Bên ngoài núi Thiên Vụ, trong một vùng đất trống hoang vu.

Vùng đất trống hoang vu này là ngày xưa khi Diệp Lạc và Trương Hàn tranh

đấu tạo thành.

Lúc này, hai người đến nơi này, đều đạp không mà đứng, đối diện nhau ở

khoảng cách xa.

“Đại sư huynh, huynh dẫn ta tới nơi này, là có chuyện gì sao? Không phải là

muốn so tài đấy chứ? So tài ta cũng không đánh.”

Trương Hàn nhìn Diệp Lạc, khóe miệng giật giật.

Đánh chết hắn ta, hắn ta cũng không dám so tài với Diệp Lạc.

Lúc trước hắn ta vẫn luôn cảm thấy mình có thể.

Nhưng đánh với Diệp Lạc một trận.

Sau Đại Bỉ vạn tông, hắn ta bị đánh chết cũng không muốn so tài với Diệp Lạc.

Thực sự là một chiêu của Diệp Lạc có thể công kích trực tiếp linh hồn đạo tâm,

kiếm thuật thực sự quá độc ác.

Hắn ta không phòng bị được.

“Đệ muốn so tài, ta còn chẳng muốn ra tay.”

Diệp Lạc trợn trừng mắt.

“Vậy đại sư huynh, huynh bảo ta ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ huynh lo lắng Bạch

Chập tiền bối kia?”

Trương Hàn cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Không phải, ta muốn nói với đệ chuyện về Vô Đạo Tông chúng ta.”

Diệp Lạc khẽ lắc đầu, mở miệng nói.

“Chuyện về Vô Đạo Tông? Chuyện gì?”

Trương Hàn không hiểu, rất mơ hồ.

“Khụ khụ, khoan hãy nói tới chuyện này, ta hỏi đệ một chút trước, đệ cảm thấy

thực lực của đệ thế nào?”

Diệp Lạc ho khan hai tiếng, mở miệng nói.

“Thực lực của ta sao? Đương nhiên là thực lực của ta rất mạnh, trong thế hệ trẻ

tuổi ở đại lục Thần Hành, có thể thắng được ta, ngoại trừ mấy người của Vô

Đạo Tông ra, trên cơ bản còn có người khác ư?”

Trương Hàn vô cùng tự tin nói.

“Ừm… Vậy trong mấy sư huynh đệ chúng ta, đệ cảm thấy đệ có thể thắng được

người nào một cách dễ dàng? Ngoại trừ tiểu sư muội mới vào cửa.”

Diệp Lạc nghĩ một lát, lại mở miệng dò hỏi.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn im lặng một lát.

Hắn ta thắng được người nào sao?

Đánh với Diệp Lạc, hắn ta bị đè lên đất ma sát…

Đánh với tứ sư muội, hắn ta cũng không nắm chắc lắm, nói là tỷ lệ thắng năm

mươi năm mươi, nhưng đánh nhau, hắn ta cảm thấy nhiều nhất là ba bảy.

Hắn ta ba, tứ sư muội bảy.

Thực sự là vì tứ sư muội có chút khắc chế hắn ta, một bàn cờ tự thành Thiên

Địa, liều mạng với tứ sư muội, chỉ có thể so lĩnh ngộ đối với đạo của hai bên.

Nhưng đừng quên, tứ sư muội còn có một chí bảo bàn cờ trên linh bảo.

Có được chí bảo kia, tứ sư muội có thể treo hắn ta lên đánh.

Tính đi tính lại, hình như hắn ta chỉ có thể đánh với lão tam?

Tam sư đệ thân thể vô song, chỉ có thể dựa vào trận pháp mài từng chút.

Nghĩ vậy, Trương Hàn đột nhiên im lặng.

“Đại sư huynh, ta ai cũng không dễ dàng thắng được, cùng lắm chỉ có thể sáu

bốn với tam sư đệ.”

Trương Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể thừa nhận chuyện này.

“Cho nên đệ nói xem, vì sao sư tôn sẽ truyền vị trí tông chủ cho đệ?”

Diệp Lạc rất cố gắng nói sự việc uyển chuyển một chút, sợ quá mức đả kích

Trương Hàn.

“Chuyện này… Có thể là vì ta thông minh?”

Bỗng nhiên Trương Hàn cảm thấy không tốt lắm, trong lòng có chút bất an,

nhưng vẫn kiên trì nói.

“Thông minh? Cũng là thiên phú? Nhưng so với đệ ta, có lẽ thiên phú của tứ sư

muội mạnh hơn chúng ta nhiều lắm, thời gian tu hành ngắn hơn chúng ta, nhưng

có thể nhanh chóng đuổi kịp chúng ta, thậm chí vượt qua đệ, đổi thành đệ là sư

tôn, đệ sẽ lựa chọn người nào làm người thừa kế vị trí tông chủ?”

Giọng nói của Diệp Lạc cố gắng duy trì nghiêm túc nói ra những lời này.

Bùm…

Trong đầu Trương Hàn hoảng hốt.

Đổi lại hắn ta là tông chủ, hắn ta sẽ lựa chọn như thế nào?

Hắn ta chắc chắn sẽ chọn tứ sư muội làm người thừa kế vị trí tông chủ.

Cho nên nói, thực ra hắn ta không phải người sư tôn quý nhất sao?

Chuyện này…

Sao có thể có chuyện này.

“Đại sư huynh, huynh là muốn nói cho ta biết, thực ra ta không phải là người

thừa kế vị trí tông chủ sao?”

Trương Hàn ngẩng đầu, giọng nói vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Đúng vậy, người kế nhiệm vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông ta sau này, nếu

không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là tứ sư muội, đây là Lý Nhị Cương nghe thấy

được, nghe nói là sư tôn mở miệng nói.”

Diệp Lạc không nói mơ hồ nữa, trực tiếp nói thẳng ra.

“Cho nên nói… Từ đầu tới cuối vẫn là ta tự mình mơ mộng mù quáng sao?”

Gương mặt Trương Hàn ủ rũ.

Ấm áp, nho nhã gì đó đều bị hắn ta ném qua một bên.

“Đúng vậy, cũng tại ta lúc trước cho rằng mình không phải tông chủ, thì nhất

định là đệ, không ngờ tới sư tôn đều không hài lòng đối với chúng ta.”

Diệp Lạc giống như rất hổ thẹn nói.

Thấy cảnh này.

Gương mặt Trương Hàn âm trầm, nếu hắn ta đánh thắng được Diệp Lạc.

Như vậy bây giờ hắn ta nhất định sẽ lấy Thiên Địa Đồ đập vào mặt Diệp Lạc.

Đáng tiếc, hắn ta không đánh thắng được Diệp Lạc.

Hơn nữa, lúc này hắn ta không có tâm tư tranh đấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện