Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Tưởng Ti Tầm đã nộp tài liệu, hẹn đến ngày 22 đăng ký kết hôn.
Chuyện đăng ký kết hôn quan trọng như vậy, anh gọi điện thoại cho ba cậu và hai dì, sau đó lại thông báo trong nhóm chat gia đình nhà họ Tưởng.
Ba giây sau bầu không khí sôi sục.
Tưởng Tiểu Mễ: 【Woaaaa, chúc mừng chú nhỏ Ti Tầm đẹp trai nhất nhà chúng ta!】
Sau đó lại gửi thêm sáu hàng pháo hoa nữa.
Tranh Tranh: 【Chú nhỏ Ti Tầm, cháu đến đây! Chúc mừng chú và thím nhỏ, chúc chú thím hạnh phúc ngọt ngào, trăm năm hòa hợp! Sinh cho cháu thêm mấy em trai và em gái!】
Sau đó gửi mười hai hàng pháo hoa.
Tưởng Tiểu Mễ lại gửi thêm sáu hàng pháo hoa.
Hai người hừng hực trong nhóm.
Gọi anh là chú nhỏ, Tiểu Mễ và Tranh Tranh là con gái của hai người anh họ của anh, nhỏ hơn anh mấy tuổi, đều đã kết hôn.
Đời của mẹ có sáu người anh chị em, mẹ và cậu cả cách nhau hai mươi tuổi, cách nhau đúng một thế hệ. Con trai lớn nhất của nhà cậu cả và mẹ cách nhau không bao nhiêu, cháu trai lớn nhất nhà cậu cả cũng trạc tuổi với anh.
Tưởng Ti Tầm chia số tiền chuyển tối đa trong một ngày thành hai phần, gửi cho hai người mỗi người một bao lì xì lớn.
Tưởng Tiểu Mễ: 【Cảm ơn ông chủ đẹp trai nhất!】
Tranh Tranh: 【Cảm ơn ông chủ có tiền nhất!】
Tưởng Thịnh Hòa @Tưởng Tiểu Mễ: 【Con dùng từ không chính xác, dễ dàng đắc tội người khác, có biết không.】
Tưởng Tiểu Mễ cười: 【Giới hạn tháng 11, bắt buộc phải là chú nhỏ Ti Tầm của con là người đẹp trai nhất.】
Tranh Tranh @Tưởng Thịnh Hòa: 【Nếu như chú mặc áo sơ mi màu đỏ rượu hoặc tím sẫm, trong mắt con và Tiểu Mễ cũng sẽ trở thành người đẹp trai nhất, có mặc không?? (khuôn mặt xảo quyệt gian trá)】
Tưởng Tiểu Mễ đổ thêm dầu vào lửa: 【Chú ấy không dám đâu, sợ bị bố chú ấy c h ặ t chân.】
Tưởng Thịnh Hòa: “…..”
Hai đứa nhóc này không biết lớn nhỏ nữa rồi.
Tưởng Tiểu Mễ: 【Hai người đàn ông đẹp trai nhất nhà chúng ta là chú Năm và chú nhỏ Ti Tầm. Dám làm trái lời trưởng bối, đi con đường phản nghịch của chính mình, mặc màu áo sơ mi mình thích, tuyệt đối từ chối bị trưởng bối PUA*, là thần tượng của con và Tranh Tranh (giơ ngón cái)】
(PUA*: Ban đầu, để phát triển mối quan hệ, một bên học cách cải thiện trí tuệ cảm xúc và kỹ năng tương tác của mình một cách có hệ thống để thu hút bên kia cho đến khi xảy ra tiếp xúc thân mật. Hiện nay, nó chủ yếu đề cập đến sự thao túng cảm xúc và kiểm soát tinh thần của bên kia trong mối quan hệ bởi một bên thông qua việc đàn áp bằng lời nói, phủ nhận hành vi và đàn áp tinh thần. Hiện tại, PUA đã mở rộng sang các tương tác giữa các cá nhân như nơi làm việc, cha mẹ và con cái, bạn bè và không còn giới hạn trong các mối quan hệ, trở thành hành vi can thiệp, thao túng người khác mà không xét đến mong muốn của người khác. PUA có nhiều khả năng xuất hiện trong các mối quan hệ thân mật ổn định. Các chủ thể kiểm soát quyền lực trong mối quan hệ thân mật và thực hiện các biện pháp như phủ nhận giá trị để làm suy yếu lòng tự tin của đối phương, từ đó ảnh hưởng đến giá trị nhận thức về đặc điểm ổn định của bản thân và làm giảm ý thức tự chủ của họ và cuối cùng đạt được hiệu quả của sự “kiểm soát”)
Tưởng Thịnh Hòa @Tưởng Tiểu Mễ: 【Coi bố con không ở trong nhóm này nữa à? Tối về nhà cũng không biết chân ai bị c h ặ t nữa.】
Tưởng Tiểu Mễ cười haha.
Lúc này những người khác ở trong nhóm lần lượt ngoi lên, hỏi vì sao chỉ phát hai bao lì xì.
Tưởng Ti Tầm: 【Ai khen tôi tôi phát cho người đó.】
Tưởng Tiểu Mễ @Tưởng Ti Tầm hỏi: 【Chú nhỏ, ngày mai con tiếp tục khen chú còn được nhận tiếp lì xì không?】
Tưởng Ti Tầm: 【Có, phát cho đến ngày chú và Tri Ý đăng ký kết hôn.】
Tưởng Tiểu Mễ hét lên, 【Con sắp phát tài rồi!】
Cậu Ba hỏi: 【Khi nào dẫn Tri Ý về?】
Tưởng Ti Tầm: 【Tết âm lịch đi ạ.】
Quả thật người trong nhà quá nhiều, ngoại trừ tết âm lịch ra, bình thường rất khó tụ tập đầy đủ.
Cậu Ba: 【Con đừng có mà mặc áo sơ mi đỏ!】
Suy nghĩ một lát vẫn không yên tâm đứa cháu ngoại này, 【Quần áo mặc tết âm lịch cậu chuẩn bị cho con.】
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Hứa Tri Ý từ nhà vệ sinh đi qua, đi qua đằng sau người anh, hai tay vòng ôm lấy cổ anh, dán lên mặt anh, “Anh vẫn đang bận công việc sao?”
“Không có.” Tưởng Ti Tầm đưa tin nhắn trong nhóm chat gia đình cho cô xem, “Nói với bọn họ hôm sinh nhật anh đăng ký kết hôn.”
Cuộc trò chuyện trước mặt bị spam, Hứa Tri Ý chỉ nhìn thấy tin nhắn của cậu Ba. Trong tất cả trưởng bối nhà họ Tưởng, cô quen với cậu Ba nhất, là bố của Tưởng Thịnh Hòa, trước đây hay nghe Tưởng Thịnh Hòa nhắc đến.
Cô cười nói: “Anh lớn như vậy rồi mà đến bây giờ cậu Ba vẫn quản anh mặc quần áo gì sao?”
“Ừ.” Tưởng Ti Tầm khóa màn hình điện thoại để lên bàn, nói, “Cậu ấy không quản được Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa cũng không để ý cậu ấy nên quản anh.”
Anh hơi quay đầu, sờ má cô, “Có muốn uống cà phê tiếp không?”
Hứa Tri Ý lắc đầu, vẫn dựa lên vai anh như cũ.
Hôm nay là chủ nhật, hai người chọn nghỉ ngơi cùng một ngày, ra ngoài hẹn hò đi uống trà chiều.
“Đến bên bờ biển đi dạo hay là đi mua sắm?” Tưởng Ti Tầm hỏi cô.
Hứa Tri Ý: “Đi mua sắm.”
Đi chọn một chiếc váy dài màu trắng, thích hợp để mặc hôm đăng ký kết hôn, thời gian gấp gáp nên đặt may không kịp nữa.
Tưởng Ti Tầm chỉ bánh ngọt vẫn chưa ăn hết ở trên bàn, “Không ăn nữa?”
“Không ăn nữa.”
Tưởng Ti Tầm bê đ ĩa qua, ăn nốt mấy miếng còn thừa lại.
Nắm tay cô rời khỏi quán cà phê, ra khỏi cửa rẽ bên phải. Trung tâm thương mại cách đây không xa, đi bộ qua đó mất mấy phút.
Hôm nay có nhiều thời gian, không cần phải vội vàng, Hứa Tri Ý đi lùi lại đưa hai tay cho anh nắm lấy, đi lùi lại mấy bước nói: “Lúc hai mươi tuổi đi như này rất bình thường, bây giờ lại cảm giác có hơi kỳ lạ.”
Tưởng Ti Tầm cười nhìn cô: “Em cứ coi như bây giờ em hai mươi tuổi. Nếu như người khác hỏi anh bao nhiêu tuổi, anh sẽ nói anh hai mươi sáu.”
Hứa Tri Ý hắng giọng, dùng giọng Quảng Đông không chuẩn hỏi: “Chàng trai, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tưởng Ti Tầm phối hợp với cô: “Hai mươi sáu.”
Hứa Tri Ý nhịn mấy giây, quả thật không nói được tiếng Quảng Đông nữa, chỉ đành nói giọng phổ thông: “Waa, thật sự không nhìn ra cậu lại trẻ như vậy. Cảm giác linh hồn ở trong cơ thể cậu ít nhất phải ba mươi hai, ba mươi ba tuổi.”
‘Haha’ một tiếng, cô bật cười.
Tưởng Ti Tầm cũng bật cười, kéo người lại, kéo cô vào trong lòng mình.
Trước đây anh không thể nào tưởng tượng ra, việc cùng cô lúc hai mươi tuổi hẹn hò sẽ như thế nào, bây giờ không cần phải ảo tưởng nữa, chính là dáng vẻ trước mặt đây.
Chỉ cần cô ở bên cạnh, không bao giờ thiếu tiếng cười.
Vậy nên bố thích cô đến nhà, ông nội cũng thích.
Ngay cả thư ký Thái cũng nói làm cộng sự với cô thoải mái và vui vẻ.
Hứa Tri Ý cười đủ rồi, quay người lại, mười ngón tay đan xen với anh, đi bộ bình thường.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô đi dạo có mục đích hay là chỉ tùy ý đi, không có mục đích gì.
Hứa Tri Ý: “Em muốn mua váy.”
Cô ra hiệu người đàn ông nhìn con đường đối diện, là một tiệm váy cưới chính hãng, “Em muốn đi dạo cửa hàng đó.”
Tưởng Ti Tầm: “Muốn xem váy cưới sao?”
“Không phải. Em muốn mua kiểu váy màu trắng giống như váy cưới nhưng không phải váy cưới, hôm đăng ký kết hôn mặc.” Nói xong cô lại hỏi anh có hiểu ý cô miêu tả hay không.
“Tiệm váy cưới có lẽ có kiểu em muốn.”
Tưởng Ti Tầm hiểu, nói không cần mua.
Thấy cô không hiểu chuyện gì, anh giải thích: “Anh đã đặt may cho em một cái, trước ngày 20 sẽ làm xong, vận chuyển đến Hồng Kông, không làm chậm trễ việc mặc trong ngày đăng ký kết hôn.”
Bởi vì bất ngờ nên mỗi một biểu cảm và ánh mắt của cô Tưởng Ti Tầm đều không bỏ qua, vẫn luôn nhìn cô.
Hứa Tri Ý thỏa mãn, lại đứng đối diện với anh, không thể kiềm chế được niềm vui: “Anh đặt may cho em lúc nào thế?” Chắc chắn không phải mấy ngày gần đây, bởi vì nếu không phải trước đó một hai tháng, căn bản sẽ không may kịp.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô, nhắc cô: “Giám đốc thiết kế Lý không có chị em song sinh.”
Hứa Tri Ý mắt chữ A mồm chữ O, cũng chính là nói giám đốc Lý thiết kế lễ phục cho cô hôm đó chính là người thiết kế váy cưới cho vợ Chu Minh Khiêm.
Hóa ra thiết kế lễ phục chỉ là một cái cớ, là muốn lấy số đo để may váy cưới cho cô.
“Váy cưới cũng đặt may cho em rồi sao?”
Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Một bộ đơn giản, giống như lễ phục hôm đăng ký kết hôn mặc. Một bộ tương đối phức tạp, năm sau mới may xong, bộ đó để hôm kết hôn mặc.
Hứa Tri Ý tiến về phía trước một bước, kiễng chân lên, ở trên đường ôm lấy cổ anh.
Thứ cô muốn anh luôn nhanh hơn cô một bước, thực hiện trước để thỏa mãn cô.
Tưởng Ti Tầm thuận thế ôm lấy eo cô, coi như bên cạnh không có ai.
Hứa Tri Ý hôn lên khóe môi anh, “Năm nay anh thật sự hai mươi sáu sao? Sao em cảm giác nhiều lắm mới có hai mươi tư nhỉ.”
Nụ cười mê hoặc lây cả sang cho anh, Tưởng Ti Tầm cũng cười: “Năm nay anh hai mươi.” Cúi đầu hôn đáp lại cô.
Vệ sĩ đứng cách đó không xa không biết nhìn đi đâu, ngẩng đầu lên nhìn những dãy nhà ở ven đường.
Cao thật đấy.
Trong lòng chán nản thở dài một tiếng.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, vệ sĩ lấy điện thoại ra tìm góc độ thích hợp, chụp lại cảnh hai người vẫn còn đang ôm nhau lại, mặt chính diện của Hứa Tri Ý được chụp vô cùng rõ ràng.
Như này không cần sợ bị paparazzi lên báo vớ vẩn, cái gì mà người nắm quyền nhà họ Lộ hẹn hò ôm ấp với người mẫu ở ven đường.
…
Sáng ngày 22, Hứa Tri Ý đặt chuông báo thức lúc 6 giờ sáng.
Chuông báo thức kêu, bị Tưởng Ti Tầm giơ tay tắt đi.
Hứa Tri Ý mở mắt, trước mặt cô là lồ ng ngực rắn chắc của người đàn ông, ngực anh bị cô để lại một dấu vết màu đỏ. Chỉ cần anh ở nhà, cô tỉnh lại đều nằm trong lòng anh, nửa đêm muốn lật người thoát khỏi cái ôm của anh là một chuyện rất khó.
“Ngủ thêm lúc nữa.” Giọng người đàn ông khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Hứa Tri Ý: “Em dậy trang điểm.”
“Không cần vội.”
“Dù sao cũng không ngủ được.” Không bằng dậy trang điểm.
Tưởng Ti Tầm thả cánh tay ra, thả người ở trong lòng.
Anh càng không ngủ được, trước khi báo thức kêu đã tỉnh rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, hai người ai đi thay quần áo của người nấy được chuẩn bị từ trước đó.
Hứa Tri Ý ngồi trước gương quay người lại, ngẩng đầu nhìn sau lưng, kích thước vừa vặn.
Tưởng Ti Tầm cài cúc áo xong lấy một chiếc cà vạt màu đỏ ở trong tủ ra, cái Tri Ý mua cho anh.
“Hôm nay em đeo giúp anh.” Anh để cà vạt vào trong tay cô.
Hứa Tri Ý vừa nhận lấy cà vạt đã bị anh kéo đến trước mắt. Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, cô ngước lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
“Tặng anh trước một món quà sinh nhật.” Cô cười nói.
Tưởng Ti Tầm mong chờ: “Quà gì vậy?”
Hứa Tri Ý bảo anh cúi đầu xuống, “Em không với tới.”
Tưởng Ti Tầm cúi đầu xuống nhìn cô, Hứa Tri Ý dán môi lên tai anh: “Chồng ơi, sinh nhật vui vẻ.” Cô vẫn luôn muốn gọi anh như vậy.
Tiếng gọi nhẹ nhàng đâm thẳng vào trái tim anh.
Cô vẫn chưa trang điểm, Tưởng Ti Tầm ngậm lấy đôi môi hồng nhạt của cô hôn.
Hai người đã thay xong quần áo, nếu như tiếp tục hôn sẽ rất khó tự chủ được, anh kịp thời rời khỏi miệng cô, dán lên môi cô nói: “Cảm ơn em.”
Món quà cô tặng là món quà anh muốn nhất.
Cách nhau một khoảng Hứa Tri Ý thắt cà vạt cho anh, ánh mắt cô lướt từ ánh mắt sâu thẳm đến sống mũi thẳng tắp rồi rơi xuống quai hàm góc cạnh rõ ràng của anh.
Ngũ quan nổi bật lại tinh tế, nước da xuất sắc như vậy, nếu như sau này sinh một bé gái giống anh chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.
Suy nghĩ lại, con gái vẫn nên giống cô sẽ càng xinh đẹp hơn.
Tưởng Ti Tầm nhìn thấy khóe miệng của cô hơi cong lên: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Tri Ý: “Đang tự luyến.”
Lúc nói chuyện đã thắt xong nút thắt Windsor*.
(Nút thắt Windsor*: đôi khi được gọi là Windsor đầy đủ để phân biệt với Windsor bán nguyệt, là một nút dùng để thắt cà vạt. Giống như các nút thắt cà vạt thông thường khác, nút thắt Windsor có hình tam giác, và phần cuối rộng của cà vạt che phía trước phần cuối hẹp.)
Hôn mấy cái lên cổ anh.
Hôn đến nút thắt Windsor giống như cũng hôn qua yết hầu nhô cao của anh.
Yết hầu Tưởng Ti Tầm khẽ chuyển động, cười nói tối nay sẽ cho cô hôn đủ.
Hứa Tri Ý đẩy anh ra, “Tối em không hôn nữa.”
Cô ngồi xuống bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.
Vốn dĩ ông cụ Lộ bảo bọn họ đến văn phòng luật sư để lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng Tưởng Ti Tầm vẫn chọn đến cục dân chính đăng ký kết hôn, nói làm như vậy càng có cảm giác nghi thức hơn.
9 rưỡi bọn họ đến cục dân chính.
Trưởng bối hai nhà đến sớm hơn bọn họ, cô Tưởng nói chuyện gì đó với ông nội Lộ, bà giống như đang nhìn thời gian trôi qua.
Ông cụ Lộ: “Ta già rồi, không ngồi được hành trình dài xa như vậy bay đến New York, con và Ti Tầm có thời gian thì thường xuyên đến nhà thăm ta. Đầu bếp trong nhà đều chưa đổi. Trùng hợp con và Tri Ý đều thích ăn bánh bột nhào.”
Tưởng Nguyệt Như cười: “Hôm Ti Tầm cầu hôn con có thử qua rồi, vẫn là mùi vị trước đây.”
Có điều cảnh còn người mất.
Lộ Kiếm Ba ngồi bên cạnh vợ trước, nghe thấy câu nói vẫn là mùi vị trước đây trong lòng đau như dao cứa vào tim.
Từ khi nghịch tử cầu hôn đến hôm nay đăng ký kết hôn Tưởng Nguyệt Như không cho ông một ánh mắt, nửa câu cũng không có.
“Ti Tầm.” Ông gọi nghịch tử, “Trưa nay bố đặt chỗ rồi, chúng ta chúc mừng con và Tri Ý đăng ký kết hôn, cũng chúc mừng sinh nhật con.”
Trước mặt bố mẹ vợ và ông bà nội Hứa, anh vẫn nể mặt bố, đương nhiên cái này là để ý đến hình tượng của mình: “Cảm ơn bố.”
Hứa Hành ngồi ở một bên gây sự, nói với bố mẹ và ông bà nội: “Hôm nay mặt mũi mọi người lớn cậu ta mới có thể nói chuyện tử tế.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Hứa Hướng Ấp liếc nhìn con trai, đè giọng nói: “Con ngồi im đi.”
Hứa Hành: “…..”
Bỏ bắt chéo hai chân, ngồi thẳng dậy.
Hứa Tri Ý đi đến bên cạnh bố mẹ, “Buổi lễ sắp bắt đầu ạ.”
Hà Nghi An đặt bó hoa chuẩn bị cho con gái lên bàn, đứng dậy cẩn thận chỉnh lại tóc cho con gái.
Cũng may sau khi kết hôn con gái vẫn ở nhà, nếu không trong lòng bà thật sự không rõ cảm giác là gì.
Hứa Hướng Ấp nắm lấy tay con gái: “Câu Quảng Đông đó luyện thế nào rồi?”
Hứa Tri Ý cười: “Miễn cưỡng qua cửa ạ.”
Buổi lễ bắt đầu, tất cả mọi người di chuyển vào khán phòng tổ chức buổi lễ.
Tưởng Ti Tầm nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn, xuống nhẫn của cô, đột nhiên nhớ ra: “Anh quên mua nhẫn rồi.” Quên mua nhẫn cho mình, trong buổi lễ còn có tiết mục trao nhẫn cho nhau.
Hứa Tri Ý rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, mở túi lấy ra một chiếc nhẫn kiểu nam trơn, lắc lắc trước mặt anh.
Nhẫn cô đã chuẩn bị, đã lén đo chu vi ngón đeo nhẫn của anh.
Hôm nay vệ sĩ đảm nhận vị trí nhiếp ảnh gia, ghi lại toàn bộ quá trình buổi lễ.
Đến tiết mục trao nhẫn, dưới cái nhìn của Tưởng Ti Tầm, cô chầm chậm đeo chiếc nhẫn trơn vào ngón nhẫn thon dài của anh.
Đeo nhẫn xong không kìm nén được niềm vui Tưởng Ti Tầm hôn lên má cô, anh nhìn cô, dùng tiếng Quảng Đông thề: “Tôi xin mọi người ở đây làm chứng: Tôi, Tưởng Ti Tầm, bằng lòng lấy cô Hứa Tri Ý làm vợ hợp pháp của mình.”
Nửa tháng qua, Hứa Tri Ý vẫn luôn dùng tiếng Quảng Đông tập lời tuyên thệ kết hôn này, cô nói cho thư ký Thái nghe, thư ký Thái nói có thể đạt 9 điểm tiêu chuẩn.
Cô vô cùng hài lòng.
Nhìn vào mắt người đàn ông, lại nhẩm lại trong lòng một lần nữa mới nói ra: “Tôi xin mọi người ở đây làm chứng cho tôi: Tôi, Hứa Tri Ý, bằng lòng lấy anh Tưởng Ti Tầm làm chồng hợp pháp của mình.”
Hai người ôm nhau, mắt đỏ hoe.
Mắt Tưởng Nguyệt Như cũng đỏ hoe, cuối cùng con trai cũng có mái nhà nhỏ của riêng mình.
Lộ Kiếm Ba nhớ đến ngày mà mình và vợ trước đăng ký kết hôn, khi đó ông mời bác Trang chứng kiến, sau đó anh và Nguyệt Như ly hôn, bác Trang tiếc nuối không thôi.
Tưởng Ti Tầm lại hôn người trong lòng, “Cảm ơn em.” Cảm ơn cô đã trở thành vợ của anh, cùng anh đi đến hết cuộc đời.
Hai người ký tên lên giấy đăng ký kết hôn, Hứa Tri Ý nhìn ông nội Lộ và ông nội mình ký tên vào tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Tất cả những nuối tiếc trước đây của cô và Tưởng Ti Tầm ở trong giây phút này đều trở nên viên mãn.
Cô đưa cho anh một bó hoa mà mẹ đã chuẩn bị, từ nay về sau cô có nhiều thêm một ngôi nhà, có thêm một nỗi bận tâm trong cuộc sống.
Beta: HP.
Tưởng Ti Tầm đã nộp tài liệu, hẹn đến ngày 22 đăng ký kết hôn.
Chuyện đăng ký kết hôn quan trọng như vậy, anh gọi điện thoại cho ba cậu và hai dì, sau đó lại thông báo trong nhóm chat gia đình nhà họ Tưởng.
Ba giây sau bầu không khí sôi sục.
Tưởng Tiểu Mễ: 【Woaaaa, chúc mừng chú nhỏ Ti Tầm đẹp trai nhất nhà chúng ta!】
Sau đó lại gửi thêm sáu hàng pháo hoa nữa.
Tranh Tranh: 【Chú nhỏ Ti Tầm, cháu đến đây! Chúc mừng chú và thím nhỏ, chúc chú thím hạnh phúc ngọt ngào, trăm năm hòa hợp! Sinh cho cháu thêm mấy em trai và em gái!】
Sau đó gửi mười hai hàng pháo hoa.
Tưởng Tiểu Mễ lại gửi thêm sáu hàng pháo hoa.
Hai người hừng hực trong nhóm.
Gọi anh là chú nhỏ, Tiểu Mễ và Tranh Tranh là con gái của hai người anh họ của anh, nhỏ hơn anh mấy tuổi, đều đã kết hôn.
Đời của mẹ có sáu người anh chị em, mẹ và cậu cả cách nhau hai mươi tuổi, cách nhau đúng một thế hệ. Con trai lớn nhất của nhà cậu cả và mẹ cách nhau không bao nhiêu, cháu trai lớn nhất nhà cậu cả cũng trạc tuổi với anh.
Tưởng Ti Tầm chia số tiền chuyển tối đa trong một ngày thành hai phần, gửi cho hai người mỗi người một bao lì xì lớn.
Tưởng Tiểu Mễ: 【Cảm ơn ông chủ đẹp trai nhất!】
Tranh Tranh: 【Cảm ơn ông chủ có tiền nhất!】
Tưởng Thịnh Hòa @Tưởng Tiểu Mễ: 【Con dùng từ không chính xác, dễ dàng đắc tội người khác, có biết không.】
Tưởng Tiểu Mễ cười: 【Giới hạn tháng 11, bắt buộc phải là chú nhỏ Ti Tầm của con là người đẹp trai nhất.】
Tranh Tranh @Tưởng Thịnh Hòa: 【Nếu như chú mặc áo sơ mi màu đỏ rượu hoặc tím sẫm, trong mắt con và Tiểu Mễ cũng sẽ trở thành người đẹp trai nhất, có mặc không?? (khuôn mặt xảo quyệt gian trá)】
Tưởng Tiểu Mễ đổ thêm dầu vào lửa: 【Chú ấy không dám đâu, sợ bị bố chú ấy c h ặ t chân.】
Tưởng Thịnh Hòa: “…..”
Hai đứa nhóc này không biết lớn nhỏ nữa rồi.
Tưởng Tiểu Mễ: 【Hai người đàn ông đẹp trai nhất nhà chúng ta là chú Năm và chú nhỏ Ti Tầm. Dám làm trái lời trưởng bối, đi con đường phản nghịch của chính mình, mặc màu áo sơ mi mình thích, tuyệt đối từ chối bị trưởng bối PUA*, là thần tượng của con và Tranh Tranh (giơ ngón cái)】
(PUA*: Ban đầu, để phát triển mối quan hệ, một bên học cách cải thiện trí tuệ cảm xúc và kỹ năng tương tác của mình một cách có hệ thống để thu hút bên kia cho đến khi xảy ra tiếp xúc thân mật. Hiện nay, nó chủ yếu đề cập đến sự thao túng cảm xúc và kiểm soát tinh thần của bên kia trong mối quan hệ bởi một bên thông qua việc đàn áp bằng lời nói, phủ nhận hành vi và đàn áp tinh thần. Hiện tại, PUA đã mở rộng sang các tương tác giữa các cá nhân như nơi làm việc, cha mẹ và con cái, bạn bè và không còn giới hạn trong các mối quan hệ, trở thành hành vi can thiệp, thao túng người khác mà không xét đến mong muốn của người khác. PUA có nhiều khả năng xuất hiện trong các mối quan hệ thân mật ổn định. Các chủ thể kiểm soát quyền lực trong mối quan hệ thân mật và thực hiện các biện pháp như phủ nhận giá trị để làm suy yếu lòng tự tin của đối phương, từ đó ảnh hưởng đến giá trị nhận thức về đặc điểm ổn định của bản thân và làm giảm ý thức tự chủ của họ và cuối cùng đạt được hiệu quả của sự “kiểm soát”)
Tưởng Thịnh Hòa @Tưởng Tiểu Mễ: 【Coi bố con không ở trong nhóm này nữa à? Tối về nhà cũng không biết chân ai bị c h ặ t nữa.】
Tưởng Tiểu Mễ cười haha.
Lúc này những người khác ở trong nhóm lần lượt ngoi lên, hỏi vì sao chỉ phát hai bao lì xì.
Tưởng Ti Tầm: 【Ai khen tôi tôi phát cho người đó.】
Tưởng Tiểu Mễ @Tưởng Ti Tầm hỏi: 【Chú nhỏ, ngày mai con tiếp tục khen chú còn được nhận tiếp lì xì không?】
Tưởng Ti Tầm: 【Có, phát cho đến ngày chú và Tri Ý đăng ký kết hôn.】
Tưởng Tiểu Mễ hét lên, 【Con sắp phát tài rồi!】
Cậu Ba hỏi: 【Khi nào dẫn Tri Ý về?】
Tưởng Ti Tầm: 【Tết âm lịch đi ạ.】
Quả thật người trong nhà quá nhiều, ngoại trừ tết âm lịch ra, bình thường rất khó tụ tập đầy đủ.
Cậu Ba: 【Con đừng có mà mặc áo sơ mi đỏ!】
Suy nghĩ một lát vẫn không yên tâm đứa cháu ngoại này, 【Quần áo mặc tết âm lịch cậu chuẩn bị cho con.】
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Hứa Tri Ý từ nhà vệ sinh đi qua, đi qua đằng sau người anh, hai tay vòng ôm lấy cổ anh, dán lên mặt anh, “Anh vẫn đang bận công việc sao?”
“Không có.” Tưởng Ti Tầm đưa tin nhắn trong nhóm chat gia đình cho cô xem, “Nói với bọn họ hôm sinh nhật anh đăng ký kết hôn.”
Cuộc trò chuyện trước mặt bị spam, Hứa Tri Ý chỉ nhìn thấy tin nhắn của cậu Ba. Trong tất cả trưởng bối nhà họ Tưởng, cô quen với cậu Ba nhất, là bố của Tưởng Thịnh Hòa, trước đây hay nghe Tưởng Thịnh Hòa nhắc đến.
Cô cười nói: “Anh lớn như vậy rồi mà đến bây giờ cậu Ba vẫn quản anh mặc quần áo gì sao?”
“Ừ.” Tưởng Ti Tầm khóa màn hình điện thoại để lên bàn, nói, “Cậu ấy không quản được Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa cũng không để ý cậu ấy nên quản anh.”
Anh hơi quay đầu, sờ má cô, “Có muốn uống cà phê tiếp không?”
Hứa Tri Ý lắc đầu, vẫn dựa lên vai anh như cũ.
Hôm nay là chủ nhật, hai người chọn nghỉ ngơi cùng một ngày, ra ngoài hẹn hò đi uống trà chiều.
“Đến bên bờ biển đi dạo hay là đi mua sắm?” Tưởng Ti Tầm hỏi cô.
Hứa Tri Ý: “Đi mua sắm.”
Đi chọn một chiếc váy dài màu trắng, thích hợp để mặc hôm đăng ký kết hôn, thời gian gấp gáp nên đặt may không kịp nữa.
Tưởng Ti Tầm chỉ bánh ngọt vẫn chưa ăn hết ở trên bàn, “Không ăn nữa?”
“Không ăn nữa.”
Tưởng Ti Tầm bê đ ĩa qua, ăn nốt mấy miếng còn thừa lại.
Nắm tay cô rời khỏi quán cà phê, ra khỏi cửa rẽ bên phải. Trung tâm thương mại cách đây không xa, đi bộ qua đó mất mấy phút.
Hôm nay có nhiều thời gian, không cần phải vội vàng, Hứa Tri Ý đi lùi lại đưa hai tay cho anh nắm lấy, đi lùi lại mấy bước nói: “Lúc hai mươi tuổi đi như này rất bình thường, bây giờ lại cảm giác có hơi kỳ lạ.”
Tưởng Ti Tầm cười nhìn cô: “Em cứ coi như bây giờ em hai mươi tuổi. Nếu như người khác hỏi anh bao nhiêu tuổi, anh sẽ nói anh hai mươi sáu.”
Hứa Tri Ý hắng giọng, dùng giọng Quảng Đông không chuẩn hỏi: “Chàng trai, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tưởng Ti Tầm phối hợp với cô: “Hai mươi sáu.”
Hứa Tri Ý nhịn mấy giây, quả thật không nói được tiếng Quảng Đông nữa, chỉ đành nói giọng phổ thông: “Waa, thật sự không nhìn ra cậu lại trẻ như vậy. Cảm giác linh hồn ở trong cơ thể cậu ít nhất phải ba mươi hai, ba mươi ba tuổi.”
‘Haha’ một tiếng, cô bật cười.
Tưởng Ti Tầm cũng bật cười, kéo người lại, kéo cô vào trong lòng mình.
Trước đây anh không thể nào tưởng tượng ra, việc cùng cô lúc hai mươi tuổi hẹn hò sẽ như thế nào, bây giờ không cần phải ảo tưởng nữa, chính là dáng vẻ trước mặt đây.
Chỉ cần cô ở bên cạnh, không bao giờ thiếu tiếng cười.
Vậy nên bố thích cô đến nhà, ông nội cũng thích.
Ngay cả thư ký Thái cũng nói làm cộng sự với cô thoải mái và vui vẻ.
Hứa Tri Ý cười đủ rồi, quay người lại, mười ngón tay đan xen với anh, đi bộ bình thường.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô đi dạo có mục đích hay là chỉ tùy ý đi, không có mục đích gì.
Hứa Tri Ý: “Em muốn mua váy.”
Cô ra hiệu người đàn ông nhìn con đường đối diện, là một tiệm váy cưới chính hãng, “Em muốn đi dạo cửa hàng đó.”
Tưởng Ti Tầm: “Muốn xem váy cưới sao?”
“Không phải. Em muốn mua kiểu váy màu trắng giống như váy cưới nhưng không phải váy cưới, hôm đăng ký kết hôn mặc.” Nói xong cô lại hỏi anh có hiểu ý cô miêu tả hay không.
“Tiệm váy cưới có lẽ có kiểu em muốn.”
Tưởng Ti Tầm hiểu, nói không cần mua.
Thấy cô không hiểu chuyện gì, anh giải thích: “Anh đã đặt may cho em một cái, trước ngày 20 sẽ làm xong, vận chuyển đến Hồng Kông, không làm chậm trễ việc mặc trong ngày đăng ký kết hôn.”
Bởi vì bất ngờ nên mỗi một biểu cảm và ánh mắt của cô Tưởng Ti Tầm đều không bỏ qua, vẫn luôn nhìn cô.
Hứa Tri Ý thỏa mãn, lại đứng đối diện với anh, không thể kiềm chế được niềm vui: “Anh đặt may cho em lúc nào thế?” Chắc chắn không phải mấy ngày gần đây, bởi vì nếu không phải trước đó một hai tháng, căn bản sẽ không may kịp.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô, nhắc cô: “Giám đốc thiết kế Lý không có chị em song sinh.”
Hứa Tri Ý mắt chữ A mồm chữ O, cũng chính là nói giám đốc Lý thiết kế lễ phục cho cô hôm đó chính là người thiết kế váy cưới cho vợ Chu Minh Khiêm.
Hóa ra thiết kế lễ phục chỉ là một cái cớ, là muốn lấy số đo để may váy cưới cho cô.
“Váy cưới cũng đặt may cho em rồi sao?”
Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Một bộ đơn giản, giống như lễ phục hôm đăng ký kết hôn mặc. Một bộ tương đối phức tạp, năm sau mới may xong, bộ đó để hôm kết hôn mặc.
Hứa Tri Ý tiến về phía trước một bước, kiễng chân lên, ở trên đường ôm lấy cổ anh.
Thứ cô muốn anh luôn nhanh hơn cô một bước, thực hiện trước để thỏa mãn cô.
Tưởng Ti Tầm thuận thế ôm lấy eo cô, coi như bên cạnh không có ai.
Hứa Tri Ý hôn lên khóe môi anh, “Năm nay anh thật sự hai mươi sáu sao? Sao em cảm giác nhiều lắm mới có hai mươi tư nhỉ.”
Nụ cười mê hoặc lây cả sang cho anh, Tưởng Ti Tầm cũng cười: “Năm nay anh hai mươi.” Cúi đầu hôn đáp lại cô.
Vệ sĩ đứng cách đó không xa không biết nhìn đi đâu, ngẩng đầu lên nhìn những dãy nhà ở ven đường.
Cao thật đấy.
Trong lòng chán nản thở dài một tiếng.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, vệ sĩ lấy điện thoại ra tìm góc độ thích hợp, chụp lại cảnh hai người vẫn còn đang ôm nhau lại, mặt chính diện của Hứa Tri Ý được chụp vô cùng rõ ràng.
Như này không cần sợ bị paparazzi lên báo vớ vẩn, cái gì mà người nắm quyền nhà họ Lộ hẹn hò ôm ấp với người mẫu ở ven đường.
…
Sáng ngày 22, Hứa Tri Ý đặt chuông báo thức lúc 6 giờ sáng.
Chuông báo thức kêu, bị Tưởng Ti Tầm giơ tay tắt đi.
Hứa Tri Ý mở mắt, trước mặt cô là lồ ng ngực rắn chắc của người đàn ông, ngực anh bị cô để lại một dấu vết màu đỏ. Chỉ cần anh ở nhà, cô tỉnh lại đều nằm trong lòng anh, nửa đêm muốn lật người thoát khỏi cái ôm của anh là một chuyện rất khó.
“Ngủ thêm lúc nữa.” Giọng người đàn ông khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Hứa Tri Ý: “Em dậy trang điểm.”
“Không cần vội.”
“Dù sao cũng không ngủ được.” Không bằng dậy trang điểm.
Tưởng Ti Tầm thả cánh tay ra, thả người ở trong lòng.
Anh càng không ngủ được, trước khi báo thức kêu đã tỉnh rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, hai người ai đi thay quần áo của người nấy được chuẩn bị từ trước đó.
Hứa Tri Ý ngồi trước gương quay người lại, ngẩng đầu nhìn sau lưng, kích thước vừa vặn.
Tưởng Ti Tầm cài cúc áo xong lấy một chiếc cà vạt màu đỏ ở trong tủ ra, cái Tri Ý mua cho anh.
“Hôm nay em đeo giúp anh.” Anh để cà vạt vào trong tay cô.
Hứa Tri Ý vừa nhận lấy cà vạt đã bị anh kéo đến trước mắt. Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, cô ngước lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
“Tặng anh trước một món quà sinh nhật.” Cô cười nói.
Tưởng Ti Tầm mong chờ: “Quà gì vậy?”
Hứa Tri Ý bảo anh cúi đầu xuống, “Em không với tới.”
Tưởng Ti Tầm cúi đầu xuống nhìn cô, Hứa Tri Ý dán môi lên tai anh: “Chồng ơi, sinh nhật vui vẻ.” Cô vẫn luôn muốn gọi anh như vậy.
Tiếng gọi nhẹ nhàng đâm thẳng vào trái tim anh.
Cô vẫn chưa trang điểm, Tưởng Ti Tầm ngậm lấy đôi môi hồng nhạt của cô hôn.
Hai người đã thay xong quần áo, nếu như tiếp tục hôn sẽ rất khó tự chủ được, anh kịp thời rời khỏi miệng cô, dán lên môi cô nói: “Cảm ơn em.”
Món quà cô tặng là món quà anh muốn nhất.
Cách nhau một khoảng Hứa Tri Ý thắt cà vạt cho anh, ánh mắt cô lướt từ ánh mắt sâu thẳm đến sống mũi thẳng tắp rồi rơi xuống quai hàm góc cạnh rõ ràng của anh.
Ngũ quan nổi bật lại tinh tế, nước da xuất sắc như vậy, nếu như sau này sinh một bé gái giống anh chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.
Suy nghĩ lại, con gái vẫn nên giống cô sẽ càng xinh đẹp hơn.
Tưởng Ti Tầm nhìn thấy khóe miệng của cô hơi cong lên: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Tri Ý: “Đang tự luyến.”
Lúc nói chuyện đã thắt xong nút thắt Windsor*.
(Nút thắt Windsor*: đôi khi được gọi là Windsor đầy đủ để phân biệt với Windsor bán nguyệt, là một nút dùng để thắt cà vạt. Giống như các nút thắt cà vạt thông thường khác, nút thắt Windsor có hình tam giác, và phần cuối rộng của cà vạt che phía trước phần cuối hẹp.)
Hôn mấy cái lên cổ anh.
Hôn đến nút thắt Windsor giống như cũng hôn qua yết hầu nhô cao của anh.
Yết hầu Tưởng Ti Tầm khẽ chuyển động, cười nói tối nay sẽ cho cô hôn đủ.
Hứa Tri Ý đẩy anh ra, “Tối em không hôn nữa.”
Cô ngồi xuống bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.
Vốn dĩ ông cụ Lộ bảo bọn họ đến văn phòng luật sư để lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng Tưởng Ti Tầm vẫn chọn đến cục dân chính đăng ký kết hôn, nói làm như vậy càng có cảm giác nghi thức hơn.
9 rưỡi bọn họ đến cục dân chính.
Trưởng bối hai nhà đến sớm hơn bọn họ, cô Tưởng nói chuyện gì đó với ông nội Lộ, bà giống như đang nhìn thời gian trôi qua.
Ông cụ Lộ: “Ta già rồi, không ngồi được hành trình dài xa như vậy bay đến New York, con và Ti Tầm có thời gian thì thường xuyên đến nhà thăm ta. Đầu bếp trong nhà đều chưa đổi. Trùng hợp con và Tri Ý đều thích ăn bánh bột nhào.”
Tưởng Nguyệt Như cười: “Hôm Ti Tầm cầu hôn con có thử qua rồi, vẫn là mùi vị trước đây.”
Có điều cảnh còn người mất.
Lộ Kiếm Ba ngồi bên cạnh vợ trước, nghe thấy câu nói vẫn là mùi vị trước đây trong lòng đau như dao cứa vào tim.
Từ khi nghịch tử cầu hôn đến hôm nay đăng ký kết hôn Tưởng Nguyệt Như không cho ông một ánh mắt, nửa câu cũng không có.
“Ti Tầm.” Ông gọi nghịch tử, “Trưa nay bố đặt chỗ rồi, chúng ta chúc mừng con và Tri Ý đăng ký kết hôn, cũng chúc mừng sinh nhật con.”
Trước mặt bố mẹ vợ và ông bà nội Hứa, anh vẫn nể mặt bố, đương nhiên cái này là để ý đến hình tượng của mình: “Cảm ơn bố.”
Hứa Hành ngồi ở một bên gây sự, nói với bố mẹ và ông bà nội: “Hôm nay mặt mũi mọi người lớn cậu ta mới có thể nói chuyện tử tế.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Hứa Hướng Ấp liếc nhìn con trai, đè giọng nói: “Con ngồi im đi.”
Hứa Hành: “…..”
Bỏ bắt chéo hai chân, ngồi thẳng dậy.
Hứa Tri Ý đi đến bên cạnh bố mẹ, “Buổi lễ sắp bắt đầu ạ.”
Hà Nghi An đặt bó hoa chuẩn bị cho con gái lên bàn, đứng dậy cẩn thận chỉnh lại tóc cho con gái.
Cũng may sau khi kết hôn con gái vẫn ở nhà, nếu không trong lòng bà thật sự không rõ cảm giác là gì.
Hứa Hướng Ấp nắm lấy tay con gái: “Câu Quảng Đông đó luyện thế nào rồi?”
Hứa Tri Ý cười: “Miễn cưỡng qua cửa ạ.”
Buổi lễ bắt đầu, tất cả mọi người di chuyển vào khán phòng tổ chức buổi lễ.
Tưởng Ti Tầm nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn, xuống nhẫn của cô, đột nhiên nhớ ra: “Anh quên mua nhẫn rồi.” Quên mua nhẫn cho mình, trong buổi lễ còn có tiết mục trao nhẫn cho nhau.
Hứa Tri Ý rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, mở túi lấy ra một chiếc nhẫn kiểu nam trơn, lắc lắc trước mặt anh.
Nhẫn cô đã chuẩn bị, đã lén đo chu vi ngón đeo nhẫn của anh.
Hôm nay vệ sĩ đảm nhận vị trí nhiếp ảnh gia, ghi lại toàn bộ quá trình buổi lễ.
Đến tiết mục trao nhẫn, dưới cái nhìn của Tưởng Ti Tầm, cô chầm chậm đeo chiếc nhẫn trơn vào ngón nhẫn thon dài của anh.
Đeo nhẫn xong không kìm nén được niềm vui Tưởng Ti Tầm hôn lên má cô, anh nhìn cô, dùng tiếng Quảng Đông thề: “Tôi xin mọi người ở đây làm chứng: Tôi, Tưởng Ti Tầm, bằng lòng lấy cô Hứa Tri Ý làm vợ hợp pháp của mình.”
Nửa tháng qua, Hứa Tri Ý vẫn luôn dùng tiếng Quảng Đông tập lời tuyên thệ kết hôn này, cô nói cho thư ký Thái nghe, thư ký Thái nói có thể đạt 9 điểm tiêu chuẩn.
Cô vô cùng hài lòng.
Nhìn vào mắt người đàn ông, lại nhẩm lại trong lòng một lần nữa mới nói ra: “Tôi xin mọi người ở đây làm chứng cho tôi: Tôi, Hứa Tri Ý, bằng lòng lấy anh Tưởng Ti Tầm làm chồng hợp pháp của mình.”
Hai người ôm nhau, mắt đỏ hoe.
Mắt Tưởng Nguyệt Như cũng đỏ hoe, cuối cùng con trai cũng có mái nhà nhỏ của riêng mình.
Lộ Kiếm Ba nhớ đến ngày mà mình và vợ trước đăng ký kết hôn, khi đó ông mời bác Trang chứng kiến, sau đó anh và Nguyệt Như ly hôn, bác Trang tiếc nuối không thôi.
Tưởng Ti Tầm lại hôn người trong lòng, “Cảm ơn em.” Cảm ơn cô đã trở thành vợ của anh, cùng anh đi đến hết cuộc đời.
Hai người ký tên lên giấy đăng ký kết hôn, Hứa Tri Ý nhìn ông nội Lộ và ông nội mình ký tên vào tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Tất cả những nuối tiếc trước đây của cô và Tưởng Ti Tầm ở trong giây phút này đều trở nên viên mãn.
Cô đưa cho anh một bó hoa mà mẹ đã chuẩn bị, từ nay về sau cô có nhiều thêm một ngôi nhà, có thêm một nỗi bận tâm trong cuộc sống.
Danh sách chương