Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Bên ngoài, một lượng lớn người hâm mộ đã tụ tập, ầm ĩ vang trời.
Thượng Tri Ý tìm một chỗ dễ thấy để đứng, gửi định vị cho Tưởng Ti Tầm, anh đi từ bãi đỗ xe qua đây cần mấy phút.
Cách thời gian bắt đầu buổi biểu diễn ngày một gần, một lượng lớn người đổ về, cô nhìn mà hoa mắt, dứt khoát không nhìn đông nhìn tây tìm người nữa, cúi đầu xem điện thoại.
“Tri Ý.” Một giọng nói trầm khàn gọi cô trong âm thanh ồn ào.
Thượng Tri Ý ngẩng đầu, tìm hai vòng mới tìm được anh. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, ở trong biển người càng khó nhìn ra.
Luna nói bình thường số lần anh mặc áo sơ mi đen không vượt quá một bàn tay, hôm nay cô được gặp một trong năm lần đó.
Hai người ở gần ngay cạnh nhau nhưng không chen qua được.
Tưởng Ti Tầm chỉ góc Đông Nam, bảo cô tụ họp ở bên đó.
Thượng Tri Ý hiểu ý của anh, xoay người đi về phía đó.
Xuyên qua đám người, cuối cùng cũng gặp nhau.
“Đưa vé cho tôi xem.” Tưởng Ti Tầm giơ tay.
Thượng Tri Ý tưởng là anh thật sự chỉ xem, lấy vé từ trong túi đưa cho anh.
“Sếp Tưởng, một mình anh đến xem concert sao?”
“Không phải, còn có Hứa Ngưng Vi và anh em.” Nói rồi Tưởng Ti Tầm đưa vé của mình cho cô, “Đổi chỗ đi, tôi chưa trải nghiệm cảm giác xem bên ngoài bao giờ. Concert kết thúc cũng đừng vội đi, có thể ra sau sân khấu chụp ảnh chung với thần tượng của em.”
Thượng Tri Ý nhìn số ghế ngồi, là chỗ khách mời khu vực điều khiển trung tâm, không suy nghĩ muốn đổi lại vé.
Ân huệ này quá lớn, cô không trả nổi, cũng không có cách nào yên tâm nhận lấy.
“Sếp Tưởng, tôi….”
Vừa mới mở lời đã bị Tưởng Ti Tầm ngắt lời: “Chỉ là một tấm vé thôi, không cần để tâm như thế. Concert của cô ấy tôi đã nghe qua mười mấy lần rồi, ở trong hay ngoài cũng không có gì khác biệt. Anh của em Hứa Hành cũng ở đấy, vừa hay hai người gặp nhau đi, cậu ấy sẽ dẫn em đi chụp ảnh chung.”
Nói cho cô đi vào từ cửa nào, anh cầm vé khán đài đứng đi xếp hàng soát vé.
Anh nhất quyết không đổi, cô cũng không thể nào cướp lại từ tay anh.
Thượng Tri Ý nhìn bóng lưng cao lớn của anh, có lẽ lúc sinh thời đây là lần đầu tiên anh phải xếp hàng dài đợi soát vé vào trong.
Bên trong khu vực điều khiển trung tâm, cô nhìn thấy Hứa Ngưng Vi, trang điểm tinh xảo, chiếc váy dài thướt tha bồng bềnh của cô ta chỉ cần nhìn vào vải là biết đắt tiền. Hứa Ngưng Vi đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nói đến chỗ buồn cười, lông mày cong lên, nhưng lúc quay mặt nhìn thấy cô, nụ cười trên khóe miệng không thể nào thu lại được.
Đây là lần thứ ba Hứa Ngưng Vi gặp Thượng Tri Ý, hai lần trước đều không nhìn kỹ ngũ quan của Thượng Tri Ý, hôm nay cách nhau gần, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú dịu dàng, mắt hạnh sáng và trong, đuôi mắt hơi hướng lên, lông mày trông có hơi lạnh lùng.
Cô ta không thể không thừa nhận, Thượng Tri Ý quá giống mẹ.
Người bên cạnh đột nhiên không nói chuyện nữa, Hứa Hành nghiêng mặt, thuận theo ánh mắt Hứa Ngưng Vi nhìn qua, nhìn thấy người em gái ruột chưa từng gặp trước đây.
“Gọi điện thoại cho em nhưng không ai nghe máy.” Nói rồi anh đứng dậy khỏi ghế.
Thượng Tri Ý vội nhìn điện thoại, có cuộc gọi nhỡ, xin lỗi: “Ồn quá, em không nghe thấy.”
“Không sao.” Lần đầu tiên gặp mặt, anh ôm em gái mình một cách lịch sự rồi buông ra.
Cái ôm đã rút ngắn khoảng cách, Thượng Tri Ý cũng không còn dè dặt như trước nữa.
Bên cạnh Hứa Hành có chỗ trống, cô ngồi xuống.
Mọi người chia thành các nhóm, khí chất của Hứa Hành và Tưởng Ti Tầm giống nhau, điều không giống chính là vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách của Tưởng Ti Tầm có mấy phần phong lưu thản nhiên, có lẽ liên quan đến áo sơ mi anh mặc. Mà khí chất người anh ruột này của cô lại giống với Hà Nghi An, lạnh lùng.
Ngồi ổn định, Thượng Tri Ý lấy kính cận từ trong túi xách đeo lên, trước mắt lập tức rõ hơn.
Quay người nhìn phía sau, cách khán đài quá xa, trong biển người đông đúc căn bản không nhìn thấy ai với ai, cô không tìm được Tưởng Ti Tầm, gửi tin nhắn cho anh hỏi anh đã vào trong chưa.
Tưởng Ti Tầm trả lời rất nhanh: 【Vào rồi.】
【Yên tâm nghe concert đi.】Anh lại gửi một tin nhắn nữa đến.
【Sếp Tưởng, đợi phát lương rồi tôi mời anh ăn cơm.】
Tưởng Ti Tầm chỉ trả lời cô một chữ:【Được.】
“Tri Ý, quét thêm bạn với anh đi.” Hứa Hành đưa điện thoại của mình đến trước mặt em gái, thấy trên sống mũi cô có thêm một cái kính: “Bị cận?”
“Ừm.”
Hứa Hành chủ động nói chuyện: “Thích F1?”
Thượng Tri Ý đột nhiên quay mặt lại, ánh mắt viết chữ làm sao anh biết.
Hứa Hành giải thích: “Tưởng Ti Tầm gửi một số tài khoản mạng xã hội của em cho anh, trong đó có một bức ảnh em đang xem giải đua công thức F1.” Anh thản nhiên hỏi, “Thích McLaren hay Ferrari.”
Thượng Tri Ý cười: “Đều thích.”
Sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận, Hứa Hành sửa ghi chú, nói: “Vậy tặng cho em một chiếc xe, xe định chế riêng nên thời gian lâu một chút.”
“……..” Không thể nào ngờ được cuộc nói chuyện lại đi theo hướng này.
Đối với cô, hai chiếc xe đặc chế là giá trên trời, Thượng Tri Ý sợ hãi, không hề do dự mà từ chối luôn: “Em chỉ thích, không lái được, tặng cho em cũng lãng phí. Tấm lòng em nhận, xe không cần, cảm ơn anh.”
Hứa Hành cũng không nói nữa, “Kéo em vào trong nhóm gia đình.”
Thượng Tri Ý nghĩ đến chuyện trong nhóm gia đình có Hứa Ngưng Vi, theo bản năng bài xích vào nhóm, chỉ là chưa đợi cô nói chuyện đã bị kéo vào trong nhóm.
Cô nhấn vào xem, là nhóm bốn người.
Hứa Hành lập một nhóm gia đình mới, chỉ có bốn người nhà bọn họ, đổi tên nhóm thành “Nhà (Tri Ý)”, để phân biệt với một nhóm gia đình khác có Hứa Ngưng Vi trong đó.
Hiện trường hỗn loạn, Hứa Ngưng Vi dựa gần nói chuyện với anh trai, liếc mắt nhìn thấy tên nhóm chói lọi trên màn hình điện thoại, lời muốn nói đến bên miệng đột nhiên quên mất, im lặng ngồi lại chỗ.
Ban đầu lúc có kết quả giám định, bố mẹ đã bàn bạc quyết định đổi lại cô ta và Thượng Tri Ý, cô ta sụp đổ, không chịu được đả kích và khác biệt lớn như vậy nên khóc hỏi Hà Nghi An có thể nào để cô ta ở bên cạnh bọn họ thêm mấy ngày, không nỡ rời xa bọn họ.
Hà Nghi An đau lòng cô ta, đồng ý.
Bữa cơm tối nay không gọi Thượng Tri Ý, cô ta vẫn là trung tâm của cả nhà như cũ.
Lúc đi mua sắm, anh trai vẫn giống như trước đây, chỉ cần là quần áo cô thích, đều mua hết.
Dường như không có gì thay đổi.
Nhưng buổi concert hôm nay, Tưởng Ti Tầm đưa vé khách mời của mình cho Thượng Tri Ý, mà anh trai còn lập thêm một nhóm mới.
Tất cả mọi chuyện làm cô ta quay lại nguyên hình.
Buổi concert gần ba tiếng đồng hồ, bầu không khí sôi động hưng phấn nhưng Hứa Ngưng Vi không nhớ mình nghe gì.
Thần tượng ở ngay đây, không thể lãng phí tấm vé này, cô ta đã thử tạm thời quên đi sự tồn tại của Thượng Tri Ý nhưng vẫn không có ích.
Buổi concert kết thúc trong sự tiếc nuối của người hâm mộ.
Người đã rời đi kha khá, Hứa Hành dẫn hai người đi ra sau khán đài.
Từ lúc buổi concert mở màn đến lúc chụp ảnh chung, hai người em gái này không nói với đối phương nửa câu, ngay cả ánh mắt giao lưu cũng không có.
Ra khỏi sân vận động, Thượng Tri Ý nhìn thấy xe của Tưởng Ti Tầm ở bên kia đường.
Tưởng Ti Tầm cũng nhìn thấy cô, gửi tin nhắn:【Đến thẳng chỗ tôi, đưa em về nhà.】
Lúc này Hứa Hành nói với cô: “Anh đưa em về.”
Thượng Tri Ý cảm ơn trước: “Không cần, em đi nhờ xe của Tưởng Ti Tầm.”
Hứa Hành: “Cũng được.” Lại nói: “Đợi em đi công tác London về cùng nhau ăn cơm.”
“Được.” Thượng Tri Ý vẫy tay, bước nhanh về chỗ Tưởng Ti Tầm, trước khi đến xe còn chạy hai bước.
Tưởng Ti Tầm ngồi ở ghế sau, tay thảnh thơi đặt ra bên ngoài xe: “Chậm thôi, không cần vội.”
“Sếp Tưởng, anh ra từ lâu rồi sao?”
“Ra sớm hơn bọn em nửa tiếng.”
Thượng Tri Ý ngồi lên xe đóng cửa lại, tối nay anh đổi cho cô vị trí ngồi tốt nhất, lại còn đặc biệt đợi đưa cô về, trong lòng cô áy náy: “Sau này trong công việc có việc gì tôi có thể đảm nhận, anh cứ sắp xếp cho tôi.”
Tưởng Ti Tầm không để cô bứt rứt, thuận theo cô: “Được.”
“Chụp ảnh chung chưa?” Anh hỏi.
“Chụp rồi, chụp rất nhiều.”
Thượng Tri Ý mở khóa màn hình, mở một tấm ra đưa cho anh xem, “Lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng ở cự ly gần như này.”
Sau khi đi xem concert về con người đều có di chứng, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, h@m muốn chia sẻ vô cùng mạnh, cô chủ động nói: “Từ năm lớp 6 tôi đã lọt hố, trùng hợp năm đó phát hành một album mới.”
“Sớm vậy sao?”
“Ừm.” Bởi vì ở nội trú quá nhớ nhà, anh Hai mua album cho cô, bảo cô nghe nhạc nhiều hơn. Cô lại hỏi Tưởng Ti Tầm: “Anh thì sao? Bắt đầu thích từ lúc nào thế?”
Tưởng Ti Tầm: “Sớm hơn em một năm.”
“Anh thích….” thích ca khúc nào nhất?
Đột nhiên giọng nói nhỏ lại.
Bấy giờ Thượng Tri Ý mới vô thức nhận ra đối phương là sếp của mình.
Tưởng Ti Tầm đưa điện thoại lại cho cô: “Sao không nói nữa?”
Thượng Tri Ý: “…. Hỏi có hơi nhiều.”
Im lặng nhận lấy điện thoại.
Tưởng Ti Tầm cười: “Không sao.” Thấy cô rốt cuộc không nói nữa, anh cùng cô nói về Tề Chính Sâm.
Nửa tiếng trước, anh vừa ra khỏi khán đài thì nhận được điện thoại của Tề Chính Sâm, hỏi anh có ấn tượng gì với một thực tập sinh tên Thượng Tri Ý ở công ty không.
“Tri Ý, con gái bác Hứa.”
Tề Chính Sâm: “Giúp tôi quan tâm nhiều hơn.”
Sau khi nghe xong, Thượng Tri Ý rất ngạc nhiên: “Quan hệ của anh và anh Hai rất tốt sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Ừ. Từ nhỏ đã chơi chung với nhau. Trước đây cậu ta có từng nhắc đến em.” Chỉ là khi đó anh không để ý ghi nhớ gì cái tên Thượng Tri Ý này, nghe rồi quên.
Cấp ba anh chuyển trường đến Thượng Hải học, sau này lại xin được offer của trường đại học ở nước ngoài. Khoảng thời gian đó anh và Tề Chính Sâm gặp nhau không nhiều, chỉ có nghỉ hè nghỉ đông mới cùng nhau chơi bóng, nhưng tình cảm từ thuở nhỏ vẫn còn đó.
Thượng Tri Ý: “Đợi anh Hai xong dự án này qua đây, tôi mời hai người ăn cơm.”
Tưởng Ti Tầm cười, nói: “Lương còn chưa phát mà một tối em đã nợ tôi hai bữa cơm rồi.”
Thượng Tri Ý: “……”
Điện thoại Tưởng Ti Tầm có tin nhắn đến, Hứa Hành hỏi anh: 【Còn đến chỗ tôi ăn đêm nữa không? Đi thì dẫn cả Tri Ý đến.】
Tưởng Ti Tầm:【Tối nay muộn quá rồi, lần sau đi.】
Hứa Hành xem tin nhắn, nói với Hứa Ngưng Vi: “Tưởng Ti Tầm không đến chỗ anh, em thì sao?”
Hứa Ngưng Vi làm gì có tâm trạng ăn uống nữa, lắc đầu.
Do dự nửa ngày, cô ta oán trách: “Anh, anh thiên vị?”
Hứa Hành bất lực cười: “Sao lại thiên vị rồi?”
Hứa Ngưng Vi không lên tiếng.
Một lúc sau, “Dù sao chính là anh thiên vị.”
Hứa Hành: “Anh còn chưa bắt đầu thiên vị, thật sự thiên vị rồi sẽ không như này.”
Hứa Ngưng Vi không hiểu, chợt hoảng sợ, nhìn anh trai: “Vậy anh sẽ thiên vị sao?”
Hứa Hành nói: “Với sự hiểu biết của em đối với anh, em cảm thấy anh có hay không?”
Hứa Ngưng Vi nhếch nhếch miệng, sau đó không nói gì nữa.
Về nhà bố mẹ còn chưa ngủ, tìm một bộ phim xem, đang đợi hai bọn họ.
Hà Nghi An mỉm cười hỏi: “Bầu không khí ở đó thế nào?”
“Bình thường ạ.” Hứa Ngưng Vi quả thật không cười nổi, “Mẹ, con về phòng thay quần áo ạ.”
Tâm trạng con gái thất vọng, bà nhìn ra được, đưa mắt nhìn Hứa Ngưng Vi lên tầng hai, Hà Nghi An hỏi con trai: “Lúc đi không phải vẫn vui sao, làm sao rồi?”
Hứa Hành nói thẳng vấn đề: “Nói con thiên vị Tri Ý.”
Hà Nghi An trước giờ luôn nhạy bén: “Vì con lập một nhóm gia đình khác?”
Hứa Hành suy nghĩ: “Có lẽ cũng có nguyên nhân này, tối nay Tri Ý cũng đến buổi concert.”
Hứa Hướng Ấp tạm dừng bộ phim còn chưa xem xong, chen vào: “Tri Ý cũng đến buổi concert sao? Chả trách gọi con bé không nghe. Trước đó sao không nghe thấy con nói gì.”
Hứa Hành: “Gặp ở trên đường, Tưởng Ti Tầm đổi vé với con bé.”
Anh để bố chuẩn bị sẵn tâm lý: “Với tính cách của hai đứa, không cách nào sống chung dưới một mái nhà được.”
Hà Nghi An đương nhiên biết, vậy nên trước giờ đều không có suy nghĩ này.
Đột nhiên bà nhớ ra, “Không phải nói ghế khách mời có thể chụp ảnh chung với ca sĩ sao, Tri Ý có chụp chung không?”
“Chụp rồi.” Trong điện thoại Hứa Hành có.
“Con gửi mấy tấm cho mẹ xem đi.”
Hứa Hành chọn hai tấm gửi cho mẹ, “Bố mẹ nghỉ sớm đi.” Anh về chỗ ở của mình.
Hà Nghi An ấn mở tấm ảnh, con gái mặc một chiếc váy hai dây hoa màu đen đơn giản kiểu Pháp, không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện tối đó với Tiêu Mỹ Hoa, càng nghĩ trong lòng các khó chịu.
“Sinh nhật hai mươi tuổi của Tri Ý, Tiêu Mỹ Hoa cũng không đặt lễ phục cho con bé.”
Hứa Hướng Ấp không để ý lắm đến chuyện lễ phục, chỉ là mấy bộ mà thôi: “Sau này mỗi năm đặt may cho con bé nhiều thêm mấy bộ.” Ưu tiên hàng đầu chính là, “Sau khi về trước thảo luận với luật sư, hiện nay tài sản nào thích hợp đứng dưới tên của Tri Ý.”
Hà Nghi An lưu ảnh: “Đợi ăn cơm với Tri Ý xong sẽ về nước.” Bà lại bảo thư ký hẹn nhà thiết kế nội thất, thiết kế lại nhà cho Tri Ý, đồ dùng trong nhà dự định cũng điều chỉnh mới lại, kịp sửa lại trước tháng 8 thì tốt. Thời gian vô cùng gấp gáp, bà không có nhiều thời gian ở lại Manhattan.
Con trai vừa đi chưa được bao lâu con gái nuôi từ trên tầng hai đi xuống.
Hứa Ngưng Vi đã thay bộ lễ phục phức tạp đổi thành một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, vừa mới ở trên phòng của mình điều chỉnh lại, nhưng vẫn không nói ra được sự khó chịu trong lòng. Trước đây chỉ cần cô ta chán nản không vui mẹ sẽ đuổi lên tận phòng hỏi sao, sau đó dỗ cô ta, nhưng lần này không có.
“Mẹ ơi, trưa mai con muốn đi ăn món Ý, đi nhà hàng lần trước.” Cô ta quay đầu, “Bố cũng đi cùng đi ạ.”
Ngày mai dẫn Tri Ý đi ăn, thời gian mâu thuẫn.
Hứa Hướng Ấp: “Ngày mai không được, đã nói với Tri Ý cùng đi ăn cơm. Để hôm khác đi cùng con.”
Trái tim Hứa Ngưng Vi bị kh o ét một miếng, cơn đau dâng lên khắp tứ chi.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bố mẹ xếp yêu cầu của cô ta ở phía sau.
Cô ta phản ứng chậm nửa nhịp gật đầu: “Vâng ạ, bố mẹ đi ăn cơm với Thượng Tri Ý trước đi ạ.” Sau đó nằm trong lòng mẹ, không nói câu gì.
Hà Nghi An thở dài, vỗ lên đầu con gái nuôi rất nhẹ.
Hứa Ngưng Vi dùng sức ôm chặt lấy mẹ: “Con không sao.”
Sáng nay Hà Nghi An nói với cô ta, tháng 8 sẽ đón Thượng Tri Ý về, mặc dù khó chịu nhưng lúc đó không phải không có ảo tưởng, có lẽ thời gian lâu rồi chuyện ôm nhầm này sẽ dần dần lắng xuống đi vào quên lãng, bố mẹ chưa chắc đã muốn đón Thượng Tri Ý lại, dù sao cũng không có tình cảm.
Nhưng mọi chuyện xảy ra lúc đi xem concert tối nay, con có câu nói lúc trên đường về của anh trai, làm ảo tưởng của cô ta bị tan vỡ.
Cũng may, cô ta và bố mẹ có tình cảm hai mươi năm, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi năm, chuyện này Thượng Tri Ý không thể nào so sánh được. Bắt đầu từ bây giờ, bản thân không thể nào mặc ý, tiêu pha phung phí tình cảm này nữa, phải học trở thành một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời.
Nằm ở trong lòng Hà Nghi An một lúc, Hứa Ngưng Vi ngồi thẳng dậy, lấy thẻ từ trong túi áo ra. Năm mười bốn tuổi, bố cho cô ta một chiếc thẻ đen không giới hạn, nếu như Thượng Tri Ý không muốn nhận bất cứ cái gì, cô ta không thể nào để bị so sánh với đối phương được.
“Bố, trả bố thẻ, con không thể nào tiêu xài phung phí tiền của hai người nữa.”
Cô ta hơi nhổm người dậy, để thẻ lên trên bàn trà.
Đồng thời cùng chờ xem bố sẽ trả lời cô ta thế nào.
Hứa Hướng Ấp liếc nhìn tấm thẻ, khẽ gật đầu.
Không nói gì, giữ thẻ lại.
Hứa Ngưng Vi giống như bị rơi vào một hố băng, lạnh từ đầu xuống chân, trái tim khẽ run, ráng chống đỡ ngồi lại sô pha.
Mẹ thì sao?
Mẹ sẽ nói gì?
Sự chú ý của Hà Nghi An căn bản không ở trên tấm thẻ, tay chống trán, đang suy nghĩ lại những gì giáo viên của Tri Ý nói chiều nay.
“Bố mẹ, hai người ngủ ngon.” Hứa Ngưng Vi muốn quay về phòng bình tĩnh lại.
Hà Nghi An dịu dàng cười nói: “Ngủ ngon, ngủ sớm đi.”
Hứa Ngưng Vi vẫn không nỡ rời khỏi lòng mẹ, lại nằm thêm hai phút.
Người đã đi lên, phòng khách yên lặng lại.
Hứa Hướng Ấp nhìn về phía vợ: “Bà buồn ngủ chưa? Về phòng ngủ?”
“Không buồn ngủ.” Nhưng mệt, chưa bao giờ mệt như này.
Chiều nay nói chuyện với giáo viên của Tri Ý hai tiếng đồng hồ, tốt nghiệp đã mấy năm nhưng bọn họ vẫn ấn tượng rất sâu với Tri Ý.
Giáo viên tiểu học nói, ấn tượng sâu là bởi vì cả trường tiểu học chỉ có mình Tri Ý và một bạn nữ khác ở nội trú, một mình ở cùng chăm sóc hai đứa trẻ. Lúc Tri Ý vừa mới ở nội trú, thường xuyên khóc một mình, hỏi cô bé có phải nhớ nhà, muốn gọi điện thoại cho bố mẹ hay không. Con bé im lặng không nói, rất lâu sau mới lắc đầu.
Có lẽ cảm thấy gọi cũng vô ích, nói không chừng còn bị bố mẹ thuyết giáo nói không hiểu chuyện.
Sau đó nhỏ giọng nói: Em nhớ anh Hai, muốn gọi điện cho anh Hai, có được không ạ.
Khi đó con bé mười tuổi rưỡi.
Giáo viên chủ nhiệm cấp hai nói, chưa từng thấy đứa trẻ nào chăm chỉ như vậy, mỗi ngày ngoại trừ học ra đều là học, ý thức, tính tự giác và kỷ luật đến một người lớn như ông cũng phải xấu hổ. Hồi cấp hai vốn dĩ có thể nhảy thêm một lớp nữa, là giáo viên chủ nhiệm khuyên không cho nhảy, quá nhỏ, không thể chơi với các bạn cùng lớp, không có lợi cho việc phát triển về thể chất cũng như tinh thần.
Giáo viên chủ nhiệm từng hỏi con bé: Tri Ý, sao em lại vội như vậy?
Mất một lúc sau Tri Ý mới bày tỏ được cảm xúc thật của mình: Em muốn tốt nghiệp sớm một chút, tiết kiệm một năm học phí.
Bởi vì học phí quá đắt, tiêu tiền của bố mẹ có cảm giác tội lỗi.
Còn hy vọng mẹ có thể vì chuyện cô học nhảy lớp mà tự hào.
Hứa Hướng Ấp thấy vợ ngẩn người, nắm tay bà: “Đừng nghĩ nữa.”
Sao bà có thể không nghĩ chứ?
Với tính cách bây giờ của Tri Ý, chính là do quá nhỏ đã ở nội trú không có cảm giác an toàn tạo nên.
Hứa Hướng Ấp hỏi: “Ngày mai dẫn Tri Ý đi đâu ăn cơm?”
Đồ ăn ở đâu cũng không ngon bằng đầu bếp ở nhà làm. Hà Nghi An im lặng một lúc, tối qua ở căn nhà thuê, Tri Ý cẩn thận gọi tiếng mẹ đó, cơn đau âm ỉ đó giống như bị kim châm, đến bây giờ vẫn còn.
Trước đây chỉ có Ngưng Vi mới có thể khiến bà bận tâm như này, Ngưng Vi chỉ hơi không thoải mái một chút bà liền đau lòng không thôi. Cho dù tìm được con gái ruột rồi, nỗi bận tâm đó của bà cũng không vơi đi. Mãi cho đến tối qua lúc ở căn nhà thuê, cảm xúc của con gái lúc đó, tâm trạng của con gái lúc gọi bà là mẹ, bà mới cảm nhận được, “Tri Ý chắc chắn là rất buồn, buồn vì người làm mẹ như tôi sau khi tìm xong con bé, không đón con bé về nhà ngay lập tức.”
Beta: HP.
Bên ngoài, một lượng lớn người hâm mộ đã tụ tập, ầm ĩ vang trời.
Thượng Tri Ý tìm một chỗ dễ thấy để đứng, gửi định vị cho Tưởng Ti Tầm, anh đi từ bãi đỗ xe qua đây cần mấy phút.
Cách thời gian bắt đầu buổi biểu diễn ngày một gần, một lượng lớn người đổ về, cô nhìn mà hoa mắt, dứt khoát không nhìn đông nhìn tây tìm người nữa, cúi đầu xem điện thoại.
“Tri Ý.” Một giọng nói trầm khàn gọi cô trong âm thanh ồn ào.
Thượng Tri Ý ngẩng đầu, tìm hai vòng mới tìm được anh. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, ở trong biển người càng khó nhìn ra.
Luna nói bình thường số lần anh mặc áo sơ mi đen không vượt quá một bàn tay, hôm nay cô được gặp một trong năm lần đó.
Hai người ở gần ngay cạnh nhau nhưng không chen qua được.
Tưởng Ti Tầm chỉ góc Đông Nam, bảo cô tụ họp ở bên đó.
Thượng Tri Ý hiểu ý của anh, xoay người đi về phía đó.
Xuyên qua đám người, cuối cùng cũng gặp nhau.
“Đưa vé cho tôi xem.” Tưởng Ti Tầm giơ tay.
Thượng Tri Ý tưởng là anh thật sự chỉ xem, lấy vé từ trong túi đưa cho anh.
“Sếp Tưởng, một mình anh đến xem concert sao?”
“Không phải, còn có Hứa Ngưng Vi và anh em.” Nói rồi Tưởng Ti Tầm đưa vé của mình cho cô, “Đổi chỗ đi, tôi chưa trải nghiệm cảm giác xem bên ngoài bao giờ. Concert kết thúc cũng đừng vội đi, có thể ra sau sân khấu chụp ảnh chung với thần tượng của em.”
Thượng Tri Ý nhìn số ghế ngồi, là chỗ khách mời khu vực điều khiển trung tâm, không suy nghĩ muốn đổi lại vé.
Ân huệ này quá lớn, cô không trả nổi, cũng không có cách nào yên tâm nhận lấy.
“Sếp Tưởng, tôi….”
Vừa mới mở lời đã bị Tưởng Ti Tầm ngắt lời: “Chỉ là một tấm vé thôi, không cần để tâm như thế. Concert của cô ấy tôi đã nghe qua mười mấy lần rồi, ở trong hay ngoài cũng không có gì khác biệt. Anh của em Hứa Hành cũng ở đấy, vừa hay hai người gặp nhau đi, cậu ấy sẽ dẫn em đi chụp ảnh chung.”
Nói cho cô đi vào từ cửa nào, anh cầm vé khán đài đứng đi xếp hàng soát vé.
Anh nhất quyết không đổi, cô cũng không thể nào cướp lại từ tay anh.
Thượng Tri Ý nhìn bóng lưng cao lớn của anh, có lẽ lúc sinh thời đây là lần đầu tiên anh phải xếp hàng dài đợi soát vé vào trong.
Bên trong khu vực điều khiển trung tâm, cô nhìn thấy Hứa Ngưng Vi, trang điểm tinh xảo, chiếc váy dài thướt tha bồng bềnh của cô ta chỉ cần nhìn vào vải là biết đắt tiền. Hứa Ngưng Vi đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nói đến chỗ buồn cười, lông mày cong lên, nhưng lúc quay mặt nhìn thấy cô, nụ cười trên khóe miệng không thể nào thu lại được.
Đây là lần thứ ba Hứa Ngưng Vi gặp Thượng Tri Ý, hai lần trước đều không nhìn kỹ ngũ quan của Thượng Tri Ý, hôm nay cách nhau gần, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú dịu dàng, mắt hạnh sáng và trong, đuôi mắt hơi hướng lên, lông mày trông có hơi lạnh lùng.
Cô ta không thể không thừa nhận, Thượng Tri Ý quá giống mẹ.
Người bên cạnh đột nhiên không nói chuyện nữa, Hứa Hành nghiêng mặt, thuận theo ánh mắt Hứa Ngưng Vi nhìn qua, nhìn thấy người em gái ruột chưa từng gặp trước đây.
“Gọi điện thoại cho em nhưng không ai nghe máy.” Nói rồi anh đứng dậy khỏi ghế.
Thượng Tri Ý vội nhìn điện thoại, có cuộc gọi nhỡ, xin lỗi: “Ồn quá, em không nghe thấy.”
“Không sao.” Lần đầu tiên gặp mặt, anh ôm em gái mình một cách lịch sự rồi buông ra.
Cái ôm đã rút ngắn khoảng cách, Thượng Tri Ý cũng không còn dè dặt như trước nữa.
Bên cạnh Hứa Hành có chỗ trống, cô ngồi xuống.
Mọi người chia thành các nhóm, khí chất của Hứa Hành và Tưởng Ti Tầm giống nhau, điều không giống chính là vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách của Tưởng Ti Tầm có mấy phần phong lưu thản nhiên, có lẽ liên quan đến áo sơ mi anh mặc. Mà khí chất người anh ruột này của cô lại giống với Hà Nghi An, lạnh lùng.
Ngồi ổn định, Thượng Tri Ý lấy kính cận từ trong túi xách đeo lên, trước mắt lập tức rõ hơn.
Quay người nhìn phía sau, cách khán đài quá xa, trong biển người đông đúc căn bản không nhìn thấy ai với ai, cô không tìm được Tưởng Ti Tầm, gửi tin nhắn cho anh hỏi anh đã vào trong chưa.
Tưởng Ti Tầm trả lời rất nhanh: 【Vào rồi.】
【Yên tâm nghe concert đi.】Anh lại gửi một tin nhắn nữa đến.
【Sếp Tưởng, đợi phát lương rồi tôi mời anh ăn cơm.】
Tưởng Ti Tầm chỉ trả lời cô một chữ:【Được.】
“Tri Ý, quét thêm bạn với anh đi.” Hứa Hành đưa điện thoại của mình đến trước mặt em gái, thấy trên sống mũi cô có thêm một cái kính: “Bị cận?”
“Ừm.”
Hứa Hành chủ động nói chuyện: “Thích F1?”
Thượng Tri Ý đột nhiên quay mặt lại, ánh mắt viết chữ làm sao anh biết.
Hứa Hành giải thích: “Tưởng Ti Tầm gửi một số tài khoản mạng xã hội của em cho anh, trong đó có một bức ảnh em đang xem giải đua công thức F1.” Anh thản nhiên hỏi, “Thích McLaren hay Ferrari.”
Thượng Tri Ý cười: “Đều thích.”
Sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận, Hứa Hành sửa ghi chú, nói: “Vậy tặng cho em một chiếc xe, xe định chế riêng nên thời gian lâu một chút.”
“……..” Không thể nào ngờ được cuộc nói chuyện lại đi theo hướng này.
Đối với cô, hai chiếc xe đặc chế là giá trên trời, Thượng Tri Ý sợ hãi, không hề do dự mà từ chối luôn: “Em chỉ thích, không lái được, tặng cho em cũng lãng phí. Tấm lòng em nhận, xe không cần, cảm ơn anh.”
Hứa Hành cũng không nói nữa, “Kéo em vào trong nhóm gia đình.”
Thượng Tri Ý nghĩ đến chuyện trong nhóm gia đình có Hứa Ngưng Vi, theo bản năng bài xích vào nhóm, chỉ là chưa đợi cô nói chuyện đã bị kéo vào trong nhóm.
Cô nhấn vào xem, là nhóm bốn người.
Hứa Hành lập một nhóm gia đình mới, chỉ có bốn người nhà bọn họ, đổi tên nhóm thành “Nhà (Tri Ý)”, để phân biệt với một nhóm gia đình khác có Hứa Ngưng Vi trong đó.
Hiện trường hỗn loạn, Hứa Ngưng Vi dựa gần nói chuyện với anh trai, liếc mắt nhìn thấy tên nhóm chói lọi trên màn hình điện thoại, lời muốn nói đến bên miệng đột nhiên quên mất, im lặng ngồi lại chỗ.
Ban đầu lúc có kết quả giám định, bố mẹ đã bàn bạc quyết định đổi lại cô ta và Thượng Tri Ý, cô ta sụp đổ, không chịu được đả kích và khác biệt lớn như vậy nên khóc hỏi Hà Nghi An có thể nào để cô ta ở bên cạnh bọn họ thêm mấy ngày, không nỡ rời xa bọn họ.
Hà Nghi An đau lòng cô ta, đồng ý.
Bữa cơm tối nay không gọi Thượng Tri Ý, cô ta vẫn là trung tâm của cả nhà như cũ.
Lúc đi mua sắm, anh trai vẫn giống như trước đây, chỉ cần là quần áo cô thích, đều mua hết.
Dường như không có gì thay đổi.
Nhưng buổi concert hôm nay, Tưởng Ti Tầm đưa vé khách mời của mình cho Thượng Tri Ý, mà anh trai còn lập thêm một nhóm mới.
Tất cả mọi chuyện làm cô ta quay lại nguyên hình.
Buổi concert gần ba tiếng đồng hồ, bầu không khí sôi động hưng phấn nhưng Hứa Ngưng Vi không nhớ mình nghe gì.
Thần tượng ở ngay đây, không thể lãng phí tấm vé này, cô ta đã thử tạm thời quên đi sự tồn tại của Thượng Tri Ý nhưng vẫn không có ích.
Buổi concert kết thúc trong sự tiếc nuối của người hâm mộ.
Người đã rời đi kha khá, Hứa Hành dẫn hai người đi ra sau khán đài.
Từ lúc buổi concert mở màn đến lúc chụp ảnh chung, hai người em gái này không nói với đối phương nửa câu, ngay cả ánh mắt giao lưu cũng không có.
Ra khỏi sân vận động, Thượng Tri Ý nhìn thấy xe của Tưởng Ti Tầm ở bên kia đường.
Tưởng Ti Tầm cũng nhìn thấy cô, gửi tin nhắn:【Đến thẳng chỗ tôi, đưa em về nhà.】
Lúc này Hứa Hành nói với cô: “Anh đưa em về.”
Thượng Tri Ý cảm ơn trước: “Không cần, em đi nhờ xe của Tưởng Ti Tầm.”
Hứa Hành: “Cũng được.” Lại nói: “Đợi em đi công tác London về cùng nhau ăn cơm.”
“Được.” Thượng Tri Ý vẫy tay, bước nhanh về chỗ Tưởng Ti Tầm, trước khi đến xe còn chạy hai bước.
Tưởng Ti Tầm ngồi ở ghế sau, tay thảnh thơi đặt ra bên ngoài xe: “Chậm thôi, không cần vội.”
“Sếp Tưởng, anh ra từ lâu rồi sao?”
“Ra sớm hơn bọn em nửa tiếng.”
Thượng Tri Ý ngồi lên xe đóng cửa lại, tối nay anh đổi cho cô vị trí ngồi tốt nhất, lại còn đặc biệt đợi đưa cô về, trong lòng cô áy náy: “Sau này trong công việc có việc gì tôi có thể đảm nhận, anh cứ sắp xếp cho tôi.”
Tưởng Ti Tầm không để cô bứt rứt, thuận theo cô: “Được.”
“Chụp ảnh chung chưa?” Anh hỏi.
“Chụp rồi, chụp rất nhiều.”
Thượng Tri Ý mở khóa màn hình, mở một tấm ra đưa cho anh xem, “Lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng ở cự ly gần như này.”
Sau khi đi xem concert về con người đều có di chứng, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, h@m muốn chia sẻ vô cùng mạnh, cô chủ động nói: “Từ năm lớp 6 tôi đã lọt hố, trùng hợp năm đó phát hành một album mới.”
“Sớm vậy sao?”
“Ừm.” Bởi vì ở nội trú quá nhớ nhà, anh Hai mua album cho cô, bảo cô nghe nhạc nhiều hơn. Cô lại hỏi Tưởng Ti Tầm: “Anh thì sao? Bắt đầu thích từ lúc nào thế?”
Tưởng Ti Tầm: “Sớm hơn em một năm.”
“Anh thích….” thích ca khúc nào nhất?
Đột nhiên giọng nói nhỏ lại.
Bấy giờ Thượng Tri Ý mới vô thức nhận ra đối phương là sếp của mình.
Tưởng Ti Tầm đưa điện thoại lại cho cô: “Sao không nói nữa?”
Thượng Tri Ý: “…. Hỏi có hơi nhiều.”
Im lặng nhận lấy điện thoại.
Tưởng Ti Tầm cười: “Không sao.” Thấy cô rốt cuộc không nói nữa, anh cùng cô nói về Tề Chính Sâm.
Nửa tiếng trước, anh vừa ra khỏi khán đài thì nhận được điện thoại của Tề Chính Sâm, hỏi anh có ấn tượng gì với một thực tập sinh tên Thượng Tri Ý ở công ty không.
“Tri Ý, con gái bác Hứa.”
Tề Chính Sâm: “Giúp tôi quan tâm nhiều hơn.”
Sau khi nghe xong, Thượng Tri Ý rất ngạc nhiên: “Quan hệ của anh và anh Hai rất tốt sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Ừ. Từ nhỏ đã chơi chung với nhau. Trước đây cậu ta có từng nhắc đến em.” Chỉ là khi đó anh không để ý ghi nhớ gì cái tên Thượng Tri Ý này, nghe rồi quên.
Cấp ba anh chuyển trường đến Thượng Hải học, sau này lại xin được offer của trường đại học ở nước ngoài. Khoảng thời gian đó anh và Tề Chính Sâm gặp nhau không nhiều, chỉ có nghỉ hè nghỉ đông mới cùng nhau chơi bóng, nhưng tình cảm từ thuở nhỏ vẫn còn đó.
Thượng Tri Ý: “Đợi anh Hai xong dự án này qua đây, tôi mời hai người ăn cơm.”
Tưởng Ti Tầm cười, nói: “Lương còn chưa phát mà một tối em đã nợ tôi hai bữa cơm rồi.”
Thượng Tri Ý: “……”
Điện thoại Tưởng Ti Tầm có tin nhắn đến, Hứa Hành hỏi anh: 【Còn đến chỗ tôi ăn đêm nữa không? Đi thì dẫn cả Tri Ý đến.】
Tưởng Ti Tầm:【Tối nay muộn quá rồi, lần sau đi.】
Hứa Hành xem tin nhắn, nói với Hứa Ngưng Vi: “Tưởng Ti Tầm không đến chỗ anh, em thì sao?”
Hứa Ngưng Vi làm gì có tâm trạng ăn uống nữa, lắc đầu.
Do dự nửa ngày, cô ta oán trách: “Anh, anh thiên vị?”
Hứa Hành bất lực cười: “Sao lại thiên vị rồi?”
Hứa Ngưng Vi không lên tiếng.
Một lúc sau, “Dù sao chính là anh thiên vị.”
Hứa Hành: “Anh còn chưa bắt đầu thiên vị, thật sự thiên vị rồi sẽ không như này.”
Hứa Ngưng Vi không hiểu, chợt hoảng sợ, nhìn anh trai: “Vậy anh sẽ thiên vị sao?”
Hứa Hành nói: “Với sự hiểu biết của em đối với anh, em cảm thấy anh có hay không?”
Hứa Ngưng Vi nhếch nhếch miệng, sau đó không nói gì nữa.
Về nhà bố mẹ còn chưa ngủ, tìm một bộ phim xem, đang đợi hai bọn họ.
Hà Nghi An mỉm cười hỏi: “Bầu không khí ở đó thế nào?”
“Bình thường ạ.” Hứa Ngưng Vi quả thật không cười nổi, “Mẹ, con về phòng thay quần áo ạ.”
Tâm trạng con gái thất vọng, bà nhìn ra được, đưa mắt nhìn Hứa Ngưng Vi lên tầng hai, Hà Nghi An hỏi con trai: “Lúc đi không phải vẫn vui sao, làm sao rồi?”
Hứa Hành nói thẳng vấn đề: “Nói con thiên vị Tri Ý.”
Hà Nghi An trước giờ luôn nhạy bén: “Vì con lập một nhóm gia đình khác?”
Hứa Hành suy nghĩ: “Có lẽ cũng có nguyên nhân này, tối nay Tri Ý cũng đến buổi concert.”
Hứa Hướng Ấp tạm dừng bộ phim còn chưa xem xong, chen vào: “Tri Ý cũng đến buổi concert sao? Chả trách gọi con bé không nghe. Trước đó sao không nghe thấy con nói gì.”
Hứa Hành: “Gặp ở trên đường, Tưởng Ti Tầm đổi vé với con bé.”
Anh để bố chuẩn bị sẵn tâm lý: “Với tính cách của hai đứa, không cách nào sống chung dưới một mái nhà được.”
Hà Nghi An đương nhiên biết, vậy nên trước giờ đều không có suy nghĩ này.
Đột nhiên bà nhớ ra, “Không phải nói ghế khách mời có thể chụp ảnh chung với ca sĩ sao, Tri Ý có chụp chung không?”
“Chụp rồi.” Trong điện thoại Hứa Hành có.
“Con gửi mấy tấm cho mẹ xem đi.”
Hứa Hành chọn hai tấm gửi cho mẹ, “Bố mẹ nghỉ sớm đi.” Anh về chỗ ở của mình.
Hà Nghi An ấn mở tấm ảnh, con gái mặc một chiếc váy hai dây hoa màu đen đơn giản kiểu Pháp, không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện tối đó với Tiêu Mỹ Hoa, càng nghĩ trong lòng các khó chịu.
“Sinh nhật hai mươi tuổi của Tri Ý, Tiêu Mỹ Hoa cũng không đặt lễ phục cho con bé.”
Hứa Hướng Ấp không để ý lắm đến chuyện lễ phục, chỉ là mấy bộ mà thôi: “Sau này mỗi năm đặt may cho con bé nhiều thêm mấy bộ.” Ưu tiên hàng đầu chính là, “Sau khi về trước thảo luận với luật sư, hiện nay tài sản nào thích hợp đứng dưới tên của Tri Ý.”
Hà Nghi An lưu ảnh: “Đợi ăn cơm với Tri Ý xong sẽ về nước.” Bà lại bảo thư ký hẹn nhà thiết kế nội thất, thiết kế lại nhà cho Tri Ý, đồ dùng trong nhà dự định cũng điều chỉnh mới lại, kịp sửa lại trước tháng 8 thì tốt. Thời gian vô cùng gấp gáp, bà không có nhiều thời gian ở lại Manhattan.
Con trai vừa đi chưa được bao lâu con gái nuôi từ trên tầng hai đi xuống.
Hứa Ngưng Vi đã thay bộ lễ phục phức tạp đổi thành một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, vừa mới ở trên phòng của mình điều chỉnh lại, nhưng vẫn không nói ra được sự khó chịu trong lòng. Trước đây chỉ cần cô ta chán nản không vui mẹ sẽ đuổi lên tận phòng hỏi sao, sau đó dỗ cô ta, nhưng lần này không có.
“Mẹ ơi, trưa mai con muốn đi ăn món Ý, đi nhà hàng lần trước.” Cô ta quay đầu, “Bố cũng đi cùng đi ạ.”
Ngày mai dẫn Tri Ý đi ăn, thời gian mâu thuẫn.
Hứa Hướng Ấp: “Ngày mai không được, đã nói với Tri Ý cùng đi ăn cơm. Để hôm khác đi cùng con.”
Trái tim Hứa Ngưng Vi bị kh o ét một miếng, cơn đau dâng lên khắp tứ chi.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bố mẹ xếp yêu cầu của cô ta ở phía sau.
Cô ta phản ứng chậm nửa nhịp gật đầu: “Vâng ạ, bố mẹ đi ăn cơm với Thượng Tri Ý trước đi ạ.” Sau đó nằm trong lòng mẹ, không nói câu gì.
Hà Nghi An thở dài, vỗ lên đầu con gái nuôi rất nhẹ.
Hứa Ngưng Vi dùng sức ôm chặt lấy mẹ: “Con không sao.”
Sáng nay Hà Nghi An nói với cô ta, tháng 8 sẽ đón Thượng Tri Ý về, mặc dù khó chịu nhưng lúc đó không phải không có ảo tưởng, có lẽ thời gian lâu rồi chuyện ôm nhầm này sẽ dần dần lắng xuống đi vào quên lãng, bố mẹ chưa chắc đã muốn đón Thượng Tri Ý lại, dù sao cũng không có tình cảm.
Nhưng mọi chuyện xảy ra lúc đi xem concert tối nay, con có câu nói lúc trên đường về của anh trai, làm ảo tưởng của cô ta bị tan vỡ.
Cũng may, cô ta và bố mẹ có tình cảm hai mươi năm, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi năm, chuyện này Thượng Tri Ý không thể nào so sánh được. Bắt đầu từ bây giờ, bản thân không thể nào mặc ý, tiêu pha phung phí tình cảm này nữa, phải học trở thành một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời.
Nằm ở trong lòng Hà Nghi An một lúc, Hứa Ngưng Vi ngồi thẳng dậy, lấy thẻ từ trong túi áo ra. Năm mười bốn tuổi, bố cho cô ta một chiếc thẻ đen không giới hạn, nếu như Thượng Tri Ý không muốn nhận bất cứ cái gì, cô ta không thể nào để bị so sánh với đối phương được.
“Bố, trả bố thẻ, con không thể nào tiêu xài phung phí tiền của hai người nữa.”
Cô ta hơi nhổm người dậy, để thẻ lên trên bàn trà.
Đồng thời cùng chờ xem bố sẽ trả lời cô ta thế nào.
Hứa Hướng Ấp liếc nhìn tấm thẻ, khẽ gật đầu.
Không nói gì, giữ thẻ lại.
Hứa Ngưng Vi giống như bị rơi vào một hố băng, lạnh từ đầu xuống chân, trái tim khẽ run, ráng chống đỡ ngồi lại sô pha.
Mẹ thì sao?
Mẹ sẽ nói gì?
Sự chú ý của Hà Nghi An căn bản không ở trên tấm thẻ, tay chống trán, đang suy nghĩ lại những gì giáo viên của Tri Ý nói chiều nay.
“Bố mẹ, hai người ngủ ngon.” Hứa Ngưng Vi muốn quay về phòng bình tĩnh lại.
Hà Nghi An dịu dàng cười nói: “Ngủ ngon, ngủ sớm đi.”
Hứa Ngưng Vi vẫn không nỡ rời khỏi lòng mẹ, lại nằm thêm hai phút.
Người đã đi lên, phòng khách yên lặng lại.
Hứa Hướng Ấp nhìn về phía vợ: “Bà buồn ngủ chưa? Về phòng ngủ?”
“Không buồn ngủ.” Nhưng mệt, chưa bao giờ mệt như này.
Chiều nay nói chuyện với giáo viên của Tri Ý hai tiếng đồng hồ, tốt nghiệp đã mấy năm nhưng bọn họ vẫn ấn tượng rất sâu với Tri Ý.
Giáo viên tiểu học nói, ấn tượng sâu là bởi vì cả trường tiểu học chỉ có mình Tri Ý và một bạn nữ khác ở nội trú, một mình ở cùng chăm sóc hai đứa trẻ. Lúc Tri Ý vừa mới ở nội trú, thường xuyên khóc một mình, hỏi cô bé có phải nhớ nhà, muốn gọi điện thoại cho bố mẹ hay không. Con bé im lặng không nói, rất lâu sau mới lắc đầu.
Có lẽ cảm thấy gọi cũng vô ích, nói không chừng còn bị bố mẹ thuyết giáo nói không hiểu chuyện.
Sau đó nhỏ giọng nói: Em nhớ anh Hai, muốn gọi điện cho anh Hai, có được không ạ.
Khi đó con bé mười tuổi rưỡi.
Giáo viên chủ nhiệm cấp hai nói, chưa từng thấy đứa trẻ nào chăm chỉ như vậy, mỗi ngày ngoại trừ học ra đều là học, ý thức, tính tự giác và kỷ luật đến một người lớn như ông cũng phải xấu hổ. Hồi cấp hai vốn dĩ có thể nhảy thêm một lớp nữa, là giáo viên chủ nhiệm khuyên không cho nhảy, quá nhỏ, không thể chơi với các bạn cùng lớp, không có lợi cho việc phát triển về thể chất cũng như tinh thần.
Giáo viên chủ nhiệm từng hỏi con bé: Tri Ý, sao em lại vội như vậy?
Mất một lúc sau Tri Ý mới bày tỏ được cảm xúc thật của mình: Em muốn tốt nghiệp sớm một chút, tiết kiệm một năm học phí.
Bởi vì học phí quá đắt, tiêu tiền của bố mẹ có cảm giác tội lỗi.
Còn hy vọng mẹ có thể vì chuyện cô học nhảy lớp mà tự hào.
Hứa Hướng Ấp thấy vợ ngẩn người, nắm tay bà: “Đừng nghĩ nữa.”
Sao bà có thể không nghĩ chứ?
Với tính cách bây giờ của Tri Ý, chính là do quá nhỏ đã ở nội trú không có cảm giác an toàn tạo nên.
Hứa Hướng Ấp hỏi: “Ngày mai dẫn Tri Ý đi đâu ăn cơm?”
Đồ ăn ở đâu cũng không ngon bằng đầu bếp ở nhà làm. Hà Nghi An im lặng một lúc, tối qua ở căn nhà thuê, Tri Ý cẩn thận gọi tiếng mẹ đó, cơn đau âm ỉ đó giống như bị kim châm, đến bây giờ vẫn còn.
Trước đây chỉ có Ngưng Vi mới có thể khiến bà bận tâm như này, Ngưng Vi chỉ hơi không thoải mái một chút bà liền đau lòng không thôi. Cho dù tìm được con gái ruột rồi, nỗi bận tâm đó của bà cũng không vơi đi. Mãi cho đến tối qua lúc ở căn nhà thuê, cảm xúc của con gái lúc đó, tâm trạng của con gái lúc gọi bà là mẹ, bà mới cảm nhận được, “Tri Ý chắc chắn là rất buồn, buồn vì người làm mẹ như tôi sau khi tìm xong con bé, không đón con bé về nhà ngay lập tức.”
Danh sách chương