"Nếu như bên cạnh chị ta còn có tóc, có thể tìm về sao?" Vãn Vãn lo lắng chính là điều này, Tô Vũ Đình nhất định sẽ giấu đi.

"Không có việc gì, mặc kệ là Tia Chớp hay là Báo Săn, đều có thể ngửi ra mùi, đến lúc đó để bọn chúng hỗ trợ là được" Trình Kiêu nói: "Lấy sự linh mẫn của Tia Chớp với mùi hương, hẳn là toàn bộ đều được mang về, nhưng để phòng vạn nhất, chúng ta vẫn nên dự phòng dự định còn có tóc trên tay cô ta."

Vãn Vãn nói: "Anh Trình Kiêu, cảm ơn anh"

Cho dù là cô bé kiếp trước hay bây giờ đều là lớn lên bên trong sự sủng ái của người nhà. Kiếp trước do từ nhỏ đã có liên hệ với bệnh viện, dường như đều không đi ra khỏi nhà chút nào, tạo thành tính cách đơn thuần của cô bé.

Một thế giới này, thân thể cô bé tốt, muốn nhảy có thể nhảy, không nghĩ đến vậy mà lại gặp những chuyện này.

Cô bé không có quan hệ gì với bên nhà cũ, ngày bình thường cũng không tiếp xúc chút nào, Tô Vũ Đình liền nhìn cô bé chằm chằm, hết lần này đến lần khác tới làm phiền cô bé.

Lần này lại còn dùng tới phương thức hiểm ác sao?

Mấy người Tô Kiến Quốc, Kiến Binh, Kiến Dân nghe được chuyện này đều giận không chịu được, đến ngay cả mặt Kiến Hoành cũng tràn đầy tức giận.

"Tô Tảo Tảo này đến cùng là muốn thế nào? Sao nó lại ác độc như vậy? Vãn Vãn là em gái nó, em gái họ ruột thịt, nó làm sao có thể làm ra được chuyện như vậy?" Tô Kiến Hoành càng thêm đau lòng, hai bên đều là em gái của anh ta, một người là em ruột, một người là em họ, mặc kệ là ai cũng có quan hệ m.á.u mủ với anh ta.

"Nó đều làm như vậy rồi, em mới không thừa nhận nó là em họ của em. Tô Kiến Hoành, nếu như trong mắt anh có nó, vậy anh đi về nhà cũ, đừng ở đây" Tính tình của Tô Kiến Binh vốn thô lỗ, lại làm sao chịu được liền trút hết lửa lên người Kiến Hoành.

Tô Kiến Quốc nói: "Kiến Binh, trong lòng anh Kiến Hoành cũng không dễ chịu, em đừng đổ hết tức giận lên người anh ấy. Tô Tảo Tảo làm như vậy, nhất định là có dụng ý. Nhà của chúng ta thời gian này càng ngày càng tốt, từ sau khi Vãn Vãn sinh ra, càng ngày càng náo nhiệt. Trái lại bên nhà bác Cả, hiện tại đến anh Kiến Hoành cũng tách hộ với bọn họ. Tô Tảo Tảo có thể tin vào những lời kia của bà nội, cho rằng nó là phúc tinh, lại trải qua thành dạng này, có phải là do Vãn Vãn hại hay không"

"Em không tha cho Tô Tảo Tảo. Kiến Dân, mấy ngày nay chúng ta nhìn chằm chằm Tô Tảo Tảo một chút, không thể để nó làm chuyện xấu. Nó nhất định sẽ có động tác" Tô Kiến Binh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ một ý niệm trong đầu, không thể để người khác ức hϊếp em gái.

Em gái còn nhỏ như vậy, lỡ như bị người khác làm tổn thương, bọn họ làm anh c.h.ế.t cũng sẽ không tha cho mình.

Tô Kiến Hoành nghiêm mặt nói: "Yên tâm đi, anh sẽ nhìn chằm chằm bên nhà cũ."

Tô Kiến Quốc cũng không hiểu rõ chân tướng, cũng không đoán đúng chán tướng nhưng cũng vừa đoán như vậy, thật ra đến gần chân tướng vô hạn. Có người muốn dùng tên tuổi phúc tinh để đổi đời, tự nhiên là cần hành động một phen. Tô Vũ Đình không phải phúc tinh, nhưng cô ta muốn làm phúc tinh.

Tô Vũ Đình chính là nghĩ như vậy.

Cô ta cầm những sợi tóc kia đi tìm người kia.

Đó là một người đàn ông thấp bé, toàn thân bao bọc chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài.

Cô ta đã từng nghĩ đến, lúc sáu tuổi phải tìm gặp một người đàn ông trung niên, đáng tiếc không tìm được. Gặp được người này cũng là trùng hợp, lúc người kia gặp cô ta, liền nói mệnh của cô ta đã bị người đổi, nếu như cô ta không đổi lại thì cả đời này cũng đừng nghĩ nổi bật.

"Đổi mệnh, có thể dùng tóc của đối phương" Lúc ấy ông ta nói như vậy với cô ta.

"Vậy tôi lập tức đến bên chú Hai trộm tóc." Ngay lúc đó Tô Vũ Đình đã muốn làm.

Người kia nói: "Nhất định phải là tóc giật được từ trên người xuống, tóc chải đầu rụng xuống không có tác dụng. Tốt nhất là mang theo m.á.u thịt, hiệu quả càng tốt hơn"

Để lấy được tóc có m.á.u thịt trên người Tô Vãn Vãn, cô ta nghĩ hết các cách, cuối cùng nghĩ ra một chiêu này.

Chọc giận Tô Vãn Vãn, Vãn Vãn nếu như không đánh với cô ta, cô ta cũng sẽ nghĩ cách để cô bé đánh với cô ta, sau đó thừa cơ đánh nhau với cô bé, rồi nhân lúc đánh nhau giật tóc cô bé xuống.

Một chiêu này, quả nhiên hữu dụng.

"Lấy được đồ rồi?" Người kia ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Tô Vũ Đình nói: "Lấy ra rồi, chẳng qua tôi không biết sợi nào mới là tóc của nó. Lúc ấy quá loạn, lại có chó của nó gia nhập, cho nên nắm có chút vội vàng" Nói xong, đưa khăn tay bọc lấy tóc đến.

Người kia cầm lấy, mở ra nhìn, bên trong đúng là một ít tóc, còn có một ít lông tóc lộn khác, cũng không biết là giật xuống từ đâu.

"Đây đều là tóc giật từ trên đầu cô ta xuống?" Người kia lại hỏi.

Tô Vũ Đình nói: "Lúc ấy tôi nắm một cái, sau này lại rơi mất rất nhiều, cũng không biết có phải kiếm về được hết hay không"

"Vậy thử trước một chút đi, không dùng được, đến lúc đó cô lại nghĩ cách đi lấy một ít."

Trình Kiêu đã mò lên ngọn núi bên cạnh, cậu đi theo cả đoạn đường liền thấy Tô Vũ Đình đi vào căn phòng kia.

Cậu cau mày lại, liền ghé vào dưới đáy cửa sổ, đi đến nhìn xem.

Liền thấy một cái bàn lớn, nơi đó có một người đàn ông đang làm bộ, cũng không biết đang làm gì.

Tô Vũ Đình liền đứng đối diện người kia, rất thành khẩn chắp hai tay thành chữ thập.

Quả nhiên để Vãn Vãn đoán được, Tô Tảo Tảo này quả nhiên là muốn làm chuyện xấu.

Cậu nhéo nhéo Báo Săn trong tay, Báo Săn đi theo bên cạnh, miệng Báo Săn cười toe toét, lộ ra rằng nanh. Bất cứ lúc nào đều có thể lao ra liều mạng.

Đột nhiên, bên trong cái bàn ở bên trong xảy ra vụ nổ nhỏ. Nổ nhỏ, uy lực kia không tính là lớn, sau đó anh đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi, tựa như là phun ra từ bên trong miệng của người đàn ông.

"Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, cô đến cùng cho tôi là cái gì?"

Tô Vũ Đình khẽ giật mình, có chút sợ sệt rụt về sau: "Là, là tóc của Tô Vãn Vãn "Còn dám nói là tóc? Lông chó này là xảy ra chuyện gì? Còn là lông chó đen!" Nói xong, lại phun ra một ngụm máu: "Tôi đã nói với cô như thế nào? Cô không biết, chó đen là động vật có thể phá tà nhất hay không!"

Trình Kiêu nhíu mày, nhìn Báo Săn lè lưỡi ở một bên, trên người của nó bóng loáng tỏa sáng, toàn lông den.

Nhìn thấy chủ nhân nhìn sang nó, nó cũng nhìn qua phía anh, còn lắc lắc cái đuôi.

"Binh" một tiếng, nắm đ.ấ.m của Tô Vãn Vãn đã hung hằng đánh vào Tô Vũ Đình, làm cho mặt cô ta bị đánh sưng lên.

Đối với Tô Vũ Đình, Vãn Vãn hận không thể dùng một quyền đánh bẹt, đập dẹp cô ta. Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô ta từng làm, muốn đổi mệnh của cô bé qua, việc này Vãn Vãn nhịn làm sao được?

Cô bé sống lại một lần khó khăn biết bao? Kiếp trước vẫn luôn sống trong bệnh viện, đấu tranh cùng ma bệnh, thật vất vả mới có sinh mệnh lần thứ hai, Tô Vũ Đình liền muốn đổi mệnh của cô bé?

Cô ta lợi dụng tà giáo, nói là đổi mệnh, ai biết có thể cướp mệnh của Vãn Vãn đi hay không?

Từng quyền từng quyền đánh rất ác.

Tô Vũ Đình trừng mắt nhìn cô bé rống lên: "Tô Văn Vãn, mày làm gì? Mày điên rồi!"

Tia Chớp ở bên cạnh Vãn Vãn, nhe răng, vẻ mặt đầy hung tợn.

Lúc đầu Tô Vũ Đình muốn xông lên đánh, lập tức liền dừng lại.

Nhìn nhìn bên cạnh Vãn Vãn còn có một loạt thiếu niên đang đứng, từ Tô Kiến Quốc đến Trình Kiêu, thậm chí ngay cả anh trai của cô ta Tô Kiến Hoành cũng ở đó.

Cô ta hô: "Tô Kiến Hoành, đây chính là dáng vẻ làm anh của anh hả? Em gái ruột của anh bị người ức hiếp, anh vẫn đứng bên cạnh Tô Vãn Vãn, không quan tâm em gái mình, anh vẫn là anh em sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện