạo nói:

- Tiểu tử, ngươi sẽ không cho rằng vì đạt được quán quân phù quang đại hội liền không biết trời cao đất rộng đấy chứ? Nơi này cũng không phải so tạo nghệ luyện hồn học, muốn gi ết chết ngươi cũng chỉ cần bốn người chúng ta là đủ rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, giao phương pháp ô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn ra đây.

Nếu như không phải vì phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn trong miệng Diệp Huyền, đám người bọn chúng căn bản không nói nhảm với Diệp Huyền như thế.

- Lam Tinh thảo vũ hồn đang ở trên người của ta, các ngươi muốn cứ tới đây lấy đi.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Một gã thanh niên tức giận quát một tiếng, mắt nhìn Văn Kiều Muội.

Trên mặt Văn Kiều Muội bắ n ra một tia sát cơ lạnh như băng, nàng nói:

- Tốc chiến tốc thắng, đám người Hạ Thất Tịch đang ở gần, không nên để bọn chúng trộn lẫn vào.

Nàng vừa dứt lời, ngay sau đó có âm thanh sưu sưu vang lên, bốn người cùng bay thẳng về phía Diệp Huyền, trong tay cầm vũ khí và bộ dạng đằng đằng sát khí.

Đối mặt bốn người tiến công, thân ảnh Diệp Huyền không di chuyển, đám người này cười lạnh trào phúng hắn ngu xuẩn.

Tiểu tử này không phải ngốc chứ?

Ba tên thanh niên Hỏa Ô quốc khẽ giật mình, trong nội tâm sinh ra một tia nghi hoặc, cũng không quản nhiều như thế, lúc này bọn chúng phong kín tất cả đường lui của Diệp Huyền.

Trong bốn người, chỉ có nội tâm Văn Kiều Muội run lên, ẩn ẩn cảm giác có một tia không ổn nhưng lại không biết một tia không ổn này tới từ nơi nào.

Vào lúc này nàng không có đường lui nữa rồi.

Ngay vào lúc công kích của bốn người đánh lên người Diệp Huyền, đột nhiên có vài tiếng gào thét vang lên, bên trong loạn thạch đột nhiên có vài con yêu thú xông ra ngoài.

Khí tức yêu thú kh ủng bố bao phủ sơn cốc, bốn con yêu thú phân biệt từ bốn phương hướng lao tới tấn công bốn người Văn Kiều Muội, tốc độ cực nhanh, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Không tốt!

Sắc mặt bốn người biến hóa nhanh chóng, trong nội tâm xuất hiện một tia hoảng sợ, khí tức bốn con yêu thú hung hoành, uy áp bành trướng, vừa nhìn đã biết là yêu thú tứ giai, ngày bình thường bọn họ gặp được một con cũng phải liên thủ chống lại, thoáng cái xuất hiện bốn con, bốn người lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, hai mắt trợn trắng.

Thời khắc mấu chốt, rốt cuộc bốn người bắt chấp ra tay với Diệp Huyền, bọn họ điên cuồng bạo lui.

Một đám Địa Vũ Sư tam giai cho dù lui nhanh hơn nữa làm sao có thể nhanh hơn yêu thú tứ giai?

Chỉ nghe vài tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, gầnchỉ trong nháy mắt hai tên đệ tử Hỏa Ô quốc bị cắt thành hai nửa, từ đầu đến chân một phân thành hai, từng đống nội tạng và máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.

Trừ chuyên đó ra, một tên thanh niên khác bị chém ngang eo, chỉ còn lại một nửa thân thể, hắn đang thống khổ bò trên mặt đất.

Trong bốn người chỉ có Văn Kiều Muội đỡ một ít, thời khắc mấu chốt nàng ném một tấm huyền phù ra ngoài, huyền phù hóa thành hỏa diễm ngăn cản một trảo của nham thạch cự lang.

Nàng đáp xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhìn máu tươi và nội tạng vươn vãi trên mặt đất, trong dạ dày cuồn cuộn, suýt chút nữa nàng đã phun ra ngoài.

Ngay sau đó có một con bọ ngựa lo xuống dùng cánh tay trước sắc bén như thanh đao chém tên thanh niên còn sống sót thành hai nửa, ngay sau đó ánh mắt của con bọ ngựa lạnh như băng nhìn sang Văn Kiều Muội.

Bá bá bá bá!

Sau khi đã chém giết ba người, bốn con yêu thú lập tức vây Văn Kiều Muội vào giữa..

Rống rống!

Trong đó nham thạch cự lang xấu hổ rống hai tiếng với Diệp Huyền, hiển nhiên nó cảm thấy xấu hổ khi không thể một kích chém giết Văn Kiều Muội tại chỗ.

Ba con bọ ngựa cùng rống với Diệp Huyền hai tiếng.

Văn Kiều Muội khiếp sợ nhìn tất cả, nội tâm của nàng sinh ra sóng to gió lớn.

Vốn nàng còn tưởng rằng chính mình vận khí quá kém thoáng cái gặp bốn con yêu thú tứ giai, nhưng hiện tại xem ra bốn con yêu thú là do Diệp Huyền triệu hoán tới.

Điều này sao có thể?

Trong đầu Văn Kiều Muội lúc này vô cùng hỗn loạn, chẳng lẽ Diệp Huyền chính là ngự thú sư sao? Cho dù là ngự thú sư nhưng nàng chưa từng nghe nói có ngự thú sư nào có thể cùng lúc nô dịch bốn con yêu thú cường đại như thế.

Trong nội tâm khiếp sợ qua đi, Văn Kiều Muội lập tức kịp phản ứng, nàng biết rõ tình cảnh của mình, nàng lập tức cầu xin Diệp Huyền tha thứ:

- Không nên giết ta, van cầu ngươi không nên giết ta, chỉ cần ngươi không giết ta thì muốn cái gì cũng được.

Nói xong nàng lộ dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, trong hốc mắt nước mắt tràn đầy.

Thấy Diệp Huyền không lộ vẻ gì, trong nội tâmVăn Kiều Muội càng sợ hãi, nàng cắn răng một cái, nàng xé mạnh vạt áo của mình xuống lộ ra da thịt tuyết trắng bên trong, hơn phân nửa nộ ngực no tròn bạo lộ ra ngoài, chung quanh có máu tươi và tàn chi vươn vãy càng làm nổi bật da thịt của nàng.

Lúc trước Văn Kiều Muội vô cùng cao ngạo và lạnh lùng, thời điểm này nàng chẳng khác gì dâm phụ, hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng của mình.

Nàng biết rõ nếu mình không cầu xin sẽ bị chém giết giống ba tên đồng bạn bị giết, trở thành một đống thịt nát.

Nhìn thấy Diệp Huyền không thèm quan tâm tới, không chờ Diệp Huyền nói chuyện, nàng cắn răng cời áo của mình ra, thậm chí cởi cả áo lót xuống lộ ra bộ ngực tuyết trắng no tròn.

Hai hạt đậu màu hồng phấn mê người vươn cao làm người ta bị hấp dẫn vào, cho dù Diệp Huyền không thừa nhận cũng không được, bộ ngực của Văn Kiều Muội đúng là rất đẹp.

- Đối phó ngươi không phải ý của ta, là ý của Hứa Tín Hoa hội trưởng, kỳ thật ta cũng không muốn giết ngươi, ngươi chính là quán quân phù quang đại hội lần này cũng là người ta sùng bái nhất, kỳ thật ta đã có cảm giác với ngươi khi còn trên đại hội.

- Ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải người dâm đãng, kỳ thật ta vẫn là xử nữ, không tin ngươi thử xem, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ta nhất định sẽ làm cho ngươi thoả mãn, ngươi xem dáng người của ta, ngươi có thể sờ...

Trước mặt hi vọng sống sót, Văn Kiều Muội nói năng lộn xộn.

Nàng biết rõ trước mặt người như Diệp Huyền, nàng hoàn toàn không có một chút ưu thế nào khác, chỉ có sắc đẹp còn có một chút tác dụng, cho nên nàng chỉ có thể kiệt lực bày ra đường cong mê người của nàng.

Nàng không tin sau khi nhìn thấy dáng vẻ mê người của mình Diệp Huyền là thiếu niên huyết khí phương cương có thể nhẫn tâm giết nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện