Xảy ra một chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy, đại chủ tử của Đường Minh Xuân suýt mất mạng, xong việc mới nhớ lại, ngực phát lạnh, càng nghĩ càng thấy sợ.

Sau khi Tôn Lương đưa hai người lên quan đạo, để lại một nửa số người âm thầm vệ, đồng thời cũng liên lạc với các địa điểm ngầm, đảm bảo hai người thuận lợi đến Giang Lăng mới yên tâm.

Bùi An dặn dò những chuyện kia, việc nào cũng là việc lớn, Tôn Lương không dám trì hoãn, chắp tay từ biệt với Bùi An: “Đường chủ, đi đường cẩn thận, ba mươi tám huynh đệ trong núi, tám đại thần trong triều, chờ đường chủ trở về bất cứ lúc nào.”

Tinh thần Tôn Lương rạng rỡ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cờ hiệu của Đường Minh Xuân đường: Lật đổ hôn quân, hành đạo thay trời, trừ hại vì dân.

Nghe có vẻ là một câu ngắn ngủi, kiêu ngạo ngông cuồng nhưng chỉ có người thật sự ở trong đó mới có thể cảm nhận được sự khát vọng thất vọng và bất mãn đối với triều đình đương thời.

Thời gian hai năm, ba mươi tám huynh đệ, ba mươi tám phó đường chủ, gần một vạn người phía dưới Đường Minh Xuân, có thể phát triển đến quy mô cho đến bây giờ, không phải ai cũng không muốn mạng, không phải ai cũng thích đánh đánh giết giết, có người nào không phải bị thói đời không chấp nhận anh hùng sống yên ổn bức ép đến đường cùng, không thể không cầm đao thương, báo thù nhà, tìm đường sống đâu.

Đều là người đã chết một lần, không còn để ý chuyện sống chết từ sớm, tất cả mọi người đang chờ y, chỉ cần Bùi An hạ lệnh một tiếng, cam tâm tình nguyện dâng hiến tính mạng.

Bùi An chắp tay đáp lễ: “Bảo trọng.”

Tôn Lương không do dự nữa, quay đầu ngựa, mang theo mệnh lệnh của Bùi An đi hoàn thành sứ mệnh của mình, vó ngựa phi nhanh không chạm đất, thổi tung bay mảnh đất vàng trên quan đạo, một đội nhân mã nhanh chóng bị bao phủ.

Bùi An thu mắt, kẹp bụng ngựa một cái, siết chặt dây cương xoay người đi ngược lại, xuất phát chạy tới Giang Lăng.

Không có xe ngựa, Bùi An và Vân Nương tiếp tục cùng nhau cưỡi trên một con ngựa, mặt trời vừa ló dạng, dù sao vẫn là trời tháng bảy, có gió có nắng. Sợ nàng nhắc lại lỗi của mình, sau khi đến trạm dịch đầu tiên, Bùi An đã để lộ thân phận Ngự Sử Đài Đại Phu, tiết lộ hành tung của mình ra ngoài, hưởng thụ đãi ngộ hạng nhất, rượu ngon đồ ăn ngon ăn không xuể, lại nằm vào đệm chăn tơ tằm sạch sẽ, ôm nàng ngủ một giấc ngon, sáng sớm hôm sau, chủ sự trạm dịch chủ động đưa một chiếc xe ngựa đến.

Xe ngựa chậm hơn gấp đôi so với ngựa.

Hắn còn có quá nhiều chuyện chờ hoàn thành, lý trí nói cho hắn biết nên mau chóng đưa người đến tay Vương Kinh, nhưng vừa nghĩ tới lúc đến Giang Lăng, hắn phải tách xa nàng, ít thì mấy tháng mới có thể gặp lại, thành thử không muốn vội vàng đi.

Cuối cùng vẫn lựa chọn xe ngựa, trên người nàng còn vết thương, nằm trong xe ngựa tĩnh dưỡng cho tốt.

Đúng là khi một người có tình cảm, tất cả đều bắt đầu trở ướt át cảm tính, hắn biết lúc này không phải là lúc nhi nữ tình trường, nhưng lỡ như thì sao, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, trước khi nhắm mắt lại, chắc chắn hắn sẽ hối hận vì sao lúc này không ở bên nàng thêm một lát, dù sao cũng là tiếc nuối, một chuyện là một chuyện.

Suy nghĩ này trong đầu triệt để tê liệt chính mình, lại tưởng tượng, nửa tháng, chắc cũng kịp nhỉ, cùng lắm thì lúc trở về hắn đi nhanh một chút, ngủ ít một chút…

Ai ngờ thân phận của hắn vừa bại lộ, lúc đi ngang mấy thành trì, chỗ nào cũng có quan viên phái người đến ngăn đón ở cửa thành, thịnh tình mời mọc.

Nghe người ta nói có cuộc đua thuyền rồng, thấy đôi mắt Vân Nương sáng ngời, trông mong nhìn về phía hắn, lòng hắn mềm nhũn không thể từ chối, cho nên dẫn nàng đi xuống dạo một vòng.

Lại nghe nói gánh hát đổi mặt(1) nổi tiếng của đất Thục đã dựng sân khấu ở mấy tầng lầu cao, có công phu lên trời xuống đất, lúc thì từ dưới lao lên, lúc thì lại từ tầng trên ngã xuống, rất thú vị, quanh năm suốt tháng chỉ diễn một lần như vậy, nếu bỏ lỡ thì có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, Vân Nương chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái, không cần nhiều lời y đã đầu hàng gật đầu: “Đi thôi. “

(1)Xuyên kịch hay còn gọi là kinh kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục. Xuất phát từ đời nhà Thanh và trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung Quốc. Kịch có ba tính năng riêng biệt là thay đổi diện mạo (biến diện), phun lửa, vòng quay ánh sáng. Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Thay đổi khuôn mặt là một kỹ năng đặc biệt được sử dụng trong nghệ thuật kinh kịch Tứ Xuyên để tạo hình nhân vật. Đó là một kỹ thuật để bộc lộ những suy nghĩ và cảm xúc bên trong của các nhân vật trong vở kịch.Các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Trong đó có người có khả năng đổi 20 mặt nạ trong vòng 6-7 phút.

Mở miệng ra thì phía sau khó kết thúc, dọc theo đường đi có gì náo nhiệt thì Vân Nương cũng phải đến tham gia một chút, xem cô nương ca hát múa nhảy trên thuyền hoa ven sông, nghe tiểu khúc xong, thậm chí ngay cả lầu xanh cũng vào đi dạo.

Cuộc sống của tầng lớp thượng lưu Nam Quốc xa hoa, dĩ nhiên lầu xanh là nơi không thể thiếu, không vào một lần thì không được coi là đàn ông.

Ban đầu Vân Nương chỉ xem náo nhiệt, ngày thường mình không tiện đi vào, trong chốc lát cảm thấy tò mò, bảo Bùi An dẫn mình đi xem, ai ngờ vừa đi vào một đám tiểu cô nương đã điên cuồng vây quanh, giống như yêu tinh trong Động Bàn Tơ, đi lên động tay động chân với Bùi An, còn gọi từng tiếng lang quân ngọt xớt.

Cái người này đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt giống như vậy, bỗng nhiên trong lòng Vân Nương không thoải mái lắm, nhanh chóng kéo hắn đi ra ngoài, miệng lải nhải một câu: “Ta nhìn thấy trong đó cũng không ai đẹp đẽ, phấn mặt dày cộp, che hết cả khuôn mặt ban đầu, nói không chừng ngày mai đi trên đường cũng không nhận ra…”

Giọng nói của nàng chua lè, chính nàng không phát hiện nhưng Bùi An lại nghe ra, cảm giác ngọt ngào thấm vào đáy lòng, hắn chỉ cười chứ không nói lời nào, muốn cảm nhận thêm vị ngọt ngào đường mật rơi trên đầu trong chốc lát.

Thấy Bùi An im lặng không nói, trong lòng nàng càng muốn so đo: “Lúc trước lang quân thường đến đây sao?”

Nói không đề cập đến lúc trước, chính nàng lại phá vỡ, lúc trước như thế nào thì nàng có thể làm được gì chứ, cũng không thể tìm ra tất cả những cô nương từng chạm vào hắn, nhất thời cảnh cáo, không được có ý định với hắn nữa, như vậy không phải sẽ trở thành đố phụ sao, chắc chắn hắn sẽ không thích.

Vân Nương hỏi xong thì có phần hối hận, đang muốn nói sang chuyện khác, bỗng nhiên hắn lại trả lời nàng: “Rất ít, đều là xã giao.”

Đáp án như vậy, không biết nàng có hài lòng không, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt nàng rồi bổ sung một câu: “Nếu nàng không thích, sau này ta sẽ không đi.”

Thói đời Nam Quốc như thế, người nào cũng có thể “mua xuân”, Bùi An lại là đại nam tử, thân phận địa vị bày ra ở đó, nếu hắn không đi, chẳng phải là trở thành kẻ ngoại đạo, không hợp đàn sao.

“Lang quân có thể đi, đừng nói cho ta biết là được rồi.” Nàng không thể nhìn thấy nữ tử bên cạnh chạm vào hắn.

Cho dù tương lai Bùi An muốn nạp thiếp, vậy nàng cũng sẽ đóng cửa, không nhìn thấy, có lẽ trong lòng cũng không để ý như vậy… Nàng suy nghĩ một chút, hình như cũng khó để có thể chấp nhận, chỉ nghĩ đến hắn thân mật với cô nương bên cạnh, ngực nàng đã buồn bực đến hoảng hốt, nàng bị lòng dạ hẹp hòi bất thình lình của mình làm cho hoảng hốt, chẳng lẽ thật sự trở thành đố phụ…

Nói ra ngoài vui chơi, đột nhiên nàng lại rầu rĩ không vui, nghĩ đến cứ cuộc sống trước mặt cứ trôi qua như thế này thì tốt biết mấy.

Bùi An không phải thế tử của phủ Quốc công gì, cũng không phải Ngự Sử Đài Đại Phu, không trở về Lâm An, chỉ có nàng và hắn, du ngoạn khắp núi sông Nam Quốc, làm một đôi thần tiên quyến lữ sung sướng, không có triều đình phân tranh, không có thiếp thất thành đàn, suốt đời suốt kiếp chỉ có một đôi…

Ý thức được mình nảy sinh lòng tham không nên có, Vân Nương giật mình tỉnh lại, kịp thời bóp chặt.

Nàng lấy lại tinh thần, hắn đã nắm tay nàng, đi trên đường phố náo nhiệt tấp nập người qua kẻ lại, y bảo vệ nàng bên cạnh mình, cánh tay vòng quanh nàng, ngăn trở dòng người bên ngoài không để cho người ta chạm vào bả vai nàng, ánh đèn dầu trên đường lúc tối lúc sáng chiếu rọi trên mặt nàng, trái tim cũng nửa mơ nửa tỉnh, một khi một người bắt đầu quý trọng thì sẽ dễ dàng quý trọng người và vật trước mặt, nảy sinh mộng tưởng, cảm thấy quá hạnh phúc, quá tốt đẹp, không nỡ để thời gian trôi đi.

Bùi An nghiêng đầu, chậm rãi nói với nàng: “Nam tử đi vào lầu xanh, không ngoài ba loại, một là tham nữ sắc, d*c vọng vô độ. Thứ hai là vô gia cư, nội tâm cô đơn muốn tìm nơi an ủi; Ba là vì lợi ích, đi dạo lầu xanh là một trong những tư cách để đạt được thân phận, phu nhân cảm thấy vi phu là một trong ba loại này?”

Vân Nương còn chưa từng nghe lời nói như vậy, theo lời hắn nói chậm rãi nhớ lại, hai và ba, hắn đều không dính vào.

Nhưng một, nàng hơi do dự.

Dường như đoán ra nàng đang suy nghĩ cái gì, Bùi An bẻ gãy suy nghĩ trong đầu nàng trước: “Đừng nghĩ sai lệch, người trên đời này biết ta ham mê nữ sắc, chỉ có một mình nàng, hôm nay cũng vậy, về sau cũng vậy.”

Những gì hắn nói có phần hàm hồ, trong đầu Vân Nương lòng vòng mấy vòng mới trở về, nói như vậy chẳng phải có nghĩa là hắn chỉ ham mê mỗi một mình nàng sao?

Sắc mặt Vân Nương đỏ lên, mây đen trong lòng cũng tan biến sạch sẽ bởi vì một câu này của y, một lời thề ngay cả bản thân hắn cũng không thể đảm bảo.

Ai biết được tương lai sẽ như thế nào, không dây dưa quá khứ không dứt, không phiền lòng chuyện tương lai.

Ngay bây giờ, nàng rất hạnh phúc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nàng thấy đủ.

Nàng rúc vào trong ngực, khuôn mặt mỉm cười rồi ngẩng đầu chờ mong nhìn về phía hắn: “Lang quân, buổi chiều ta nghe người Tri phủ nói, gần đây có một cây cầu tiên nữ, dù là vợ chồng hay là tình nhân, chỉ cần đi qua cầu thì cả đời cũng sẽ không chia lìa, sáng mai chúng ta đi một lần được không?”

Bùi An:...

“Được.”

Xe ngựa rong chơi suốt cả đường đi, bù đắp tất cả những ngày chịu cực chịu khổ một lần, sau khi chơi xong, nửa tháng sau hai người mới đến địa giới Giang Lăng.

Hành tung dọc đường của Bùi An đã truyền đến lỗ tai Tri châu Giang Lăng từ sớm.

Ngày xe ngựa đến cửa thành Giang Lăng, Tri châu đại nhân Khương tự mình đến nghênh đón, cũng không phô trương như đại nhân Mã, chỉ có một chiếc xe ngựa mộc mạc, dừng chờ ở ngoài thành, thấy người đến thì bước lên mười bước nghênh đón, quỳ xuống đất hành lễ: “Ti chức Khương Minh cung nghênh đại nhân Bùi.”

Hiếm khi Bùi An đi xuống xe ngựa, tiến lên đỡ hắn dậy: “Đại nhân Khương không cần đa lễ.”

Khương đại nhân đứng dậy, lúc này mới quan sát Bùi An một cái, chỉ thấy mặt mày sáng sủa, hoàn toàn ngược lại với tên hung thần ác sát trong lời đồn.

Tin tức Bùi An đến Giang Lăng, hoàng đế đã sai người truyền đến Tri châu Giang Lăng từ sớm.

Mục đích lần này đến đây, Khương đại nhân cũng biết.

Tính toàn dựa theo lộ trình, đáng lẽ mười ngày trước Bùi An đã đến Giang Lăng, chậm trễ như vậy là nguyên nhân gì, đại nhân Khương vừa nhìn thấy Vân Nương bên cạnh y là hiểu ngay.

Có phu nhân ở đây, không tránh khỏi muốn du sơn ngoạn thuỷ.

Khương đại nhân cũng nghe thấy tin tức Bùi An cưới tam cô nương nhà họ Vương, thấy Vân Nương vừa bước xuống, ngũ quan kia giống cô nương nhà họ Cố đến bảy phần, liếc mắt một cái là nhận ra, chắp tay thi lễ một lần nữa: “Phu nhân.”

Vân Nương gật đầu đáp lễ.

Hàn huyên xong, đại nhân Khương mới nói với Bùi An: “Một tháng trước khẩu dụ của bệ hạ đã được bồ câu đưa tin báo cho ti chức biết, biết đại nhân Bùi muốn tới, ti chức vẫn luôn chờ đợi, đại nhân Bùi đi cả đường cũng không thoải mái, trước tiên đi vào phủ tẩy trần đã, nghỉ ngơi khoẻ lại rồi chúng ta từ từ bàn chuyện.”

“ Khương đại nhân an bài.” Ban đầu hắn không có ý định đến đây, nếu đã tới thì đi tìm hiểu một chuyến cũng tốt.

Hôm nay trên trời có mây đen, mặt trời không quá nóng, nhớ tới nàng thích náo nhiệt nên Bùi An không trở về xe ngựa nữa, nắm tay Vân Nương đi bộ vào thành cùng đại nhân Khương.

Giang Lăng nằm ở trung tâm Nam quốc, cách xa kinh thành, so với Lâm An, Kiến Khang, Lư Châu, người ở đây càng hỗn tạp hơn.

Vân Nương nhìn ra ngoài đường, có không ít người ngoại tộc.

Bùi An cũng nhận ra, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, quay đầu hỏi đại nhân Khương bên cạnh: “Sao lại có nhiều người Bắc như vậy?”

Biết Bùi An là người của hoàng đế, đại nhân Khương cũng không dám nói nhiều, chỉ nói thật: “Từ sau khi nghị hòa, năm nào chính sách thông quan của người Bắc cũng nới lỏng hơn năm trước, gần một năm qua, số người Bắc tràn vào Giang Lăng đã vượt qua gấp hai gấp ba lần so với những năm trước…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện