Lên máy bay Hứa Tri Ý mở cuốn sổ ra, ngồi đối diện với Tưởng Ti Tầm.

Tưởng Ti Tầm cười, cắt ngang cô: “Em báo cáo công việc đến n g h i ện rồi à?”

Nếu không thì nói gì?

Chỉ khi nói chuyện công việc bọn họ mới không hết chuyện để nói.

Mấy năm nay ngoại trừ lúc làm việc ra thì tiếp xúc riêng tư về cơ bản không đáng nhắc đến, trừ sinh nhật cô, trừ tiệc gia đình của nhà cô, rất khó để gặp lại anh.

Mà quà sinh nhật anh tặng cô trăm lần như một đều là trang sức, chỉ một chữ, đắt.

Mỗi lần trong nhà có tiệc, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất chính là anh không kết hôn, không hứng thú với chuyện yêu đương, kết hôn, ai khuyên cũng vô dụng. Bác Lộ còn đặc biệt tìm bố cô để kể khổ, bất lực không ai có thể quản được anh.

Nếu như không nói chuyện công việc, trạng thái sẽ giống như sáu năm trước lúc cô mới về nhà, giống như mỗi lần Hà Nghi An gọi điện cho cô, một người hỏi một người trả lời, khô khan lại lúng túng.

Tưởng Ti Tầm không cho phép giải thích, đóng cuốn sổ của cô lại: “Em không buồn ngủ à?”

Hứa Tri Ý: “Không nói chuyện công việc có thể sẽ buồn ngủ.”

“Đi ngủ đi.” Tưởng Ti Tầm chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, “Anh cũng ngủ một lúc.” Anh chỉ sô pha ở cabin phía sau, “Anh ngủ ở đó, em vào phòng nghỉ đi.”

Tiếp viên hàng không bắt đầu kéo rèm cửa sổ xuống, một nửa đèn trong cabin đã được tắt.

Hứa Tri Ý ôm cuốn sổ đứng dậy, sô pha bị anh chiếm mất, chỉ có thể đi vào phòng nghỉ ở phía sau.

Đợi cửa phòng nghỉ đóng lại, vệ sĩ báo cáo với Tưởng Ti Tầm, ở sân bay nhìn thấy Thẩm Thanh Phong, đối phương còn nhìn anh và Hứa Tri Ý một lúc lâu.

Tưởng Ti Tầm: “Trước tiên không cần quan tâm bà ta.” Lại hỏi, “Gần đây bà ta có hẹn Hứa Ngưng Vi không?”

Vệ sĩ: “Hai tuần trước có hẹn, gần đây không có.”

Tưởng Ti Tầm gật đầu, biểu thị đã biết.

Mấy năm nay Thẩm Thanh Phong đã cố gắng hết sức để lấy lòng bác cả, còn ngầm đưa lợi ích về cho Công nghệ KEWE của chính mình, nhưng đàn ông nhà họ Lộ sao có thể yêu lâu dài được. Bây giờ bà ta đang tìm cách để gia nhập vào hội đồng quản trị trước khi bác cả thay đổi hoàn toàn ý định.

Toàn bộ đèn ở trong cabin tắt.

Hứa Tri Ý không cần dùng miếng bịt mắt mang theo bên người, trên giường tối om một mảng. Tất cả đồ dùng ở trên giường đều được thay mới nhưng vẫn còn vương lại thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng.

Giống hệt với mùi hơi thở trên người anh.

Mấy năm nay không phải không ngồi chuyên cơ riêng của anh, nhưng đều là đi công tác thương vụ, đồng hành còn có những đồng nghiệp khác.

Cô và anh rất ít khi ngồi cùng nhau, toàn bộ quá trình không nói được mấy câu.

Điểm khác biệt duy nhất giữa cô và các đồng nghiệp khác là tiếp viên hàng không sẽ pha kiểu Ý cho cô, thêm nửa gói đường. Luna cười nói, hương vị cà phê của cô rất độc đáo.

Thích uống đắng vì sao còn phải cho thêm đường.

Cốc cà phê dùng mỗi lần ở trên máy bay đều là hệ liệt khoai môn tím anh chọn lúc bọn họ đi công tác ở Boston.

Thiết kế đẹp, không biết vì sao anh lại chung tình.

Đột nhiên Hứa Tri Ý nhớ ra điện thoại còn chưa điều chỉnh, mò ở bên gối một lúc mới mò được điện thoại.

Hiếm khi nghỉ phép ngủ bù, cô chỉnh sang chế độ im lặng.

Hai mươi đến hai mươi sáu tuổi, tựa như một giấc mơ.

Quá mệt, còn chưa kịp suy nghĩ lung tung đã ngủ mất.

Lần nữa mở mắt ra đã là nửa đêm, Hứa Tri Ý mở rèm cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới, không biết đang đi qua thành phố nào, ánh đèn rực rỡ, trải dài như vàng.

Thức dậy ngắm nhìn cảnh đêm, xuống giường tìm quần áo ở trong hành lý.

Ở trên máy bay không thể mặc quá long trọng, hơn nữa ngồi lâu cũng không thoải mái, cô tìm một chiếc váy dài hai dây màu đen thêu hoa hồng và đính hạt cườm ở trên, những bông hoa lớn màu hồng đung đưa.

Cô chải mái tóc dài, soi gương mặt không trang điểm trước gương, một chiếc váy hai dây dài rộng rãi thoải mái, thích hợp mặc trên máy bay.

Hứa Tri Ý lấy điện thoại ra, đói bụng, đi đến trước cabin tìm đồ ăn, tiện tay tắt chế độ im lặng.

Không ngờ ba tiếng trước Thương Uẩn gửi tin nhắn cho cô:【Bao giờ có thời gian rảnh ra ngoài ăn cơm?】

Cô trả lời:【Đang trong nghỉ phép. Sếp Thương có gì dặn dò sao?】

Thương Uẩn trả lời rất nhanh:【Dặn dò không dám, cùng nhau kiếm tiền, có lẽ cô hứng thú.】

Hứa Tri Ý:【Vậy đợi tôi về rồi hẹn anh.】

Thương Uẩn hỏi:【Hôm nào về?】

Hứa Tri Ý:【Cái này phải hỏi sếp của tôi.】

Thương Uẩn:【Tôi và sếp của cô trời sinh bát tự khắc nhau, cô sớm quay về gặp tôi đi. Sếp Hứa, làm ăn không đợi người. Trở về rồi nói.】

Hứa Tri Ý cất điện thoại, trùng hợp đi đến trước cabin.

Lúc này Tưởng Ti Tầm cũng đã dậy, thay sang một bộ vest màu đen có hoa văn in chìm, sau khi xuống máy bay anh còn có một buổi đàm phán, toàn bộ thời gian trước đó đều dành cho cô.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Ti Tầm xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài hai dây đính cườm của cô, cuối cùng cũng có thể thoải mái nói, “Váy này đẹp.”

Hứa Tri Ý ngồi xuống bên cạnh anh, giả vờ bình tĩnh: “Cảm ơn.”

Tưởng Ti Tầm lật một trang tài liệu, nói: “Đàm phán kết thúc anh sẽ thay một bộ khác hợp với váy của em.”

Hứa Tri Ý liếc nhìn áo sơ mi ở dưới áo vest của anh, anh rất ít khi mặc sơ mi trắng, thành thục ổn định lại có mấy phần cấm dục.

“Tri Ý.”

“Hử?”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô, “Ghim wechat của anh lên đầu đi.”

Hứa Tri Ý không nói chuyện, lấy điện thoại ra bắt đầu cài đặt.

Tưởng Ti Tầm: “Chỉ ghim một mình anh.”

Hứa Tri Ý nhìn nghiêng, cùng anh nhìn nhau mấy giây.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô nói: “Không thể còn có người khác nữa.”

Hứa Tri Ý nhìn cuộc trò chuyện của Tề Chính Sâm ở trên cùng điện thoại, từ khi cô có wechat, anh Hai là người duy nhất được ghim ở trên đầu.

Cô sửa lại ghi chú của anh Hai, để anh vào hàng đầu của những người liên hệ, sau đó tắt cuộc trò chuyện được ghim.

Không tìm thấy ảnh đại diện của anh ở trong trang chủ trò chuyện, tim cô cũng cảm thấy trống rỗng trong giây lát.

Giây phút cô đang vướng mắc trong quá khứ, một bóng đen nghiêng người tới trước mặt cô.

Lúc Hứa Tri Ý nhận ra người đàn ông này định làm gì, anh đã giữ lấy vai cô, môi áp xuống.

Trước mắt gần như tối đen hai giây, hơi thở bị cướp đi, không biết chính mình đang ở đâu.

Trong hai giây đó, đôi môi ấm áp của anh chạm vào môi cô.

Lúc môi của người đàn rời đi, tiện tay lấy điện thoại trong tay cô đi cùng, đặt lên chiếc điện thoại màu đen của anh.

Hôn là cảm giác gì, Hứa Tri Ý hoàn toàn không biết, trên chóp mũi vẫn còn hơi ấm từ má của anh.

Tưởng Ti Tầm hỏi cô, “Có uống cà phê không?”

Sau khi Hứa Tri Ý hoàn hồn trở lại, “Cho em một cốc.” Cô còn đặc biệt dặn, “Không cho đường.”

Tưởng Ti Tầm gọi tiếp viên hàng không, một cốc cà phê và một chai nước đá.

Uống hết một cốc cà phê đắng ngắt Hứa Tri Ý mới khôi phục lại như thường.

Ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vẫn đang bận rộn với công việc.

Lúc trước khi anh làm sếp của cô, muốn nhìn đều phải kiềm chế, hôm nay Hứa Tri Ý nhìn nhiều thêm mấy lần, tầm mắt nhìn từ yết hầu đến cổ áo sơ mi của anh, hai chiếc cúc áo sơ mi trắng đã được cởi, cô đề nghị: “Mở một cúc áo sẽ càng thích hợp hơn.”

Tưởng Ti Tầm cúi đầu đọc một hàng số liệu, trả lời cô: “Vậy em cài giúp anh đi.” Giọng điệu của anh vô cùng tự nhiên.

Sau khi Hứa Tri Ý do dự một lúc, giơ tay với lấy cổ áo anh, người đàn ông hơi nghiêng người, tiện để cô cài.

Anh nhìn thẳng vào mặt cô, tai Hứa Tri Ý đỏ bừng, tim đập thình thịch, cô trượt tay, chiếc cúc nhỏ không vừa với khuy áo.

Đột nhiên cô giơ tay phải lên che mắt anh, “Anh đừng nhìn.” Cô cài cúc áo bằng một tay.

Tưởng Ti Tầm cười, cũng không nói gì.

Cảm nhận được đầu ngón tay của cô đang mò tìm cúc áo, anh cầm lấy mu bàn tay đang che mắt của mình lại, nắm lấy tay cô, bỏ xuống.

Lòng bàn tay của Hứa Tri Ý lướt qua sống mũi anh, rơi xuống môi anh.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào lòng bàn tay của cô, giật mình, cô muốn rút tay ra, chỉ là động tác của cô không nhanh bằng nụ hôn của anh. Trước khi cô rút tay về, lòng bàn tay bị anh hôn giống như bị bỏng.

Hứa Tri Ý quạt quạt lòng bàn tay, tản nhiệt.

Tưởng Ti Tầm cười dịu dàng: “Nóng vậy sao?”

Hứa Tri Ý bình tĩnh: “Em sợ nóng, nóng một chút cũng không chịu được, mồ hôi một chút cũng không chịu được.”

Tưởng Ti Tầm thuận theo lời cô: “Vậy sau này phải làm sao đây.”

Hứa Tri Ý ngơ ngác mấy giây, sau khi phản ứng lại câu nói đó của anh có ý gì, mỗi tấc da trên cơ thể đều bắt đầu nóng bừng.

Sau khi Tưởng Ti Tầm cảm thấy khiến cô xấu hổ, chuyển chủ đề: “Em muốn ăn gì?”

Hứa Tri Ý: “Bánh mì.”

“Chỉ thích ăn bánh mì thôi sao?”

“Bởi vì em chưa từng ăn qua bánh mì nào ngon như vậy nữa.”

Tay lật tài liệu của Tưởng Ti Tầm dừng lại, nhớ đến bánh mì anh nhúng vào sốt cà chua cho cô lúc dỗ cô sáu năm trước.

Nguyên liệu trên máy bay có hạn, “Hôm nay ăn tạm trước đã.”

Hứa Tri Ý cũng dần dần thả lỏng ở trước mặt anh, lưng cũng không còn thẳng nữa.

Tưởng Ti Tầm hỏi cô: “Còn có tiếc nuối gì không, anh bù đắp lại hết cho em.”

Hứa Tri Ý chống cằm nhìn anh, “Có quá nhiều, tạm thời không nghĩ ra.”

Tưởng Ti Tầm dứt khoát đóng tài liệu lại, tập trung hỏi: “Có tiếc nuối gì vô cùng lớn không?”

“Có một cái.”

“Là gì vậy?”

Hứa Tri Ý: “Hôm đó tỏ tình em không tỏ tình hẳn hoi.”

Tưởng Ti Tầm thấy cô hơi cụp mắt xuống, “Cái này không tính là tiếc nuối, không cần thiết phải bù đắp.”

Nếu như năm đó Tề Chính Sâm không gọi điện thoại cho anh, giữa anh và cô, người chủ động sẽ là anh mà không cần cô đến tỏ tình với anh.

“Không nói cái này nữa.” Hứa Tri Ý tự chuyển chủ đề, “Anh đưa tay cho em xem đi.”

Tưởng Ti Tầm cười, “Tay anh có gì đẹp chứ.”

Nói thế nhưng vẫn đưa tay trái cho cô.

Hứa Tri Ý nắm chặt lấy những khớp xương rõ ràng của anh, lần đầu tiên đi công tác lúc thực tập ở Viễn Duy, anh ở sân bay rót cà phê cho cô. Sau này lúc đi đi xem concert ở New York anh đưa vé vào cửa cho cô, những năm này, hồi ức sâu đậm nhất chính là đôi bàn tay mảnh khảnh nhưng lại mạnh mẽ này của anh.

Cô suy nghĩ thất thần, dây áo bên vai trái bị trượt xuống cũng không cảm nhận được.

Tưởng Ti Tầm đưa tay còn lại ra để lên cho cô.

“Em tự mình làm.” Hứa Tri Ý thả tay trái của anh ra, chỉnh lại bông hoa hồng ở trên dây xong, đứng dậy đi rót nước, hỏi anh: “Anh có uống không?”

Tưởng Ti Tầm: “Cho anh một chai nước soda lạnh.”

Trước khi xuống máy bay, anh uống ba chai nước lạnh.

Cho đến bây giờ, sáng nào anh cũng chạy bộ mười mấy kilomet, tinh lực quá dồi dào cũng không phải là chuyện tốt.

Đến London ai về nhà nấy, cũng may hai nhà cách nhau không xa, đi xe khoảng mười phút.

Chiều nay Tưởng Ti Tầm còn có hẹn, cách thời gian gặp nhau vẫn còn sớm, mang hành lý về nhà trước.

Trong phòng khách có xì gà, quản gia nói với anh ông Lộ đã ở đây hai ngày, ăn sáng xong liền ra ngoài, buổi trưa cũng không về.

Tưởng Ti Tầm gật đầu, biểu thị đã biết.

Bố có trang viên ở đây, mấy năm gần đây cũng rất ít khi đến ở, có lẽ không còn trẻ nữa, không thích sự thanh tịnh như trước nữa. Mỗi lần đến đây đều ở chỗ anh, theo thời gian nơi này đã trở thành nhà của hai bố con, khi nào bố đến khi nào bố đi quản gia rất ít khi báo cáo với anh.

【Em ngủ một lúc đi, khoảng 6 giờ anh đến đón em đi ăn cơm.】Anh vừa lên lầu vừa nhắn tin cho Hứa Tri Ý.

Hứa Tri Ý đang ăn cơm, Hà Nghi An sợ cô ở trên máy bay ăn không ngon, dặn dò dì trong nhà nấu thêm bữa phụ cho cô, làm món Tứ Xuyên cô thích ăn nhất.

Những món ăn này ở trên máy bay đương nhiên không ăn được, cô đã ăn một nửa bát cơm vào bụng, ăn một cách say sưa, điện thoại rung.

Cô chụp ảnh gửi cho anh:【Em đang ăn một bữa thịnh soạn, ngủ trưa bị nhỡ rồi.】

Tưởng Ti Tầm:【Để lại một ít cho anh, bây giờ anh qua đó ăn.】

Hứa Tri Ý:【Không phải chiều nay anh còn có hẹn bàn chuyện sao?】

Tưởng Ti Tầm:【3 giờ gặp nhau, đến kịp.】

Không lãng phí một giây nào, dặn tài xế đến chỗ Hứa Tri Ý trước.

Trên đường đi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, “Sếp Tưởng.” Vệ sĩ gọi anh, không phải tình huống đặc biệt bọn họ sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi.

Tưởng Ti Tầm mở mắt ra, thuận mắt nhìn theo hướng của vệ sĩ, trên chỗ ngồi lộ thiên của một nhà hàng Tây cổ điển, Thẩm Thanh Phong mặc váy đỏ ngồi đối diện với Lộ Kiếm Ba, đang uống trà chiều.

Vệ sĩ: “Thẩm Thanh Phong sẽ không tìm Lộ tiên sinh ăn cơm mà không có mục đích gì, nói không chừng chả mấy chốc những bức ảnh hai người ăn cơm sẽ truyền đến chỗ chủ tịch Tưởng.”

Tưởng Ti Tầm cũng nghĩ đến mẹ mình, còn nhớ đến Hứa Tri Ý. Cũng đã đến lúc phải tìm Thẩm Thanh Phong tính sổ, anh dặn vệ sĩ, “Chụp nhiều thêm mấy tấm.”

“Vâng. Chụp xong tôi liên hệ với bên trung gian chia sẻ ảnh cho bên truyền thông sao?”

“Chuyện của bố tôi không cần làm phiền người khác.”

Xe dừng lại ven đường, vệ sĩ xuống xe.

Tưởng Ti Tầm nhìn hai người cách đó mười mấy mét, một số cảnh tượng hồi còn nhỏ đột nhiên xuất hiện thoáng qua trong đầu.

“Đi thôi.” Anh nói với tài xế, còn vội đến ăn cơm cùng Tri Ý, không có thời gian rảnh rỗi lãng phí ở đây.

Hai người vừa mới chia xa chưa được bao lâu, mười phút sau lại gặp nhau.

Trong bát Hứa Tri Ý còn sót lại một miếng cơm, đợi anh đến ăn cùng.

Cô đưa đũa cho anh, “Đồ ăn có hơi cay.”

Tưởng Ti Tầm ngồi xuống bên cạnh cô, “Không sao.”

Hai tuần trước, không ai ôm mộng hai người còn có thể ngồi cạnh nhau cùng ăn cơm.

Cơm trong bát của Hứa Tri Ý rất nhanh đã ăn hết, chậm rãi uống canh đợi anh.

“Mấy năm nay anh đều bận rộn chuyện gì thế?”

Tưởng Ti Tầm: “Cũng không bận chuyện gì, cũng không có nhiều thời gian như vậy, có thời gian sẽ tụ tập cùng bọn Cohen, nếu không sẽ về nhà trước. Các món xào em giới thiệu ở khắp nơi anh đều đi thử qua.”

Cổ họng Hứa Tri Ý cuộn lên, dùng sức nuốt canh nấm xuống.

Đó là ngày 12 tháng 9 của sáu năm trước, hôm đó cô full tiết, anh mời cô đi ăn một bữa thịnh soạn đãi cô, tối đó chọn một nhà hàng Quảng Đông, nói xem ẩm thực nào ngon.

Cô không nói rõ ẩm thực nào, ở trong nước có rất nhiều chỗ có rất nhiều món xào đặc sản đều rất ngon nhưng phải đi đến tận nơi ăn mới có thể ăn đúng mùi vị của địa phương nhất.

Anh hỏi cô, những chỗ nào có món xào ngon nhất.

Cô nói hết cho anh những nơi ông bà ngoại dẫn cô đi ăn từ nhỏ cho đến lớn.

Ăn tương đối mấy món Tứ Xuyên ở trên bàn, Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ, “Anh đi đây.” Nói rồi anh cầm bát canh ở bên cạnh tay lên.

Hứa Tri Ý vội nói: “Đó là bát của em, em uống rồi.”

Tưởng Ti Tầm không bỏ bát xuống, hỏi cô: “Anh có thể uống mấy ngụm không?”

Hứa Tri Ý: “…Để lại một nửa cho em.”

Tưởng Ti Tầm cười, “Được.” Để bát canh đến miệng, chỉ uống một nửa.

Sự kiều diễm lan rộng giữa hai người.

Mãi đến khi anh rời đi, xe cũng rời đi, hơi thở mát lạnh của anh vẫn lưu lại trong không khí xung quanh.

Buổi chiều Hứa Tri Ý không ngủ bù, mở hành lý ra thử xem bộ quần áo nào thích hợp để tối nay mặc ra ngoài đi ăn.

Còn chưa thử xong quần áo thì nhận được điện thoại của Hứa Hành.

Hứa Hành hỏi cô đại khái bao giờ về.

“Anh, hôm nay em vừa mới đến.”

“Đi du lịch cùng ai?”

Não Hứa Tri Ý chậm nửa giây, “Cùng bạn em.”

“Bạn trai?”

“…Vẫn chưa phải.”

Hứa Hành ngẫm nghĩ kỹ ba chữ này, “Vậy sắp rồi.” Anh bắt đầu hỏi chi tiết, “Bao nhiêu tuổi?”

Đương nhiên Hứa Tri Ý sẽ không nói thẳng ra, chỉ đành vòng vo: “Anh hỏi bao nhiêu tuổi làm gì?”

“Nhỏ tuổi quá không được, lớn quá cũng không được, cố gắng bằng tuổi, lớn hơn một hai tuổi cũng được. Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”

“…………” Không muốn bị tra hỏi nữa, chỉ đành nói dối, “Lớn hơn em ba tuổi.” Nhân hai nữa.

“Miễn cưỡng qua cửa. Trông thế nào?”

“Chắc chắn là đẹp rồi.”

Hứa Hành đã bắt đầu có khả năng nhìn không thuận mắt em rể của mình, “Người ở đâu?”

“Cùng một chỗ với nhà cũ của em.”

“…Bắc Kinh?”

“Vâng.”

“Quen nhau thế nào?”

“Quen lúc làm việc. Anh, anh đừng tra hộ khẩu nữa.”

“Trước khi đồng ý cậu ta gọi video cho anh trước, anh xem trông thế nào.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Xem trông như thế nào không phải là dọa c h ế t anh sao.

Giữa cô và Tưởng Ti Tầm, ngoại trừ Thương Uẩn không còn một ai biết.

Hứa Hành lại hỏi cô lịch trình sắp xếp cụ thể, hôm nào đến Madrid.

Hứa Tri Ý đã quen với sự tỉ mỉ đến từng chi tiết của anh trai: “Ngày kia em bay qua.”

Concert là thứ bảy, Hứa Hành xác định thời gian, đủ thoải mái, lại quan tâm hỏi: “Khách sạn đã đặt chưa? Đừng để đối phương đặt.”

“Đặt xong từ lâu rồi ạ.”

Anh lại dặn dò: “Trước khi hẹn hò gọi video cho anh trước, đừng quên đấy.”

“Em biết rồi.” Hứa Tri Ý qua loa cho qua.

Cúp điện thoại Hứa Hành nhìn thời gian, 9 rưỡi, không tính là quá muộn, do dự có nên gọi điện cho Tề Chính Sâm vào tối nay không.

Anh định hẹn Tề Nhị đến Madrid xem concert, bây giờ đối phương ngày càng trầm luân sâu hơn, nghe nói vì Tri Ý mà đầu tư vào câu lạc bộ golf.

Hôm nay đầu tư câu lạc bộ không biết ngày mai còn đầu tư gì nữa.

Đã kết hôn, làm như vậy không thích hợp nữa.

Dẫn cậu ta đi để cậu ta tận mắt nhìn thấy người Tri Ý thích, để cậu ta hoàn toàn c h ế t tâm, sau này đừng ngang ngược nữa, sống cho thật tốt.

Tác giả có lời muốn nói: Hướng câu chuyện của Tề Chính Sâm và Chung Nghiên Nguyệt không thay đổi, nhưng tuyến thời gian không thể nào chặt chẽ như ở quyển Cưới trước yêu sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện