Trong miếu cổ trên cơ bản đã không có đường, hay là nói, không phân rõ đâu là
đường.
Trước mặt tràn ngập một đống rêu xanh.
Sở Duyên im lặng một lát, so với hắc ám bên ngoài, hắn cảm thấy ngồi trong
miếu cổ này tốt hơn một chút.
Rách thì rách nát một chút.
Nhưng ít ra còn có mái hiên…
Chỉ có điều nhìn cửa cũ nát vào điện phủ, hắn có chút lo lắng, nửa đêm điện phủ
này có thể sập xuống hay không.
Không bằng đứng ở cửa, khôi phục pháp lực một chút, đợi trời sáng lại đi?
Sở Duyên do dự một lát, vẫn lựa chọn đứng ở cửa khôi phục pháp lực.
Hắn đang chuẩn bị hấp thu linh khí ngay tại chỗ.
Đúng lúc này.
Bùm…
Một tiếng sấm truyền tới.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn, bầu trời vốn vô cùng tối đen, không biết vì sao dâng
lên vô số mây đen, từng tia sét lóe lên ở bên trong.
Rất có xu thế mưa như trút nước sắp hạ xuống.
Sở Duyên thấy thế, cũng bất chấp tất cả.
Chạy vào trong điện phủ.
Cảnh giới Luyện Khí cũng không thể dùng pháp lực để tránh mưa.
Nếu như bị xối, thì có chút phiền phức.
Đi vào điện phủ.
Lọt vào trong tầm mắt, là một vùng tối đen.
Lúc này Sở Duyên cầm lấy trường kiếm huyết sắc sau lưng, rót một chút pháp
lực không nhiều vào trong, để thần kiếm phát sáng, chiếu sáng phía trước.
“Thần kiếm à thần kiếm, ngươi đừng trách ta coi ngươi như bóng đèn sử dụng,
ta cũng không có biện pháp.”
Sở Duyên thì thầm một tiếng, giơ trường kiếm huyết sắc lên, chiếu sáng cả điện
đường.
Lần này cuối cùng hắn cũng có thể thấy rõ.
Dưới chân hắn tràn ngập bụi, ở phía trước, còn đặt một chiếc bàn đá.
Trên bàn đá đặt một bàn cờ đá, trên bàn cờ trống rỗng, tro bụi ở khắp nơi, bên
cạnh bàn cờ còn đặt hai lọ cờ trống.
Bên trên còn có một pho tượng cổ xưa, gương mặt pho tượng vô cùng mơ hồ,
không thấy rõ bộ dạng cụ thể, giống như bị thứ gì đó mài phẳng, cơ thể pho
tượng nát một nửa.
Cả căn điện đường ngoại trừ cũ nát, thì không còn từ ngữ khác để hình dung.
Sở Duyên chỉ liếc mắt nhìn qua, đi tới trước mặt bàn cờ.
Vươn tay cầm lấy bàn cờ.
Hửm?
Bỗng nhiên Sở Duyên nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn cờ dưới tay mình.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không.
Khi ngón tay hắn chạm vào bàn cờ, lại có loại cảm giác bị điện giật.
Nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.
“Bàn cờ này… Là tĩnh điện sao?”
Sở Duyên không nghĩ quá nhiều, một tay cầm bàn cờ lên, dùng pháp lực thưa
thớt rửa sạch bụi trên bàn cờ.
Hắn đột nhiên đặt bàn cờ lên trên mặt đất.
Đặt mông ngồi lên trên bàn cờ.
Coi như là đệm hương bồ.
Phù…
Sở Duyên hít sâu một hơi, bắt đầu hấp thu linh khí, khôi phục pháp lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên ngoài cũng bắt đầu mưa xối xả như trút nước.
Sấm sét vang dội.
Gió bão gào thét.
Sở Duyên bị cơn mưa này cắt ngang hấp thu linh khí, đứng dậy đi tới đóng cửa
sổ lại.
Đang lúc Sở Duyên định chuẩn bị tiếp tục hấp thu linh khí.
Bên ngoài truyền tới từng âm thanh kẽo kẹt.
Giống như có người đẩy cửa miếu cổ ra.
Có người tới đây sao?
Là Trương Hàn biết hắn ở đây à?
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn bên ngoài.
Xuyên qua khe cửa, hắn có thể nhìn thấy được bên ngoài, không phải là Trương
Hàn tới đây.
Mà là một bóng người mặc áo bào màu đen đi tới.
Đây là tới tránh mưa đúng không?
Không đúng, đây là dân cư trú gần đây mới đúng, nếu không thì sao lại tiến vào
khu rừng rậm này?
Nếu là dân cư trú gần đây, vậy đợi tới bình minh ngày mai hết mưa, có thể bảo
đối phương dẫn hắn rời đi.
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên, đang định đứng dậy.
Thì phát hiện bóng dáng màu đen đã đi tới, đẩy cửa ra.
Chỉ trong nháy mắt, tầm mắt hai người chạm nhau ở trong bóng tối.
Sở Duyên thấy rõ người tới.
Là một người đàn ông trung niên vẻ mặt ngay thẳng, toàn thân tràn ngập khí thế
không giận tự uy.
Sở Duyên không biết có phải cảm nhận của hắn sai lầm rồi hay không.
Khi hắn đối diện với người đàn ông trung niên này, giống như thấy được một
con rồng…
Hắn chỉ cho rằng là ảo giác, không để ý nhiều.
Sở Duyên nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên này.
Đương nhiên là người đàn ông trung niên cũng đang nhìn Sở Duyên.
Bốn mắt nhìn nhau…
…
Trong điện phủ miếu cổ.
Thương Long biến thành người đàn ông trung niên mặc áo bào đen nhìn chằm
chằm phía dưới.
Nói một cách chính xác, là nhìn chằm chằm Sở Duyên ngồi ở phía dưới lấy bàn
cờ làm đệm hương bồ.
Một người…
Một người cảnh giới Luyện Khí?
Lão ta có thể cảm nhận được.
Phía trên miếu cổ này, có loại cảm giác có khí cơ che giấu.
Một cảnh giới Luyện Khí sao có thể chạy tới nơi đây.
Là trùng hợp?
Hay là ngụy trang?
Nếu là trùng hợp…
Ánh mắt người đàn ông trung niên đánh giá Sở Duyên từ trên xuống dưới.
Khí chất của người này…
Quá tiên.
Khí chất không phải có thể ngụy trang, phần lớn khí chất của con người đều từ
trong lòng vọng lại.
Có thể có được khí chất bậc này, còn ngụy trang thành cảnh giới Luyện Khí.
Vậy thì có chút khủng bố.
Bởi vì người đàn ông trung niên không nhìn thấu cảnh giới thực sự của người
này!
Nhưng mà những chuyện này, chỉ là suy đoán của lão ta.
Cần nghiệm chứng mới biết được, rốt cuộc người trước mắt có tình hình gì.
Còn nghiệm chứng như thế nào.
Dùng quyền là được.
Sâu trong đôi mắt người đàn ông trung niên xuất hiện sắc lạnh.
đường.
Trước mặt tràn ngập một đống rêu xanh.
Sở Duyên im lặng một lát, so với hắc ám bên ngoài, hắn cảm thấy ngồi trong
miếu cổ này tốt hơn một chút.
Rách thì rách nát một chút.
Nhưng ít ra còn có mái hiên…
Chỉ có điều nhìn cửa cũ nát vào điện phủ, hắn có chút lo lắng, nửa đêm điện phủ
này có thể sập xuống hay không.
Không bằng đứng ở cửa, khôi phục pháp lực một chút, đợi trời sáng lại đi?
Sở Duyên do dự một lát, vẫn lựa chọn đứng ở cửa khôi phục pháp lực.
Hắn đang chuẩn bị hấp thu linh khí ngay tại chỗ.
Đúng lúc này.
Bùm…
Một tiếng sấm truyền tới.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn, bầu trời vốn vô cùng tối đen, không biết vì sao dâng
lên vô số mây đen, từng tia sét lóe lên ở bên trong.
Rất có xu thế mưa như trút nước sắp hạ xuống.
Sở Duyên thấy thế, cũng bất chấp tất cả.
Chạy vào trong điện phủ.
Cảnh giới Luyện Khí cũng không thể dùng pháp lực để tránh mưa.
Nếu như bị xối, thì có chút phiền phức.
Đi vào điện phủ.
Lọt vào trong tầm mắt, là một vùng tối đen.
Lúc này Sở Duyên cầm lấy trường kiếm huyết sắc sau lưng, rót một chút pháp
lực không nhiều vào trong, để thần kiếm phát sáng, chiếu sáng phía trước.
“Thần kiếm à thần kiếm, ngươi đừng trách ta coi ngươi như bóng đèn sử dụng,
ta cũng không có biện pháp.”
Sở Duyên thì thầm một tiếng, giơ trường kiếm huyết sắc lên, chiếu sáng cả điện
đường.
Lần này cuối cùng hắn cũng có thể thấy rõ.
Dưới chân hắn tràn ngập bụi, ở phía trước, còn đặt một chiếc bàn đá.
Trên bàn đá đặt một bàn cờ đá, trên bàn cờ trống rỗng, tro bụi ở khắp nơi, bên
cạnh bàn cờ còn đặt hai lọ cờ trống.
Bên trên còn có một pho tượng cổ xưa, gương mặt pho tượng vô cùng mơ hồ,
không thấy rõ bộ dạng cụ thể, giống như bị thứ gì đó mài phẳng, cơ thể pho
tượng nát một nửa.
Cả căn điện đường ngoại trừ cũ nát, thì không còn từ ngữ khác để hình dung.
Sở Duyên chỉ liếc mắt nhìn qua, đi tới trước mặt bàn cờ.
Vươn tay cầm lấy bàn cờ.
Hửm?
Bỗng nhiên Sở Duyên nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn cờ dưới tay mình.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không.
Khi ngón tay hắn chạm vào bàn cờ, lại có loại cảm giác bị điện giật.
Nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.
“Bàn cờ này… Là tĩnh điện sao?”
Sở Duyên không nghĩ quá nhiều, một tay cầm bàn cờ lên, dùng pháp lực thưa
thớt rửa sạch bụi trên bàn cờ.
Hắn đột nhiên đặt bàn cờ lên trên mặt đất.
Đặt mông ngồi lên trên bàn cờ.
Coi như là đệm hương bồ.
Phù…
Sở Duyên hít sâu một hơi, bắt đầu hấp thu linh khí, khôi phục pháp lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên ngoài cũng bắt đầu mưa xối xả như trút nước.
Sấm sét vang dội.
Gió bão gào thét.
Sở Duyên bị cơn mưa này cắt ngang hấp thu linh khí, đứng dậy đi tới đóng cửa
sổ lại.
Đang lúc Sở Duyên định chuẩn bị tiếp tục hấp thu linh khí.
Bên ngoài truyền tới từng âm thanh kẽo kẹt.
Giống như có người đẩy cửa miếu cổ ra.
Có người tới đây sao?
Là Trương Hàn biết hắn ở đây à?
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn bên ngoài.
Xuyên qua khe cửa, hắn có thể nhìn thấy được bên ngoài, không phải là Trương
Hàn tới đây.
Mà là một bóng người mặc áo bào màu đen đi tới.
Đây là tới tránh mưa đúng không?
Không đúng, đây là dân cư trú gần đây mới đúng, nếu không thì sao lại tiến vào
khu rừng rậm này?
Nếu là dân cư trú gần đây, vậy đợi tới bình minh ngày mai hết mưa, có thể bảo
đối phương dẫn hắn rời đi.
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên, đang định đứng dậy.
Thì phát hiện bóng dáng màu đen đã đi tới, đẩy cửa ra.
Chỉ trong nháy mắt, tầm mắt hai người chạm nhau ở trong bóng tối.
Sở Duyên thấy rõ người tới.
Là một người đàn ông trung niên vẻ mặt ngay thẳng, toàn thân tràn ngập khí thế
không giận tự uy.
Sở Duyên không biết có phải cảm nhận của hắn sai lầm rồi hay không.
Khi hắn đối diện với người đàn ông trung niên này, giống như thấy được một
con rồng…
Hắn chỉ cho rằng là ảo giác, không để ý nhiều.
Sở Duyên nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên này.
Đương nhiên là người đàn ông trung niên cũng đang nhìn Sở Duyên.
Bốn mắt nhìn nhau…
…
Trong điện phủ miếu cổ.
Thương Long biến thành người đàn ông trung niên mặc áo bào đen nhìn chằm
chằm phía dưới.
Nói một cách chính xác, là nhìn chằm chằm Sở Duyên ngồi ở phía dưới lấy bàn
cờ làm đệm hương bồ.
Một người…
Một người cảnh giới Luyện Khí?
Lão ta có thể cảm nhận được.
Phía trên miếu cổ này, có loại cảm giác có khí cơ che giấu.
Một cảnh giới Luyện Khí sao có thể chạy tới nơi đây.
Là trùng hợp?
Hay là ngụy trang?
Nếu là trùng hợp…
Ánh mắt người đàn ông trung niên đánh giá Sở Duyên từ trên xuống dưới.
Khí chất của người này…
Quá tiên.
Khí chất không phải có thể ngụy trang, phần lớn khí chất của con người đều từ
trong lòng vọng lại.
Có thể có được khí chất bậc này, còn ngụy trang thành cảnh giới Luyện Khí.
Vậy thì có chút khủng bố.
Bởi vì người đàn ông trung niên không nhìn thấu cảnh giới thực sự của người
này!
Nhưng mà những chuyện này, chỉ là suy đoán của lão ta.
Cần nghiệm chứng mới biết được, rốt cuộc người trước mắt có tình hình gì.
Còn nghiệm chứng như thế nào.
Dùng quyền là được.
Sâu trong đôi mắt người đàn ông trung niên xuất hiện sắc lạnh.
Danh sách chương