Mẫn Hy nghe tin nhắn thoại kia hai lần, trả lời anh: [Sớm muộn gì chúng ta cũng phải có cuộc sống riêng của mình, lúc đầu có chút không nỡ cũng là bình thường, trước kia em cũng vậy. Khi học cấp ba rồi cả tốt nghiệp đại học, em còn khóc vì phải chia tay với các bạn học cùng lớp, huống chi em và anh từng là vợ chồng. Khi anh bước ra khỏi được chướng ngại tâm lý, anh sẽ thấy rằng việc buông xuống không quá khó khăn như anh vẫn nghĩ.]
Anh buông xuống sẽ dễ dàng hơn cô gấp trăm, thậm chí là ngàn lần.
[Anh bình tĩnh một chút, sáng mai anh sẽ không thấy khó chịu như vậy nữa.]
Phó Ngôn Châu: [Ừm. Em đi ngủ sớm đi.]
Trực giác nói cho Mẫn Hy biết, có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện phiếm với nhau.
Chờ đến ngày mai, khi h/am muốn chiếm hữu không còn quấy rầy, anh có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện. Và tối mai cô sẽ đi xem mắt, cũng không còn liên lạc riêng với anh nữa.
“Hy Hy?” Tiếng gõ cửa vang lên hai cái, Mẫn Đình ở ngoài cửa gọi cô.
Cánh cửa hé mở, nhưng anh trai không đẩy vào.
Mẫn Hy liên tục hít sâu vài hơi, “Em ra ngay đây.” Cô đi vào phòng tắm, soi gương và lau sạch nước mắt.
Ánh mắt ửng đỏ, vừa nhìn đã thấy có dấu vết của việc khóc, chỉ là Mẫn Đình hiểu được vì sao cô rơi nước mắt, nhận được món quà dụng tâm như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ cảm động.
“Xuống lầu đi, anh lấy khăn lạnh đắp cho em.” Anh nhắc nhở cô: “Mai là thứ tư, vẫn phải đi làm, không phải cuối tuần.”
Mẫn Hy nghiêng đầu nhìn anh: “Quà là anh lén giúp anh ấy mang lên?”
“Ừm.”
“Anh đối xử tốt với Phó Ngôn Châu vậy, không giống anh trai em nữa.”
“Rất nhanh sẽ lại giống anh trai em thôi.”
“? ”
Mẫn Hy nghe không hiểu: “Anh có ý gì?”
Mẫn Đình bước chân nhanh hơn cô, nói: “Tiếp tục xem Phó Ngôn Châu khó chịu.”
Đi tới ngã rẽ cầu thang, anh quay đầu lại liếc nhìn em gái: “Tiếp theo em định làm gì?” Để Phó Ngôn Châu tiếp tục theo đuổi, hay là trực tiếp tái hôn.
Nếu cô trực tiếp tái hôn, người đầu tiên không đồng ý chính là anh.
Mẫn Hy: “Tối mai em sẽ đi xem mắt, Thịnh Kiến Tề có giới thiệu một người bạn của anh ấy cho em làm quen, điều kiện cũng như bối cảnh đều không tệ.”
“…..”.
Mẫn Đình vịn tay vịn cầu thang, ngón tay gõ vài cái không có tiết tấu, anh phải hỏi rõ suy nghĩ của em gái: “Vậy Phó Ngôn Châu phải làm sao?”
Mẫn Hy không hiểu ý anh trai: “Anh ấy gần như đã thoát khỏi được bóng đen tâm lý sau khi ly hôn rồi. Em cũng không thể dành tất cả thời gian cho anh ấy được.”
Mẫn Đình bỗng nhiên nở nụ cười, em gái đang đi về phía đông, Phó Ngôn Châu lại đuổi theo phía tây, càng đuổi càng xa: “Phó Ngôn Châu có biết tối mai em đi xem mắt không?”
“Biết. Em đã nói rồi, bảo anh ấy sau này không cần tặng quà để bù đắp cho em nữa.”
Nói qua là được, anh sẽ không phải ôm đồm thêm việc nữa.
Mẫn Đình cho mấy chiếc khăn sạch vào tủ lạnh, quay đầu nhìn ra phòng khách, em gái đang nằm dài trên sô pha, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó và thất thần.
Trong khoảng thời gian mười mấy phút, Phó Ngôn Châu phân phó cho thư ký Bạch sắp xếp đường bay ban đêm để bay về, nhanh chóng thu dọn vali, đến thang máy gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, cuộc họp ngày mai để Nghiêm Hạ Vũ thay anh tham dự.
Nghiêm Hạ Vũ tưởng rằng tối nay anh uống quá nhiều rượu nên không thoải mái, hỏi anh có cần đến bệnh viện hay không.
Phó Ngôn Châu đã uống thuốc giải rượu, nhưng đầu vẫn không thoải mái, “Không cần, bây giờ tôi phải đến sân bay. Quay về có việc.”
Xem ra có chuyện khó giải quyết phải trở về xử lý, có thể khiến cho Phó Ngôn Châu phải về ngay trong đêm, hẳn là liên quan đến cơ hội hợp tác thương mại của tập đoàn Lăng Vũ, Nghiêm Hạ Vũ cũng không hỏi nhiều.
“Được, ngày mai tôi đi họp, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc qua điện thoại.”
Phó Ngôn Châu cúp máy, thang máy còn chưa đi xuống tòa nhà.
Thời gian ngắn ngủi vài chục giây như bị kéo dài đến vô hạn.
Sau mười một giờ, Giang Thành trở nên yên tĩnh, trên đường không có nhiều xe cộ, chiếc Maybach chạy nhanh về phía đường cao tốc đến sân bay.
Trong xe yên tĩnh trầm mặc, hô hấp của những người khác không hẹn mà cùng trở nên căng thẳng.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cần vội vàng bay về, thư ký Bạch không dám hỏi nhiều, vệ sĩ và tài xế lại càng không dám hỏi.
Vốn dĩ bọn họ đã đi ngủ, đùng một cái sếp thông báo muốn trở về, nhất thời cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.
Lần trước đột nhiên thay đổi hành trình là ở London, ngày đó đã hẹn ký hợp đồng với cơ sở trồng hoa hồng, sếp lại tạm thời quyết định trở về Thượng Hải một chuyến, lúc ấy là buổi sáng, nhưng bọn họ vẫn kịp ăn sáng xong mới ra sân bay, không giống như hôm nay, vội vàng cấp bách như vậy, giống như nếu chậm trễ thêm một phút cũng sẽ không kịp mất.
Bình thường khi xe đi qua gờ giảm tốc bọn họ đều có thể cảm nhận được, nhưng hôm nay đi trên đường cao tốc đến sân bay, không ai rõ mình đã đi qua gờ giảm tốc từ lúc nào, dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng.
Đêm nay trong tiệc xã giao Phó Ngôn Châu uống cả vang trắng và vang đỏ, anh rất dễ say khi pha rượu với nhau, lúc này đáng lẽ ra dưới tác dụng của rượu, anh sẽ không mở được mắt, nhưng từ khi ngồi lên xe cho đến lúc qua cửa kiểm tra an ninh sân bay, anh vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Đầu cũng ngày càng đau.
Trong đầu đều là một câu mơ hồ: Cảm ơn anh đã tặng đèn bàn, em không còn hối tiếc nữa rồi.
Men rượu ngấm vào trong máu khiến lòng không ngừng nhộn nhạo, trái tim co thắt lại.
Trở về nhà bố mẹ lúc năm giờ sáng hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng.
Hứa Hướng Thanh dậy sớm, nghe được động tĩnh bèn xuống lầu.
“Con…” Vốn đang hoảng hốt, lo lắng con trai xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy vali trong phòng khách, hẳn là vừa xuống máy bay rồi đi thẳng tới đây.
“Vừa từ nước ngoài về sao?”
“Từ Giang Thành về ạ.”
Giang Thành không có chuyến bay đến Bắc Kinh lúc nửa đêm. “Trở về có việc quan trọng à?” Hứa Hướng Thanh thả lòng chưa được nổi mười giây.
Bà lại căng thẳng, nếu công ty có việc, anh sẽ không về nhà cũ.
Phó Ngôn Châu cởi áo khoác gió ra, “Con về xem tình hình của Mẫn Hy.”
“Mẫn Hy làm sao vậy? Không khoẻ ở đâu à?!”
“Không có gì khó chịu cả. Đã nhiều ngày con không gặp cô ấy rồi.” Trên mặt Phó Ngôn Châu vẫn là biểu cảm nhàn nhạt, đi được vài bước thì phát hiện quên cầm theo điện thoại.
Lại quay lại sô pha cầm điện thoại lên lầu, “Mẹ, mẹ cứ đi tập thể dục đi.”
Hứa Hướng Thanh luôn cảm thấy hôm nay con trai có chút khác thường, làm một người mẹ, bà cũng chỉ có thể nhìn thấu một, hai phần. Con trai nhanh chóng đi lên tầng hai, bà nhìn vào bóng lưng phong trần mệt mỏi ấy: “Con đừng có giữ mọi thứ ở trong lòng, nhất định phải nói cho Mẫn Hy biết, nếu không làm sao con bé biết con nghĩ gì trong lòng được?”
“Con biết rồi.”
Phó Ngôn Châu trở về phòng của mình, đi vào phòng tắm tắm rửa, trên người vẫn mặc bộ quần áo trong bữa tiệc xã giao ngày hôm qua.
Lúc sáu giờ, bầu trời dần sáng lên.
Phó Ngôn Châu đứng ở trước cửa nhà Mẫn Hy chờ, lần trước chờ cô đi ra là vào đêm mưa, hôm nay không mưa không tuyết, trời hửng nắng.
Mẫn Hy dậy sớm, chưa đến sáu giờ rưỡi đã bật đèn phòng lên, ánh sáng hơi mờ.
Phó Ngôn Châu nhắn tin: [Hy Hy, anh đang ở trước cửa nhà em.]
Mẫn Hy chỉ bật đèn bàn bằng gỗ, nằm trên giường nhìn chằm chằm đoá hoa hồng trắng trên lồng đèn, điện thoại khẽ rung lên, vì đang chăm chú nhìn lồng đèn mà cô không để ý.
Thức dậy ba lần vào ban đêm, cũng bật đèn bàn lên cả ba lần.
Chuông báo thức vang lên, Mẫn Hy mới với lấy điện thoại lên xem, tin nhắn chưa đọc đầu tiên chính là của anh. Cô nhìn thời gian, thấy mới gửi vài phút trước, không phải là nửa đêm ngày hôm qua.
Cô ngồi dậy từ trên giường, bước vài bước tới trước cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài sân, Phó Ngôn Châu đứng bên ngoài hàng dây leo, anh mặc áo gió tối màu, một tay đút túi, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Mẫn Hy buông rèm cửa sổ xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt thay quần áo.
Mẫn Đình còn chưa dậy, cô nhẹ nhàng bước chân đi ngang qua cửa phòng anh, tiếng bước chân xuống lầu rất nhẹ, đi ra ngoài sân, bước chân càng nhanh hơn.
Phó Ngôn Châu cất điện thoại lại, ngay khi cô bước nhanh từ trong biệt thự về phía anh, anh đã xúc động muốn tiến lên ôm chầm lấy cô, nhưng anh lo sẽ làm cô sợ, khiến phản tác dụng.
Mẫn Hy đi nhanh nên hô hấp trở nên dồn dập, đợi khi bình tĩnh lại rồi mới nói: “Sao anh lại trở về?” Cô khuyên anh: “Chờ anh bình tĩnh lại sẽ sớm buông được thôi.”
Phó Ngôn Châu: “Anh không định buông, không cần phải bình tĩnh.”
Mẫn Hy không tiếp lời, không biết là bởi vì vừa mới rời giường không bao lâu đầu óc chậm chạp, hay là trong lúc nhất thời không dám suy nghĩ sâu xem rốt cuộc anh đang có ý gì.
Phó Ngôn Châu nhìn cô, cổ họng anh khẽ động: “Hy Hy, em có muốn bắt đầu lại với anh không? Bắt đầu với việc là bạn gái anh.” Nói xong hô hấp của anh cũng trở nên rối loạn, trái tim đập thình thịch, tất cả cảm xúc đều không còn khống chế được nữa.
Mẫn Hy sửng sốt một hồi, cô không dám tin mà nhìn người đàn ông khí chất lạnh lùng nhưng ánh mắt ôn hòa trước mắt, anh đang thổ lộ với cô.
Rõ ràng anh đang đứng trước mặt cô, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng không chân thực.
Bên trong có hai thế lực đang giằng co mãnh liệt, cô nhanh chóng cắt ngang mớ hỗn độn đó, không cho mình cơ hội rơi vào: “Không cần, em đã buông được anh rồi”.
Mỗi từ của cô như một lưỡi dao cùn, liên tục vung về phía anh.
Giọng nói của Phó Ngôn Châu trầm khàn: “Em buông rồi cũng không sao, trước đây là do anh không tốt, ngay cả cái ôm mà em muốn anh cũng chưa từng thoả mãn. Từ giờ trở đi, anh sẽ đặt em trong trái tim mình, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Chúng ta chia xa một năm này, không phải là anh không nhớ em. Trước đây mỗi lần đi công tác anh đều nhớ.”
Mẫn Hy liều mạng bảo vệ tuyến phòng thủ đang sắp vỡ tung kia, lần đầu tiên nghe được câu anh nhớ cô từ miệng anh, kết hôn hai năm cũng chưa từng được nghe qua. Trước khi ly hôn, cô đã nhiều lần nghĩ đến vấn đề này, trong những ngày đi công tác không gặp mặt, liệu anh có nhớ cô không?
Phó Ngôn Châu nói tiếp: “Không sớm bày tỏ tâm ý với em là vì muốn ở cạnh em lâu hơn nữa, để em có thể cảm nhận được rằng bởi vì thích nên anh mới muốn níu kéo, mà không phải vì mất đi, cảm thấy không cam lòng.”
Cô đã nghĩ rằng mình nhận được đèn bàn của anh rồi sẽ không còn tiếc nuối gì nữa, có thể buông được anh.
Nhưng đối mặt với lời tỏ tình từ anh, cô vẫn rung động.
Lúc này điều duy nhất cô có thể làm là quản lý tốt biểu cảm của mình, cố gắng không lộ ra cảm xúc gì.
Ánh sáng mặt trời buổi sớm lúc này bị hàng cây xanh tươi bên đường chặn lại, tia sáng xuyên qua cành cây kẽ lá, chiếu qua vai anh và cổ tay cô.
“Hy Hy, bữa sáng nấu xong rồi.” Mẫn Đình đi từ trong biệt thự ra, cắt ngang lời tỏ tình.
Còn lại một nửa, Phó Ngôn Châu vẫn chưa kịp nói ra.
Mẫn Hy nhìn thấy anh trai như thấy cọng rơm cứu mạng, cô là người được tỏ tình, nhưng trông không thoải mái giống anh, người tỏ tình với cô chút nào, bởi vì cô không biết phải đáp lại ra sao.
“Anh.”
Mẫn Đình đi gần lại, biết em gái không chịu được sức tấn công mạnh mẽ như vậy, kịp thời tới giải vây.
Anh vỗ vai Mẫn Hy: “Đi ăn sáng đi, trời lạnh đồ ăn cũng mau nguội.”
Mẫn Hy nhìn Phó Ngôn Châu một cái, ánh mắt anh bình tĩnh, không bởi vì Mẫn Đình xuất hiện ngáng chân mà nổi giận.
“Em đi ăn trước đi.” Anh nói.
Mẫn Hy vừa rời khỏi, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng.
Phó Ngôn Châu lạnh giọng nói: “Không thể để ý một chút sao?”
Mẫn Đình hoàn toàn không hề để ý đến thái độ của anh, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ mình đã nói với cậu không chỉ một lần, rằng đừng vội cảm ơn tôi, những ngày tháng ngáng chân cậu còn ở phía sau nữa kìa. Cậu không để vào lòng còn trách ai?”
Giúp đỡ và ngáng chân cậu ta, hai chuyện này chưa từng xung đột lẫn nhau.
“Muốn theo đuổi Hy Hy, tôi không ngăn cản cũng không can dự. Nhưng muốn tái hôn thì cậu khó qua cửa này của tôi đấy. Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Hy Hy, tôi không chấp nhận việc cò kè mặc cả.”
Phó Ngôn Châu không nói lời vô nghĩa nữa: “Phía Thịnh Kiến Tề, anh giải quyết hay để tôi?”
Cậu ta biết được Thịnh Kiến Tề giới thiệu đối tượng xem mắt cho em gái nhanh như vậy, Mẫn Đình cũng không kinh ngạc, xem ra cả đêm qua không chỉ vội từ Giang Thành trở về mà còn làm không ít chuyện.
Anh và Thịnh Kiến Tề có hợp tác, Phó Ngôn Châu không trực tiếp liên lạc với Thịnh Kiến Tề là vì nghĩ đến hạng mục của anh.
Mẫn Đình nói: “Để tôi giải quyết.”
Phó Ngôn Châu trở về, Mẫn Đình ở lại ngoài sân viện hút điếu thuốc, gọi điện thoại cho Thịnh Kiến Tề, anh đã quen với việc thẳng thắn trực tiếp và cả khí thế áp bức, không giải thích tại sao em gái không đi: “Hôm nay tôi mời khách, thay Mẫn Hy qua đó hết lòng thể hiện cương vị của chủ nhà.”
Thịnh Kiến Tề hiểu ý, Mẫn Đình không đồng ý để anh giới thiệu đối tượng xem mắt cho Mẫn Hy. Cũng có nghĩa là, cuộc hôn nhân tiếp theo của Mẫn Hy, Mẫn Đình đã có kế hoạch riêng.
Anh không từ chối: “Vậy tối nay cùng uống một ly.”
Hẹn xong địa điểm gặp mặt, Mẫn Đình liền cúp máy.
Vào nhà, em gái đang ngồi thẫn thờ trên sô pha.
Anh liếc cô một cái: “Tiền đồ đâu!”
Mẫn Hy không phục: “Nếu chuyện này xảy ra với anh, anh cũng chưa chắc đã mạnh mẽ hơn em được.”
Mẫn Đình lấy thuốc trong túi áo gió ra, ném xuống trước mặt em gái, trong hộp thuốc chỉ còn lại vài điếu, khoảng thời gian gần đây, vì chuyện của em gái anh hút hơi nhiều.
Anh cho em gái xem hộp thuốc là để nhắc nhở cô, nhớ đừng chỉ có nói miệng chuyện đồng ý mua thêm vài chiếc gạt tàn đắt tiền cho anh.
“Cố gắng nhanh chóng mua quà cho anh.”
Bây giờ Mẫn Hy nào có tâm trạng bàn chuyện gạt tàn thuốc, cô nhìn Mẫn Đình chằm chằm.
“Đừng có mà nhìn anh, chuyện tình cảm của em, anh không giúp được.”
“Anh không hỏi em xem vì sao em lại không đồng ý với Phó Ngôn Châu sao?”
“Lúc đó ngây người, không kịp phản ứng lại nên không đồng ý? Nếu không còn có thể là vì sao được?” Mẫn Đình đi về phía bếp, “Nói em không có tiền đồ cũng chẳng oan.”
Mẫn Hy không phủ nhận, không giả bộ nữa. Yêu thầm một người nhiều năm như vậy, đột nhiên đối phương đáp lại nên cô khó mà tin được, không biết phải làm sao.
Hôm nay Phó Ngôn Châu tỏ tình, là chuyện trước kia ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Có chuyện muốn bàn bạc với Mẫn Đình, cô đi đến phòng bếp.
Mẫn Đình đang chiên trứng, liếc cô: “Anh gọi cho Thịnh Kiến Tề rồi, tối nay em không cần qua đó nữa.” Anh hỏi em gái: “Bây giờ bình tĩnh rồi, xác định được bản thân muốn gì chưa?”
Mẫn Hy gật đầu: “Xác định rồi.”
“Nếu đã xác định rồi, vậy thì hãy điều chỉnh cảm xúc cho tốt rồi đi đối diện với Phó Ngôn Châu.” Còn về những điều khác, Mẫn Đình không nói nhiều thêm.
Cảm giác không chân thực khi được tỏ tình kéo dài đến khi cô bước vào văn phòng.
Chất dopamin tiết ra quá nhiều khiến cô không thể bình tĩnh lại được.
Dư Trình Đàm gọi điện thoại nội bộ, bảo cô đến phòng làm việc của anh.
Mẫn Hy điên cuồng thoát ra khỏi dòng cảm xúc kia để trở lại với công việc, đặt điện thoại xuống, cầm cuốn sổ ghi chép lên rồi lên lầu.
Dư Trình Đàm đang đứng trước tủ trà, đang do dự không biết nên chuẩn bị nước ấm hay nước ép hoa quả cho cô.
Còn chưa đắn đo xong, Mẫn Hy đã gõ cửa bước vào.
Đôi mắt cô có quầng thâm, xem ra cả đêm không ngủ ngon, nhưng tinh thần trong người lại khác, sự thoải mái trong ánh mắt không phải là diễn, cũng không diễn ra được.
Bộ dáng này của cô, sau dự án của Thực phẩm Lạc Mông anh chưa từng thấy qua.
Dư Trình Đàm ra hiệu cho cô: “Ngồi xuống trước đi.” Không cần phải đắn đo nên chuẩn bị nước ấm hay nước ép hoa quả nữa, anh pha cho cô một ly cà phê.
Thêm nửa viên đường và một chút kem tươi, từng là sự kết hợp tiêu chuẩn.
Mẫn Hy khuấy cà phê, thử một ngụm, cười nói: “Lại được uống cà phê của trước kia rồi, công ty có chuyện vui gì sao ạ?” Trong thời gian làm, cô không nhiều chuyện xem gần đây anh có phải có chuyện vui gì hay không.
Dư Trình Đàm cười cười: “Nhiệm vụ doanh thu năm nay được hoàn thành trước kỳ hạn.”
Không phải là công ty có chuyện vui, cũng không phải là tâm trạng anh tốt, là vì tâm trạng của cô bây giờ thích hợp để uống một ly cà phê đắng.
Anh nhấp một ngụm cà phê, đặt ly xuống bàn chuyện chính.
“Xe hơi Thịnh Thời đổi người đại diện mới, tháng này phải quay lại quảng cáo. Thịnh Kiến Tề không hài lòng lắm với video quảng cáo trước đó, nói là cảm giác phương diện nghệ thuật còn thiếu chút gì đó, lần quay này hy vọng em có thể đến hiện trường giám sát.”
“Đây là chuyện quảng cáo của công ty họ, anh làm thì không thích hợp lắm.”
Dư Trình Đàm giải thích tỉ mỉ: “Thịnh Kiến Tề hy vọng video quảng cáo và chủ đề marketing phù hợp với nhau, vậy nên cần em và công ty quảng cáo cũng như đạo diễn bàn bạc với nhau, công việc trước đó của em là về nội dung, không có phần chỉ đạo. Lúc quay video Thịnh Kiến Tề và người phụ trách công ty quảng cáo cũng đều sẽ có mặt.”
Anh nhận công việc của cô cũng chỉ có theo dõi, còn cụ thể nội dung vẫn phải để cô tự mình tham dự.
Mẫn Hy hỏi: “Quay quảng cáo ở đâu vậy ạ?”
“Lấy cảnh ở mấy chỗ liền, qua tây bắc quay trước.” Trong phương án hạng mục trước đó của cô có một đoạn ‘Trên con đường đi kiếm tìm, ở tận cùng đơn độc’, Thịnh Kiến Tề thích cảm giác nghệ thuật nó đem lại nên đã quyết định đến Tây Bắc ghi hình.
So với CEO trước kia của Xe hơn Thịnh Thời, Thịnh Kiến Tề càng chú trọng đến những chi tiết hơn.
Mẫn Hy nói ra ý tưởng của mình: “Xe địa hình năng lượng mới vẫn chưa thể chinh phục được địa hình sa mạc Gobi mà.” Lấy cảnh ở Tây Bắc không hợp.
Dư Trình Đàm cười: “Dã tâm của Thịnh Kiến Tề lớn, mục tiêu của cậu ta là xe việt dã đời tiếp theo của Thịnh Thời có thể chinh phục được Gobi, không cần phải lo vấn đề năng lượng của xe có hạn nữa.”
Thời gian quay là vào ngày hai mươi tháng này, dự sẽ quay trong hai ngày, cộng thêm cả quãng đường đi về, lần công tác này ít nhất cũng phải mất bốn ngày.
“Em sắp xếp công việc bên phía Bội Thanh Ngữ trước đi.”
Mẫn Hy về phòng làm việc của mình sắp xếp kế hoạch công việc, điện thoại trên bàn khẽ rung.
Phó Ngôn Châu: [Chiều nay qua họp nhé? Ba rưỡi.]
Ngày đầu tiên được tỏ tình, cô không muốn gặp anh, tạm thời chưa điều chỉnh lại được cảm xúc.
Nhưng anh lấy danh nghĩa công việc để gặp cô, cô lại không thể thoái thác được.
Mẫn Hy gõ chữ trả lời: [Được, Phó tổng.]
Trước khi gửi tin nhắn đi, cô lại cân nhắc một lát, rồi xoá hai chữ Phó tổng kia đi.
Phó Ngôn Châu vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến, tối qua biết cô chuẩn bị đi xem mắt, anh không ngủ được phút nào, sáng nay tỏ tình xong lập tức đến công ty xử lý công việc, cơ thể đang trong tình trạng quá tải.
Gập máy tính, tắt âm điện thoại lại, anh vào phòng nghỉ bên trong ngủ bù.
Ngủ được bốn tiếng đồng hồ, nhịp tim mới trở lại bình thường.
Phó Ngôn Châu vừa rửa mặt xong còn chưa kịp lau, mơ hồ nghe thấy điện thoại vang lên, tắt vòi nước cất bước đi đến bên giường, màn hình điện thoại hiển thị bố vợ gọi tới.
Tính cả lần này, bố vợ tổng cộng gọi cho anh ba lần.
Lần đầu là trước khi liên hôn, lần thứ hai là khi anh và Mẫn Hy ly hôn. Bố vợ nói không nhiều, mỗi lần vài câu đã cúp máy.
“Bố ạ.”
Vẫn là cách xưng hô cũ, Mẫn Cương Nguyên không bài xích, cũng không sửa lại. Trưa nay nhận được điện thoại của Mẫn Đình, Mẫn Đình nói rằng Phó Ngôn Châu tỏ tình với Mẫn Hy rồi, có thể qua không lâu sau sẽ phục hôn, bảo ông chuẩn bị tâm lý trước.
Mẫn Đình còn nói: Mẹ con nuối tiếc cả một đời, bà ấy cũng hy vọng Hy Hy và Phó Ngôn Châu có thể có một cái kết đẹp.
Mẫn Cương Nguyên hỏi Phó Ngôn Châu: “Bây giờ nói chuyện có tiện không?”
“Tiện ạ. Bố có việc gì cứ nói.”
“Cũng không có gì.”
Hai người đứng đầu của hai lĩnh vực khác nhau, bởi vì một cuộc điện thoại mà bỗng trở nên câu nệ.
Phó Ngôn Châu đi ra ngoài phòng ngủ, đến trước bàn làm việc, trên trán vẫn còn đọng lại những giọt nước, vừa rồi rửa mặt làm ướt tóc, trong tay anh không có khăn, anh dùng tay lau giọt nước ấy đi.
Mẫn Cương Nguyên khó khăn thốt ra những lời trong lòng, muốn nói lại thôi: “Nghe nói bây giờ con và Hy Hy khá tốt.” Lại dừng lại nửa giây: “Con làm thế nào vậy?”
Phó Ngôn Châu: “…Bố, con và Hy Hy vẫn chưa được tính là đã làm hoà. Đợi khi nào bọn con quay lại rồi sẽ báo cáo với bố sau ạ.”
Mẫn Cương Nguyên: “…Được. Vậy hai đứa ở bên nhau vui vẻ.”
“Con bận đi.” Ông cúp máy.
Phó Ngôn Châu đặt điện thoại bên tai xuống, thư ký Bạch gõ cửa bước vào, nhắc anh: “Phó tổng, Mẫn Hy đến rồi, đang ở trong phòng họp tầng ba mươi sáu.”
Anh buông xuống sẽ dễ dàng hơn cô gấp trăm, thậm chí là ngàn lần.
[Anh bình tĩnh một chút, sáng mai anh sẽ không thấy khó chịu như vậy nữa.]
Phó Ngôn Châu: [Ừm. Em đi ngủ sớm đi.]
Trực giác nói cho Mẫn Hy biết, có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện phiếm với nhau.
Chờ đến ngày mai, khi h/am muốn chiếm hữu không còn quấy rầy, anh có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện. Và tối mai cô sẽ đi xem mắt, cũng không còn liên lạc riêng với anh nữa.
“Hy Hy?” Tiếng gõ cửa vang lên hai cái, Mẫn Đình ở ngoài cửa gọi cô.
Cánh cửa hé mở, nhưng anh trai không đẩy vào.
Mẫn Hy liên tục hít sâu vài hơi, “Em ra ngay đây.” Cô đi vào phòng tắm, soi gương và lau sạch nước mắt.
Ánh mắt ửng đỏ, vừa nhìn đã thấy có dấu vết của việc khóc, chỉ là Mẫn Đình hiểu được vì sao cô rơi nước mắt, nhận được món quà dụng tâm như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ cảm động.
“Xuống lầu đi, anh lấy khăn lạnh đắp cho em.” Anh nhắc nhở cô: “Mai là thứ tư, vẫn phải đi làm, không phải cuối tuần.”
Mẫn Hy nghiêng đầu nhìn anh: “Quà là anh lén giúp anh ấy mang lên?”
“Ừm.”
“Anh đối xử tốt với Phó Ngôn Châu vậy, không giống anh trai em nữa.”
“Rất nhanh sẽ lại giống anh trai em thôi.”
“? ”
Mẫn Hy nghe không hiểu: “Anh có ý gì?”
Mẫn Đình bước chân nhanh hơn cô, nói: “Tiếp tục xem Phó Ngôn Châu khó chịu.”
Đi tới ngã rẽ cầu thang, anh quay đầu lại liếc nhìn em gái: “Tiếp theo em định làm gì?” Để Phó Ngôn Châu tiếp tục theo đuổi, hay là trực tiếp tái hôn.
Nếu cô trực tiếp tái hôn, người đầu tiên không đồng ý chính là anh.
Mẫn Hy: “Tối mai em sẽ đi xem mắt, Thịnh Kiến Tề có giới thiệu một người bạn của anh ấy cho em làm quen, điều kiện cũng như bối cảnh đều không tệ.”
“…..”.
Mẫn Đình vịn tay vịn cầu thang, ngón tay gõ vài cái không có tiết tấu, anh phải hỏi rõ suy nghĩ của em gái: “Vậy Phó Ngôn Châu phải làm sao?”
Mẫn Hy không hiểu ý anh trai: “Anh ấy gần như đã thoát khỏi được bóng đen tâm lý sau khi ly hôn rồi. Em cũng không thể dành tất cả thời gian cho anh ấy được.”
Mẫn Đình bỗng nhiên nở nụ cười, em gái đang đi về phía đông, Phó Ngôn Châu lại đuổi theo phía tây, càng đuổi càng xa: “Phó Ngôn Châu có biết tối mai em đi xem mắt không?”
“Biết. Em đã nói rồi, bảo anh ấy sau này không cần tặng quà để bù đắp cho em nữa.”
Nói qua là được, anh sẽ không phải ôm đồm thêm việc nữa.
Mẫn Đình cho mấy chiếc khăn sạch vào tủ lạnh, quay đầu nhìn ra phòng khách, em gái đang nằm dài trên sô pha, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó và thất thần.
Trong khoảng thời gian mười mấy phút, Phó Ngôn Châu phân phó cho thư ký Bạch sắp xếp đường bay ban đêm để bay về, nhanh chóng thu dọn vali, đến thang máy gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, cuộc họp ngày mai để Nghiêm Hạ Vũ thay anh tham dự.
Nghiêm Hạ Vũ tưởng rằng tối nay anh uống quá nhiều rượu nên không thoải mái, hỏi anh có cần đến bệnh viện hay không.
Phó Ngôn Châu đã uống thuốc giải rượu, nhưng đầu vẫn không thoải mái, “Không cần, bây giờ tôi phải đến sân bay. Quay về có việc.”
Xem ra có chuyện khó giải quyết phải trở về xử lý, có thể khiến cho Phó Ngôn Châu phải về ngay trong đêm, hẳn là liên quan đến cơ hội hợp tác thương mại của tập đoàn Lăng Vũ, Nghiêm Hạ Vũ cũng không hỏi nhiều.
“Được, ngày mai tôi đi họp, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc qua điện thoại.”
Phó Ngôn Châu cúp máy, thang máy còn chưa đi xuống tòa nhà.
Thời gian ngắn ngủi vài chục giây như bị kéo dài đến vô hạn.
Sau mười một giờ, Giang Thành trở nên yên tĩnh, trên đường không có nhiều xe cộ, chiếc Maybach chạy nhanh về phía đường cao tốc đến sân bay.
Trong xe yên tĩnh trầm mặc, hô hấp của những người khác không hẹn mà cùng trở nên căng thẳng.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cần vội vàng bay về, thư ký Bạch không dám hỏi nhiều, vệ sĩ và tài xế lại càng không dám hỏi.
Vốn dĩ bọn họ đã đi ngủ, đùng một cái sếp thông báo muốn trở về, nhất thời cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.
Lần trước đột nhiên thay đổi hành trình là ở London, ngày đó đã hẹn ký hợp đồng với cơ sở trồng hoa hồng, sếp lại tạm thời quyết định trở về Thượng Hải một chuyến, lúc ấy là buổi sáng, nhưng bọn họ vẫn kịp ăn sáng xong mới ra sân bay, không giống như hôm nay, vội vàng cấp bách như vậy, giống như nếu chậm trễ thêm một phút cũng sẽ không kịp mất.
Bình thường khi xe đi qua gờ giảm tốc bọn họ đều có thể cảm nhận được, nhưng hôm nay đi trên đường cao tốc đến sân bay, không ai rõ mình đã đi qua gờ giảm tốc từ lúc nào, dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng.
Đêm nay trong tiệc xã giao Phó Ngôn Châu uống cả vang trắng và vang đỏ, anh rất dễ say khi pha rượu với nhau, lúc này đáng lẽ ra dưới tác dụng của rượu, anh sẽ không mở được mắt, nhưng từ khi ngồi lên xe cho đến lúc qua cửa kiểm tra an ninh sân bay, anh vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Đầu cũng ngày càng đau.
Trong đầu đều là một câu mơ hồ: Cảm ơn anh đã tặng đèn bàn, em không còn hối tiếc nữa rồi.
Men rượu ngấm vào trong máu khiến lòng không ngừng nhộn nhạo, trái tim co thắt lại.
Trở về nhà bố mẹ lúc năm giờ sáng hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng.
Hứa Hướng Thanh dậy sớm, nghe được động tĩnh bèn xuống lầu.
“Con…” Vốn đang hoảng hốt, lo lắng con trai xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy vali trong phòng khách, hẳn là vừa xuống máy bay rồi đi thẳng tới đây.
“Vừa từ nước ngoài về sao?”
“Từ Giang Thành về ạ.”
Giang Thành không có chuyến bay đến Bắc Kinh lúc nửa đêm. “Trở về có việc quan trọng à?” Hứa Hướng Thanh thả lòng chưa được nổi mười giây.
Bà lại căng thẳng, nếu công ty có việc, anh sẽ không về nhà cũ.
Phó Ngôn Châu cởi áo khoác gió ra, “Con về xem tình hình của Mẫn Hy.”
“Mẫn Hy làm sao vậy? Không khoẻ ở đâu à?!”
“Không có gì khó chịu cả. Đã nhiều ngày con không gặp cô ấy rồi.” Trên mặt Phó Ngôn Châu vẫn là biểu cảm nhàn nhạt, đi được vài bước thì phát hiện quên cầm theo điện thoại.
Lại quay lại sô pha cầm điện thoại lên lầu, “Mẹ, mẹ cứ đi tập thể dục đi.”
Hứa Hướng Thanh luôn cảm thấy hôm nay con trai có chút khác thường, làm một người mẹ, bà cũng chỉ có thể nhìn thấu một, hai phần. Con trai nhanh chóng đi lên tầng hai, bà nhìn vào bóng lưng phong trần mệt mỏi ấy: “Con đừng có giữ mọi thứ ở trong lòng, nhất định phải nói cho Mẫn Hy biết, nếu không làm sao con bé biết con nghĩ gì trong lòng được?”
“Con biết rồi.”
Phó Ngôn Châu trở về phòng của mình, đi vào phòng tắm tắm rửa, trên người vẫn mặc bộ quần áo trong bữa tiệc xã giao ngày hôm qua.
Lúc sáu giờ, bầu trời dần sáng lên.
Phó Ngôn Châu đứng ở trước cửa nhà Mẫn Hy chờ, lần trước chờ cô đi ra là vào đêm mưa, hôm nay không mưa không tuyết, trời hửng nắng.
Mẫn Hy dậy sớm, chưa đến sáu giờ rưỡi đã bật đèn phòng lên, ánh sáng hơi mờ.
Phó Ngôn Châu nhắn tin: [Hy Hy, anh đang ở trước cửa nhà em.]
Mẫn Hy chỉ bật đèn bàn bằng gỗ, nằm trên giường nhìn chằm chằm đoá hoa hồng trắng trên lồng đèn, điện thoại khẽ rung lên, vì đang chăm chú nhìn lồng đèn mà cô không để ý.
Thức dậy ba lần vào ban đêm, cũng bật đèn bàn lên cả ba lần.
Chuông báo thức vang lên, Mẫn Hy mới với lấy điện thoại lên xem, tin nhắn chưa đọc đầu tiên chính là của anh. Cô nhìn thời gian, thấy mới gửi vài phút trước, không phải là nửa đêm ngày hôm qua.
Cô ngồi dậy từ trên giường, bước vài bước tới trước cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài sân, Phó Ngôn Châu đứng bên ngoài hàng dây leo, anh mặc áo gió tối màu, một tay đút túi, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Mẫn Hy buông rèm cửa sổ xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt thay quần áo.
Mẫn Đình còn chưa dậy, cô nhẹ nhàng bước chân đi ngang qua cửa phòng anh, tiếng bước chân xuống lầu rất nhẹ, đi ra ngoài sân, bước chân càng nhanh hơn.
Phó Ngôn Châu cất điện thoại lại, ngay khi cô bước nhanh từ trong biệt thự về phía anh, anh đã xúc động muốn tiến lên ôm chầm lấy cô, nhưng anh lo sẽ làm cô sợ, khiến phản tác dụng.
Mẫn Hy đi nhanh nên hô hấp trở nên dồn dập, đợi khi bình tĩnh lại rồi mới nói: “Sao anh lại trở về?” Cô khuyên anh: “Chờ anh bình tĩnh lại sẽ sớm buông được thôi.”
Phó Ngôn Châu: “Anh không định buông, không cần phải bình tĩnh.”
Mẫn Hy không tiếp lời, không biết là bởi vì vừa mới rời giường không bao lâu đầu óc chậm chạp, hay là trong lúc nhất thời không dám suy nghĩ sâu xem rốt cuộc anh đang có ý gì.
Phó Ngôn Châu nhìn cô, cổ họng anh khẽ động: “Hy Hy, em có muốn bắt đầu lại với anh không? Bắt đầu với việc là bạn gái anh.” Nói xong hô hấp của anh cũng trở nên rối loạn, trái tim đập thình thịch, tất cả cảm xúc đều không còn khống chế được nữa.
Mẫn Hy sửng sốt một hồi, cô không dám tin mà nhìn người đàn ông khí chất lạnh lùng nhưng ánh mắt ôn hòa trước mắt, anh đang thổ lộ với cô.
Rõ ràng anh đang đứng trước mặt cô, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng không chân thực.
Bên trong có hai thế lực đang giằng co mãnh liệt, cô nhanh chóng cắt ngang mớ hỗn độn đó, không cho mình cơ hội rơi vào: “Không cần, em đã buông được anh rồi”.
Mỗi từ của cô như một lưỡi dao cùn, liên tục vung về phía anh.
Giọng nói của Phó Ngôn Châu trầm khàn: “Em buông rồi cũng không sao, trước đây là do anh không tốt, ngay cả cái ôm mà em muốn anh cũng chưa từng thoả mãn. Từ giờ trở đi, anh sẽ đặt em trong trái tim mình, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Chúng ta chia xa một năm này, không phải là anh không nhớ em. Trước đây mỗi lần đi công tác anh đều nhớ.”
Mẫn Hy liều mạng bảo vệ tuyến phòng thủ đang sắp vỡ tung kia, lần đầu tiên nghe được câu anh nhớ cô từ miệng anh, kết hôn hai năm cũng chưa từng được nghe qua. Trước khi ly hôn, cô đã nhiều lần nghĩ đến vấn đề này, trong những ngày đi công tác không gặp mặt, liệu anh có nhớ cô không?
Phó Ngôn Châu nói tiếp: “Không sớm bày tỏ tâm ý với em là vì muốn ở cạnh em lâu hơn nữa, để em có thể cảm nhận được rằng bởi vì thích nên anh mới muốn níu kéo, mà không phải vì mất đi, cảm thấy không cam lòng.”
Cô đã nghĩ rằng mình nhận được đèn bàn của anh rồi sẽ không còn tiếc nuối gì nữa, có thể buông được anh.
Nhưng đối mặt với lời tỏ tình từ anh, cô vẫn rung động.
Lúc này điều duy nhất cô có thể làm là quản lý tốt biểu cảm của mình, cố gắng không lộ ra cảm xúc gì.
Ánh sáng mặt trời buổi sớm lúc này bị hàng cây xanh tươi bên đường chặn lại, tia sáng xuyên qua cành cây kẽ lá, chiếu qua vai anh và cổ tay cô.
“Hy Hy, bữa sáng nấu xong rồi.” Mẫn Đình đi từ trong biệt thự ra, cắt ngang lời tỏ tình.
Còn lại một nửa, Phó Ngôn Châu vẫn chưa kịp nói ra.
Mẫn Hy nhìn thấy anh trai như thấy cọng rơm cứu mạng, cô là người được tỏ tình, nhưng trông không thoải mái giống anh, người tỏ tình với cô chút nào, bởi vì cô không biết phải đáp lại ra sao.
“Anh.”
Mẫn Đình đi gần lại, biết em gái không chịu được sức tấn công mạnh mẽ như vậy, kịp thời tới giải vây.
Anh vỗ vai Mẫn Hy: “Đi ăn sáng đi, trời lạnh đồ ăn cũng mau nguội.”
Mẫn Hy nhìn Phó Ngôn Châu một cái, ánh mắt anh bình tĩnh, không bởi vì Mẫn Đình xuất hiện ngáng chân mà nổi giận.
“Em đi ăn trước đi.” Anh nói.
Mẫn Hy vừa rời khỏi, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng.
Phó Ngôn Châu lạnh giọng nói: “Không thể để ý một chút sao?”
Mẫn Đình hoàn toàn không hề để ý đến thái độ của anh, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ mình đã nói với cậu không chỉ một lần, rằng đừng vội cảm ơn tôi, những ngày tháng ngáng chân cậu còn ở phía sau nữa kìa. Cậu không để vào lòng còn trách ai?”
Giúp đỡ và ngáng chân cậu ta, hai chuyện này chưa từng xung đột lẫn nhau.
“Muốn theo đuổi Hy Hy, tôi không ngăn cản cũng không can dự. Nhưng muốn tái hôn thì cậu khó qua cửa này của tôi đấy. Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Hy Hy, tôi không chấp nhận việc cò kè mặc cả.”
Phó Ngôn Châu không nói lời vô nghĩa nữa: “Phía Thịnh Kiến Tề, anh giải quyết hay để tôi?”
Cậu ta biết được Thịnh Kiến Tề giới thiệu đối tượng xem mắt cho em gái nhanh như vậy, Mẫn Đình cũng không kinh ngạc, xem ra cả đêm qua không chỉ vội từ Giang Thành trở về mà còn làm không ít chuyện.
Anh và Thịnh Kiến Tề có hợp tác, Phó Ngôn Châu không trực tiếp liên lạc với Thịnh Kiến Tề là vì nghĩ đến hạng mục của anh.
Mẫn Đình nói: “Để tôi giải quyết.”
Phó Ngôn Châu trở về, Mẫn Đình ở lại ngoài sân viện hút điếu thuốc, gọi điện thoại cho Thịnh Kiến Tề, anh đã quen với việc thẳng thắn trực tiếp và cả khí thế áp bức, không giải thích tại sao em gái không đi: “Hôm nay tôi mời khách, thay Mẫn Hy qua đó hết lòng thể hiện cương vị của chủ nhà.”
Thịnh Kiến Tề hiểu ý, Mẫn Đình không đồng ý để anh giới thiệu đối tượng xem mắt cho Mẫn Hy. Cũng có nghĩa là, cuộc hôn nhân tiếp theo của Mẫn Hy, Mẫn Đình đã có kế hoạch riêng.
Anh không từ chối: “Vậy tối nay cùng uống một ly.”
Hẹn xong địa điểm gặp mặt, Mẫn Đình liền cúp máy.
Vào nhà, em gái đang ngồi thẫn thờ trên sô pha.
Anh liếc cô một cái: “Tiền đồ đâu!”
Mẫn Hy không phục: “Nếu chuyện này xảy ra với anh, anh cũng chưa chắc đã mạnh mẽ hơn em được.”
Mẫn Đình lấy thuốc trong túi áo gió ra, ném xuống trước mặt em gái, trong hộp thuốc chỉ còn lại vài điếu, khoảng thời gian gần đây, vì chuyện của em gái anh hút hơi nhiều.
Anh cho em gái xem hộp thuốc là để nhắc nhở cô, nhớ đừng chỉ có nói miệng chuyện đồng ý mua thêm vài chiếc gạt tàn đắt tiền cho anh.
“Cố gắng nhanh chóng mua quà cho anh.”
Bây giờ Mẫn Hy nào có tâm trạng bàn chuyện gạt tàn thuốc, cô nhìn Mẫn Đình chằm chằm.
“Đừng có mà nhìn anh, chuyện tình cảm của em, anh không giúp được.”
“Anh không hỏi em xem vì sao em lại không đồng ý với Phó Ngôn Châu sao?”
“Lúc đó ngây người, không kịp phản ứng lại nên không đồng ý? Nếu không còn có thể là vì sao được?” Mẫn Đình đi về phía bếp, “Nói em không có tiền đồ cũng chẳng oan.”
Mẫn Hy không phủ nhận, không giả bộ nữa. Yêu thầm một người nhiều năm như vậy, đột nhiên đối phương đáp lại nên cô khó mà tin được, không biết phải làm sao.
Hôm nay Phó Ngôn Châu tỏ tình, là chuyện trước kia ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Có chuyện muốn bàn bạc với Mẫn Đình, cô đi đến phòng bếp.
Mẫn Đình đang chiên trứng, liếc cô: “Anh gọi cho Thịnh Kiến Tề rồi, tối nay em không cần qua đó nữa.” Anh hỏi em gái: “Bây giờ bình tĩnh rồi, xác định được bản thân muốn gì chưa?”
Mẫn Hy gật đầu: “Xác định rồi.”
“Nếu đã xác định rồi, vậy thì hãy điều chỉnh cảm xúc cho tốt rồi đi đối diện với Phó Ngôn Châu.” Còn về những điều khác, Mẫn Đình không nói nhiều thêm.
Cảm giác không chân thực khi được tỏ tình kéo dài đến khi cô bước vào văn phòng.
Chất dopamin tiết ra quá nhiều khiến cô không thể bình tĩnh lại được.
Dư Trình Đàm gọi điện thoại nội bộ, bảo cô đến phòng làm việc của anh.
Mẫn Hy điên cuồng thoát ra khỏi dòng cảm xúc kia để trở lại với công việc, đặt điện thoại xuống, cầm cuốn sổ ghi chép lên rồi lên lầu.
Dư Trình Đàm đang đứng trước tủ trà, đang do dự không biết nên chuẩn bị nước ấm hay nước ép hoa quả cho cô.
Còn chưa đắn đo xong, Mẫn Hy đã gõ cửa bước vào.
Đôi mắt cô có quầng thâm, xem ra cả đêm không ngủ ngon, nhưng tinh thần trong người lại khác, sự thoải mái trong ánh mắt không phải là diễn, cũng không diễn ra được.
Bộ dáng này của cô, sau dự án của Thực phẩm Lạc Mông anh chưa từng thấy qua.
Dư Trình Đàm ra hiệu cho cô: “Ngồi xuống trước đi.” Không cần phải đắn đo nên chuẩn bị nước ấm hay nước ép hoa quả nữa, anh pha cho cô một ly cà phê.
Thêm nửa viên đường và một chút kem tươi, từng là sự kết hợp tiêu chuẩn.
Mẫn Hy khuấy cà phê, thử một ngụm, cười nói: “Lại được uống cà phê của trước kia rồi, công ty có chuyện vui gì sao ạ?” Trong thời gian làm, cô không nhiều chuyện xem gần đây anh có phải có chuyện vui gì hay không.
Dư Trình Đàm cười cười: “Nhiệm vụ doanh thu năm nay được hoàn thành trước kỳ hạn.”
Không phải là công ty có chuyện vui, cũng không phải là tâm trạng anh tốt, là vì tâm trạng của cô bây giờ thích hợp để uống một ly cà phê đắng.
Anh nhấp một ngụm cà phê, đặt ly xuống bàn chuyện chính.
“Xe hơi Thịnh Thời đổi người đại diện mới, tháng này phải quay lại quảng cáo. Thịnh Kiến Tề không hài lòng lắm với video quảng cáo trước đó, nói là cảm giác phương diện nghệ thuật còn thiếu chút gì đó, lần quay này hy vọng em có thể đến hiện trường giám sát.”
“Đây là chuyện quảng cáo của công ty họ, anh làm thì không thích hợp lắm.”
Dư Trình Đàm giải thích tỉ mỉ: “Thịnh Kiến Tề hy vọng video quảng cáo và chủ đề marketing phù hợp với nhau, vậy nên cần em và công ty quảng cáo cũng như đạo diễn bàn bạc với nhau, công việc trước đó của em là về nội dung, không có phần chỉ đạo. Lúc quay video Thịnh Kiến Tề và người phụ trách công ty quảng cáo cũng đều sẽ có mặt.”
Anh nhận công việc của cô cũng chỉ có theo dõi, còn cụ thể nội dung vẫn phải để cô tự mình tham dự.
Mẫn Hy hỏi: “Quay quảng cáo ở đâu vậy ạ?”
“Lấy cảnh ở mấy chỗ liền, qua tây bắc quay trước.” Trong phương án hạng mục trước đó của cô có một đoạn ‘Trên con đường đi kiếm tìm, ở tận cùng đơn độc’, Thịnh Kiến Tề thích cảm giác nghệ thuật nó đem lại nên đã quyết định đến Tây Bắc ghi hình.
So với CEO trước kia của Xe hơn Thịnh Thời, Thịnh Kiến Tề càng chú trọng đến những chi tiết hơn.
Mẫn Hy nói ra ý tưởng của mình: “Xe địa hình năng lượng mới vẫn chưa thể chinh phục được địa hình sa mạc Gobi mà.” Lấy cảnh ở Tây Bắc không hợp.
Dư Trình Đàm cười: “Dã tâm của Thịnh Kiến Tề lớn, mục tiêu của cậu ta là xe việt dã đời tiếp theo của Thịnh Thời có thể chinh phục được Gobi, không cần phải lo vấn đề năng lượng của xe có hạn nữa.”
Thời gian quay là vào ngày hai mươi tháng này, dự sẽ quay trong hai ngày, cộng thêm cả quãng đường đi về, lần công tác này ít nhất cũng phải mất bốn ngày.
“Em sắp xếp công việc bên phía Bội Thanh Ngữ trước đi.”
Mẫn Hy về phòng làm việc của mình sắp xếp kế hoạch công việc, điện thoại trên bàn khẽ rung.
Phó Ngôn Châu: [Chiều nay qua họp nhé? Ba rưỡi.]
Ngày đầu tiên được tỏ tình, cô không muốn gặp anh, tạm thời chưa điều chỉnh lại được cảm xúc.
Nhưng anh lấy danh nghĩa công việc để gặp cô, cô lại không thể thoái thác được.
Mẫn Hy gõ chữ trả lời: [Được, Phó tổng.]
Trước khi gửi tin nhắn đi, cô lại cân nhắc một lát, rồi xoá hai chữ Phó tổng kia đi.
Phó Ngôn Châu vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến, tối qua biết cô chuẩn bị đi xem mắt, anh không ngủ được phút nào, sáng nay tỏ tình xong lập tức đến công ty xử lý công việc, cơ thể đang trong tình trạng quá tải.
Gập máy tính, tắt âm điện thoại lại, anh vào phòng nghỉ bên trong ngủ bù.
Ngủ được bốn tiếng đồng hồ, nhịp tim mới trở lại bình thường.
Phó Ngôn Châu vừa rửa mặt xong còn chưa kịp lau, mơ hồ nghe thấy điện thoại vang lên, tắt vòi nước cất bước đi đến bên giường, màn hình điện thoại hiển thị bố vợ gọi tới.
Tính cả lần này, bố vợ tổng cộng gọi cho anh ba lần.
Lần đầu là trước khi liên hôn, lần thứ hai là khi anh và Mẫn Hy ly hôn. Bố vợ nói không nhiều, mỗi lần vài câu đã cúp máy.
“Bố ạ.”
Vẫn là cách xưng hô cũ, Mẫn Cương Nguyên không bài xích, cũng không sửa lại. Trưa nay nhận được điện thoại của Mẫn Đình, Mẫn Đình nói rằng Phó Ngôn Châu tỏ tình với Mẫn Hy rồi, có thể qua không lâu sau sẽ phục hôn, bảo ông chuẩn bị tâm lý trước.
Mẫn Đình còn nói: Mẹ con nuối tiếc cả một đời, bà ấy cũng hy vọng Hy Hy và Phó Ngôn Châu có thể có một cái kết đẹp.
Mẫn Cương Nguyên hỏi Phó Ngôn Châu: “Bây giờ nói chuyện có tiện không?”
“Tiện ạ. Bố có việc gì cứ nói.”
“Cũng không có gì.”
Hai người đứng đầu của hai lĩnh vực khác nhau, bởi vì một cuộc điện thoại mà bỗng trở nên câu nệ.
Phó Ngôn Châu đi ra ngoài phòng ngủ, đến trước bàn làm việc, trên trán vẫn còn đọng lại những giọt nước, vừa rồi rửa mặt làm ướt tóc, trong tay anh không có khăn, anh dùng tay lau giọt nước ấy đi.
Mẫn Cương Nguyên khó khăn thốt ra những lời trong lòng, muốn nói lại thôi: “Nghe nói bây giờ con và Hy Hy khá tốt.” Lại dừng lại nửa giây: “Con làm thế nào vậy?”
Phó Ngôn Châu: “…Bố, con và Hy Hy vẫn chưa được tính là đã làm hoà. Đợi khi nào bọn con quay lại rồi sẽ báo cáo với bố sau ạ.”
Mẫn Cương Nguyên: “…Được. Vậy hai đứa ở bên nhau vui vẻ.”
“Con bận đi.” Ông cúp máy.
Phó Ngôn Châu đặt điện thoại bên tai xuống, thư ký Bạch gõ cửa bước vào, nhắc anh: “Phó tổng, Mẫn Hy đến rồi, đang ở trong phòng họp tầng ba mươi sáu.”
Danh sách chương