Trải qua một trận kiếp nạn như vậy, phải đến chỗ Diêm Vương báo tên hắn cũng nhận, nhưng đại nạn hắn không chết, thậm chí còn sống sót, đại thù đại hận đó đốt cháy trái tim hắn đau đớn, ngày nào chưa báo thù ngày ấy hắn khó yên giấc, cũng không thể làm việc theo tiến độ trước kia nữa.

Cờ hiệu gì, nhược điểm gì, hắn cũng bất hiếu đến cùng, phản chính là phản, hắn muốn trắng trợn táo bạo phản Triệu Đào ông ta.

Một khi việc này được quyết định, sẽ không còn bất kỳ đường lui nào, đến lúc đó, Bùi An không chỉ là “gian thần” mà còn là nghịch tặc.

Những ngày sau này, hắn luôn nằm trong nước sôi lửa bỏng, giống như giẫm lên dây thừng treo giữa vực sâu, chính là khúc ở giữa nguy hiểm nhất, kết quả như thế nào, chính hắn cũng không thể bảo đảm trước.

Có lẽ Vương Kinh đã đến Giang Lăng, hắn phải tự mình đưa nàng giao cho Vương Kinh.

Hai ngàn binh mã mà phụ thân nàng để lại, hơn nữa mấy năm nay Cố Chấn mưu đồ nghiệp lớn, nàng ở bên cạnh họ sẽ an toàn hơn khi đi với mình.

Nếu như hắn thành công, vẻ vang vô hạn đón nàng trở về Lâm An, từ nay về sau an nhàn sống qua ngày.

Còn nếu không thành công, ít nhất cũng có thể liều mạng lưỡng bại câu thương(1) với Triệu Đào, đến lúc đó Cố Chấn ngư ông đắc lợi(2), đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt.

(1)Không lo lắng gì đến sự thiệt hại của bản thân, cùng lắm ôm đối thủ chết chung,

(2)Câu này hiểu là lợi dụng hai bên tranh chấp nhau để người thứ ba hưởng lợi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bùi An đã nghĩ kỹ đường lui của nàng rồi, trong lòng cũng vô thức thả lỏng một nửa, kế tiếp là phủ Quốc công.

Lần trước Vương Ân bị Chung Thanh hù dọa một hồi, trong lòng nảy sinh khúc mắc, trước khi đi còn nói phải tiêu diệt phỉ với mình, đương nhiên không phải nói giỡn, một khi người Minh Xuân đường động thủ, chắc chắn Triệu Đào sẽ có động tác, nói không chừng còn dùng chiêu giết gà dọa khỉ, một môn phái giang hồ, triều đình chỉ cần phái binh mã đến trấn áp, không quá nửa tháng sẽ bị quét sạch, nếu không quét sạch sẽ có vấn đề.

Không có bản lĩnh, lòng đa nghi của Triệu Đào lớn hơn ai hết, sớm muộn gì cũng sẽ hoài nghi đến trên đầu hắn, thay vì bị động, không bằng hắn ra tay trước: “Đưa thư cho Chung Thanh, để cho hắn nghĩ cách đón lão phu nhân ra khỏi Lâm An.”

Tôn Lương nghe hiểu, đây là muốn ra tay rồi, vẻ mặt nghiêm túc nhận lệnh nói: “Vâng.”

“Còn có…”

Tôn Lương thấy vẻ mặt Bùi An dừng một chút, hình như có phần không tiện mở miệng, cho rằng hắn còn có chuyện gì quan trọng, vội vàng tiến lên kề sát lỗ tai: “Mời đường chủ phân phó.”

Bùi An nhìn về phía hắn: “Mang theo tiền không?”

Vân Nương vừa mới thay áo quần xong, thấy Bùi An đứng ở cửa nhìn mình một cái, cũng không tiến vào mà là đi theo người của Minh Xuân đường rồi đứng một bên nói chuyện, mặc dù không nghe được hai người đang nói gì nhưng nhìn hắn đứng ở phần tối dưới mái hiên, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trọng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, nghĩ đến hẳn là bàn chuyện chính.

Đường đường là đại chủ tử Minh Xuân đường, suýt nữa mất mạng, nên khẩn trương một chút.

Vân Nương trả tiền áo quần trước, chỉ mua một bộ đang mặc trên người.

Chủ tiệm vừa mới tìm được tiền lẻ, Bùi An đã cầm một chiếc túi tiền nặng trịch đi vào, nhìn nàng một cái: “Không phải muốn mua thêm một bộ sao, ta đi chọn.”

Túi tiền kia ở đâu ra, Vân Nương có thể đoán được.

Lần trước ở trong rừng, nàng còn nghe Chung phó đường chủ kể khổ với Bùi An, nói tiền của mình quá ít, người ta có thể tiết kiệm chút bạc như vậy cũng không dễ dàng.

Sợ hăn lại làm bậy, Vân Nương vội vàng bỏ tiền lẻ vào túi tiền, kéo cánh tay hắn, túm chặt lấy Bùi An ra khỏi cửa hàng, đến khi ra bên ngoài nàng mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, nhỏ giọng nói: “Lang quân không biết, đồ đạc trong cửa hàng này, cũng không tốt lắm…”

Bùi An biết cái này rồi, chỉ là một cái thôn nát, có thể có thứ gì tốt chứ. Nàng tạm chấp nhận trước đã, đến khi đến Giang Lăng, nàng muốn gì hắn cũng mua cho nàng.

“Ngày chúng ta thành thân, Phương ma ma trong phủ tiến vào mở mấy cái tủ, bên trong đều là quần áo mới đặt may thay ta, nghe ma ma nói, đó đều là tơ lụa do tổ mẫu tự chọn, mời thợ may tốt nhất trong thành Lâm An rồi may theo kiểu dáng mới nhất hiện nay, sau khi nhìn thấy những thứ đẹp ấy, lại để ta chọn mấy thứ tầm thường này, không phải làm khó ta sao, dù sao ta cũng không chọn được…” Nàng lại nói: “May mà ta cơ trí, lúc ra ngoài biết lang quân vào thu mới trở về Lâm An, trong rương đều chứa đầy áo quần mùa hạ, chờ chúng ta đến Giang Lăng, tìm được Thanh Ngọc, ta còn xem trọng mấy thứ th ô tục này sao?”

Nàng nói xong còn cố ý nhíu mày một chút, biểu cảm hơi giống giống dáng vẻ khoa trương thường ngày.

Vẻ mặt tinh nghịch hiện rõ trên mặt nàng, rõ ràng đang cố ý trêu chọc hắn nhưng Bùi An lại không để ý chút nào, chỉ cảm thấy càng nhìn khuôn mặt trước mặt này càng cảm thấy đáng yêu, càng nhìn càng không muốn rời, hình như ngay cả thù hận trong lòng cũng theo đó phai nhạt đi không ít, sợ mình nghiện, thật sự mất ý chí chiến đấu, Bùi An nghiêng mắt kịp thời, nắm tay nàng đi về phía trước, cũng không nói lời nào mà khẽ thở dài một tiếng.

Vân Nương vội vàng hỏi: “Lang quân làm sao vậy?”

Mặt mày Bùi An khẽ cau lại như nàng, đang cố nhịn cười, cũng không nhìn nàng mà trêu chọc, nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy cuộc đời rất mỹ mãn, có thể cưới được người vợ như vậy chồng còn đòi hỏi gì nữa, nếu tương lai bị người ta ghen ghét thì biết làm sao cho phải…”

Vân Nương nghe Bùi An thở dài một tiếng, sợ hắn gặp phải chuyện khó khăn gì đó, còn đang lo lắng một chút thì chợt nghe hắn nói vậy, vả lại giọng Bùi An còn lớn, người xung quanh nhao nhao ghé mắt tới, lại nhìn dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác của mấy người Đường Minh Xuân, sợ là cũng không dám nhận, không khỏi đỏ mặt lên, đưa tay che miệng hắn.

Bùi An cũng không trốn, thậm chí còn phối hợp khom người xuống để cho nàng che miệng.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng mềm mại che lên môi hắn, không còn là hương thơm của ngày xưa mà là mùi thảo dược thanh đạm.

Có lẽ nàng vừa bôi thuốc.

Ngực Bùi An bất thình lình nhói lên, đau đớn xoắn chặt đến mức hô hấp của hắn rối loạn.

Cứ cho nàng che giấu tốt hơn nữa thì hắn vẫn nhận ra vết thương trên người nàng, Bùi An lén vén vạt áo nàng ra, tận mắt nhìn thấy vết siết trên vai nàng, cùng với vết phồng rộp dưới lòng bàn chân.

Hắn biết được nguyên nhân vì sao, phụ nhân đã nói với hắn rằng khi nhìn thấy hai người, nàng đang dùng dây thừng kéo hắn đi trong rừng.

Nàng mới mười sáu tuổi, sang thu mới đến mười bảy tuổi.

Ban đêm nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của nàng trốn sau đống cỏ, bôi thuốc lên vai và chân, không rên lấy một tiếng, một khắc kia hắn tình nguyện để nàng cứ ném mình vào trong rừng như vậy.

Bùi An cũng từng nghĩ tới, có phải lúc trước nàng gả cho Hình Phong thì sẽ không có kiếp nạn như hôm nay hay không.

Hắn tranh cường hiếu thắng như vậy, mọi chuyện không chịu thất bại, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng khi đối mặt với nàng, lần đầu tiên không có tự tin, không biết mình có thể mang lại một gia đình bình an hạnh phúc cho nàng được không.

Nếu lúc này hắn thật sự chết, không về được thì cũng sẽ cầu nguyện cho nàng, hy vọng người ở bên cạnh nàng quãng đời còn lại sẽ không để nàng chịu bất kỳ khổ sở nào.

Dung nhan tuyệt sắc của nàng, tính cách dịu dàng săn sóc, trên đời này không có nam tử nào không thích tiểu cô nương tốt như vậy

Bùi An biết chỉ cần mình buông tay sẽ mất đi nàng ngay lập tức, nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, ngực hắn đã đau không thể tả, hắn không muốn giao nàng cho bất kỳ kẻ nào, dù như thế nào, hắn cũng phải sống sót, tự mình cùng nàng đi qua năm tháng của cuộc đời, nhìn nàng từ một tiểu cô nương đến khi làm mẹ, lại đến khi bạc đầu, nàng thế nào cũng xinh đẹp, cho dù già rồi nhất định cũng là rực rỡ chói mắt.

Bùi An khó khăn nuốt cổ họng, vành mắt có hơi hồng, cầm tay nàng nhẹ nhàng kéo xuống, không để ý ánh mắt của người khác mà đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống ôm nàng lên lưng, cõng nàng đi về phía ngựa.

Vân Nương bị hành động bất thình lình của Bùi An làm hoảng sợ, sợ hắn ngã nên không dám giãy giụa, chỉ đỏ mặt vỗ vai hắn: “Lang quân, chàng thả ta xuống, ta có thể đi…”

“Không buông.” Bùi An cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn tú kiên tràn đẩy vẻ kiên định, ở nơi nàng không nhìn thấy, rốt cuộc vành mắt cũng đỏ.

Vân Nương sửng sốt một chút, không rõ hắn bị làm sao vậy, lại nghe Bùi An nhẹ giọng nói: “Cả đời cũng không buông.”

Giọng điệu hắn vừa kiên định vừa dịu dàng, giống như một làn gió xuân cào nát tâm can nàng, trong chốc lát nàng á khẩu, quên cả phản ứng.

Hai người là người xa lạ bị ép buộc mới thành thân, trong lòng lẫn nhau đều hiểu rõ, cũng không hề có tình cảm, Vân Nương cũng chưa bao giờ trông cậy vào việc hai người có thể giống như những đôi vợ chồng thành thân vì tình cảm, sau khi thành thân thì ở bên nhau, nói lời ngon tiếng ngọt, hứa hẹn cả đời thề non hẹn biển.

Nói một câu không dễ nghe, chờ ngày nào đó hắn chán, hắn lại đi đón một người mới tiến vào thì nàng có thể làm gì?

Nói không chừng từ đó về sau, số lần gặp mặt của cả hai càng ít ỏi, nàng chỉ muốn làm tốt bổn phận làm vợ, cố gắng quản lý tốt cuộc hôn nhân này, về phần những chuyện khác, nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng đó là trước kia, bây giờ hai người đã cùng nhau trải qua sinh tử, cuộc hôn nhân nhạt nhoà này đã được thêm máu thịt, hình như có gì đó đã khác.

Nâng đỡ lẫn nhau, không ai bỏ rơi ai, cũng không ai buông ai, trong tuyệt cảnh hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng từng là hy vọng cuối cùng của đối phương.

Vân Nương không diễn tả được cảm giác này, lúc nghe Bùi An nói, chỉ cảm thấy lồ ng ngực trào dâng một dòng nước ấm, chóp mũi cay cay, nội tâm lại ấm áp.

Nàng không ngăn cản hắn nữa, cánh tay vòng quanh cổ, nhẹ nhàng dán mặt lên người hắn, cảm nhận được sự kiên định mà bờ vai rộng lớn vững chãi này mang đến cho mình.

Bùi An có thể che mưa che nắng cho nàng, cũng có thể làm cho nội tâm nàng yên bình, không sợ hãi, nàng cũng muốn hắn cõng nàng đi cả đời.

Mẫu thân nói tình cảm có thể bồi dưỡng, năm đó phụ thân và bà cũng không phải thanh mai trúc mã, vừa thấy đã yêu, về sau mới chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.

Có lẽ chờ hắn hiểu rõ mình, sau khi biết mình tốt như thế nào, cũng sẽ dần dần thích lại mình…

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghĩ đến Bùi An sẽ thích mình, tim nàng lại loạn nhịp “thình thịch”, hai má dựa vào lưng hắn, nóng bừng từng chút từng chút một.

Nàng đã từng nghĩ rằng mình thích Hình Phong nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như vẫn còn thiếu một thứ gì đó.

Cụ thể là gì nàng lại không nói rõ được, chỉ biết nếu là được làm lại một lần nữa, đặt nàng ở ngã tư, bắt nàng chọn gả cho Hình Phong hay là Bùi An, nàng vẫn sẽ lựa chọn người phu quân đang cõng nàng, Bùi An.

Nhận thấy được động tác của nàng, Bùi An lại ôm nàng lên trên một chút.

Cảm giác cõng nàng đi tiếp như vậy quá tốt đẹp, Bùi An có phần không nỡ đi hết quãng đường này, cho nên gọi nàng một tiếng: “Vân Nương.”

“Ừm.”

“Nếu như năm đó ta không phải tới cửa, cũng không đồng ý thành thân với nàng, nàng gả cho người khác, nàng cũng sẽ đối tốt với hắn như vậy sao?” Sẽ vì hắn mà ngay cả mạng cũng không cần, vì hắn mà làm bất cứ thứ gì.

Chuyện ngày đó ở trên thuyền hắn không hỏi, cuối cùng bây giờ cũng hỏi, nhưng mà hình như cũng không còn quan trọng như vậy nữa.

Đời người không có hai chữ “nếu như”, nếu nàng gả cho người khác thì đó sẽ là một cuộc đời khác, làm sao có thể để hắn lại nghĩ đến những chuyện này.

Nàng sửng sốt một chút, không ngờ đột nhiên hắn lại hỏi câu hỏi này.

Nàng muốn nói không nhưng có vẻ không thực tế lắm, vừa nghe là biết đang lừa gạt hắn cho nên nàng chỉ có thể nói thật: “Có lẽ là tôn trọng nhau như khách.”

Lúc trước nàng cùng đường, ai cưới nàng, ai là phu quân cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng, nàng cũng sẽ quý trọng và đối tốt với người đó.

Nhưng hắn không những cưới mình, mà phu quân của nàng cũng chính là Bùi An.

Nàng rất vui vì người đó là Bùi An.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện