Editor: Gió


Beta: Đá bào



Dự án đã được đồng ý, tiếp theo sẽ bàn bạc về những điều kiện để có thể cho phép bộ phận số Bốn hợp tác với tổ chức đầu tư mạo hiểm.


Giản Hàng hoàn toàn tự tin về bản kế hoạch của mình, bởi làm sao để có thể thuyết phục được những vị lãnh đạo cấp cao là sở trường của cô. Nhưng sau khi bên trên đồng ý, đưa ra những điều kiện giới hạn gì, cô không thể nắm bắt được.


Sau khi chú ba Tần đồng ý, lại hỏi những người khác, “Mọi người còn có ý kiến gì khác không?”


Nếu chỉ nhìn vào bản kế hoạch, không ai có dị nghị.


Bộ phận số Một và số Ba cũng không có ý kiến gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích kinh doanh của họ, họ cũng chẳng quan tâm đến chiến lược phát triển của bộ phận số Bốn ra sao.


Chung Nghiên Nguyệt yên lặng uống cà phê, cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào lừa mình dối người, cô ta thực sự bị thu hút bởi mẫu mô hình kia.


Bốn mẫu xuân hạ thu đông, những khách hàng trẻ tuổi nhất định sẽ tìm mọi cách để sưu tầm đủ. Nghe Giản Hàng nói, họ đang tiếp tục thiết kế những bộ trang phục khác, sau đó sẽ tiếp tục làm mới.


Chỉ cần có trang phục mới, người tiêu dùng sẽ tiếp tục sưu tầm. Không biết sau khi sưu tầm đủ các mẫu, bộ phận số Bốn sẽ dành tặng cho khách hàng phần quà đặc biệt gì. Cô ta đoán, phần quà đặc biệt nhất định sẽ vô cùng có sức cuốn hút.


Cô ta vẫn luôn hỏi bản thân, rằng khi sản phẩm nước ngọt có gas mới được tung ra thị trường, liệu cô có uống hay không, có sưu tầm tất cả trang phục của ‘Tiên nữ bọt gas’ hay không.


Đáp án ở trong lòng là có.


Vì vậy đối với dự án này, cô ta không có ý kiến gì.


Chỉ là, Giản Hàng muốn hợp tác với tổ chức đầu tư mạo hiểm, liệu sẽ là tổ chức nào? Chung Nghiên Nguyệt không dám nghĩ đến Đàm Phong. Nghĩ đến việc anh giúp đỡ Giản Hàng mà không hề nghĩ ngợi, trái tim cô như bị lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào.


Nhưng ngoài anh ra, còn ai có thể đầu tư vào bộ phận số Bốn được? Mà bên Giản Hàng quen thuộc nhất cũng chỉ có Ngân hàng đầu tư Doãn Lâm.


Cô ta và Tề Chính Sâm đã kết hôn rồi nên không muốn có chút liên quan nào đến anh, tốt nhất đời này cũng không cần gặp lại. Nhưng nếu Doãn Lâm định đầu tư vào bộ phận số bốn, anh có thể không thường xuyên đến Lạc Mông được hay sao?


“Nếu như đều không có ý kiến gì, vậy tiếp theo bộ phận số Bốn sẽ hoạt động theo hình thức kinh doanh mới.” Chú ba Tần thấy Tần Mặc Lĩnh không có phản ứng, vì vậy việc hợp tác với tổ chức đầu tư mạo hiểm, ông giao cho anh quyết định.


Dù sao cũng đã giao việc kinh doanh của công ty cho Tần Mặc Lĩnh, ông không thể can dự quá nhiều.


Ông nhìn qua cháu trai, “Để cháu bàn bạc cụ thể với Giản Hàng đi.” 


Giản Hàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng anh sẽ đưa ra những điều kiện hà khắc. 


Tần Mặc Lĩnh nhìn vào đôi mắt cô, từ khi cuộc họp bắt đầu đến giờ, cuối cùng cô cũng đã nhìn anh.


“Chỉ được phép ký hợp đồng với họ dựa trên hình thức có quyền mua lại, trước đây tôi từng nói sẽ cho bộ phận số Bốn thời gian hai năm, bây giờ sẽ cho thêm một năm nữa.”


Ân Kình nhìn qua Giản Hàng, cho dù có cho cô thời gian ba năm, cũng khó nuốt. Trừ khi sản phẩm nước ngọt có gas này sau khi được đưa ra thị trường lập tức trở thành ‘hàng hot’, trong vòng một năm đã hồi vốn, hai năm lợi nhuận tăng lên gấp đôi.


Nếu không, cô sẽ rất khó gọi vốn được.


Giản Hàng hỏi: “Còn có điều kiện gì nữa không?”


Tần Mặc Lĩnh: “Không được để tổ chức đầu tư mạo hiểm ấy xuất hiện trong cuộc họp ban hội đồng của Lạc Mông.”


Giản Hàng gật đầu: “Điều này tôi rất rõ.”


“Từ tháng này trở đi sẽ cắt hết những khoản chi tiêu công ty cấp cho bộ phận số Bốn.” Tần Mặc Lĩnh nói rõ trong một lần: “Về việc lương nhân viên, công ty sẽ chi trả đến cuối năm, từ năm sau sau khi sản phẩm mới được đưa ra thị trường, lương thưởng sẽ do bộ phận số Bốn tự giải quyết.”


“Nếu như lúc đó bộ phận số Bốn xảy ra hiện tượng từ chức hàng loạt, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty cũng như ảnh hưởng đến sản phẩm của các bộ phận khác, em sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”


Giản Hàng vừa nghe thấy được từ tháng sau sẽ bị cắt hết mọi khoản chi tiêu, cô tranh luận, “Về sản phẩm mới của năm sau, tôi sẽ không dùng đến một đồng của công ty, bây giờ chúng tôi vẫn đang phụ trách sản phẩm cũ, nếu công ty không cấp bất kỳ khoản chi tiêu nào, thật khó mà hiểu được. Tôi không cần nhiều, trước khi đưa ra sản phẩm mới, mong công ty tiếp tục trợ cấp cho chúng tôi chi phí thấp nhất như trước đây.”


Tần Mặc Lĩnh không để cô có đường lui, “Bên em đã bắt đầu công việc quảng cáo cho sản phẩm mới từ bây giờ, vừa muốn hoạt động theo hình thức kinh doanh mới, lại vừa muốn chi phí đầu tư truyền thống.” Anh hỏi ngược lại, “Em thấy có phù hợp không?”


Phó tổng Ngô cũng đồng tình với quyết định của Tần Mặc Lĩnh: “Giản tổng, công ty đã cho bộ phận số Bốn quyền hạn lớn như vậy rồi, nếu như vẫn muốn dựa dẫm lại vào công ty, vậy sẽ không công bằng với những bộ phận khác.


Lời này như nói thay tiếng lòng của những vị giám đốc bộ phận còn lại.


Phó tổng Ngô muốn suy xét đến đại cục, “Nếu như những bộ phận khác cũng muốn hành động giống cô, dùng tiền trợ cấp của công ty rồi kinh doanh theo phương thức mà mình muốn, thì còn cần đến ban lãnh đạo cấp cao để làm gì?”


“Giản tổng, cô sẽ không biết tôi và Tần tổng, sắp phải đối mặt với áp lực lớn như thế nào.”


Giản Hàng: “Tôi hiểu được.”


Phó tổng Ngô cười cười, “Cô hiểu nhưng vẫn không đủ.”


“Vì sao các cổ đông lại đầu tư vào Lạc Mông? Bởi vì Lạc Mông đã đi những bước đi vững vàng hơn hai mươi năm nay, bước trên con đường phù hợp với công ty, lợi nhuận khả quan, năng lực phòng chống rủi ro lại mạnh mẽ.”


“Hình thức kinh doanh này của cô, có thể đem lại được bao nhiêu lực lượng mới, hay có thể kéo dài được bao lâu, đều khó nắm chắc được. Những sự vật mới luôn có một đặc tính chung rất rõ ràng, đến nhanh đi cũng nhanh.”


Ông giải thích, “Không phải tôi muốn nói tư duy này của cô không tốt, nhưng tôi và Tần tổng phải dự đoán được tất cả những rủi ro có thể xảy ra, để phòng tránh được một phần.”


“Cô có từng nghĩ qua rằng, đầu tư nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại không vực dậy được thị trường.” Phó tổng Ngô hỏi.


Giản Hàng: “Đương nhiên, việc đầu tư nào cũng sẽ có rủi ro.” Nếu đã quyết định phát triển theo hình thức phi truyền thống, cô đã ước tính tất cả những mối nguy hiểm có thể tồn tại.”


Phó tổng Ngô gật đầu, nói: “Tôi rất thích suy nghĩ kinh doanh của cô, nhưng quả thực rủi ro quá lớn. Công ty không thể để các bộ phận tuỳ ý muốn làm gì thì làm. Nhưng cô muốn làm, có thể, sẽ cho cô quyền hạn tuyệt đối, nhưng công ty sẽ không đầu tư thêm một khoản nào.”


Phó tổng Ngô nói rõ ý mình, “Nếu thất bại, cô nói xem, liệu công ty có thể không thu dọn đống đổ nát ấy không? Nếu không xử lý, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến ba bộ phận còn lại. Vì vậy tất cả số tiền đầu tư hàng tháng cho bộ phận số Bốn đều được giữ lại làm vốn dự phòng, cũng như lớp nền cho bộ phận số Bốn. Để nhỡ khi mọi việc rối tung lên, số tiền này có thể giúp giảm độ ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.”


Ông nhìn lướt qua Tần Mặc Lĩnh, nói với Giản Hàng, “Đây cũng là ý của Tần tổng.”


Giản Hàng không nhìn sang phía Tần Mặc Lĩnh nữa.


Phó tổng nói đến điều xấu nhất, “Nếu một ngày nào đó bộ phận số Bốn phải dùng đến số tiền dự phòng này thì cũng là lúc cô phải rời khỏi Lạc Mông.”


Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang phía Giản Hàng.


Điều cần nhắc nhở phó tổng Ngô vẫn phải nói ra: “Giản tổng, cô cứ suy nghĩ cẩn thận lại kế hoạch này một lần nữa.”


Giản Hàng đã quyết tâm, “Tôi sẽ không từ bỏ dự án này.” Cho dù công ty sẽ không trợ cấp bất kỳ khoản chi nào.


Phó tổng Ngô, “Vậy cô về nộp lên phương án cụ thể, công ty sẽ ký với bộ phận số Bốn một bản thoả thuận.” Ông quay sang hỏi Tần Mặc Lĩnh, “Cháu còn muốn nói thêm gì không?”


“Không cần đâu ạ.” Anh thu dọn lại tài liệu, “Tan họp.”


Cát Tường Cốc nhỏ giọng nói với Giản Hàng, “Một đồng trợ cấp của công ty cũng không có, cẩn thận bộ phận tiêu thụ sẽ gãy gánh đó!”


Giản Hàng tắt máy tính, cười cười, “Không sao cả, nếu gãy rồi cháu sẽ gánh tiếp.”


“Cháu đấy à,” Cát Tường Cốc cảm thán, “Giống y ông vậy, không đâm đầu vào tường thì còn chưa chết tâm. Cháu cứ yên tâm, nhất định ông sẽ nghiên cứu ra vị gas dịu nhẹ như cháu muốn.”


Hình thức quảng bá mới không thể lưu giữ cảm giác mới mẻ lại mãi, nhưng bản thân sản phẩm thì có thể.


Bây giờ ngay cả một hạt gạo cũng không còn, làm không tốt sẽ phải rời đi, có thể thấy rõ được áp lực của cô lúc này. Cát Tường Cốc động viên cô, “Đã đi đến bước này rồi, vậy cứ cắn răng mà tiến về phía trước.”



Khi Trịnh Viêm Thúc biết được tất cả chi tiêu của bộ phận tiêu thụ đã bị cắt giảm, lúc này cuộc họp của bộ phận số Bốn đang diễn ra.


“Ý gì vậy?” Anh ta hoài nghi bản thân mình nghe lầm.


Bên bộ phận tài chính nói với anh, “Đây là quyết định của công ty. Sau này sẽ không trợ cấp bất kỳ khoản chi nào cho bộ phận số Bốn nữa.”


Trịnh Viêm Thúc: “Còn hai mươi triệu tháng này vẫn chưa gửi.”


Bộ phận tài chính lặp lại một lần nữa, “Từ hôm nay trở đi, sẽ dừng toàn bộ việc trợ cấp chi tiêu.”


“Tôi biết rồi.” Trịnh Viêm Thúc cúp điện thoại, ánh mắt sắc lạnh trực tiếp nhìn thẳng vào Giản Hàng, “Không có lấy một đồng, Giản Hàng, rốt cuộc cô định làm gì!”


Trịnh Viêm Thúc tức điên lên, những lúc giận quá thường mất khôn, “Tôi biết cô tài giỏi, tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, lăn lộn trong giới đầu tư cũng như diều gặp gió, vậy nên bản thân mình không gì là không thể làm được. Mời cô hãy nhớ rõ, tại sao nó lại được gọi là ngành hàng tiêu dùng nhanh truyền thống!”


“Cô đến bộ phận số Bốn, ngoài việc giày vò nơi này cả ngày còn làm được gì khác? Vì để thoả mãn dục vọng cá nhân của bản thân, lôi tất cả chúng tôi cùng phải chịu tội thay.”


Trịnh Viêm Thúc chất vấn Giản Hàng: “Không có chi phí trợ cấp của công ty, cô có từng nghĩ qua công việc vận hành ở các khu vực lớn khó khăn đến nhường nào không? Bây giờ đang là tháng bảy, tháng tám tháng chín sắp tới, đều là mùa sản phẩm bán chạy, nhưng không còn một đồng, vậy nhà phân phối nào sẽ chịu phối hợp với chúng ta chứ?”


Giản Hàng không tiếp lời, cho anh ta đủ thời gian để bộc phát lửa giận trong lòng.


Những người khác thầm thở dài trong lòng, cảm xúc vô cùng phức tạp. Không ngờ công ty lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp cắt sạch tất cả khoản tiền đầu tư.


Tiền vay được từ ngân hàng đều dành cho việc nghiên cứu, nếu kêu gọi các nhà đầu tư mạo hiểm, trong vòng hai, ba tháng cũng sẽ không nhận được tiền ngay. Có thể thuận lợi kêu gọi đầu tư hay không, trước mắt vẫn còn là một ẩn số.


“Nếu cô thất bại rồi thì vẫn còn Tần Mặc Lĩnh chịu trách nhiệm giúp, mà cô cũng không thiếu số tiền lương một năm vài triệu này, về nhà tiếp tục làm Tần phu nhân như cũ, sống cuộc sống nơi hào môn của cô. Nhưng những người khác ở bộ phận số Bốn không giống cô, không có số hưởng như cô, họ còn phải nuôi sống gia đình, không ai có tiền tài chơi cùng cô được!”


Lần này Trịnh Viêm Thúc ném thẳng chuột máy tính xuống, gấp laptop lại, cầm lên lập tức rời khỏi.


Với tình hình hiện giờ, không cần thiết phải mở họp.


“Trịnh Viêm Thúc!” Chu Nghĩa lên tiếng cảnh cáo, bảo Trịnh Viêm Thúc quay lại vị trí.


Trả lời anh ta là một tiếng ‘uỳnh’, cánh cửa đóng lại.


Chu Nghĩa hiểu được cảm xúc của Giản Hàng lúc này một chút, “Kế hoạch mới còn có thể tiếp tục tiến hành được hay không?”


“Tất cả tiếp tục như kế hoạch đã đề ra.”


“Nhưng không có tiền.” Không có tiền thì cũng đừng bàn đến việc làm gì nữa, mô hình đặt làm cũng phải trả trước tiền cọc.


“Mọi người không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc, cứ để tôi giải quyết. Muộn nhất đến thứ sáu này tiền sẽ được chuyển đến. Tan họp.” Giản Hàng cầm laptop rời khỏi.



Vừa đến năm giờ, Giản Hàng tan làm về nhà.


Có một chiếc siêu xe màu đen đỗ tại con đường bên cạnh chung cư, biển số xe là dãy số liên tiếp.


Lái đến phía trước, Giản Hàng phanh xe lại.


Hai người đều bước xuống.


Giản Hàng đóng cửa xe lại, “Sao anh lại rời khỏi công ty sớm vậy?”


Tần Mặc Lĩnh không đáp mà hỏi lại, “Anh tưởng chiều nay em sẽ đến văn phòng tìm anh chứ?”


Giản Hàng cười cười, “Tìm anh làm gì? Từ lập trường của anh, quyết định ấy hoàn toàn phù hợp với lợi ích của công ty, còn giữ lại một đường lui cho bộ phận số Bốn. Anh không phản đối quyết định của chú ba em đã rất cảm kích rồi.”


“Giản Hàng, không chỉ có mình chú ba muốn duyệt dự án cho em.” Anh qua đây chính vì muốn nói với cô chuyện này, “Lúc đó chú ấy giành mất lời của anh.”


Tần Mặc Lĩnh đi về phía trước hai bước, đứng ngay đối diện cô, “Kế hoạch kia của em xứng đáng để mạo hiểm một lần.”


Giản Hàng thụ sủng nhược kinh, từ trước đến giờ anh đều không ưng những ý tưởng của cô.


Tần Mặc Lĩnh quay đầu phân phó tài xế, “Cậu đi tìm chỗ đỗ xe đi.”


Anh nắm tay cô bước lên căn hộ trên lầu.


Trong thang máy có camera, hai người chỉ nắm tay đơn thuần.


Vừa vào đến nhà, Giản Hàng bị giữ lại ở ngay huyền quan. Bị anh ôm vào lòng và được bao lấy bởi nụ hôn nóng bỏng, cô tạm thời đặt công việc sang một bên.


Giản Hàng ôm eo anh, mềm nhũn trong lòng anh.


Từ huyền quan đến phòng tắm.


Vẫn chưa đến bảy giờ, cũng không cần phải bật đèn phòng tắm, ánh dương cũng đã đủ chiếu sáng căn phòng. Nếu cảm nhận kỹ càng, còn có thể ngửi thấy được hương hoa nhàn nhạt vương vấn trong bầu không khí.


Những giọt nước trên mái tóc Tần Mặc Lĩnh rơi xuống cằm anh rồi lăn xuống.


Giản Hàng ôm chặt eo anh, cúi đầu hôn lên đôi môi người đàn ông.


Lúc này trên bức tường, hình ảnh của hai người đan nhau.


Trong hai người đều có đối phương.


Giản Hàng dán lên trán anh, sống mũi chạm vào nhau. Hôm nay trong cuộc họp không có thời gian nhìn kỹ, mà mấy ngày gần đây cũng không gặp mặt, vì vậy cô muốn ngắm nhìn anh.



Chín giờ, Tần Mặc Lĩnh tắm xong rồi ra ngoài nấu cơm.


Căn chung cư nhỏ nên phòng bếp cũng nhỏ nhắn, tủ lạnh cũng chỉ có một cánh, bên trong không có nhiều nguyên liệu nên anh nấu hai món đơn giản.


Giản Hàng sấy khô tóc, mặc lên sơ mi của anh, chân trần bước ra khỏi phòng ngủ.


Căn nhà nhỏ cũng có lợi ích nhất định, cô đảo mắt đã có thể nhìn thấy anh. Không giống với chung cư của anh, nói lời còn vọng tiếng lại.


Giản Hàng búi tóc lên, đứng ở cửa phòng bếp đợi anh.


Tần Mặc Lĩnh quay đầu nhìn cô, vừa rồi trong phòng ngủ, cô ở dưới thân anh làm nũng, bức tường phòng tuyến sụp đổ, khiến anh suýt mất kiểm soát.


“Cơm xong ngay đây.”


“Không vội, em cũng không đói.” Cổ họng Giản Hàng khô khốc, vừa rồi hét nhiều, bây giờ vẫn còn chút khàn khàn.


Tần Mặc Lĩnh nói chuyện chiến lược huy động vốn với cô, “Không cần phải kêu gọi tổ chức đầu tư mạo hiểm, không phải trên tay em có tiền hay sao? Tìm một tổ chức em quen làm qua thủ tục một chút, trực tiếp đầu tư vào bộ phận số Bốn.”


Mấy tấm thẻ anh đưa cho cô, tuỳ tiện lấy hai tấm ra cũng đủ cho việc hoạt động bộ phận số Bốn. Với thân phận tổng giám đốc, anh sẽ không dung túng cô, nhưng là chồng cô, tiền bạc tuỳ cô sử dụng.


Nếu thua lỗ cũng không sao, coi như dùng để mua kinh nghiệm.


Giản Hàng lập tức từ chối, “Sẽ không dùng đến tiền của anh, em có cách. Dùng tiền của anh đánh liều cho tương lai của bộ phận số Bốn, như vậy quá tuỳ hứng. Không cần thiết.”


Tần Mặc Lĩnh đang nấu thức ăn, quay lưng về phía cô, “Em tìm người khác đến đầu tư với việc tìm anh kêu gọi đầu tư, là chuyện giống nhau.”


“Không giống nhau.” Sao có thể giống nhau được chứ.


Không phải là vài chục vài trăm triệu, bây giờ anh đã cắt hẳn tất cả trợ cấp, muốn cứu được bộ phận số Bốn, một tỷ cũng chưa chắc chắn.


Nếu lãi còn đỡ, nhưng nhỡ thua lỗ thì sao đây?


Đến lúc đó, số tiền bồi thường vô hình sẽ trở thành khúc mắc của cuộc hôn nhân giữa anh và cô. Bố mẹ cô chính là ví dụ cụ thể, bố cô đã thua lỗ không ít khi đầu tư vào thị trường chứng khoán, mỗi lần nhắc đến chuyện này mẹ cô đều không nhịn được mà nói thêm vài câu.


Thực ra không phải mẹ trách bố, nhưng bố cô vì chuyện thua lỗ mà tâm lý trở nên nhạy cảm, luôn cảm thấy mẹ cô đang trách ông, ông lại thấy tủi thân.


Hai người vì chuyện này mà cãi nhau không chỉ một, hai lần. Mà bố cô cũng chỉ mới thua hơn một trăm nghìn.


Nhỡ cô đầu tư hơn một tỷ vào đó, cuối cùng lại không vực dậy được thị trường, nhất định sẽ tự trách bản thân. Nếu là tiền cô kiếm được thì không sao, lỗ thì lỗ. Nhưng đây lại không phải tiền của cô. Cô không có tự tin dùng nó.


Tần Mặc Lĩnh có chút không vui, “Em tìm người khác nhờ họ đầu tư, sao không thể dùng tiền của anh? Đối với anh chút tiền này không là gì cả, lỗ cũng không sao.”


Nhưng đối với cô nó lại là con số trên trời, là số tiền đó có đi làm cả đời cũng không kiếm được.


Giản Hàng dừng vấn đề này tại đây, “Chuyện của công ty chúng ta hãy giải quyết ở công ty, ở nhà không nói đến việc này.”


“Bây giờ anh với thân phận là chồng em nói với em về chuyện của bộ phận số Bốn. Không nhắc tới vấn đề này, vậy chi tiêu của bộ phận số Bốn em định sẽ giải quyết ra sao?”


“Đây là chuyện của em.”


“Giản Hàng, rốt cuộc em có coi anh là chồng em không vậy?”


Ngôi nhà đột nhiên lặng đi.


Giọng Giản Hàng rất nhỏ, “Anh nói xem?”


“Nếu như em coi anh là chồng mình, có chút tình cảm với anh, thì cũng không đến độ phải rạch ròi tiền bạc như vậy, không đến độ chuyển ra ngoài sống riêng như vậy.”


Dừng lại vài giây, anh nói, “Từ trước đến nay em chưa từng coi căn biệt thự kia là nhà mình.”


Giản Hàng nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh một hồi lâu, cô không nói bất kỳ lời thanh minh nào, ngồi xuống trước bàn ăn đợi cơm tối.


Bản thân Tần Mặc Lĩnh cũng không hiểu được, sao bầu không khí trong nhà đột nhiên lại thành ra như vậy. Vừa rồi khi hai người giao tiếp thân thể còn vô cùng hợp ý.


Bữa tối diễn ra trong sự trầm mặc.


Tần Mặc Lĩnh thu dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó lại mở tủ lạnh ra nhìn, không còn nhiều sữa bò nữa, hai ngày tới sẽ mua cho cô. Anh đeo đồng hồ lên, “Anh về đây.”


“Đợi một chút, em đưa anh xuống.” Giản Hàng đứng dậy đi thay đồ.


Tần Mặc Lĩnh nhàn nhạt nói, “Không cần đâu.” Anh đóng cửa lại rồi rời khỏi.


Giản Hàng đứng lặng tại chỗ vài phút đồng hồ, sau đó đi đến cửa khoá trái lại.


Cô không có thời gian buồn rầu đau thương, đi đến tủ trong phòng ngủ tìm đồ.


Vài phút sau, chuông cửa vang lên.


Cô cất đồ lại, đi ra mở cửa.


Tưởng rằng là Tần Mặc Lĩnh trở lại, từ camera ngoài cửa cô nhìn thấy cô gái tiếp tân dưới lầu. Cô ấy lên đây đưa chìa khoá xe cho cô.


Xe của cô đã được tài xế của Tần Mặc Lĩnh đỗ vào gara, đỗ xong cũng không lên làm phiền bọn họ. Bởi cô còn mặc đồ ngủ nên Tần Mặc Lĩnh để nhân viên tiếp tân giúp mình đem lên cho cô.


“Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi.”


Cô gái mỉm cười, “Không cần khách sáo.”


Giản Hàng đặt chìa khoá xe ở huyền quan, trở lại phòng ngủ.


Tìm được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất rồi, cô gọi điện cho Phùng Mạch: “Sáng mai khi nào cô có thời gian rảnh vậy?”


Phùng Mạch: “Đơn đăng kí vay mượn của cô đã được phê duyệt rồi, yên tâm, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngay, sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ nghiên cứu sản phẩm mới.”


“Không phải là chuyện này?”


“Cô lại gặp phải chuyện gì khó khăn sao?”


“Để gặp mặt rồi nói.”


“Thời gian như cũ, tám giờ sáng cô đến văn phòng làm việc của tôi.”



Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Hàng đến phòng làm việc của Phùng Mạch trước thời gian hẹn mười phút.


Phùng Mạch không thể ngờ được, Giản Hàng muốn tìm cô là vì muốn thế chấp bất động sản để vay tiền.


Cô lật mở giấy chứng nhận sở hữu, tổng cộng có hai cuốn, “Cô thế chấp cả tiệm của ông bà sao?”


“Ừm, tôi chỉ đứng tên căn chung cư và cửa tiệm kia.” Nhà do cô mua nên cô có dũng khí đem đi thế chấp.


Phùng Mạch đặt giấy tờ xuống, “Tần Mặc Lĩnh không cho cô thẻ ngân hàng sao?”


“Thẻ đều ở chỗ tôi.” Giản Hàng nói, “Nhưng sẽ không dùng tiền của anh ấy.”


Phùng Mạch hiểu được, cô ta quen Giản Hàng nhiều năm như vậy, biết cô rất thanh cao, coi trọng lòng tự tôn hơn bất kỳ thứ gì. Dùng tiền của Tần Mặc Lĩnh rồi, vô hình sẽ thấp hơn Tần Mặc Lĩnh một cái đầu. Ở trước mặt Tần Mặc Lĩnh, cô cũng chỉ có chút kiêu ngạo và tự tôn ấy.


Phùng Mạch mở máy tính, sau khi thẩm định vật thế chấp xong còn phải hạ giá, cô đánh giá một hồi, “Hai căn nhà cộng lại, nhiều nhất có thể vay được hai mươi triệu. Hai mươi triệu đủ cho bộ phận tiêu thụ dùng trong một tháng sao?”


“Không đủ.” Giản Hàng nói, “Tôi đem bán hết những khoản đầu tư trên tay vẫn còn thêm được hai mươi triệu nữa.” Thêm hai mươi triệu tiền thế chấp nhà, bốn mươi triệu là tất cả giá trị tài sản của cô.


“Giải quyết chi tiêu của tháng bảy, tháng tám trước đã. Sau tôi sẽ nghĩ cách tiếp.”


Phùng Mạch đứng dậy đi pha cà phê, “Chọn đến Lạc Mông, tôi không biết sau này liệu cô có hối hận hay không.”


Về vấn đề này, Giản Hàng vẫn trầm mặc như cũ.


Phùng Mạch đứng trước tủ trà, đột nhiên quay đầu lại, “Tôi có thể cho cô vay riêng hai mươi triệu, cô giải quyết khó khăn trước mắt đã. Về phần tiền lãi, đến lúc đó cứ trả tôi theo phần trăm của ngân hàng. Không phải tôi giúp không công đâu, nếu như cô không thành công, phải đến Nghi Thạc.”


Dù sao cũng là bạn học nhiều năm như vậy, quen nhau từ năm mới mười mấy tuổi, bây giờ Giản Hàng gặp phải khó khăn, không giúp đỡ cũng áy náy.


Cô không lo lắng việc Giản Hàng sẽ không trả nổi số tiền này, nếu bộ phận số Bốn hồi sinh, tất nhiên Giản Hàng sẽ không thiếu tiền, còn nếu thua lỗ, đợi Giản Hàng đến Nghi Thạc, trả cô dần cũng được.


Hai mươi triệu là con số Giản Hàng dám vay, cho dù sản phẩm nước ngọt có gas kia không thành công, cô làm lại từ đầu, sớm muộn cũng trả được số tiền này.


Giản Hàng đưa tay ra, “Đưa giấy bút cho tôi, tôi viết giấy nợ cho cô.”


Phùng Mạch đặt ly cà phê xuống, lấy giấy bút, “Nếu cô chết cũng muốn mặt mũi mà mang vạ vào thân, không chừng tôi còn sẽ cười cô thối mũi.”


Cô đứng ở bên cạnh nhìn Giản Hàng viết giấy nợ, nét chữ cũng như con người, đẹp đẽ sắc sảo.


Viết xong giấy nợ, Giản Hàng ra hiệu cho cô, “Lấy giúp tôi mực đóng dấu.”


“Không cần thiết.”


“Nên làm thế nào thì cứ vậy đi.”


Phùng Mạch cầm mực đóng dấu trên bàn làm việc qua, Giản Hàng in dấu vân tay lên giấy nợ.”


Phùng Mạch nhận lấy giấy nợ, cô xem một chút số dư tài khoản, số tiền trên đó vẫn đủ. Tiền tiêu vặt bố mẹ cho cô vẫn không dùng đến, trước giờ tấm thẻ này chưa từng thiếu tiền, có thể cho Giản Hàng vay ngay lập tức.


Cô lấy một chiếc khăn ướt cho Giản Hàng lau tay, “Số tiền cá nhân không dễ chuyển vào tài khoản của Lạc Mông, bây giờ cô bận nhiều việc, nhưng tôi lại rất rảnh rỗi, có thể giúp cô tìm một công ty đầu tư nhỏ, dựa trên danh nghĩa đầu tư, hôm nay sẽ chuyển hai mươi triệu vào tài khoản của Lạc Mông trước, sau đó sẽ chuyển gộp bốn mươi triệu qua.”


Giản Hàng vô cùng cảm kích, “Được, phí dịch vụ cứ để tôi lo.” Giản Hàng cất giấy tờ vào túi, “Vậy thủ tục vay tiền cần có những gì, nhờ cô gửi cho tôi vậy, để tôi về chuẩn bị.”


Phùng Mạch tiễn cô đến thang máy, “Tôi có quen biết vài ông lớn trong giới thương nghiệp, trong những năm đầu lập nghiệp thiếu chút nữa không có đủ tiền để trả nhân viên, cũng phải đi thế chấp nhà mình, nhưng bây giờ tài sản ròng cả trăm tỷ. Hy vọng có thể sớm ngày được uống sản phẩm nước ngọt có gas của cô.”


“Cảm ơn cô.” Giản Hàng bước vào thang máy.


Phùng Mạch làm việc nhanh gọn, Giản Hàng còn chưa đến Lạc Mông đã nhận được cuộc gọi của người phụ trách công ty đầu tư.


Thật trùng hợp, Giản Hàng có quen với công ty này, trước đây họ cùng hợp tác đầu tư vào một doanh nghiệp, lúc ấy Doãn Lâm dẫn đầu, công ty này theo ngay sau.


Người phụ trách cười nói, “Không ngờ lại là cô. Tôi và Phùng Mạch đã quen biết hơn mười năm nay, chưa từng thấy cô ấy bận tâm đến chuyện của người khác như vậy. Cô ấy giục tôi nhất định phải làm xong giúp cô trong ngày hôm nay. Bây giờ cô đến văn phòng của tôi đi.”


Nếu như đã dùng danh nghĩa đầu tư vào Lạc Mông, tất cả các thủ tục cần thiết đều phải đầy đủ.


Sau hơn hai tiếng đồng hồ, tất cả các thủ tục được hoàn thành, cũng đã ký xong thoả thuận.


Bề ngoài mà nói, đây là số tiền cô kêu gọi đầu tư được.



Về đến Lạc Mông, đã gần 11 giờ.


Bên tài chính của Lạc Mông gọi cho cô, nói hai mươi triệu đã được chuyển đến.


Tiểu Phàn sốt sắng cả buổi sáng, cuối cùng cũng đợi được Giản Hàng, cô không dám hỏi sáng nay Giản Hàng đã đi đâu, “Giản tổng, bộ phận tiêu thụ và bộ phần thị trường đang mở họp, họ đang ở đó đợi cô.”


Giản Hàng gật đầu, “Tôi sẽ qua ngay.”


Không biết họ cùng liên kết lên án cô, hay quyết định sẽ chuyển công tác sang bộ phận số Hai. Bộ phận số Hai đang tuyển dụng, nếu như họ muốn đến đó, cô sẽ lập tức để họ rời đi.


Vừa đẩy cánh cửa phòng họp vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người cô.


Trịnh Viêm Thúc không ngẩng đầu lên mà nhìn vào màn hình điện thoại. Mặc dù tối hôm qua có cãi nhau với Giản Hàng nhưng anh ta vẫn không hề có ý định rời khỏi bộ phận số Bốn, cũng sẽ nhất định là người cuối cùng ở lại nơi này.


Giản Hàng ngồi xuống, “Có chuyện gì vậy?”


Chu Nghĩa đứng lên, đi đến bên cạnh cô, đặt tấm thẻ ngân hàng lên mặt bàn, “Trong thẻ tổng cộng có mười triệu, chúng tôi cùng góp lại. Cô cứ yên tâm mà dùng, số tiền này bỏ ra không ảnh hưởng gì đến chất lượng cuộc sống của chúng tôi cả.”


Những người khác góp được hơn sáu triệu, anh ta bù nốt số còn lại, tổng cộng có mười triệu.”


“Dùng để cứu nguy trước, sau đó cùng nghĩ cách sau.”


Hôm nay Giản Hàng bị làm cho cảm động đến hai lần, cô đẩy tấm thẻ qua, “Cảm ơn mọi người, nhưng tạm thời chưa cần đến chỗ tiền này. Sáng nay tôi đã kêu gọi đầu tư được sáu mươi triệu, hai mươi triệu được chuyển đến tài khoản rồi, đến cuối tháng sẽ nhận được số tiền còn lại. Mọi người cứ làm tốt công việc của mình, không cần lo lắng về chuyện tiền bạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện