Thấy Ân Dĩ Mặc không nói, dì Phạm lo lắng nếu nói quá nhiều sẽ mắc sai lầm nên im lặng rồi lui xuống nhà.

Thời gian trôi qua từng phút, màn đêm dần dần ôm trọn mọi ngóc ngách.

Trong thư phòng.

Ân Dĩ Mặc đứng sừng sững trước cửa sổ sát đất, trên người anh mặc áo sơ mi đen do nhà thiết kế tự tay may, toát lên vẻ anh tuấn và chững chạc.

Anh đối mặt với màn đêm đen huyền, một tay đút túi quần, ngón tay thon dài của bàn tay còn lại thì gắp một điếu thuốc.

Căn phòng đã tràn ngập khói thuốc dày đặc, giống như tâm trạng của anh, dày đặc đến nỗi không thể nào xua tan đi được.

Khói mù mịt từ từ làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy được đường quai hàm sắc sảo và đôi mày nhíu lại của anh.

Tô Thời Sơ nói cô cần thời gian suy nghĩ, nhưng thật ra anh cũng biết rất rõ, cô đang chuẩn bị đưa ra điều kiện.

Cô ấy sẽ đưa ra điều kiện gì? Muốn tiền ư? Muốn một chiếc xe hơi? Hay muốn một ngôi nhà?

Những thứ này anh đều có thể thoả mãn cô tất, chỉ cần cô muốn.

Chỉ có điều…

Mốt ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến trái tim anh run rẩy, suýt chút nữa thì ngay cả điếu thuốc cũng không thể cầm chắc.

"Truyện đã full, đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc full thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"

Đúng lúc này, cửa thư phòng bỗng có hai tiếng gõ nhẹ nhàng, rất nhỏ, nhưng anh lại có thể nghe được rất rõ ràng.

Ân Dĩ Mặc giật mình, lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, thuận tay mở cửa sổ để cho toàn bộ khói thuốc trong phòng tản đi, sau đó anh mới hắng giọng, giọng nói trầm thấp:

“Vào đi.”

Mặc dù phần lớn khói thuốc đã tan đi, nhưng Tô Thời Sơ vẫn ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong phòng, lông mày cô khẽ cau lại.

“Anh vẫn chưa ngủ à?”

“Xin lỗi Ân tổng, đêm muộn thế này lại còn đến đây làm phiền anh.”

Tô Thời Sơ mang dép lê kẻ sọc màu lam sạch sẽ, bộ đồ ngủ màu xanh nhạt rộng rãi, khiến cô trông giống một đứa trẻ nhỏ, ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Ân Dĩ Mặc xoay người, nâng mí mắt lên, đôi mắt hẹp sâu thẳm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mím thành một đường thẳng.

“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, để cho Đoàn Ngọc Trì vào tù quả thật không thực tế.” Tô Thời Sơ bước về phía trước vài bước, giọng nói rõ ràng:

“Vừa rồi tôi có điều tra một chút, có một số dự án hợp tác bất động sản giữa Huy Hoàng Quốc Tế và Đoàn gia, trước mắt mấy dây chuyền sản xuất cũng do Đoàn gia nắm giữ, lúc này trở mặt thì chẳng có lợi ích gì.”

Cô ở trong phòng lâu như vậy, chính là đang thay anh cân nhắc ưu nhược điểm?

Đôi mắt hẹp của Ân Dĩ Mặc trâm trầm hơn, đôi môi mỏng cong lên: “Suy nghĩ thật chu toàn, không hổ danh tổng thư ký tài giỏi của tôi, xứng đáng làm Ân phu nhân của tôi.”

Nghe vậy, cả người Tô Thời Sơ lắc lư.

Thật là rất mỉa mai.

“Cho nên, cô không có ý định đưa ra điều kiện gì?” Mặt Ân Dĩ Mặc bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đột nhiên căng thẳng.

Tô Thời Sơ lắc đầu, nâng khóe môi tái nhợt: “Không cần thiết, Ân tổng anh vừa nói rất đúng. Với năng lực và thân phận của tôi, tôi nên đặt Quốc Tế Huy Hoàng và Ân tổng anh lên hàng đầu.”

Có một số lời hứa, một khi đã thất hứa, mọi sự mặc cả về sau chính là tự rước lấy nhục nhã, thà rằng thứ gì cũng không cần, mới có thể tự do tự tại.

Ân Dĩ Mặc hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, anh lại đối mặt với ánh mắt của cô, nhịp thở có chút căng thẳng.

Hốc mắt cô đỏ bừng, như phủ một lớp sương mỏng, nhưng không hề có một giọt nước mắt nào rơi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện