Editor: Gió


Beta: Đá bào



5 giờ 5 phút, chuông nhắc điện thoại của thư ký Cao vang lên, cô đến phòng làm việc của Tần Mặc Lĩnh, nhắc anh có thể chuẩn bị đến bộ phận số Bốn rồi.


Tần Mặc Lĩnh đang đọc báo cáo tiêu thụ của bộ phận số Bốn, hỏi: “Mấy giờ rồi.”


Thư ký Cao báo cáo thời gian chính xác: “5 giờ 7 phút ạ.”


“Không vội, đợi thêm vài phút nữa.” Tần Mặc Lĩnh chú thích lên bản số liệu, lát nữa đến bộ phận số Bốn, có những con số phải nắm bắt rõ được.


Anh nói, “Đợi Giản Hàng rời khỏi công ty thì qua.”


Anh chỉ muốn qua tặng mô hình, không phải đến gặp cô, càng không muốn đụng mặt cô.


Miễn cho việc cô hiểu lầm, anh không làm tốt cương vị tổng giám đốc của mình.


Thư ký Cao lại đợi thêm sáu, bảy phút. Toàn bộ người ở Lạc Mông đều biết mỗi ngày đúng năm giờ Giản Hàng sẽ tan làm, 5 giờ 5 phút xe cô đã rời khỏi gara. Mọi người đều thầm ngưỡng mộ thời gian đi làm của cô.


Nhưng hợp đồng của Giản Hàng có ghi tháng 9 mới chính thức nhậm chức, bây giờ cô lại đến công ty trước thời gian ấy, đồng thời trong lúc ngưỡng mộ, họ lại cảm thấy cô nghĩ không thông, không nhân thời gian nghỉ dài này dạo chơi xả hơi, mà ngày nào cũng đến công ty điểm danh, đến rồi còn không được Tần Mặc Lĩnh tiếp đón, cô báu cái điều gì chứ.


5 giờ 15 phút, Tần Mặc Lĩnh đeo đồng hồ lên, thư ký Cao thấy chiếc túi giấy sếp không nhìn đến kia, cô bước lên vài bước, cầm lên.


Tần Mặc Lĩnh đi ở phía trước, thư ký Cao ở phía sau, cô không có hỏi Tiều Phàn xem Giản Hàng đã tan làm hay chưa, tất cả cứ theo tự nhiên đi. Có sẽ sếp muốn gặp Giản Hàng, nhưng trong lòng lại chưa buông được tư thái xuống.


Thư ký Cao thông báo cho Trịnh Viêm Thúc, [Tần tổng sẽ qua thăm bộ phận tiêu thụ ngay bây giờ.]


Trịnh Viêm Thúc: [Đã biết.] Đây không phải là lần đầu tiên Tần Mặc Lĩnh đến tìm anh ta nói về tình hình tiêu thụ của bộ phận số Bốn, lượng tiêu thụ tháng này của bộ phận số bốn có lẽ tốt hơn so với dự kiến, Tần Mặc Lĩnh qua đây tìm hiểu một chút, hợp tình hợp lý.


Trong thang máy, Tần Mặc Lĩnh nhìn những con số dần chuyển động. Hy vọng cô chưa rời đi, nhưng cũng lại hy vọng cô đã tan làm rồi.


Rất nhanh thang máy đã dừng lại ở tầng 20, Trịnh Viêm Thúc đứng trước thang máy đợi họ.


Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Người trong bộ phận đều trong văn phòng chứ.”


“Đúng vậy.”


“Vậy mở một cuộc họp đơn giản đi.”


Nói rồi, họ bước vào khu vực văn phòng của bộ phận số Bốn.


Tần Mặc Lĩnh liếc nhìn văn phòng của Giản Hàng, trước giờ cô chưa từng khoá lại, bên trong ngoài mấy chậu cây cảnh ra không có gì quan trọng cả. Thứ cô để ý duy nhất là chiếc laptop, đi đến đâu cũng mang theo bên mình.


Phòng làm việc của cô không bật đèn, chắc đã tan làm rồi.


Lúc này, bên trong căn phòng họp anh vừa bước qua, mọi người đều nhìn chằm chằm lên mô hình nhân vật trò chơi trên bàn.


Giản Hàng bày mô hình thành một hàng, “Mọi người ngắm kĩ xem, ngắm xong chúng ta bàn đến cảm giác trực quan mà chúng mang lại.”


Ánh mắt Lâm Kiêu nhìn thẳng, cảm giác trực quan của cậu chính là, ôi đệch, là những mô hình cậu không giành mua được!


Cậu ta hận không thể chiếm lấy năm chiếc mô hình nhỏ ấy cho riêng mình, một trong số đó, khi ấy cậu không giành được, Tần Tỉnh với vận may ‘cứt chó’ lại mua đến tay, cậu ta đến nhà Tần Tỉnh cướp, nhưng không thành.


Cậu ở dưới gầm bàn đá chân Chu Nghĩa, muốn hỏi xem Chu Nghĩa có ngưỡng mộ Giản Hàng hay không. Nhưng đá xong rồi mới ý thức được, ở đây là công ty, Chu Nghĩa không phải là anh em mà là cấp trên.


Quả như dự đoán, ánh mắt Chu Nghĩa vô cùng nghiêm túc, cảnh cáo cậu ta chú ý trường hợp.


Những chiếc mô hình trên bàn kia cũng là những nhân vật trong game mà Chu Nghĩa thích, anh ta đang cảm thán, bỗng bị người khác đá một cái.


Chu Nghĩa hỏi, “Giản tổng, cô từ đâu mà có nhiều chiếc mô hình bản giới hạn vậy?”


Giản Hàng liếc anh ta, “Đây không phải là trọng tâm cuộc họp đúng không?”


Chu Nghĩa: “….”


Lâm Kiêu biết mô hình từ đâu mà có, là của Olive nhỏ Tần Mặc Lĩnh. Trước đó sinh nhật của Tần Tỉnh, Tần Mặc Lĩnh lừa mất của cậu ta, chỉ là không rõ Giản Hàng lại đem chúng đến công ty làm gì.


“Lão đại, có phải bộ phận thị trường đưa ra được kế hoạch kinh doanh khiến chị hài lòng, nên lấy những chiếc mô hình này làm phần thưởng?”


“Cũng không phải không được.” Giản Hàng cầm mô hình của mình lên, “Cái này có thể tặng được.” Bốn chiếc còn lại thì không, bởi Tần Mặc Lĩnh tặng chúng cho cô.


Phó giám đốc bộ phận thị trường không chơi game, không hiểu những mẫu mô hình kia là nhân vật gì, bình thường cũng không chú ý đến những mô hình này, “Giản tổng, tôi không được hiểu cho lắm.”


Giản Hàng đáp, “Cái này không liên quan đến trò chơi, cậu chỉ nhìn mô hình là được.”


Đầu óc Lâm Kiêu trở lại trạng thái công việc, “Cùng một người, nhưng tạo hình và quần áo không giống, chúng tôi quen gọi nó là trang phục. Năm mẫu mô hình này là năm mẫu trang phục khác nhau.”


Phó tổng hiểu ra được vấn đề, “Tôi đã hiểu rồi, cảm ơn cậu..”


Cô ấy lập tức mở slide, chỉnh sửa bản kế hoạch trước đó.


Lâm Kiêu cảm thán, bộ phận số Bốn đều là những người có nhan sắc cao, chấp hành nhiệm vụ cũng xuất sắc. Vị phó tổng này khí chất ngời ngời, phong cách làm việc rất giống với nữ ma đầu, mạnh mẽ dứt khoát.


Giản Hàng đưa danh thiếp của Phương Nam cho Chu Nghĩa, Đàm Phong đã hẹn Phương Nam giúp cô tối nay họ sẽ gặp mặt.


Buổi chiều cô đã nói chuyện với Phương Nam qua điện thoại, nói hết ý của mình cho cô ấy nghe, về mặt chuyên ngành sẽ để Chu Nghĩa và phó tổng bộ phận thị trường dẫn đoàn đội đến văn phòng làm việc của Phương Nam bàn bạc.


“Mọi người bị bản mẫu của kế hoạch kinh doanh giới hạn phạm vi tư duy, chỉ cần vượt qua chiếc khung gò ép này, nhất định sẽ làm ra được một bản kế hoạch chất lượng cao. Tan họp.”


Cô cẩn thận cất lại mô hình vào túi.


Giản Hàng không biết Tần Mặc Lĩnh đến tìm bộ phận tiêu thụ, hơn nữa, cửa phòng họp chuyên dụng cho bộ phận tiêu thụ cũng đang được mở ra.


Cô trở về phòng làm việc của mình, định rằng sẽ bày những chiếc mô hình này xuống cạnh chậu cây cảnh nhỏ, nhưng vừa đưa tay vào trong túi đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến.


Giản Hàng quay đầu, nhìn thấy đối phương, vô cùng ngạc nhiên.


Tần Mặc Lĩnh còn ngạc nhiên hơn cô, không ngờ cô vẫn chưa rời đi.


“Tần tổng.” Cô lên tiếng chào hỏi.


Giản Hàng không muốn để cho anh biết mình để ý đến những chiếc mô hình ấy như vậy. Trên bàn có đặt bản báo cáo lượng tiêu thụ tháng trước, cô cầm lấy cho vào túi, che đi những mô hình bên trong.


“Sao em vẫn chưa tan làm? Không phải đã bảo là đúng năm giờ sẽ về sao?” Tần Mặc Lĩnh cầm chiếc túi vào, trực tiếp hỏi.


Giản Hàng: “Em vừa tan họp, về ngay đây.”


Che xong những chiếc mô hình ấy, cô quay sang nhìn anh, “Anh đặc biệt qua đây tìm em?”


“Không phải, anh đến tìm Trịnh Viêm Thúc.” Anh cố tình nhấn mạnh, “5 giờ 15 mới qua đây.”


Nghĩ đến những lời cô nói ngày hôm đó, trong lòng vẫn không vui như cũ, giọng điệu Tần Mặc Lĩnh rất nhạt, “Không phải em bảo anh làm tốt cương vị tổng giám đốc của mình sao?”


Giản Hàng “Ừm” một tiếng, xách túi xách và túi laptop lên, “Em tan làm đây, anh còn có việc gì không?”


“Không có việc gì, em về đi.” Tần Mặc Lĩnh đi đến trước bàn làm việc của cô, mở chiếc túi, lấy những chiếc mô hình ra, đặt từng chiếc một xuống cạnh chậu cây cảnh nhỏ, xếp thành một hàng.


Giản Hàng nhìn chăm chú những chiếc mô hình ấy, không nói điều gì, cô đặt hai chiếc túi xuống, nắm lấy tay anh.


Tần Mặc Lĩnh không đáp lại cô, đặt chiếc túi rỗng lên bàn. Chuyện sống riêng vẫn đang băn khoăn trong lòng, anh đã chủ động qua tặng mô hình rồi, không muốn chủ động thêm nữa.


Hai người cứ vậy mà yên lặng trong phút chốc.


Tần Mặc Lĩnh xoay người, dùng một tay ôm cô vào lòng.


“Những chiếc mô hình này, anh lừa được từ chỗ Tần Tỉnh đấy à?” Cô dựa vào lòng anh hỏi.


“Không được coi là lừa. Cậu ấy biết chuyện gần đây anh và em vì chuyện của bộ phận số Bốn mà nảy sinh tranh cãi, Tưởng Thịnh Hoà tìm cậu ấy mua mô hình, cậu ấy tài trợ không cần báo đáp, nói rằng thay anh tặng em.”


Giản Hàng xúc động, “Ngày khác phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng mới được.”


“Ừm. Xe đua trong nhà đều để cậu ấy lái tuỳ ý, bây giờ anh rất ít dùng đến.”


Năm rưỡi, đã đến thời gian tan làm. Hôm nay Tần Mặc Lĩnh không định tăng ca, “Anh đưa em về.”


“Anh đợi một chút.” Giản Hàng từ lòng anh đứng thẳng dậy, xách túi xách qua, lấy những chiếc mô hình từ trong túi ra xếp trước năm chiếc mô hình anh vừa tặng, từng cặp từng cặp một.


Mười chiếc mô hình, xếp ngay ngắn thành hai hàng.


Xếp xong, Giản Hàng quay đầu nhìn anh, Tần Mặc Lĩnh cúi người, ngậm lấy đôi môi cô.


Tần Mặc Lĩnh siết chặt eo cô ôm lên, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, tay giữ lấy gáy cô, nụ hôn càng thêm sâu hơn.


Sâu đến vô bờ.


Nụ hôn kết thúc, Giản Hàng bình phục lại hơi thở, phải mất một lúc lâu mới ổn định lại được.


“Về nhà thôi.” Tần Mặc Lĩnh rời khỏi phòng làm việc của cô trước.


Giản Hàng lấy gương ra trang điểm lại, xách túi đựng laptop rời khỏi.


Tần Mặc Lĩnh cho tài xế lái xe của Giản Hàng về, còn anh tự mình chở cô.


Dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi vài phút, mua đồ cần dùng xong, Tần Mặc Lĩnh quẹo xe vào con đường chính, đi đến căn chung cư nhỏ của Giản Hàng.


Kết hôn lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Tần Mặc Lĩnh bước vào không gian riêng của Giản Hàng, vài lần trước đều chỉ đưa cô đến cửa, hôm nay cuối cùng cũng bước vào phòng ngủ.


Trên đầu giường có một chiếc áo phông của anh, được ấp gọn gàng đặt bên gối. Cô mặc áo của anh đi ngủ, khiến trái tim anh dễ chịu hơn một chút.


Trong căn chung cư nhỏ của mình, Giản Hàng có thói quen đi chân trần.


Tần Mặc Lĩnh dắt tay cô vào phòng tắm.


Phòng tắm trong phòng ngủ chính của Giản Hàng rất nhỏ, không bằng một phần năm phòng tắm ở căn hộ của Tần Mặc Lĩnh. Không gian nhỏ nhắn nhưng rất tinh tế, có cây xanh được nuôi bằng nước, còn có cả hoa tươi đang nở rộ.


Các chai lọ được đặt ở góc tường ngăn nắp sạch sẽ, không dính lấy một giọt nước. 


Hơi nước dần dần bao phủ khắp căn phòng. Không gian nhỏ hẹp của phòng tắm dần dần được phủ lên một lớp mờ ảo.


Giản Hàng ôm cổ Tần Mặc Lĩnh, không đi giày cao gót nên cô chỉ có thể nhón chân lên hôn anh.


Cô nhấc bàn chân, dẵm lên mu bàn chân của Tần Mặc Lĩnh. Giọt nước láng bóng trôi xuống ngón chân cô, rơi lên mu bàn chân anh.


Giản Hàng đứng mệt rồi, ngón chân suýt chút nữa thì chuột rút.


Tần Mặc Lĩnh khom lưng ôm cô đặt lên bồn rửa mặt, anh giữ chặt mắt cá chân của cô, cúi đầu hôn xuống.


Tối qua cũng thời điểm này, Giản Hàng ở nhà dọn dẹp vali, một mình ăn cơm, sau đó ngồi ở phòng khách đợi anh về.


Hôm nay vào lúc này, anh buông xuống dáng vẻ cao ngạo, ở trong căn chung cư nhỏ của cô, ôn nhu làm cô vui.


Khi bờ môi Tần Mặc Lĩnh dán lên nơi đó, cả người Giản Hàng như có dòng điện chạy qua, đầu ngón chân tê dại.


Giản Hàng tắt đèn phòng tắm đi, lúc này xung quanh đều là tiếng nước chảy, còn có cả âm thanh mềm mại phát ra từ miệng cô.


Gần mười giờ hai người mới ra khỏi phòng ngủ, vẫn chưa ăn cơm tối.


Giản Hàng không có sức lực nấu cơm nữa, Tần Mặc Lĩnh làm phần ăn đơn giản, cô cúi đầu ăn không nhìn anh. Vừa rồi lúc ở dưới vòi hoa sen, khi anh muốn cô, gọi cô là vợ, giọng điệu vừa trầm thấp vừa quyến rũ.


Cô bị anh làm cho mê mẩn.


“Chuyển qua chung cư của anh nhé.” Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu nhìn cô.


Cô đưa trà hoa quả cho anh, “Thôi, cuộc họp thứ hai tuần sau có thể sẽ còn tranh cãi một lần nữa.”


Tần Mặc Lĩnh: “….”


Cô cảm thấy việc tạm thời tách ra như vậy cũng khá tốt, bớt đi chút tranh cãi, nhiều thêm vài phần nhớ thương.


Cuộc họp thứ hai tuần sau, Giản Hàng không dám lơ là cảnh giác, thắng bại tất cả nằm ở ngày hôm đó.



Thứ sáu, cuộc họp thường lệ của bộ phận số Bốn.


Hai vị của bộ phận thị trường và bộ phận tiêu thụ, trước kia đều sát giờ mới bước đến phòng họp, hôm nay lại đến trước mười phút. Không biết từ khi nào, bọn họ bắt đầu phối hợp với Giản Hàng vô điều kiện, cô cần tài liệu gì họ đều làm ra.


Lần đầu tiên Lâm Kiêu mang trọng trách lớn như vậy bên mình, có áp lực, trái tim đột nhiên đập mạnh.


Cậu ta dựa vào lưng ghế, tay vỗ ngược vào phía sau, “Công ty đã hoàn toàn bỏ rơi bộ phận số Bốn rồi, chỉ có lão đại không từ bỏ, ôi chao.” Cậu ta thở dài một tiếng, con đường phía trước cũng quá khó khăn rồi.


Những người khác thầm nhìn cậu ta, không tiếp lời.


Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót mảnh mai, ‘cạch…cạch’ vài tiếng, tất cả mọi người đã ngồi vào vị trí.


“Tiến độ phía bên Phương Nam sao rồi?” Giản Hàng vừa mở máy tính vừa hỏi Chu Nghĩa.


Chu Nghĩa: “Muộn nhất là ngày mai, tất cả hình vẽ sẽ được vẽ xong.”


“Ngày mai tôi muốn xem được bản vẽ mẫu.”


“Trịnh tổng, hạch toán chi tiêu của anh đâu?” Giản Hàng quay sang hỏi Trịnh Viêm Thúc.


“Đã xong rồi.” Trịnh Viêm Thúc phát lên màn hình chiếu. Mặc dù bề ngoài rất phối hợp mọi sắp xếp của Giản Hàng, nhưng trong lòng lại không phục, “Giản tổng, tất cả chi tiêu đều eo hẹp, thực sự cô không định phát triển thị trường nữa rồi sao?”


Giản Hàng: “Sẽ không cắt giảm chi tiêu của bộ phận thị trường, bộ phận tiêu thụ hãy tiết kiệm chi phí lại dành cho bộ phận thị trường.”


Trịnh Viêm Thúc ném chuột máy tính xuống, “Giản Hàng, cô nghiêm túc đấy sao?”


Giản Hàng nhìn anh ta, “Nhìn tôi giống đang nói đùa sao?”


Trong lòng Chu Nghĩa vui vẻ, anh ta khẽ hất cằm với Lâm Kiêu, “Đợi chút nữa giải lao, cậu đi mua cà phê cho mọi người, tôi mời.”


Giản Hàng nhìn về phía Chu Nghĩa, “Tôi mà muốn nhằm vào anh, anh lại đau tim.”


Chu Nghĩa: “….”


Những người khác của bộ phận thị trường nhịn cười, không dám cười ra tiếng.


Giản Hàng đăng nhập vào hòm thư, “Mọi người gửi tất cả các phương án cũng như bảng tổng hợp thu chi vào email cho tôi.”


Chu Nghĩa uống một nửa ly trà lạnh, thật không dễ dàng gì mới kìm được lửa giận. Giống như Lâm Kiêu nói, lãnh đạo cấp cao định từ bỏ bộ phận số Bốn rồi, chỉ cho họ thời gian hai năm, nếu không tăng được lượng tiêu thụ sẽ tách ra khỏi công ty. Chỉ có Giản Hàng, biết rõ được tình trạng của cái gánh nát này, vẫn cố gắng hết sức.


Anh ta có giận hơn nữa cũng không đến độ làm ảnh hưởng đến mọi người, thông tin cần tiết lộ vẫn sẽ nói ra, “Ân Kình về rồi, cuộc họp thứ hai tuần sau, nhất định ông ấy sẽ đến.”


Hiện tại Ân Kình là một cánh tay đắc lực ở nước ngoài, trước đây ông là giám đốc bộ phận số Hai, sở dĩ bộ phận số Hai có được thành tích như ngày hôm nay là nhờ công lao của ông ấy.


Tần Mặc Lĩnh giao bộ phận kinh doanh tại nước ngoài cho ông ấy, vô cùng tín nhiệm ông.


“Đến lúc đó nếu ông ấy phủ nhận, phương án của cô căn bản sẽ không có hy vọng gì nữa.” Chu Nghĩa để Giản Hàng chuẩn bị trước tinh thần.


Giản Hàng: “Yên tâm, tôi sẽ không để cho ông ấy có cơ hội lên tiếng.”


Chu Nghĩa: “….Tôi không tin cô lại dán được miệng của ông ấy!” Nói chuyện với cô, thực sự có thể bị làm cho tức chế.


Vừa rồi Giản Hàng nói thật, không ngờ ngay cả điều này Chu Nghĩa cũng mơ hồ như vậy, “Để tôi mời cà phê đi, phiền anh bớt nói vài câu.”


Chu Nghĩa: “….”


Tối thứ bảy Giản Hàng ở chung cư tăng ca đến ba giờ sáng, xử lý qua tất cả các vấn đề, nếu phương án còn tồn tại thiếu sót, cô sẽ tiến hành cải thiện. Sau khi chắc chắn không có sai sót gì, ngày hôm sau cô ngủ đến khi tự tỉnh dậy.



Sáng thứ hai, Chung Nghiên Nguyệt đi công tác ở Tô Thành vừa trở về.


8 giờ 50, Chung Nghiên Nguyệt đến phòng họp tầng 22.


Ân Kình cũng đã đến, đang nói chuyện với Tần Mặc Lĩnh.


Chung Nghiên Nguyệt không ngờ chú ba Tần cũng tới, cô ta đi qua chào hỏi.


Ân Kình quan tâm hỏi, “Sao rồi, vẫn quen việc chứ?”


Chung Nghiên Nguyệt cười nói, “Cũng không tồi, tất cả đều nhờ sự dạy dỗ trước kia của chú.”


“Có vấn đề gì cứ bàn bạc với Lâu Trưng.”


“Nghe nói anh ấy được điều qua bộ phận nước ngoài.”


“Để cậu ấy lại bộ phận số Hai đi.” Trước đây Ân Kình định như vậy, Lâu Trưng và ông đã phối hợp làm việc nhiều năm, rất ăn ý, nên ông muốn chuyển Lâu Trưng qua bộ phận kinh doanh ở nước ngoài, nhưng nếu như Lâu Trưng chuyển công tác, người có thể gồng gánh được bộ phận số Hai lại ít đi mất.


Vì suy nghĩ đến đường dài của Lạc Mông, ông quyết định giữ Lâu Trưng lại bộ phận số Hai.


Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Chung Nghiên Nguyệt trở lại vị trí của mình.


Lúc này, ngoài cửa phòng họp truyền đến tiếng cười, từ xa xa đã nghe thấy giọng của Cát Tường Cốc. 


Người cùng Cát Tường Cốc bước vào là Giản Hàng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, như chốn không người.


Bước vào phòng họp, Giản Hàng đi tới vị trí của mình.


“Tiểu Hàng, cháu qua đây đi.”


Cát Tường Cốc vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, “Cháu ngồi đây đi, nhìn tình hình của ngày hôm nay, có vẻ ông cháu ta trở thành kẻ địch của cả thế giới rồi, cháu qua ngồi cạnh ông, đến lúc bị tấn tông còn phối hợp cùng nhau được.”


Những người khác: “….”


Giản Hàng bật cười, “Được ạ.” Cô nhấc bước đi qua.


Thực ra hôm nay Cát Tường Cốc không cần tham gia cuộc họp, nhưng ông vẫn muốn tới xem dự án của Giản Hàng, mặc dù ông đã đồng ý việc nghiên cứu, nhưng không thể không cho ban hội đồng quản trị mặt mũi được, có một vài thủ thục vẫn phải làm theo trình tự, dẫu cho có tuỳ hứng hơn nữa cũng không thể làm càn.


Cát Tường Cốc cầm ly nước lên, muốn vài ngụm, sau đó đánh giá chú ba Tần, “Cậu còn dám đến? Nhỡ có cãi nhau, tim cậu chịu được không?”


Chú ba Tần vỗ vỗ ngực, “Yên tâm, sức chống đỡ đủ mạnh, cãi nhau cũng không ảnh hưởng.”


Những người khác đều bật cười.


Ân Kình nhìn Giản Hàng, trước khi ông chuyển công tác, Giản Hàng vẫn chưa đến Lạc Mông, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Người có nhan sắc như vậy, chẳng trách người khác lại luôn phớt lờ năng lực của cô.


Nghe nói Giản Hàng đã thuyết phục được Cát Tường Cốc cải thiện hương vị gas, ông cảm thấy con người này không đơn giản, vì vậy đã điều tra kỹ bối cảnh của cô, xem cô thực sự có năng lực như vậy, hay là giống như những lời đồn đoán trong giới đầu tư mạo hiểm.


Tìm năm, sáu người bạn nghe ngóng, mới ghép lại được thành những câu chuyện trước kia của cô.


Năm năm trước, Giản Hàng gặp thất bại trong sự nghiệp, nghe nói lần sai lầm đó đã khiến bên A tổn thất thảm hại, một vị lãnh đạo cấp cao đã ném thẳng giấy gọi thanh toán của toà vào thẳng mặt cô, nhưng Bàng Bân Lâm vẫn giúp đỡ cô, giao cho cô một dự án IPO*.


*Dự án IPO (viết tắt theo tiếng Anh: Initial Public Offering): Phát hành công khai lần đầu là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm “công chúng” được hiểu là một số lượng nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng (hay công ty cổ phần đại chúng). (Nguồn: Wikipedia)


Việc phát hành công khai lần đầu này là của một công ty thuộc gia tộc Lâm thị, Giản Hàng dẫn dắt đoàn đột, chỉ đạo dẫn dắt việc đưa ra thị trường.


Mất hơn một năm rưỡi, cô giúp chủ tịch Lâm cải thiện lại cơ cấu công ty, tái tổ chức đội ngũ, hơn nữa xử lý gọn ghẽ được vấn đề quyền sở hữu bằng sáng chế công nghệ phức tạp. 


Khi ấy Doãn Lâm là một trong những nhà bao tiêu*, trong lần quảng bá chứng khoán, Giản Hàng đã phá vỡ kỷ lục trong việc kêu gọi đầu tư.


*Nhà bao tiêu, chỉ các ngân hàng đầu tư, nơi bảo đảm tiêu thụ một đợt phát hành chứng khoán của công ty cổ phần. Nhà bao tiêu sẽ mua toàn bộ số chứng khoán trong đợt phát hành và bán nó cho các nhà đầu tư.


Trong buổi quảng bá ấy đã có sự xuất hiện của hàng trăm nhà đầu tư, trong đó cũng không thiếu những ông lớn của giới tài chính.


Những ông lớn trong giới tài chính đến ủng hộ Lâm thị, dùng danh nghĩa cá nhân để mua lại cổ phần.


Ngày hôm đó, chủ tịch Lâm cũng dẫn các vị quản lý nòng cốt của công ty đến. Ông giao phần lớn thời gian của buổi quảng bá cho Giản Hàng, bởi vì những điều trọng tâm mà đội ngũ quản lý công ty nói chưa chắc đã là trọng điểm mà các nhà đầu tư muốn nghe, mà Giản Hàng lại nắm rõ được tâm lý của họ, biết được điều họ muốn nghe nhất, quan tâm nhất là gì.


Khi ấy chủ tịch Lâm giao buổi quảng bá cho Giản Hàng, lãnh đạo trong công ty đều có ý kiến, nhưng sự thực trước mắt đã chứng minh, quyết định của ông là vô cùng đúng đắn.


Triển vọng đầu tư ra sao, mức độ rủi ro lại rất lớn, Giản Hàng đều gãi đúng chỗ ngứa. Nếu là những nhà đầu tư chuyên nghiệp, chỉ cần rủi ro nằm trong dự tình, bọn họ sẽ không ngần ngại.


Thời gian kêu gọi đầu tư vốn được dự định sẽ diễn ra trong vòng một ngày, kết quả chưa đến ba tiếng đồng hồ đã hoàn thành.


Không ít ông lớn trong giới tài chính vốn chỉ định dùng hai trăm triệu thu mua, nhưng sau đó đã nâng số tiền lên ba trăm triệu. Có bên định dùng ba trăm triệu thu mua, sau đó trực tiếp đưa ra con số là năm trăm triệu.


Chỉ qua lần quảng bá đó, bọn họ đã truyền rằng, có rất nhiều ông lớn là khách Giản Hàng mời đến, bọn họ đụng mặt tại đó, đều cùng không phục, ghen ghét tranh đoạt, vì vậy trực tiếp tăng số tiền thu mua lên.


Ân Kình cũng không hiểu tại sao lại có thể truyền ra được như vậy, có thể trở thành ông lớn trong giới đầu tư thì đều chẳng phải kẻ ngốc, ai lại dùng vài trăm triệu tiền thật bạc thật, chỉ để làm một người vui vẻ chứ.


Tăng lượng thu mua, là do họ cảm thấy cổ phiếu của công ty đáng giá để sở hữu. Tuy nhiên quả thực đã có người động tâm với Giản Hàng, ngay buổi trưa ngày hôm đó đã có không ít người muốn hẹn cô.


Giản Hàng không đắc tội nổi với những người này, cũng không thể phá hỏng các mối quan hệ.


Lúc đó cô giả vờ không hiểu, cười nói, “Có phải Bàng tổng nhờ mọi người giúp đỡ, đến ủng hộ tôi, để sau này tôi được yên ổn ở Doãn Lâm phải không ạ? Vậy thì sao có thể để mọi người phải tốn kém được chứ. Hôm nay tôi nhận được không ít hoa hồng, để tôi mời khách đi.”


Mấy ông lớn ấy cười khổ. Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào lại có dũng khí nói thẳng với họ, để cô ấy mời khách như vậy.


Giản Hàng không cùng riêng ai dùng bữa, cô mời họ một bữa, tham gia buổi tiệc xã giao này còn có chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân.


Nghe nói bữa cơm ấy vô cùng hoà hợp.


Chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân vô cùng thưởng thức con người Giản Hàng, nói nếu như cô về nước làm việc, có gặp gì khó khăn, cứ gọi một cuộc cho họ là được.



Thiết bị trình chiếu được mở lên, Tần Mặc Lĩnh cũng đã bước vào phòng họp, Ân Kình thu lại dòng suy nghĩ.


“Cá nhân tôi không thích việc tranh cãi trong buổi họp, ngoài việc lãng phí thời gian, cũng không đưa ra được những phương án thực tế. Tổ chức cuộc họp vốn dĩ là để giải quyết vấn đề, nên tôi nghĩ, hôm nay chủ tịch Tần qua đây là để xem vấn đề của bộ phận số Bốn nên được giải quyết ra sao, mà không phải là đến xem chúng ta cãi cọ.”


Cô phát màn hình máy tính lên màn hình lớn, “Vì để tránh xảy ra việc tranh cãi, tôi sẽ liệt kê tất cả những vấn đề mọi người có thể nghĩ tới cũng như không nghĩ tới, tôi sẽ dựa trên hình thức tự hỏi tự đáp để đưa ra câu trả lời cho mọi người.


Câu nói, “Vấn đề mọi người không nghĩ tới” châm chọc vô cùng.


Chung Nghiên Nguyệt liếc nhìn Giản Hàng, trước giờ cô ta chưa từng gặp qua người nào ngạo mạn như Giản Hàng. Nếu như cô không gả cho Tần Mặc Lĩnh, nếu như Lạc Mông không phải do tập đoàn Tần thị đầu tư, nếu như Tần Mặc Lĩnh không phải là sếp lớn của Lạc Mông, liệu Giản Hàng có dám không chút kiêng nể, không để ai vào mắt như vậy không?


Cũng chỉ dựa hơi Tần Mặc Lĩnh mà thôi, cô ta nghĩ.


Giản Hàng lại nói, “Nếu như có phần nào chưa được hoàn hảo, đợi sau khi tôi trình bày xong, hoan nghênh mọi người chỉ bảo. Nhưng trong thời gian thuyết trình mời mong người không cắt ngang, cảm ơn.”


Lời vừa buông, Cát Tường Cốc bật cười.


Con bé này thật lợi hại, dán miệng của tấ cả mọi người lại. Bởi một khi dự án bị xen ngang, khi tiếp tục sẽ không còn cảm giác rung động lòng người như ban đầu nữa.


Chú ba Tần ho khan một tiếng, cầm ly nước lên uống, cảm giác Giản Hàng như đang nhằm vào ông, ông đến rồi cũng không được nói chen ngang.


Ân Kình lại nhìn Giản Hàng một lần nữa, không biết lời kia có phải là nói để ông nghe hay không, vốn dĩ ông cũng không cần phải tham gia cuộc họp này. Vì để khiến ông im lặng, Giản Hàng lại dùng đến chiêu này.


Phó tổng Ngô nhìn hai ly trà trên bàn, ông sợ chút nữa tranh luận với Giản Hàng rồi sẽ khô họng, nên đặc biệt chuẩn bị thêm một ly, kết quả lại không cần nói sao?


Tần Mặc Lĩnh yên lặng nhìn Giản Hàng, cuối tuần vừa rồi cô không chịu gặp anh, cũng không cho anh đến chung cư của cô, không biết cô sẽ lấy lá bài nào để đáp lại mọi người.


Giản Hàng mở slide lên, điều chỉnh cỡ chữ phù hợp.


“Việc đầu tiên đó là cải thiện hương vị, sau khi thiết kế lại nắp chai và bao bì, liệu có tăng giá thành sản phẩm hay không.”


Nội dung có trong slide cô không nói thêm nhiều, chỉ nói ra trọng điểm.


“Sẽ không tăng giá, vẫn sẽ giữ nguyên giá sản phầm. Nhất định mọi người đã tính qua số vốn, nếu không tăng giá, lợi nhuận thu được từ mỗi chai bán ra sẽ giảm đi khoảng 0.5 đến 0.6 tệ, như vậy công ty sẽ không có lãi. 0.5, 0.6 tệ này, tôi sẽ giảm bớt vốn của những thành phần khác để bù lại.


Phó tổng Ngô vẫn không nhịn được mà nói, “Nếu như có thể giảm vốn của những thành phần khác, chúng tôi đã giảm từ sớm rồi, còn phải đợi đến bây giờ hay sao?”


“Ngô tổng, chú đừng gấp gáp.” Giản Hàng nói: “Câu hỏi của chú, câu trả lời nằm ở phía sau.”


Phó tổng Ngô: “…”


“Tôi muốn giảm bớt số tiền đầu tư vào phương pháp khuyến mãi truyền thống, cũng như chi phí tuyên truyền sản phẩm, phí trưng bày, phí mã vạch,…” Cô nhấn mạnh, “Mọi người đừng vội cắt ngang, đợi tôi nói xong trước được không?”


Phó tổng Ngô đã mở miệng định nói, lại yên lặng.


Giản Hàng tiếp tục, “Không phải sẽ cắt giảm toàn bộ chi phí đầu tư vào hình thức khuyến mãi này, mà sẽ cắt giảm hai phần ba, chỉ dành cho những ngày lễ cũng như những ngày cuối tuần. Thực ra, nếu như sản phẩm khó tiêu thụ, có tuyên truyền khuyến mãi cũng không có tác dụng.”


“Ngoài phí khuyến mãi khi mua sản phẩm, số vốn cần bỏ ra nhiều nhất là dành do quảng cáo, từ năm sau, chi phí quảng cáo của bộ phận số Bốn sẽ giảm một nửa, như vậy sẽ bù lại được 0.5, 0.6 tệ kia.”


“Tôi biết, mọi người sẽ lại muốn chất vấn, không đầu tư vào quảng cáo, sao có thể thu hút được người tiêu dùng? Tôi chỉ cắt giảm đi những chi phí dành cho quảng cáo không cần thiết, động một chút là hơn một tỷ tiền quảng cáo, sau này số tiền này của bộ phận, mong công ty giúp chúng tôi tiết kiệm lại, chúng tôi sẽ có phương pháp quản cáo tiêng.”


“Tác dụng của việc quảng cáo là để kích thích tiêu dùng. Nếu không kích thích được ý muốn mua hàng của khách hàng, không làm cũng chẳng sao. Trước mắt, quảng cáo của bộ phận số bốn không mới mẻ, không có tác dụng kích thích tiêu dùng.”


“Nói đến quảng cáo, bản thân mỗi chai nước cũng có thể là một chiếc quảng cáo đẹp đẽ cuốn hút.” Giản Hàng phóng lớn hình ảnh.


Tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên.


“Đây là thiết kế bao bì mới cho sản phẩm, có đan xen tranh minh hoạ với những yếu tố hoài cổ. Sản phẩm mới có tổng cộng sáu hương vị, là sáu bức tranh minh hoạ. Hình ảnh đứa trẻ tinh nghịch trên đó, không phải đột nhiên sẽ dẫn dắt mọi người trở về với tuổi thơ hay sao?”


“Chiếc chai với hình thức thẩm mỹ cao cũng như thiết kế bao bì bên ngoài, chỉ cần nhìn đã muốn cầm lên uống thử, điều này gọi là kích thích tiêu dùng.”


“Nhưng chỉ có vẻ ngoài bắt mắt thôi không đủ, bao bì đẹp mắt, sản phẩm bên trong cũng phải khiến người ta hài lòng. Tiếp sau đây sẽ nói đến bản thân giản phẩm.”


“Vì vậy tôi đưa ra phương án cải thiện hương vị. Chiếc chai đẹp mắt như vậy, khi mở ra uống, lượng gas vừa phải, hương hoa quả thanh thanh, khiến người ta đột nhiên quên mất việc chai nước có đẹp mắt hay không. Người tiêu dùng nhớ kỹ được hương vị của sản phẩm, đây mới được gọi là thành công. Chúng ta không thể kinh doanh kiểu một lần.”


Nói đến đây, Giản Hàng dừng lại trong giây lát, “Tần tổng có từng nói với tôi một câu.”


Tần Mặc Lĩnh đột nhiên nhìn sang phía cô.


Giản Hàng tiếp tục: “Anh ấy nói, có những sản phẩm, khi chúng ta còn nhỏ đã có, bây giờ vẫn tồn tại, hương vị chưa từng thay đổi. Tôi cũng muốn làm ra được một sản phẩm nước uống như vậy, đợi hai, ba mươi năm sau, sản phẩm nước ngọt có gas của Lạc Mông vẫn sẽ không có ai vượt qua được. Những thứ là kinh điển, mới thực sự là thời thượng. Hy vọng sản phẩm nước ngọt có gas của Lạc Mông có thể trở thành sản phẩm kinh điển, chứ không chỉ phổ biến một thời.”


“Có sản phẩm rồi, chai đựng có rồi, nhà phân phối có rồi, chỉ thiếu làm sao để làm bùng nổ thị trường.”


Giản Hàng mở một tấm ảnh khác, khi bức ảnh ấy được trình chiếu lên màn hình lớn, Chung Nghiên Nguyệt cũng không khỏi kinh động.


Hình ảnh nàng tiên nhỏ trên đó đáng yêu nhanh nhẹn, sống động như thật, tựa như bay ra khỏi màn hình, bên cạnh còn có một soái ca với ánh mắt sắc bén.


Giản Hàng giới thiệu, “Mẫu mô hình này không giống với hộp bí mật, cô ấy chỉ có một gương mặt, nhưng lại có vô số trang phục. Tên của chiếc mô hình này là ‘Nữ thần bọt gas’, người bên cạnh là kỵ sĩ bảo vệ cô ấy.”


“Trước mắt chúng tôi chỉ thiết kế bốn loại trang phục, đó là: ngày xuân, mưa hạ, trăng thu và tuyết đông. Còn những mẫu khác đang trong quá trình thiết kế.”


“Tiếp theo sẽ giới thiệu cho mọi người xem ba mẫu còn lại.”


Ngay cả phó tổng Ngô nhìn rồi cũng muốn có được một mẫu mô hình tặng cho con gái, nhất định con gái ông sẽ rất thích.


“Dùng những mẫu mô hình này để phát triển thị trường, thay thế những phần quà như ‘Thêm một chai nữa’ bên trong, cũng như quét mã nhận lì xì trước đó.”


“Chỉ cần dùng một phần ba chi phí quảng cáo trước đây đã đủ làm ra hơn một triệu chiếc mô hình. Đầu tư những chiếc mô hình này vào thị trường để tri ân khách hàng, chẳng phải hiệu quả càng mạnh hơn so với những phương thức quảng cáo thông thường sao?”


“Mở nắp chai quét mã QR, thu thập đủ “Nữ thần bọt gas ngày xuân” sáu chữ này sẽ đổi được một chiếc mô hình bản ‘ngày xuân’.”


“Nếu thu thập được những chữ trùng lặp, cũng có thể trao đổi với bạn bè. Bộ phận thị trường đã trao đổi bàn bạc với người của công ty kỹ thuật, kế hoạch này rất khả thi, chi phí đầu tư cũng nằm trong phạm vi dự tính của chúng tôi.”


“Bộ phận số Bốn đã có blog riêng, có người điều hành chuyên nghiệp, đến cuối năm sản phẩm được đưa ra thị trường, đồng thời mô hình cũng được tung ra, chúng tôi sẽ tiến hành hình thức quảng cáo trực tuyến trước.”


“Đợi sau này bộ phận số Bốn có đủ vốn rồi, tôi sẽ chuẩn bị thu mua một nhà máy sản xuất mô hình, đến lúc đó sẽ nhận thêm đơn giản xuất thay các đơn vị khác, thu phí OEM*.”


*OEM: là viết tắt của Original Equipment Manufacturer, đây là cụm từ dùng để chỉ những công ty, công xưởng sản xuất hàng hóa theo các thiết kế và các thông số kỹ thuật đã được đặt trước cho các công ty khác.


Tất cả mọi người: “…”


Giản Hàng tắt bản trình chiếu, “Về phần kế hoạch kinh doanh cũng như các hình thức quảng bá cụ thể tôi sẽ không trình bày thêm. Đây là chút cơ mật thương nghiệp của bộ phận số Bốn chúng tôi.”


Tất cả mọi người đều sững lại, đột nhiên quên mất bản thân mối nói gì.


Phó tổng Ngô uống một ngụm trà, “Cô muốn làm như vậy, ít nhất cũng phải có bảy, tám trăm triệu đúng không?”


Vừa nhắc đến tiền, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại.


Giản Hàng gật đầu, “Bước đầu tự toán, phải mất tám trăm triệu mới có thể giúp sản phẩm mới trải đều khắp các khu vực.”


Phó tổng ngô không nghĩ đến ‘Nữ thần bọt gas’ và kị sĩ bảo vệ cô ấy tiếp nữa, “Cô định muốn công ty lại đầu tư thêm tám trăm triệu vào đó?”


Giản Hàng: “Sẽ không dùng đến một đồng của công ty.”


Tất cả ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Giản Hàng.


Giản Hàng nhìn về phía phó tổng Ngô, “Sản phẩm của bộ phận số Bốn đã bước vào con đường phi truyền thống, nếu đã đi theo hình thức phi truyền thống rồi, vậy sẽ tiếp tục như vậy, có lẽ Lạc Mông cũng nên đổi mới hình thức kinh doanh rồi, ba bộ phận còn lại dựa theo mô hình cũng, phát triển tốt, còn bộ phận số bốn sẽ dựa trên hình thức kinh doanh mới.”


Cố ý dừng lại vài giây, cô nói, “Tôi định sẽ thực hiện chiến lược gọi vốn, thu hút các tổ chức đầu tư mạo hiểm, cùng họ gánh vác rủi ro.”


Đột nhiên phó tổng Ngô không nói nữa, như đang suy nghĩ gì đó.


Chung Nghiên Nguyệt lên tiếng, “Cô kêu gọi các nhà đầu tư mạo hiểm đầu tư, dùng tiền vào việc nghiên cứu phát triển, bọn họ sẽ xen vào công việc của trung tâm nghiên cứu phát triển.”


“Vấn để này để người của bộ phận tài chính giải đáp sẽ có tính thuyết phục hơn.” Cô nhìn về phía giám đốc bộ phận tài chính.


Giám đốc tài chính nói, “Bộ phận số Bốn vay hai trăm triệu từ phía ngân hàng dùng vào việc nghiên cứu sản phẩm. Ý của Giản tổng là, trung tâm nghiên cứu phát triển thuộc về công ty, bộ phận họ chỉ cung cấp chi phí, không can dự vào nội bộ, cũng sẽ không để tổ chức đầu tư mạo hiểm can dự vào.”


Ân Kình đặt chiếc bút trên tay xuống, “Không phải bây giờ có thể bỏ phiếu rồi hay sao? Tôi bầu một phiếu. Kế hoạch tỉ mỉ như vậy, nếu không làm thử, tôi thấy tiếc vô cùng.”


Tần Mặc Lĩnh vẫn luôn nhìn Giản Hàng, nhưng cô lại không nhìn anh. “Giản Hàng.” Anh gọi cô một tiếng, muốn tự mình nói với cô, anh thông qua bản kế hoạch này rồi.


Giản Hàng nghe tiếng gọi rồi quay đầu lại, nhưng còn chưa nhìn rõ Tần Mặc Lĩnh, chú bà Tần đã gọi cô: “Giản Hàng à.”


“Chủ tịch Tần, chú cứ nói đi ạ.” Giản Hàng nhìn qua phía chú.


Chú ba Tần sợ Tần Mặc Lĩnh lại tiếp tục phản đối, vì vậy chặn lời tại đây, “Ân Kình nói đúng, kế hoạch tỉ mỉ như vậy, cho dù có thành công hay không, nhưng nếu không thử thì thật đáng tiếc. Cháu đem bản kế hoạch qua đây, chú ký phê duyệt cho cháu.”


Tần Mặc Lĩnh nhàn nhạt nhìn chú ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện