Tưởng Ti Tầm không ở lại lâu, sau khi duyệt nghỉ phép dài hạn của cô liền rời đi, kỳ nghỉ đủ dài, ngoại trừ đi xem concert anh nói còn đi những nơi khác nữa.

Còn về đi đâu anh không nói.

Chuyến đi bù đắp này đối với cô coi như là sự hoàn hảo giữa những nuối tiếc.

Hứa Tri Ý tiễn người ra sân, hai người đứng đối diện nhau trước xe, “Sếp Tưởng anh thì sao? Có chuyện gì không hài lòng liên quan đến tôi không? Trong công việc, hoặc là cái khác.” Có thể bù đắp cô sẽ cố gắng bù đắp.

Tưởng Ti Tầm đã kéo cửa xe, lại cho tay ra sau lưng đóng lại: “Ghim wechat của tôi lên đầu.”

“…..”

Đây là gây chuyện so sánh?

Hứa Tri Ý vẫn đồng ý: “Hôm đi xem concert sẽ ghim anh lên đầu một ngày.”

“Chỉ một ngày?”

Hứa Tri Ý không lên tiếng.

“Vậy thì một ngày trước, đợi sau này lúc em vui lại ghim lên đầu mấy ngày.”

“Ngày nào cũng đi làm lấy đâu ra lúc nào vui.”

Tưởng Ti Tầm cười, dỗ cô: “Vậy kéo dài nghỉ kỳ, anh đi chơi cùng em thêm mấy ngày.”

“Không cần.” Sự dịu dàng của anh đối với cô quả thật không cưỡng lại được.

Hứa Tri Ý vẫy vẫy tay, “Sếp Tưởng, tạm biệt.” Xoay người đi vào biệt thự.

“Tri Ý, quay lại.” Anh còn chưa nói xong.

Hứa Tri Ý không quay đầu lại vẫy vẫy tay, “Kỳ nghỉ hai tuần đủ rồi.”

Tưởng Ti Tầm nói với bóng lưng của cô: “Ba tuần, em soạn hành lý nhiều một chút.”

Hứa Tri Ý sắp đi đến cửa biệt thự, dừng chân xoay người: “Nếu như tôi muốn ba tháng thì sao?”

Hai người cách xa nhau, cô bị cận, không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Được.”

Hứa Tri Ý: “Ba năm.”

Tưởng Ti Tầm nhìn khuôn mặt khuất sáng: “Bao lâu đều được.”

Lúc này Hứa Hướng Ấp từ trong phòng khách đi ra, nghe thấy ‘ba tháng’ lại nghe thấy ‘ba năm’ nói với Tưởng Ti Tầm: “Con đừng không có giới hạn nữa, mấy dự án đó của Thẩm Thanh Phong con mau chóng hoàn thành đi, đừng trì hoãn nữa.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Tưởng Ti Tầm: “…..”

Hứa Tri Ý đẩy bố vào cửa, “Bố, con có tính toán.”

Hứa Hướng Ấp không nói nhiều, xoa đầu con gái, “Rửa tay đến ăn vải đi.” Ông lại ngồi xuống sô pha tiếp tục bóc vải, bóc xong một quả lại nhúng vào trong dương mai ướp lạnh.

Con gái thích nhất là loại nước đá vị chua ngọt như này.

Hứa Tri Ý đi rửa tay trước sau quay lại, tìm trái phải một vòng, không thấy Hà Nghi An, “Mẹ đâu ạ?”

“Đến chỗ cô Tưởng con nói chuyện xem phim rồi.” Hứa Hướng Ấp chỉ mấy bát thủy tinh trên bàn, “Ướp lạnh xong rồi, con thử đi.”

Hứa Tri Ý ngồi khoanh chân trên tấm thảm ở giữa sô pha và bàn trà, dùng thìa xúc một miếng thịt vải và một miếng đá to.

Trước khi con gái bỏ vào miệng Hứa Hướng Ấp ngăn lại, “Đừng ăn đá.”

Hứa Tri Ý làm dáng vẻ lắc cái thìa, đá không rơi xuống, “Con lắc không rơi.”

Hứa Hướng Ấp cười: “Con lắc lại đi, tuyệt đối rơi.”

Hứa Tri Ý bỏ vào miệng, nhai hai ba miếng rồi nuốt xuống.

Hứa Hướng Ấp không có cách nào với con gái mình, bỏ vải đã bóc xong vào, cũng không cho đá vào trong nữa, đưa thẳng cho con gái.

“Cảm ơn bố, để con tự bóc, bố cũng ăn đi ạ.” Hứa Tri Ý nói một câu trọn vẹn, xúc một miếng dương mai bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt.

Hứa Hướng Ấp nhìn nghiêng mặt con gái, về nhà được sáu năm, con gái có nhiều lúc cũng tự nguyện gần gũi nói đùa với ông, nhưng từ đầu đến cuối mối quan hệ giữa hai cha con vẫn có một rào cản vô hình.

“Tri Ý.”

“Dạ?” Hứa Tri Ý đang nghĩ câu nói của Tưởng Ti Tầm, phản ứng chậm nửa nhịp.

Hứa Hướng Ấp: “Vẫn đang suy nghĩ chuyện dự án sao?”

Không phải.

Nhưng lại nói ‘vâng’ một tiếng, cô lại xúc một thìa dương mai, phía dưới đáy có không ít đá vụn, lén bỏ vào miệng, “Bố, có chuyện gì vậy, bố nói đi ạ.”

Sau khi Hứa Hướng Ấp suy nghĩ sâu xa: “Hai bố con chúng ta tâm sự một lần có được không? Hỏi bắt buộc phải trả lời. Bố già rồi, có lúc có lẽ không đoán được ý của bọn trẻ các con.”

Hứa Tri Ý nghe liền khó chịu: “Bố không già, nhìn chỉ mới bốn mươi thôi ạ.”

Hứa Hướng Ấp cười, “Con nói bốn mươi thì bốn mươi.”

“Bố, bố muốn hỏi con chuyện gì vậy?”

Giữa đó có hai giây im lặng.

“Người làm bố như bố đây, mấy năm nay nếu như có chỗ nào làm chưa tốt con cứ trực tiếp chỉ ra, có lỗi chắc chắn phải sửa.”

Hứa Tri Ý lắc đầu: “Không có ạ.”

Động tác bóc vải của Hứa Hướng Ấp rõ ràng chậm lại, ngẩng đầu nhìn con gái: “Trước đây thì sao?”

Hứa Tri Ý chậm rãi lắc đầu, “Cũng không có.”

Khoảnh khắc cô do dự, Hứa Hướng Ấp làm sao lại không bắt được.

“Tri Ý, bất kể là chuyện gì con cũng có thể nói với bố, con vui, con buồn, con tủi thân, cho dù con cảm thấy suy nghĩ của mình là ích kỷ. Ở trong mắt người ngoài con đã lớn rồi, có thể một mình quyết định sách lược của dự án, nhưng ở trong mắt bố, con mãi mãi coi con là đứa trẻ năm sáu tuổi, hy vọng mình có thể che mưa chắn gió cho con.”

“Con…..” Hứa Tri Ý nghẹn lời.

Hứa Hướng Ấp: “Có suy nghĩ gì muốn nói con cứ nói, có điều gì muốn hỏi cứ hỏi.”

Hứa Tri Ý muốn nói lại thôi, cúi đầu ăn dương mai.

Mãi cho đến một hai năm gần đây cô mới quen với khí chất nghiêm nghị của ông, mỗi lần gặp mặt phản ứng đầu tiên không phải là người giàu nhất, không phải là chủ tịch Hứa mà là bố của chính mình.

“Bố là bố con, còn có chuyện gì ngại chứ.”

Nếu như lần này không nói, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội thích hợp nói nữa.

Hứa Tri Ý ngẩng đầu: “Sáu năm trước ở phòng bệnh, thật ra bố không cần phải giải thích kỹ như vậy, nói bây giờ tâm trạng Hứa Ngưng Vi không ổn định, bố không yên tâm cô ta, nên con phải chịu ấm ức để con lại bên chỗ bố mẹ nuôi. Con biết lúc đó bố và mẹ không buông được cô ta, không nỡ cô ta, nếu không mẹ cũng không bay xa như vậy qua thăm cô ta.” 

“Khi đó bố ở lại phòng bệnh con đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nghĩ dù sao cũng có người để ý đến con, kết quả…”

“Thật ra khi đó bố chị cần nói có rất nhiều chuyện cần giải quyết, giải quyết xong sẽ lập tức đón con về nhà, cái gì con cũng hiểu, cũng sẽ không khó chịu như vậy, bởi vì trong lòng còn có hy vọng. Kết quả bố lại nói như vậy, đẩy quan hệ giữa hai chúng ta đến cực điểm.”

Cô thở dài, “Trước giờ con chưa từng trách bố mẹ, thật đấy. Chỉ là có đôi lúc vô cớ nghĩ đến, chính con cũng không biết hóa ra con lại nhỏ nhen như vậy.”

Hứa Hướng Ấp ôm con gái vào lòng, đây là lần thứ hai trong đời ôm con gái, “Xin lỗi, bố sai rồi.”

Mấy năm qua ông đã hối hận vô số lần, nếu như có thể quay lại ngày đó, cho dù có như thế nào đi chăng nữa ông cũng sẽ đón con gái về nhà.

“Không phải con nhỏ nhen, là con không tự tin mình rất quan trọng trong mắt bố. Sao có thể không quan trọng chứ, không ai có thể so sánh được.”

“Con có chuyện gì muốn nói với bố không, nói ra hết đi, đừng giữ trong lòng nữa.”

Hứa Tri Ý bình tĩnh lại.

Hứa Hướng Ấp buông con gái ra, lấy giấy lau sạch nước mắt trên mặt con gái.

“Bố, trước đây có phải bố thường xuyên nhờ Tưởng Ti Tầm quan tâm đ ến Hứa Ngưng Vi không?”

Hứa Hướng Ấp nói thật: “Có nói mấy lần nhưng không nhiều, đại học của Ngưng Vi với thằng bé không cùng ở một chỗ, có lúc được nghỉ sẽ qua đó chơi, sẽ bảo thằng bé chú ý chút. Lúc vừa biết chuyện ôm nhầm, bố đã đặc biệt gọi điện thoại cho Ti Tầm, bảo thằng bé ở cùng Ngưng Vi, chỉ vậy thôi.”

Hứa Tri Ý dang rộng hai tay nói, “Vậy bố có bảo anh ấy quan tâm đ ến con hơn không?”

Hứa Hướng Ấp gật đầu: “Có, mấy tháng chưa đón con về cách mấy hôm bố lại gọi điện thoại một lần. Mấy năm gần đây có lẽ không có.” Nghĩ kỹ lại, rất chắc chắn, “Không có.” Đều là tự mình qua thăm con gái.

Ông không hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Tri Ý nói bừa: “Xem xem bố có thiên vị con không.”

Hứa Hướng Ấp cười chua xót: “Không thiên vị con còn có thể thiên vị ai. Nói ra có phải tâm trạng tốt hơn chút không?”

Đúng lúc này cửa truyền đến giọng nói của Hứa Hành và dì.

Hứa Tri Ý ngạc nhiên: “Sao anh con lại về rồi?”

“Thằng bé có cuộc họp trong ngành, hình như hai ngày.”

“Bố, mắt con có đỏ không?”

“Có hơi.”

“Bố cứ nói con ngủ rồi.”

Hứa Tri Ý vớ lấy chiếc khăn choàng của mẹ ở trên ghế sô pha, quấn quanh người, gối vào đầu gối bố rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tối nay Hứa Hành có xã giao, uống không ít rượu.

Anh liếc nhìn người đang thở đều đều, “Sao lại ngủ ở đây rồi?”

Vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bố.

Hứa Hướng Ấp liếc nhìn con trai: “Con ngồi đây làm gì?”

Hứa Hành: “….. Bây giờ đến ngồi con cũng không thể ngồi sao?”

Hứa Hướng Ấp lo lắng chân con gái lát nữa sẽ bị chính mình làm tê, chỉ vào bát vải ướp lạnh nói với con trai: “Em con không ăn nữa, con mang lên lầu ăn đi.”

Hứa Hành nhìn em gái mình một lúc, đột nhiên bật cười, giơ tay véo má: “Còn giả vờ ngủ.”

Hứa Tri Ý: “…………”

Sau đó cô nghe thấy một tiếng ‘chát’.

Tay véo má em gái của Hứa Hành bị bố đ á n h đẩy ra không chút nể tình.

“Con véo con bé làm gì chứ!”

Lần đầu tiên Hứa Hành bị đ á n h, vừa tức vừa buồn cười.

Hứa Tri Ý không nhịn được, thở phì phò, nhưng không mở mắt. Cô trùm khăn choàng của mẹ lên đầu, che mặt đi, im lặng dựa vào đùi bố.

Hứa Hành chống khuỷu tay lên ghế sô pha, hai ngón tay xoa xoa trán, cả mu bàn tay đều là dấu đ á n h đỏ.

Nhân cơ hội bố quay người lấy điện thoại, tay còn lại của anh dùng sức xoa xoa đầu Hứa Tri Ý, kéo khăn choàng xuống, “Em không nóng à.”

“Hứa Hành, lát nữa đừng trách bố đ á con.” Hứa Hướng Ấp không cần quay đầu cũng biết con trai mình làm gì.

Hứa Hành hừ giọng nói: “Để bố tận hưởng cảm giác gia đình hạnh phúc không phải nên cảm ơn con sao.”

Uống không ít rượu, bây giờ khát nước, anh bê bát lên ăn hết nốt chỗ dương mai còn thừa lại trong bát.

Vừa ăn vừa cùng bố nói chuyện về Thương Uẩn, “Con không đồng ý cậu ta làm em rể con.”

Hứa Hướng Ấp: “Cần con đồng ý làm gì chứ.”

Hứa Tri Ý im lặng nghe, cả ngày quá mệt mỏi, cộng thêm trước giờ chưa bao giờ có cảm giác an toàn, rất nhanh đã ngủ mất.



Hôm sau chủ nhật, Hứa Tri Ý ngủ đến 10 rưỡi mới dậy.

Ngủ đủ giấc cảm giác não như sống lại, nằm trên giường nhìn lên trần nhà nghĩ lại cuộc nói chuyện với bố ngày hôm qua. Bố không dặn Tưởng Ti Tầm chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải quan tâm đ ến cô nhưng anh lại làm mọi việc.

Vậy nên anh nói với em không phải.

Không phải nhận sự ủy thác của trưởng bối, nhưng lại suy nghĩ chu toàn đến cô, khả năng đầu tiên chính là, sau khi bị ôm nhầm cô không được gần gũi với bố mẹ ruột của mình, Tưởng Ti Tầm cảm thấy cô đáng thương, đồng cảm với cô, vậy nên mới chủ động quan tâm chăm sóc cô.

Khả năng thứ hai chính là cô thông minh hơn những người bình thường, anh đánh giá cao tài năng của cô, dù sao thì cô cũng dựa vào sự cố gắng của chính mình được anh chọn vào đội dự án của anh.

Khả năng thứ ba chính là, từ lúc bắt đầu anh đã có một chút tình cảm giữa nam và nữ với cô, thu hút anh vô thức đối xử tốt với cô.

Cô trực tiếp gạch bỏ hai khả năng đầu tiên đi.

Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng tự luyến vẫn dễ dàng hơn một chút với tự ti.

Đang suy nghĩ lung tung có tiếng gõ cửa.

“Tri Ý, dậy thôi nào, ngủ nhiều cũng không thoải mái.” Giọng Hà Nghi An dịu dàng ở bên ngoài gọi cô dậy.

Hứa Tri ý liếc nhìn thời gian, sắp 11 giờ, thất thần lâu như vậy.

Lật chăn bò dậy, đi chân trần ra mở cửa.

Trong tay Hà Nghi An xách một túi đựng đồ, là chiếc váy không lâu trước đó đặt cho con gái, tối qua nhìn thấy con gái mệt mỏi, sau đó lại đến chỗ Tưởng Nguyệt Như nên chưa kịp mang váy ra.

“Con chưa mặc phong cách này. Đi đánh răng rửa mặt trước đi, lát nữa mặc thử xem hợp đến mức nào.”

Hứa Tri Ý buộc cao mái tóc dài của mình lên, đi vào nhà tắm, “Mẹ, hôm nay mẹ không cần đến công ty sao?”

“Hôm nay mẹ không có việc gì bận, bố con có hẹn, buổi trưa và buổi tối đều không ở nhà. Chiều nay chúng ta đi dạo nhé? Tìm chỗ nào đó uống cà phê.”

“Vâng ạ.”

Đến Bắc Kinh ba bốn tháng, cô chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào.

Đánh răng rửa mặt xong mẹ đã để váy lên giường, nhìn thấy màu váy cô nhất thời không nói nên lời.

Màu xanh ngọc lục bảo cao cấp này lẽ ra nên thuộc về tủ đồ của Tưởng Ti Tầm, anh thật sự có đủ các loại sơ mi màu sắc trong giới thời trang.”

Hà Nghi An cầm chiếc váy sa tanh ướm lên người cô, “Da con trắng, mặc màu nào cũng đẹp.” Trước đó, chiếc váy màu xanh trong bộ phim “Atonement” đã khiến nhiều người choáng váng.

Năm nay màu sắc này lại một lần nữa tái hiện trong show diễn Haute couture, bà không hề do dự đặt cho con gái một chiếc.

Hứa Tri Ý thay váy, đằng sau thiết kế dây treo hở lưng.

Bà giơ tay con gái ra sau đầu, cởi dây chun ra, mái tóc dài xõa xuống, bà liên tục cảm thán, “Còn đẹp hơn mẹ tưởng tượng nữa.” Hai chiếc dây mỏng thanh lịch tôn lên bờ vai và chiếc cổ mềm mại của con gái, gợi cảm lại không mất đi sự lạnh lùng.

“Con với Ti Tầm mới đúng là anh em ruột, màu nào cũng có thể cân được.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Buổi chiều lúc ra khỏi nhà Hứa Tri Ý mang theo một chiếc áo sơ mi màu trắng.

Tìm một quán cà phê trong hẻm uống trà chiều, Hà Nghi An lại đi sang bên cạnh mua cho cô một que kem, vị khoai môn.

“Mẹ, con nghỉ phép hai tuần, định ra ngoài chơi mấy ngày.”

“Đi đâu chơi thế?”

“Vẫn chưa quyết định ạ.” Tưởng Ti Tầm nói để anh sắp xếp.

Hà Nghi An tao nhã uống cà phê, không can thiệp quá nhiều vào không gian riêng tư của con, không hỏi đi chơi cùng ai, “Nếu như thời gian cho phép, đến lúc đó ở nhà hai ngày, hoa ở vườn hoa nhỏ trên tầng ba của con đều nở rồi.”

Hứa Tri Ý cười: “Đương nhiên phải quay về ngắm vườn hoa của con rồi ạ.”

Lúc này điện thoại kêu, điện thoại của Tưởng Ti Tầm.

Mặc dù không nhìn thấy đối phương nhưng cô cũng vô thức ngồi thẳng dậy, “Sếp Tưởng.”

“Ở quán cà phê nào?”

“?”

“Nhìn thấy xe của em ở bên đường.” Tưởng Ti Tầm nói, “Hôm nay mẹ anh nghỉ ngơi, a ngoài uống cà phê cùng bà.”

“Ở……..” Còn chưa nói tên quán ánh mắt hai người đã bắt gặp nhau qua cửa kính.

Quán cà phê này Tưởng Nguyệt Như thường xuyên đến, cũng là quán tối qua giới thiệu cho Hà Nghi An.

Trùng hợp cả hai chiều nay đều chọn quán này.

Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn bằng gỗ, Tưởng Ti Tầm vốn dĩ muốn ngồi chỗ trống bên cạnh Hứa Tri Ý lại bị mẹ mình nhanh chân ngồi xuống trước, anh chỉ đành ngồi dối diện cô.

Tưởng Nguyệt Như ngồi xuống liền khen chiếc váy hôm nay Hứa Tri Ý mặc rất xinh đẹp, Hà Nghi An nói đó là lễ phục nhưng đã sửa đi một chút, bình thường cũng có thể mặc.

Hai bà mẹ nói chuyện sôi nổi còn hai bọn họ vẫn luôn ngồi im lặng không nói gì.

Hứa Tri Ý cúi đầu ăn kem, Tưởng Ti Tầm lại liếc nhìn chiếc váy cô mặc.

Sáu năm trước anh cùng cô về thăm bà ngoại, tối đó cô mặc áo gile màu bạc, lúc giơ tay chào tạm biệt eo lộ ra, anh vội vàng di chuyển ánh mắt của mình nhìn lên mặt cô.

Hứa Tri Ý cầm điện thoại ở góc bàn lên, một tay gõ chữ:【Có phải anh từng có tình cảm với tôi không?】

Tưởng Ti Tầm mở cuộc trò chuyện, sau đó nhìn cô: “Phải, bây………”

Hô hấp của Hứa Tri Ý dừng lại, mẹ và cô Tưởng vẫn còn bên cạnh, sao anh có thể trả lời cô trực tiếp như vậy, cô đá chân anh ở dưới bàn, ngắt lời anh.

Không can tâm lại hỏi:【Vậy bây giờ vẫn còn sao? Không phải bù đắp, không phải áy náy, là cảm tình, bây giờ có còn không? Không cần trả lời, nếu như có anh đặt điện thoại lên bàn. Nếu như không có thì anh uống cà phê. 】

Cô nghe thấy nhịp tim của mình đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh, xúc một thìa kem bỏ vào miệng.

Tưởng Ti Tầm khóa màn hình điện thoại, để điện thoại lên bàn cạnh tay cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện