Phụ nhân nói lời giữ lời, sáng sớm nay đã tới cửa thôn mang một con gà về.
Lúc vào cửa nghe được tiếng nói chuyện bên trong, còn đang suy nghĩ có phải tên mặt trắng tỉnh rồi hay không, bây giờ nhìn lại, thấy người đã ngồi dậy trên giường, đang quay đầu nhìn về phía mình
Gương mặt phong lưu quật cường kia còn anh tuấn nhiều hơn lúc hắn còn nằm, chỉ có đôi mắt kia hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, vô cùng sắc bén, mới liếc mắt một cái đã làm nàng hoảng hốt một chút, suýt nữa dời mắt đi, sau đó nhớ tới thân phận và tình cảnh của hắn mới to gan nhìn chằm chằm lại.
Mà cái nhìn chằm chằm này lại khiến ngực nàng đập “thình thịch” liên hồi, đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn, không phản ứng.
Bùi An mới tỉnh dậy, ngay cả ở đây là chỗ nào cũng không biết, hoàn toàn không biết người thôn phụ trước mặt này là người nào, lạnh nhạt nhìn nàng ấy một cái, hơi hơi nhíu mày rồi hỏi Vân Nương: “Huynh trưởng gì?”
Ánh mắt Vân Nương trốn tránh một chút, chưa kịp giải thích thì phụ nhân kia nghe thấy, tỉnh táo lại, cười ha hả đi vào, giọng nói rất to: “Tiểu lang quân tỉnh rồi sao? Cơ thể cảm thấy thế nào? Đáng thương, nhìn thấy ngươi và muội muội ngươi ở trong rừng, nửa chết nửa sống, thật làm cho người ta lo lắng, cuối cùng giờ cũng tỉnh lại.” Nàng ấy nói rồi chen chúc về phía Vân Nương, đưa gà cho nàng: “Muội muội còn thất thần làm gì, mau đi hầm gà đi, bồi bổ cho huynh trưởng muội, vừa mới tỉnh lại, không được qua loa đâu.”
Gà đưa tới trước mặt Vân Nương, vẫn còn vỗ vỗ cánh.
Mí mắt Bùi An giật giật một chút, nàng chưa từng chạm vào thứ này, đang muốn xuống giường đón thì thấy mặt Vân Nương không đổi sắc, cầm lấy cánh gà trong tay phụ nhân: “Được được, ta đi hầm ngay.” Nói xong nháy mắt liên tục với Bùi An: “Huynh trưởng huynh nằm trước một lát, đợi lát nữa để thần y kiểm tra xem vết thương trên tay y đã khá hơn chút nào hay không.”
Thấy nàng nháy mắt, mí mắt Bùi An càng giật giật nhiều hơn.
Huynh trưởng, thần y, vừa tỉnh lại đã thấy cảnh xưng hô lung tung lộn xộn này, nếu không phải tâm thần mình kiên định, còn tưởng rằng đầu óc mình bị sốt tới mức hồ đồ thật rồi chứ.
Từ ánh mắt phụ nhân kia nhìn hắn, cho dù hắn là kẻ ngốc cũng hiểu được có ý gì.
Huynh trưởng…
Giỏi thật đấy.
Hai ánh mắt Bùi An nặng trịch nhìn Vân Nương, muốn nàng giải thích cho mình một chút, tròng mắt Vân Nương lại xoay một cái, không dám nhìn hắn.
Vẻ hưng phấn trên mặt phụ nhân khó kiềm chế nổi, hai má đỏ ửng, vội vàng vén ống tay áo lên trên rồi tiến lên: “Tiểu lang quân, để ta xem…”
Một cánh tay của nàng ấy còn thô hơn của Bùi An, lúc duỗi tới, Bùi An đúng lúc tránh về phía sau, con ngươi lạnh đến mức khiếp người: “Tránh ra.”
Phụ nhân sửng sốt.
Vân Nương thấy sắc mặt hắn thay đổi, biết sắp xảy ra chuyện nên vội vàng tiến lên trấn an: “Huynh, huynh trưởng, đây là thần y cứu chúng ta, nếu không phải nàng thì e là lúc này chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều.”
Bùi An nhìn nàng không nói lời nào.
Cho nên, mới bán hắn, lấy lời nói của nàng, hắn đường đường là đường chủ Minh Xuân đường, Ngự Sử Đài Đại Phu, lưu lạc đến nỗi bán rẻ vẻ ngoài của mình?
Nhìn ra sắc mặt Bùi An không dễ nhìn, Vân Nương đúng lúc giơ con gà mái đang giãy giụa trong tay về phía hắn: “Huynh trưởng, gà, canh gà…”
Khó khăn lắm Bùi An mới nhặt về cái mạng này, vừa tỉnh lại thân thể còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sau khi gặp những kiếp nạn kia, Vân Nương cảm thấy đối với cả hai mà nói, mấy thứ như danh tiết không tính là gì, giữ mạng mới quan trọng nhất.
Dù sao chỉ dùng mặt hắn một chút thôi, nàng cam đoan sẽ không để phụ nhân kia chiếm hời phần nào.
Con ngươi nàng sáng ngời, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, lúc này Bùi An mới chú ý tới, lúc này mới trải qua mấy ngày thế mà sắc mặt nàng đã tiều tuỵ nhợt nhạt, búi tóc xinh đẹp trên đầu đã bung ra từ lâu, được nàng buộc lộn xộn ở phía sau đầu, trên người vẫn mặc chiếc áo vải thô kia, chỉ là nó đã bị bùn đất dính lên đến không thấy rõ màu sắc ban đầu, khi nhìn vào sự chật vật này, trái tim hắn lại giống như bị dao cắt.
Để cứu hắn, nàng đã chịu biết bao nhiêu đau khổ.
Ngay cả mạng mình mà Bùi An cũng có thể cho nàng, còn có cái gì không thể hy sinh chứ, hắn hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu nhìn phụ nhân trước mặt, vẻ lạnh lùng trong mắt biến mất một nửa: “Xin lỗi, cảm ơn đã cứu giúp.”
Mặc dù giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng so với dáng vẻ hung thần ác sát vừa rồi thì thật sự tốt hơn rất nhiều.
Phụ nhân bị Bùi An nhìn thoáng qua như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng như muốn bay lên, làm sao còn để ý câu nói vừa rồi của hắn chứ, đỏ mặt nói: “Không có việc gì không có việc gì.... Tiểu lang quân hôn mê, cũng không chuyện, người không biết không có tội.”
Từng tiếng từng tiếng tiểu lang quân, thật sự rất chói tai.
Bùi An cắn răng lắm mới nhịn được, nhìn con gà mái tươi sống trong tay Vân Nương, con ngươi dừng lại rồi bỗng nhiên nói: “Gia muội sẽ không giết gà.”
Lần này hắn bất chấp tất cả, rốt cuộc cũng phải bán rẻ nhan sắc, đúng là mất đi tôn nghiêm mà không cần giẫm lên bùn.
Nếu như bị người phía dưới biết, còn không biết chê cười hắn đến thế nào, nhưng thế thì sao, bắt hắn nhìn nàng chịu khổ, vậy thì hắn giữ lại tôn nghiêm kia thì có ích lợi gì.
Phụ nhân nhìn cái đầu quay ngoắt đi của Bùi An, sửng sốt một chút sau đó lộ vẻ kích động: “Không sao, ta sẽ đi! Ta đi giết, hầm gà cho tiểu lang quân.” Phụ nhân nói xong, lấy lại gà mái trong tay Vân Nương, thân thiết dặn dò: “Muội muội cứ ở đây đi, hai huynh muội các ngươi trò chuyện vui vẻ một lát đi…”
Rõ ràng tiểu lang quân này coi mình thành người một nhà.
Phụ nhân vui sướng xách con gà ra khỏi cửa, không nghe được tiếng bước chân Vân Nương mới quay đầu lại, bất ngờ nhìn Bùi An rồi khen ngợi: “Lang quân, chàng tài quá, giỏi hơn ta nhiều.”
Bùi An không đáp, chỉ nhìn chằm chằm nàng, cũng không nói lời nào.
Vân Nương biết Bùi An còn đang tức giận, đi qua ngồi bên mép giường, nhẹ giọng dỗ dành: “Lang quân ta xin lỗi mà, khu rừng đó quá lớn lại gặp mưa, lang quân còn phát sốt, đúng lúc phụ nhân kia đi ngang qua, ta thấy nàng cũng không có ý muốn cứu giúp, thật sự hết cách nên mới dùng…”
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên được Bùi An ôm vào trong ngực, ôm rất lâu, lúc Vân Nương sắp bị hắn siết đến mức không thở nổi mới nghe Bùi An khàn khàn nói ra một câu: “Là ta nên nói xin lỗi.”
Là hắn không thể bảo vệ nàng, còn để cho nàng chịu nhiều khổ cực như vậy.
Bùi An không chỉ hối hận một lần, hối hận vì đã trói buộc nàng ở bên cạnh mình, không để cho nàng đi theo Vương Kinh, sau lần này, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù đời này mình không thể có được một kết quả tốt thì tuyệt đối không thể đặt nàng vào trong hiểm cảnh.
Hoảng loạn và sợ hãi như vậy, một lần là đủ rồi.
Hai người cùng sống sót, nhưng lần này chàng cảm ơn một câu thiếp cảm ơn một câu, lại xin lỗi lẫn nhau cũng không thành vấn đề, Vân Nương đưa tay ôm eo Bùi An, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Lang quân cứu ta, ta cũng cứu lang quân, không rõ ai nên nói cảm ơn ai nên nói xin lỗi, chắc chắn chúng ta phải dây dưa với nhau cả đời rồi, ngược lại ta nghĩ đây mới là vợ chồng thật sự, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, tương lai mới có thể một lòng, đi được dài lâu.”
Thấy giọng điệu nàng bình tĩnh, ngược lại còn kiên cường hơn mình.
Nàng nói không sai, nhưng có một điểm, không phải bởi vì họ là vợ chồng mà là bởi vì người kia là nàng, là Vương Vân.
Nếu không phải nàng, cho dù Bùi An có kết làm phu thê với người khác, cũng không đáng để hắn lấy mạng của mình ra bảo vệ.
Lòng hắn vẫn còn sợ hãi như trước: “Nếu có lần sau, nàng phải đi trước.”
Lúc đuối nước tỉnh lại, Vân Nương cũng từng nói lời này với Bùi An, nhưng hắn không làm được, làm sao nàng có thể làm được.
“Sẽ không có lần sau nữa, đại nạn không chết tất có hậu phúc, lang quân và ta sẽ thuận lợi cả đời.”
Bùi An vuốt đầu nàng, gật đầu đáp: “Đúng, sẽ không có lần sau nữa.”
Không ai quấy rầy, hai người ôm nhau thủ thỉ một hồi, cảm giác may mắn tìm được đường sống từ chỗ chết, tất cả khổ cực đều xứng đáng.
Phụ nhân nhanh chóng hầm nồi canh gà xong, bưng cả canh gà lẫn con gà lên, đói bụng ba bốn ngày, bữa này chính là sơn hào hải vị.
Hai ngày kế tiếp, có Bùi An “hy sinh”, cuộc sống rất khá, không chỉ có đồ ăn uống, phụ nhân còn đi vào thôn tìm hai bộ áo quần để tắm rửa, cuối cùng hai người cũng được tắm rửa, hiệu quả thảo dược của phụ nhân cũng rất tốt, vết thương ở vai và lòng bàn chân Vân Nương cũng bắt đầu kết vảy, sợ Bùi An nhìn thấy sẽ áy náy tự trách cho nên Vân Nương che chắn kín mít không để cho hắn phát hiện.
Hai người cũng hỏi thăm được nơi này là bờ sông phía bắc, hướng Ngạc Châu.
Sau khi ngã xuống sông, cả hai bị cuốn trôi đến một hồ nước ở phía bắc, lau sậy trong hồ quá nhiều, hơn nữa khu vực kia là nơi hoang vu ít người, có rất ít người lui tới, hai người không rơi vào đầm lầy mà còn thoát ra đó, đã là may mắn trong bất hạnh.
Thôn xóm nơi này cách Ngạc Châu phải năm ngày ngựa chạy, e là người của Minh Xuân đường chưa tới là vì đi nhầm hướng. Vết thương của Bùi An đã giảm sưng, thân thể cũng gần như đã khôi phục, thật sự không có khả năng ở lại nơi này thành thân với phụ nhân kia, cả hai phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Ngày đó Vân Nương thấy được phụ nhân có một con ngựa, mặc dù biết như vậy rất không nên, nàng ấy cứu mạng hai người, nàng phải cảm kích mới đúng nhưng mà nàng đã trải qua một hồi sinh tử như vậy, cũng đi ngang qua Quỷ Môn Quan một chuyến rồi mới trở về, nàng học được cách nói dối, học được cách tính kế, trong lòng nàng hiểu rõ nàng không còn là mình của trước đây nữa, nhưng nàng không hối hận, ít nhất nàng và Bùi An đều còn sống.
Về phần ân tình hôm nay, ngày sau nàng và Bùi An sẽ báo đáp bằng một cách khác.
Thấy Bùi An khỏe lại, phụ nhân cũng bắt đầu chuẩn bị, kéo Vân Nương qua hỏi: “Huynh trưởng muội có nhắc tới ta hay không?”
Vân Nương gật đầu: “Có nhắc tới, nói thần y đã cứu chúng ta, huynh ấy rất cảm kích.”
Phụ nhân ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Hắn nghĩ thế nào? Cha mẹ các ngươi đã mất rồi, dù trở về nhà cũng không còn ai, tuy trong thôn này hẻo lánh nhưng cái gì cũng không thiếu, ta còn có một món tay nghề, tương lai cũng không để huynh trưởng muội chịu đói, dáng vẻ của muội cũng không tệ, tẩu tử sẽ tìm một mối hôn sự trong thôn cho muội, tương lai không cần lo… Muội nói cho huynh trưởng muội một chút đi, cũng đừng trở về, ta thấy vết thương hắn cũng đỡ lắm rồi, đợi lát nữa ta đi chợ mua vài thứ, chúng ta bái đường thành thân trước…”
Nàng ta rất nóng vội.
Hai ngày nay sau khi Bùi An tỉnh lại, phụ nhân không rời một tấc nào, Vân Nương biết nàng ta sợ hai người họ chạy, Vân Nương đổi ý: “Da mặt huynh trưởng ta mỏng lắm, hỏi cũng không hỏi ra cái gì, việc này ta làm chủ cho huynh ấy là tốt rồi, quý nhân chuẩn bị đi…”
“Được rồi! Ta đi mua đồ bây giờ!” Phụ nhân sung sướng đi dắt ngựa, Vân Nương lập tức trở lại phòng gọi Bùi An, nàng ta cứu mạng hai người, không thể ép cướp đoạt, chỉ có thể lừa gạt, đợi lát nữa chờ phụ nhân dắt ngựa ra ngoài, nàng sẽ đẩy nàng ta trước sau đó Bùi An đi cướp ngựa…
Nàng đi vào, còn chưa kịp nói kế hoạch của mình thì Bùi An đã thu dọn xong, không cần nàng nhiều lời: “Đi thôi.”
“Đợi một lát.” Đến cửa, Vân Nương lấy túi tiền của mình và Bùi An mà nàng giấu lúc trước ra, để lại chiếc của Bùi An cho phụ nhân, đặt ở trên bàn trong phòng nàng ta.
Trong túi tiền đều chứa vàng thỏi, thức ăn và dược liệu hai ngày nay, bao gồm cả con ngựa này cũng dư dả.
Phụ nhân nhanh chóng dắt ngựa đi ra, không đợi Vân Nương sử dụng kế hoạch của mình, Bùi An đã trực tiếp tiến lên, nói với phụ nhân kia: “Ta đi cùng ngươi.”
Đây chính là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với mình, phụ nhân sửng sốt, vui mừng nhướng mày, nói chuyện cũng lắp bắp: “Được, được chứ…” Đi cùng, vậy thì tất cả mọi người ở chợ đều có thể nhìn thấy hai người họ…
Bùi An lại nói: “Không mang theo chút nước sao?”
Phụ nhân mừng rỡ quá mức nên không hề hoài nghi: “Đúng đúng, ta đi chuẩn bị, tiểu lang quân chờ ta một lát.”
Vân Nương nhìn mà sửng sốt, cái này cũng được...
Bùi An liếc mắt nhìn biểu cảm xem kịch của nàng, biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, dù sao ở trước mặt nàng mình cũng không có mặt mũi gì, có cũng được không có cũng chẳng sao, đứng ở đó mặt mày không đổi sắc mặc kệ nàng dò hỏi, đợi phụ nhân đi tới cửa, một tay hắn ôm eo Vân Nương trực tiếp nhấc nàng lên lưng ngựa, sau đó chính hắn cũng lưu loát xoay người lên ngựa.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng vó ngựa, trong lòng phụ nhân bỗng lạnh lẽo, lập tức quay ra đuổi theo, chỉ thấy được một đôi nam nữ ngồi trên lưng ngựa phóng đi như bay.
Khóe miệng phụ nhân giật giật, lại nghe giọng nói Vân Nương truyền đến: “Xin lỗi quý nhân, chàng là lang quân của ra, mong quý nhân sớm tìm được tri kỷ.”
Khí huyết xông lên đầu lên óc, phụ nhân tức giận đến hai mắt hoa lên, chửi ầm: “Giỏi cho đôi cẩu nam nữ gian trá!”
Lúc vào cửa nghe được tiếng nói chuyện bên trong, còn đang suy nghĩ có phải tên mặt trắng tỉnh rồi hay không, bây giờ nhìn lại, thấy người đã ngồi dậy trên giường, đang quay đầu nhìn về phía mình
Gương mặt phong lưu quật cường kia còn anh tuấn nhiều hơn lúc hắn còn nằm, chỉ có đôi mắt kia hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, vô cùng sắc bén, mới liếc mắt một cái đã làm nàng hoảng hốt một chút, suýt nữa dời mắt đi, sau đó nhớ tới thân phận và tình cảnh của hắn mới to gan nhìn chằm chằm lại.
Mà cái nhìn chằm chằm này lại khiến ngực nàng đập “thình thịch” liên hồi, đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn, không phản ứng.
Bùi An mới tỉnh dậy, ngay cả ở đây là chỗ nào cũng không biết, hoàn toàn không biết người thôn phụ trước mặt này là người nào, lạnh nhạt nhìn nàng ấy một cái, hơi hơi nhíu mày rồi hỏi Vân Nương: “Huynh trưởng gì?”
Ánh mắt Vân Nương trốn tránh một chút, chưa kịp giải thích thì phụ nhân kia nghe thấy, tỉnh táo lại, cười ha hả đi vào, giọng nói rất to: “Tiểu lang quân tỉnh rồi sao? Cơ thể cảm thấy thế nào? Đáng thương, nhìn thấy ngươi và muội muội ngươi ở trong rừng, nửa chết nửa sống, thật làm cho người ta lo lắng, cuối cùng giờ cũng tỉnh lại.” Nàng ấy nói rồi chen chúc về phía Vân Nương, đưa gà cho nàng: “Muội muội còn thất thần làm gì, mau đi hầm gà đi, bồi bổ cho huynh trưởng muội, vừa mới tỉnh lại, không được qua loa đâu.”
Gà đưa tới trước mặt Vân Nương, vẫn còn vỗ vỗ cánh.
Mí mắt Bùi An giật giật một chút, nàng chưa từng chạm vào thứ này, đang muốn xuống giường đón thì thấy mặt Vân Nương không đổi sắc, cầm lấy cánh gà trong tay phụ nhân: “Được được, ta đi hầm ngay.” Nói xong nháy mắt liên tục với Bùi An: “Huynh trưởng huynh nằm trước một lát, đợi lát nữa để thần y kiểm tra xem vết thương trên tay y đã khá hơn chút nào hay không.”
Thấy nàng nháy mắt, mí mắt Bùi An càng giật giật nhiều hơn.
Huynh trưởng, thần y, vừa tỉnh lại đã thấy cảnh xưng hô lung tung lộn xộn này, nếu không phải tâm thần mình kiên định, còn tưởng rằng đầu óc mình bị sốt tới mức hồ đồ thật rồi chứ.
Từ ánh mắt phụ nhân kia nhìn hắn, cho dù hắn là kẻ ngốc cũng hiểu được có ý gì.
Huynh trưởng…
Giỏi thật đấy.
Hai ánh mắt Bùi An nặng trịch nhìn Vân Nương, muốn nàng giải thích cho mình một chút, tròng mắt Vân Nương lại xoay một cái, không dám nhìn hắn.
Vẻ hưng phấn trên mặt phụ nhân khó kiềm chế nổi, hai má đỏ ửng, vội vàng vén ống tay áo lên trên rồi tiến lên: “Tiểu lang quân, để ta xem…”
Một cánh tay của nàng ấy còn thô hơn của Bùi An, lúc duỗi tới, Bùi An đúng lúc tránh về phía sau, con ngươi lạnh đến mức khiếp người: “Tránh ra.”
Phụ nhân sửng sốt.
Vân Nương thấy sắc mặt hắn thay đổi, biết sắp xảy ra chuyện nên vội vàng tiến lên trấn an: “Huynh, huynh trưởng, đây là thần y cứu chúng ta, nếu không phải nàng thì e là lúc này chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều.”
Bùi An nhìn nàng không nói lời nào.
Cho nên, mới bán hắn, lấy lời nói của nàng, hắn đường đường là đường chủ Minh Xuân đường, Ngự Sử Đài Đại Phu, lưu lạc đến nỗi bán rẻ vẻ ngoài của mình?
Nhìn ra sắc mặt Bùi An không dễ nhìn, Vân Nương đúng lúc giơ con gà mái đang giãy giụa trong tay về phía hắn: “Huynh trưởng, gà, canh gà…”
Khó khăn lắm Bùi An mới nhặt về cái mạng này, vừa tỉnh lại thân thể còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sau khi gặp những kiếp nạn kia, Vân Nương cảm thấy đối với cả hai mà nói, mấy thứ như danh tiết không tính là gì, giữ mạng mới quan trọng nhất.
Dù sao chỉ dùng mặt hắn một chút thôi, nàng cam đoan sẽ không để phụ nhân kia chiếm hời phần nào.
Con ngươi nàng sáng ngời, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, lúc này Bùi An mới chú ý tới, lúc này mới trải qua mấy ngày thế mà sắc mặt nàng đã tiều tuỵ nhợt nhạt, búi tóc xinh đẹp trên đầu đã bung ra từ lâu, được nàng buộc lộn xộn ở phía sau đầu, trên người vẫn mặc chiếc áo vải thô kia, chỉ là nó đã bị bùn đất dính lên đến không thấy rõ màu sắc ban đầu, khi nhìn vào sự chật vật này, trái tim hắn lại giống như bị dao cắt.
Để cứu hắn, nàng đã chịu biết bao nhiêu đau khổ.
Ngay cả mạng mình mà Bùi An cũng có thể cho nàng, còn có cái gì không thể hy sinh chứ, hắn hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu nhìn phụ nhân trước mặt, vẻ lạnh lùng trong mắt biến mất một nửa: “Xin lỗi, cảm ơn đã cứu giúp.”
Mặc dù giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng so với dáng vẻ hung thần ác sát vừa rồi thì thật sự tốt hơn rất nhiều.
Phụ nhân bị Bùi An nhìn thoáng qua như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng như muốn bay lên, làm sao còn để ý câu nói vừa rồi của hắn chứ, đỏ mặt nói: “Không có việc gì không có việc gì.... Tiểu lang quân hôn mê, cũng không chuyện, người không biết không có tội.”
Từng tiếng từng tiếng tiểu lang quân, thật sự rất chói tai.
Bùi An cắn răng lắm mới nhịn được, nhìn con gà mái tươi sống trong tay Vân Nương, con ngươi dừng lại rồi bỗng nhiên nói: “Gia muội sẽ không giết gà.”
Lần này hắn bất chấp tất cả, rốt cuộc cũng phải bán rẻ nhan sắc, đúng là mất đi tôn nghiêm mà không cần giẫm lên bùn.
Nếu như bị người phía dưới biết, còn không biết chê cười hắn đến thế nào, nhưng thế thì sao, bắt hắn nhìn nàng chịu khổ, vậy thì hắn giữ lại tôn nghiêm kia thì có ích lợi gì.
Phụ nhân nhìn cái đầu quay ngoắt đi của Bùi An, sửng sốt một chút sau đó lộ vẻ kích động: “Không sao, ta sẽ đi! Ta đi giết, hầm gà cho tiểu lang quân.” Phụ nhân nói xong, lấy lại gà mái trong tay Vân Nương, thân thiết dặn dò: “Muội muội cứ ở đây đi, hai huynh muội các ngươi trò chuyện vui vẻ một lát đi…”
Rõ ràng tiểu lang quân này coi mình thành người một nhà.
Phụ nhân vui sướng xách con gà ra khỏi cửa, không nghe được tiếng bước chân Vân Nương mới quay đầu lại, bất ngờ nhìn Bùi An rồi khen ngợi: “Lang quân, chàng tài quá, giỏi hơn ta nhiều.”
Bùi An không đáp, chỉ nhìn chằm chằm nàng, cũng không nói lời nào.
Vân Nương biết Bùi An còn đang tức giận, đi qua ngồi bên mép giường, nhẹ giọng dỗ dành: “Lang quân ta xin lỗi mà, khu rừng đó quá lớn lại gặp mưa, lang quân còn phát sốt, đúng lúc phụ nhân kia đi ngang qua, ta thấy nàng cũng không có ý muốn cứu giúp, thật sự hết cách nên mới dùng…”
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên được Bùi An ôm vào trong ngực, ôm rất lâu, lúc Vân Nương sắp bị hắn siết đến mức không thở nổi mới nghe Bùi An khàn khàn nói ra một câu: “Là ta nên nói xin lỗi.”
Là hắn không thể bảo vệ nàng, còn để cho nàng chịu nhiều khổ cực như vậy.
Bùi An không chỉ hối hận một lần, hối hận vì đã trói buộc nàng ở bên cạnh mình, không để cho nàng đi theo Vương Kinh, sau lần này, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù đời này mình không thể có được một kết quả tốt thì tuyệt đối không thể đặt nàng vào trong hiểm cảnh.
Hoảng loạn và sợ hãi như vậy, một lần là đủ rồi.
Hai người cùng sống sót, nhưng lần này chàng cảm ơn một câu thiếp cảm ơn một câu, lại xin lỗi lẫn nhau cũng không thành vấn đề, Vân Nương đưa tay ôm eo Bùi An, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Lang quân cứu ta, ta cũng cứu lang quân, không rõ ai nên nói cảm ơn ai nên nói xin lỗi, chắc chắn chúng ta phải dây dưa với nhau cả đời rồi, ngược lại ta nghĩ đây mới là vợ chồng thật sự, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, tương lai mới có thể một lòng, đi được dài lâu.”
Thấy giọng điệu nàng bình tĩnh, ngược lại còn kiên cường hơn mình.
Nàng nói không sai, nhưng có một điểm, không phải bởi vì họ là vợ chồng mà là bởi vì người kia là nàng, là Vương Vân.
Nếu không phải nàng, cho dù Bùi An có kết làm phu thê với người khác, cũng không đáng để hắn lấy mạng của mình ra bảo vệ.
Lòng hắn vẫn còn sợ hãi như trước: “Nếu có lần sau, nàng phải đi trước.”
Lúc đuối nước tỉnh lại, Vân Nương cũng từng nói lời này với Bùi An, nhưng hắn không làm được, làm sao nàng có thể làm được.
“Sẽ không có lần sau nữa, đại nạn không chết tất có hậu phúc, lang quân và ta sẽ thuận lợi cả đời.”
Bùi An vuốt đầu nàng, gật đầu đáp: “Đúng, sẽ không có lần sau nữa.”
Không ai quấy rầy, hai người ôm nhau thủ thỉ một hồi, cảm giác may mắn tìm được đường sống từ chỗ chết, tất cả khổ cực đều xứng đáng.
Phụ nhân nhanh chóng hầm nồi canh gà xong, bưng cả canh gà lẫn con gà lên, đói bụng ba bốn ngày, bữa này chính là sơn hào hải vị.
Hai ngày kế tiếp, có Bùi An “hy sinh”, cuộc sống rất khá, không chỉ có đồ ăn uống, phụ nhân còn đi vào thôn tìm hai bộ áo quần để tắm rửa, cuối cùng hai người cũng được tắm rửa, hiệu quả thảo dược của phụ nhân cũng rất tốt, vết thương ở vai và lòng bàn chân Vân Nương cũng bắt đầu kết vảy, sợ Bùi An nhìn thấy sẽ áy náy tự trách cho nên Vân Nương che chắn kín mít không để cho hắn phát hiện.
Hai người cũng hỏi thăm được nơi này là bờ sông phía bắc, hướng Ngạc Châu.
Sau khi ngã xuống sông, cả hai bị cuốn trôi đến một hồ nước ở phía bắc, lau sậy trong hồ quá nhiều, hơn nữa khu vực kia là nơi hoang vu ít người, có rất ít người lui tới, hai người không rơi vào đầm lầy mà còn thoát ra đó, đã là may mắn trong bất hạnh.
Thôn xóm nơi này cách Ngạc Châu phải năm ngày ngựa chạy, e là người của Minh Xuân đường chưa tới là vì đi nhầm hướng. Vết thương của Bùi An đã giảm sưng, thân thể cũng gần như đã khôi phục, thật sự không có khả năng ở lại nơi này thành thân với phụ nhân kia, cả hai phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Ngày đó Vân Nương thấy được phụ nhân có một con ngựa, mặc dù biết như vậy rất không nên, nàng ấy cứu mạng hai người, nàng phải cảm kích mới đúng nhưng mà nàng đã trải qua một hồi sinh tử như vậy, cũng đi ngang qua Quỷ Môn Quan một chuyến rồi mới trở về, nàng học được cách nói dối, học được cách tính kế, trong lòng nàng hiểu rõ nàng không còn là mình của trước đây nữa, nhưng nàng không hối hận, ít nhất nàng và Bùi An đều còn sống.
Về phần ân tình hôm nay, ngày sau nàng và Bùi An sẽ báo đáp bằng một cách khác.
Thấy Bùi An khỏe lại, phụ nhân cũng bắt đầu chuẩn bị, kéo Vân Nương qua hỏi: “Huynh trưởng muội có nhắc tới ta hay không?”
Vân Nương gật đầu: “Có nhắc tới, nói thần y đã cứu chúng ta, huynh ấy rất cảm kích.”
Phụ nhân ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Hắn nghĩ thế nào? Cha mẹ các ngươi đã mất rồi, dù trở về nhà cũng không còn ai, tuy trong thôn này hẻo lánh nhưng cái gì cũng không thiếu, ta còn có một món tay nghề, tương lai cũng không để huynh trưởng muội chịu đói, dáng vẻ của muội cũng không tệ, tẩu tử sẽ tìm một mối hôn sự trong thôn cho muội, tương lai không cần lo… Muội nói cho huynh trưởng muội một chút đi, cũng đừng trở về, ta thấy vết thương hắn cũng đỡ lắm rồi, đợi lát nữa ta đi chợ mua vài thứ, chúng ta bái đường thành thân trước…”
Nàng ta rất nóng vội.
Hai ngày nay sau khi Bùi An tỉnh lại, phụ nhân không rời một tấc nào, Vân Nương biết nàng ta sợ hai người họ chạy, Vân Nương đổi ý: “Da mặt huynh trưởng ta mỏng lắm, hỏi cũng không hỏi ra cái gì, việc này ta làm chủ cho huynh ấy là tốt rồi, quý nhân chuẩn bị đi…”
“Được rồi! Ta đi mua đồ bây giờ!” Phụ nhân sung sướng đi dắt ngựa, Vân Nương lập tức trở lại phòng gọi Bùi An, nàng ta cứu mạng hai người, không thể ép cướp đoạt, chỉ có thể lừa gạt, đợi lát nữa chờ phụ nhân dắt ngựa ra ngoài, nàng sẽ đẩy nàng ta trước sau đó Bùi An đi cướp ngựa…
Nàng đi vào, còn chưa kịp nói kế hoạch của mình thì Bùi An đã thu dọn xong, không cần nàng nhiều lời: “Đi thôi.”
“Đợi một lát.” Đến cửa, Vân Nương lấy túi tiền của mình và Bùi An mà nàng giấu lúc trước ra, để lại chiếc của Bùi An cho phụ nhân, đặt ở trên bàn trong phòng nàng ta.
Trong túi tiền đều chứa vàng thỏi, thức ăn và dược liệu hai ngày nay, bao gồm cả con ngựa này cũng dư dả.
Phụ nhân nhanh chóng dắt ngựa đi ra, không đợi Vân Nương sử dụng kế hoạch của mình, Bùi An đã trực tiếp tiến lên, nói với phụ nhân kia: “Ta đi cùng ngươi.”
Đây chính là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với mình, phụ nhân sửng sốt, vui mừng nhướng mày, nói chuyện cũng lắp bắp: “Được, được chứ…” Đi cùng, vậy thì tất cả mọi người ở chợ đều có thể nhìn thấy hai người họ…
Bùi An lại nói: “Không mang theo chút nước sao?”
Phụ nhân mừng rỡ quá mức nên không hề hoài nghi: “Đúng đúng, ta đi chuẩn bị, tiểu lang quân chờ ta một lát.”
Vân Nương nhìn mà sửng sốt, cái này cũng được...
Bùi An liếc mắt nhìn biểu cảm xem kịch của nàng, biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, dù sao ở trước mặt nàng mình cũng không có mặt mũi gì, có cũng được không có cũng chẳng sao, đứng ở đó mặt mày không đổi sắc mặc kệ nàng dò hỏi, đợi phụ nhân đi tới cửa, một tay hắn ôm eo Vân Nương trực tiếp nhấc nàng lên lưng ngựa, sau đó chính hắn cũng lưu loát xoay người lên ngựa.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng vó ngựa, trong lòng phụ nhân bỗng lạnh lẽo, lập tức quay ra đuổi theo, chỉ thấy được một đôi nam nữ ngồi trên lưng ngựa phóng đi như bay.
Khóe miệng phụ nhân giật giật, lại nghe giọng nói Vân Nương truyền đến: “Xin lỗi quý nhân, chàng là lang quân của ra, mong quý nhân sớm tìm được tri kỷ.”
Khí huyết xông lên đầu lên óc, phụ nhân tức giận đến hai mắt hoa lên, chửi ầm: “Giỏi cho đôi cẩu nam nữ gian trá!”
Danh sách chương