Sở Duyên im lặng cất ống thẻ, bóng người đi tới bên ngoài nhà cỏ.
Hắn đứng ở ngoài nhà cỏ, liếc mắt một cái có thể thấy rõ lão nhân nằm ở trên
giường trong nhà.
Hắn im lặng mở hệ thống tra xét, nhắm ngay lão nhân nằm trên giường.
Một màn ảnh màu lam chỉ có hắn nhìn thấy ngưng tụ mà thành.
[Đối tượng tra xét: Trần Tam Quan]
[Chủng tộc: Người]
[Tu vi: Cảnh giới Luyện Khí]
[Thể chất: Không]
[Đánh giá: Người này là phàm nhân bình thường nhất, nhưng là lão binh của
nhân tộc, quanh năm chém giết trên chiến trường, từ đó khiến huyết khí mất đi,
thiên phú trở nên thấp kém, thấp hơn người bình thường, nhưng vẫn có một
chút khả năng thành tài, mong ký chủ tự mình nắm chắc]
Lão binh nhân tộc sao?
Có một chút khả năng thành tài?
Ống thẻ này…
Hệ thống này…
Hắn hỏi ống thẻ, là hỏi loại đệ tử nhất định dạy thành phế vật.
Vì sao sẽ cho hắn loại đệ tử có một chút khả năng thành tài?
Sở Duyên rơi vào trầm tư.
Nghĩ một lát, hắn vẫn không dâng lên ý nghĩ cầm lấy ống thẻ xin quẻ một lần
nữa, mà dời mắt nhìn về phía Ngao Ngự ở phía sau.
Hắn hơi lùi về sau vài bước, chậm rãi mở miệng.
“Ngao Ngự.”
Sở Duyên nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Tông chủ, ta ở đây!”
Ngao Ngự vội vàng đứng dậy.
“Nếu bảo ngươi nhận người trong nhà cỏ làm đồ đệ, ngươi muốn dạy thành phế
vật thì làm thế nào?”
Sở Duyên để hai tay sau lưng, ánh mắt thản nhiên nhìn lão nhân trong nhà cỏ.
“Hả? Dạy, dạy thành phế vật ư?”
Ngao Ngự trợn to mắt, có chút mê mang.
“Đúng vậy, giả thiết ngươi muốn dạy lão nhân thành phế vật, ngươi sẽ làm thế
nào?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.
Hắn muốn nghe xem, Ngao Ngự sẽ có biện pháp gì.
Nói không chừng phương pháp của Ngao Ngự sẽ có ích với hắn.
“Dạy lão nhân thành phế vật sao? Vậy trước tiên phải giải quyết vấn đề sinh
mệnh của lão nhân này, có lẽ ta sẽ dốc hết toàn lực, kéo dài sinh mệnh cho lão
nhân này, sau đó… Sau đó không còn nữa.”
Ngao Ngự không rõ Sở Duyên có ý gì.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Không dám hỏi cái gì.
“Chỉ như vậy ư?”
Sở Duyên bất chợt nhíu mày.
“Chỉ như vậy!”
Ngao Ngự nghiêm túc gật đầu.
“Vì sao không còn nữa?”
Sở Duyên cảm thấy vô cùng tò mò đối với ý nghĩa trong đầu Ngao Ngự.
“Nhân tộc vốn yếu, vứt ở đó mặc kệ, không phải sẽ phế à.”
Ngao Ngự cảm thấy kỳ lạ nói.
Sở Duyên: “…”
Đúng là có đạo lý.
Vậy mà hắn không thể phản bác.
Hình như là có chuyện như vậy, nhân tộc vứt ở đó, mặc kệ không phải sẽ thành
phế vật sao?
Nhưng lúc trước hắn nhận đám đệ tử tính là gì.
Chẳng lẽ thực sự do miệng hắn ra?
Thực sự bị hệ thống nói trúng à?
Gương mặt Sở Duyên âm trầm, nhưng hắn không tiện nói gì.
Nhìn thoáng qua phía sau Ngao Ngự, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nghiêng đầu
đi.
Ánh mắt tiếp tục nhìn lão nhân trong nhà cỏ, cẩn thận nghĩ một lát, hắn không
có ý định hiện thân nhận đồ đệ.
Ống thẻ này còn cho rất nhiều quẻ, không cần xem xong một người đã quyết
định, chẳng bằng đi xem người khác trước.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên dự định rời đi, đến nơi khác trên quẻ xem một lát.
Bóng dáng Sở Duyên hơi cử động, vừa định hành động, nhưng đột nhiên như
nhớ tới gì đó, ánh mắt nhìn về phía Ngao Ngự.
“Ngao Ngự, bổn tọa định rời đi, đến nơi khác nhìn xem, ngươi… Ngươi không
cần đi theo bổn tọa.”
“Ngươi xử lý chuyện tọa kỵ mà ngươi nói đi, ngươi hiểu không?”
Sở Duyên nhẹ giọng nói.
“Xử lý chuyện tọa kỵ sao? Ồ ồ, được, tông chủ, vậy ta đến Vân Châu tìm tọa kỵ
tốc độ nhanh một chút cho ngươi!”
Đôi mắt Ngao Ngự sáng lên, vội vàng nói.
Chỉ cần có tọa ký mới, vậy sau này hắn ta không bị cưỡi nữa, hắn ta sẽ thành
thần thú hộ pháp chân chính của Vô Đạo Tông!
“Vân Châu? Bổn tọa giúp ngươi một tay nhé?”
Sở Duyên nhìn một vòng xung quanh, xác định hướng Vân Châu xong, ngầm
gật đầu.
“Hả? Giúp ta sao? Tông chủ giúp ta cái gì?”
Ngao Ngự mờ mịt, không rõ Sở Duyên đang nói gì.
“Giúp ngươi đến Vân Châu.”
Sở Duyên chậm rãi nói một câu như vậy.
Sau khi hắn nói xong, vươn tay nắm lấy y phục của Ngao Ngự, nhắm ngay phía
Vân Châu, ném mạnh về phía Vân Châu.
Trạng thái vô địch thêm vào, chỉ trong nháy mắt, Ngao Ngự giống như biến
thành đạn pháp, bay nhanh về phía Vân Châu.
Sở Duyên nhìn Ngao Ngự rời đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua lão nhân trong
nhà cỏ, xoay người cũng rời đi.
Hắn mau chân đến xem người sau thế nào.
Hắn thực sự không hiểu nổi quẻ này là có ý gì.
Hắn cầu là nhất định sẽ thành phế vật.
Nhưng quẻ này đối ứng với người, căn bản không phải nhất định sẽ thành phế
vật, hệ thống kiểm tra ở ngay đây.
Thôi.
Đợi hắn đi xem người tương ứng với các quẻ khác đã, rồi nói sau.
Sở Duyên lắc đầu, không nghĩ nhiều, đứng dậy hóa thành một tàn ảnh, bay ra
ngoài Thục Châu.
…
[Chưa xong còn tiếp.]
Hắn đứng ở ngoài nhà cỏ, liếc mắt một cái có thể thấy rõ lão nhân nằm ở trên
giường trong nhà.
Hắn im lặng mở hệ thống tra xét, nhắm ngay lão nhân nằm trên giường.
Một màn ảnh màu lam chỉ có hắn nhìn thấy ngưng tụ mà thành.
[Đối tượng tra xét: Trần Tam Quan]
[Chủng tộc: Người]
[Tu vi: Cảnh giới Luyện Khí]
[Thể chất: Không]
[Đánh giá: Người này là phàm nhân bình thường nhất, nhưng là lão binh của
nhân tộc, quanh năm chém giết trên chiến trường, từ đó khiến huyết khí mất đi,
thiên phú trở nên thấp kém, thấp hơn người bình thường, nhưng vẫn có một
chút khả năng thành tài, mong ký chủ tự mình nắm chắc]
Lão binh nhân tộc sao?
Có một chút khả năng thành tài?
Ống thẻ này…
Hệ thống này…
Hắn hỏi ống thẻ, là hỏi loại đệ tử nhất định dạy thành phế vật.
Vì sao sẽ cho hắn loại đệ tử có một chút khả năng thành tài?
Sở Duyên rơi vào trầm tư.
Nghĩ một lát, hắn vẫn không dâng lên ý nghĩ cầm lấy ống thẻ xin quẻ một lần
nữa, mà dời mắt nhìn về phía Ngao Ngự ở phía sau.
Hắn hơi lùi về sau vài bước, chậm rãi mở miệng.
“Ngao Ngự.”
Sở Duyên nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Tông chủ, ta ở đây!”
Ngao Ngự vội vàng đứng dậy.
“Nếu bảo ngươi nhận người trong nhà cỏ làm đồ đệ, ngươi muốn dạy thành phế
vật thì làm thế nào?”
Sở Duyên để hai tay sau lưng, ánh mắt thản nhiên nhìn lão nhân trong nhà cỏ.
“Hả? Dạy, dạy thành phế vật ư?”
Ngao Ngự trợn to mắt, có chút mê mang.
“Đúng vậy, giả thiết ngươi muốn dạy lão nhân thành phế vật, ngươi sẽ làm thế
nào?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.
Hắn muốn nghe xem, Ngao Ngự sẽ có biện pháp gì.
Nói không chừng phương pháp của Ngao Ngự sẽ có ích với hắn.
“Dạy lão nhân thành phế vật sao? Vậy trước tiên phải giải quyết vấn đề sinh
mệnh của lão nhân này, có lẽ ta sẽ dốc hết toàn lực, kéo dài sinh mệnh cho lão
nhân này, sau đó… Sau đó không còn nữa.”
Ngao Ngự không rõ Sở Duyên có ý gì.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Không dám hỏi cái gì.
“Chỉ như vậy ư?”
Sở Duyên bất chợt nhíu mày.
“Chỉ như vậy!”
Ngao Ngự nghiêm túc gật đầu.
“Vì sao không còn nữa?”
Sở Duyên cảm thấy vô cùng tò mò đối với ý nghĩa trong đầu Ngao Ngự.
“Nhân tộc vốn yếu, vứt ở đó mặc kệ, không phải sẽ phế à.”
Ngao Ngự cảm thấy kỳ lạ nói.
Sở Duyên: “…”
Đúng là có đạo lý.
Vậy mà hắn không thể phản bác.
Hình như là có chuyện như vậy, nhân tộc vứt ở đó, mặc kệ không phải sẽ thành
phế vật sao?
Nhưng lúc trước hắn nhận đám đệ tử tính là gì.
Chẳng lẽ thực sự do miệng hắn ra?
Thực sự bị hệ thống nói trúng à?
Gương mặt Sở Duyên âm trầm, nhưng hắn không tiện nói gì.
Nhìn thoáng qua phía sau Ngao Ngự, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nghiêng đầu
đi.
Ánh mắt tiếp tục nhìn lão nhân trong nhà cỏ, cẩn thận nghĩ một lát, hắn không
có ý định hiện thân nhận đồ đệ.
Ống thẻ này còn cho rất nhiều quẻ, không cần xem xong một người đã quyết
định, chẳng bằng đi xem người khác trước.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên dự định rời đi, đến nơi khác trên quẻ xem một lát.
Bóng dáng Sở Duyên hơi cử động, vừa định hành động, nhưng đột nhiên như
nhớ tới gì đó, ánh mắt nhìn về phía Ngao Ngự.
“Ngao Ngự, bổn tọa định rời đi, đến nơi khác nhìn xem, ngươi… Ngươi không
cần đi theo bổn tọa.”
“Ngươi xử lý chuyện tọa kỵ mà ngươi nói đi, ngươi hiểu không?”
Sở Duyên nhẹ giọng nói.
“Xử lý chuyện tọa kỵ sao? Ồ ồ, được, tông chủ, vậy ta đến Vân Châu tìm tọa kỵ
tốc độ nhanh một chút cho ngươi!”
Đôi mắt Ngao Ngự sáng lên, vội vàng nói.
Chỉ cần có tọa ký mới, vậy sau này hắn ta không bị cưỡi nữa, hắn ta sẽ thành
thần thú hộ pháp chân chính của Vô Đạo Tông!
“Vân Châu? Bổn tọa giúp ngươi một tay nhé?”
Sở Duyên nhìn một vòng xung quanh, xác định hướng Vân Châu xong, ngầm
gật đầu.
“Hả? Giúp ta sao? Tông chủ giúp ta cái gì?”
Ngao Ngự mờ mịt, không rõ Sở Duyên đang nói gì.
“Giúp ngươi đến Vân Châu.”
Sở Duyên chậm rãi nói một câu như vậy.
Sau khi hắn nói xong, vươn tay nắm lấy y phục của Ngao Ngự, nhắm ngay phía
Vân Châu, ném mạnh về phía Vân Châu.
Trạng thái vô địch thêm vào, chỉ trong nháy mắt, Ngao Ngự giống như biến
thành đạn pháp, bay nhanh về phía Vân Châu.
Sở Duyên nhìn Ngao Ngự rời đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua lão nhân trong
nhà cỏ, xoay người cũng rời đi.
Hắn mau chân đến xem người sau thế nào.
Hắn thực sự không hiểu nổi quẻ này là có ý gì.
Hắn cầu là nhất định sẽ thành phế vật.
Nhưng quẻ này đối ứng với người, căn bản không phải nhất định sẽ thành phế
vật, hệ thống kiểm tra ở ngay đây.
Thôi.
Đợi hắn đi xem người tương ứng với các quẻ khác đã, rồi nói sau.
Sở Duyên lắc đầu, không nghĩ nhiều, đứng dậy hóa thành một tàn ảnh, bay ra
ngoài Thục Châu.
…
[Chưa xong còn tiếp.]
Danh sách chương