Hiện trường nơi này vô cùng quỷ dị, đám người Văn Kiều Muội bị giết có nhiều điểm không đúng.
Nghe Hạ Thất Tịch vừa nói như vậy, sau lưng mấy người đều đổ mồ hôi lạnh, nếu sư tỷ suy đoán chính xác, chỉ sợ kết cục của bọn họ hôm nay chính là những thi thể lạnh như băng trên mặt đất.
Hạ Thất Tịch nhìn qua bóng lưng Diệp Huyền biến mất, đôi mắt của nàng mang theo hào quang khác thường.
Vốn nàng khó hiểu vì sao Diệp Huyền một mình hành tẩu trong phù quang bí cảnh, hiện tại nàng xem như đã hiểu.
Diệp Huyền dám làm như thế bởi vì hắn có nắm chắc.
Trong nội tâm nàng thở dài một hơi, mang theo vài tên thanh niên bay sang hướng khác.
Trong sơn cốc, Diệp Huyền bay vút đi thật nhanh.
Hắn vội vã rời khỏi sơn cốc cũng không phải vì sợ hãi đám người Hạ Thất Tịch, mà vì hắn cảm nhận có chấn động thật nhỏ trong ngọn núi phía trước.
- Dường như chấn động này có mang theo lực lượng hỏa diễm, chẳng lẽ là địa hỏa như lời Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đã nói:
Đôi mắt Diệp Huyền tỏa ra hào quang sáng ngời, từ nơi chấn động sinh ra thập phần cùng loại với Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng từng nói, làm cho nội tâm của Diệp Huyền cũng sinh ra suy đoán.
Tốc độ hắn cực nhanh, hắn không ngừng bay về nơi phát ra chấn động.
Mấy canh giờ sau, Diệp Huyền đi tới trước ngọn núi.
Sau khi đi tới chân núi, lực lượng hỏa diễm càng nồng đậm hơn trước.
Đột nhiên hắn như cảm ứng được cái gì đó liền nấp phía sau một khối nham thạch.
Ầm ầm!
Mấy con yêu thú đi qua bên cạnh, chúng lao vào ngọn núi cao.
Xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền chau mày, trong cảm giác của hắn, hắn đã gặp qua vài luồng yêu thú như thế trên đường đi, hắn nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ ngọn núi này không có địa hỏa?
Địa hỏa là thiên địa sinh dưỡng hỏa diễm, đối với luyện dược sư nhân loại mà nói là bảo vật thập phần trân quý nhưng đối với yêu thú mà nói lực hấp dẫn lại không phải mạnh như vậy.
Nhưng trên đường đi, không ít yêu thú không ngừng hội tụ về hướng này, hiển nhiên trên ngọn núi có tồn tại hấp dẫn chúng đi tới nơi này.
- Bất kể có phải địa hảo hay không, ta cũng nên đi vào xme một chút.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm suy nghĩ, hắn không thể buông tha chuyện này được.
Vừa chuẩn bị đứng lên, đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, Diệp Huyền lập tức nấp lại chỗ cũ.
Bá bá!
Hai đạo thân ảnh dừng lại trước mặt Diệp Huyền không xa.
- Cát Lợi Huy hội trưởng, những yêu thú kia hành động có phần không đúng ah.
- Có thể hấp dẫn nhiều yêu thú đến đây, trong ngọn núi này có đồ vật hấp dẫn chúng tới nơi này.
Đây là hai gã lão giả, khí tức của bọn họ kinh người, trong mắt bắ n ra tinh quang đáng sợ.
- Chẳng lẽ trong ngọn núi này có bảo vật sắp xuất thế hay sao?
- Khí tức hỏa diễm nồng đậm như thé, hẳn là bảo vật hỏa hệ nào đó.
- Đi!
Hai gã lão giả đối mắt nhìn nhau, đồng thời bay đi và biến mất trong tầm mắt.
- Lại là Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng và Hứa Khả trưởng lão.
Nhìn thấy hai người này, Diệp Huyền nhướng mày, hắn đều biết hai người này, chính là hội trưởng và trưởng lão hồn sư tháp của Mục Chấn quốc, Mục Chấn quốc lúc này có thiên tài Chu Lương xuất hiện cho nên đạt được vài danh ngạch.
Xem ra này yêu thú hành động động tĩnh rất lớn, hấp dẫn không ít cường giả chung quanh.
Không đợi Diệp Huyền đứng lên.
Bá bá!
Đột nhiên có hai đạo hào quang xuất hiện tại nơi này.
Lại là Đông Thăng quốc nam tử mũi ưng Dạ Phồn Tinh và thiên tài Mục Chấn quốc Chu Lương.
- Chu Lương, vừa rồi là hội trưởng và trưởng lão của Mục Chấn quốc của ngươi ah.
Dạ Phồn Tinh lúc này cười nói.
- Hội trưởng gì chứ.
Chu Lương xùy cười một tiếng:
- Ta gia nhập Mục Chấn quốc chỉ vì danh ngạch tham gia phù quang đại hội mà thôi, hiện tại danh ngạch đạt được, Mục Chấn quốc có liên quan gì tới ta? Sư huynh ngươi nói đùa a.
- Ha ha.
Dạ Phồn Tinh cười ha ha nói:
- Tất cả võ giả liên minh mười ba nước đều là một đám ngu ngốc, bao vật trong phù quang bí cảnh đông đảo, tuyệt đối không phải một bí cảnh bình thường, chờ chúng ta đi ra ngoài lại truyền tin tức về tông môn, lúc này bốn người chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ tông môn cũng lập đại công.
- Hắc hắc, sư huynh nói đúng, nhìn xem quy mô phù quang bí cảnh ít nhất cũng là bí cảnh ngoài trung phẩm, xuất hiện trong liên minh mười ba nước quá lãng phí.
- Chúng ta nên tranh thủ thời gian đi, nơi này có thể hấp dẫn nhiều yêu thú như vậy, hơn nữa còn tỏa ra khí tức hỏa diễm như thế, nếu như không ngoài dự kiến có lẽ là dị hỏa nào đó, thậm chí cường độ có lẽ là cấp bậc địa hỏa.
- Địa hỏa ah, đây chính là bảo vật trưởng lão tông môn cũng thèm muốn, nếu như có thể đạt được, chúng ta giàu rồi.
- Đi!
Sau khi nói xong, Dạ Phồn Tinh và Chu Lương nhanh chóng bay vút về phía trước, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Mấy người kia quả nhiên không phải là võ giả liên minh mười ba nước.
Một lát sau Diệp Huyền bước ra khỏi loạn thạch chồng chất.
Nhìn thấy nhiều võ giả bị hấp dẫn tới nơi này, Diệp Huyền cũng không dám dừng lại quá lâu, hắn biến mất trong ngọn núi.
Càng lên cao tần suất yêu thú xuất hiện cũng càng nhiều.
Đề phòng dừng lại bại lộ bản thân mình, lúc này Diệp Huyền lại thả đám nham thạch cự lang đi tìm hiểu.
Không bao lâu bốn yêu thú cũng truyền tin tức quay về.
Trong ngọn núi này có có sơn động thần bí, không ít yêu thú tụ tập tại nơi đó giống như chờ đợi chuyện gì đó xảy ra.
Trừ chuyện đó ra còn có không ít võ giả nhân loại đang tụ tập tại nơi này.
Trong sơn động đằng kia có khí tức hỏa diễm cường đại như ẩn như hiện.
- Có lẽ bảo vật hỏa diễm thần bí kia đang ở trong hang động này.
Diệp Huyền hiểu rõ vị trí của bảo vật, sau khi tiến vào và trở về thế nào mới là vấn đề.
Nơi này tụ tập quá nhiều yêu thú, yếu nhất cũng là tam giai, mạnh nhất thậm chí có vài đầu yêu thú ngũ giai.
Dùng thực lực Diệp Huyền hêện tại đối phó yêu thú tứ giai không thành vấn đề, nhưng đối phó với yêu thú ngũ giai còn gặp không ít nguy hiểm, huống chi không chỉ có một con yêu thú ngũ giai.
Mấu chốt nhất là, trừ hắn ra còn có không ít võ giả nhân loại đang mai phục ở bốn phía.
Tuy Diệp Huyền có tự tin, gặp nhiều yêu thú như thế nhưng cũng sẽ không tùy tiện cầm tánh mạng của mình mang ra làm trò đùa.
Hơn nữa có nhiều yêu thú ở nơi này như thế, rất khó bảo chứng không có huyền thú ở đây, dùng trí tuệ của huyền thú, một khi phát hiện nhân loại, tuyệt đối sẽ tấn công nhân loại trước sau dó mới tranh bảo vật.
Nghe Hạ Thất Tịch vừa nói như vậy, sau lưng mấy người đều đổ mồ hôi lạnh, nếu sư tỷ suy đoán chính xác, chỉ sợ kết cục của bọn họ hôm nay chính là những thi thể lạnh như băng trên mặt đất.
Hạ Thất Tịch nhìn qua bóng lưng Diệp Huyền biến mất, đôi mắt của nàng mang theo hào quang khác thường.
Vốn nàng khó hiểu vì sao Diệp Huyền một mình hành tẩu trong phù quang bí cảnh, hiện tại nàng xem như đã hiểu.
Diệp Huyền dám làm như thế bởi vì hắn có nắm chắc.
Trong nội tâm nàng thở dài một hơi, mang theo vài tên thanh niên bay sang hướng khác.
Trong sơn cốc, Diệp Huyền bay vút đi thật nhanh.
Hắn vội vã rời khỏi sơn cốc cũng không phải vì sợ hãi đám người Hạ Thất Tịch, mà vì hắn cảm nhận có chấn động thật nhỏ trong ngọn núi phía trước.
- Dường như chấn động này có mang theo lực lượng hỏa diễm, chẳng lẽ là địa hỏa như lời Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đã nói:
Đôi mắt Diệp Huyền tỏa ra hào quang sáng ngời, từ nơi chấn động sinh ra thập phần cùng loại với Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng từng nói, làm cho nội tâm của Diệp Huyền cũng sinh ra suy đoán.
Tốc độ hắn cực nhanh, hắn không ngừng bay về nơi phát ra chấn động.
Mấy canh giờ sau, Diệp Huyền đi tới trước ngọn núi.
Sau khi đi tới chân núi, lực lượng hỏa diễm càng nồng đậm hơn trước.
Đột nhiên hắn như cảm ứng được cái gì đó liền nấp phía sau một khối nham thạch.
Ầm ầm!
Mấy con yêu thú đi qua bên cạnh, chúng lao vào ngọn núi cao.
Xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền chau mày, trong cảm giác của hắn, hắn đã gặp qua vài luồng yêu thú như thế trên đường đi, hắn nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ ngọn núi này không có địa hỏa?
Địa hỏa là thiên địa sinh dưỡng hỏa diễm, đối với luyện dược sư nhân loại mà nói là bảo vật thập phần trân quý nhưng đối với yêu thú mà nói lực hấp dẫn lại không phải mạnh như vậy.
Nhưng trên đường đi, không ít yêu thú không ngừng hội tụ về hướng này, hiển nhiên trên ngọn núi có tồn tại hấp dẫn chúng đi tới nơi này.
- Bất kể có phải địa hảo hay không, ta cũng nên đi vào xme một chút.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm suy nghĩ, hắn không thể buông tha chuyện này được.
Vừa chuẩn bị đứng lên, đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, Diệp Huyền lập tức nấp lại chỗ cũ.
Bá bá!
Hai đạo thân ảnh dừng lại trước mặt Diệp Huyền không xa.
- Cát Lợi Huy hội trưởng, những yêu thú kia hành động có phần không đúng ah.
- Có thể hấp dẫn nhiều yêu thú đến đây, trong ngọn núi này có đồ vật hấp dẫn chúng tới nơi này.
Đây là hai gã lão giả, khí tức của bọn họ kinh người, trong mắt bắ n ra tinh quang đáng sợ.
- Chẳng lẽ trong ngọn núi này có bảo vật sắp xuất thế hay sao?
- Khí tức hỏa diễm nồng đậm như thé, hẳn là bảo vật hỏa hệ nào đó.
- Đi!
Hai gã lão giả đối mắt nhìn nhau, đồng thời bay đi và biến mất trong tầm mắt.
- Lại là Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng và Hứa Khả trưởng lão.
Nhìn thấy hai người này, Diệp Huyền nhướng mày, hắn đều biết hai người này, chính là hội trưởng và trưởng lão hồn sư tháp của Mục Chấn quốc, Mục Chấn quốc lúc này có thiên tài Chu Lương xuất hiện cho nên đạt được vài danh ngạch.
Xem ra này yêu thú hành động động tĩnh rất lớn, hấp dẫn không ít cường giả chung quanh.
Không đợi Diệp Huyền đứng lên.
Bá bá!
Đột nhiên có hai đạo hào quang xuất hiện tại nơi này.
Lại là Đông Thăng quốc nam tử mũi ưng Dạ Phồn Tinh và thiên tài Mục Chấn quốc Chu Lương.
- Chu Lương, vừa rồi là hội trưởng và trưởng lão của Mục Chấn quốc của ngươi ah.
Dạ Phồn Tinh lúc này cười nói.
- Hội trưởng gì chứ.
Chu Lương xùy cười một tiếng:
- Ta gia nhập Mục Chấn quốc chỉ vì danh ngạch tham gia phù quang đại hội mà thôi, hiện tại danh ngạch đạt được, Mục Chấn quốc có liên quan gì tới ta? Sư huynh ngươi nói đùa a.
- Ha ha.
Dạ Phồn Tinh cười ha ha nói:
- Tất cả võ giả liên minh mười ba nước đều là một đám ngu ngốc, bao vật trong phù quang bí cảnh đông đảo, tuyệt đối không phải một bí cảnh bình thường, chờ chúng ta đi ra ngoài lại truyền tin tức về tông môn, lúc này bốn người chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ tông môn cũng lập đại công.
- Hắc hắc, sư huynh nói đúng, nhìn xem quy mô phù quang bí cảnh ít nhất cũng là bí cảnh ngoài trung phẩm, xuất hiện trong liên minh mười ba nước quá lãng phí.
- Chúng ta nên tranh thủ thời gian đi, nơi này có thể hấp dẫn nhiều yêu thú như vậy, hơn nữa còn tỏa ra khí tức hỏa diễm như thế, nếu như không ngoài dự kiến có lẽ là dị hỏa nào đó, thậm chí cường độ có lẽ là cấp bậc địa hỏa.
- Địa hỏa ah, đây chính là bảo vật trưởng lão tông môn cũng thèm muốn, nếu như có thể đạt được, chúng ta giàu rồi.
- Đi!
Sau khi nói xong, Dạ Phồn Tinh và Chu Lương nhanh chóng bay vút về phía trước, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Mấy người kia quả nhiên không phải là võ giả liên minh mười ba nước.
Một lát sau Diệp Huyền bước ra khỏi loạn thạch chồng chất.
Nhìn thấy nhiều võ giả bị hấp dẫn tới nơi này, Diệp Huyền cũng không dám dừng lại quá lâu, hắn biến mất trong ngọn núi.
Càng lên cao tần suất yêu thú xuất hiện cũng càng nhiều.
Đề phòng dừng lại bại lộ bản thân mình, lúc này Diệp Huyền lại thả đám nham thạch cự lang đi tìm hiểu.
Không bao lâu bốn yêu thú cũng truyền tin tức quay về.
Trong ngọn núi này có có sơn động thần bí, không ít yêu thú tụ tập tại nơi đó giống như chờ đợi chuyện gì đó xảy ra.
Trừ chuyện đó ra còn có không ít võ giả nhân loại đang tụ tập tại nơi này.
Trong sơn động đằng kia có khí tức hỏa diễm cường đại như ẩn như hiện.
- Có lẽ bảo vật hỏa diễm thần bí kia đang ở trong hang động này.
Diệp Huyền hiểu rõ vị trí của bảo vật, sau khi tiến vào và trở về thế nào mới là vấn đề.
Nơi này tụ tập quá nhiều yêu thú, yếu nhất cũng là tam giai, mạnh nhất thậm chí có vài đầu yêu thú ngũ giai.
Dùng thực lực Diệp Huyền hêện tại đối phó yêu thú tứ giai không thành vấn đề, nhưng đối phó với yêu thú ngũ giai còn gặp không ít nguy hiểm, huống chi không chỉ có một con yêu thú ngũ giai.
Mấu chốt nhất là, trừ hắn ra còn có không ít võ giả nhân loại đang mai phục ở bốn phía.
Tuy Diệp Huyền có tự tin, gặp nhiều yêu thú như thế nhưng cũng sẽ không tùy tiện cầm tánh mạng của mình mang ra làm trò đùa.
Hơn nữa có nhiều yêu thú ở nơi này như thế, rất khó bảo chứng không có huyền thú ở đây, dùng trí tuệ của huyền thú, một khi phát hiện nhân loại, tuyệt đối sẽ tấn công nhân loại trước sau dó mới tranh bảo vật.
Danh sách chương