'Sở Hưu cùng lão thái giám tới một tòa thiên điện, Hạng Xung đã chờ trong đó.

Thiên điện ánh đèn lờ mờ, lại tăng thêm áp lực trong bầu không khí.

Trên cùng là một người mặc long bào nhưng lại khoác áo choàng hoa văn rồng màu đen. Người này chính là hoàng đế Bắc Yên, là người đã từng liên hợp cùng võ lâm, dùng sức mạnh của một nước yếu hơn phản công cả Đông Tề, Hạng Long!

Nếu chỉ xét theo dung mạo đơn thuần, thật ra Hạng Long rất bình thường, bình thường tới mức nếu hắn không mặc long bào, hắn chỉ là một ông lão rất phổ thông.

Có điều khi cặp mắt đang nheo lại kia mở ra, vẻ sắc bén chẳng khác nào một lưỡi đao sắc rời vỏ.

Bình tâm xét lại, trong ba hoàng đế của tam đại cường quốc đương thời, Hạng Long là người xuất sắc nhất.

Hoàng tộc Tây Sở an phận trong góc, hơn nữa người trong hoàng tộc Tây Sở cũng không làm việc đàng hoàng, có kẻ thích võ đạo, còn có người thích những thuật vu cổ linh tinh.

Cho nên về mặt quốc lực, Tây Sở trước nay không mạnh. Đương nhiên chuyện này cũng do địa hình của Tây Sở.

Còn lão hoàng đế Đông Tè Lữ Hạo Xương lại nổi tiếng không có năng lực, ngoại trừ sống tương đối lâu ra, hầu như không có bất cứ điểm nào đáng khen.

Đương nhiên kẻ có thể làm đế, còn không người ta đẩy khỏi hoàng vị, Lữ Hạo Xương không hẳn ngu ngốc, chỉ có thể nói năng lực của hẳn quả thật hơi bình thường.

Còn vị hoàng đế Bắc Yên Hạng Long này lại là hùng chú đương thời cả cả thiên hạ đều công nhận.


Đông Tề nằm tại Trung Nguyên, đất rộng của nhiều, khi đó Tây Sở là tiểu quốc Nam Man, Bắc Yên là tiểu quốc Bắc Địa. Dù sao so với Đông Tê đều là tiểu quốc. Lúc nghiêm trọng nhất thậm chí thiếu chút nữa bị Đông Tề diệt quốc.

Mãi tới lúc Hạng Long leo lên hoàng vị, giai đoạn trước mất ăn mất ngủ, kín tiếng ẩn nhẫn phát triển quốc lực, bồi dưỡng lực lượng.

Sau này còn liên thủ với võ lâm Bắc Yên, phản công lại Đông Tê, Dương Công Độ chính là người phụ trách chuyện này.

Kết quả sau trận chiến lớn, con quái vật lớn Đông Tề không ngờ lại bị Bắc Yên đánh bại, thậm chí khiến cho Ngụy Quốc vốn phụ thuộc vào Đông Tê cũng bị Bắc Yên nuốt vào, trở thành Ngụy Quận.

Nếu không phải căn cơ của Bắc Yên quá mức yếu kém, không chống đỡ nổi quân đội đánh sang Đông Tề không khéo Bắc Yên giờ đã thành bá chủ Trung Nguyên.

Lúc này Hạng Long cũng đang nhìn Sở Hưu, nói là nhìn, không bằng quan sát.

Sở Hưu chấp tay thi lễ với Hạng Long nói: "Ra mắt bệ hạ.”

Hừ khẽ một tiếng, Hạng Long trầm giọng nói: "Gặp trẫm sao lại không quỳ?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta không phải thần tử tuỳ trước quốc vương Yến

Hạng Long hừ lạnh nói: "Nghe nói Sở Hưu ngươi chính là người Yến Quốc. Sao nào, giờ có chút căn cơ thực lực rồi, không buồn để ý tới quốc gia của mình nữa rồi à?"

Sở Hưu cười cười nói: “E là bệ hạ hiểu lầm rồi, ta chỉ dương danh tại Yến Quốc chứ không phải người Yến Quốc. Nói chính xác hơn ta là người Ngụy Quận, chính là Ngụy Quận bị bệ hạ diệt quốc.

Đương nhiên thân phận như ta sớm đã không quê không quán. Ai cũng nói Ma đạo phách lối bất thường, mà chúng ta cũng thật sự như vậy. Trừ ân sư thụ nghiệp, chúng ta không bái cả thiên cả địa."

Hạng Long cười lạnh nói: "Hay cho câu không bái cả thiên cả địa! Ngươi nhờ Hạng Xung bảo nó dẫn ngươi tới gặp trắm đơn giản là định lợi dụng lực lượng triều đình Bắc Yên giúp ngươi ngăn cản kiếp này mà thôi. Thế nhưng ngay việc quỳ lạy trầm ngươi cũng không làm được.

Một kẻ cuồng vọng vô lễ như vậy, vì sao trằm phải giúp ngươi?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, con người ta thật ra không quen nhờ người ta hỗ trợ. Thế gian này nợ gì cũng dễ trả, chỉ có nợ ân tình là khó trả nhất. Huống hồ thứ cầu xin mà nhận được cũng không vững chắc.

Ta chỉ thích hợp tác, đôi bên cùng có lợi. Lợi ích trên tay ai cũng sẽ dốc sức, không ai lỗ.”

Hạng Long giận quá hóa cười nói:“Đúng là trò cười! Một tên tiểu bối như Sở Hưu ngươi cũng dám chạy tới nói chuyện hợp tác với trắm, cũng xứng nói hợp tác với trẫm ư? Đổi thành Ngụy Thư Nhai của nhánh Ẩn Ma các ngươi còn tàm tạm!


Ngươi biết mỗi ngày trẫm phải xử lý bao nhiêu việc công, bao nhiêu đại sự trong quốc gia không? Một tiểu bối như ngươi chạy tới đây làm lãng phí thời gian của trầm, ngươi có biệt tội khi quân phạm thượng nặng tới mức nào không? Hay ngươi cho rằng ngươi là người của nhánh Ẩn Ma, trẫm không dám giết ngươi?”

Lời cuối cùng quát ra, khí thế cùng sát ý của Hạng Long cũng bộc phát, khiến cả Sở Hưu cũng thấy lạnh buốt trong lòng.

Thật ra về mặt võ đạo Hạng Long không có tu vi gì.

Người xuất thân hoàng tộc như hẳn, khi còn là hoàng tử có lẽ còn tu luyện một chút, nhưng khi ngồi lên ngôi đại bảo lấy đâu ra thời gian tu luyện? Chỉ có thể coi võ đạo như thứ cường thân kiện thể, lại dùng chút đan dược gì đó kéo dài tuổi thọ.

Nhưng chính vì hàng ngày làm việc quá độ, tâm huyết hao tổn cơ thể mệt nhọc, cho nên tuổi thọ chẳng kéo dài được bao lâu. Ngược lại kẻ bình thường như Lữ Hạo Xương của Đông Tề, ít quan tâm tới triều chính lại sống càng lâu.

Nếu luận thực lực, Sở Hưu giơ ngón tay là có thể giế t chết Hạng Long.

Nhưng Hạng Long đời này đánh cả thiên hạ, không ít người gián tiếp chết trong tay hắn. Bậc đế vương như vậy mới là người dính nhiều máu tươi nhất.

Hơn nữa đại điện này xung quanh trống trải nhưng thực chất được mai phục không ít tông sư võ đạo trung thành với hoàng tộc Bắc Yên. Nếu Sở Hưu dám vọng động, người chết đầu tiên chắc chắn là y.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Bệ hạ xin chớ tức giận. Trong nhánh Ẩn Ma mặc dù ta là tiểu bối, nhưng lời nói vẫn có chút trọng lượng.

Huống hồ ta cũng biết bệ hạ cần gì. lần này người muốn diệt trừ ta và người bệ hạ muốn diệt trừ, cùng là một loại người."

Hạng Long đột nhiên thu lại vẻ giận dữ vừa rồi, cứ như sát khí vừa tỏa ra khắp nơi lúc nãy không phải do hắn, chỉ bình tĩnh hỏi: “Ngươi có ý gì?"

Sở Hưu chắp tay nói: "Ngày xưa bệ hạ liên thủ với võ lâm Bắc Yên đồng loạt đối kháng lại Đông Tề, đây là một nước cờ rất khéo.

'Võ đạo không có biên giới, tông môn của võ giả lại có phân chia biên giới.


Một khi khiến Đông Tê hủy diệt Bắc Yên, thế lực võ lâm Bắc Yên đương nhiên sẽ bị võ lâm Đông Tê chèn ép.

Triều đình cùng võ lâm liên thủ, cuối cùng phản công Đông Tẽ. Đây là chiến tích rực rỡ nhất từ khi bệ hạ đăng cơ.”

Sắc mặt hừ lạnh hơi khá hơn một chút, dù sao Sở Hưu đang nói đến việc đắc ý nhất của hẳn.

Qua nhiều năm như vậy, từ khi Bắc Yên dựng nước tới trước đời Hạng Long, Bắc Yên vẫn luôn bị Đông Tề áp chế.

Mãi cho tới đời của hẳn, Bắc Yên mới triệt để xoay người phản công Đông Tẽ, thậm chí khiến Đông Tề chịu thiệt nặng.

Mặc dù căn cơ của Bắc Yên còn không cách nào. so với Đông Tê, nhưng thế nhân đã công nhận giờ Đông Tê đã là đại quốc sánh ngang với Đông Tẽ.

Nhưng sau đó Sở Hưu lại nói: "Có điều chắc bệ hạ cũng đã phát hiện di chứng của trận chiến đó.

Triều đình liên thủ với tông môn giang hồ đối kháng với Đông Tề, nhưng sau khi mọi chuyện thành công lại phải chia không ít lợi lộc cho những thế lực võ lâm Bắc Yên.

Chuyện này cũng khiến cho khí thế của tông môn võ lâm Bắc Yên càng mạnh, thái độ càng ngang tàng, đã dần có vẻ không để triều đình Bắc Yên trong mắt.

Bệ hạ chắc đã sớm phát hiện, võ lâm Bắc Yên giờ đã là cái đuôi lớn không vung đi được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện