Phòng họp lớn như vậy chỉ có một mình cô, Mẫn Hy bắt đầu công tác chuẩn bị, mọi thứ đều đã sẵn sàng, những người khác vẫn chưa đến. Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ hai mươi lăm phút. 

Dù có phản ứng chậm chạp đến mấy thì giờ phút này cũng hiểu được, cuộc thảo luận hôm nay chỉ có cô và Phó Ngôn Châu, ban quản lý của Bội Thanh Ngữ sẽ không tham gia. 

Phòng họp có sẵn nước uống, Mẫn Hy lấy một chiếc ly từ trong túi ra, lại mở một nửa cánh cửa sổ cho thông gió, đứng bên cửa sổ uống nước. 

Chỉ cần lùi buổi hội thảo này xuống một ngày, cô sẽ không đến mức có gánh nặng tâm lý lớn như vậy. 

Việc cô phải trình bày kế hoạch phương án với sếp bên đối tác một mình không phải chưa từng xảy ra, trước đây ở trong phòng hội nghị của câu lạc bộ golf cô cũng đã nói về hạng mục cho Thịnh Kiến Tề nghe. 

Mẫn Hy không ngừng củng cố tâm lý cho mình, cố gắng chỉ coi Phó Ngôn Châu là sếp của bên đối tác. 

Sau khi cô uống được một phần ba ly nước, cánh cửa phòng họp được đẩy ra. 

Phó Ngôn Châu đi vào với cuốn sổ ghi chép trong tay, tay phải còn cầm một ly cà phê. 

Mẫn Hy đóng cửa sổ lại, cô vờ như không có chuyện gì, tầm mắt khẽ lướt qua khuôn mặt anh, nhanh đến mức không thấy rõ ngũ quan của anh. “Phó tổng, hôm nay những người khác không tham gia sao?” Giọng nói cũng coi như là bình tĩnh. 

“Ừm. Buổi thảo luận hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi.” Phó Ngôn Châu đi ngang qua chỗ ngồi của cô, đặt cà phê bên cạnh tài liệu của cô rồi ngồi xuống vị trí đối diện.

Vừa rồi lúc anh đặt tách cà phê xuống, cô mới thấy rõ mái tóc trên trán anh vẫn chưa khô hẳn, chắc là anh vừa mới ngủ dậy chưa lâu.

Mẫn Hy đứng trước máy tính, trái tim đập như nhịp trống, muốn khống chế cũng không khống chế được.

Nhịp tim đập quá nhanh ảnh hưởng đến thính giác, cô đặt ly xuống, ngón tay khẽ ấn lên bên tai.

Phó Ngôn Châu mở máy tính, yết hầu khẽ cuộn vài cái, anh tưởng rằng mình có thể kiểm soát được cảm xúc, sắc mặt có thể không chút thay đổi như trước kia.

Ngồi xuống vài chục giây ngắn ngủi, anh đã uống nước hai lần.

“Em nói trước chứ?”

Mẫn Hy gật đầu, nhưng một giây sau lại thay đổi suy nghĩ: “Phó tổng anh nói trước đi, tôi muốn nghe xem phương án của mình có chỗ nào còn thiếu sót.”

Phó Ngôn Châu nhìn về phía cô, “Có thể điều chỉnh điểm marketing một chút. Câu ‘Có Bội khỏi lo’* của em không tồi, có thể thêm một câu ở phía trước, đó là ‘Nhân danh tình yêu’.

* Có Bội khỏi lo: Chữ bội đọc giống chữ bị trong từ chuẩn bị, có nghĩa là có chuẩn bị trước, có lo trước thì tránh được hoạ đến. Ở đây Mẫn Hy chơi chữ, tức là có Bội Thanh Ngữ thì sẽ phòng trước được những mối lo ngại.

“Tiểu Thường nói với anh sao?”

“Ừm.”

Ánh mắt hai người giao nhau.

Rất nhanh chỉ trong giây lát.

Mẫn Hy cúi đầu nhìn máy tính của mình, Phó Ngôn Châu ngẩng đầu về phía màn hình lớn, ánh mắt vẫn nhìn cô: “Lấy ước nguyện ban đầu của việc nghiên cứu dầu gội đầu làm điểm kể chuyện, Tiểu Thường là vì mẹ mình, còn anh là vì em.”

Mẫn Hy nắm chặt chuột máy tính, cố gắng để cảm xúc được bình ổn: “Nếu muốn khiến cho câu chuyện cảm động lòng người, cách tốt nhất là để phóng viên tài chính phỏng vấn người phụ trách công ty. Anh là nhà đầu tư đằng sau, vậy nên sẽ phỏng vấn riêng Tiểu Thường.”

Phó Ngôn Châu gật đầu: “Được, em cứ sắp xếp đi.”

Hai người đều không trong trạng thái, đều cùng cố gắng khiến mình phải tập trung.

Vấn đề nổi bật của sản phẩm, Phó Ngôn Châu đề xuất thêm đặc tính kháng viêm kháng khuẩn.

Bất giác đã nửa tiếng trôi qua, Mẫn Hy cầm cà phê lên uống.

Yêu cầu của anh đối với cà phê cao như yêu cầu với rượu vang, ly cà phê này đã để khá lâu, ảnh hưởng đến mùi vị, nhưng vẫn không tồi.

Phó Ngôn Châu vốn còn định thảo luận trực tiếp về suy nghĩ cũng như những điều anh muốn bổ sung thêm, nhưng với hiệu quả công việc lúc này, có thảo luận đến tối cũng chưa xong.

Anh gửi những phần còn lại qua email cho cô: “Em về xem xem, có vấn đề gì có thể gửi email cho anh.”

“Được.” Mẫn Hy lập tức nhận được email. Trước đó còn hoài nghi anh chỉ lấy danh nghĩa phụ trách, không quan tâm tình hình dự án này, cô trách nhầm anh rồi.

Buổi thảo luận hôm nay của hai người chỉ kéo dài bốn mươi phút. Phó Ngôn Châu kết thúc trước: “Trước buổi họp lần sau, em và bên phụ trách thị trường của Bội Thanh Ngữ hãy xác định trước phương án.”

“Buổi họp tiếp theo vào khoảng hôm nào vậy?”

“Muộn nhất là thứ hai tuần sau.”

Thứ hai tuần sau là ngày mười chín, hôm đó cô phải xuất phát tới Tây Bắc, không kịp qua đây họp.

“Có thể em sẽ phải tham dự trực tuyến, ngày hai mươi Xe hơi Thịnh Thời quay video quảng cáo, em phải đến hiện trường.”

“Đi đâu quay vậy?”

“Tây Bắc.” Cô không nói địa điểm cụ thể ở đâu.

Phó Ngôn Châu: “Không vấn đề gì, có thể tham dự online.”

Đi ra khỏi phòng họp, Mẫn Hy thở phào một hơi.

Lần thứ hai họp riêng kết thúc, cô thầm đếm trong lòng.

Phó Ngôn Châu và cô một trước một sau đi đến thang máy, cô nhấn nút thang máy thường.

Phó Ngôn Châu nhấn nút thang máy chuyên dụng, gọi cô qua.

“Không cần đâu.” Cô xuống lầu, anh lên lầu, không cùng hướng.

Phó Ngôn Châu nhấn giữ nút mở cửa: “Anh xuống bãi đậu xe.”

Mẫn Hy không cương quyết thêm nữa, đi vào thang máy chuyên dụng của anh.

Cô chỉ nhìn vào hàng số chuyển động, không chú ý đến việc Phó Ngôn Châu đi đến gần mình, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng 10 centimet.

Mấy chục giây ngắn ngủi đã xuống đến hầm một, ngay cả thời gian để thất thần cũng không đủ.

Phó Ngôn Châu đi ra theo sau, gọi cô: “Hy Hy,” Anh đưa tay ra, “Đưa chìa khoá cho anh, anh giúp em lùi xe.”

“Bây giờ kỹ thuật lùi xe của em không tồi, không phải anh cũng biết rồi hay sao?”

“Anh còn biết gối lên gối cũng ngủ được, gác chân lên chỗ cao hơn phòng được bệnh giãn tĩnh mạch.” 

“…”

Một câu nói ấy đã kéo cô về với hồi ức, khi đó cô không muốn gối lên gối đầu, chỉ thích gác chân lên đùi anh. 

Phó Ngôn Châu không thu tay lại: “Đưa chìa khóa cho anh. Anh đã không lùi xe cho em một năm rồi, để anh lùi cho.” 

Một năm nay, đã bỏ lỡ vô số lần. 

Anh lùi xe ra, Mẫn Hy ngồi lên. 

Kính xe hạ xuống, anh đứng bên ngoài xe, cửa xe ngăn cách giữa hai người. 

Mẫn Hy thắt dây an toàn, tay cầm vô lăng, vô thức xoay lại, “Anh về đi.” 

Phó Ngôn Châu đưa tay vào cửa sổ xe, quay vô lăng của cô lại. 

Anh nắm chặt vô lăng không cho cô di chuyển: “Đừng quay, không an toàn.” 

Lúc này Mẫn Hy mới ý thức được mình đang làm gì, ngừng việc xoay vô lăng lung tung. 

Cho dù cô không xoay nữa, tay Phó Ngôn Châu vẫn không thu lại, chỗ anh cầm chỉ cách tay cô khoảng một milimet, có khi còn không tới, cảm giác như ngón tay hai người đã chạm vào nhau, nhưng hình như lại không phải.

Anh nghiêng mặt nhìn cô, thấy dưới mắt cô có màu lam nhạt: “Em định đi Tây Bắc công tác mấy ngày?” 

Quảng cáo được quay ở những nơi khác nhau, hiện tại Mẫn Hy vẫn chưa xác định được là có phải tới các danh lam thắng cảnh khác hay không, “Ít nhất là bốn, năm ngày.”

“Nếu thấy mệt hãy gọi cho anh.” 

Mân Hy quay đầu nhìn anh, “Đi cùng sẽ không mệt đâu.” 

Phó Ngôn Châu: “Em có chắc là mình không mệt không? Vậy lúc anh gọi, em không được lấy lý do mình mệt mà nói muốn đi ngủ sớm rồi vội vàng cúp máy đâu đấy.” 

Mẫn Hy: “…” 

Đã rơi vào tròng

“Không cần gọi cho anh, anh sẽ gọi cho em.” Phó Ngôn Châu buông vô lăng ra, sau khi xác nhận vô lăng của cô đã thẳng lái, anh mới buông tay rồi xuống xe, “Lái từ từ thôi.” 

Mẫn Hy lái xe rời khỏi hầm đậu xe, cho đến khi đã hoà vào dòng xe cộ trên đường chính, nhịp tim của cô mới dần trở lại bình thường. 

Giờ cao điểm, mất cả nửa ngày xe mới nhúc nhích được một chút. 

Cô gọi điện thoại cho Lữ Trăn, nhờ Lữ Trăn hỗ trợ liên hệ với một chương trình phỏng vấn chất lượng cao, sức hút lớn, phương thức marketing chính cho Bội Thanh Ngữ chính là chương trình phỏng vấn này.

“Khi nào cô rảnh? Chúng ta gặp nhau nói chuyện chút.” 

Lữ Trăn đang tăng ca ở công ty, tối nay e là không có thời gian, “Tối mai thì sao?” 

“Được.” Mẫn Hy hỏi cô muốn ăn gì. 

“Một tuần nay ngày nào tôi cũng ăn cơm hộp để tăng ca, cùng đi ăn món Pháp nhé?” 

“Không thành vấn đề.” 

Mẫn Hy đi xuống dưới lầu công ty, gặp xe của Dư Trình Đàm. 

Lúc gặp nhau, cả hai chiếc xe đều dừng lại, cô chào Dư Trình Đàm một tiếng. 

Hôm nay Dư Trình Đàm về sớm là vì anh muốn tới thăm giáo viên chủ nhiệm cấp ba, buổi sáng lúc ra ngoài anh có gặp chủ nhiệm lớp ở cửa tiểu khu, sau đó mới biết con trai chủ nhiệm ở cùng khu với anh. 

Gần hai mươi năm không gặp, chủ nhiệm lớp vẫn nhận ra anh, còn có thể gọi chính xác tên anh. 

Giáo viên chủ nhiệm đã nghỉ hưu, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên anh qua đó ngồi chơi. 

“Mẫn Hy, chờ một chút.” Anh xoay người lấy mấy tập dữ liệu ở ghế lái phụ, đưa qua cửa sổ xe,” Bảng xếp hạng doanh số bán hàng của tất cả các loại dầu gội trong quý ba và lượng tiêu thụ thực tế của dầu gội kiềm dầu.” 

Bội Thanh Ngữ tuy rằng không quá nổi tiếng nhưng cũng đã xuất hiện trên bảng xếp hạng. Đối với Bội Thanh Ngữ mà nói, họ chưa thực sự hài lòng về thành tích này, nhưng trong mắt các đối thủ cạnh tranh thì nó đủ để tạo thành một mối đe dọa tiềm tàng. 

Anh có thể lấy được phần số liệu này, các công ty quan hệ công chúng khác đương nhiên cũng có cách để lấy được. 

Mẫn Hy nhận lấy bảng dữ liệu, quán quân doanh thu là Phong Nhã, vị trí đầu của họ bỏ xa các thương hiệu khác. Trong cột ghi chú bên cạnh có ghi công ty quan hệ công chúng chịu trách nhiệm về mảng PR cho Phong Nhã chính là Quan hệ công chúng Trác Nhiên. 

Phong Nhã là một thương hiệu quốc tế và là công ty hàng đầu trong ngành công nghiệp hóa mỹ phẩm này.

Dư Trình Đàm nói: “Tập đoàn Phong Nhã một năm đầu tư khoảng hai tỷ cho quảng cáo và marketing, dầu gội đầu Phong Nhã có thể chiếm lấy một phần năm số đó, khoảng bốn trăm triệu. Mà chi phí dự tính dành cho quảng cáo của Bội Thanh Ngữ mới có ba triệu. Em muốn dùng ba triệu để phát triển thị trường, nhất định phải đánh vào đúng điểm.”

Mẫn Hy phân tích dữ liệu rồi đưa lên bảng điều khiển, “Bây giờ em đã có ý tưởng marketing mới, đợi sau khi hoàn thành sẽ báo cáo với anh.”

Dư Trình Đàm gật đầu, hai chiếc xe đi qua nhau.

Lúc này, tại quan hệ công chúng Trác Nhiên.

Chúc Du Trác đang xem bản điều tra về bối cảnh của Bội Thanh Ngữ, bên cạnh là số liệu bảng xếp hạng lượng tiêu thụ dầu gội đầu.

Hai ngày trước anh ta lấy được bản phân tích số liệu thực này, khi mới nhìn thấy đã phớt lờ đi Bội Thanh Ngữ xếp ở phía sau, bởi lượng tiêu thụ không nổi bật. Hiếm khi chiều nay mới có thời gian rảnh, anh xem lại lượng tiêu thụ của các công ty từ đầu đến cuối, lúc này mới chú ý đến nhãn hiệu Bội Thanh Ngữ này.

Cái tên Bội Thanh Ngữ này vô cùng lạ lẫm, nhưng công ty phụ trách PR đằng sau lại không thể quen thuộc hơn.

Vì vậy anh bảo thư ký nhanh chóng gửi cho mình bản tài liệu chi tiết về Bội Thanh Ngữ.

Tiếng gõ cửa vang lên, Chúc Du Nhiên bước vào.

Anh trai vừa gọi điện thoại cho cô, bảo cô tới đây ngay lập tức, giọng điệu rất nghiêm nghị.

“Anh, có chuyện gì vậy?”

Chúc Du Nhiên đóng cửa phòng làm việc lại.

Chúc Du Trác đưa bản phân tích số tiêu thụ cho em gái, “Nhìn xuống dưới cùng, nhìn kĩ vào.”

Chúc Du Nhiên nghe lời anh nhìn xuống vị trí cuối cùng, từ nhãn hiệu có lượng tiêu thụ thấp nhất đọc dần lên, đến số thứ tự ba mươi chín là Bội Thanh Ngữ, ánh mắt nhìn vào dòng chữ ghi chú ‘Quan hệ công chúng Gia Thần, Mẫn Hy’.

Hạng mục Bội Thanh Ngữ là do Mẫn Hy phụ trách.

Chúc Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc: “Mẫn Hy phụ trách nhiều hạng mục lắm, sao anh lại làm như thấy kẻ địch lớn vậy.”

“Không có nghiêm trọng như em nói, nhưng tình hình quả thực không được lạc quan cho lắm.” Anh đưa tài liệu chi tiết về Bội Thanh Ngữ cho em gái, “Em xem một chút xem nhà đầu tư là ai.”

Chúc Du Nhiên nhìn thấy ba chữ Phó Ngôn Châu, động tác lật trang giấy khựng lại. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn thấy những thứ liên quan đến anh, cô vẫn khó mà cảm thấy thực sự bình lặng trong lòng, không có chút gợn sóng nào.

Có những phản ứng thuộc về bản năng, không hề chịu sự kiểm soát của lý trí.

Lần liên lạc trước là vào năm ngoái khi giải quyết khủng hoảng danh tiếng cho Trác Nhiên, Phó Ngôn Châu giúp họ lấy được dự án của Thực phẩm Lạc Mông. Từ khi cô có cuộc sống riêng của mình, cũng rất ít khi nhớ lại quá khứ.

“Anh ấy đầu tư hạng mục giao cho Mẫn Hy, không phải rất bình thường hay sao?”

“Họ đã sớm ly hôn rồi. Mà điều vô lý nhất chính là hạng mục này nhỏ như vậy mà Phó Ngôn Châu lại tự mình phụ trách. Chắc là đang theo đuổi lại người ta.”

Chúc Du Trác nói xong, nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt em gái.

Không biết kinh ngạc là bởi bọn họ ly hôn hay do Phó Ngôn Châu chủ động theo đuổi đối phương.

Chuyện Phó Ngôn Châu ly hôn anh cũng đã sớm nghe, trong buổi xã giao nọ khách hàng có từng nhắc qua, còn cụ thể nguyên nhân thì người ngoài cuộc không biết được. Em gái đã kết hôn có gia đình riêng, anh biết rồi cũng không nói với cô.

“Nếu chỉ là hành động đầu tư bình thường, Phó Ngôn Châu là thương nhân, tất nhiên sẽ không làm ăn thô lỗ, anh không lo lắng cậu ấy sẽ đột nhiên tăng tiền đầu tư cho mảng marketing lên. Nhưng nếu là để theo đuổi đối phương, biến số cũng lớn lên, dự tính chỉ khoảng ba triệu, cuối cùng có khi lại lên đến cả ba trăm triệu.”

Chúc Du Trác gọi em gái qua đây là nhắc em gái trước: “Chúng ta phụ trách quan hệ công chúng cho Phong Nhã, bảo vệ lợi ích của khách hàng là nhiệm vụ của chúng ta. Phó Ngôn Châu từng giúp Trác Nhiên, nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, em hiểu ý anh không?”

Chúc Du Nhiên có thể hiểu được sự khó xử của anh trai, cô an ủi: “Cạnh tranh trong ngành là chuyện hết sức bình thường.”

Chúc Du Nhiên: “Anh yên tâm, bất kỳ lúc nào em cũng đều sẽ không làm chuyện không có giới hạn.”



Buổi tối Mẫn Hy ngồi trong phòng khách tăng ca, đợi Mẫn Đình kết thúc tiệc rượu trở về. Vì để giải quyết chuyện cô đi xem mắt, tối nay anh trai làm chủ mời Thịnh Kiến Tề và bạn bè của anh ấy.

Mười một giờ, ngoài sân viện có tiếng xe vọng lại.

Mẫn Hy đặt máy tính bảng xuống, đi dép lê vào phòng bếp rót cho anh trai một ly nước ấm.

Mẫn Cương Nguyên đi vào biệt thự, con gái bưng ly nước đi ra từ phòng bếp.

“Bố, sao bố lại có thời gian về nhà vậy!” Mẫn Hy kích động nói.

“Ngày mai bố không có lịch trình gì.” Mẫn Cương Nguyên nhìn ly nước trên tay con gái, “Anh trai con lại làm gì giúp con vậy?”

Mẫn Hy phủ nhận kịch liệt: “Không làm gì cả ạ.”

“Vừa nãy con tưởng là anh con về nên đi rót nước cho anh đúng không?” Mẫn Cương Nguyên quá hiểu con gái mình, cười nói: “Bình thường anh con làm gì có đãi ngộ này, nhất định là đã giúp con làm gì rồi, nên mới có chút phúc lợi này.”

Bị bố vạch trần không thương tiếc, Mẫn Hy cười thành tiếng.

Cô đi đến trước mặt bố, đưa ly nước cho ông: “Không cho anh ấy chút phúc lợi này nữa, cho bố uống đấy.”

Mẫn Cương Nguyên cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha cùng con gái đợi con trai về.

Ông liếc nhìn con gái, tận mắt có thể nhận ra được con gái vui vẻ hơn lúc trước, bởi ánh mắt sao có thể lừa người được.

“Sao con không chấp nhận Phó Ngôn Châu vậy?” Sợ con gái hiểu nhầm ý mình, Mẫn Cương Nguyên lập tức giải thích: “Không phải bố bảo con đồng ý ngay bây giờ, ý của bố là khi ấy con nghĩ sao?”

Mẫn Hy không muốn nói, có những lời không thể tâm sự với bố mẹ được.

“Chỉ hiểu nhưng không thể diễn đạt thành lời.” Cô chuyển chủ đề sang bố: “Bố, bố quan tâm mẹ nhiều hơn một chút.”

Mẫn Cương Nguyên định nói lại thôi, con gái không muốn nói, trước giờ ông chưa từng ép buộc con.

Tính cách của con gái rất giống với vợ ông, nếu như biết được con gái đang nghĩ gì trong lòng, có lẽ ông có thể hiểu được lòng vợ một chút.

Mẫn Hy hỏi bố, đã tặng được hai chiếc ghim cài ngực chưa.

Mẫn Cương Nguyên trầm mặc không nói.

Ông tặng hai lần, cả hai lần đều bị trả lại.

Trước kia bà xã để ý đến mặt mũi của ông, tất cả món quà ông tặng bà đều nhận, dù cho không đeo nhưng cũng sẽ nhận lấy, bây giờ bà trực tiếp trả lại chỗ thư ký.

Nhưng thư ký không biết bên trong là gì, tưởng rằng đó là quà vợ tặng ông.

Mẫn Hy thở dài, có lẽ là vẫn chưa tặng được rồi.

Có chuyện cô đã đè nén trong lòng gần một năm, vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại không dám, đắn đo xong: “Bố, tại sao nhiều năm như vậy trôi qua mà bố vẫn không đáp lại mẹ vậy? Vợ chồng ba mươi năm, thực sự không có chút tình cảm nào sao?”

Mẫn Cương Nguyên lại trầm mặc một hồi, nhìn con gái nói: “Sao có thể không có chút tình cảm nào được chứ. Những năm này không phải bố cố ý lạnh nhạt với mẹ con, nhưng thực sự đã sơ ý rồi, quá ít quan tâm đến bà ấy.”

Sau khi hai con hơn mười tuổi, ông dành hết tâm tư cho công việc, bản thân có lý tưởng và hoài bão, cũng có quá nhiều chuyện cần lo nghĩ, nên đã không còn thời gian để quan tâm đến những điều khác.

Không phản bội hôn nhân và gia đình, khi ấy lòng ông đã không có gì phải áy náy.

Đợi đến khi ông không ngừng thăng chức, quay đầu lại muốn chia sẻ niềm vui với vợ, hai người đã sớm trở nên xa cách rồi.

“Bố không biết phải làm sao để bù đắp cho mẹ con, nhưng bố sẽ cố gắng hết sức, con không cần phải lo lắng cho bố mẹ.”

Mẫn Hy thở dài trong lòng, đã mấy tháng qua đi mà bố còn chưa tặng được hai chiếc ghim cài áo, vậy mà còn nói cô không cần phải lo lắng.

Không ngờ đột nhiên bố sẽ trở về, ngày mai cô còn hẹn Lữ Trăn đi ăn cơm.

“Bố, trưa mai con về ăn cơm với bố, tối mai còn có việc bận ạ.”

Mẫn Cương Nguyên: “Trưa mai cũng không cần về, bố có việc rồi.”

Ông đi gặp vợ.



Ngày hôm sau trước khi tan làm, Mẫn Hy nhận được điện thoại của Lữ Trăn.

Lữ Trăn nói với cô rằng đã đặt chỗ xong, bảo cô tan làm qua đó.

Mẫn Hy cũng đặt chỗ rồi, tại một nhà khác trên cùng một con đường đó. Là cô tìm Lữ Trăn nhờ giúp đỡ, không thể để đối phương trả tiền được: “Không phải tôi đã gửi địa chỉ nhà hàng cho cô rồi sao, sao cô vẫn đặt chỗ thế?”

Lữ Trăn: “Hôm nay tôi mời, Thành Trạc đến Bắc Kinh công tác, tiện tìm tôi ăn cơm luôn. Dù sao anh ấy cũng không phải người ngoài, chúng ta cùng dùng bữa đi.”

Thành Trạc là bạn cùng trường của Mẫn Hy, là nhân viên cao cấp trong giới tài chính, còn là anh họ của Tiểu Thường, trước kia Tiểu Thường dám khởi nghiệp cũng là được Thành Trạc nhiệt tình ủng hộ.

Cô chỉ nghe qua người bạn cùng trường này, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Mẫn Hy nói: “Thành Trạc cũng từng giúp đỡ tôi, tôi mời khách là chuyện nên làm.”

“Lần sau cô mời, anh ấy thường xuyên đến đây họp.” Lữ Trăn không ngờ hôm nay Thành Trạc cũng hẹn cô, không chê việc có nhiều bạn, cô giới hiệu cho hai người cùng quen biết luôn.

Mẫn Hy tan làm đúng giờ, trong thang máy gặp được Cư Du Du cũng đúng giờ tan làm.

Mắt Cư Du Du sáng lên, bình thường Mẫn Hy vẫn luôn mặc đồng phục, hôm nay cô mặc một chiếc váy thu đông dài, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu kinh điển.

Chiếc váy đẹp, cô còn đẹp hơn.

“Chị Mẫn, tối nay chị có hẹn sao?”

Mẫn Hy vạch trần cô ấy: “Xem em hóng chuyện chưa kìa.”

Cư Du Du cười ha ha, “Không phải em đang quan tâm chị sao.”

Mẫn Hy nói: “Chị hẹn Lữ Trăn ăn cơm, hôm nay Dư tổng lại không đến công ty sao?”

Chỉ cần Dư Trình Đàm không ở công ty là Cư Du Du có thể tan làm đúng giờ.

“Chiều nay có đến công ty, nhưng nửa tiếng trước rời đi rồi ạ.” Mặc dù trong thang máy chỉ có hai người, nhưng lúc Cư Du Du tám chuyện của sếp, vẫn hạ thấp giọng xuống theo thói quen: “Chắc là đi xem mắt. Lúc Dư tổng gọi điện thoại em có nghe thấy hai câu, hình như là cô chủ nhiệm giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh ấy, ngại không từ chối được đến đi ăn bữa cơm đối phó một chút.”

Mẫn Hy gật đầu.

Cô thực sự hy vọng sẽ thành.

Hai người đỗ xe ở hai khu khác nhau, ra khỏi thang máy bèn đi tìm xe của mình.

Cô vừa ngồi lên xe, còn chưa thắt dây an toàn, điện thoại có cuộc gọi đến, là Phó Ngôn Châu.

Cô cầm điện thoại lên nhìn vài giây rồi mới nghe, cô coi như anh có công việc cần tìm cô: “Phó tổng, có gì cần phân phó vậy?”

Phó Ngôn Châu: “Em nhìn sang bên phải.”

Anh lo lắng sẽ dọa đến cô nên gọi điện nhắc trước.

Mẫn Hy lập tức quay mặt sang, anh cầm tây trang màu đen, từ chiếc Maybach đi xuống.

Chú Trần khởi động xe, lập tức rời đi. Ông không khỏi nhìn vào gương chiếu hậu, lo lắng Phó Ngôn Châu không biết nói lời dễ nghe, nhỡ đâu Mẫn Hy không cho anh lên xe thì phải làm sao?

Chú Trần hiểu rõ Phó Ngôn Châu, nếu như bị từ chối, nhất định anh sẽ ngại không gọi điện bảo ông quay lại.

Phó Ngôn Châu đi về chiếc xe việt dã, hôm nay anh không ngủ trưa, xử lý xong công việc trước rồi qua đợi cô tan làm.

Hôm qua bố vợ gọi cho anh, chắc là hỏi khéo anh làm thế nào để níu kéo tình cảm, anh nào có kinh nghiệm gì, cũng đang dò từng bước một, ngẫm nghĩ xem theo đuổi người ta ra sao. Sau này có cơ hội, anh muốn tìm bố vợ nói chuyện, hỏi bố xem sao lại thành như bây giờ để anh lấy làm gương mà tránh.

Mẫn Hy cúp máy, hỏi anh: “Sao anh lại qua đây?”

Phó Ngôn Châu đi đến trước cửa xe, không đáp mà nói: “Em ngồi qua ghế lái phụ đi, để anh lái xe.”

Mẫn Hy không động: “Em không về nhà, tối nay có hẹn ăn ăn cơm với bạn.”

Phó Ngôn Châu: “Anh đưa em qua nhà hàng.”

“Không cần phiền vậy, anh bận rộn như thế, để em tự lái.”

“Không bận.” Anh đặt tay lên khung cửa sổ xe, nhìn vào mắt cô nói: “Lời tỏ tình ngày hôm ấy bị Mẫn Đình cắt ngang nên chỉ mới nói được một nửa. Hy Hy, cho anh cơ hội chiều chuộng yêu thương em nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện