Chương 1552

Một ánh mắt!

Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ như hóa đá.

Ngay cả Diệp Quân cũng vậy!

Thời khắc này, bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao phủ khắp đất trời.

Những cường giả Thánh Tông có mặt ở đó đều há hốc miệng, mắt trừng to như không thể tin nổi.

Gi3t chết một Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc chỉ bằng một ánh mắt?

Đây chính là Mệnh Vận Đại Đế đó!

Là cường giả cực mạnh trong trời đất!

Các cường giả của Thánh Tông như thể đã hóa đá tập thể, lòng sợ hãi tột cùng.

Diệp Quân cũng ngây người.

Chỉ một ánh mắt đã có thể gi3t chết một vị Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc?

Như thế có phải hơi ảo không?

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Chỉ cần ta không muốn chết thì không ai có thể giết ta, chỉ cần ta không muốn cho sống, ai ta cũng có thể giết”.

Đây là lời hắn từng nói.

Diệp Quân siết chặt nắm tay, nỗi xúc động dâng trào mãnh liệt trong lòng, đây cũng là mục tiêu của hắn.

Người phụ nữ váy trắng lại nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần con đánh bại được ta, con sẽ thật sự trở nên vô địch, con có lòng tin không?”

Diệp Quân hỏi: “Cha có đánh thắng được cô cô không?”

Người phụ nữ váy trắng chớp mắt: “Có!”

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ váy trắng lại nói thêm: “Huynh ấy đánh ta, ta không chống trả”.

Diệp Quân cười khổ: “Thì ra là thế”.

Người phụ nữ váy trắng lại cười bảo: “Con đường trước mặt con còn rất dài, nhưng ta tin rằng con có thể đi được rất xa, bởi vì con có lòng quyết tâm phá bỏ quá khứ để gầy dựng lại”.

Nói đoạn, bà ấy cầm thanh kiếm Hành Đạo lên: “Thực ra, con biết gì không? Ta vẫn luôn chờ, chờ con chủ động trả thanh kiếm này cho ta. Nhưng ta không ngờ ngày này lại tới nhanh như thế. Thanh kiếm này không chỉ là kiếm của ta mà còn là đạo của ta, ta đi theo đạo Vô Địch, nhưng nó không phải là đạo của con, khi con đặt nó xuống cũng là lúc đạo Vô Địch của con chính thức được mở ra”.

Thì ra là thế!

Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Con hiểu rồi”.

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói: “Ta đi đây”.

Diệp Quân nhìn theo người phụ nữ váy trắng, nỗi lưu luyến đột nhiên trỗi dậy trong lòng: “Chúng ta sẽ còn gặp mặt chứ?”

Người phụ nữ váy trắng chỉ cười mà không nói.

Diệp Quân căng thẳng nhìn bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng khẽ bảo: “Nếu con đi đủ nhanh, hẳn là chúng ta còn có thể gặp lại”.

Diệp Quân run run: “Chúng ta? Cô cô, người…”

Người phụ nữ váy trắng nhoẻn miệng cười: “Có biết vì sao hôm nay ta lại vui vẻ như thế không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện