Lưu ý: chưa beta

Nhà hàng này phục vụ những món ăn nhỏ, không có mì, Tưởng Sương đi vào bếp sau, hỏi đầu bếp có thể giúp nấu một tô mì đơn giản nhất không.

Đầu bếp tốt bụng, sau khi đồng ý thì làm một tô mì dương xuân.

Làm mì dương xuân rất đơn giản, đáy bát đặt hành thái nhỏ, nước tương, cho nửa thìa mỡ lợn, bột tiêu, rồi dùng nước dùng hòa tan, cho mì vào, vài cọng rau xanh và trứng rán trang trí là xong.

Tưởng Sương bưng đến trước mặt Phó Dã.

Phó Dã cầm đũa, không nói gì, cúi đầu ăn mì, Tưởng Sương nhìn, trong phút hoảng hốt, hình ảnh trước mặt chồng lên với quá khứ.

Như thể, họ chưa từng xa cách.

Công việc bán thời gian kết thúc, Tưởng Sương cởi đ ồng phục làm việc, Phó Dã đưa cô về trường.

Ban đầu, hai người không nói chuyện với nhau, không có cảm giác lâu ngày không gặp, cũng không có sự bộc phát mất kiểm soát cảm xúc của cô, bình yên hòa thuận, một người bạn lâu năm đến thăm.

Trong khuôn viên trường mùa hè, sinh viên ra vào, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Đây là lần đầu Phó Dã đến đây, nhưng không cảm thấy xa lạ. Nơi này, cậu đã xem qua hàng trăm lần trong ảnh, biết điểm đứng chờ xe buýt của cô, cô sẽ ở đó mỗi ngày, mang đôi giày vải đã giặt đến bạc màu. Cậu biết sân vận động nơi cô học thể dục, buổi chiều đi học, sẽ có một khoảng bóng cây để tránh nắng gắt. Cậu biết trước ký túc xá cô có một con đường nhỏ trồng đầy cây bạch quả…

Cậu chưa từng đến, nhưng như đã đến hàng trăm lần.

Hai người, dù sao cũng nên ngồi xuống ăn cùng nhau một bữa.

Tưởng Sương về ký túc xá lấy đồ, nhân tiện rửa mặt bằng nước lạnh. Cô nhìn người trong gương, ánh mắt ngơ ngác, mặt không trang điểm, mái tóc dài đến vai buộc hết ra sau.

Não bộ như bị tê liệt, từ khoảnh khắc Phó Dã xuất hiện, cô không kịp nghĩ gì.

Cô vỗ mặt, cầm túi ra ngoài.

Phó Dã đợi dưới lầu, thấy Tưởng Sương ra, vẫn bộ đồ đó, áo phông trắng và quần jean dài.

Nhà hàng được chọn ở gần trường, là một tiệm thịt nướng. Chưa đến giờ ăn chính thức, vẫn còn nhiều chỗ trống, cô chọn vị trí gần trong góc, hai người ngồi xuống, liên tục có sinh viên ra vào, trong lúc họ gọi món, tiệm thịt nướng đã kín chỗ.

Bầu không khí vốn yên tĩnh trở nên ồn ào và náo nhiệt.

Tưởng Sương từng làm việc bán thời gian tại tiệm thịt nướng, cô cầm kẹp, nướng thịt rất thành thạo.

Chưa nướng được mấy miếng thịt, kẹp bị Phó Dã lấy mất, cậu chê cô nướng không đủ ngon, cậu hai ba động tác đặt đầy thịt lên vỉ nướng, miếng thịt cắt ra khá to, phần lớn đều vào đ ĩa của Tưởng Sương.

“Gầy đến như vậy rồi?”

Vỉ nướng bốc khói do dầu mỡ, cậu nhăn mày nheo mắt, tiếp tục nướng thịt.

Nướng gần xong, Phó Dã như trách móc hỏi cô: “Làm nhiều việc bán thời gian vậy, có thời gian đọc sách không?”

“Thiếu tiền lắm à? Tiền anh đưa không biết dùng, cũng không biết mua quần áo cho mình.”

“Không ăn cơm à, toàn thân chỉ còn hai cái xương.”

“…”

Phó Dã dựa vào ghế, vô cớ tức giận, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, khác xa hoàn toàn với tưởng tượng của cậu. Cô không nên như thế này, cô nên được hưởng quyền lợi của người cùng tuổi, mặc quần áo đẹp, ăn uống với bạn bè, sau giờ học đi xem phim mới chiếu, bàn về cuộc sống bàn về lý tưởng, chứ không phải bị kẹt trong một nhà hàng, bưng đ ĩa rửa bát cho người khác.

Tại sao cô phải làm những việc này, tại sao cô có thể làm những việc này?

Phó Dã phê bình từng câu, đập thẳng vào trái tim Tưởng Sương.

Nước mắt rơi ra từ hốc mắt cô.

Khi nhìn thấy cậu, cô không khóc, lúc nghe cậu nói chuyện cũng không, nhưng bây giờ cô không thể ngăn được nữa.

Giống như sau ca phẫu thuật, khi thuốc tê hết tác dụng, cơn đau mới trỗi dậy, cô cảm thấy khó chịu, lồ ng ngực như bị tắc nghẽn, khó thở.

Xung quanh có người đang nhìn, nhưng cô không còn quan tâm, người khác sẽ nghĩ gì, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Phó Dã cũng không dễ chịu gì.

Nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cậu muốn nói rất nhiều điều, suốt quãng đường trên tàu đến đây cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng đến lúc này chỉ còn lại một câu.

Phó Dã nói: “Tưởng Sương, rốt cuộc em đang cố chấp điều gì?”

Rốt cuộc cô đang cố chấp điều gì, đã đi đến nước này rồi, tại sao còn quay đầu lại, cậu có gì tốt đâu, có đáng để cô nhớ lâu như vậy? Với điều kiện hiện tại của cô, người cô tìm được, đứa nào cũng tốt hơn cậu.

Tại sao không dùng tiền cậu cho, cậu cam tâm tình nguyện, cô không thể không hiểu.

Tưởng Sương lau nước mắt trên mặt, cúi đầu nói: “Em không có cố chấp.”

Cô ngẩng đầu, hít vào một cái: “Vậy tại sao anh lại đến?”

“Tại sao chúng ta nhất định phải làm theo ý anh, ý anh thì nhất định là đúng sao?”

“Anh dám khẳng định, anh chưa từng hối hận sao? Bao nhiêu ngày qua, chưa một lần nào sao?”

“Chưa từng.”

“Kẻ nói dối.”

Nếu không hối hận, tại sao lại đến?

Phó Dã không phản bác, cậu chỉ lấy giấy ăn ra, lau mặt cho cô, cử chỉ không hẳn là dịu dàng, dù cậu cố ý nhẹ nhàng nhưng vẫn có vẻ hơi thô bạo.

Lau đến cuối cùng, nước mắt thấm qua tờ giấy, làm ướt ngón tay cậu, cánh tay cậu cứng đờ, cậu muốn mỉm cười, nhưng không cười được. Cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt đẫm lệ của cô, trái tim mềm nhũn.

“Xin lỗi.”

Sau khi Tưởng Sương rời đi, mùa hè oi bức vẫn chưa kết thúc.

Cậu vẫn ngủ dưới sàn, đồ đạc bên trong không động đến, giữ nguyên hiện trạng, như thể cô vẫn chưa đi, vẫn ngủ bên trong. Tới sáng sớm, cô sẽ đi ra, sợ làm phiền cậu nên bước chân nhẹ nhàng lẻn vào phòng tắm để rửa mặt.

Nhưng đến sáng, cậu sẽ biết, cô sẽ không bao giờ bước ra từ bên trong nữa, cũng không leo lên ghế phụ của chiếc xe tải, thò đầu ra cửa sổ, giục cậu nên đi rồi.

Quen với sự hiện diện của một người, chấp nhận họ không còn ở đó thật khó.

Có lần cậu đàm phán được một hợp đồng lớn, khi làm xong kiếm được không ít.

Phó Dã phấn khởi, điều đầu tiên cậu làm là quay đầu lại, muốn chia sẻ với cô.

Quay đầu lại chỉ thấy trống rỗng, không có Tưởng Sương.

Lúc đó cậu mới nhớ ra, cô đã không còn ở đây nữa, cô ngồi trong giảng đường đại học, bên cạnh cô là những sinh viên xuất sắc như cô.

Ăn cơm xong, Phó Dã đưa Tưởng Sương về ký túc xá.

Cậu ở trong khách sạn gần trường, đưa cô vào rồi cậu mới đi ra.

Cậu tiễn cô đến tận dưới tòa nhà ký túc xá.

Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, những con thiêu thân đuổi theo nguồn sáng, không biết mệt mỏi lao vào nó.

“Ngày mai em còn có thể gặp anh không?” 

Tưởng Sương đứng yên, mím môi thận trọng hỏi.

Ánh mắt Phó Dã tĩnh lặng: “Sao lại không thể?”

Cậu ở đây, xuất hiện trước mặt cô, nói theo một cách nào đó, là sự nhượng bộ, nhượng bộ cô, nhượng bộ tình cảm chân thật của mình.

Tưởng Sương an tâm cười: “Vậy mai gặp lại.”

“Mai gặp lại.”

Tưởng Sương trở về ký túc xá, bạn cùng phòng tưởng cô đi làm thêm, không hỏi tại sao cô về muộn. Ba người còn lại đã tắm xong, đợi Tưởng Sương ôm quần áo đi tắm xong trở ra, bạn cùng phòng đã nằm trên giường chơi điện thoại.

Cô nhìn điện thoại, có tin nhắn từ Phó Dã, cậu đã về khách sạn, hỏi ngày mai cô có tiết học không.

“Chỉ có một tiết buổi sáng, kết thúc lúc 10 giờ.”

“Tốt, anh đợi em học xong.” Một lát sau, cậu lại gửi thêm một tin nhắn: “Những chỗ mà chúng ta đi ngày mai phải giao cho bạn học Tưởng rồi.”

Tưởng Sương cất điện thoại.

Cô học đại học ở đây gần hai năm rồi, về mức độ quen thuộc, chắc chắn hơn Phó Dã, nhưng ngày mai làm gì đi chơi đâu, cô hoàn toàn mù mờ. Thời gian của cô đã bị lấp đầy bởi các công việc làm thêm, cô không rõ nên chơi gì.

Sau một lúc yên lặng, cô quay người lại, ánh mắt dừng lại trên bạn cùng phòng, hỏi: “Mình muốn hỏi một chút, trong thành phố có những nơi nào chuyên dành cho vui chơi không?”

“Vui chơi à?”

Ba bạn cùng phòng đồng loạt dừng lướt điện thoại, ngồi dậy từ trên giường, nhìn Tưởng Sương ở dưới.

“Cậu định đi chơi với ai vậy?” bạn cùng phòng hỏi.

“… Bạn.” Tưởng Sương cảm thấy không tự nhiên khi bị họ nhìn chằm chằm, cô trả lời mập mờ.

Bạn cùng phòng nheo mắt, giọng điệu thẩm vấn: “Bạn gì?”

“… Bạn bình thường.” Cô cảm thấy mình thật giống một tội phạm, vô thức nuốt nước bọt một cái.

Không biết ai là người đầu tiên cười khẩy một tiếng.

Sau đó, bạn cùng phòng dựa vào giác quan thứ sáu hỏi thẳng: “Có phải người yêu cũ của cậu không?”

“…”

Tưởng Sương không nghĩ mình thể hiện rõ ràng đến thế, cô c ắn môi dưới, dưới ánh mắt chăm chú của ba người, như thừa nhận gật gật đầu.

“Chuyện gì vậy? Các cậu đã làm lành rồi à?”

“Coi như vậy.”

“Trời ơi, các cậu thực sự còn có phần tiếp theo!”

Ba người đồng thanh kêu lên, lập tức bật mode tám chuyện, rồi mở một cuộc họp nhỏ trong ký túc xá ngay tối đó. Mỗi người một câu, hỏi Tưởng Sương về đầu đuôi câu chuyện. Tưởng Sương nằm thẳng, ánh mắt sáng ngời trong bóng tối, cô có thêm chút ước muốn bày tỏ, lần đầu tiên nhắc đến chuyện của cô và Phó Dã cho người khác nghe.

Ngôn ngữ có thể diễn đạt có hạn, trong thời gian ngắn, cô cũng hồi tưởng lại đủ loại trải nghiệm của họ từ khi quen biết đến bây giờ.

Sau khi nghe xong, bạn cùng phòng im lặng nửa phút, hình ảnh về người yêu cũ của cô có phần thay đổi.

Chủ đề mới quay lại câu hỏi ban đầu: đi chơi ở đâu?

Sau khi thảo luận, mọi người đồng ý, hẹn hò cặp đôi, lựa chọn hàng đầu là công viên giải trí, adrenaline tăng vọt, không thể tránh khỏi tiếp xúc thân thể, có lợi cho việc nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Tưởng Sương không có ý kiến, đồng ý chọn đi công viên giải trí.

Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng ngày hôm sau, cô đặt sách xuống và chuẩn bị ra ngoài thì bị bạn cùng phòng gọi lại.

“Cần mang theo gì không?” Tưởng Sương hỏi.

“Cậu định ra ngoài với dáng vẻ như vậy sao?”

Tưởng Sương gật đầu.

“Chị ơi, chị đi hẹn hò chứ không phải đi làm thêm đâu.” Bạn cùng phòng kéo cô ấy lại, ấn cô ngồi xuống ghế, nhất quyết phải trang điểm cho cô. Không có quần áo thì lấy từ tủ quần áo của họ, áo thun ngắn kết hợp với váy ngắn đặt trước người cô để thử, tấm gương phản chiếu khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Chưa kịp mặc lên người Tưởng Sương, cô đã khéo léo từ chối.

“Cậu nghi ngờ trình độ của bọn tớ à?”

Tưởng Sương mỉm cười: “Tớ sợ mình sẽ không tự nhiên thôi.”

Cô không hiểu gì về trang điểm và phối đồ. 

Ăn mặc đẹp không phải là không tốt, chỉ là không quen. Nếu có thể, cô muốn gặp cậu với diện mạo hiện tại, vẫn là Tưởng Sương của ngày xưa, cô gái từng chen chúc cùng cậu trong chiếc xe tải nhỏ thuê, mua một ly trà sữa cũng cảm thấy ngượng ngùng. Dù cô đi xa đến đâu, bản chất vẫn là cô gái đó.

Bạn cùng phòng hiểu ý, cũng không ép nữa.

“Thật ra không cần trang điểm, bây giờ đã rất xinh rồi, đi đi, chinh phục anh ấy đi.”

“Được, tớ sẽ cố gắng.” Tưởng Sương gật đầu một cách nghiêm túc.

Cả hai đều là lần đầu tiên đến công viên giải trí. Họ mua vé tại quầy ở cổng vào, cảnh tượng trước mắt mở ra như một bức tranh cuộn. So với những ấn tượng mơ hồ hiếm hoi từ phim ảnh, tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, búa lớn, ngựa gỗ xoay và vòng đu quay… họ đi lại giữa những thứ đó, như hai cánh bướm lạc lối.

“Dám chơi không?” Phó Dã hỏi về thuyền hải tặc.

Tưởng Sương ngước nhìn, thuyền hải tặc đung đưa qua lại, gần như đến một trăm tám mươi độ, từ trên không truyền xuống tiếng la hét k1ch thích của du khách.

Cô không biết, nhưng với tâm thế thử sức, cô gật đầu: “Có lẽ dám.”

Hai người xếp hàng, đợi đợt người trên kia xuống, nhân viên mở cổng vào, tìm chỗ ngồi cho bọn họ.

Có sợ không? Chắc vẫn có một chút, nỗi sợ đối với điều chưa biết, cùng với sự phấn khích.

Khi thuyền hải tặc bắt đầu chuyển động, theo phản xạ cô nhìn sang Phó Dã. Cậu đã thay đổi, nhưng cũng không hẳn, đường nét hàm rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mi đen dài, khí chất trên người trầm tĩnh và trưởng thành hơn.

Cậu nghiêng đầu nhìn cô, thuyền hải tặc đung đưa lên cao, cậu hé môi, giọng nói bị tiếng la hét phía sau át đi. Cậu từ bỏ âm thanh, dùng ngôn ngữ tay hỏi cô: Sợ không?

Tưởng Sương vẫy tay, vỗ ngực.

Không sợ.

Mấy năm không giao tiếp bằng ngôn ngữ tay, nhưng những điều cơ bản cô vẫn chưa quên.

Phó Dã mỉm cười trong im lặng.

Thuyền hải tặc bắt đầu rơi xuống, cảm giác mất trọng lực theo đó mà đến, như hồn phách tách rời, tim nhảy ra khỏi lồ ng ngực, cảm giác chóng mặt buồn nôn khó chịu ập đến, cô cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng một mình.

Ban đầu, sự đung đưa chỉ là biên độ nhỏ, sau một vòng đi về thì dần dần tăng độ cao.

Lên đến chỗ cao nhất, nó nhanh chóng đung đưa ngược lại.

Tay không kiểm soát được muốn bám víu vào thứ gì đó, trước khi kịp phản ứng, Phó Dã đã nắm lấy tay cô, siết chặt, lực mạnh như thể níu giữ cả linh hồn cô lại.

“Á!”

Tưởng Sương mở miệng, không còn kìm nén nữa mà hét lên.

Cô không phải người la to nhất, âm thanh của cô nhanh chóng bị nhấn chìm trong những tiếng hò hét nối tiếp nhau. Không cần để ý đến ánh mắt của người khác, thả sức bày tỏ cảm xúc của mình, cô mới cảm thấy thoải mái.

Phó Dã cười, gió mạnh thổi tất cả tóc trước trán cậu về phía sau.

Tưởng Sương tìm thấy niềm vui khi chơi các trò mạo hiểm, cô kéo Phó Dã đi chơi tàu lượn siêu tốc. Cô không cần tiếc rẻ tiếng la hét, cũng không cần quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, và mỗi khi như vậy, Phó Dã đều nắm chặt tay cô, mặc cô hét cho thỏa thích.

Đã lâu rồi cô không phóng túng như vậy.

Vì là ngày trong tuần nên người trong công viên không nhiều, họ chơi đủ các trò chơi.

Đến tối, theo thông báo từ loa phát thanh trong công viên giải trí, ở quảng trường sẽ có màn trình diễn ánh sáng và pháo hoa, bắt đầu lúc tám giờ rưỡi, du khách có thể đến trước, tìm vị trí tốt nhất để xem.

Tưởng Sương vẫn hứng thú, cô đi về phía quảng trường.

Phó Dã nắm tay cô, từ sau khi chơi tàu lượn siêu tốc, cậu ra khỏi ghế trước, đưa tay ra, nắm tay cô ra ngoài. Sau đó vẫn luôn nắm chặt và không buông, hai người tự nhiên nắm tay nhau suốt quãng đường.

Ở quảng trường có một tòa tháp sắt, cầu thang lên tháp hẹp, chỉ đủ cho một người lên xuống.

Có du khách lên, nhưng thường chỉ ở hai tầng dưới, tìm một vị trí ngắm cảnh tốt là dừng lại. Tưởng Sương tò mò đi lên cao, đến đỉnh tháp, chỗ đứng nhỏ chỉ có thể chứa hai ba người. Cô nhìn xuống, phía dưới như những chấm đen di động.

Tám giờ rưỡi, pháo hoa đúng giờ bùng nổ, ánh sáng biến hóa, làm tăng thêm vẻ kỳ ảo mộng mơ cho buổi biểu diễn này.

Trước 18 tuổi, khi miêu tả cuộc đời mình, Tưởng Sương sẽ chọn màu xám u ám, xám xịt, đó là màu cơ bản của cô. Vì vậy cô không mơ mộng, không nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này, cô đứng ở đây cùng Phó Dã, tận mắt nhìn thấy thế giới đầy sắc màu rực rỡ.

Hai đứa trẻ từng nói muốn bước ra ngoài, cuối cùng đã được toại nguyện. Kết thúc của bọn họ là một câu chuyện cổ tích viên mãn.

“Tưởng Sương.”

Phó Dã gọi cô, cô nghiêng đầu, nhìn cậu tiến lại gần, môi chạm môi.

Thế giới như bị ấn nút tắt tiếng, thời gian cũng bị hạ tốc độ, phản ứng của cô trở nên chậm nửa nhịp. Nụ hôn này quá vụng về, giống như nụ hôn của mấy năm trước, đôi môi mềm mại áp sát vào nhau, họ trao đổi hơi thở, như hai chú chó nhỏ lông xù tiến gần, chóp mũi ẩm ướt ấm áp.

Cho đến khi tách ra, thế giới bỗng có âm thanh trở lại.

Cô quay đầu nhìn, từng chùm pháo hoa mới bay lên không trung và nở rộ, mỗi chùm đều khác nhau, đều có sắc màu riêng của mình.

Phó Dã ôm vai cô, nhiệt độ cơ thể của hai người hòa lẫn, họ cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc này.

Có lẽ chim núi và cá không cùng đường.

Nhưng rồi vẫn gặp nhau.

 

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện