Đến yến tiệc nhà họ Lộ cô bắt buộc phải thông báo với bố mẹ một tiếng, có lẽ là do sự ăn ý trong công việc bao nhiêu năm qua, còn chưa đợi cô nói người đàn ông đã sắp xếp.
“Bên bác Hứa và bác gái để anh nói.”
Hai tay Hứa Tri Ý vòng qua eo anh: “Anh lấy cớ gì?”
Quy cách yến tiệc gia đình nhà họ Lộ không hề đơn giản như những gia đình bình thường tụ tập nhau ăn một bữa cơm, tiệc gia đình chẳng qua chỉ là lý do đường hoàng, ông cụ quở trách mấy người con trai mới là mục đích, trong thời gian này không thể tránh khỏi việc nhắc đến chuyện xấu trong nhà.
Một người ngoài như cô tham gia, dù sao cho dù có bất cứ lý do gì cũng đều rất hoang đường.
Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ, không thể nào ở lại nữa, hôn xuống mặt và cổ cô, buông cô ra: “Anh có cách.”
Người đàn ông đóng cửa vội vàng đi xuống nhà, Hứa Tri Ý một mình đứng ở cửa phòng suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho Lý Khả đang ở Manhattan.
“Tuần sau tôi đến Hồng Kông, ở đến tận cuối tuần, cô dành thời gian bay đến Hồng Kông một chuyến chúng ta gặp nhau.”
Lý Khả trầm mặc hai giây: “Được. Tôi quay về trùng hợp thăm bố mẹ và anh chị em tôi.” Hứa Tri Ý đối đầu trực diện với Thẩm Thanh Phong, chuyện KEVE sớm đổi chủ sớm muộn gì cũng lộ ra.
Nếu như Thẩm Thanh Phong biết Công nghệ KEVE bản thân khổ tâm gây dựng hơn hai mươi năm qua bây giờ thuộc về Hứa Tri Ý, không đ i ê n thì cũng nửa đ i ê n.
Mấy năm nay Thẩm Thanh Phong yên tâm giao KEVE cho bà ấy quản lý, không phải có sự tín nhiệm gì với bà ấy, mà là bà ấy bị Thẩm Thanh Phong nắm đằng chuôi.
Lúc thu lưới khi đó bắt buộc phải cá c h ế t rách lưới.
Hứa Tri Ý lại dặn Lý Khả mấy câu, cúp điện thoại.
Dưới phòng khách, Tưởng Ti Tầm vừa ngồi xuống sô pha thì Hứa Ngưng Vi từ ngoài sân đi vào.
Chuyện đến yến tiệc nhà họ Lộ tạm thời không nhắc đến.
Trên bàn có ba cốc nước đá tự làm, vị khác nhau, anh cầm một cốc lên, thử một ngụm, vị chanh.
Bố mẹ nuôi ngồi cùng nhau, Hứa Ngưng Vi không ngồi ở giữa, ngồi xuống bên cạnh Hà Nghi An.
Mẹ nuôi đưa cho cô ta một cốc, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, nhưng bớt đi mấy phần chiều chuộng trước đây: “Bên ngoài nóng nhỉ.”
“Cảm ơn mẹ.” Hứa Ngưng Vi nhận lấy cốc thủy tinh, tiện tay để túi dầu thơm trong tay lên tay vịn ghế sô pha, “Vẫn ổn ạ, tối nay có gió, không nóng lắm ạ, chỉ là muỗi hơi nhiều, cầm túi dầu thơm vẫn bị muỗi cắn mấy chỗ ạ.”
Cô ta nhấp một ngụm nước chua để giải nhiệt, “Bố con vừa rồi lại gọi điện thoại cho con, ông ấy không biết con đến Thượng Hải.”
Dứt lời bố mẹ nuôi đều nhìn về phía cô ta.
Hứa Ngưng Vi đặt cốc xuống, ngồi dịch về bên phía Hà Nghi An, nỗi buồn trong sáu năm qua của cô ta quả thật không có chỗ nào để trút ra, ở trước mặt bố mẹ nuôi cũng sợ hãi khi phải che giấu chính mình. Hà Nghi An là người nhạy bén như vậy, lại một tay nuôi lớn cô ta, chút tâm tư nhỏ đó của cô ta sao có thể giấu được.
Cô ta sợ sẽ xa cách với bố mẹ nuôi, trôi nổi, không bắt được cảm giác tồi tệ đó.
“Mẹ, thật ra chiều nay con đã nói dối mẹ, cuộc họp trao đổi nghệ thuật căn bản con không nghe vào gì hết.” Cô ta giơ tay ôm lấy Hà Nghi An, “Mẹ, ôm con một lát đi.”
Nước mắt rơi lã chã.
Hà Nghi An nhẹ xoa xoa lưng con gái nuôi: “Không khóc.”
Nếu như là sáu năm trước, Ngưng Vi ôm bà khóc như này, bà sẽ buồn đến mức nước mắt cũng rơi theo, khi đó trong lòng chỉ có con gái nuôi, Ngưng Vi ở Manhattan bị bệnh lên cơn sốt, bản thân cũng phải bắt buộc ngồi máy bay qua thăm mới yên tâm.
Công dưỡng dục hai mươi năm, từ nhỏ ôm ở trong lòng, thậm chí còn không nỡ để Ngưng Vi tự đi đường, những tình cảm đó đã lớn dần lên trong từng tấc da tấc thịt, khi rút ra đau như bị rút mất xương đi.
Đau mấy tháng liền.
Tri Ý quay về, vết thương dần dần được lành lại, những vết thương mới lại lần lượt rơi vào trái tim bà, bởi vì từ đầu đến cuối giữa bà và con gái ruột đều có một rào cản vô hình.
Mất đi sự ỷ lại và thân thiết lúc nhỏ, sau khi trưởng thành tình thân luôn hời hợt, đều cố gắng hết sức để thể hiện những mặt đẹp nhất ở trước mặt đối phương.
Sáu năm, bà và Tri Ý đã rất thân thiết, nhưng loại thân thiết này vẫn luôn thiếu đi một chút vô tư lúc còn nhỏ. Bà cũng đang cố gắng, muốn con gái ở chỗ mình có thể không cần kiêng dè gì, muốn nói gì thì nói đó, không cần phải lo lắng người làm mẹ là bà nhìn nhận như nào.
Con của chính mình, cho dù nhìn thế nào có t h ố i cũng thành thơm.
Lúc không nhịn được cũng phải nhịn, không còn cách nào khác, mình sinh ra.
Hứa Ngưng Vi quá nhớ cái ôm này, khóc đến mức bả vai run rẩy.
Hà Nghi An an ủi con gái, “Khóc ra là tốt rồi.”
Hứa Ngưng Vi muốn nói, tốt không nổi.
“Mấy năm con quay về, bố con đối xử với con vô cùng tốt, tốt đến mức có những lúc con cảm thấy xấu hổ, cảm thấy căn bản không xứng đáng làm con gái của ông.”
“Còn Tiêu Mỹ Hoa, mười lần về nhà thì chín lần cãi nhau. Mẹ, không phải con tùy hứng, con cũng muốn sống chung thật tốt với bà ấy, cũng muốn cùng bà ấy như ở với mẹ, như bà ấy không thích con.”
Hà Nghi An: “Tính cách Tiêu Mỹ Hoa chính là như vậy, con không thể nói bà ấy không yêu con, ban đầu lúc phát hiện Tri Ý không phải do mình sinh, bà ấy vội vàng đi tìm con như vậy, muốn biết con sống có tốt hay không.”
Mặt Hứa Ngưng Vi đều là nước mắt, ngồi dậy khỏi lòng mẹ, lấy giấy lau mặt: “Bây giờ bà ấy lại như này, không bằng đừng tìm con.”
Tưởng Ti Tầm lên tiếng: “Không tìm, lúc em về nhà sẽ càng bị động hơn.”
Hứa Ngưng Vi lau một nửa nước mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía đối phương.
Nếu như Tiêu Mỹ Hoa không tìm, vậy thì không có Hứa Tri Ý, mà là Thượng Tri Ý, tại sao bị động lại là cô ta.
Tưởng Ti Tầm: “Bởi vì Thẩm Thanh Phong sẽ không để mọi người sống yên ổn. Không phải em tiếp xúc với bà ta mấy lần sao, bà ta là người làm việc mà không nhìn kết quả sao?”
Hứa Ngưng Vi không nói nên lời.
“Cho dù Tri Ý không đi h iế n máu, nhiều nhất là một hai năm sẽ biết thân thế của mình, không quá lâu.”
Hứa Ngưng Vi quên dùng giấy, dùng mu bàn tay lau nước mắt một bên mặt còn lại, không muốn tin.
Tưởng Ti Tầm nói thẳng: “Chuyện tráo đổi con, Thẩm Thanh Phong đương nhiên sợ bị phát hiện, lại không sợ bị phát hiện. Kết quả hai mươi năm trôi qua, cả hai nhà đều không phát hiện, em và Tri Ý đều có những ưu tú của riêng mình. Con người Thẩm Thanh Phong sao có thể hóa giải nỗi h ậ n, sẽ nghĩ mọi cách để cho bác Hứa biết con ruột mình không phải con gái của chính mình.”
“Đợi bác Hứa phát hiện em không phải con ruột, em nói xem bác Hứa sẽ tìm con ruột hay là không tìm?”
Trái tim Hứa Ngưng Vi hoàn toàn chìm xuống.
Hứa Hành xuống lầu nghe được câu này, lặp lại một lần nữa với bố ruột của mình: “Bố, bố sẽ đi tìm con gái ruột hay là không tìm?”
Hứa Hướng Ấp đang ngồi đó bị gọi tên: “……”
Hứa Hướng Ấp: “Bố với mẹ con và Tiêu Mỹ Hoa đều giống nhau, tán gia bại sản cũng phải tìm.”
Cuối cùng, cho đến tận giây phút này Hứa Ngưng Vi mới cảm nhận được chính là bố mẹ sẽ đi tìm Hứa Tri Ý, hoàn cảnh của cô ta sẽ trở nên vô cùng xấu hổ.
Uống một ngụm nước đá, Hứa Ngưng Vi nhìn về phía Tưởng Ti Tầm: “Thẩm Thanh Phong chủ động làm lộ tin tức, không sợ bố sẽ tìm bà ta tính sổ sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Sợ, cũng không sợ. Em không hiểu nội tâm của người có tâm lý vặn vẹo, không thể nào lấy những suy nghĩ của người thường để đẩy lùi bà ta được. Thẩm Thanh Phong tìm được bác cả anh, lúc muốn gả cho bác cả anh, bà ta đã chuẩn bị sẵn để cho giáo sư Thượng và bác Hứa biết con gái của mình nuôi không phải là con ruột của mình.”
Tưởng Ti Tầm còn muốn nói gì đó, bị Hứa Hướng Ấp bên kia ngắt lời, mắt vợ đột nhiên đỏ hoe, ông vội vàng vỗ vai, “Sao vậy, bà khóc gì chứ?”
Khóc trước mặt mấy đứa trẻ Hà Nghi An cũng cảm thấy thất lễ, “Không sao, không sao, nghĩ đến trước đây thôi.” Lấy tay lau khóe mắt, vừa rồi nhắc đến chuyện Tiêu Mỹ Hoa tìm con bà liền bất giác nhớ đến mấy tháng đó Tri Ý không có nhà, tất cả đồ đạc đều ở trong căn nhà thuê.
Lại nhớ đến lần đầu tiên con gái gọi mình là mẹ.
“Mọi người nói chuyện đi.” Nói rồi bà đứng dậy, nói với chồng: “Ông nói chuyện với Ngưng Vi đi, tôi lên nhà xem Tri Ý.”
Hà Nghi An nhẹ vỗ vai con gái nuôi: “Nói chuyện với bố Hứa và mọi người đi, nhớ ngủ sớm.”
Hứa Ngưng Vi cố gắng mỉm cười: “Vâng ạ. Chúc mẹ ngủ ngon.”
Bảo cô ta đi ngủ sớm, xem ra Hà Nghi An sẽ không xuống nhà nữa.
Trên cầu thang, Hà Nghi An hít thở sâu mấy cái.
Trong phòng, Hứa Tri Ý dựa vào đầu giường xem bảng báo cáo của KEVE, có tiếng gõ cửa.
Gõ cửa hai ba lần, không có ai lên tiếng.
Chắc chắn là Tưởng Ti Tầm lại lén mò lên, bên còn lại là phòng ngủ của bố mẹ, anh không dám lên tiếng.
Hứa Tri Ý xuống giường, cầm chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu ở cuối giường lên vừa đi vừa khoác bên ngoài váy hai dây.
Bên ngoài cửa, Hà Nghi An lau nước mắt.
Bình thường gõ cửa đều gọi con gái trước, hôm nay giọng mũi nặng, nghẹt không thở nổi.
Cửa mở ra từ bên trong, “Gan anh….. mẹ.”
Hứa Tri Ý căn bản không thể nào đóng cửa, coi như là không nhìn thấy.
Hà Nghi An cười: “Chưa thấy con mặc chiếc áo sơ mi này bao giờ.”
Cảm giác buồn bã đè nén sự bất ngờ, cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.
Hứa Tri Ý: “… Đồng phục năm mới của tầng quản lý cấp cao Viễn Duy bọn con, sếp Tưởng đặt đó, nói dự báo một khởi đầu tốt đẹp, năm mới hưng thịnh.”
Bịa đến mức chính cô còn suýt tin.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
Cô nhẹ lau nước mắt cho Hà Nghi An.
“Không sao, bọn họ ở dưới nhà nói chuyện ôm nhầm của con và Ngưng Vi, mẹ nhớ đến lúc vừa mới gặp mặt con.”
Hứa Tri Ý ôm lấy Hà Nghi An, “Đều đã qua rồi. Mẹ, mẹ xuống nhà đi, con không sao, hôm nay nói chuyện trêu đùa với sếp Tưởng, không buồn đâu.”
“Không xuống nữa, nói chuyện cùng con, đợi mẹ mấy phút.”
Hà Nghi An về phòng ngủ của mình, tẩy trang thay quần áo mặc ở nhà thoải mái, vứt điện thoại ở đầu giường không mang theo, đến phòng con gái.
Hứa Tri Ý chột dạ, đã cất ‘áo đồng phục’ vào trong tủ quần áo.
Hai mẹ con ngồi dựa vào ghế sô pha rộng rãi, Hà Nghi An ôm con gái vào lòng.
Thật ra cũng không có gì để nói, chỉ muốn ôm con gái.
Hứa Tri Ý để chân mình lên đùi Hà Nghi An, tưởng tượng nếu như mình nhỏ hơn một chút, có lẽ cũng sẽ ỷ lại vào mẹ như này.
“Sếp Tưởng và anh con cũng ở phòng khách sao?”
“Ừ, nói đến chuyện khi đó Tiêu Mỹ Hoa vội đi tìm Ngưng Vi.”
Hứa Tri Ý nhớ lại, nếu như là bố mẹ phát hiện ra Hứa Ngưng Vi không phải con ruột trước, sẽ đi tìm cô sao?
Tìm cô, điều đó có nghĩa sẽ vô hình làm tổn thương Hứa Ngưng Vi.
Với tình cảm mà bọn họ dành cho Hứa Ngưng Vi, có lẽ sẽ không.
Hà Nghi An cúi xuống, nhìn con gái nằm trong lòng mình: “Sao lại không nói chuyện.”
Hứa Tri Ý nắm lấy ngón tay của mẹ gảy gảy: “Không muốn nói.”
Ngón tay bị gảy gảy khó chịu, Hà Nghi An dở khóc dở cười, giọng mũi hơi nặng: “Sao giống anh con thế, lúc nhỏ anh con cũng thích gảy gảy ngón tay mẹ.”
“Sao con không hỏi nếu như khi đó là chúng ta phát hiện ra Ngưng Vi không phải con ruột có đi tìm còn không?”
“Vậy…..” mọi người sẽ đi tìm sao?
Vừa nói được một chữ, bị tiếng gõ cửa ngắt đứt.
“Tri Ý, bố có thể vào không?” Người lên tiếng là Hứa Hướng Ấp.
Hà Nghi An nói với phía cửa: “Vào đi.”
Vỗ vỗ con gái, “Ngồi yên đó, mẹ nhường chỗ cho bố con, nếu không bố con lại ghen.”
Đối diện có một chiếc ghế đơn kiểu cổ điển, bà ngồi qua đó.
Người đi vào, Hà Nghi An chỉ bên cạnh con gái, “Ông ngồi đi, vừa hay trả lời câu hỏi của con gái.”
Hứa Hướng Ấp hỏi: “Câu hỏi gì thế?”
Hứa Tri Ý hỏi đối phương trước: “Bố, sao bố cũng lên đây rồi?”
“Bố và mẹ con nói chuyện với Ngưng Vi cả tối, nên nói cũng đã nói rồi, anh con và Ti Tầm đều ở dưới nhà.” Nói rồi, ngồi xuống bên cạnh con gái, lại hỏi: “Bảo bố trả lời câu hỏi gì thế?”
Hà Nghi An: “Vừa rồi nói đến chuyện Tiêu Mỹ Hoa phát hiện chuyện hai đứa ôm nhầm trước.”
Hứa Tri Ý nhìn bố: “Nếu như khi đó mọi người phát hiện Hứa Ngưng Vi không phải con ruột trước, có đi tìm con không? Hay là tìm thám tử nghe ngóng, biết được con sống không tệ nên không làm phiền con nữa?”
“Cho dù có tán gia bại sản cũng phải tìm con về. Vậy nên khi đó Tiêu Mỹ Hoa vội tìm con gái của mình, bố vô cùng hiểu, đổi lại là bố, bố còn vội hơn bà ấy. Bởi vì không biết con mình đang ở đâu, sống có tốt không. Thậm chí, còn sẽ sợ hãi không biết con bé có còn ở trên thế giới này không.”
Hứa Hướng Ấp bình tĩnh ngay lập tức.
“Biết con sống tốt cũng bắt buộc phải đón con về, không có tình cảm sẽ dần dần bồi dưỡng, mười năm không bồi dưỡng được vậy thì hai mươi năm.”
“Đương nhiên, bố cũng phạm sai lầm, nói những lời không nên nói, khiến con buồn rất lâu, nhưng cho dù bởi vì khi đó không nỡ Ngưng Vi, cho con bé thêm nhiều thời gian điều chỉnh hơn, bố và mẹ con trước giờ không bao giờ nghĩ đến chuyện không đổi lại hai đứa.”
“Nếu như chúng ta phát hiện trước, sẽ không bởi vì không nỡ Ngưng Vi, khiến con bé buồn mà không đi tìm con, hoặc là lén tìm con. Chúng ta sẽ không giấu Ngưng Vi, nhưng chắc chắn sẽ cho con bé thời gian mấy tháng để điều chỉnh.”
“Con ở nhà người khác có tốt bố cũng không yên tâm, người khác có tốt với con đi chăng nữa, bố nghĩ có lẽ sẽ không tốt bằng bố đối với con.”
Hứa Tri Ý giơ tay ôm lấy cổ bố, đầu dựa vào trong lòng bố.
Trước đây vẫn luôn tiếc nuối, đời này sẽ không có cơ hội làm nũng như thế này với bố ruột mình lần nào.
Cô đâu phải không muốn quay lại lúc còn nhỏ.
Hứa Hướng Ấp ôm con gái, sáu năm, cuối cùng cũng cảm nhận giữa mình và con gái đã hoàn toàn không còn khoảng cách nữa.
Mặt đầy nước mắt, Hứa Tri Ý lau đi, đứng dậy khỏi lòng bố.
Hứa Hướng Ấp: “Đúng rồi, vừa rồi bố nói sai một câu, sửa lại.”
“Câu nào ạ?”
“Người khác có tốt với con đi chăng nữa, có lẽ cũng không tốt bằng bố và mẹ con đối xử với con.”
Lần này cộng thêm cả mẹ, khóe mắt Hứa Tri Ý vẫn còn nước mắt, bật cười: “Những lời nói lỡ miệng nói ra mới tính là thật lòng, sau khi sửa không tính nữa. Dù sao mẹ cũng nghe được rồi, sửa cũng vô dụng.”
Hà Nghi An cười nói với con gái: “Ban đêm nghe thấy tiếng có người bị đ á n h cũng đừng quan tâm.”
Hứa Hướng Ấp cười haha, “Tôi quay về sẽ kiểm điểm với bà.”
Hứa Tri Ý tìm chăn đắp lên người, bố đổi chỗ, cô dựa vào vai Hà Nghi An, nghe hai người nói rất nhiều chuyện lúc Thẩm Thanh Phong còn trẻ.
Lần nữa nhìn thời gian đã là hơn hai giờ sáng.
Sáng hôm sau Hứa Tri Ý ngủ đến 10 rưỡi mới dậy.
Anh trai không ở nhà, nghe quản gia nói mới sáng sớm đã đích thân đưa Hứa Ngưng Vi đến sân bay.
Buổi sáng bố mẹ lên công ty, Tưởng Ti Tầm có hẹn bàn chuyện.
Một mình cô nhàn rỗi, bữa trưa cũng tự mình ăn.
Gần chập tối nhận được tin nhắn của Tưởng Ti Tầm, gửi định vị nhà hàng cho cô:【Mang theo thẻ của em đi, hôm nay em thanh toán.】
Cả ngày không gặp anh, Hứa Tri Ý hỏi:【Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu gì?】
Tưởng Ti Tầm:【Màu trắng.】
Hà Nghi An rất thích mua váy hai dây cho cô, mỗi kiểu dáng đều có đủ các loại màu sắc.
Hứa Tri Ý chọn ra chiếc váy hai dây màu trắng giống với kiểu dáng ngày hôm qua, đeo vòng cổ Tưởng Ti Tầm tặng cô, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.
Hôm nay là lần đầu tiên một nhà năm người chính thức ăn cơm.
Cô là người cuối cùng đến, vị trí chủ nhà để lại cho cô.
Hứa Hành: “Em, mời em ngồi ghế chủ nhà.”
Hứa Tri Ý liếc nhìn Tưởng Ti Tầm, lá gan cô học theo anh ngày càng lớn hơn: “Hôm nay sếp Tưởng mời, em chỉ quẹt thẻ thay sếp. Sếp Tưởng, anh qua đây ngồi?”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Anh với em, ai ngồi chả giống nhau.”
Hứa Tri Ý: “….”
Rốt cuộc không phải đối thủ của anh.
Hứa Hành ngồi giữa hai người, sắp không chịu nổi nữa.
“Bố, con với bố đổi chỗ đi.”
Hứa Hướng Ấp nhìn con trai: “Ngồi đâu ăn mà chả giống nhau?”
Hứa Hành: “Đương nhiên không giống nhau, hai người này cứ nói chuyện không hợp nhau lại đá con.”
“……”
Hứa Tri Ý: “Ai đá anh chứ?”
Hứa Hướng Ấp nói: “Đá con cũng đáng đời, ai bảo con không cho Tri Ý gọi anh Ti Tầm.”
Hứa Hành không thể chịu đựng nổi: “Con muốn biết là ai bịa đặt?”
Hứa Tri Ý bật cười, đổi trắng thay đen: “Ngoại trừ em, còn ai mách anh chứ. Em nói bố sẽ thu thập anh, anh còn không tin.”
Tưởng Ti Tầm chuyển chủ đề, nhìn hai vị trưởng bối ngồi đối diện: “Tiệc gia đình nhà còn vào tuần sau con muốn dẫn Tri Ý đi.”
Trên bàn ăn đột nhiên im lặng khác thường.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía anh.
Hứa Hướng Ấp: “… Con dẫn Tri Ý đi?”
Sợ là mình nghe nhầm, lại hỏi lại.
Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Vâng.”
Hứa Hành biết rõ còn cố hỏi: “Sao cậu lại dẫn Tri Ý đi?”
Tưởng Ti Tầm: “Yến tiệc nhà cậu tôi có thể đến, vì sao không thế dẫn Tri Ý đến yến tiệc nhà tôi?”
“……” Tất cả mọi người, bao gồm cả Hứa Tri Ý cũng cạn lời.
Logic này, đúng là không có vấn đề gì.
Hứa Hướng Ấp: “Con dẫn Tri Ý đến Hồng Kông chơi mấy ngày không vấn đề gì, nhưng yến tiệc ông nội con tổ chức không phải yến tiệc bình thường.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Hôm đó Thẩm Thanh Phong cũng đến.”
Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An hiểu, con gái muốn đối đầu trực diện với Thẩm Thanh Phong, không nói nhiều nữa: “Bọn con xem rồi sắp xếp đi.”
Hứa Hành nghiêng mặt, nhìn Tưởng Ti Tầm, cố ý trêu: “Hay là cậu với Tri Ý ở bên nhau đi, vừa hay yến tiệc gặp mặt phụ huynh luôn.”
Dứt lời bị em gái đá vào chân ở dưới bàn.
Hứa Tri Ý căng thẳng, như thể bị ném lên tàu lượn siêu tốc.
Hứa Hướng Ấp trách mắng: “Con nói linh tinh gì đấy! Cái này có thể nói đùa sao! Ti Tầm có bạn gái rồi?”
Hà Nghi An: “Không biết lớn nhỏ thì thôi đi, bây giờ đến chừng mực cũng không có.”
Hứa Hành cầm nước lên uống, nghiêng mặt hỏi người bên cạnh: “Cậu có bạn gái khi nào đấy?”
Tưởng Ti Tầm: “Hỏi em gái cậu.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Vẫn còn đang ở trên tàu lượn siêu tốc chưa xuống, lại lên lần nữa.
Cô úp mở nói: “Em vừa biết chưa được bao lâu.”
Chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Phong, còn là lần đầu tiên con gái đối đầu trực diện, Hứa Hướng Ấp không dám coi như trò đùa, dặn con gái: “Sở trường của bà ta là khiêu khích, đánh vào tư tưởng, không biết đến lúc đó sẽ đối phó với con như nào, con chuẩn bị tinh thần đi.”
Hứa Tri Ý cười: “Con miễn dịch với mọi chất độc.”
Một ngày sau bữa ăn tối đó, cô và Tưởng Ti Tầm bay về Hồng Kông.
Cùng lúc nhận được tin nhắn của thư ký Thái, Thẩm Thanh Phong đã về Hồng Kông.
Trên máy bay, Hứa Tri Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ thất thần một lát, quay người hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh cảm thấy Thẩm Thanh Phong sẽ tấn công điểm yếu nào của em?”
Tưởng Ti Tầm: “Chưa chắc đã là điểm yếu. Con người bà ta hành động bất ngờ.”
Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông, cả quãng đường anh không ôm cô.
“Hôn em một cái.”
Tưởng Ti Tầm cúi đầu chạm vào môi cô, hôn một cái rất nhẹ.
Hứa Tri Ý ngậm lấy môi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tưởng Ti Tầm: “Không nghĩ gì hết.” Giải thích, “Không ôm em là vì sợ ảnh hưởng đến em suy nghĩ.” Sau đó ôm cô vào lòng.
Hứa Tri Ý nói: “Điểm yếu duy nhất của em chính là anh.”
Người đàn ông hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Mất đầu vì háo sắc.” Hứa Tri Ý ôm lấy cổ anh, nói đùa: “Nếu Thẩm Thanh Phong bí mật bảo anh đến cạnh em, em sẽ giải thích sau mấy phút.”
Tưởng Ti Tầm cười: “Như nhau.”
Anh ôm chặt người trong lòng, cạy mở môi cô.
Hứa Tri Ý nắm lấy phần eo áo sơ mi người đàn ông, hơi thở đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, đầu lưỡi bị anh bắt lấy.
Một nụ hôn, hai người ý loạn tình m3.
Hôn từ cabin đến phòng nghỉ ngơi.
Lưng của Hứa Tri Ý dựa vào quầy bar hẹp trong phòng nghỉ, bị người đàn ông cao lớn trước mặt ôm vào trong lòng. Ngón tay thon dài của người đàn ông đẩy mảnh vải nhỏ đen sang một bên, để ngón tay lên đó.
Hứa Tri Ý giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy.
Đẩy cánh tay người đàn ông ra, theo bản năng cơ thể ngăn anh lại.
Mặt vùi vào cổ anh, tiếng ‘ưm’ vừa rồi của bản thân bật ra khỏi miệng, xấu hổ vì trước giờ chưa bao giờ thân mật như vậy với Tưởng Ti Tầm.
Tưởng Ti Tầm không hôn sâu nữa, chỉnh váy lại cho cô.
Ôm lấy eo cô, bế cô lên hôn.
“Tối nay ở phòng anh?”
Hứa Tri Ý: “Không muốn. Em có việc phải làm. Nghi ngờ có phải là Thẩm Thanh Phong phái anh đến không.”
Tưởng Ti Tầm bật cười: “Mấy ngày tiếp theo anh vẫn phải duy trì khoảng cách với em sao?”
Hứa Tri Ý: “Tốt nhất là như vậy.”
Cô nói xong, người đàn ông lại hôn sâu hơn.
…
Hồng Kông mưa bốn năm ngày liên tiếp, hôm tiệc gia đình trời vẫn âm u như cũ.
Tưởng Ti Tầm dẫn Hứa Tri Ý về nhà cũ từ sớm, để cô có thời gian quen thuộc một chút với trong nhà.
Hai ông cháu nói chuyện trong phòng làm việc: “Con dẫn người ngoài đến làm gì?”
Tưởng Ti Tầm chậm rãi thưởng trà: “Ông nói xem.”
Ông cụ Lộ: “Cho dù có như thế nào thì bây giờ Thẩm Thanh Phong vẫn là bác dâu con, là người nhà họ Lộ. Đừng có gây chuyện gì trong tiệc gia đình, những cái khác ông không quan tâm.”
Tưởng Ti Tầm không để ý, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vùng vịnh cách đó không xa bởi vì trời mưa mà không còn trong xanh như ngày thường.
Trong sân, Hứa Tri Ý quấn khăn choàng quanh người, thưởng trà ngắm nhìn cảnh biển.
Cô làm phiền bác Trang quản gia thông báo với Thẩm Thanh Phong một tiếng, đến bên trái sân tìm cô.
Vãn bối tìm trưởng bố, bác Trang sẽ cho người chuyển lời.
Nhưng một vãn bối tìm trưởng bối, hơn nữa còn bảo trưởng bối này đích thân qua gặp cô, lớn nhỏ theo thứ tự, thế nào cũng không hợp quy củ.
Hơn nữa, cô là người ngoài, Thẩm Thanh Phong là người nhà họ Lộ.
Đổi lại là người khác bác Trang sẽ cười trừ cho qua.
Nhưng cô thì khác, bởi vì bố ruột là Hứa Hướng Ấp, phải nể mặt người giàu nhất.
Bảo một trưởng bối đi gặp vãn bối, không phải ra oai phủ đầu thì là gì, bác Trang hiểu, Thẩm Thanh Phong càng hiểu rõ hơn.
“Hừ, bảo tôi đi gặp nó?”
Bác Trang nói với bà ta Hứa Tri Ý đang ở đâu.
Trước sân và bên trái sân đều là những nơi hoàn hảo để ngắm cảnh, nhưng hôm nay là yến tiệc, trước sân người qua kẻ lại, không yên tĩnh.
Thẩm Thanh Phong căn bản không muốn đi, nhưng bác Trang đã đích thân đến mời, không đi là không nể mặt. Ở nhà họ Lộ, bác Trang chính là đại diện cho thái độ của ông cụ Lộ.
Tiếng giày cao gót tinh tế ngày một đến gần, cho đến khi dừng lại bên cạnh ghế của cô.
Hứa Tri Ý không quay đầu lại, uống trà của mình.
Người phụ nữ cũng không chào hỏi ngay, kéo váy, ngồi dựa vào ghế.
Hứa Tri Ý: “Hôm nay tôi tìm bà, chỉ có hai câu, đây là câu đầu tiên.”
Thẩm Thanh Phong: “Làm chuyện gì cũng thẳng thắn như vậy, cô và Tưởng Nguyệt Như rất giống nhau, càng giống với Ngu Duệ.”
Hứa Tri Ý không quan tâm Ngu Duệ là ai.
Thẩm Thanh Phong cười: “Cô chỉ có một câu muốn nói với tôi, vậy tôi nói có hơi nhiều phải làm sao đây?”
Hứa Tri Ý làm động tác mời nói, gió lớn, gấp khăn choàng lại, cũng không nhìn bà ta.
Thẩm Thanh Phong: “Luna là người đầu tiên dẫn dắt cô, cô ấy không nhắc qua với cô Ngu Duệ là ai sao? Có lẽ lúc cô đi thực tập, Ngu Duệ đã là thì quá khứ, lúc đó Ninh Doãn đang được chú ý, Luna chỉ hóng hớt chuyện của Ninh Doãn và Tưởng Ti Tầm, quên mất sếp mình còn có một bạch nguyệt quang.”
“Cô có ý với Tưởng Ti Tầm, không lẽ không biết đã từng có một thiên kim tiểu thư ở Hồng Kông vì để theo đuổi người khác mà để người nhà đầu tư và thành lập quỹ gia tộc giao cho Viễn Duy quản lý. Người đó chính là Ngu Duệ.”
Hứa Tri Ý nhấp một ngụm trà, ban đầu cô tưởng là Ninh Doãn, Hồng Kông, thiên kim tiểu thư, trùng hợp đúng. Hóa ra Ngu Duệ.
Thẩm Thanh Phong: “Giống như cô, mới đầu Ngu Duệ không dám tỏ tình, mượn cớ quỹ gia tộc, lúc nào cũng đến văn phòng của Tưởng Ti Tầm.”
“Ai biết được Lộ Kiếm Ba và chủ tịch Ninh lại sắp xếp cho nó và Ninh Doãn quen nhau, có lẽ cũng chỉ ăn cơm, nhưng Ninh Doãn trực tiếp thông báo hai người xem mắt trong vòng bạn bè, thiên kim tiểu thư của hai nhà giàu nhất Hồng Kông đều hay được mọi người lấy ra làm đối tượng so sánh, chuyện này khiến Ngu đại tiểu thư mất hết mặt mũi.”
“Chuyện gì Tưởng Ti Tầm cũng nghe theo bố mình, cũng có hảo cảm với Ngu Duệ, nhưng vẫn không hạ mình đi dỗ người khác.”
“Ngu Duệ đau lòng, đính hôn với một công tử quyền quý khác.”
“Tưởng Ti Tầm vẫn có một điểm giống bố mình, thái độ bất cần, năm đó Lộ Kiếm Ba muốn cưới tôi, có phần giận dỗi, tôi biết. Ai bảo tôi yêu ông ấy, vẫn muốn gả cho ông ấy chứ.”
“Rõ ràng Tưởng Ti Tầm biết Ngu Duệ để ý Ninh Doãn, nhưng cậu ta vẫn cùng Ninh Doãn mập mờ ba năm không rõ ràng. Người biết chuyện đều biết bọn họ đang lợi dụng lẫn nhau, ứng phó với người nhà, nhưng người ngoài không biết sự tình.”
“Biết Ngu Duệ thích màu gì nhất không? Màu tím, màu tím khoai môn, cốc cà phê cũng thích dùng màu tím khoai môn.”
“Cho đến khi cô xuất hiện, Tưởng Ti Tầm mới dần dần buông bỏ Ngu Duệ.”
“Cô mời tôi đến, tôi không thể nào đến tay không được, món quà gặp mặt này, không biết cô có thích hay không.”
Mái tóc dài của Thẩm Thanh Phong bị gió thổi bay, bà ta lấy tay giữ lại: “Cô muốn nói với tôi câu gì, rửa tai lắng nghe.”
Hứa Tri Ý cười: “Tâm trạng của Hứa Ngưng Vi hoàn toàn sụp đổ, chúc mừng sếp Thẩm, báo t h ù thành công bố nuôi tôi Thượng Thông Hú, cuối cùng giải được mối h ậ n hai tám năm ba tháng, lát nữa tôi sẽ tặng bà quà gặp mặt ở trên tiệc gia đình.”
“Bên bác Hứa và bác gái để anh nói.”
Hai tay Hứa Tri Ý vòng qua eo anh: “Anh lấy cớ gì?”
Quy cách yến tiệc gia đình nhà họ Lộ không hề đơn giản như những gia đình bình thường tụ tập nhau ăn một bữa cơm, tiệc gia đình chẳng qua chỉ là lý do đường hoàng, ông cụ quở trách mấy người con trai mới là mục đích, trong thời gian này không thể tránh khỏi việc nhắc đến chuyện xấu trong nhà.
Một người ngoài như cô tham gia, dù sao cho dù có bất cứ lý do gì cũng đều rất hoang đường.
Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ, không thể nào ở lại nữa, hôn xuống mặt và cổ cô, buông cô ra: “Anh có cách.”
Người đàn ông đóng cửa vội vàng đi xuống nhà, Hứa Tri Ý một mình đứng ở cửa phòng suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho Lý Khả đang ở Manhattan.
“Tuần sau tôi đến Hồng Kông, ở đến tận cuối tuần, cô dành thời gian bay đến Hồng Kông một chuyến chúng ta gặp nhau.”
Lý Khả trầm mặc hai giây: “Được. Tôi quay về trùng hợp thăm bố mẹ và anh chị em tôi.” Hứa Tri Ý đối đầu trực diện với Thẩm Thanh Phong, chuyện KEVE sớm đổi chủ sớm muộn gì cũng lộ ra.
Nếu như Thẩm Thanh Phong biết Công nghệ KEVE bản thân khổ tâm gây dựng hơn hai mươi năm qua bây giờ thuộc về Hứa Tri Ý, không đ i ê n thì cũng nửa đ i ê n.
Mấy năm nay Thẩm Thanh Phong yên tâm giao KEVE cho bà ấy quản lý, không phải có sự tín nhiệm gì với bà ấy, mà là bà ấy bị Thẩm Thanh Phong nắm đằng chuôi.
Lúc thu lưới khi đó bắt buộc phải cá c h ế t rách lưới.
Hứa Tri Ý lại dặn Lý Khả mấy câu, cúp điện thoại.
Dưới phòng khách, Tưởng Ti Tầm vừa ngồi xuống sô pha thì Hứa Ngưng Vi từ ngoài sân đi vào.
Chuyện đến yến tiệc nhà họ Lộ tạm thời không nhắc đến.
Trên bàn có ba cốc nước đá tự làm, vị khác nhau, anh cầm một cốc lên, thử một ngụm, vị chanh.
Bố mẹ nuôi ngồi cùng nhau, Hứa Ngưng Vi không ngồi ở giữa, ngồi xuống bên cạnh Hà Nghi An.
Mẹ nuôi đưa cho cô ta một cốc, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, nhưng bớt đi mấy phần chiều chuộng trước đây: “Bên ngoài nóng nhỉ.”
“Cảm ơn mẹ.” Hứa Ngưng Vi nhận lấy cốc thủy tinh, tiện tay để túi dầu thơm trong tay lên tay vịn ghế sô pha, “Vẫn ổn ạ, tối nay có gió, không nóng lắm ạ, chỉ là muỗi hơi nhiều, cầm túi dầu thơm vẫn bị muỗi cắn mấy chỗ ạ.”
Cô ta nhấp một ngụm nước chua để giải nhiệt, “Bố con vừa rồi lại gọi điện thoại cho con, ông ấy không biết con đến Thượng Hải.”
Dứt lời bố mẹ nuôi đều nhìn về phía cô ta.
Hứa Ngưng Vi đặt cốc xuống, ngồi dịch về bên phía Hà Nghi An, nỗi buồn trong sáu năm qua của cô ta quả thật không có chỗ nào để trút ra, ở trước mặt bố mẹ nuôi cũng sợ hãi khi phải che giấu chính mình. Hà Nghi An là người nhạy bén như vậy, lại một tay nuôi lớn cô ta, chút tâm tư nhỏ đó của cô ta sao có thể giấu được.
Cô ta sợ sẽ xa cách với bố mẹ nuôi, trôi nổi, không bắt được cảm giác tồi tệ đó.
“Mẹ, thật ra chiều nay con đã nói dối mẹ, cuộc họp trao đổi nghệ thuật căn bản con không nghe vào gì hết.” Cô ta giơ tay ôm lấy Hà Nghi An, “Mẹ, ôm con một lát đi.”
Nước mắt rơi lã chã.
Hà Nghi An nhẹ xoa xoa lưng con gái nuôi: “Không khóc.”
Nếu như là sáu năm trước, Ngưng Vi ôm bà khóc như này, bà sẽ buồn đến mức nước mắt cũng rơi theo, khi đó trong lòng chỉ có con gái nuôi, Ngưng Vi ở Manhattan bị bệnh lên cơn sốt, bản thân cũng phải bắt buộc ngồi máy bay qua thăm mới yên tâm.
Công dưỡng dục hai mươi năm, từ nhỏ ôm ở trong lòng, thậm chí còn không nỡ để Ngưng Vi tự đi đường, những tình cảm đó đã lớn dần lên trong từng tấc da tấc thịt, khi rút ra đau như bị rút mất xương đi.
Đau mấy tháng liền.
Tri Ý quay về, vết thương dần dần được lành lại, những vết thương mới lại lần lượt rơi vào trái tim bà, bởi vì từ đầu đến cuối giữa bà và con gái ruột đều có một rào cản vô hình.
Mất đi sự ỷ lại và thân thiết lúc nhỏ, sau khi trưởng thành tình thân luôn hời hợt, đều cố gắng hết sức để thể hiện những mặt đẹp nhất ở trước mặt đối phương.
Sáu năm, bà và Tri Ý đã rất thân thiết, nhưng loại thân thiết này vẫn luôn thiếu đi một chút vô tư lúc còn nhỏ. Bà cũng đang cố gắng, muốn con gái ở chỗ mình có thể không cần kiêng dè gì, muốn nói gì thì nói đó, không cần phải lo lắng người làm mẹ là bà nhìn nhận như nào.
Con của chính mình, cho dù nhìn thế nào có t h ố i cũng thành thơm.
Lúc không nhịn được cũng phải nhịn, không còn cách nào khác, mình sinh ra.
Hứa Ngưng Vi quá nhớ cái ôm này, khóc đến mức bả vai run rẩy.
Hà Nghi An an ủi con gái, “Khóc ra là tốt rồi.”
Hứa Ngưng Vi muốn nói, tốt không nổi.
“Mấy năm con quay về, bố con đối xử với con vô cùng tốt, tốt đến mức có những lúc con cảm thấy xấu hổ, cảm thấy căn bản không xứng đáng làm con gái của ông.”
“Còn Tiêu Mỹ Hoa, mười lần về nhà thì chín lần cãi nhau. Mẹ, không phải con tùy hứng, con cũng muốn sống chung thật tốt với bà ấy, cũng muốn cùng bà ấy như ở với mẹ, như bà ấy không thích con.”
Hà Nghi An: “Tính cách Tiêu Mỹ Hoa chính là như vậy, con không thể nói bà ấy không yêu con, ban đầu lúc phát hiện Tri Ý không phải do mình sinh, bà ấy vội vàng đi tìm con như vậy, muốn biết con sống có tốt hay không.”
Mặt Hứa Ngưng Vi đều là nước mắt, ngồi dậy khỏi lòng mẹ, lấy giấy lau mặt: “Bây giờ bà ấy lại như này, không bằng đừng tìm con.”
Tưởng Ti Tầm lên tiếng: “Không tìm, lúc em về nhà sẽ càng bị động hơn.”
Hứa Ngưng Vi lau một nửa nước mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía đối phương.
Nếu như Tiêu Mỹ Hoa không tìm, vậy thì không có Hứa Tri Ý, mà là Thượng Tri Ý, tại sao bị động lại là cô ta.
Tưởng Ti Tầm: “Bởi vì Thẩm Thanh Phong sẽ không để mọi người sống yên ổn. Không phải em tiếp xúc với bà ta mấy lần sao, bà ta là người làm việc mà không nhìn kết quả sao?”
Hứa Ngưng Vi không nói nên lời.
“Cho dù Tri Ý không đi h iế n máu, nhiều nhất là một hai năm sẽ biết thân thế của mình, không quá lâu.”
Hứa Ngưng Vi quên dùng giấy, dùng mu bàn tay lau nước mắt một bên mặt còn lại, không muốn tin.
Tưởng Ti Tầm nói thẳng: “Chuyện tráo đổi con, Thẩm Thanh Phong đương nhiên sợ bị phát hiện, lại không sợ bị phát hiện. Kết quả hai mươi năm trôi qua, cả hai nhà đều không phát hiện, em và Tri Ý đều có những ưu tú của riêng mình. Con người Thẩm Thanh Phong sao có thể hóa giải nỗi h ậ n, sẽ nghĩ mọi cách để cho bác Hứa biết con ruột mình không phải con gái của chính mình.”
“Đợi bác Hứa phát hiện em không phải con ruột, em nói xem bác Hứa sẽ tìm con ruột hay là không tìm?”
Trái tim Hứa Ngưng Vi hoàn toàn chìm xuống.
Hứa Hành xuống lầu nghe được câu này, lặp lại một lần nữa với bố ruột của mình: “Bố, bố sẽ đi tìm con gái ruột hay là không tìm?”
Hứa Hướng Ấp đang ngồi đó bị gọi tên: “……”
Hứa Hướng Ấp: “Bố với mẹ con và Tiêu Mỹ Hoa đều giống nhau, tán gia bại sản cũng phải tìm.”
Cuối cùng, cho đến tận giây phút này Hứa Ngưng Vi mới cảm nhận được chính là bố mẹ sẽ đi tìm Hứa Tri Ý, hoàn cảnh của cô ta sẽ trở nên vô cùng xấu hổ.
Uống một ngụm nước đá, Hứa Ngưng Vi nhìn về phía Tưởng Ti Tầm: “Thẩm Thanh Phong chủ động làm lộ tin tức, không sợ bố sẽ tìm bà ta tính sổ sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Sợ, cũng không sợ. Em không hiểu nội tâm của người có tâm lý vặn vẹo, không thể nào lấy những suy nghĩ của người thường để đẩy lùi bà ta được. Thẩm Thanh Phong tìm được bác cả anh, lúc muốn gả cho bác cả anh, bà ta đã chuẩn bị sẵn để cho giáo sư Thượng và bác Hứa biết con gái của mình nuôi không phải là con ruột của mình.”
Tưởng Ti Tầm còn muốn nói gì đó, bị Hứa Hướng Ấp bên kia ngắt lời, mắt vợ đột nhiên đỏ hoe, ông vội vàng vỗ vai, “Sao vậy, bà khóc gì chứ?”
Khóc trước mặt mấy đứa trẻ Hà Nghi An cũng cảm thấy thất lễ, “Không sao, không sao, nghĩ đến trước đây thôi.” Lấy tay lau khóe mắt, vừa rồi nhắc đến chuyện Tiêu Mỹ Hoa tìm con bà liền bất giác nhớ đến mấy tháng đó Tri Ý không có nhà, tất cả đồ đạc đều ở trong căn nhà thuê.
Lại nhớ đến lần đầu tiên con gái gọi mình là mẹ.
“Mọi người nói chuyện đi.” Nói rồi bà đứng dậy, nói với chồng: “Ông nói chuyện với Ngưng Vi đi, tôi lên nhà xem Tri Ý.”
Hà Nghi An nhẹ vỗ vai con gái nuôi: “Nói chuyện với bố Hứa và mọi người đi, nhớ ngủ sớm.”
Hứa Ngưng Vi cố gắng mỉm cười: “Vâng ạ. Chúc mẹ ngủ ngon.”
Bảo cô ta đi ngủ sớm, xem ra Hà Nghi An sẽ không xuống nhà nữa.
Trên cầu thang, Hà Nghi An hít thở sâu mấy cái.
Trong phòng, Hứa Tri Ý dựa vào đầu giường xem bảng báo cáo của KEVE, có tiếng gõ cửa.
Gõ cửa hai ba lần, không có ai lên tiếng.
Chắc chắn là Tưởng Ti Tầm lại lén mò lên, bên còn lại là phòng ngủ của bố mẹ, anh không dám lên tiếng.
Hứa Tri Ý xuống giường, cầm chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu ở cuối giường lên vừa đi vừa khoác bên ngoài váy hai dây.
Bên ngoài cửa, Hà Nghi An lau nước mắt.
Bình thường gõ cửa đều gọi con gái trước, hôm nay giọng mũi nặng, nghẹt không thở nổi.
Cửa mở ra từ bên trong, “Gan anh….. mẹ.”
Hứa Tri Ý căn bản không thể nào đóng cửa, coi như là không nhìn thấy.
Hà Nghi An cười: “Chưa thấy con mặc chiếc áo sơ mi này bao giờ.”
Cảm giác buồn bã đè nén sự bất ngờ, cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.
Hứa Tri Ý: “… Đồng phục năm mới của tầng quản lý cấp cao Viễn Duy bọn con, sếp Tưởng đặt đó, nói dự báo một khởi đầu tốt đẹp, năm mới hưng thịnh.”
Bịa đến mức chính cô còn suýt tin.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
Cô nhẹ lau nước mắt cho Hà Nghi An.
“Không sao, bọn họ ở dưới nhà nói chuyện ôm nhầm của con và Ngưng Vi, mẹ nhớ đến lúc vừa mới gặp mặt con.”
Hứa Tri Ý ôm lấy Hà Nghi An, “Đều đã qua rồi. Mẹ, mẹ xuống nhà đi, con không sao, hôm nay nói chuyện trêu đùa với sếp Tưởng, không buồn đâu.”
“Không xuống nữa, nói chuyện cùng con, đợi mẹ mấy phút.”
Hà Nghi An về phòng ngủ của mình, tẩy trang thay quần áo mặc ở nhà thoải mái, vứt điện thoại ở đầu giường không mang theo, đến phòng con gái.
Hứa Tri Ý chột dạ, đã cất ‘áo đồng phục’ vào trong tủ quần áo.
Hai mẹ con ngồi dựa vào ghế sô pha rộng rãi, Hà Nghi An ôm con gái vào lòng.
Thật ra cũng không có gì để nói, chỉ muốn ôm con gái.
Hứa Tri Ý để chân mình lên đùi Hà Nghi An, tưởng tượng nếu như mình nhỏ hơn một chút, có lẽ cũng sẽ ỷ lại vào mẹ như này.
“Sếp Tưởng và anh con cũng ở phòng khách sao?”
“Ừ, nói đến chuyện khi đó Tiêu Mỹ Hoa vội đi tìm Ngưng Vi.”
Hứa Tri Ý nhớ lại, nếu như là bố mẹ phát hiện ra Hứa Ngưng Vi không phải con ruột trước, sẽ đi tìm cô sao?
Tìm cô, điều đó có nghĩa sẽ vô hình làm tổn thương Hứa Ngưng Vi.
Với tình cảm mà bọn họ dành cho Hứa Ngưng Vi, có lẽ sẽ không.
Hà Nghi An cúi xuống, nhìn con gái nằm trong lòng mình: “Sao lại không nói chuyện.”
Hứa Tri Ý nắm lấy ngón tay của mẹ gảy gảy: “Không muốn nói.”
Ngón tay bị gảy gảy khó chịu, Hà Nghi An dở khóc dở cười, giọng mũi hơi nặng: “Sao giống anh con thế, lúc nhỏ anh con cũng thích gảy gảy ngón tay mẹ.”
“Sao con không hỏi nếu như khi đó là chúng ta phát hiện ra Ngưng Vi không phải con ruột có đi tìm còn không?”
“Vậy…..” mọi người sẽ đi tìm sao?
Vừa nói được một chữ, bị tiếng gõ cửa ngắt đứt.
“Tri Ý, bố có thể vào không?” Người lên tiếng là Hứa Hướng Ấp.
Hà Nghi An nói với phía cửa: “Vào đi.”
Vỗ vỗ con gái, “Ngồi yên đó, mẹ nhường chỗ cho bố con, nếu không bố con lại ghen.”
Đối diện có một chiếc ghế đơn kiểu cổ điển, bà ngồi qua đó.
Người đi vào, Hà Nghi An chỉ bên cạnh con gái, “Ông ngồi đi, vừa hay trả lời câu hỏi của con gái.”
Hứa Hướng Ấp hỏi: “Câu hỏi gì thế?”
Hứa Tri Ý hỏi đối phương trước: “Bố, sao bố cũng lên đây rồi?”
“Bố và mẹ con nói chuyện với Ngưng Vi cả tối, nên nói cũng đã nói rồi, anh con và Ti Tầm đều ở dưới nhà.” Nói rồi, ngồi xuống bên cạnh con gái, lại hỏi: “Bảo bố trả lời câu hỏi gì thế?”
Hà Nghi An: “Vừa rồi nói đến chuyện Tiêu Mỹ Hoa phát hiện chuyện hai đứa ôm nhầm trước.”
Hứa Tri Ý nhìn bố: “Nếu như khi đó mọi người phát hiện Hứa Ngưng Vi không phải con ruột trước, có đi tìm con không? Hay là tìm thám tử nghe ngóng, biết được con sống không tệ nên không làm phiền con nữa?”
“Cho dù có tán gia bại sản cũng phải tìm con về. Vậy nên khi đó Tiêu Mỹ Hoa vội tìm con gái của mình, bố vô cùng hiểu, đổi lại là bố, bố còn vội hơn bà ấy. Bởi vì không biết con mình đang ở đâu, sống có tốt không. Thậm chí, còn sẽ sợ hãi không biết con bé có còn ở trên thế giới này không.”
Hứa Hướng Ấp bình tĩnh ngay lập tức.
“Biết con sống tốt cũng bắt buộc phải đón con về, không có tình cảm sẽ dần dần bồi dưỡng, mười năm không bồi dưỡng được vậy thì hai mươi năm.”
“Đương nhiên, bố cũng phạm sai lầm, nói những lời không nên nói, khiến con buồn rất lâu, nhưng cho dù bởi vì khi đó không nỡ Ngưng Vi, cho con bé thêm nhiều thời gian điều chỉnh hơn, bố và mẹ con trước giờ không bao giờ nghĩ đến chuyện không đổi lại hai đứa.”
“Nếu như chúng ta phát hiện trước, sẽ không bởi vì không nỡ Ngưng Vi, khiến con bé buồn mà không đi tìm con, hoặc là lén tìm con. Chúng ta sẽ không giấu Ngưng Vi, nhưng chắc chắn sẽ cho con bé thời gian mấy tháng để điều chỉnh.”
“Con ở nhà người khác có tốt bố cũng không yên tâm, người khác có tốt với con đi chăng nữa, bố nghĩ có lẽ sẽ không tốt bằng bố đối với con.”
Hứa Tri Ý giơ tay ôm lấy cổ bố, đầu dựa vào trong lòng bố.
Trước đây vẫn luôn tiếc nuối, đời này sẽ không có cơ hội làm nũng như thế này với bố ruột mình lần nào.
Cô đâu phải không muốn quay lại lúc còn nhỏ.
Hứa Hướng Ấp ôm con gái, sáu năm, cuối cùng cũng cảm nhận giữa mình và con gái đã hoàn toàn không còn khoảng cách nữa.
Mặt đầy nước mắt, Hứa Tri Ý lau đi, đứng dậy khỏi lòng bố.
Hứa Hướng Ấp: “Đúng rồi, vừa rồi bố nói sai một câu, sửa lại.”
“Câu nào ạ?”
“Người khác có tốt với con đi chăng nữa, có lẽ cũng không tốt bằng bố và mẹ con đối xử với con.”
Lần này cộng thêm cả mẹ, khóe mắt Hứa Tri Ý vẫn còn nước mắt, bật cười: “Những lời nói lỡ miệng nói ra mới tính là thật lòng, sau khi sửa không tính nữa. Dù sao mẹ cũng nghe được rồi, sửa cũng vô dụng.”
Hà Nghi An cười nói với con gái: “Ban đêm nghe thấy tiếng có người bị đ á n h cũng đừng quan tâm.”
Hứa Hướng Ấp cười haha, “Tôi quay về sẽ kiểm điểm với bà.”
Hứa Tri Ý tìm chăn đắp lên người, bố đổi chỗ, cô dựa vào vai Hà Nghi An, nghe hai người nói rất nhiều chuyện lúc Thẩm Thanh Phong còn trẻ.
Lần nữa nhìn thời gian đã là hơn hai giờ sáng.
Sáng hôm sau Hứa Tri Ý ngủ đến 10 rưỡi mới dậy.
Anh trai không ở nhà, nghe quản gia nói mới sáng sớm đã đích thân đưa Hứa Ngưng Vi đến sân bay.
Buổi sáng bố mẹ lên công ty, Tưởng Ti Tầm có hẹn bàn chuyện.
Một mình cô nhàn rỗi, bữa trưa cũng tự mình ăn.
Gần chập tối nhận được tin nhắn của Tưởng Ti Tầm, gửi định vị nhà hàng cho cô:【Mang theo thẻ của em đi, hôm nay em thanh toán.】
Cả ngày không gặp anh, Hứa Tri Ý hỏi:【Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu gì?】
Tưởng Ti Tầm:【Màu trắng.】
Hà Nghi An rất thích mua váy hai dây cho cô, mỗi kiểu dáng đều có đủ các loại màu sắc.
Hứa Tri Ý chọn ra chiếc váy hai dây màu trắng giống với kiểu dáng ngày hôm qua, đeo vòng cổ Tưởng Ti Tầm tặng cô, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.
Hôm nay là lần đầu tiên một nhà năm người chính thức ăn cơm.
Cô là người cuối cùng đến, vị trí chủ nhà để lại cho cô.
Hứa Hành: “Em, mời em ngồi ghế chủ nhà.”
Hứa Tri Ý liếc nhìn Tưởng Ti Tầm, lá gan cô học theo anh ngày càng lớn hơn: “Hôm nay sếp Tưởng mời, em chỉ quẹt thẻ thay sếp. Sếp Tưởng, anh qua đây ngồi?”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Anh với em, ai ngồi chả giống nhau.”
Hứa Tri Ý: “….”
Rốt cuộc không phải đối thủ của anh.
Hứa Hành ngồi giữa hai người, sắp không chịu nổi nữa.
“Bố, con với bố đổi chỗ đi.”
Hứa Hướng Ấp nhìn con trai: “Ngồi đâu ăn mà chả giống nhau?”
Hứa Hành: “Đương nhiên không giống nhau, hai người này cứ nói chuyện không hợp nhau lại đá con.”
“……”
Hứa Tri Ý: “Ai đá anh chứ?”
Hứa Hướng Ấp nói: “Đá con cũng đáng đời, ai bảo con không cho Tri Ý gọi anh Ti Tầm.”
Hứa Hành không thể chịu đựng nổi: “Con muốn biết là ai bịa đặt?”
Hứa Tri Ý bật cười, đổi trắng thay đen: “Ngoại trừ em, còn ai mách anh chứ. Em nói bố sẽ thu thập anh, anh còn không tin.”
Tưởng Ti Tầm chuyển chủ đề, nhìn hai vị trưởng bối ngồi đối diện: “Tiệc gia đình nhà còn vào tuần sau con muốn dẫn Tri Ý đi.”
Trên bàn ăn đột nhiên im lặng khác thường.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía anh.
Hứa Hướng Ấp: “… Con dẫn Tri Ý đi?”
Sợ là mình nghe nhầm, lại hỏi lại.
Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Vâng.”
Hứa Hành biết rõ còn cố hỏi: “Sao cậu lại dẫn Tri Ý đi?”
Tưởng Ti Tầm: “Yến tiệc nhà cậu tôi có thể đến, vì sao không thế dẫn Tri Ý đến yến tiệc nhà tôi?”
“……” Tất cả mọi người, bao gồm cả Hứa Tri Ý cũng cạn lời.
Logic này, đúng là không có vấn đề gì.
Hứa Hướng Ấp: “Con dẫn Tri Ý đến Hồng Kông chơi mấy ngày không vấn đề gì, nhưng yến tiệc ông nội con tổ chức không phải yến tiệc bình thường.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Hôm đó Thẩm Thanh Phong cũng đến.”
Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An hiểu, con gái muốn đối đầu trực diện với Thẩm Thanh Phong, không nói nhiều nữa: “Bọn con xem rồi sắp xếp đi.”
Hứa Hành nghiêng mặt, nhìn Tưởng Ti Tầm, cố ý trêu: “Hay là cậu với Tri Ý ở bên nhau đi, vừa hay yến tiệc gặp mặt phụ huynh luôn.”
Dứt lời bị em gái đá vào chân ở dưới bàn.
Hứa Tri Ý căng thẳng, như thể bị ném lên tàu lượn siêu tốc.
Hứa Hướng Ấp trách mắng: “Con nói linh tinh gì đấy! Cái này có thể nói đùa sao! Ti Tầm có bạn gái rồi?”
Hà Nghi An: “Không biết lớn nhỏ thì thôi đi, bây giờ đến chừng mực cũng không có.”
Hứa Hành cầm nước lên uống, nghiêng mặt hỏi người bên cạnh: “Cậu có bạn gái khi nào đấy?”
Tưởng Ti Tầm: “Hỏi em gái cậu.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Vẫn còn đang ở trên tàu lượn siêu tốc chưa xuống, lại lên lần nữa.
Cô úp mở nói: “Em vừa biết chưa được bao lâu.”
Chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Phong, còn là lần đầu tiên con gái đối đầu trực diện, Hứa Hướng Ấp không dám coi như trò đùa, dặn con gái: “Sở trường của bà ta là khiêu khích, đánh vào tư tưởng, không biết đến lúc đó sẽ đối phó với con như nào, con chuẩn bị tinh thần đi.”
Hứa Tri Ý cười: “Con miễn dịch với mọi chất độc.”
Một ngày sau bữa ăn tối đó, cô và Tưởng Ti Tầm bay về Hồng Kông.
Cùng lúc nhận được tin nhắn của thư ký Thái, Thẩm Thanh Phong đã về Hồng Kông.
Trên máy bay, Hứa Tri Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ thất thần một lát, quay người hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh cảm thấy Thẩm Thanh Phong sẽ tấn công điểm yếu nào của em?”
Tưởng Ti Tầm: “Chưa chắc đã là điểm yếu. Con người bà ta hành động bất ngờ.”
Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông, cả quãng đường anh không ôm cô.
“Hôn em một cái.”
Tưởng Ti Tầm cúi đầu chạm vào môi cô, hôn một cái rất nhẹ.
Hứa Tri Ý ngậm lấy môi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tưởng Ti Tầm: “Không nghĩ gì hết.” Giải thích, “Không ôm em là vì sợ ảnh hưởng đến em suy nghĩ.” Sau đó ôm cô vào lòng.
Hứa Tri Ý nói: “Điểm yếu duy nhất của em chính là anh.”
Người đàn ông hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Mất đầu vì háo sắc.” Hứa Tri Ý ôm lấy cổ anh, nói đùa: “Nếu Thẩm Thanh Phong bí mật bảo anh đến cạnh em, em sẽ giải thích sau mấy phút.”
Tưởng Ti Tầm cười: “Như nhau.”
Anh ôm chặt người trong lòng, cạy mở môi cô.
Hứa Tri Ý nắm lấy phần eo áo sơ mi người đàn ông, hơi thở đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, đầu lưỡi bị anh bắt lấy.
Một nụ hôn, hai người ý loạn tình m3.
Hôn từ cabin đến phòng nghỉ ngơi.
Lưng của Hứa Tri Ý dựa vào quầy bar hẹp trong phòng nghỉ, bị người đàn ông cao lớn trước mặt ôm vào trong lòng. Ngón tay thon dài của người đàn ông đẩy mảnh vải nhỏ đen sang một bên, để ngón tay lên đó.
Hứa Tri Ý giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy.
Đẩy cánh tay người đàn ông ra, theo bản năng cơ thể ngăn anh lại.
Mặt vùi vào cổ anh, tiếng ‘ưm’ vừa rồi của bản thân bật ra khỏi miệng, xấu hổ vì trước giờ chưa bao giờ thân mật như vậy với Tưởng Ti Tầm.
Tưởng Ti Tầm không hôn sâu nữa, chỉnh váy lại cho cô.
Ôm lấy eo cô, bế cô lên hôn.
“Tối nay ở phòng anh?”
Hứa Tri Ý: “Không muốn. Em có việc phải làm. Nghi ngờ có phải là Thẩm Thanh Phong phái anh đến không.”
Tưởng Ti Tầm bật cười: “Mấy ngày tiếp theo anh vẫn phải duy trì khoảng cách với em sao?”
Hứa Tri Ý: “Tốt nhất là như vậy.”
Cô nói xong, người đàn ông lại hôn sâu hơn.
…
Hồng Kông mưa bốn năm ngày liên tiếp, hôm tiệc gia đình trời vẫn âm u như cũ.
Tưởng Ti Tầm dẫn Hứa Tri Ý về nhà cũ từ sớm, để cô có thời gian quen thuộc một chút với trong nhà.
Hai ông cháu nói chuyện trong phòng làm việc: “Con dẫn người ngoài đến làm gì?”
Tưởng Ti Tầm chậm rãi thưởng trà: “Ông nói xem.”
Ông cụ Lộ: “Cho dù có như thế nào thì bây giờ Thẩm Thanh Phong vẫn là bác dâu con, là người nhà họ Lộ. Đừng có gây chuyện gì trong tiệc gia đình, những cái khác ông không quan tâm.”
Tưởng Ti Tầm không để ý, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vùng vịnh cách đó không xa bởi vì trời mưa mà không còn trong xanh như ngày thường.
Trong sân, Hứa Tri Ý quấn khăn choàng quanh người, thưởng trà ngắm nhìn cảnh biển.
Cô làm phiền bác Trang quản gia thông báo với Thẩm Thanh Phong một tiếng, đến bên trái sân tìm cô.
Vãn bối tìm trưởng bố, bác Trang sẽ cho người chuyển lời.
Nhưng một vãn bối tìm trưởng bối, hơn nữa còn bảo trưởng bối này đích thân qua gặp cô, lớn nhỏ theo thứ tự, thế nào cũng không hợp quy củ.
Hơn nữa, cô là người ngoài, Thẩm Thanh Phong là người nhà họ Lộ.
Đổi lại là người khác bác Trang sẽ cười trừ cho qua.
Nhưng cô thì khác, bởi vì bố ruột là Hứa Hướng Ấp, phải nể mặt người giàu nhất.
Bảo một trưởng bối đi gặp vãn bối, không phải ra oai phủ đầu thì là gì, bác Trang hiểu, Thẩm Thanh Phong càng hiểu rõ hơn.
“Hừ, bảo tôi đi gặp nó?”
Bác Trang nói với bà ta Hứa Tri Ý đang ở đâu.
Trước sân và bên trái sân đều là những nơi hoàn hảo để ngắm cảnh, nhưng hôm nay là yến tiệc, trước sân người qua kẻ lại, không yên tĩnh.
Thẩm Thanh Phong căn bản không muốn đi, nhưng bác Trang đã đích thân đến mời, không đi là không nể mặt. Ở nhà họ Lộ, bác Trang chính là đại diện cho thái độ của ông cụ Lộ.
Tiếng giày cao gót tinh tế ngày một đến gần, cho đến khi dừng lại bên cạnh ghế của cô.
Hứa Tri Ý không quay đầu lại, uống trà của mình.
Người phụ nữ cũng không chào hỏi ngay, kéo váy, ngồi dựa vào ghế.
Hứa Tri Ý: “Hôm nay tôi tìm bà, chỉ có hai câu, đây là câu đầu tiên.”
Thẩm Thanh Phong: “Làm chuyện gì cũng thẳng thắn như vậy, cô và Tưởng Nguyệt Như rất giống nhau, càng giống với Ngu Duệ.”
Hứa Tri Ý không quan tâm Ngu Duệ là ai.
Thẩm Thanh Phong cười: “Cô chỉ có một câu muốn nói với tôi, vậy tôi nói có hơi nhiều phải làm sao đây?”
Hứa Tri Ý làm động tác mời nói, gió lớn, gấp khăn choàng lại, cũng không nhìn bà ta.
Thẩm Thanh Phong: “Luna là người đầu tiên dẫn dắt cô, cô ấy không nhắc qua với cô Ngu Duệ là ai sao? Có lẽ lúc cô đi thực tập, Ngu Duệ đã là thì quá khứ, lúc đó Ninh Doãn đang được chú ý, Luna chỉ hóng hớt chuyện của Ninh Doãn và Tưởng Ti Tầm, quên mất sếp mình còn có một bạch nguyệt quang.”
“Cô có ý với Tưởng Ti Tầm, không lẽ không biết đã từng có một thiên kim tiểu thư ở Hồng Kông vì để theo đuổi người khác mà để người nhà đầu tư và thành lập quỹ gia tộc giao cho Viễn Duy quản lý. Người đó chính là Ngu Duệ.”
Hứa Tri Ý nhấp một ngụm trà, ban đầu cô tưởng là Ninh Doãn, Hồng Kông, thiên kim tiểu thư, trùng hợp đúng. Hóa ra Ngu Duệ.
Thẩm Thanh Phong: “Giống như cô, mới đầu Ngu Duệ không dám tỏ tình, mượn cớ quỹ gia tộc, lúc nào cũng đến văn phòng của Tưởng Ti Tầm.”
“Ai biết được Lộ Kiếm Ba và chủ tịch Ninh lại sắp xếp cho nó và Ninh Doãn quen nhau, có lẽ cũng chỉ ăn cơm, nhưng Ninh Doãn trực tiếp thông báo hai người xem mắt trong vòng bạn bè, thiên kim tiểu thư của hai nhà giàu nhất Hồng Kông đều hay được mọi người lấy ra làm đối tượng so sánh, chuyện này khiến Ngu đại tiểu thư mất hết mặt mũi.”
“Chuyện gì Tưởng Ti Tầm cũng nghe theo bố mình, cũng có hảo cảm với Ngu Duệ, nhưng vẫn không hạ mình đi dỗ người khác.”
“Ngu Duệ đau lòng, đính hôn với một công tử quyền quý khác.”
“Tưởng Ti Tầm vẫn có một điểm giống bố mình, thái độ bất cần, năm đó Lộ Kiếm Ba muốn cưới tôi, có phần giận dỗi, tôi biết. Ai bảo tôi yêu ông ấy, vẫn muốn gả cho ông ấy chứ.”
“Rõ ràng Tưởng Ti Tầm biết Ngu Duệ để ý Ninh Doãn, nhưng cậu ta vẫn cùng Ninh Doãn mập mờ ba năm không rõ ràng. Người biết chuyện đều biết bọn họ đang lợi dụng lẫn nhau, ứng phó với người nhà, nhưng người ngoài không biết sự tình.”
“Biết Ngu Duệ thích màu gì nhất không? Màu tím, màu tím khoai môn, cốc cà phê cũng thích dùng màu tím khoai môn.”
“Cho đến khi cô xuất hiện, Tưởng Ti Tầm mới dần dần buông bỏ Ngu Duệ.”
“Cô mời tôi đến, tôi không thể nào đến tay không được, món quà gặp mặt này, không biết cô có thích hay không.”
Mái tóc dài của Thẩm Thanh Phong bị gió thổi bay, bà ta lấy tay giữ lại: “Cô muốn nói với tôi câu gì, rửa tai lắng nghe.”
Hứa Tri Ý cười: “Tâm trạng của Hứa Ngưng Vi hoàn toàn sụp đổ, chúc mừng sếp Thẩm, báo t h ù thành công bố nuôi tôi Thượng Thông Hú, cuối cùng giải được mối h ậ n hai tám năm ba tháng, lát nữa tôi sẽ tặng bà quà gặp mặt ở trên tiệc gia đình.”
Danh sách chương