Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Mắt Hứa Ngưng Vi đau nhức, mở cũng đau mà nhắm cũng đau.
Trên xe không có nước nóng, cô ta hỏi Tưởng Ti Tầm có thể nào đưa cho mình một chiếc khăn lạnh không.
Xe dừng bên đường, Tưởng Ti Tầm tìm một chiếc khăn màu trắng sạch sẽ, lại lấy một chai nước ở trong tủ lạnh ra.
“Để em.” Hứa Ngưng Vi giơ tay, “Trùng hợp đi xuống hít thở không khí.”
Tưởng Ti Tầm không đưa: “Em ngồi đi.”
Cuối cùng là do vệ sĩ nhận lấy, dùng nước lạnh đổ vào khăn.
Hứa Ngưng Vi đắp khăn lạnh lên mắt, hiệu quả không bằng chườm nóng, chỉ có thể dùng tạm.
Xe khởi động, cô ta nhắm mắt dựa vào ghế, lồ ng ngực đau nhói, hít thở sâu mấy cái để giảm bớt.
Tưởng Ti Tầm ngẩng mặt lên: “Mua cà phê nóng cho em nhé?”
“Không cần.” Hứa Ngưng Vi ngơ ngác mấy giây, “Em không khát.” Cô ta giơ tay ấn vào góc khăn, lau khô những giọt nước mắt.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô ta: “Nói cho anh nghe, em khóc cái gì?”
“Em không còn một gia đình hoàn chỉnh nữa.”
“Em hai mươi rồi, còn đi học ở nước ngoài, cho dù không ôm nhầm thì một năm em có thể về nhà được bao lâu?”
Tưởng Ti Tầm mở nắp chai soda, đưa cho cô ta.
Hứa Ngưng Vi im lặng cầm chai nước, không nói chuyện.
Tưởng Ti Tầm: “Em cho rằng bác Hứa không quan tâm em nữa hay là anh trai em sẽ phớt lờ em?”
Hứa Ngưng Vi lắc đầu trong vô thức.
“Tình huống xấu nhất là cho dù bọn họ không quan tâm em nữa, em vẫn có thể đến tìm anh. Có gì mà lo lắng chứ?”
Hứa Ngưng Vi bình tĩnh một lúc mới lên tiếng, giọng mũi rất nặng: “Cảm ơn anh Ti Tầm.”
Chiếc khăn đắp trên mắt cũng chẳng thể nào ngăn được những giọt nước mắt, một vệt nước mắt lăn dọc xuống mũi.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô ta đi đâu cho khuây khỏa, cô ta không suy nghĩ: “Về nhà.”
Trở về chỗ ở bên Manhattan, cô ta đóng cửa phòng mình lại, không muốn gặp ai, cũng không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho Hà Nghi An, hỏi bọn họ sắp xếp như nào.
Hà Nghi An im lặng hồi lâu, kìm nén bi thương: “Bọn con là ôm nhầm, sai phải đổi lại.”
Nước mắt Hứa Ngưng Vi tuôn rơi: “Mẹ, mẹ không yêu con nữa sao?”
Hà Nghi An dùng đầu ngón tay ấn khóe mắt, trái tim như bị dao cứa vào: “Sao mẹ lại không yêu con chứ.”
“Mẹ, mẹ đừng khóc, con đều nghe mẹ, con quay về ngồi nhà đó, mẹ đừng buồn có được không.” Hứa Ngưng Vi bịt mũi và miệng mình lại, đôi vai run rẩy vì kìm nén tiếng khóc.
…
Cơn sốt cao của Thượng Tri Ý kéo dài hai ngày mới hết, sau khi hết sốt, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc yên ổn.
Mở mắt, phòng bệnh chỉ có bố mẹ ruột ở đây.
“Thế nào rồi, có thoải mái hơn không?” Hứa Hướng Ấp vừa nói vừa sờ trán cô, nhiệt độ bình thường.
Thượng Tri Ý chống người ngồi dậy: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Cả nhà ở chung hai ngày nhưng vẫn xa lạ như cũ.
Hứa Hướng Ấp hỏi con gái buổi trưa muốn ăn gì, thầy dinh dưỡng và đầu bếp trong nhà đã từ Thượng Hải đến.
Yêu cầu của Thượng Tri Ý không cao: “Chỉ cần không phải canh gà là được.”
Hứa Hướng Ấp cười, nhìn vợ nói: “Hai anh em nó đúng là giống nhau.”
Thượng Tri Ý chợt nhận ra, anh ruột cũng không thích ăn canh gà.
Anh trai ruột tên Hứa Hành, lớn hơn cô sáu tuổi, trước mắt chỉ biết như này.
Điện thoại Hà Nghi An rung, quản gia bên Manhattan gọi điện đến.
Bầu không khí ấm áp một nhà ba người cứ như vậy mà bị gián đoạn.
Quản gia: “Ngưng Vi sốt cao, đã thông báo cho bác sĩ đến, là tôi chăm sóc không chu đáo.”
Hà Nghi An không khỏi lo lắng con gái nuôi: “Sao đột nhiên lại sốt cao?”
Quản gia nói thật, sau khi Ngưng Vi quay lại Manhattan không hề ra khỏi cửa, đóng cửa trong phòng đến cơm trưa cũng không ăn, nói không có khẩu vị. Sau đó gõ cửa bên trong không trả lời, quản gia chỉ có thể mở cửa đi vào, Ngưng Vi rúc trong sô pha khóc ngủ mất, trên người không đắp chăn, sau khi tỉnh lại không lâu bắt đầu sốt.
Sau khi nghe xong Hà Nghi An đau lòng không thôi, dặn dò quản gia mấy câu vội vàng cúp máy.
“Ngưng Vi sao thế?” Hứa Hướng Ấp quan tâm hỏi.
“Không ăn cơm, ngủ bị lạnh.” Hà Nghi An tự trách, “Trách tôi, lúc này không nên để con bé rời khỏi tầm mắt của mình.” Bà gọi thẳng video cho Hứa Ngưng Vi.
Đầu bên kia nhấn nghe rất nhanh, tiếng ho truyền đến đầu tiên.
Trong video, hai mắt của Hứa Ngưng Vi sưng tấy, chỉ sau một đêm, cuộc sống của cô ta hoàn toàn bị đảo lộn.
Bố mẹ yêu thương mình bao nhiêu năm từ giờ về sau trở thành bố mẹ của người khác.
Nghĩ đến đây tim lại bắt đầu nhói đau.
Từ nhỏ đến lớn chưa khóc bao giờ, chưa gặp phải chuyện gì có thể khiến bản thân đau lòng đến mức thương tâm như vậy, vậy mà mấy ngày nay cảm giác như đã khóc hết nước mắt tích góp trong suốt hai mươi năm ua.
Hà Nghi An không muốn nhìn thấy con gái khóc, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện.
Trong phòng đột nhiên yên lặng lại.
Hứa Hướng Ấp không quan tâm hỏi con gái ruột mình thi vào đại học nào, vậy nên liền mượn cớ chuyển chủ đề: “Đại học con học ở trong nước hay nước ngoài? Các môn chuyên ngành năm hai bắt đầu nhiều rồi nhỉ?”
Thượng Tri Ý đã học năm tư, lại nói mình học đại học nào, nói thêm cả chuyên ngành học.
Hứa Hướng Ấp không dám tin: “Năm tư?”
Kinh ngạc lại tán thưởng: “Nhà chúng ta có hẳn hai học sinh xuất sắc, anh con hồi học cấp hai cũng học vượt hai lớp.”
Thượng Tri Ý hiểu rõ năng lực của mình ở đâu, căn bản không phải là học sinh xuất sắc gì cả: “Con cũng không có thành tích gì, không phải thiên phú.” Cô cố ý bổ sung thêm, “Không phải khoe khoang.”
Khi đó liều m ạng học như vậy chỉ là muốn nhận được sự công nhận và yêu thích của mẹ Tiêu Mỹ Hoa, hy vọng mẹ vì người con gái này mà tự hào.
Mỗi lần cô đoạt giải trong cuộc thi, cấp hai nhảy lớp, thi đỗ vào trường Ivy League, mẹ cũng rất vui, nhưng niềm vui đó qua đi rồi thôi, không có bất cứ thay đổi gì.
Sự phiền não đó, từ đầu đến cuối cô vẫn không nghĩ thông suốt được, vì sao mẹ lại thích em gái không thích cô.
Đến bây giờ vẫn không có đáp án.
Nếu như vì tính tình bướng bỉnh của cô thì em gái còn bướng bỉnh, tùy hứng hơn.
Hứa Hướng Ấp biết Thượng Tri Ý khiêm tốn, cười nói: “Không có thành tích gì cũng rất giỏi giang rồi, bố phải nghĩ xem nên tặng con quà gì để làm phần thưởng cho con. Phải cảm ơn bố mẹ nuôi con thật tốt vì đã nuôi dưỡng được con khôn lớn như này.”
Bọn họ cũng nuôi dưỡng Ngưng Vi không tệ, bây giờ năm hai, chuyên ngành con bé học xếp top 5 thế giới. Nếu như không phải bình thường trong cuộc sống cám dỗ quá nhiều, một nửa tâm trí dành cho việc ăn chơi nhảy múa, thành tích của Ngưng Vi có thể còn cao hơn.
Có điều vẫn không có lỗi với vợ chồng Thượng Thông Hú.
Lúc này cửa phòng bệnh từ bên ngoài đẩy vào, Thượng Tri Ý nhìn qua.
Hà Nghi An kết thúc cuộc gọi video với Hứa Ngưng Vi, lo lắng tâm trạng Hứa Ngưng Vi, không yên tâm để cô ta một mình ở nước ngoài, “Chiều nay tôi về Thượng Hải, xử lý công việc xong sẽ bay qua thăm Ngưng Vi. Ông ở lại cùng Tri Ý.” Bà nói với chồng.
Hứa Hướng Ấp hơi gật đầu, sau đó nhớ ra: “Máy bay Ngưng Vi dùng vẫn chưa bay về.”
Hà Nghi An cúi đầu gửi tin nhắn, dặn tài xế bây giờ đến đón bà ngay: “Không sao, tôi bảo thư ký đặt vé.”
Thượng Tri Ý nghe hiểu, bọn họ bình thường đều dùng máy bay riêng khởi hành.
Chả mấy chốc xe đón Hà Nghi An đã đến dưới lầu bệnh viện.
Trước khi rời đi Hà Nghi An đã thêm wechat của Thượng Tri Ý, “Có chuyện gì có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào.”
Thượng Tri Ý đồng ý: “Được.”
Hai mẹ con cô không thân, trong giọng nói nghe rõ được sự khách sáo, liên lạc thế nào đây?
Hà Nghi An để điện thoại vào túi, đứng trước giường không đi, giọng dịu dàng căn dặn Thượng Tri Ý: “Nhớ uống nhiều nước nóng nhé.”
Cùng lúc đó cúi người, ôm con gái chưa ôm bao giờ.
Thượng Tri Ý đang ngơ ngác bị kéo vào trong lòng, một mùi thơm xa lạ nhưng cũng rất dễ chịu.
Chỉ là thời gian ôm quá ngắn, cô còn chưa kịp hoàn hồn lại Hà Nghi An đã buông cô ra.
Từ nhỏ vẫn luôn khao khát được ôm như này, nhưng từ sau khi có em gái, cô rất khi được ôm.
Hà Nghi An rời khỏi phòng bệnh, Hứa Hướng Ấp tiễn người ra ngoài hành lang, tay để sau lưng đóng cửa phòng lại, đồng thời giơ tay kéo vợ đi về phía trước, Hà Nghi An quay đầu, ánh mắt nghi ngờ.
“Chuyện gì thế?” Bà nhỏ giọng hỏi.
Hứa Hướng Ấp: “Hai vợ chồng Thượng Thông Hú nói muốn đi thăm Ngưng Vi, Ngưng Vi có bố mẹ ruột ở cùng, hay là bà đừng đi nữa.”
Hà Nghi An không cần suy nghĩ: “Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi. Ông ở đây cùng Tri Ý, tôi đến ở cùng Ngưng Vi.”
Hứa Hướng Ấp không nói gì nữa, mấy ngày nay vợ gầy đi rất nhiều, ông ôm lấy vợ: “Đi đi.” Lại dặn dò: “Chú ý sức khỏe, ăn nhiều vào.”
Hà Nghi An cười: “Tôi cũng đâu phải trẻ con.”
Mãi đến khi vợ vào thang máy Hứa Hướng Ấp mới quay lại phòng bệnh.
Thượng Tri Ý ôm ipad gửi email, hôm qua lại làm kiểm tra, bác sĩ đề nghị hai ngày nữa xuất viện, chỉ là nếu như tình trạng như thế này tiếp tục sẽ không kịp thời gian thực tập.
Cô gửi email cho Viễn Duy, nói rõ vì sao xin đến muộn hai ngày, gửi kèm theo cả giấy nhập viện và kết quả kiểm tra.
Hứa Hướng Ấp ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngủ, chỉ nghe con gái gõ bàn phím. Tối qua Thượng Thông Hú đã đóng gói những bức ảnh và video từ nhỏ đến lớn của Tri Ý cho ông, xem mãi đến nửa đêm.
Xem xong vẫn không thể nào tưởng tượng được con gái lớn lên từng ngày như thế nào.
Tiếng bàn phím dừng lại, có lẽ đã bận xong, ông mở mắt.
“Còn có bài tập hè sao?”
“Không phải bài tập, vừa mới viết email.”
Thượng Tri Ý tắt ipad để lên đầu giường.
Hứa Hướng Ấp thấy đ ĩa hoa quả chỉ có quýt xanh, cười hiền hòa: “Hoa quả khác con không ăn sao?” Tiện tay cầm một quả quýt bắt đầu bóc.
Thượng Tri Ý: “Cũng ăn một ít.”
Cuộc trò chuyện hỏi và đáp cứ gián đoạn, câu được câu chăng.
Bỏ lỡ hai mươi năm dài đằng đẵng, có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến bên miệng lại không biết nói như nào.
Hứa Hướng Ấp đưa quả quýt đã bóc sạch sẽ gọn gàng cho con gái, lúc này điện thoại cũng có tin nhắn đến, Hà Nghi An gửi tin nhắn cho ông:【Ra ngoài gọi điện thoại lại cho tôi.】
Ông lau tay, cầm điện thoại ra bên ngoài hành lang phòng bệnh.
“Có chuyện gì mà phải tránh Tri Ý?” Đi đến cửa sổ, ông hỏi vợ.
Hà Nghi An: “Chuyện của hai đứa nhỏ.”
Vừa rồi bà vẫn luôn do dự, nghĩ nhiều đến mức đầu đau nhức: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại có những chuyện không thể nào quá vội được. Bây giờ tâm trạng Ngưng Vi không ổn định, thời điểm này công khai con bé không phải con gái ruột chúng ta, tôi sợ con bé không chấp nhận được. Chuyện này con cái không hề sai, mặc dù không phải con ruột, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho con bé.”
“Nghĩ cho Ngưng Vi là điều đương nhiên, vậy ý của bà thì sao?”
“Để hoãn lại một thời gian rồi đón Tri Ý lại.”
Hứa Hướng Ấp không nói chuyện, ông cho rằng là tạm thời không công khai thân phận thật sự của bọn họ.
Đa số những lúc chồng im lặng đồng nghĩa với việc không đồng ý với cách làm của bà, nhưng ông sẽ không phản bác thẳng mặt.
Từ hồi trẻ đến bây giờ vẫn luôn như vậy.
Đột nhiên Hứa Hướng Ấp không đoán được suy nghĩ trong lòng của vợ, sau khi có kết quả giám định ADN, hai vợ chồng đã quyết định sẽ đổi lại hai đứa trẻ, cho hai đứa thời gian một tháng điều chỉnh thích ứng, tháng 7 ai về nhà đó.
Đã hoãn đến tháng 7, bây giờ lại hoãn tiếp.
Giọng của ông bình tĩnh không hề có ý trách móc: “Nghi An, có phải bà hối hận rồi không? Cho dù hối hận, không muốn đổi lại, tôi hiểu. Chuyện ôm nhầm này người sụp đổ nhất là bà, người bỏ nhiều thời gian ở bên Ngưng Vi nhất cũng là bà.”
“Tri Ý là con của hai chúng ta, tôi là mẹ con bé, sao lại hối hận đổi lại chứ.”
Xem ra chồng đã hiểu nhầm ý của bà, Hà Nghi An giải thích: “Chỉ là đợi thêm một chút nữa, không phải không đón, cũng không phải tôi kiếm cớ không muốn đón. Sau khi gặp Tri Ý, ông cảm thấy tôi vẫn có thể buông bỏ được sao?”
Lúc đó sinh còn, bà cách cửa tử chỉ còn một bước, sao có thể không cần đứa con này, sao có thể hối hận khi đón Tri Ý về bên mình. Nhưng lại không thể không quan tâm đ ến tâm trạng bây giờ của Ngưng Vi, tình cảm hai mươi năm, làm gì có chuyện bà muốn thu hồi là thu hồi được ngay.
Đột nhiên biết được con gái mình nuôi lớn lại không phải con ruột, đến bây giờ vẫn không thể nào chấp nhận được.
Ngưng Vi lớn lên bên cạnh bà, không nỡ buông tay là thật.
“Vừa rồi trong video Ngưng Vi khóc nói không muốn rời xa tôi, hỏi tôi có thể nào ở bên chúng ta thêm mấy ngày, ông biết trong lòng tôi có cảm giác gì không?”
Hứa Hướng Ấp coi Hứa Ngưng Vi như con ruột mình yêu thương hai mươi năm, sao lại không biết cảm giác đau lòng đó được.
Ông hỏi vợ: “Có phải là bà muốn để hai đứa bên mình không?”
“Không có ý định này. Tôi nợ Tri Ý, sau này sẽ yêu thương con bé thật tốt. Hơn nữa, Ngưng Vi cũng có bố mẹ ruột của mình, tôi không thể nào độc chiếm hai đứa con giỏi như vậy được.”
Bây giờ là lựa chọn giữa lòng bàn tay và mu bàn tay, Hà Nghi An còn đau lòng hơn bất cứ ai: “Cho tôi chút thời gian, đứa con mình yêu thương bao nhiêu năm không phải con của mình, cũng cho Ngưng Vi chút thời gian điều chỉnh.”
Còn về chuyện bao lâu đón Tri Ý về nhà, bây giờ trong lòng bà rất rối, không đưa ra được thời gian cụ thể.
Hứa Hướng Ấp an ủi vợ mấy câu mới cúp máy, ở bên cửa sổ im lặng mấy phút.
Quay lại phòng bệnh, Thượng Tri Ý đang cầm sách đọc.
Ông ngồi xuống ghế trước giường bệnh, mang theo thái độ kiên quyết và mạnh mẽ trên thương trường vào cuộc sống: “Bố muốn nói chuyện với con, nói với con về Ngưng Vi.”
Thượng Tri Ý nghĩ vẫn không hiểu: “Sao lại có thể ôm nhầm chứ?”
“Trách bố.” Điều hối hận nhất của Hứa Hướng Ấp lúc vợ sinh mổ đó chính là ông không ở trong phòng phẫu thuật cùng mà lại ở bên ngoài chờ hai mẹ con. Ôm nhầm nếu như không phải người khác cố ý làm thì đó chính là số phận.
Hứa Hướng Ấp dừng lại, lúc nói ra ông cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái ruột của mình: “Bây giờ tâm trạng của Ngưng Vi không ổn định, bố không yên tâm con bé, nên con phải chịu ấm ức, để con ở lại bên chỗ bố mẹ nuôi.” Ông tự trách, “Là bố có lỗi với con.”
Thượng Tri Ý không hề ngạc nhiên trước quyết định này, hoàn toàn hiểu rõ: “Bố đặt nặng vấn đề rồi, không có gì có lỗi với con hết. Tình cảm của hai người với Hứa Ngưng Vi bao nhiêu năm nay, nên làm như vậy.”
Nếu như đã xin lỗi cô, cũng không nói thời gian trở về cụ thể, có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ là vô thời hạn.
Giây phút này cô vô cùng ngưỡng mộ Hứa Ngưng Vi, có thể được nhiều người yêu thương vô điều kiện, được lựa chọn kiên định vô điều kiện. Từ lúc xác định được cô không phải con ruột, Tiêu Mỹ Hoa không bao giờ quan tâm đ ến cảm xúc của cô, có cảm thấy bất an hay không, có buồn không, cũng không bao giờ tránh né chuyện muốn tìm lại con gái ruột trước mặt cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn khao khát lúc Tiêu Mỹ Hoa quyết định có thể thiên vị cô một lần.
Nhưng một lần cũng không có.
Vậy nên lâu cũng thành quen, cũng ngưỡng mộ những người được thiên vị.
Hứa Hướng Ấp nhìn con gái: “Thời gian này vừa hay con có thể ở bên bố mẹ nuôi, nuôi lớn con như này, chắc chắn là không nỡ.”
Thượng Tri Ý không biết phải nói như nào.
Hứa Hướng Ấp thấy con gái không nói chuyện, tưởng là con gái không nỡ xa bố mẹ nuôi, ông chuyển chủ đề nặng nề này qua một bên, cố gắng hết sức để bù đắp những gì đã nợ trong bao nhiêu năm qua: “Tặng con món quà vượt lớp, sau khi xuất viện còn tự đi chọn đi, cái gì cũng được.”
“Không cần đâu.” Thượng Tri Ý từ chối thẳng thừng, “Thời gian cũng không kịp, con phải bay lại chỗ thực tập.”
Hứa Hướng Ấp: “Tìm chỗ thực tập trong kỳ nghỉ hè?”
Thượng Tri Ý “ừm” một tiếng, không nói thực tập ở đâu, phải thực tập bao lâu.
Hơn 9 giờ tối nhận được email trả lời của HR bên Viễn Duy, quan tâm hỏi thăm cô, đồng ý cho cô đến làm việc muộn, đã thông báo tình hình với sếp.
Cô vẫn thắc mắc chút chuyện cỏn con này sao có thể kinh động được đến sếp, mãi hai mươi phút sau nhận được email từ thư ký của Tưởng Ti Tầm cô mới hiểu. Cô rất may mắn khi được tham gia vào một dự án do chính nhóm của Tưởng Ti Tầm phụ trách, bây giờ cô là một thành viên trong nhóm của anh.
Beta: HP.
Mắt Hứa Ngưng Vi đau nhức, mở cũng đau mà nhắm cũng đau.
Trên xe không có nước nóng, cô ta hỏi Tưởng Ti Tầm có thể nào đưa cho mình một chiếc khăn lạnh không.
Xe dừng bên đường, Tưởng Ti Tầm tìm một chiếc khăn màu trắng sạch sẽ, lại lấy một chai nước ở trong tủ lạnh ra.
“Để em.” Hứa Ngưng Vi giơ tay, “Trùng hợp đi xuống hít thở không khí.”
Tưởng Ti Tầm không đưa: “Em ngồi đi.”
Cuối cùng là do vệ sĩ nhận lấy, dùng nước lạnh đổ vào khăn.
Hứa Ngưng Vi đắp khăn lạnh lên mắt, hiệu quả không bằng chườm nóng, chỉ có thể dùng tạm.
Xe khởi động, cô ta nhắm mắt dựa vào ghế, lồ ng ngực đau nhói, hít thở sâu mấy cái để giảm bớt.
Tưởng Ti Tầm ngẩng mặt lên: “Mua cà phê nóng cho em nhé?”
“Không cần.” Hứa Ngưng Vi ngơ ngác mấy giây, “Em không khát.” Cô ta giơ tay ấn vào góc khăn, lau khô những giọt nước mắt.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô ta: “Nói cho anh nghe, em khóc cái gì?”
“Em không còn một gia đình hoàn chỉnh nữa.”
“Em hai mươi rồi, còn đi học ở nước ngoài, cho dù không ôm nhầm thì một năm em có thể về nhà được bao lâu?”
Tưởng Ti Tầm mở nắp chai soda, đưa cho cô ta.
Hứa Ngưng Vi im lặng cầm chai nước, không nói chuyện.
Tưởng Ti Tầm: “Em cho rằng bác Hứa không quan tâm em nữa hay là anh trai em sẽ phớt lờ em?”
Hứa Ngưng Vi lắc đầu trong vô thức.
“Tình huống xấu nhất là cho dù bọn họ không quan tâm em nữa, em vẫn có thể đến tìm anh. Có gì mà lo lắng chứ?”
Hứa Ngưng Vi bình tĩnh một lúc mới lên tiếng, giọng mũi rất nặng: “Cảm ơn anh Ti Tầm.”
Chiếc khăn đắp trên mắt cũng chẳng thể nào ngăn được những giọt nước mắt, một vệt nước mắt lăn dọc xuống mũi.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô ta đi đâu cho khuây khỏa, cô ta không suy nghĩ: “Về nhà.”
Trở về chỗ ở bên Manhattan, cô ta đóng cửa phòng mình lại, không muốn gặp ai, cũng không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho Hà Nghi An, hỏi bọn họ sắp xếp như nào.
Hà Nghi An im lặng hồi lâu, kìm nén bi thương: “Bọn con là ôm nhầm, sai phải đổi lại.”
Nước mắt Hứa Ngưng Vi tuôn rơi: “Mẹ, mẹ không yêu con nữa sao?”
Hà Nghi An dùng đầu ngón tay ấn khóe mắt, trái tim như bị dao cứa vào: “Sao mẹ lại không yêu con chứ.”
“Mẹ, mẹ đừng khóc, con đều nghe mẹ, con quay về ngồi nhà đó, mẹ đừng buồn có được không.” Hứa Ngưng Vi bịt mũi và miệng mình lại, đôi vai run rẩy vì kìm nén tiếng khóc.
…
Cơn sốt cao của Thượng Tri Ý kéo dài hai ngày mới hết, sau khi hết sốt, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc yên ổn.
Mở mắt, phòng bệnh chỉ có bố mẹ ruột ở đây.
“Thế nào rồi, có thoải mái hơn không?” Hứa Hướng Ấp vừa nói vừa sờ trán cô, nhiệt độ bình thường.
Thượng Tri Ý chống người ngồi dậy: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Cả nhà ở chung hai ngày nhưng vẫn xa lạ như cũ.
Hứa Hướng Ấp hỏi con gái buổi trưa muốn ăn gì, thầy dinh dưỡng và đầu bếp trong nhà đã từ Thượng Hải đến.
Yêu cầu của Thượng Tri Ý không cao: “Chỉ cần không phải canh gà là được.”
Hứa Hướng Ấp cười, nhìn vợ nói: “Hai anh em nó đúng là giống nhau.”
Thượng Tri Ý chợt nhận ra, anh ruột cũng không thích ăn canh gà.
Anh trai ruột tên Hứa Hành, lớn hơn cô sáu tuổi, trước mắt chỉ biết như này.
Điện thoại Hà Nghi An rung, quản gia bên Manhattan gọi điện đến.
Bầu không khí ấm áp một nhà ba người cứ như vậy mà bị gián đoạn.
Quản gia: “Ngưng Vi sốt cao, đã thông báo cho bác sĩ đến, là tôi chăm sóc không chu đáo.”
Hà Nghi An không khỏi lo lắng con gái nuôi: “Sao đột nhiên lại sốt cao?”
Quản gia nói thật, sau khi Ngưng Vi quay lại Manhattan không hề ra khỏi cửa, đóng cửa trong phòng đến cơm trưa cũng không ăn, nói không có khẩu vị. Sau đó gõ cửa bên trong không trả lời, quản gia chỉ có thể mở cửa đi vào, Ngưng Vi rúc trong sô pha khóc ngủ mất, trên người không đắp chăn, sau khi tỉnh lại không lâu bắt đầu sốt.
Sau khi nghe xong Hà Nghi An đau lòng không thôi, dặn dò quản gia mấy câu vội vàng cúp máy.
“Ngưng Vi sao thế?” Hứa Hướng Ấp quan tâm hỏi.
“Không ăn cơm, ngủ bị lạnh.” Hà Nghi An tự trách, “Trách tôi, lúc này không nên để con bé rời khỏi tầm mắt của mình.” Bà gọi thẳng video cho Hứa Ngưng Vi.
Đầu bên kia nhấn nghe rất nhanh, tiếng ho truyền đến đầu tiên.
Trong video, hai mắt của Hứa Ngưng Vi sưng tấy, chỉ sau một đêm, cuộc sống của cô ta hoàn toàn bị đảo lộn.
Bố mẹ yêu thương mình bao nhiêu năm từ giờ về sau trở thành bố mẹ của người khác.
Nghĩ đến đây tim lại bắt đầu nhói đau.
Từ nhỏ đến lớn chưa khóc bao giờ, chưa gặp phải chuyện gì có thể khiến bản thân đau lòng đến mức thương tâm như vậy, vậy mà mấy ngày nay cảm giác như đã khóc hết nước mắt tích góp trong suốt hai mươi năm ua.
Hà Nghi An không muốn nhìn thấy con gái khóc, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện.
Trong phòng đột nhiên yên lặng lại.
Hứa Hướng Ấp không quan tâm hỏi con gái ruột mình thi vào đại học nào, vậy nên liền mượn cớ chuyển chủ đề: “Đại học con học ở trong nước hay nước ngoài? Các môn chuyên ngành năm hai bắt đầu nhiều rồi nhỉ?”
Thượng Tri Ý đã học năm tư, lại nói mình học đại học nào, nói thêm cả chuyên ngành học.
Hứa Hướng Ấp không dám tin: “Năm tư?”
Kinh ngạc lại tán thưởng: “Nhà chúng ta có hẳn hai học sinh xuất sắc, anh con hồi học cấp hai cũng học vượt hai lớp.”
Thượng Tri Ý hiểu rõ năng lực của mình ở đâu, căn bản không phải là học sinh xuất sắc gì cả: “Con cũng không có thành tích gì, không phải thiên phú.” Cô cố ý bổ sung thêm, “Không phải khoe khoang.”
Khi đó liều m ạng học như vậy chỉ là muốn nhận được sự công nhận và yêu thích của mẹ Tiêu Mỹ Hoa, hy vọng mẹ vì người con gái này mà tự hào.
Mỗi lần cô đoạt giải trong cuộc thi, cấp hai nhảy lớp, thi đỗ vào trường Ivy League, mẹ cũng rất vui, nhưng niềm vui đó qua đi rồi thôi, không có bất cứ thay đổi gì.
Sự phiền não đó, từ đầu đến cuối cô vẫn không nghĩ thông suốt được, vì sao mẹ lại thích em gái không thích cô.
Đến bây giờ vẫn không có đáp án.
Nếu như vì tính tình bướng bỉnh của cô thì em gái còn bướng bỉnh, tùy hứng hơn.
Hứa Hướng Ấp biết Thượng Tri Ý khiêm tốn, cười nói: “Không có thành tích gì cũng rất giỏi giang rồi, bố phải nghĩ xem nên tặng con quà gì để làm phần thưởng cho con. Phải cảm ơn bố mẹ nuôi con thật tốt vì đã nuôi dưỡng được con khôn lớn như này.”
Bọn họ cũng nuôi dưỡng Ngưng Vi không tệ, bây giờ năm hai, chuyên ngành con bé học xếp top 5 thế giới. Nếu như không phải bình thường trong cuộc sống cám dỗ quá nhiều, một nửa tâm trí dành cho việc ăn chơi nhảy múa, thành tích của Ngưng Vi có thể còn cao hơn.
Có điều vẫn không có lỗi với vợ chồng Thượng Thông Hú.
Lúc này cửa phòng bệnh từ bên ngoài đẩy vào, Thượng Tri Ý nhìn qua.
Hà Nghi An kết thúc cuộc gọi video với Hứa Ngưng Vi, lo lắng tâm trạng Hứa Ngưng Vi, không yên tâm để cô ta một mình ở nước ngoài, “Chiều nay tôi về Thượng Hải, xử lý công việc xong sẽ bay qua thăm Ngưng Vi. Ông ở lại cùng Tri Ý.” Bà nói với chồng.
Hứa Hướng Ấp hơi gật đầu, sau đó nhớ ra: “Máy bay Ngưng Vi dùng vẫn chưa bay về.”
Hà Nghi An cúi đầu gửi tin nhắn, dặn tài xế bây giờ đến đón bà ngay: “Không sao, tôi bảo thư ký đặt vé.”
Thượng Tri Ý nghe hiểu, bọn họ bình thường đều dùng máy bay riêng khởi hành.
Chả mấy chốc xe đón Hà Nghi An đã đến dưới lầu bệnh viện.
Trước khi rời đi Hà Nghi An đã thêm wechat của Thượng Tri Ý, “Có chuyện gì có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào.”
Thượng Tri Ý đồng ý: “Được.”
Hai mẹ con cô không thân, trong giọng nói nghe rõ được sự khách sáo, liên lạc thế nào đây?
Hà Nghi An để điện thoại vào túi, đứng trước giường không đi, giọng dịu dàng căn dặn Thượng Tri Ý: “Nhớ uống nhiều nước nóng nhé.”
Cùng lúc đó cúi người, ôm con gái chưa ôm bao giờ.
Thượng Tri Ý đang ngơ ngác bị kéo vào trong lòng, một mùi thơm xa lạ nhưng cũng rất dễ chịu.
Chỉ là thời gian ôm quá ngắn, cô còn chưa kịp hoàn hồn lại Hà Nghi An đã buông cô ra.
Từ nhỏ vẫn luôn khao khát được ôm như này, nhưng từ sau khi có em gái, cô rất khi được ôm.
Hà Nghi An rời khỏi phòng bệnh, Hứa Hướng Ấp tiễn người ra ngoài hành lang, tay để sau lưng đóng cửa phòng lại, đồng thời giơ tay kéo vợ đi về phía trước, Hà Nghi An quay đầu, ánh mắt nghi ngờ.
“Chuyện gì thế?” Bà nhỏ giọng hỏi.
Hứa Hướng Ấp: “Hai vợ chồng Thượng Thông Hú nói muốn đi thăm Ngưng Vi, Ngưng Vi có bố mẹ ruột ở cùng, hay là bà đừng đi nữa.”
Hà Nghi An không cần suy nghĩ: “Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi. Ông ở đây cùng Tri Ý, tôi đến ở cùng Ngưng Vi.”
Hứa Hướng Ấp không nói gì nữa, mấy ngày nay vợ gầy đi rất nhiều, ông ôm lấy vợ: “Đi đi.” Lại dặn dò: “Chú ý sức khỏe, ăn nhiều vào.”
Hà Nghi An cười: “Tôi cũng đâu phải trẻ con.”
Mãi đến khi vợ vào thang máy Hứa Hướng Ấp mới quay lại phòng bệnh.
Thượng Tri Ý ôm ipad gửi email, hôm qua lại làm kiểm tra, bác sĩ đề nghị hai ngày nữa xuất viện, chỉ là nếu như tình trạng như thế này tiếp tục sẽ không kịp thời gian thực tập.
Cô gửi email cho Viễn Duy, nói rõ vì sao xin đến muộn hai ngày, gửi kèm theo cả giấy nhập viện và kết quả kiểm tra.
Hứa Hướng Ấp ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngủ, chỉ nghe con gái gõ bàn phím. Tối qua Thượng Thông Hú đã đóng gói những bức ảnh và video từ nhỏ đến lớn của Tri Ý cho ông, xem mãi đến nửa đêm.
Xem xong vẫn không thể nào tưởng tượng được con gái lớn lên từng ngày như thế nào.
Tiếng bàn phím dừng lại, có lẽ đã bận xong, ông mở mắt.
“Còn có bài tập hè sao?”
“Không phải bài tập, vừa mới viết email.”
Thượng Tri Ý tắt ipad để lên đầu giường.
Hứa Hướng Ấp thấy đ ĩa hoa quả chỉ có quýt xanh, cười hiền hòa: “Hoa quả khác con không ăn sao?” Tiện tay cầm một quả quýt bắt đầu bóc.
Thượng Tri Ý: “Cũng ăn một ít.”
Cuộc trò chuyện hỏi và đáp cứ gián đoạn, câu được câu chăng.
Bỏ lỡ hai mươi năm dài đằng đẵng, có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến bên miệng lại không biết nói như nào.
Hứa Hướng Ấp đưa quả quýt đã bóc sạch sẽ gọn gàng cho con gái, lúc này điện thoại cũng có tin nhắn đến, Hà Nghi An gửi tin nhắn cho ông:【Ra ngoài gọi điện thoại lại cho tôi.】
Ông lau tay, cầm điện thoại ra bên ngoài hành lang phòng bệnh.
“Có chuyện gì mà phải tránh Tri Ý?” Đi đến cửa sổ, ông hỏi vợ.
Hà Nghi An: “Chuyện của hai đứa nhỏ.”
Vừa rồi bà vẫn luôn do dự, nghĩ nhiều đến mức đầu đau nhức: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại có những chuyện không thể nào quá vội được. Bây giờ tâm trạng Ngưng Vi không ổn định, thời điểm này công khai con bé không phải con gái ruột chúng ta, tôi sợ con bé không chấp nhận được. Chuyện này con cái không hề sai, mặc dù không phải con ruột, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho con bé.”
“Nghĩ cho Ngưng Vi là điều đương nhiên, vậy ý của bà thì sao?”
“Để hoãn lại một thời gian rồi đón Tri Ý lại.”
Hứa Hướng Ấp không nói chuyện, ông cho rằng là tạm thời không công khai thân phận thật sự của bọn họ.
Đa số những lúc chồng im lặng đồng nghĩa với việc không đồng ý với cách làm của bà, nhưng ông sẽ không phản bác thẳng mặt.
Từ hồi trẻ đến bây giờ vẫn luôn như vậy.
Đột nhiên Hứa Hướng Ấp không đoán được suy nghĩ trong lòng của vợ, sau khi có kết quả giám định ADN, hai vợ chồng đã quyết định sẽ đổi lại hai đứa trẻ, cho hai đứa thời gian một tháng điều chỉnh thích ứng, tháng 7 ai về nhà đó.
Đã hoãn đến tháng 7, bây giờ lại hoãn tiếp.
Giọng của ông bình tĩnh không hề có ý trách móc: “Nghi An, có phải bà hối hận rồi không? Cho dù hối hận, không muốn đổi lại, tôi hiểu. Chuyện ôm nhầm này người sụp đổ nhất là bà, người bỏ nhiều thời gian ở bên Ngưng Vi nhất cũng là bà.”
“Tri Ý là con của hai chúng ta, tôi là mẹ con bé, sao lại hối hận đổi lại chứ.”
Xem ra chồng đã hiểu nhầm ý của bà, Hà Nghi An giải thích: “Chỉ là đợi thêm một chút nữa, không phải không đón, cũng không phải tôi kiếm cớ không muốn đón. Sau khi gặp Tri Ý, ông cảm thấy tôi vẫn có thể buông bỏ được sao?”
Lúc đó sinh còn, bà cách cửa tử chỉ còn một bước, sao có thể không cần đứa con này, sao có thể hối hận khi đón Tri Ý về bên mình. Nhưng lại không thể không quan tâm đ ến tâm trạng bây giờ của Ngưng Vi, tình cảm hai mươi năm, làm gì có chuyện bà muốn thu hồi là thu hồi được ngay.
Đột nhiên biết được con gái mình nuôi lớn lại không phải con ruột, đến bây giờ vẫn không thể nào chấp nhận được.
Ngưng Vi lớn lên bên cạnh bà, không nỡ buông tay là thật.
“Vừa rồi trong video Ngưng Vi khóc nói không muốn rời xa tôi, hỏi tôi có thể nào ở bên chúng ta thêm mấy ngày, ông biết trong lòng tôi có cảm giác gì không?”
Hứa Hướng Ấp coi Hứa Ngưng Vi như con ruột mình yêu thương hai mươi năm, sao lại không biết cảm giác đau lòng đó được.
Ông hỏi vợ: “Có phải là bà muốn để hai đứa bên mình không?”
“Không có ý định này. Tôi nợ Tri Ý, sau này sẽ yêu thương con bé thật tốt. Hơn nữa, Ngưng Vi cũng có bố mẹ ruột của mình, tôi không thể nào độc chiếm hai đứa con giỏi như vậy được.”
Bây giờ là lựa chọn giữa lòng bàn tay và mu bàn tay, Hà Nghi An còn đau lòng hơn bất cứ ai: “Cho tôi chút thời gian, đứa con mình yêu thương bao nhiêu năm không phải con của mình, cũng cho Ngưng Vi chút thời gian điều chỉnh.”
Còn về chuyện bao lâu đón Tri Ý về nhà, bây giờ trong lòng bà rất rối, không đưa ra được thời gian cụ thể.
Hứa Hướng Ấp an ủi vợ mấy câu mới cúp máy, ở bên cửa sổ im lặng mấy phút.
Quay lại phòng bệnh, Thượng Tri Ý đang cầm sách đọc.
Ông ngồi xuống ghế trước giường bệnh, mang theo thái độ kiên quyết và mạnh mẽ trên thương trường vào cuộc sống: “Bố muốn nói chuyện với con, nói với con về Ngưng Vi.”
Thượng Tri Ý nghĩ vẫn không hiểu: “Sao lại có thể ôm nhầm chứ?”
“Trách bố.” Điều hối hận nhất của Hứa Hướng Ấp lúc vợ sinh mổ đó chính là ông không ở trong phòng phẫu thuật cùng mà lại ở bên ngoài chờ hai mẹ con. Ôm nhầm nếu như không phải người khác cố ý làm thì đó chính là số phận.
Hứa Hướng Ấp dừng lại, lúc nói ra ông cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái ruột của mình: “Bây giờ tâm trạng của Ngưng Vi không ổn định, bố không yên tâm con bé, nên con phải chịu ấm ức, để con ở lại bên chỗ bố mẹ nuôi.” Ông tự trách, “Là bố có lỗi với con.”
Thượng Tri Ý không hề ngạc nhiên trước quyết định này, hoàn toàn hiểu rõ: “Bố đặt nặng vấn đề rồi, không có gì có lỗi với con hết. Tình cảm của hai người với Hứa Ngưng Vi bao nhiêu năm nay, nên làm như vậy.”
Nếu như đã xin lỗi cô, cũng không nói thời gian trở về cụ thể, có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ là vô thời hạn.
Giây phút này cô vô cùng ngưỡng mộ Hứa Ngưng Vi, có thể được nhiều người yêu thương vô điều kiện, được lựa chọn kiên định vô điều kiện. Từ lúc xác định được cô không phải con ruột, Tiêu Mỹ Hoa không bao giờ quan tâm đ ến cảm xúc của cô, có cảm thấy bất an hay không, có buồn không, cũng không bao giờ tránh né chuyện muốn tìm lại con gái ruột trước mặt cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn khao khát lúc Tiêu Mỹ Hoa quyết định có thể thiên vị cô một lần.
Nhưng một lần cũng không có.
Vậy nên lâu cũng thành quen, cũng ngưỡng mộ những người được thiên vị.
Hứa Hướng Ấp nhìn con gái: “Thời gian này vừa hay con có thể ở bên bố mẹ nuôi, nuôi lớn con như này, chắc chắn là không nỡ.”
Thượng Tri Ý không biết phải nói như nào.
Hứa Hướng Ấp thấy con gái không nói chuyện, tưởng là con gái không nỡ xa bố mẹ nuôi, ông chuyển chủ đề nặng nề này qua một bên, cố gắng hết sức để bù đắp những gì đã nợ trong bao nhiêu năm qua: “Tặng con món quà vượt lớp, sau khi xuất viện còn tự đi chọn đi, cái gì cũng được.”
“Không cần đâu.” Thượng Tri Ý từ chối thẳng thừng, “Thời gian cũng không kịp, con phải bay lại chỗ thực tập.”
Hứa Hướng Ấp: “Tìm chỗ thực tập trong kỳ nghỉ hè?”
Thượng Tri Ý “ừm” một tiếng, không nói thực tập ở đâu, phải thực tập bao lâu.
Hơn 9 giờ tối nhận được email trả lời của HR bên Viễn Duy, quan tâm hỏi thăm cô, đồng ý cho cô đến làm việc muộn, đã thông báo tình hình với sếp.
Cô vẫn thắc mắc chút chuyện cỏn con này sao có thể kinh động được đến sếp, mãi hai mươi phút sau nhận được email từ thư ký của Tưởng Ti Tầm cô mới hiểu. Cô rất may mắn khi được tham gia vào một dự án do chính nhóm của Tưởng Ti Tầm phụ trách, bây giờ cô là một thành viên trong nhóm của anh.
Danh sách chương